Vu Cảnh Lam mở mắt, nghe thấy bên ngoài có người đang gọi tên anh, không lớn nhưng lại có thể dễ dàng gọi anh tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Rời khỏi giường, đi đến bên cửa sổ, anh nhìn thấy cô đang đứng dưới gốc cây vẫy tay với anh. Cô cười rạng rỡ, giống như viên đá thạch anh thuần khiết, thạch anh anh thích nhất.
Anh vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo rồi đi vào đại sảnh. Cô chạy đến, đứng ở bên ngoài thềm cửa, tay chống vào thành cửa, hỏi anh: “Cảnh Lam, La Trí nói đi leo núi, anh đi không?”
“Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, sao không ngủ nhiều thêm chút?”
Đêm hôm qua bắt đầu bị cảm cúm, nếu không hôm nay anh cũng không ngủ đến giờ này, nhưng cô bé này, bình thường đi học phải gọi cả nửa ngày mới dậy nhưng hễ đến kỳ nghỉ thì lại không ngủ nhiều nữa.
Quả nhiên cô nói bằng giọng buồn rầu: “Đâu phải không muốn ngủ nhiều, là bố em vừa sáng sớm đã gọi em dậy chạy bộ, mười kilômét.”
Anh nở nụ cười. “Em vất vả rồi.”
Cô không cười, đưa tay sờ thử lên trán anh. Anh giật thót mình, lùi một bước. “Sao thế?”
Cô rất nghiêm túc nhìn sang anh. “Anh bị cảm cúm rồi phải không Vu Cảnh Lam?”
Khi cô gọi đầy đủ họ tên anh chứng tỏ là đã tức giận rồi. Anh không kìm được xoa xoa mái tóc ngắn của cô, nói: “Không sao cả, tối qua anh đã uống thuốc rồi, lát nữa sẽ uống tiếp.”
Cô “ờ” một tiếng, trầm mặc một lát rồi nói: “Vậy anh đừng leo núi nữa nhé, ở nhà nghỉ ngơi cẩn thận.”
Năm đó, cô học lớp mười, anh học lớp mười hai.
Nửa năm sau, dưới gốc cây đa đó, cô nâng cốc tỏ tình với anh. Anh đã quen cất giấu, kiềm chế những cảm xúc trong lòng. Tình cảm manh nha càng sớm thì càng dễ thất bại, mà họ còn đoạn đường rất dài phải đi.
Tất nhiên, anh cũng rất ích kỷ, anh cho rằng anh sẽ chịu được, và cô cũng vậy.
Hai năm đó thấy cô dần trở nên trầm tĩnh, anh đã từng hỏi bản thân mình rất nhiều lần rằng, liệu mình có làm đúng không?
Có lẽ, anh nên đỡ cô đi chứ không phải đứng ở chỗ xa, đợi sau khi cô vững bước rồi sẽ tự đi đến.
Trên trán có cảm giác lạnh băng, Vu Cảnh Lam chầm chậm mở mắt, nhìn thấy một đôi tay chắn trước mắt, đang cẩn thận dán miếng hạ sốt cho anh.
“Thủy Quang…” Anh khẽ giọng lẩm bẩm.
Đôi tay đó rời đi, chủ nhân của đôi tay chau mày nhìn anh, khẽ hỏi: “Vẫn đang nằm mơ à?”
Cảnh Lam thấy hơi đau đầu, nghiêng đầu nhìn một cái, nơi anh ở hiện giờ không phải là căn nhà quen thuộc từ bé mà là ký túc xá đại học, người bên cạnh cũng không phải Tiêu Thủy Quang, mà là Diệp Mai. “Sao cậu lại ở đây?”
“Mình nghe nói hôm nay cậu không đi học nên đến xem sao.” Diệp Mai trả lời ngắn gọn, rõ ràng.
