Ánh mắt của Kỷ Hạ lướt qua Phó Ninh Tất, nhìn thẳng về phía Dương Đồng Đồng đang đứng dưới cây long não, thấy cô bạn vẫy tay liền mỉm cười.
Ánh mắt của Kỷ Hạ không nhìn về phía Phó Ninh Tất, cô đi lướt qua cậu, đến trước mặt Dương Đồng Đồng.
"Chờ lâu chưa?". Giọng Kỷ Hạ hơi hối lỗi hỏi.
Dương Đồng Đồng nhìn gương mặt tươi cười của Kỷ Hạ, đưa tay chọc má lúm đồng tiền của cô, "Cậu nên cười nhiều hơn đi, cậu cười lên rất xinh mà."
Nụ cười của Kỷ Hạ biến mất trong nháy mắt, cô mím môi: "Chúng ta về lớp thôi."
Dương Đồng Đồng nhìn bóng lưng của Kỷ Hạ, trong lòng không khỏi thở dài, rõ ràng là trẻ con nhưng mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, không khác gì thầy hiệu trưởng.
"Chờ tớ với!". Dương Đồng Đồng ném lại mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, chạy đuổi theo bước chân của Kỷ Hạ.
Sau khi Kỷ Hạ lướt qua Phó Ninh Tất, động tác của cậu vẫn dừng ở đó, nhìn từ xa trông giống như một bức tượng.
Hồ Minh Thịnh xách theo một túi đồ ăn vặt đi đến trước mặt Phó Ninh Tất, thấy cậu ngẩn người, không khỏi dùng tay quơ trước mặt cậu, "Nhìn gì đấy?".
Phó Ninh Tất định thần lại, nhưng hai đầu lông mày như sắp xoắn vào nhau.
"Cậu nói xem một người bình thường không hay cười, tự dưng nhìn cậu cười là có ý gì?" Phó Ninh Tất thấp giọng hỏi.
Hồ Minh Thịnh mở một túi bim bim tôm, vừa ăn vừa hỏi: "Cười thế nào? Haha? Hihi? Hay là khà khà?".
Phó Ninh Tất lắc đầu: "Đều không phải".
"Vậy cười thế nào?" Hồ Minh Thịnh nghi hoặc hỏi.
"Cười như này này". Phó Ninh Tất nghĩ lại cách Kỷ Hạ cười ban nãy, sau đó hơi cong môi, tuy điệu cười có hơi cứng ngắc, nhưng nhìn chung thì cũng khá giống.
"Cười kiểu này à". Hồ Minh Thịnh kéo dài giọng, dưới ánh mắt mong chờ của Phó Ninh Tất, nói một đáp án cậu cực kì không muốn nghe, "Cười khách sáo chứ còn sao nữa".
"Không phải, chắc là do vừa rồi tớ diễn tả chưa đúng đấy." Phó Ninh Tất hơi nóng nảy.
Hồ Minh Thịnh thấy cậu như thế, cũng đoán được mấy phần, cậu ta nhịn xuống ý định muốn trợn trắng mắt, an ủi nói: "Có thể là cô ấy thích cậu đấy".
"Đúng vậy!". Mắt Phó Ninh Tất sáng lên, kích động nói: "Nếu không vì sao lại tự dưng nhìn tớ cười làm gì!".
Hồ Minh Thịnh nhìn cậu như kẻ ngốc, "Một người bình thường hay lãnh đạm, giờ tự dưng lại cười với cậu. Ắt hẳn phải có nguyên nhân khác chứ đúng không?".
"Chứ còn gì". Phó Ninh Tất cực kỳ tán đồng gật đầu, "Hơn nữa kết hợp với điều cậu nói ngày hôm qua, cái gì mà nếu thích tớ thì sẽ tỏ ra lãnh đạm với tớ, tớ cảm thấy sự thật sắp lộ ra rồi."
Phó Ninh Tất càng nghĩ càng kích động, cậu xoay người, bước nhanh tới khu dạy học, trong lòng cực kỳ vui vẻ, quả nhiên không có ai né được mị lực của cậu.
