Một năm sau triều đình có biến, một không khí âm u bao trùm toàn bộ kinh thành, Hoàng Đế bị bệnh, các thế lực của 2 vị Hoàng tử bắt đầu rục rịch. Triều đình chia thành 2 phe đối lập rõ ràng, 1 bên là Đại Hoàng Tử, bên còn lại là Hoàng Tử út. Dù trong tay Hoàng Tử Út có chị gái tôi và chiếc vòng cổ nhưng thế lực ủng hộ Đại Hoàng Tử cũng không ít, nghe nói đầu tiên trong triều đại mấy nghìn năm có chuyện này. Tôi không quan tâm, ai muốn tranh thì cứ tranh dù sao thế giới của tôi cũng chỉ có mình Chàng mà thôi. Hằng ngày tôi chờ Chàng trở về, nấu những món ăn Chàng thích, kể cho Chàng những điều thú vị trong sách hay ngoài đời mà tôi đã dày công thu thập. Chàng vẫn lạnh lùng nhưng không bài xích như trước. Không biết những nỗ lực của tôi có thể làm rung động trái tim Chàng không – dù chỉ một lần?
Một tin đồn bỗng xuất hiện, người ta đồn chị tôi không phải là người được chọn mà là yêu ma, điều này khiến cho Hoàng Đế bị bệnh, đất nước nhiều nơi có thiên tai. Nó càng lan nhanh hơn nữa khi cây cổ thụ trong Cung trải qua nhiều triều đại không dưng chết, mà trước đó chị tôi đã tình cờ trạm vào. Nhiều người không tin nên mời một vị Pháp Sư có tiếng đến. Chẳng biết thế nào mà trong lúc ông ta đang làm phép thì có 1 luồng khói đen bay lên từ chỗ của Chị tôi. Ông ta còn nói, để xem có thực sự chính xác không thì nên đưa chị tôi ra khỏi cung. Lúc chị tôi ra khỏi Cung thì Hoàng Đế đang ốm yếu bỗng chốc khỏe mạnh. Hoàng Đế nổi giận cho bắt giam chị, nói tháng sau sẽ cho hỏa thiêu, người của Hoàng Tử Út cố gắng nhưng không thể làm được gì hơn.
Việc này đã tác động lớn đến Chàng, Chàng gầy đi, đôi mắt thâm quầng, thường xuyên không về nhà. Quả là, trong lòng Chàng vẫn luôn có chị ta. Tôi có chút mệt mỏi nên đến nhà chị Cả chơi, đã gần 1 năm tôi chưa gặp chị nên có chút nhớ. Trong nhà tôi thân nhất với chị cả, dù tôi có gây ra chuyện động trời gì thì chị cũng luôn thương yêu tôi
Chị tôi rất xinh đẹp, lấy được 1 người chồng có địa vị và yêu thương chiều chuộng chị hết mực. Nhiều khi tôi cũng cảm thấy hơi ghen tị. Sau khi hàn huyên nửa buổi thì tôi ra về, lúc tiễn tôi ra cổng chị lo lắng nói:
“ Chị có linh cảm không tốt”
Hai chị em tôi hiểu nhau nên tôi hiểu giờ phút này chị đang nói về việc gì. Tôi an ủi chị: “ Chị nghĩ quá nhiều rồi” Xong nhảy lên xe ngựa. Chị nói: “Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, có chuyện gì thì hãy tìm chị” Tôi mỉm cười rồi đóng cửa xe, chị thương tôi còn hơn cả cha mẹ. Nhiều lúc tôi cảm thấy cha mẹ nhìn tôi chán ghét nhưng ngoài mặt vẫn thương yêu, tôi tự an ủi chắc có lẽ mình bị hoa mắt nên nhìn nhầm.
Nói thì nói vậy nhưng thực ra có rất nhiều lúc tôi ngồi suy đoán một số thứ trước đây. Vì sợ nên tôi đã bác bỏ, nhưng, cũng có thể giả thiết của tôi là đúng. Tôi cười khổ, chuyện gì đến rồi sẽ đến.
