Nó thì chẳng thể ngủ được nữa, thức đêm mới biết đêm dài, nó thức có nửa đêm mà đã thấy dài rồi.
_Ly..dậy sớm về đi học
Tỉnh dậy trong sự bối rối, vì thấy mình đang nằm trong chăn cạnh nó. Tròn mắt nhìn nó, miệng lắp bắp như ngượng ngùng. Rồi ngồi thần người với cái đầu bù xù, Ly nhìn nó cười nhẹ.
_Chuẩn bị về đi học đi còn cười gì nữa.
_À, ừ, để Ly xuống mua cái gì cho T ăn đã.
_Thôi, không cần đâu, tí T nhờ người mua cho. V đi học đi kẻo muộn.
_Để Ly mua cho, sao đâu.
_Thế để T đi cùng.
_Không được, T cứ ngồi đó.
Nó chưa kịp làm gì thì Ly đã chạy ra ngoài mua đồ ăn sáng cho nó. Nó chỉ biết thầm cảm ơn Ly, còn để nhiều hơn thì có lẽ rằng không thể, vì rằng trong nó bây giờ như đã mất tất cả, một người sống chỉ để tồn tại.
Sáng hôm đó, Ly về đi học, còn Th vào chơi với nó, đến chiều Th về đi học, anh Linh với thằng Hùng vào chơi với nó. Mấy ngày nó nằm viện gần như ngày nào cũng có người cạnh nó. Ngày mai, nó sẽ được ra viện, nay nó nhờ anh Linh về xoay cho ít tiền để nó đóng viện phí. Giờ cũng chỉ biết nhờ anh ấy xoay cho chứ biết nhờ ai nữa, khỏe lại đi làm thêm kiếm tiền trả nợ thôi.
Tối đó, Cu Bình vào ngủ lại với nó, Ly với Th ngày đó không vào lần nào nữa, ngủ với thằng này nó xoay ngang xoay dọc, giường đã bé mà nó ngủ chẳng yên. 2 thằng ngồi tâm sự đến tận khuya muộn mới ngủ. Số là thằng này tết về có say một cô bé cùng quê, cứ ngồi kể lể đủ thứ về cô bé đó làm nó chỉ man mác buồn thêm, nhưng nó vẫn cứ ậm ừ theo để khỏi làm Bình tụt hứng.
Sáng hôm sau, Ly đến từ sớm, một lúc sau là Th, tiếp đến là anh Linh. Ngày nó ra viện có tận 4 người đưa nó về cơ đấy, có nhất thiết phải như thế không nhỉ.
Cả nhóm ngồi nói chuyện chờ đến giờ làm thủ tục về nhà. Đến 8h hơn gì đó thì anh Linh ra làm thủ tục
_Để anh ra hỏi làm thủ tục được chưa, về mà ăn sáng cái chứ đói meo
_Em đi nữa - Ly đòi đi theo anh Linh.
_Thôi em ở đó. Mình anh đủ rồi.
_Kệ, em đi với.
2 anh em dắt nhau đi làm thủ tục xuất viện. Xong thủ tục thì nó được về, mọi người thu dọn đồ cùng nó rồi về, sung sướng, ít nhất về sớm ngày nào hay ngày đó, đỡ tiền viện phí. Tạm thời nó chưa biết tổng thiệt hại là bao nhiêu cả.
Sáng chả ai đi xe sang cả, cả nhóm thuê chiếc taxi về, về đến ký túc nó được chào đón bởi bao ánh mắt (những người học chiều). Những lời hỏi thăm, động viên. Cất đặt đồ đạc xong, mọi người rủ nhau đi ăn sáng. Nó đang là con bệnh, đi đâu cũng được chăm sóc cẩn thận, xuống cầu thang có người dìu. Nghĩ bụng bệnh nhiều nhiều, nghỉ học không cần lý do, lại có người chăm sóc.
Ăn sáng xong ai về nhà đó. Nó với mấy anh em lên phòng nghỉ ngơi. Phòng giờ còn nó với Bình, anh Linh.
_Anh, nãy hết bao nhiêu thế anh?
_6 triệu.