Hồ Minh Thịnh đứng tại chỗ không nhúc nhích, cậu ta lắc đầu: "Ngu ngốc".
*****
Sau khi kết thúc tiết toán buổi sáng, chủ nhiệm lớp thông báo về việc đổi chỗ ngồi. Trong lớp ồ lên, có người kinh ngạc, cũng có người vui vẻ.
Dương Đồng Đồng giữ chặt ống tay áo của Kỷ Hạ, sợ hãi nói: "Tớ cảm thấy vừa rồi thầy chủ nhiệm liếc qua đây, thầy ấy định tách chúng ta ra sao?".
Kỷ Hạ lập tức lắc đầu, "Ảo giác của cậu thôi, vừa rồi thầy nhìn cả lớp mà".
Dương Đồng Đồng không tin, cô ấy vẫn cảm thấy ánh mắt của thầy chủ nhiệm đã dừng ở chỗ này mấy giây.
"Với cả chúng ta vẫn là bạn cùng phòng, có câu hỏi gì đợi về ký túc xá hỏi cũng giống nhau mà". Kỷ Hạ không kích động giống như các bạn học khác, sau vài giây lại đem sự chú ý đặt lên quyển sách.
Trong lớp cãi cọ ồn ào, chủ nhiệm lớp đứng trên bụng giảng vỗ vào bảng đen, nhắc nhở mọi người yên lặng, "Được rồi, chuyện này thảo luận đến đây thôi, giờ đổi các vị trí trong lớp với nhau, sau đó tiếp tục học những tiết còn lại."
Đến lúc đổi vị trí, mọi người đều thu dọn sách vở của mình, nhân tiện ôm cặp sách trong lòng, sau đó đứng ra ngoài lớp chờ chủ nhiệm lớp đọc tên.
Dựa vào quy luật của những lần trước, hai người được gọi tên cùng nhau sẽ ngồi cùng bàn, từ nay về sau giúp đỡ, học tập lẫn nhau.
Chủ nhiệm lớp dựa vào danh sách đã được sắp xếp cẩn thận, đọc tên lên, có người bị gọi vào cười vui vẻ, có người lại để lộ sự kinh ngạc.
Ngồi cùng bàn đã lâu, mọi người cũng đã thân quen với nhau, nếu không tách ra còn tốt, giờ lại đón bạn cùng bàn mới, tâm trạng cũng không được tốt cho lắm.
Dương Đồng Đồng và một bạn nữ khác cùng được gọi tên, mắt cô ấy nhìn Kỷ Hạ, tuân mệnh đi vào, cũng may bạn nữ này khá thân với cô ấy cho nên không cần lo lắng lắm, nhưng hiện giờ người mà cô ấy lo lắng lại là Kỷ Hạ.
Lúc cô ấy và Kỷ Hạ mới được phân ngồi cùng bàn, mặc dù bọn họ sống chung phòng ký túc xá, những câu mà hai người bọn cô nói trong một ngày còn có thể đếm được trên một bàn tay. Chính là cô ấy kiên trì mãi mới có thể khiến Kỷ Hạ nói nhiều thêm một câu.
Cô ấy hi vọng bạn cùng bàn mới của Kỷ Hạ sẽ là một người nói nhiều một chút, cũng đối xử với Kỷ Hạ tốt một chút.
Sau khi Dương Đồng Đồng đi vào, lại thêm mấy bạn nữa được gọi tên, trong đó có Hồ Minh Thịnh. Cậu ta rất bất ngờ vì mình và Phó Ninh Tất bị tách ra, nhưng cũng không thể làm trái ý chủ nhiệm lớp, vậy nên cậu ta vẫn nghe lời ngồi xuống.
Kỷ Hạ ngó qua cửa sổ thấy chỉ còn tổ bốn là có bàn trống, cô bị chuyển từ tổ một xuống tổ bốn, mà còn chưa biết bạn cùng bàn là ai.
