Tối hôm đó
Cả bốn người sau khi đi ăn thì Vân Ngọc lái xe chở mẹ con cô về Nhâm gia, bác Mạc Tâm cùng mẹ Thanh thì vốn là bạn thân nên chuyện từ chiều không ngớt, hai người vẫn tiếp tục vào nhà tán ngẫu.
Còn lại Tình Nhu và Vân Ngọc, anh toan đi vào trong thì Tình Nhu gọi với lại:
- Anh Vân Ngọc này...!
Nam nhân quay người lại, cử chỉ dịu dàng vô cùng, ánh mắt nhìn cô cũng hiền hòa, hỏi:
- Có chuyện gì thế, Tình Nhu?
Cô trầm ngâm nghĩ ngợi, muốn hỏi rõ mọi chuyện nhưng rồi lại thôi, Tình Nhu lắc nhẹ đầu, kiếm cớ:
- À không...!Không có gì ạ
Mãi một lúc sau mẹ con Vân Ngọc mới về, Tình Nhu cả ngày rong ruổi ngoài đường thì mệt mỏi vô cùng, cô tranh thủ tắm rửa rồi chưa thư thái trong bồn tắm được bao lâu thì lại lóc cóc đi ra mặc quần áo.
Nữ nhân mau mau lau khô người, mặc đồ rồi lau tóc, nhìn ra chiếc điện thoại đã rung lên gần 10 cuộc gọi tới
Tình Nhu thầm rủa:
- Chết tiệt...!Cuối ngày rồi cùng không yên nữa
Cô mau ấn nghe máy, đáp:
- Em đây...!Em đây...!Em mới tắm xong, phù
May thay là Nhâm Cảnh Thâm đi công tác xa nên không trách phạt cô được chứ nếu hắn ở ngay cạnh, Tình Nhu dám chậm trễ mọi việc, để hắn chờ đợi lâu như vậy chắc bị hắn lôi ra mà tiêu khiển mất
Nhâm Cảnh Thâm nén giận, trầm mặc:
- Sao em bắt máy lâu thế? Tôi đã hẹn em trước để em chuẩn bị khung giờ gọi điện...!Em coi lời tôi nói không có chút trọng lượng nào sao?
Tình Nhu thở dài, giải thích:
- Không phải...!Sáng em đi học, trưa về thì mẹ đã kéo em đi ăn ngay với hai mẹ con La gia, chiều mẹ với bác còn đi spa, em với anh Vân Ngọc lại rong ruổi đi linh tinh...!Đến lúc nãy về thì tưởng là sẽ kịp tắm rửa trước rồi đợi cuộc gọi của anh nhưng mẹ với bác Tâm vẫn tiếp tục tán gẫu dưới nhà.
Cả ngày em mỏi nhừ chân nhưng không được về nhà, về rồi vẫn phải ở dưới tiếp chuyện...!
Nhâm Cảnh Thâm không biết tâm tư đã nguôi giận chưa, im lặng nghe vật nhỏ kể ra hành trình hôm nay rồi đáp:
- Chúng ta thật giống nhau đấy...!Cả ngày hôm nay tôi cũng di chuyển từ nơi này đến nơi khác, múi giờ khác nhau nên hai đêm nay tôi chưa ngủ sâu được giấc nào
Tình Nhu gật gù rồi nghĩ sao mà cô bỗng nói:
- Anh...!giải quyết công việc sớm...!rồi...!rồi mau về với em nhé
Càng đoạn cuối giọng nói càng lí nhí dần, Nhâm Cảnh Thâm dĩ nhiên hiểu tiểu thỏ của hắn hay ngại, không dám thể hiện tình yêu thương ra ngoài nên chỉ bẽn lẽn vậy thôi...!Dù cho thế thì cũng đủ xoa dịu một ngày mỏi mệt cả thể xác lẫn tâm trí của nam nhân rồi.
Hắn cười nhẹ, bỉ ổi hỏi lại:
- Ừ...!Đến lúc tôi về rồi sẽ điên cuồng th*o em cho thỏa nỗi lòng, lúc ấy em không được đuổi mắng tôi đâu, Tình Nhu
Nữ nhân mới nghĩ đến việc 2 ngày nay chỉ lặng lẽ đi học, về nhà hoặc dù có tán gẫu với mọi người thì vẫn không thấy hào hứng gì nên buột miệng nhung nhớ cái vô sỉ của tên biến thái này.