Lúc này trong phòng ngủ chỉ có hai người bọn họ, Cảnh Lam trầm mặc mấy giây, cuối cùng dùng tay ấn lên trán, thở dài. “Lời đồn giữa mình và cậu e là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng gột sạch được rồi…”
“Nếu bỏ qua những phiền phức kia thì chuyện giữa mình và cậu chẳng phải rất tốt đẹp sao?” Vốn là trai xinh gái đẹp, gia cảnh giàu có, cô và Vu Cảnh Lam từ khi vào trường đã có không ít người theo đuổi, khổ nỗi là hai người đều đã có người trong lòng rồi nên chẳng ai có thể lọt vào mắt họ, nhưng những người đó lại cứ đeo bám không ngừng khiến cô cảm thấy rất phiền toái.
“Cậu không sợ anh ta nghe thấy lời đồn sẽ hiểu lầm cậu sao?” Tuy điều Diệp Mai nói là thực sự nhưng Vu Cảnh Cầm vẫn nhắc nhở cô rằng, chân lý có được ắt có mất. Giống như anh hiện giờ.
Diệp Mai lắc đầu vẻ đắng chát. “Lương Thành Phi… Mình cũng không biết anh ấy nghĩ thế nào?”
Lúc này Cảnh Lam chẳng có tâm trạng để quan tâm đến tình cảm của bạn bè, bởi vì lúc trước nằm mơ thấy cô khiến anh có chút… khó chịu.
Mơ thấy chuyện từ thời cấp ba năm đó, ngoài lý do mình bị sốt ra thì duyên cớ có lẽ là vì chút áy náy vẫn luôn luẩn quẩn trong lòng anh. Anh còn nhớ mãi, năm đó sau khi tỏ tình với anh rồi bị từ chối, trong mắt cô có một lớp sương mơ hồ.
Cho đến bây giờ, cô vẫn đang tức giận, hoặc là… ngượng ngập. Cô không còn đứng ngoài cửa sổ gọi anh nữa, cũng không còn quấn lấy anh, không còn nhìn thẳng vào anh, cũng không còn nói chuyện riêng với anh một câu nào nữa.
Thậm chí anh có chút hoài nghi, có phải cô không còn… thích anh nữa không?
Hễ nghĩ đến điều này, Vu Cảnh Lam lại thấy sốt ruột. Suy tính thiệt hơn thế này, thực sự là không giống mình, rõ ràng biết rằng tình yêu đến quá sớm, quá nhiệt tình sẽ chỉ khiến tình cảm này sớm chết yểu, nhưng anh lại có chút hối hận rồi.
Đúng vậy, anh hối hận rồi.
Kỳ nghỉ hè năm ngoái, bỗng nhiên gặp cô ở trong nhà khi cô đến tìm Cảnh Cầm chơi, cảm giác hối hận liền đâm rễ tận đáy lòng, sau đó thì cảm giác bực bội quấn chặt lấy trái tim anh.
Hôm đó anh vừa về đến nhà, mới đặt hành lý xuống đã nhìn thấy cô bất ngờ xông vào.
Anh biết cô đến tìm Cảnh Cầm, anh cũng biết mình không thông báo cho cô biết hôm nay sẽ về, nhưng khi nhìn thấy sự hoảng hốt và lúng túng thoáng hiện trên mặt cô, trái tim anh chợt thắt lại vì đau đớn.
Anh thấy cô hỏi anh đã ăn cơm chưa bằng giọng vừa xa cách vừa hoảng loạn, sau đó vội vàng rời đi. Anh lặng lẽ nhìn theo bóng lưng xa dần của cô. Kỳ nghỉ hè năm đó, cô rất bận, bận đến mức anh không nhìn thấy cô…
Sáng sớm ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, anh đứng trong sân nhìn cánh cửa sổ rất lâu, cuối cùng chầm chậm đi đến chiếc ghế đá rồi nghiêng người ngồi xuống, cầm cuốn sách tối qua cô để quên ở đó, rút ra tấm bookmark vẫn còn để trắng kia.
