Sáng hôm sau
Từng đoàn người bước vào theo lối chỉ, khuôn mặt ai cũng đằng đằng sát khí, trời mưa tí tách khiến trời đông trở nên vừa lạnh lại vừa ẩm ướt.
Không khí ngột ngạt, nặng nề vô cùng
Từ sáng, ba người nhà Nhâm gia đã chỉnh tề trong trang phục đen tuyền, Diệm Thanh chuẩn bị cho Tình Nhu một bộ quần áo gọn gàng, cũng gam màu tối, bà vuốt vạt áo cho thẳng, ánh mắt sớm đỏ, nghẹn ngào hỏi:
- Tình Nhu, con thấy thoải mái chưa?
Con bé bấu chặt tay gật đầu, từ đêm qua tới giờ hết khóc lớn rồi lại thút thít, sợ bị mắng hay gây phiền hà cho ông bà Nhâm thì lại lên phòng, đắp kín chăn rồi khóc.
Sáng ngủ dậy thì mắt híp lại, tâm trạng vẫn bất ổn nhưng đương mệt nên tính tình dè dặt hơn hẳn.
Diệm Thanh quay ra nhìn Thế Thành đứng ngoài, sau cùng cả hai thở dài
Một lúc sau
Đám đàn em thân tín đã đông đủ, mỗi người đứng dưới một ô che, đồng loạt một mẫu vest, một phù hiệu cài trên ghim áo.
Ngay sau đó là 4 người nhà Nhâm gia cùng Tình Nhu bước tới, trời càng ngày mưa càng lớn, Tình Nhu nhìn chung quanh, toàn người lạ mặt, thi thoảng mới gặp được một khuôn mặt quen vì họ từng tới chơi với ba Tư Huấn.
Thế Thành cùng Diệm Thanh lên phát biểu điều đôi lời, dĩ nhiên Nhâm Cảnh Thâm phụ trách trông nom Tình Nhu, bàn tay hắn nắm chắc bàn tay nhỏ nhắn của con bé như sợ nó còn nghịch mà chạy lung tung.
Tình Nhu đau ức nên nhì nhèo:
- Đau..
đau quá..
Cảnh Thâm không nói lời nào, trực tiếp bế thốc con bé lên, cánh tay rắn rỏi đỡ lấy rồi ôm trọn trong vòng tay mình, ánh mắt nam nhân vẫn cương nghị nhìn về phía trước.
Quay sang Thế Thành, ông nói một hồi về sự ra đi của Tư Huấn rồi cũng tuyên bố vài chuyện quan trọng:
- Tư Huấn chết đi là một đáng tiếc và tổn thất lớn cho Nhâm thị, cậu ấy sẽ được hỏa táng theo như nguyện vọng hồi còn sống...!
Nói đoạn Nhâm Thế Thành quay ra nhìn Cảnh Thâm đang bế Tình Nhu, ông phẩy tay thì tự khắc Chu Cầu dắt con bé đi tới bên cạnh Thế Thành, ông nhìn nó rồi dõng dạc nói lướn
- Và kể từ nay trở đi, Châu Tình Nhu - con gái của Châu Tư Huấn sẽ là con nuôi của Nhâm gia.
Tất cả hãy nghe rõ và tuyệt đối trung thành, phụng sự, bảo vệ con bé như đang ra sức cống hiến cho Nhâm thị1
Đám đàn em đồng loạt vỗ tay, ánh mắt Tình Nhu hiếu kì nhìn xung quanh, con bé vẫn sụt sịt mũi đỏ vì nhớ ba, sau cùng lại trở về vòng tay của Nhâm Cảnh Thâm.
Không rõ tâm tình ra sao nhưng hắn liên tục nhếch môi cười, miệng lẩm bẩm điều gì rồi quay đi nhìn hướng khác
Lửa bắt đầu được châm, xác Tư Huấn được hỏa táng cẩn thận trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Tình Nhu nhìn về hướng ngọn lửa cháy rồi khóc nấc, con bé không òa khóc lớn mà chỉ thút thít, sợ đánh động cho mọi ngườ.
Bàn tay nhỏ cấu vò vào vạt áo của Cảnh Thâm, bất giác nằm úp xuống vai hắn mà khóc, tiếng khóc kèm tiếng nấc nhẹ vang lên bên tai nam nhân.
Hắn chủ động đưa tay lên vỗ lưng dỗ dành, cảm giác ấm áp dần bao trùm, Cảnh Thâm nói thầm:
- Tình Nhu...ngoan
9 năm sau
Tình Nhu giờ đã khác, con bé ban đầu còn ngại ngùng với dáng vẻ mũm mĩm, chạy lon ton chậm thì bây giờ lớn phổng phao thành một thiếu nữ cấp 3, cơ thể thon gọn kèm đôi chân thon dài luôn năng động, chạy thoăn thoắt trên dọc hành lang.
Diệm Thanh ở dưới thấy con gái lao nhanh liền sợ hãi, nói lớn:
- Tình Nhu, ai cho phép con chạy quanh nhà như thế? Rồi còn học cái bộ môn gì..
cái gì parkout...1
Tình Nhu dừng lại, đứng dựa vào cầu thang nói vọng xuống:
- Ở trường con bắt đăng kí môn thể thao tự chọn nên con học parkout..