"Kỷ Hạ, Phó Ninh Tất, bàn ba tổ bốn." Giọng nói của thầy chủ nhiệm vang lên từ trong lớp.
Sau khi nghe xong, Kỷ Hạ hơi cau mày, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt vô cảm, cô xách cặp đi vào trong lớp, hoàn toàn không để ý đến biểu hiện hóng hớt của những người còn lại.
"Phó Ninh Tất cao hơn, ngồi trong đi." Chủ nhiệm lớp lại thêm vào một câu.
Phó Ninh Tất nhướng mày, sải bước đi đến bàn ba tổ bốn, kéo ghế ra, thả cặp sách, ngồi xuống, cực kỳ liền mạch lưu loát.
Kỷ Hạ thấy cậu đi vào, lúc này mới đặt cặp sách lên bàn, sau đó ngồi xuống dọn dẹp lại chỗ ngồi.
Ánh mặt của cả lớp đổ dồn về phía Kỷ Hạ, người đứng nhất và người đứng bét ngồi chung một bàn, việc này đối với học sinh trong lớp mà nói, chính là nhàm chán muốn bổ sung cho nhau học tập.
Cả lớp đều cực kỳ học lớp. Đương nhiên là ngoại trừ ánh mắt lo lắng của Dương Đồng Đồng và Hà Huệ Đình đang nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi xong, chủ nhiệm lớp bước lên bục giảng, "Vị trí hiện tại sẽ như thế này, hi vọng từ nay về sau các em sẽ giúp đỡ, cùng nhau tiến bộ trong học tập."
Dứt lời, chủ nhiệm lớp ung dung bước ra khỏi lớp, trong lớp lập tức ầm ĩ. Ngôn Tình Ngược
Phó Ninh Tất dựa lưng vào ghế, cậu nghiêng đầu nhìn người đang sắp xếp lại sách giáo khoa Kỷ Hạ, sau đó nhạt nhẽo mở miệng: "Xin chào, bạn cùng bàn mới."
Nhưng một lại sau cậu cũng không nghe được câu trả lời của Kỷ Hạ. Phó Ninh Tất cho rằng vì lớp học ồn ào nên cô không nghe được, liền sát lại gần.
"Cậu không thể vì mình học giỏi nhất lớp mà kiêu ngạo được đâu nhá". Phó Ninh Tất hơi cau mày.
Sau khi Kỷ Hạ dọn xong cặp sách, lấy ra sách giáo khoa của tiết sau, chuẩn bị xong tất cả, cô mới trả lời: "Đừng nói chuyện với tôi, cũng đừng làm ảnh hưởng đến tôi học bài".
Mắt Phó Ninh Tất đảo qua đảo lại trên người Kỷ Hạ, cậu hắng giọng trả lời: "Vậy thì cậu cũng đừng nói chuyện với tôi, cũng đừng làm ảnh hưởng đến việc tôi học bài."
Ngoài miệng tuy cậu nói như vậy, nhưng trong lòng Phó Ninh Tất lại không nghĩ như thế.
Rõ ràng buổi sáng còn cười với cậu, bây giờ lại cố ý làm lơ, nếu nói như Hồ Minh Thịnh, chắc chắn là vì thích cậu. Cậu ngược lại muốn nhìn xem cô có thể như vậy được bao lâu
*****
Ngay sau đó, tiếng chuông vào lớp vang lên, Kỷ Hạ nhanh chóng tiến vào trạng thái nghe giảng, đừng nói đến nói chuyện, ngay cả nhìn Kỷ Hạ cũng không nhìn Phó Ninh Tất.
Suốt tiết học, Phó Ninh Tất ngoại trừ nhìn chằm chằm bảng đen thì chính là nhìn sườn mặt Kỷ Hạ, căn bản không có nửa sự chú ý vào sách vở.
Kỷ Hạ cũng cảm nhận được ánh mắt kia, nhưng cô chỉ có thể cố gắng phớt lờ, trừ cái này ra cô cũng không có biện pháp khác.