Anh nhìn giàn nho bên tường, chỉ cần đợi đến sang năm, khi những dây nho nảy nở đầy hoa…
Sương sớm thấm ướt hàng mi anh, ướt đẫm mái tóc anh, anh cũng không hề phát giác.
Thủy Quang, hoa bên đường đã nở, người cứ thong thả về.
Vu Cảnh Lam cố gắng kiềm chế cơn ho, tuy Diệp Mai đã đi mua cơm, trong phòng không còn ai khác nhưng anh vẫn không thể hiện là mình bị bệnh.
Hôm nay là ngày cô và Cảnh Cầm thi hết cấp ba.
Anh nhắm mắt lại để ổn định hơi thở, cơn sốt cao khiến toàn thân anh rã rời, gắng sức đứng lên, đi đến bên bàn lấy đi động, vào thời khắc tay anh chạm đến di động, tiếng chuông đột ngột vang lên.
Tên hiển thị trên màn hình khiến anh hơi sững sờ, thậm chí anh còn tưởng mình sốt cao quá nên sinh ảo giác, nhưng giọng nói của cô truyền đến đã cắt đứt nỗi nghi hoặc của anh.
“Vu Cảnh Lam, em thi xong rồi.”
“Ừm, anh biết.”
“Em… có thể đăng ký vào trường của anh không?”
Vu Cảnh Lam nhắm mắt, thầm kiềm chế cơn ho đang trào lên cổ họng, sau khi chịu đựng hồi lâu, anh mới nghe thấy giọng nói của mình. “Anh đợi em.”
Vốn muốn nói rằng cô không cần sốt ruột, anh sẽ luôn luôn đợi cô, không cần lo lắng, không cần sợ hãi, nhưng đến cuối cùng, anh chỉ có thể nói ra ba chữ đó.
Vu Cảnh Lam đặt di động xuống, trên mặt thấp thoáng nụ cười, có chút tự cười nhạo, lại có chút vui mừng.
Khi Diệp Mai quay về liền nhìn thấy Vu Cảnh Lam đang ngồi dựa vào mép giường. “Khỏe lại nhanh thế?”
“Đỡ nhiều rồi.” Cảnh Lam cũng khẽ mỉm cười. “Diệp Mai, mình muốn về nhà.”
Vì quá đột ngột nên Diệp Mai có chút ngạc nhiên. “Khi nào?”
“Là vì người trong lòng cậu sao?” Diệp Mai khẽ cười. “Thật ngưỡng mộ.”
Diệp Mai thật sự ngưỡng mộ. Lần đầu tiên gặp Vu Cảnh Lam, cô chỉ cảm thấy anh trông giống Lương Thành Phi, sau này thân nhau rồi mới phát hiện ra tính cách của họ hoàn toàn khác nhau. Cô từng nghĩ, nếu Lương Thành Phi có được một nửa sự tự tin của Vu Cảnh Lam thì con đường của họ sẽ không khó đi như thế này.
Cô chơi với Vu Cảnh Lam là vì có cảm giác đồng bệnh tương liên, cũng là một thứ giao tình của quân tử. Cô sinh ra trong gia đình chính trị, hoàn cảnh của anh và cô có chút giống nhau nên cũng bớt một phần giả tạo, thêm vào đó, anh giống Lương Thành Phi nên lần đầu tiên gặp nhau, cô đã nói chuyện với anh về anh ấy. “Người tôi thích, bố mẹ tôi lại không thích, không hy vọng tôi qua lại với anh ấy. Anh ấy thì lại có lòng tự tôn quá lớn.” Nhưng giây tiếp theo, cô lại không kìm được kiêu ngạo nói: “Mơ ước của anh ấy là làm cảnh sát.”
Khi đó Vu Cảnh Lam cười, khẽ giọng nói: “Cô gái của tôi thì muốn bảo vệ hòa bình thế giới.”
