Giờ thể dục giữa giờ, vì đã có điểm thi nên ai cũng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Dương Đồng Đồng kéo tay Kỷ Hạ xuống lầu, hâm mộ nói: “Lần này thành thích của Phó Ninh Tất cao quá, chắc cậu ta biết ơn cậu lắm đó.”
“Cậu ấy cũng nỗ lực nhiều mà, tớ cảm thấy Phó Ninh Tất rất thông minh, nếu không thì sẽ chẳng tiến bộ như vậy.” Kỷ Hạ cảm nhận được Phó Ninh Tất tiếp thu khá tốt, tư duy nhanh nhạy, chẳng qua lười mà thôi.
“Hiện tại ai cũng muốn ngồi cùng cậu đó, bảo là nếu được ngồi cùng cậu thì nhất định sẽ tiến bộ.” Dương Đồng Đồng cười tủm tỉm.
Kỷ Hạ khẽ cười, học hành thì phải dựa vào chính mình, cô cũng chỉ là hỗ trợ mà thôi, làm gì có chuyện cứ ngồi cùng cô thì sẽ học giỏi chứ.
“Bọn họ nghĩ nhiều rồi, học tập không có đường tắt đâu.” Kỷ Hạ nói.
Dương Đồng Đồng thở dài: “Cậu cũng biết mà, bình thường Phó Ninh Tất cà lơ phất phơ chẳng ra dáng học sinh tí nào, mà ngồi cùng cậu chưa lâu thì thành tích cao như thế, mọi người nghĩ cậu có bí quyết.”
“Không có.” Kỷ Hạ bất lực trả lời, “Phó Ninh Tất rất nỗ lực, tớ có thể chứng minh.”
“Dù sao cậu ta cũng bị cậu thuần hóa.” Dương Đồng Đồng buông tay, cô giải thích thế nào cũng không nghe.
Chẳng mấy mà đi tới sân thể dục, Kỷ Hạ đứng im một chỗ cũng cảm nhận được ánh mắt của mọi người đổ dồn về mình. Cô thấy mình như miếng thịt mỡ béo bở bao người ao ước.
Kỷ Hạ nhìn đằng trước, cố gắng không quan tâm, chuyên chú tập thể dục.
Chờ tiết mục thể dục giữa giờ kết thúc, cô đứng chờ Dương Đồng Đồng, chưa kịp nhìn xem cô nàng đâu thì Hà Huệ Đình đi tới.
“Kỷ Hạ, bọn mình nói chuyện đi.” Cô ta kiêu căng nói.
Cô lạnh lùng nhìn Hà Huệ Đình rồi lại thấy Dương Đồng Đồng ở đằng sau, “Đồng Đồng, bọn mình về lớp đi.”
Hà Huệ Đình thấy Kỷ Hạ phớt lờ mình, cô ta tức giận đuổi theo Kỷ Hạ.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Kỷ Hạ, rốt cuộc quan hệ giữa cậu và Phó Ninh Tất là thế nào?” Cô ta hỏi.
Kỷ Hạ không nhịn được nữa, cô dừng bước nhìn Hà Huệ Đình, lạnh giọng nói: “Cả ngày cậu đều nghĩ cái gì đấy?”
Hà Huệ Đình bị cô hỏi ngược lại, ngây ngốc chớp mắt không biết nên trả lời thế nào.
“Nghiêm túc học hành đi, đừng suốt ngày nghĩ chuyện linh tinh, tôi không rảnh nói chuyện với cậu đâu.” Kỷ Hạ cau mày nói.
Cả người Hà Huệ Đình cứng đờ, yếu ớt trả lời: “Tôi không nghĩ linh tinh…”
“Thành tích rớt xuống hạng 8 còn có tâm trí nghĩ đến mấy cái này?” Ánh mắt Kỷ Hạ đầy ghét bỏ nhìn cô ta, “Muốn chờ ngày nào đấy Phó Ninh Tất đuổi kịp thành tích của cậu à?”
Kỷ Hạ nói xong thì rời đi.
Hà Huệ Đình chớp mắt, một lúc lâu vẫn chưa định thần lại, cô ta oán giận: “Hạng 1 thì có gì ghê gớm, lần sau tôi nhất định sẽ vượt qua cậu.”