Ngồi phía trước Kỷ Hạ là hai bạn học nữ, sau khi hết giờ học liền quay xuống bắt chuyện với Phó Ninh Tất, cậu chỉ tuỳ tiện đáp lại hai câu cũng làm các cô ấy kích động đến mức không biết phải làm sao.
Kỷ Hạ nhíu mày, trong hoàn cảnh này, cô muốn đọc sách cũng không vào. Lúc này Tưởng Gia Hàng ngồi ở đằng sau đã giải cứu cô, hai người cùng nhau thảo luận bài tập, rất nhanh thời gian nghỉ giữa giờ đã trôi qua.
Những tiết còn lại, Phó Ninh Tất vẫn giống như những tiết trước, không học bài mà cứ dùng ánh mắt nghiên cứu Kỷ Hạ.
Khi tan học, Kỷ Hạ không thể chịu đựng được nữa, cô để Dương Đồng Đồng đi trước, sau đó mở lời: "Tôi tưởng tôi đã bảo cậu đừng ảnh hưởng tôi học tập."
Phó Ninh Tất mỉm cười: "Là cậu nói chuyện với tôi trước, tôi đâu có làm ảnh hưởng tới việc học của cậu." Quả nhiên, Kỷ Hạ bắt đầu mất kiên nhẫn, tất cả bình tĩnh vừa rồi đều là giả vờ.
Mặt Kỷ Hạ sầm xuống, lạnh giọng nói: "Cậu nhìn bảng đen đi đừng nhìn tôi, cậu như thế làm tôi rất không thoải mái."
"Làm sao cậu biết tôi đang nhìn cậu, tôi nhìn bảng đen cũng nhìn hướng này mà." Phó Ninh Tất đắc ý cười.
Kỷ Hạ im lặng một lúc, "Quên đi, có nói cậu cũng không hiểu."
"Hay là chúng ta đổi vị trí, đến lúc ấy chắc chắn cậu cũng giống tôi, còn tôi thì sẽ nghiêm túc nghe giảng." Phó Ninh Tất nói hươu nói vượn.
Kỷ Hạ cụp mắt xuống nhìn sách giáo khoa trắng tinh của cậu, biết ngay cậu ta đang nói dối. Nhưng cũng có lẽ là do cô quá nhạy cảm, sau này quen rồi sẽ không sao nữa.
Trong lòng Kỷ Hạ tự an ủi chính mình.
"Vậy cứ thế đi." Kỷ Hạ thu dọn cặp sách xong liền rời đi.
"Đợi chút!". Phó Ninh Tất gọi cô lại, "Cậu nói xong rồi thì tới lượt tôi."
Kỷ Hạ đứng đó chờ cậu bước tới.
"Tôi biết cậu đứng nhất lớp, cũng biết cậu thành tích tốt, cho nên tôi không định sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của cậu." Phó Ninh Tất đem những câu đã nghĩ sẵn trong đầu nói ra.
Kỷ Hạ không nhúc nhích, nhìn cậu chằm chằm, như thể đang chờ câu nói tiếp theo của cậu.
"Tôi biết tôi rất đẹp trai, rất nhiều bạn nữ thích tôi, nhưng một học sinh giỏi như cậu vẫn cần phải học tập mà phải không." Phó Ninh Tất thở dài.
Kỷ Hạ nghi hoặc nhìn cậu, đọc hiểu tiếng Trung hay tiếng Anh cô đều được điểm cao, thế mà sao giờ cô không thể hiểu nổi lời của Phó Ninh Tất.
"Cậu đừng thích tôi, tôi sẽ khổ tâm lắm." Phó Ninh Tất thở dài, cậu cũng không muốn nói trắng ra như vậy.
Sau khi Kỷ Hạ nghe xong, cô mới hiểu được những lời trước đó của Phó Ninh Tất.
Một con người quá mức tự luyến, không biết đã đạt đến cảnh giới nào rồi mới có thể nói ra mấy lời như vậy.