Sau đó hai người thường xuyên qua lại và nói chuyện, chủ yếu là nói về người trong lòng mình.
Ngày Vu Cảnh Lam quay về, cơn sốt đã hạ nhưng vẫn còn hắt hơi sổ mũi, nên Diệp Mai nằng nặc đòi tiễn anh ra sân bay.
Trước khi lên máy bay, Cảnh Lam dịu dàng vuốt mái tóc ngắn của cô. “Nếu không nói ra thì làm sao có thể trách người ta không biết tâm ý trong lòng cậu chứ?”
Thực ra Diệp Mai cũng rất giống anh, tính cách đều hướng nội, ánh mắt nhìn xa nhưng luôn luôn quên mất thứ trước mặt, không biết sự im lặng của mình mang đến cho đối phương nỗi bất an lớn thế nào. Anh nói lời này là nói cho cô nghe, cũng là nói cho chính mình nghe. Lần này quay về, anh phải trả lại cô sự an tâm, trả lại cô sự kiên định trong mấy năm này, cũng trả lại cho mình một phần yên ổn.
Máy bay cuối cùng đã cất cánh, sự mong ngóng được về nhà cuối cùng cũng dịu lại, Cảnh Lam chống tay lên cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khối mây tản ra, mặt trời rạng rỡ, anh mơ màng chìm vào giấc mộng. Đến khi tỉnh mộng, chắc anh đã có thể nhìn thấy cô rồi.
Một chú chim bay lướt qua cửa sổ máy bay, bóng tối phủ lên mặt anh. Những tiếng kêu la và tiếng nổ đáng sợ, động cơ bên trái của máy bay nổ rồi.
Vu Cảnh Lam mở mắt ra. Từng tia, từng tia hoa lửa màu vàng vô cùng diễm lệ nhảy múa trong tầm mắt anh, cuối cùng nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Bên đường… hoa nở…
Thủy Quang…
Hoa bên đường theo mưa chiều bay mất, sông núi hãy còn mà chẳng thấy người xưa…
Rời khỏi giường, đi đến bên cửa sổ, anh nhìn thấy cô đang đứng dưới gốc cây vẫy tay với anh. Cô cười rạng rỡ, giống như viên đá thạch anh thuần khiết, thạch anh anh thích nhất.
Anh vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo rồi đi vào đại sảnh. Cô chạy đến, đứng ở bên ngoài thềm cửa, tay chống vào thành cửa, hỏi anh: “Cảnh Lam, La Trí nói đi leo núi, anh đi không?”
“Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, sao không ngủ nhiều thêm chút?”
Đêm hôm qua bắt đầu bị cảm cúm, nếu không hôm nay anh cũng không ngủ đến giờ này, nhưng cô bé này, bình thường đi học phải gọi cả nửa ngày mới dậy nhưng hễ đến kỳ nghỉ thì lại không ngủ nhiều nữa.
Quả nhiên cô nói bằng giọng buồn rầu: “Đâu phải không muốn ngủ nhiều, là bố em vừa sáng sớm đã gọi em dậy chạy bộ, mười kilômét.”
Anh nở nụ cười. “Em vất vả rồi.”
Cô không cười, đưa tay sờ thử lên trán anh. Anh giật thót mình, lùi một bước. “Sao thế?”
Cô rất nghiêm túc nhìn sang anh. “Anh bị cảm cúm rồi phải không Vu Cảnh Lam?”
Khi cô gọi đầy đủ họ tên anh chứng tỏ là đã tức giận rồi. Anh không kìm được xoa xoa mái tóc ngắn của cô, nói: “Không sao cả, tối qua anh đã uống thuốc rồi, lát nữa sẽ uống tiếp.”
Cô “ờ” một tiếng, trầm mặc một lát rồi nói: “Vậy anh đừng leo núi nữa nhé, ở nhà nghỉ ngơi cẩn thận.”
