Tôi là quản gia của gia đình này đã gần nửa đời người, do một tai nạn nên ông chủ bà chủ đã chết còn cậu chủ may mắn sống sót. Tôi chăm sóc cho cậu chủ từ lúc cậu mới sinh, đối cậu tốt như con của mình vậy. Khi thấy cậu bắt đầu yêu tôi cũng vui lây nhưng hạnh phúc chẳng kéo dài lâu, người yêu lấy bạn thân nhất của mình, còn mình thì lấy em gái người mình yêu – cũng chính là người gây nên mọi chuyện. Tôi rất hận cô ta, chỉ vì lòng ích kỉ của mình mà khiến 1 đôi uyên ương phải chia lìa.
Khi đến đây cô ta không kênh kiệu hống hách như trong suy nghĩ của tất cả mọi người, dù có bị cậu chủ sai bảo gây khó dễ thế nào cô cũng cố gắng làm việc không một lời oán trách. Điều này khiến tôi nghi ngờ liệu người sắp đặt vở kịch trong bữa tiệc và cô gái này có là một? Nhưng vì đã làm tổn thương cậu chủ nên dù cô ta có làm tôi kinh ngạc nhưng ác cảm thì không thể nào hết được.
Cô ta trồng trong khu vườn 1 khóm hoa hồng xanh, chăm sóc cho chúng rất tốt. Mọi khi cô rất hiền lành nhưng 1 người hầu không may làm gãy vài bông hoa đã khiến cô ta tức giận, đây là lần đầu khi đến đây tôi thấy cô ta tức giận như vậy. Những bông hoa đó quan trọng đến thế sao?
Mỗi ngày cô ta đều nấu ăn cho cậu chủ, chờ cậu chủ về, nói những chuyện vặt vãnh trong nhà hay nhiều điều thú vị đọc được trong sách, những ngày đặc biệt như sinh nhật cậu chủ cô đều nhớ và tự tay làm những món đồ thủ công cho cậu. Một năm cô cố gắng thay đôi đã khiến tất cả mọi người trong nhà không còn ác cảm, thậm chí là yêu mến, đương nhiên tôi cũng không ngoại lệ, chỉ trừ có một người – cậu chủ. Có lẽ vết thương do cô gây ra cho cậu quá lớn nên dù cô có làm gì cũng không thể nào làm rung động trái tim cậu.
Khi cô ta nhận làm giàn hỏa thiêu Lọ Lem thì tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhưng phần lớn là tức giận. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cứ ngỡ cô ta đã thay đổi nhưng hóa ra bản chất độc ác vẫn tồn tại trong một con quỷ đội lốt người. Vậy mà lúc trước chúng tôi muốn cậu chủ tiếp nhận cô ta, bây giờ thì thật hối hận, may mà cậu chủ luôn luôn là người sáng suốt!
Khi chính tay cậu chủ đưa ra bằng chứng và bắt cô ta, chúng tôi đều rất vui mừng, ác giả ác báo, cô ta xứng có ngày hôm nay! Nhưng vì sao cậu chủ lại vẫn không thấy vui, nhiều lúc còn uống rượu một mình trầm tư? Tôi nghĩ chắc là do dù cứu được Lọ Lem nhưng Lọ Lem vẫn không thuộc về cậu nên cậu buồn, cậu chủ thật đáng thương!
Đến ngày hỏa thiêu cô ta, tôi và cậu chủ cùng đến xem. Cả buổi cậu chủ nhìn cô ta lạnh lùng, đúng là cậu chủ không có 1 chút tình cảm nào với cô ,đến khi lửa bốc cháy, khói và lửa làm che khuất cô thì tôi bỗng nhận ra mình sai rồi, vì tôi nhìn thấy trong mắt cậu tràn đầy bi thương, những giọt nước mắt từ từ lăn xuống má cậu. Hóa ra cậu đã bị cô làm cho cảm động.
Khi về nhà cậu trở nên phờ phạc rồi đến căn phòng mà cô ta đã ở trước đây, cậu ở trong đó cả một ngày không ăn không uống, rồi bất chợt gào khóc, tôi vô cùng lo lắng rất muốn vào trong nhưng tôi biết những lúc thế này cậu không muốn gặp ai nên đành thôi. Khi trong phòng đã im ắng, tôi lấy chìa khóa dự bị mở cửa phòng. Cậu chủ đang nằm trên giường cô ôm một cuốn sổ, nước mắt vẫn động lại nơi khóe mắt.Nhìn cậu thế này tôi cũng rất muốn khóc theo, tôi lấy cuốn sổ từ trong tay cậu ra xem. Đây là quyển nhật kí của cô ấy được viết từ khi đến đây. Đọc xong tôi sững sờ,hóa ra tất cả chúng tôi đã sai lầm, rất sai lầm, đúng là làm người thì không nên nhìn sự việc một cách phiến diện.
Sau khi tỉnh dậy cậu chủ quyết định bỏ tất cả mọi thứ để ra đi tìm cô, nhưng, giờ còn có thể đi đâu tìm được nữa? Thế giới rộng lớn con người lại nhỏ bé, cho dù tìm được thì như thế nào? Tiếp xúc lâu tôi cũng biết cô ấy là một người cố chấp, khi đã xác định điều gì thì sẽ làm đến cùng. Nhưng, một khi đã buông tay thì có nghĩa là tất cả đã chấm dứt.