Tối về thấy Chàng ở nhà nhưng đang vội chuẩn bị đi. Lúc đi qua tôi Chàng có dừng lại cười mỉa : “ Cô chắc vui mừng lắm nhỉ?” Tôi quay lại nhìn bóng lưng Chàng, mím môi, thứ chất lỏng bỗng chảy ra từ khóe mắt. Em đã cố gắng như vậy mà Chàng không cảm nhận được ư? Chẳng lẽ vì em đã khoét lên tim Chàng 1 đường quá sâu nên Chàng không thể tha thứ cho em? Hay bởi vì em cố gắng còn chưa đủ? Đến bao giờ thì Chàng mới quay lại nhìn em? Xin Chàng hãy cho em một động lực, hoặc một chút cỏn con cũng được. Em sợ mình không thể chống đỡ được nữa...
--- ------ ------ ----
Sáng hôm sau tôi ăn diện đẹp để đến bái kiến Hoàng Hậu- đồng thời là mẹ của Hoàng Tử cả. Tôi có chút giao tình với bà và có lẽ bà không biết chuyện tôi tác hợp cho Lọ Lem và Hoàng tử út nên đối xử với tôi không tệ.Sau khi tặng quà cáp nói chuyện phiếm thì tôi thỉnh cầu Bà một chuyện:
“ Ồ, có việc gì?”
“ Xin Người hãy cho cháu chủ trì việc hỏa thiêu Lọ Lem” Nói xong trong mắt hiện lên tia cặm giận. Đôi mắt bà ta lóe sáng nhìn tôi hiếu kì hỏi:
“ Ngươi hận cô ta lắm ư?”
Tôi gật đầu quả quyết “ đúng vậy, rất hận, hận không thể róc xương sẻ thịt cô ta”
Bà ta cười : “ Việc này không phải việc do ta có thể quyết định, nhưng vì ngày trước ngươi cứu ta một mạng nên ta sẽ cố gắng xin Hoàng Thượng cho ngươi”
Tôi vui mừng, liên tục cảm ơn rồi ra về. 2 hôm sau có người thông báo cho tôi là Hoàng Hậu đã đồng ý, tin đó cũng lan ra khắp kinh thành rồi. Tôi đang ngồi thưởng trà thì Chàng không biết từ đâu lao đến, nắm cổ tay kéo tôi đứng dậy một cách thô bạo. Chàng gằn từng chữ, đôi mắt đỏ ngầu phóng về phía tôi :
“ Cô – thật – độc – ác !!”
Tôi nhìn lại Chàng nhếch môi cười :
“ Cũng không phải Chàng không biết“.
Chàng tức giận đến mức bàn tay nắm tôi run lên, sau đó dùng toàn sức đẩy tôi. Tôi bị đẩy ngã, đầu đập xuống nền đá lạnh lẽo, chân tay có chút trầy xước, người có chút đau, nhưng không thể đau bằng thứ đang thắt lại ở trong lồng ngực.
Chàng đá vào chiếc bàn, chửi 1 câu rồi bỏ đi. Còn tôi thì chỉ biết cười khổ, không ai có thể đỡ mình nên tự mình phải đứng dậy, dù, có chút khó khăn.
Một tin đồn bỗng xuất hiện, người ta đồn chị tôi không phải là người được chọn mà là yêu ma, điều này khiến cho Hoàng Đế bị bệnh, đất nước nhiều nơi có thiên tai. Nó càng lan nhanh hơn nữa khi cây cổ thụ trong Cung trải qua nhiều triều đại không dưng chết, mà trước đó chị tôi đã tình cờ trạm vào. Nhiều người không tin nên mời một vị Pháp Sư có tiếng đến. Chẳng biết thế nào mà trong lúc ông ta đang làm phép thì có 1 luồng khói đen bay lên từ chỗ của Chị tôi. Ông ta còn nói, để xem có thực sự chính xác không thì nên đưa chị tôi ra khỏi cung. Lúc chị tôi ra khỏi Cung thì Hoàng Đế đang ốm yếu bỗng chốc khỏe mạnh. Hoàng Đế nổi giận cho bắt giam chị, nói tháng sau sẽ cho hỏa thiêu, người của Hoàng Tử Út cố gắng nhưng không thể làm được gì hơn.