Năm đó, cô học lớp mười, anh học lớp mười hai.
Nửa năm sau, dưới gốc cây đa đó, cô nâng cốc tỏ tình với anh. Anh đã quen cất giấu, kiềm chế những cảm xúc trong lòng. Tình cảm manh nha càng sớm thì càng dễ thất bại, mà họ còn đoạn đường rất dài phải đi.
Tất nhiên, anh cũng rất ích kỷ, anh cho rằng anh sẽ chịu được, và cô cũng vậy.
Hai năm đó thấy cô dần trở nên trầm tĩnh, anh đã từng hỏi bản thân mình rất nhiều lần rằng, liệu mình có làm đúng không?
Có lẽ, anh nên đỡ cô đi chứ không phải đứng ở chỗ xa, đợi sau khi cô vững bước rồi sẽ tự đi đến.
Trên trán có cảm giác lạnh băng, Vu Cảnh Lam chầm chậm mở mắt, nhìn thấy một đôi tay chắn trước mắt, đang cẩn thận dán miếng hạ sốt cho anh.
“Thủy Quang…” Anh khẽ giọng lẩm bẩm.
Đôi tay đó rời đi, chủ nhân của đôi tay chau mày nhìn anh, khẽ hỏi: “Vẫn đang nằm mơ à?”
Cảnh Lam thấy hơi đau đầu, nghiêng đầu nhìn một cái, nơi anh ở hiện giờ không phải là căn nhà quen thuộc từ bé mà là ký túc xá đại học, người bên cạnh cũng không phải Tiêu Thủy Quang, mà là Diệp Mai. “Sao cậu lại ở đây?”
“Mình nghe nói hôm nay cậu không đi học nên đến xem sao.” Diệp Mai trả lời ngắn gọn, rõ ràng.
Lúc này trong phòng ngủ chỉ có hai người bọn họ, Cảnh Lam trầm mặc mấy giây, cuối cùng dùng tay ấn lên trán, thở dài. “Lời đồn giữa mình và cậu e là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng gột sạch được rồi…”
“Nếu bỏ qua những phiền phức kia thì chuyện giữa mình và cậu chẳng phải rất tốt đẹp sao?” Vốn là trai xinh gái đẹp, gia cảnh giàu có, cô và Vu Cảnh Lam từ khi vào trường đã có không ít người theo đuổi, khổ nỗi là hai người đều đã có người trong lòng rồi nên chẳng ai có thể lọt vào mắt họ, nhưng những người đó lại cứ đeo bám không ngừng khiến cô cảm thấy rất phiền toái.
“Cậu không sợ anh ta nghe thấy lời đồn sẽ hiểu lầm cậu sao?” Tuy điều Diệp Mai nói là thực sự nhưng Vu Cảnh Cầm vẫn nhắc nhở cô rằng, chân lý có được ắt có mất. Giống như anh hiện giờ.
Diệp Mai lắc đầu vẻ đắng chát. “Lương Thành Phi… Mình cũng không biết anh ấy nghĩ thế nào?”
Lúc này Cảnh Lam chẳng có tâm trạng để quan tâm đến tình cảm của bạn bè, bởi vì lúc trước nằm mơ thấy cô khiến anh có chút… khó chịu.
Mơ thấy chuyện từ thời cấp ba năm đó, ngoài lý do mình bị sốt ra thì duyên cớ có lẽ là vì chút áy náy vẫn luôn luẩn quẩn trong lòng anh. Anh còn nhớ mãi, năm đó sau khi tỏ tình với anh rồi bị từ chối, trong mắt cô có một lớp sương mơ hồ.
Cho đến bây giờ, cô vẫn đang tức giận, hoặc là… ngượng ngập. Cô không còn đứng ngoài cửa sổ gọi anh nữa, cũng không còn quấn lấy anh, không còn nhìn thẳng vào anh, cũng không còn nói chuyện riêng với anh một câu nào nữa.