_Ôi, nhiều nhỉ. Mà anh vay ai được nhiều thế, để mấy hôm khỏe em làm thêm em gửi trả anh, em chẳng dám gọi về nhà đâu.
_Ừ, anh vay được 3 triệu thôi, khi nào có thì trả dần cho anh, còn 3 triệu là của Ly.
_Dạ, em nợ Ly nhiều quá...Mà em cảm ơn anh.
_Ơn huệ gì. Chú mày giờ đừng nghĩ tiêu cực nữa, làm bao nhiêu người lo.
_Dạ..
_Bác sỹ dặn hôm nay mày vẫn phải ăn cháo đã, chưa ăn cơm được đâu.
_Dạ. Tí anh với Bình đi ăn thì mua giúp em bát cháo.
Trưa, gần giờ ăn thì lớp nó tới phòng thăm nó nữa, thấy đông nên anh Linh với Bình đi ăn luôn. Tiếp chuyện một lúc thì bọn nó về, Ly đang tính ở lại nhưng mình không cho, thuyết phục một lúc thì Ly cũng chịu về, trước lúc về nó cũng không quên gửi Ly một lời cảm ơn. Nó biết, bây giờ có cảm ơn Ly bao nhiêu cũng không đủ.
Tuần này nó xin nghỉ đến hết tuần. Mấy ngày sau khi nó ra viện, cứ trưa học xong Ly ghé qua chỗ nó 1 chút, những lúc ăn cháo thì Ly mua cháo, đến lúc ăn được cơm thì Ly mua cơm lên, tối thì Th ngày nào cũng sang chỗ nó 1 chút. Hình như mọi người đang muốn khỏa lấp mọi thời gian rảnh của nó, để nó không làm gì dại dột. Nhưng thật sự nó chỉ cảm thấy có lỗi với mọi người, thấy một chút gì đó là ái ngại.
Thứ 7, cả ngày nó chỉ ăn với nằm ngủ ở phòng, chẳng chơi với ai cả. Đến tối thì Ly qua chơi. Phòng giờ chỉ còn mình nó.Hôm nay Ly mang cho nó bao nhiêu là thứ, nó chẳng dám nhận, nó nhận của Ly quá nhiều rồi.
_Ly này, hôm sau Ly đừng làm thế nữa, T biết Ly tốt với T, lo cho T, nhưng thật sự T không dám nhận của Ly nữa.
_...Sao đâu... - Ly buồn hẳn khi nghe nó nói như thế.
_Ừ, với Ly thì không sao, nhưng với T, những điều Ly làm là quá lớn, nó làm T cảm thấy mắc nợ Ly à.
_Ừ, vậy Ly xin lỗi.
_Không, Ly không có lỗi gì hết. Ly quá tốt ly à.
_.... - Ly thở dài, có lẽ nó đã làm Ly buồn, buồn từ ngày đầu Ly gặp phải nó.
_Ít bữa nữa khỏe, T đi làm kiếm tiền gửi lại Ly nha.
_T cứ lo giữ gìn sức khỏe đi, chuyện đó bận tâm làm gì.
_Không được, dù tốt thế nào thì vấn đề tiền bạc cũng phải rõ ràng Ly ạ.
_Ừ, cứ thế đi..- Nói xong Ly nhổm dậy đi về, ngày cuối tuần của Ly là thế đó, nó đã làm cho mọi thứ tồi tệ hơn, nhưng thật sự giờ trong nó chẳng có gì nữa cả.
_Ly làm tất cả là vì sao? vì cái gì? - nó nói theo khi Ly vừa bước ra cửa. Nghe nó nói Ly dừng lại ngay ở cửa, không ngoái đầu nhìn lại.
_Vì bạn, vì người Ly yêu, điều đó T biết rồi còn hỏi
_....-nó im lặng, nó chẳng biết nói gì nữa, tất cả những gì cần nói nó đã nói từ rất lâu rồi. và quan trọng hơn, cái gọi là tình yêu trong nó đã chết rồi, chết hết rồi.
Ly chẳng nói gì nữa, bước đi.