Một năm sau cậu chủ bị bắt, cả gia sản bị tịch thu, chúng tôi bị đuổi đi. Hoàng đế hiện giờ cho giết tất cả những người dính líu đến Hoàng đế trước – Hoàng tử út, cậu chủ lại là bạn thân của Người nên không thể thoát được. Khi nhặt xác cậu chủ về đem chôn, tôi thấy bàn tay cậu vẫn nắm chặt 1 chiếc hoa tai, tôi nhận ra đó là chiếc hoa tai mà cô ấy – người vừa khiến cậu hận vừa khiến cậu yêu – thường hay đeo.
HOÀN
Khi đến đây cô ta không kênh kiệu hống hách như trong suy nghĩ của tất cả mọi người, dù có bị cậu chủ sai bảo gây khó dễ thế nào cô cũng cố gắng làm việc không một lời oán trách. Điều này khiến tôi nghi ngờ liệu người sắp đặt vở kịch trong bữa tiệc và cô gái này có là một? Nhưng vì đã làm tổn thương cậu chủ nên dù cô ta có làm tôi kinh ngạc nhưng ác cảm thì không thể nào hết được.
Cô ta trồng trong khu vườn 1 khóm hoa hồng xanh, chăm sóc cho chúng rất tốt. Mọi khi cô rất hiền lành nhưng 1 người hầu không may làm gãy vài bông hoa đã khiến cô ta tức giận, đây là lần đầu khi đến đây tôi thấy cô ta tức giận như vậy. Những bông hoa đó quan trọng đến thế sao?
Mỗi ngày cô ta đều nấu ăn cho cậu chủ, chờ cậu chủ về, nói những chuyện vặt vãnh trong nhà hay nhiều điều thú vị đọc được trong sách, những ngày đặc biệt như sinh nhật cậu chủ cô đều nhớ và tự tay làm những món đồ thủ công cho cậu. Một năm cô cố gắng thay đôi đã khiến tất cả mọi người trong nhà không còn ác cảm, thậm chí là yêu mến, đương nhiên tôi cũng không ngoại lệ, chỉ trừ có một người – cậu chủ. Có lẽ vết thương do cô gây ra cho cậu quá lớn nên dù cô có làm gì cũng không thể nào làm rung động trái tim cậu.
Khi cô ta nhận làm giàn hỏa thiêu Lọ Lem thì tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhưng phần lớn là tức giận. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cứ ngỡ cô ta đã thay đổi nhưng hóa ra bản chất độc ác vẫn tồn tại trong một con quỷ đội lốt người. Vậy mà lúc trước chúng tôi muốn cậu chủ tiếp nhận cô ta, bây giờ thì thật hối hận, may mà cậu chủ luôn luôn là người sáng suốt!
Khi chính tay cậu chủ đưa ra bằng chứng và bắt cô ta, chúng tôi đều rất vui mừng, ác giả ác báo, cô ta xứng có ngày hôm nay! Nhưng vì sao cậu chủ lại vẫn không thấy vui, nhiều lúc còn uống rượu một mình trầm tư? Tôi nghĩ chắc là do dù cứu được Lọ Lem nhưng Lọ Lem vẫn không thuộc về cậu nên cậu buồn, cậu chủ thật đáng thương!
Đến ngày hỏa thiêu cô ta, tôi và cậu chủ cùng đến xem. Cả buổi cậu chủ nhìn cô ta lạnh lùng, đúng là cậu chủ không có 1 chút tình cảm nào với cô ,đến khi lửa bốc cháy, khói và lửa làm che khuất cô thì tôi bỗng nhận ra mình sai rồi, vì tôi nhìn thấy trong mắt cậu tràn đầy bi thương, những giọt nước mắt từ từ lăn xuống má cậu. Hóa ra cậu đã bị cô làm cho cảm động.
Khi về nhà cậu trở nên phờ phạc rồi đến căn phòng mà cô ta đã ở trước đây, cậu ở trong đó cả một ngày không ăn không uống, rồi bất chợt gào khóc, tôi vô cùng lo lắng rất muốn vào trong nhưng tôi biết những lúc thế này cậu không muốn gặp ai nên đành thôi. Khi trong phòng đã im ắng, tôi lấy chìa khóa dự bị mở cửa phòng. Cậu chủ đang nằm trên giường cô ôm một cuốn sổ, nước mắt vẫn động lại nơi khóe mắt.Nhìn cậu thế này tôi cũng rất muốn khóc theo, tôi lấy cuốn sổ từ trong tay cậu ra xem. Đây là quyển nhật kí của cô ấy được viết từ khi đến đây. Đọc xong tôi sững sờ,hóa ra tất cả chúng tôi đã sai lầm, rất sai lầm, đúng là làm người thì không nên nhìn sự việc một cách phiến diện.
Sau khi tỉnh dậy cậu chủ quyết định bỏ tất cả mọi thứ để ra đi tìm cô, nhưng, giờ còn có thể đi đâu tìm được nữa? Thế giới rộng lớn con người lại nhỏ bé, cho dù tìm được thì như thế nào? Tiếp xúc lâu tôi cũng biết cô ấy là một người cố chấp, khi đã xác định điều gì thì sẽ làm đến cùng. Nhưng, một khi đã buông tay thì có nghĩa là tất cả đã chấm dứt.
Một năm sau cậu chủ bị bắt, cả gia sản bị tịch thu, chúng tôi bị đuổi đi. Hoàng đế hiện giờ cho giết tất cả những người dính líu đến Hoàng đế trước – Hoàng tử út, cậu chủ lại là bạn thân của Người nên không thể thoát được. Khi nhặt xác cậu chủ về đem chôn, tôi thấy bàn tay cậu vẫn nắm chặt 1 chiếc hoa tai, tôi nhận ra đó là chiếc hoa tai mà cô ấy – người vừa khiến cậu hận vừa khiến cậu yêu – thường hay đeo.
HOÀN
/8
|