Thậm chí anh có chút hoài nghi, có phải cô không còn… thích anh nữa không?
Hễ nghĩ đến điều này, Vu Cảnh Lam lại thấy sốt ruột. Suy tính thiệt hơn thế này, thực sự là không giống mình, rõ ràng biết rằng tình yêu đến quá sớm, quá nhiệt tình sẽ chỉ khiến tình cảm này sớm chết yểu, nhưng anh lại có chút hối hận rồi.
Đúng vậy, anh hối hận rồi.
Kỳ nghỉ hè năm ngoái, bỗng nhiên gặp cô ở trong nhà khi cô đến tìm Cảnh Cầm chơi, cảm giác hối hận liền đâm rễ tận đáy lòng, sau đó thì cảm giác bực bội quấn chặt lấy trái tim anh.
Hôm đó anh vừa về đến nhà, mới đặt hành lý xuống đã nhìn thấy cô bất ngờ xông vào.
Anh biết cô đến tìm Cảnh Cầm, anh cũng biết mình không thông báo cho cô biết hôm nay sẽ về, nhưng khi nhìn thấy sự hoảng hốt và lúng túng thoáng hiện trên mặt cô, trái tim anh chợt thắt lại vì đau đớn.
Anh thấy cô hỏi anh đã ăn cơm chưa bằng giọng vừa xa cách vừa hoảng loạn, sau đó vội vàng rời đi. Anh lặng lẽ nhìn theo bóng lưng xa dần của cô. Kỳ nghỉ hè năm đó, cô rất bận, bận đến mức anh không nhìn thấy cô…
Sáng sớm ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, anh đứng trong sân nhìn cánh cửa sổ rất lâu, cuối cùng chầm chậm đi đến chiếc ghế đá rồi nghiêng người ngồi xuống, cầm cuốn sách tối qua cô để quên ở đó, rút ra tấm bookmark vẫn còn để trắng kia.
Anh nhìn giàn nho bên tường, chỉ cần đợi đến sang năm, khi những dây nho nảy nở đầy hoa…
Sương sớm thấm ướt hàng mi anh, ướt đẫm mái tóc anh, anh cũng không hề phát giác.
Thủy Quang, hoa bên đường đã nở, người cứ thong thả về.
Vu Cảnh Lam cố gắng kiềm chế cơn ho, tuy Diệp Mai đã đi mua cơm, trong phòng không còn ai khác nhưng anh vẫn không thể hiện là mình bị bệnh.
Hôm nay là ngày cô và Cảnh Cầm thi hết cấp ba.
Anh nhắm mắt lại để ổn định hơi thở, cơn sốt cao khiến toàn thân anh rã rời, gắng sức đứng lên, đi đến bên bàn lấy đi động, vào thời khắc tay anh chạm đến di động, tiếng chuông đột ngột vang lên.
Tên hiển thị trên màn hình khiến anh hơi sững sờ, thậm chí anh còn tưởng mình sốt cao quá nên sinh ảo giác, nhưng giọng nói của cô truyền đến đã cắt đứt nỗi nghi hoặc của anh.
“Vu Cảnh Lam, em thi xong rồi.”
“Ừm, anh biết.”
“Em… có thể đăng ký vào trường của anh không?”
Vu Cảnh Lam nhắm mắt, thầm kiềm chế cơn ho đang trào lên cổ họng, sau khi chịu đựng hồi lâu, anh mới nghe thấy giọng nói của mình. “Anh đợi em.”
Vốn muốn nói rằng cô không cần sốt ruột, anh sẽ luôn luôn đợi cô, không cần lo lắng, không cần sợ hãi, nhưng đến cuối cùng, anh chỉ có thể nói ra ba chữ đó.
Vu Cảnh Lam đặt di động xuống, trên mặt thấp thoáng nụ cười, có chút tự cười nhạo, lại có chút vui mừng.