_Đừng yêu T nữa, sẽ đau khổ đấy Ly à.. - nó nói theo bước chân Ly đang đi, nhưng Ly không ngoảnh lại nữa. Cái im lặng đáng sợ, chưa bao giờ nó gặp ở Ly cả.
Hình như nó đã làm mất đi một điều gì đó nữa, nhưng lúc này nó bất cần tất cả, nó chỉ cần duy nhất một điều, cần em lại về với nó. Nằm nhắm mắt suy nghĩ, lòng nó lại đau, và càng ngày con tim nó càng rỉ máu, băng giá, dòng máu nóng trong nó giờ đang lạnh dần. Đêm khuya, nó nhắn cho Ly, cũng là câu nói quen thuộc.
T xin lỗi vì tất cả, T không muốn ai đi trong vòng tay mình nữa
Và cái nó nhận được vẫn chỉ là sự im lặng.
Sáng thứ 2, nó đi học lại, đến lớp nó nhận được sự chào đón của cả lớp. Giờ thì hình như ai cũng đã hiểu được hoàn cảnh nó bây giờ.
Nó đến 1 lúc thì Ly đến, không nói, không nhìn đến nó nữa. Một Ly hoàn toàn khác rồi. Đôi chút hụt hẫng nhưng chắc đó là sự trả giá cho nó, và như thế có lẽ cũng sẽ tốt hơn cho Ly, rồi Ly sẽ gặp được người tốt hơn nó.
Từ hôm đó, Ly với nó như người xa lạ, mặc dù đôi khi nó vẫn hướng ánh mắt nhẹ nhàng dành cho Ly, nhưng mọi thứ không còn như cũ nữa..Nó không chỉ làm mất đi một tình bạn thân mà còn mất đi một người bạn dù là bình thường.
Mấy ngày sau nó tìm việc để làm thêm. Nó qua lại quán cơm cũ để hỏi nhưng đã có người mới, nó lại lang thang đi tìm. Sau mấy ngày, nó cũng tìm được một chỗ, làm trông xe cho quán cafe tận bên đường bạch đằng gần sông hàn, quán khá sang trọng. Lương cũng tầm 800 một tháng, ngày nào nó làm từ 1h đến 11h thì sẽ được cộng thêm.
Ngày đầu tiên đi làm, nó mượn xe thằng Hùng, mặc dù 1h mới đến ca nó, nhưng nó đi học về là đi luôn, đi dọc đường mua lấy cái bánh mì ăn tạm. Đến nơi nó được phát cho bộ đồ dành cho nhân viên bảo vệ. Mặc vào oai ra phết.
Chủ của quán là một chị cũng khoảng 28 tuổi, nhìn còn trẻ, ăn mặc sành điệu lắm. nhận việc từ quản lý một lúc thì bà chị kia đến, chạy cái spacy nhật (giờ mới biết nó xịn).
_Này em, dắt chị cái xe, nhân viên mới hả?
_Dạ, dạ, chị để đó em ạ.
Nó cứ thế lẳng lặng làm, không quan tâm mọi thứ xung quanh, cũng chẳng nói nhiều, một phần vì nó chưa quen ai, một phần nó cũng chẳng biết nói gì. Mấy đưa bưng bê phục vụ có trang phục quán, nhìn đẹp hơn hẳn cái bộ đồ bảo vệ của nó. Cũng có khá nhiều cô gái tầm tuổi nó, nhưng nó chỉ lo phía ngoài, chẳng ngó nghiêng gì vào trong cả. Có khách thì nó làm việc, không thì chỉ việc ngồi trông xe, ngắm đường phố. Cũng may ở trong này không lạnh như ngoài quê, chứ nếu như thế thì chắc co ro vì rét mất thôi.
7h thì nó được 1 em phục vụ bê ra cho một đĩa cơm. Nó cũng đói lắm rồi, một cái bánh mỳ chịu từ trưa đến giờ.
_Bạn ơi, ăn cơm nè. - Con bé nhẹ nhàng cười với nó. Nó cũng đáp bằng cái cười gượng gạo.
_Ừ, mình cảm ơn.