Kỷ Hạ liếc nhìn Phó Ninh Tất rồi cười, sau đó cô trịnh trọng gật đầu, "Cậu yên tâm, tôi sẽ không thích cậu."
Ánh mắt của Kỷ Hạ không nhìn về phía Phó Ninh Tất, cô đi lướt qua cậu, đến trước mặt Dương Đồng Đồng.
"Chờ lâu chưa?". Giọng Kỷ Hạ hơi hối lỗi hỏi.
Dương Đồng Đồng nhìn gương mặt tươi cười của Kỷ Hạ, đưa tay chọc má lúm đồng tiền của cô, "Cậu nên cười nhiều hơn đi, cậu cười lên rất xinh mà."
Nụ cười của Kỷ Hạ biến mất trong nháy mắt, cô mím môi: "Chúng ta về lớp thôi."
Dương Đồng Đồng nhìn bóng lưng của Kỷ Hạ, trong lòng không khỏi thở dài, rõ ràng là trẻ con nhưng mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, không khác gì thầy hiệu trưởng.
"Chờ tớ với!". Dương Đồng Đồng ném lại mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, chạy đuổi theo bước chân của Kỷ Hạ.
Sau khi Kỷ Hạ lướt qua Phó Ninh Tất, động tác của cậu vẫn dừng ở đó, nhìn từ xa trông giống như một bức tượng.
Hồ Minh Thịnh xách theo một túi đồ ăn vặt đi đến trước mặt Phó Ninh Tất, thấy cậu ngẩn người, không khỏi dùng tay quơ trước mặt cậu, "Nhìn gì đấy?".
Phó Ninh Tất định thần lại, nhưng hai đầu lông mày như sắp xoắn vào nhau.
"Cậu nói xem một người bình thường không hay cười, tự dưng nhìn cậu cười là có ý gì?" Phó Ninh Tất thấp giọng hỏi.
Hồ Minh Thịnh mở một túi bim bim tôm, vừa ăn vừa hỏi: "Cười thế nào? Haha? Hihi? Hay là khà khà?".
Phó Ninh Tất lắc đầu: "Đều không phải".
"Vậy cười thế nào?" Hồ Minh Thịnh nghi hoặc hỏi.
"Cười như này này". Phó Ninh Tất nghĩ lại cách Kỷ Hạ cười ban nãy, sau đó hơi cong môi, tuy điệu cười có hơi cứng ngắc, nhưng nhìn chung thì cũng khá giống.
"Cười kiểu này à". Hồ Minh Thịnh kéo dài giọng, dưới ánh mắt mong chờ của Phó Ninh Tất, nói một đáp án cậu cực kì không muốn nghe, "Cười khách sáo chứ còn sao nữa".
"Không phải, chắc là do vừa rồi tớ diễn tả chưa đúng đấy." Phó Ninh Tất hơi nóng nảy.
Hồ Minh Thịnh thấy cậu như thế, cũng đoán được mấy phần, cậu ta nhịn xuống ý định muốn trợn trắng mắt, an ủi nói: "Có thể là cô ấy thích cậu đấy".
"Đúng vậy!". Mắt Phó Ninh Tất sáng lên, kích động nói: "Nếu không vì sao lại tự dưng nhìn tớ cười làm gì!".
Hồ Minh Thịnh nhìn cậu như kẻ ngốc, "Một người bình thường hay lãnh đạm, giờ tự dưng lại cười với cậu. Ắt hẳn phải có nguyên nhân khác chứ đúng không?".
"Chứ còn gì". Phó Ninh Tất cực kỳ tán đồng gật đầu, "Hơn nữa kết hợp với điều cậu nói ngày hôm qua, cái gì mà nếu thích tớ thì sẽ tỏ ra lãnh đạm với tớ, tớ cảm thấy sự thật sắp lộ ra rồi."
Phó Ninh Tất càng nghĩ càng kích động, cậu xoay người, bước nhanh tới khu dạy học, trong lòng cực kỳ vui vẻ, quả nhiên không có ai né được mị lực của cậu.