Khi Diệp Mai quay về liền nhìn thấy Vu Cảnh Lam đang ngồi dựa vào mép giường. “Khỏe lại nhanh thế?”
“Đỡ nhiều rồi.” Cảnh Lam cũng khẽ mỉm cười. “Diệp Mai, mình muốn về nhà.”
Vì quá đột ngột nên Diệp Mai có chút ngạc nhiên. “Khi nào?”
“Là vì người trong lòng cậu sao?” Diệp Mai khẽ cười. “Thật ngưỡng mộ.”
Diệp Mai thật sự ngưỡng mộ. Lần đầu tiên gặp Vu Cảnh Lam, cô chỉ cảm thấy anh trông giống Lương Thành Phi, sau này thân nhau rồi mới phát hiện ra tính cách của họ hoàn toàn khác nhau. Cô từng nghĩ, nếu Lương Thành Phi có được một nửa sự tự tin của Vu Cảnh Lam thì con đường của họ sẽ không khó đi như thế này.
Cô chơi với Vu Cảnh Lam là vì có cảm giác đồng bệnh tương liên, cũng là một thứ giao tình của quân tử. Cô sinh ra trong gia đình chính trị, hoàn cảnh của anh và cô có chút giống nhau nên cũng bớt một phần giả tạo, thêm vào đó, anh giống Lương Thành Phi nên lần đầu tiên gặp nhau, cô đã nói chuyện với anh về anh ấy. “Người tôi thích, bố mẹ tôi lại không thích, không hy vọng tôi qua lại với anh ấy. Anh ấy thì lại có lòng tự tôn quá lớn.” Nhưng giây tiếp theo, cô lại không kìm được kiêu ngạo nói: “Mơ ước của anh ấy là làm cảnh sát.”
Khi đó Vu Cảnh Lam cười, khẽ giọng nói: “Cô gái của tôi thì muốn bảo vệ hòa bình thế giới.”
Sau đó hai người thường xuyên qua lại và nói chuyện, chủ yếu là nói về người trong lòng mình.
Ngày Vu Cảnh Lam quay về, cơn sốt đã hạ nhưng vẫn còn hắt hơi sổ mũi, nên Diệp Mai nằng nặc đòi tiễn anh ra sân bay.
Trước khi lên máy bay, Cảnh Lam dịu dàng vuốt mái tóc ngắn của cô. “Nếu không nói ra thì làm sao có thể trách người ta không biết tâm ý trong lòng cậu chứ?”
Thực ra Diệp Mai cũng rất giống anh, tính cách đều hướng nội, ánh mắt nhìn xa nhưng luôn luôn quên mất thứ trước mặt, không biết sự im lặng của mình mang đến cho đối phương nỗi bất an lớn thế nào. Anh nói lời này là nói cho cô nghe, cũng là nói cho chính mình nghe. Lần này quay về, anh phải trả lại cô sự an tâm, trả lại cô sự kiên định trong mấy năm này, cũng trả lại cho mình một phần yên ổn.
Máy bay cuối cùng đã cất cánh, sự mong ngóng được về nhà cuối cùng cũng dịu lại, Cảnh Lam chống tay lên cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khối mây tản ra, mặt trời rạng rỡ, anh mơ màng chìm vào giấc mộng. Đến khi tỉnh mộng, chắc anh đã có thể nhìn thấy cô rồi.
Một chú chim bay lướt qua cửa sổ máy bay, bóng tối phủ lên mặt anh. Những tiếng kêu la và tiếng nổ đáng sợ, động cơ bên trái của máy bay nổ rồi.
Vu Cảnh Lam mở mắt ra. Từng tia, từng tia hoa lửa màu vàng vô cùng diễm lệ nhảy múa trong tầm mắt anh, cuối cùng nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Bên đường… hoa nở…
Thủy Quang…
Hoa bên đường theo mưa chiều bay mất, sông núi hãy còn mà chẳng thấy người xưa…
/52
|