Cầm đĩa cơm ngồi ăn ngon lành ngay dưới cái ô cho người trông xe. Thấy sao cơm ngon quá. Vừa ăn xong thì có khách đến, nó đặt đĩa đó dắt xe cho khách, đang dắt thì thấy bé lúc nãy quay ra cầm đĩa nó vào. Còn nhìn nó cười một cái nữa. Nghĩ chắc là có thêm bạn, cũng vui.
Đến 10h, quán bắt đầu hết khách, nó thu dọn mấy thứ ngoài này vào rồi tính về, trong quán mấy đứa bưng bê cũng đang lục đục quét dọn để ra về.
Mọi thứ xong xuôi, mọi người ra về, nó định về thì chị chủ gọi nó lại.
_Em, lại chị nói chuyện chút.
_Dạ.
Tiến tới, lòng thắc mắc không hiểu có chuyện gì, chẳng lẽ nó bị đuổi ngay ngày đầu tiên đi làm.
_Em là nhân viên mới?
_Dạ
_Hôm qua nghe thằng em chị bảo mới tuyển được nhân viên trông xe. Chị tưởng hổ báo lắm.
_Dạ. Sinh viên làm gì có hổ báo chị.
_Ừm, làm trông xe vất, em có làm được không?
_Dạ, không sao chị ạ, ngồi suốt ngày.
_Haha, ừ, ngồi giữa mưa nữa đó. Chịu nổi thì làm tiếp.
_Dạ, em làm được chị ạ
_Ừ, vậy chị nói thế này, ở đây chỉ cần chăm chỉ, thật thà, chịu khó. Sẽ thưởng công xứng đáng.
_Dạ, em biết ạ.
_Ừ, vậy thôi, em về đi kẻo muộn. Mà em học đâu.
_Dạ, em học kinh tế.
_À, thế à, chị cũng có đứa em họ học đó.
_Dạ, thế à chị.
_ừ, thôi em về đi.
_Dạ, em chào chị.
Ngày công đầu tiên của nó suôn sẻ. Có chút bỡ ngỡ nhưng không quá xa lạ. Đạp xe về đến phòng vừa 11h kém 5, may sao ký túc chưa đóng cửa... Chào mọi người rồi đi ngủ, mệt mỏi.
_Ly..dậy sớm về đi học
Tỉnh dậy trong sự bối rối, vì thấy mình đang nằm trong chăn cạnh nó. Tròn mắt nhìn nó, miệng lắp bắp như ngượng ngùng. Rồi ngồi thần người với cái đầu bù xù, Ly nhìn nó cười nhẹ.
_Chuẩn bị về đi học đi còn cười gì nữa.
_À, ừ, để Ly xuống mua cái gì cho T ăn đã.
_Thôi, không cần đâu, tí T nhờ người mua cho. V đi học đi kẻo muộn.
_Để Ly mua cho, sao đâu.
_Thế để T đi cùng.
_Không được, T cứ ngồi đó.
Nó chưa kịp làm gì thì Ly đã chạy ra ngoài mua đồ ăn sáng cho nó. Nó chỉ biết thầm cảm ơn Ly, còn để nhiều hơn thì có lẽ rằng không thể, vì rằng trong nó bây giờ như đã mất tất cả, một người sống chỉ để tồn tại.
Sáng hôm đó, Ly về đi học, còn Th vào chơi với nó, đến chiều Th về đi học, anh Linh với thằng Hùng vào chơi với nó. Mấy ngày nó nằm viện gần như ngày nào cũng có người cạnh nó. Ngày mai, nó sẽ được ra viện, nay nó nhờ anh Linh về xoay cho ít tiền để nó đóng viện phí. Giờ cũng chỉ biết nhờ anh ấy xoay cho chứ biết nhờ ai nữa, khỏe lại đi làm thêm kiếm tiền trả nợ thôi.
Tối đó, Cu Bình vào ngủ lại với nó, Ly với Th ngày đó không vào lần nào nữa, ngủ với thằng này nó xoay ngang xoay dọc, giường đã bé mà nó ngủ chẳng yên. 2 thằng ngồi tâm sự đến tận khuya muộn mới ngủ. Số là thằng này tết về có say một cô bé cùng quê, cứ ngồi kể lể đủ thứ về cô bé đó làm nó chỉ man mác buồn thêm, nhưng nó vẫn cứ ậm ừ theo để khỏi làm Bình tụt hứng.