Hồ Minh Thịnh đứng tại chỗ không nhúc nhích, cậu ta lắc đầu: "Ngu ngốc".
*****
Sau khi kết thúc tiết toán buổi sáng, chủ nhiệm lớp thông báo về việc đổi chỗ ngồi. Trong lớp ồ lên, có người kinh ngạc, cũng có người vui vẻ.
Dương Đồng Đồng giữ chặt ống tay áo của Kỷ Hạ, sợ hãi nói: "Tớ cảm thấy vừa rồi thầy chủ nhiệm liếc qua đây, thầy ấy định tách chúng ta ra sao?".
Kỷ Hạ lập tức lắc đầu, "Ảo giác của cậu thôi, vừa rồi thầy nhìn cả lớp mà".
Dương Đồng Đồng không tin, cô ấy vẫn cảm thấy ánh mắt của thầy chủ nhiệm đã dừng ở chỗ này mấy giây.
"Với cả chúng ta vẫn là bạn cùng phòng, có câu hỏi gì đợi về ký túc xá hỏi cũng giống nhau mà". Kỷ Hạ không kích động giống như các bạn học khác, sau vài giây lại đem sự chú ý đặt lên quyển sách.
Trong lớp cãi cọ ồn ào, chủ nhiệm lớp đứng trên bụng giảng vỗ vào bảng đen, nhắc nhở mọi người yên lặng, "Được rồi, chuyện này thảo luận đến đây thôi, giờ đổi các vị trí trong lớp với nhau, sau đó tiếp tục học những tiết còn lại."
Đến lúc đổi vị trí, mọi người đều thu dọn sách vở của mình, nhân tiện ôm cặp sách trong lòng, sau đó đứng ra ngoài lớp chờ chủ nhiệm lớp đọc tên.
Dựa vào quy luật của những lần trước, hai người được gọi tên cùng nhau sẽ ngồi cùng bàn, từ nay về sau giúp đỡ, học tập lẫn nhau.
Chủ nhiệm lớp dựa vào danh sách đã được sắp xếp cẩn thận, đọc tên lên, có người bị gọi vào cười vui vẻ, có người lại để lộ sự kinh ngạc.
Ngồi cùng bàn đã lâu, mọi người cũng đã thân quen với nhau, nếu không tách ra còn tốt, giờ lại đón bạn cùng bàn mới, tâm trạng cũng không được tốt cho lắm.
Dương Đồng Đồng và một bạn nữ khác cùng được gọi tên, mắt cô ấy nhìn Kỷ Hạ, tuân mệnh đi vào, cũng may bạn nữ này khá thân với cô ấy cho nên không cần lo lắng lắm, nhưng hiện giờ người mà cô ấy lo lắng lại là Kỷ Hạ.
Lúc cô ấy và Kỷ Hạ mới được phân ngồi cùng bàn, mặc dù bọn họ sống chung phòng ký túc xá, những câu mà hai người bọn cô nói trong một ngày còn có thể đếm được trên một bàn tay. Chính là cô ấy kiên trì mãi mới có thể khiến Kỷ Hạ nói nhiều thêm một câu.
Cô ấy hi vọng bạn cùng bàn mới của Kỷ Hạ sẽ là một người nói nhiều một chút, cũng đối xử với Kỷ Hạ tốt một chút.
Sau khi Dương Đồng Đồng đi vào, lại thêm mấy bạn nữa được gọi tên, trong đó có Hồ Minh Thịnh. Cậu ta rất bất ngờ vì mình và Phó Ninh Tất bị tách ra, nhưng cũng không thể làm trái ý chủ nhiệm lớp, vậy nên cậu ta vẫn nghe lời ngồi xuống.
Kỷ Hạ ngó qua cửa sổ thấy chỉ còn tổ bốn là có bàn trống, cô bị chuyển từ tổ một xuống tổ bốn, mà còn chưa biết bạn cùng bàn là ai.
"Kỷ Hạ, Phó Ninh Tất, bàn ba tổ bốn." Giọng nói của thầy chủ nhiệm vang lên từ trong lớp.