Vậy mà hắn ngay tức khắc đã dội vào cô gáo nước lạnh điếng người như vậy
Tình Nhu thở từng hơi nóng giận, gằn lên:
- Không...!Nghĩ lại rồi, anh ở bên đó hẳn đi, đừng về nữa...!Đừng bao giờ gặp lại nhau càng tốt
Cả hai cứ đôi co qua lại, một bên là tiếng cười nắc nẻ của Nhâm Cảnh Thâm, một bên là tiếng chành chọe của Tình Nhu...!Cả hai đều nói là mệt mỏi sau ngày dài nhưng chưa ai có ý định tắt máy để đi nghỉ sớm, ngược lại còn rất vui vẻ mà đáp chuyện nhau
3 hôm sau
Tình Nhu gọi điện tới số máy Vân Ngọc, anh cũng mau chóng nghe:
- Xin chào Tình Nhu...!Em gọi anh có chuyện gì thế?
Cô nhẹ nhàng hỏi:
- Bây giờ anh có rảnh không? Có thể ra quán coffee đối diện ga tàu cũ không?
La Vân Ngọc liếc nhìn đồng hồ dưới tay mình, nghĩ ngợi rồi đáp ngay:
- Được, em chờ anh 10 phút
Vân Ngọc khoác chiếc áo măng tô đen vào rồi nhanh chóng rời đi, quán coffee này thì không còn lạ lẫm gì nữa rồi, điểm quen thuộc mà Lý Bình rất hay lui tới, hai người cũng thường xuyên hẹn nhau ở đây.
Sau hôm gặp mặt ở trung tâm thương mại xong, Vân Ngọc có gọi điện thế nào nhất quyết Lý Bình không bắt máy, cũng tìm đến nhà nhưng Lý Bình chỉ ở tuyệt bên trong, không mảy may quan tâm tới Vân Ngọc...!Mọi thứ diễn ra càng khiến Vân Ngọc thêm buồn phiền
La Vân Ngọc tới rồi, anh đỗ xe gọn gàng bên vỉa hè rồi đi vào, bất giác nhìn ra hướng ngồi của Tình Nhu thì đứng sững lại một vài giây, cơ thể cứng ngắc lại không động đậy nổi, bắt đầu hiện lên nét căng thẳng.
Trước mắt anh là Lý Bình, người anh yêu đang phác thảo lại con đường tàu xưa cũ kĩ và bên cạnh là...!Tình Nhu.
Cô đứng chăm chăm ngắm từng nét di chì của Lý Bình, không ngần ngại mà tấm tắc:
- Lý Bình à...!Anh vẽ đẹp thật đó, sao lại nhìn rất thật như thế chứ?
Lý Bình cười nhẹ, cử chỉ mềm mại như con gái, yêu chiều đáp:
- Nếu Tình Nhu thích thì để hôm nào tôi hẹn Tình Nhu tới nhà, vẽ tặng em bức chân dung nhé?
Nữ nhân vui vẻ vô cùng, cô cười tít mắt lại rồi thỏ thẻ:
- Em cảm ơn anh...!Nhưng mà Lý Bình à, nếu có thể thì em sẽ gửi anh một tấm ảnh, anh vẽ tặng em theo bức ảnh đó được không?
Lý Bình tò mò, hỏi lại:
- Ảnh gì thế? Có vẻ em rất ngóng chờ nhỉ?
Nữ nhân đỏ mặt, đáp:
- Ảnh của em bà anh hai thôi...!Nhưng nó rất đặc biệt nên nếu có thể, anh vẽ giúp em để em tặng anh hai em nhé?
Tán gẫu vài câu rồi cả hai lại cười đùa vui vẻ, La Vân Ngọc vẫn chưa rõ sự tình nên chỉ lặng lẽ nép lại nghe ngóng.
P/s: eheheheh đầu tuần vui vẻ và năng suất nha bà con.
Mọi người đừng quên thả tim, tặng đỉm quà và nhất là 1 phiếu vote cho truyện nha.
/110
|