Sáng hôm sau, Ly đến từ sớm, một lúc sau là Th, tiếp đến là anh Linh. Ngày nó ra viện có tận 4 người đưa nó về cơ đấy, có nhất thiết phải như thế không nhỉ.
Cả nhóm ngồi nói chuyện chờ đến giờ làm thủ tục về nhà. Đến 8h hơn gì đó thì anh Linh ra làm thủ tục
_Để anh ra hỏi làm thủ tục được chưa, về mà ăn sáng cái chứ đói meo
_Em đi nữa - Ly đòi đi theo anh Linh.
_Thôi em ở đó. Mình anh đủ rồi.
_Kệ, em đi với.
2 anh em dắt nhau đi làm thủ tục xuất viện. Xong thủ tục thì nó được về, mọi người thu dọn đồ cùng nó rồi về, sung sướng, ít nhất về sớm ngày nào hay ngày đó, đỡ tiền viện phí. Tạm thời nó chưa biết tổng thiệt hại là bao nhiêu cả.
Sáng chả ai đi xe sang cả, cả nhóm thuê chiếc taxi về, về đến ký túc nó được chào đón bởi bao ánh mắt (những người học chiều). Những lời hỏi thăm, động viên. Cất đặt đồ đạc xong, mọi người rủ nhau đi ăn sáng. Nó đang là con bệnh, đi đâu cũng được chăm sóc cẩn thận, xuống cầu thang có người dìu. Nghĩ bụng bệnh nhiều nhiều, nghỉ học không cần lý do, lại có người chăm sóc.
Ăn sáng xong ai về nhà đó. Nó với mấy anh em lên phòng nghỉ ngơi. Phòng giờ còn nó với Bình, anh Linh.
_Anh, nãy hết bao nhiêu thế anh?
_6 triệu.
_Ôi, nhiều nhỉ. Mà anh vay ai được nhiều thế, để mấy hôm khỏe em làm thêm em gửi trả anh, em chẳng dám gọi về nhà đâu.
_Ừ, anh vay được 3 triệu thôi, khi nào có thì trả dần cho anh, còn 3 triệu là của Ly.
_Dạ, em nợ Ly nhiều quá...Mà em cảm ơn anh.
_Ơn huệ gì. Chú mày giờ đừng nghĩ tiêu cực nữa, làm bao nhiêu người lo.
_Dạ..
_Bác sỹ dặn hôm nay mày vẫn phải ăn cháo đã, chưa ăn cơm được đâu.
_Dạ. Tí anh với Bình đi ăn thì mua giúp em bát cháo.
Trưa, gần giờ ăn thì lớp nó tới phòng thăm nó nữa, thấy đông nên anh Linh với Bình đi ăn luôn. Tiếp chuyện một lúc thì bọn nó về, Ly đang tính ở lại nhưng mình không cho, thuyết phục một lúc thì Ly cũng chịu về, trước lúc về nó cũng không quên gửi Ly một lời cảm ơn. Nó biết, bây giờ có cảm ơn Ly bao nhiêu cũng không đủ.
Tuần này nó xin nghỉ đến hết tuần. Mấy ngày sau khi nó ra viện, cứ trưa học xong Ly ghé qua chỗ nó 1 chút, những lúc ăn cháo thì Ly mua cháo, đến lúc ăn được cơm thì Ly mua cơm lên, tối thì Th ngày nào cũng sang chỗ nó 1 chút. Hình như mọi người đang muốn khỏa lấp mọi thời gian rảnh của nó, để nó không làm gì dại dột. Nhưng thật sự nó chỉ cảm thấy có lỗi với mọi người, thấy một chút gì đó là ái ngại.
Thứ 7, cả ngày nó chỉ ăn với nằm ngủ ở phòng, chẳng chơi với ai cả. Đến tối thì Ly qua chơi. Phòng giờ chỉ còn mình nó.Hôm nay Ly mang cho nó bao nhiêu là thứ, nó chẳng dám nhận, nó nhận của Ly quá nhiều rồi.