Sau khi nghe xong, Kỷ Hạ hơi cau mày, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt vô cảm, cô xách cặp đi vào trong lớp, hoàn toàn không để ý đến biểu hiện hóng hớt của những người còn lại.
"Phó Ninh Tất cao hơn, ngồi trong đi." Chủ nhiệm lớp lại thêm vào một câu.
Phó Ninh Tất nhướng mày, sải bước đi đến bàn ba tổ bốn, kéo ghế ra, thả cặp sách, ngồi xuống, cực kỳ liền mạch lưu loát.
Kỷ Hạ thấy cậu đi vào, lúc này mới đặt cặp sách lên bàn, sau đó ngồi xuống dọn dẹp lại chỗ ngồi.
Ánh mặt của cả lớp đổ dồn về phía Kỷ Hạ, người đứng nhất và người đứng bét ngồi chung một bàn, việc này đối với học sinh trong lớp mà nói, chính là nhàm chán muốn bổ sung cho nhau học tập.
Cả lớp đều cực kỳ học lớp. Đương nhiên là ngoại trừ ánh mắt lo lắng của Dương Đồng Đồng và Hà Huệ Đình đang nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi xong, chủ nhiệm lớp bước lên bục giảng, "Vị trí hiện tại sẽ như thế này, hi vọng từ nay về sau các em sẽ giúp đỡ, cùng nhau tiến bộ trong học tập."
Dứt lời, chủ nhiệm lớp ung dung bước ra khỏi lớp, trong lớp lập tức ầm ĩ. Ngôn Tình Ngược
Phó Ninh Tất dựa lưng vào ghế, cậu nghiêng đầu nhìn người đang sắp xếp lại sách giáo khoa Kỷ Hạ, sau đó nhạt nhẽo mở miệng: "Xin chào, bạn cùng bàn mới."
Nhưng một lại sau cậu cũng không nghe được câu trả lời của Kỷ Hạ. Phó Ninh Tất cho rằng vì lớp học ồn ào nên cô không nghe được, liền sát lại gần.
"Cậu không thể vì mình học giỏi nhất lớp mà kiêu ngạo được đâu nhá". Phó Ninh Tất hơi cau mày.
Sau khi Kỷ Hạ dọn xong cặp sách, lấy ra sách giáo khoa của tiết sau, chuẩn bị xong tất cả, cô mới trả lời: "Đừng nói chuyện với tôi, cũng đừng làm ảnh hưởng đến tôi học bài".
Mắt Phó Ninh Tất đảo qua đảo lại trên người Kỷ Hạ, cậu hắng giọng trả lời: "Vậy thì cậu cũng đừng nói chuyện với tôi, cũng đừng làm ảnh hưởng đến việc tôi học bài."
Ngoài miệng tuy cậu nói như vậy, nhưng trong lòng Phó Ninh Tất lại không nghĩ như thế.
Rõ ràng buổi sáng còn cười với cậu, bây giờ lại cố ý làm lơ, nếu nói như Hồ Minh Thịnh, chắc chắn là vì thích cậu. Cậu ngược lại muốn nhìn xem cô có thể như vậy được bao lâu
*****
Ngay sau đó, tiếng chuông vào lớp vang lên, Kỷ Hạ nhanh chóng tiến vào trạng thái nghe giảng, đừng nói đến nói chuyện, ngay cả nhìn Kỷ Hạ cũng không nhìn Phó Ninh Tất.
Suốt tiết học, Phó Ninh Tất ngoại trừ nhìn chằm chằm bảng đen thì chính là nhìn sườn mặt Kỷ Hạ, căn bản không có nửa sự chú ý vào sách vở.
Kỷ Hạ cũng cảm nhận được ánh mắt kia, nhưng cô chỉ có thể cố gắng phớt lờ, trừ cái này ra cô cũng không có biện pháp khác.
Ngồi phía trước Kỷ Hạ là hai bạn học nữ, sau khi hết giờ học liền quay xuống bắt chuyện với Phó Ninh Tất, cậu chỉ tuỳ tiện đáp lại hai câu cũng làm các cô ấy kích động đến mức không biết phải làm sao.