Việc này đã tác động lớn đến Chàng, Chàng gầy đi, đôi mắt thâm quầng, thường xuyên không về nhà. Quả là, trong lòng Chàng vẫn luôn có chị ta. Tôi có chút mệt mỏi nên đến nhà chị Cả chơi, đã gần 1 năm tôi chưa gặp chị nên có chút nhớ. Trong nhà tôi thân nhất với chị cả, dù tôi có gây ra chuyện động trời gì thì chị cũng luôn thương yêu tôi
Chị tôi rất xinh đẹp, lấy được 1 người chồng có địa vị và yêu thương chiều chuộng chị hết mực. Nhiều khi tôi cũng cảm thấy hơi ghen tị. Sau khi hàn huyên nửa buổi thì tôi ra về, lúc tiễn tôi ra cổng chị lo lắng nói:
“ Chị có linh cảm không tốt”
Hai chị em tôi hiểu nhau nên tôi hiểu giờ phút này chị đang nói về việc gì. Tôi an ủi chị: “ Chị nghĩ quá nhiều rồi” Xong nhảy lên xe ngựa. Chị nói: “Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, có chuyện gì thì hãy tìm chị” Tôi mỉm cười rồi đóng cửa xe, chị thương tôi còn hơn cả cha mẹ. Nhiều lúc tôi cảm thấy cha mẹ nhìn tôi chán ghét nhưng ngoài mặt vẫn thương yêu, tôi tự an ủi chắc có lẽ mình bị hoa mắt nên nhìn nhầm.
Nói thì nói vậy nhưng thực ra có rất nhiều lúc tôi ngồi suy đoán một số thứ trước đây. Vì sợ nên tôi đã bác bỏ, nhưng, cũng có thể giả thiết của tôi là đúng. Tôi cười khổ, chuyện gì đến rồi sẽ đến.
Tối về thấy Chàng ở nhà nhưng đang vội chuẩn bị đi. Lúc đi qua tôi Chàng có dừng lại cười mỉa : “ Cô chắc vui mừng lắm nhỉ?” Tôi quay lại nhìn bóng lưng Chàng, mím môi, thứ chất lỏng bỗng chảy ra từ khóe mắt. Em đã cố gắng như vậy mà Chàng không cảm nhận được ư? Chẳng lẽ vì em đã khoét lên tim Chàng 1 đường quá sâu nên Chàng không thể tha thứ cho em? Hay bởi vì em cố gắng còn chưa đủ? Đến bao giờ thì Chàng mới quay lại nhìn em? Xin Chàng hãy cho em một động lực, hoặc một chút cỏn con cũng được. Em sợ mình không thể chống đỡ được nữa...
--- ------ ------ ----
Sáng hôm sau tôi ăn diện đẹp để đến bái kiến Hoàng Hậu- đồng thời là mẹ của Hoàng Tử cả. Tôi có chút giao tình với bà và có lẽ bà không biết chuyện tôi tác hợp cho Lọ Lem và Hoàng tử út nên đối xử với tôi không tệ.Sau khi tặng quà cáp nói chuyện phiếm thì tôi thỉnh cầu Bà một chuyện:
“ Ồ, có việc gì?”
“ Xin Người hãy cho cháu chủ trì việc hỏa thiêu Lọ Lem” Nói xong trong mắt hiện lên tia cặm giận. Đôi mắt bà ta lóe sáng nhìn tôi hiếu kì hỏi:
“ Ngươi hận cô ta lắm ư?”
Tôi gật đầu quả quyết “ đúng vậy, rất hận, hận không thể róc xương sẻ thịt cô ta”
Bà ta cười : “ Việc này không phải việc do ta có thể quyết định, nhưng vì ngày trước ngươi cứu ta một mạng nên ta sẽ cố gắng xin Hoàng Thượng cho ngươi”
Tôi vui mừng, liên tục cảm ơn rồi ra về. 2 hôm sau có người thông báo cho tôi là Hoàng Hậu đã đồng ý, tin đó cũng lan ra khắp kinh thành rồi. Tôi đang ngồi thưởng trà thì Chàng không biết từ đâu lao đến, nắm cổ tay kéo tôi đứng dậy một cách thô bạo. Chàng gằn từng chữ, đôi mắt đỏ ngầu phóng về phía tôi :
“ Cô – thật – độc – ác !!”
Tôi nhìn lại Chàng nhếch môi cười :
“ Cũng không phải Chàng không biết“.
Chàng tức giận đến mức bàn tay nắm tôi run lên, sau đó dùng toàn sức đẩy tôi. Tôi bị đẩy ngã, đầu đập xuống nền đá lạnh lẽo, chân tay có chút trầy xước, người có chút đau, nhưng không thể đau bằng thứ đang thắt lại ở trong lồng ngực.
Chàng đá vào chiếc bàn, chửi 1 câu rồi bỏ đi. Còn tôi thì chỉ biết cười khổ, không ai có thể đỡ mình nên tự mình phải đứng dậy, dù, có chút khó khăn.
/8
|