_Ly này, hôm sau Ly đừng làm thế nữa, T biết Ly tốt với T, lo cho T, nhưng thật sự T không dám nhận của Ly nữa.
_...Sao đâu... - Ly buồn hẳn khi nghe nó nói như thế.
_Ừ, với Ly thì không sao, nhưng với T, những điều Ly làm là quá lớn, nó làm T cảm thấy mắc nợ Ly à.
_Ừ, vậy Ly xin lỗi.
_Không, Ly không có lỗi gì hết. Ly quá tốt ly à.
_.... - Ly thở dài, có lẽ nó đã làm Ly buồn, buồn từ ngày đầu Ly gặp phải nó.
_Ít bữa nữa khỏe, T đi làm kiếm tiền gửi lại Ly nha.
_T cứ lo giữ gìn sức khỏe đi, chuyện đó bận tâm làm gì.
_Không được, dù tốt thế nào thì vấn đề tiền bạc cũng phải rõ ràng Ly ạ.
_Ừ, cứ thế đi..- Nói xong Ly nhổm dậy đi về, ngày cuối tuần của Ly là thế đó, nó đã làm cho mọi thứ tồi tệ hơn, nhưng thật sự giờ trong nó chẳng có gì nữa cả.
_Ly làm tất cả là vì sao? vì cái gì? - nó nói theo khi Ly vừa bước ra cửa. Nghe nó nói Ly dừng lại ngay ở cửa, không ngoái đầu nhìn lại.
_Vì bạn, vì người Ly yêu, điều đó T biết rồi còn hỏi
_....-nó im lặng, nó chẳng biết nói gì nữa, tất cả những gì cần nói nó đã nói từ rất lâu rồi. và quan trọng hơn, cái gọi là tình yêu trong nó đã chết rồi, chết hết rồi.
Ly chẳng nói gì nữa, bước đi.
_Đừng yêu T nữa, sẽ đau khổ đấy Ly à.. - nó nói theo bước chân Ly đang đi, nhưng Ly không ngoảnh lại nữa. Cái im lặng đáng sợ, chưa bao giờ nó gặp ở Ly cả.
Hình như nó đã làm mất đi một điều gì đó nữa, nhưng lúc này nó bất cần tất cả, nó chỉ cần duy nhất một điều, cần em lại về với nó. Nằm nhắm mắt suy nghĩ, lòng nó lại đau, và càng ngày con tim nó càng rỉ máu, băng giá, dòng máu nóng trong nó giờ đang lạnh dần. Đêm khuya, nó nhắn cho Ly, cũng là câu nói quen thuộc.
T xin lỗi vì tất cả, T không muốn ai đi trong vòng tay mình nữa
Và cái nó nhận được vẫn chỉ là sự im lặng.
Sáng thứ 2, nó đi học lại, đến lớp nó nhận được sự chào đón của cả lớp. Giờ thì hình như ai cũng đã hiểu được hoàn cảnh nó bây giờ.
Nó đến 1 lúc thì Ly đến, không nói, không nhìn đến nó nữa. Một Ly hoàn toàn khác rồi. Đôi chút hụt hẫng nhưng chắc đó là sự trả giá cho nó, và như thế có lẽ cũng sẽ tốt hơn cho Ly, rồi Ly sẽ gặp được người tốt hơn nó.
Từ hôm đó, Ly với nó như người xa lạ, mặc dù đôi khi nó vẫn hướng ánh mắt nhẹ nhàng dành cho Ly, nhưng mọi thứ không còn như cũ nữa..Nó không chỉ làm mất đi một tình bạn thân mà còn mất đi một người bạn dù là bình thường.
Mấy ngày sau nó tìm việc để làm thêm. Nó qua lại quán cơm cũ để hỏi nhưng đã có người mới, nó lại lang thang đi tìm. Sau mấy ngày, nó cũng tìm được một chỗ, làm trông xe cho quán cafe tận bên đường bạch đằng gần sông hàn, quán khá sang trọng. Lương cũng tầm 800 một tháng, ngày nào nó làm từ 1h đến 11h thì sẽ được cộng thêm.