Kỷ Hạ nhíu mày, trong hoàn cảnh này, cô muốn đọc sách cũng không vào. Lúc này Tưởng Gia Hàng ngồi ở đằng sau đã giải cứu cô, hai người cùng nhau thảo luận bài tập, rất nhanh thời gian nghỉ giữa giờ đã trôi qua.
Những tiết còn lại, Phó Ninh Tất vẫn giống như những tiết trước, không học bài mà cứ dùng ánh mắt nghiên cứu Kỷ Hạ.
Khi tan học, Kỷ Hạ không thể chịu đựng được nữa, cô để Dương Đồng Đồng đi trước, sau đó mở lời: "Tôi tưởng tôi đã bảo cậu đừng ảnh hưởng tôi học tập."
Phó Ninh Tất mỉm cười: "Là cậu nói chuyện với tôi trước, tôi đâu có làm ảnh hưởng tới việc học của cậu." Quả nhiên, Kỷ Hạ bắt đầu mất kiên nhẫn, tất cả bình tĩnh vừa rồi đều là giả vờ.
Mặt Kỷ Hạ sầm xuống, lạnh giọng nói: "Cậu nhìn bảng đen đi đừng nhìn tôi, cậu như thế làm tôi rất không thoải mái."
"Làm sao cậu biết tôi đang nhìn cậu, tôi nhìn bảng đen cũng nhìn hướng này mà." Phó Ninh Tất đắc ý cười.
Kỷ Hạ im lặng một lúc, "Quên đi, có nói cậu cũng không hiểu."
"Hay là chúng ta đổi vị trí, đến lúc ấy chắc chắn cậu cũng giống tôi, còn tôi thì sẽ nghiêm túc nghe giảng." Phó Ninh Tất nói hươu nói vượn.
Kỷ Hạ cụp mắt xuống nhìn sách giáo khoa trắng tinh của cậu, biết ngay cậu ta đang nói dối. Nhưng cũng có lẽ là do cô quá nhạy cảm, sau này quen rồi sẽ không sao nữa.
Trong lòng Kỷ Hạ tự an ủi chính mình.
"Vậy cứ thế đi." Kỷ Hạ thu dọn cặp sách xong liền rời đi.
"Đợi chút!". Phó Ninh Tất gọi cô lại, "Cậu nói xong rồi thì tới lượt tôi."
Kỷ Hạ đứng đó chờ cậu bước tới.
"Tôi biết cậu đứng nhất lớp, cũng biết cậu thành tích tốt, cho nên tôi không định sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của cậu." Phó Ninh Tất đem những câu đã nghĩ sẵn trong đầu nói ra.
Kỷ Hạ không nhúc nhích, nhìn cậu chằm chằm, như thể đang chờ câu nói tiếp theo của cậu.
"Tôi biết tôi rất đẹp trai, rất nhiều bạn nữ thích tôi, nhưng một học sinh giỏi như cậu vẫn cần phải học tập mà phải không." Phó Ninh Tất thở dài.
Kỷ Hạ nghi hoặc nhìn cậu, đọc hiểu tiếng Trung hay tiếng Anh cô đều được điểm cao, thế mà sao giờ cô không thể hiểu nổi lời của Phó Ninh Tất.
"Cậu đừng thích tôi, tôi sẽ khổ tâm lắm." Phó Ninh Tất thở dài, cậu cũng không muốn nói trắng ra như vậy.
Sau khi Kỷ Hạ nghe xong, cô mới hiểu được những lời trước đó của Phó Ninh Tất.
Một con người quá mức tự luyến, không biết đã đạt đến cảnh giới nào rồi mới có thể nói ra mấy lời như vậy.
Kỷ Hạ liếc nhìn Phó Ninh Tất rồi cười, sau đó cô trịnh trọng gật đầu, "Cậu yên tâm, tôi sẽ không thích cậu."
/51
|