Diệm Thanh chống nạnh, đáp:
- Con có thể học ballet, đánh đàn hoặc mấy môn vận động như bơi, bóng rổ? Sao phải chọn cái môn gì mà nhảy qua các mặt địa hình, qua nguy hiểm
Tình Nhu không nói gì chỉ cười khanh khách, cô tiếp tục chạy lên cầu thang rồi nhảy từ bậc này lên bậc khác, bất giác gặp Cảnh Thâm từ phía xa đi lại liền mất đà suýt ngã.
Nam nhân chỉ bình tĩnh đỡ lấy rồi hất tay vòng bế thốc cô lên, hắn thâm tình nói:
- Em gái nghịch quá
Tình Nhu lúc nãy còn vui vẻ thì bây giờ liền căng thẳng, cô nằm lọt thỏm trong lòng Cảnh Thâm, thở hấp hối rồi đáp:
- Dạ...!
Hắn bế cô đi lại ngồi bên sofa hành lang, đặt Tình Nhu ngồi trên đùi mình rồi nâng nhẹ một bên đùi nữ nhân lên cao, bàn tay xoa nắn vào bắp chân nhỏ nhắn, hằm hè:
- Em bị ngã thâm đây rồi còn chưa sợ sao? Tôi đã bảo em như nào? Em không nghe lời ư?
Nhâm Cảnh Thâm cố ý ấn mạnh vào vết bầm trên làn da trắng ngần của Tình Nhu, cô đau mà giật bắn lên, thủ thỉ:
- Em xin lỗi...!nhưng em lỡ học..nên...!
Hắn thả tay xoa, rờ lên thớ da mịn bên đùi, hỏi:
- Tôi sẽ xin chuyển môn, em muốn học môn thể thao nào khác ngoài parkout?
Tình Nhu rúm ró trong lòng Cảnh Thâm, từ lúc ở Nhâm gia đến giờ được 7 năm, khác với ông bà Nhâm luôn dễ tính và nhẹ nhàng thì Nhâm Cảnh Thâm lại khác, hắn luôn để ý Tình Nhu từng chút một, thoải mái quản lí mọi thứ của cô, đến cơ thể cũng tùy ý động chạm, dần dần Tình Nhu cũng hơi căng thẳng, chỉ muốn né tránh nhưng trước tên ác ma này việc đó đâu có dễ.
Nữ nhân lí nhí:
- Môn nào cũng được ạ
Cảnh Thâm nâng lấy bàn tay nhỏ của Tình Nhu đưa lên áp vào má mình, sau cùng áp môi lạnh lên hôn hít, hơi nóng hắn phả ra làm các đầu ngón tay nữ nhân run bần bật.
Tình Nhu thở hắt, muốn rút lại cũng khó nên chỉ đành cựa quậy người, ngăn cản:
- Anh hai...buồn, buồn quá
Nam nhân cà rỡn ngậm lấy đầu ngón áp út vào trong miệng, thuận tiện cắn nhẹ, chiếc lưỡi hắn nồng ấm liếm láp trên đầu ngón tay Tình Nhu khiến cô càng rối ren.
Khuôn mặt ủy khuất nài nỉ:
- Ư..
anh mau buông ra đi...!đau..
Cảnh Thâm không nói lời nào, cứ thể thả ra, Tình Nhu ngay tức khắc rút tay lại, mới đó ngón tay đã nhe nhớp dịch bọt, cô nhìn ái ngại bởi không dám lau đi.
Toan rời khỏi đùi Cảnh Thâm thì bị hắn chế ngự trở lại, o ép ngồi chặt hơn trong lòng.
Nam nhân lên tiếng:
- Chậc..
tôi chưa cho em rời đi, sao em dám, hử?
Tình Nhu đỏ mặt, tên ác ma kéo cô ngồi sát lên đùi, bên dưới nổi cộm lên khó chịu, nữ nhân đỏ mặt gay gắt, lấp liếm:
- Tại..
tại..
có cái gì của anh..
chọc vào khó chịu
Cô vừa nói vừa quay đi không dám đối diện, dù gì đã 16 tuổi, phần nào mập mờ đoán ra được nhưng không có gan bộc bạch.
Ngược lại, Nhâm Cảnh Thâm lại thích thú nên được đà trêu chọc, chủ ý của hắn là thế mà bên dưới vật đó cũng rất ủng hộ, luôn ngóc dậy mỗi lúc gần “cô em gái nhỏ” này.
Hắn rờ môi mình dưới dái tai cô, hơi nóng phả ra trầm mặc, giọng khàn khàn:
- Cái gì thế Tình Nhu, tôi không biết...!hay chúng ta xem thử đó là cái gì được không1
P/s: kể từ chap này trở đi Tình Nhu lớn rùi nghen, nhân vật chính cũng là Tình Nhu và Cảnh Thâm nên hai người sẽ xuất hiện dày đặc.
Đa số các độc giả của mình hình như có du hướng cũng thích đọc H+ hay các cảnh miêu tả sự động chạm một chút, truyện EM GÁI NHỎ, MAU LẠI ĐÂY cũng được xây dựng theo cách đó nên nếu không hợp gout bạn nào thì mong các bạn thông cảm.
Btw, hãy thả tim, theo dõi truyện, tặng quà hoặc phiếu vote để EM GÁI NHỎ, MAU LẠI được nhiều bạn đọc biết đến hơn nha.
Cảm ơn mng nhiều lắm????.
/110
|