Ngày đầu tiên đi làm, nó mượn xe thằng Hùng, mặc dù 1h mới đến ca nó, nhưng nó đi học về là đi luôn, đi dọc đường mua lấy cái bánh mì ăn tạm. Đến nơi nó được phát cho bộ đồ dành cho nhân viên bảo vệ. Mặc vào oai ra phết.
Chủ của quán là một chị cũng khoảng 28 tuổi, nhìn còn trẻ, ăn mặc sành điệu lắm. nhận việc từ quản lý một lúc thì bà chị kia đến, chạy cái spacy nhật (giờ mới biết nó xịn).
_Này em, dắt chị cái xe, nhân viên mới hả?
_Dạ, dạ, chị để đó em ạ.
Nó cứ thế lẳng lặng làm, không quan tâm mọi thứ xung quanh, cũng chẳng nói nhiều, một phần vì nó chưa quen ai, một phần nó cũng chẳng biết nói gì. Mấy đưa bưng bê phục vụ có trang phục quán, nhìn đẹp hơn hẳn cái bộ đồ bảo vệ của nó. Cũng có khá nhiều cô gái tầm tuổi nó, nhưng nó chỉ lo phía ngoài, chẳng ngó nghiêng gì vào trong cả. Có khách thì nó làm việc, không thì chỉ việc ngồi trông xe, ngắm đường phố. Cũng may ở trong này không lạnh như ngoài quê, chứ nếu như thế thì chắc co ro vì rét mất thôi.
7h thì nó được 1 em phục vụ bê ra cho một đĩa cơm. Nó cũng đói lắm rồi, một cái bánh mỳ chịu từ trưa đến giờ.
_Bạn ơi, ăn cơm nè. - Con bé nhẹ nhàng cười với nó. Nó cũng đáp bằng cái cười gượng gạo.
_Ừ, mình cảm ơn.
Cầm đĩa cơm ngồi ăn ngon lành ngay dưới cái ô cho người trông xe. Thấy sao cơm ngon quá. Vừa ăn xong thì có khách đến, nó đặt đĩa đó dắt xe cho khách, đang dắt thì thấy bé lúc nãy quay ra cầm đĩa nó vào. Còn nhìn nó cười một cái nữa. Nghĩ chắc là có thêm bạn, cũng vui.
Đến 10h, quán bắt đầu hết khách, nó thu dọn mấy thứ ngoài này vào rồi tính về, trong quán mấy đứa bưng bê cũng đang lục đục quét dọn để ra về.
Mọi thứ xong xuôi, mọi người ra về, nó định về thì chị chủ gọi nó lại.
_Em, lại chị nói chuyện chút.
_Dạ.
Tiến tới, lòng thắc mắc không hiểu có chuyện gì, chẳng lẽ nó bị đuổi ngay ngày đầu tiên đi làm.
_Em là nhân viên mới?
_Dạ
_Hôm qua nghe thằng em chị bảo mới tuyển được nhân viên trông xe. Chị tưởng hổ báo lắm.
_Dạ. Sinh viên làm gì có hổ báo chị.
_Ừm, làm trông xe vất, em có làm được không?
_Dạ, không sao chị ạ, ngồi suốt ngày.
_Haha, ừ, ngồi giữa mưa nữa đó. Chịu nổi thì làm tiếp.
_Dạ, em làm được chị ạ
_Ừ, vậy chị nói thế này, ở đây chỉ cần chăm chỉ, thật thà, chịu khó. Sẽ thưởng công xứng đáng.
_Dạ, em biết ạ.
_Ừ, vậy thôi, em về đi kẻo muộn. Mà em học đâu.
_Dạ, em học kinh tế.
_À, thế à, chị cũng có đứa em họ học đó.
_Dạ, thế à chị.
_ừ, thôi em về đi.
_Dạ, em chào chị.
Ngày công đầu tiên của nó suôn sẻ. Có chút bỡ ngỡ nhưng không quá xa lạ. Đạp xe về đến phòng vừa 11h kém 5, may sao ký túc chưa đóng cửa... Chào mọi người rồi đi ngủ, mệt mỏi.
/43
|