***
Phó Ninh Tất tập thể dục xong thì về lớp, cậu không cùng Hồ Minh Thịnh xuống căn tin mua đồ ăn vặt, rồi tiếp đón từng tốp từng tốp bạn học hỏi thăm bí quyết học hành, cuối cùng mãi mới thấy Kỷ Hạ về.
Cậu đã nghĩ nên thuyết phục Kỷ Hạ tiếp tục ngồi cùng mình thế nào rồi, tự tin 100% cô sẽ đồng ý.
Cả người Phó Ninh Tất tràn đầy tự tin chờ cô, thấy Kỷ Hạ ngồi xuống, cậu vui vẻ nói: “Kỷ Hạ, tôi…”
“Lúc nào đổi chỗ?” Bất chợt cô hỏi.
Ánh mắt Kỷ Hạ quá lạnh lùng làm lời Phó Ninh Tất muốn nói nghẹn ở cổ họng không nói ra được.
“Hy vọng cậu sẽ tuân thủ giao ước của chúng ta.” Kỷ Hạ giúp đỡ Phó Ninh Tất thì người khác thay phiên nhau hỏi cô cái này cái kia, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp học hành của cô.
Phó Ninh Tất cúi đầu, nếu Kỷ Hạ nhìn thì sẽ phát hiện vẻ mặt mất mát của cậu, nhưng cô đang chìm đắm vào thế giới của mình.
“Lúc về nhà tôi sẽ hỏi mẹ, cậu cũng biết chuyện này tất cả là do mẹ tôi mà.” Phó Ninh Tất đẩy hết trách nhiệm lên người mẹ mình.
Kỷ Hạ thở phào, “Hy vọng mẹ cậu sẽ mau chóng nói với thầy.”v
Phó Ninh Tất ủ rũ, cậu mím môi không nói nữa.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Giữa trưa tan học, Phó Ninh Tất thất thần hồi lâu, mang theo tâm trạng héo úa về nhà, uể oải nói: “Con về rồi đây.”
Diệp Vân Chi đang nói chuyện điện thoại, nghe thấy giọng của con mình, bà nói thêm vài câu rồi cúp máy.
“Tiểu Tất, con về rồi đấy à, đi học có mệt không? Đói chưa?” Mẹ Phó nhiệt tình hỏi Phó Ninh Tất, còn cầm balo hộ cậu.
Phó Ninh Tất gật đầu: “Đói ạ.”
“Sao trông con ỉu xìu thế?” Diệp Vân Chi thấy cậu hơi bất thường, “Thầy chủ nhiệm bảo con tiến bộ rất nhiều, thi được hạng 21, còn hơn cả mục tiêu đề ra.”
Phó Ninh Tất vâng một tiếng, cậu nằm ườn ra sô pha, thở dài.
“Con không vui à?” Diệp Vân Chi ngồi cạnh cậu, hỏi.
“Vui chứ ạ.” Phó Ninh Tất trả lời qua loa.
Diệp Vân Chi tròn mắt, nghĩ ngợi rồi nói: “Lần này thi tốt chắc chắn sẽ có thưởng, nói đi, con muốn cái gì?”
Phó Ninh Tất bật dậy, lập tức vui tươi như ngày thường, “Cái gì cũng được ạ?”
Cậu muốn ngồi cùng Kỷ Hạ, như này có được không?
Diệp Vân Chi nhìn cậu, nghĩ thầm con trai mình chỉ giỏi giả vờ giả vịt, hóa ra là muốn được voi đòi tiên.
Bà ho khan một tiếng, hắng giọng nói: “Trên nguyên tắc là vậy, nhưng mà…”
Diệp Vân Chi dừng lại, Phó Ninh Tất bực bội, cậu bĩu môi lẩm bẩm: “Mỗi lần mẹ nói ‘nhưng mà’ thì chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.”
“Con thi được hạng 21, muốn thưởng nhiều thì không hợp lắm, con cũng đâu phải dành được hạng nhất.” Diệp Vân Chi suy nghĩ, nói.
“Mẹ còn muốn con được hạng 1 á?” Phó Ninh Tất khịt mũi, “Hạng nhất là Kỷ Hạ, nếu không có cậu ấy thì con trai mẹ cũng không thi được hạng 21 đâu.” Sao cậu vượt qua cô được chứ.
“Kỷ Hạ là bạn cùng bàn của con đúng không?” Diệp Vân Chi hỏi, thấy Phó Ninh Tất gật đầu, bà thầm nghĩ: lần này mình làm đúng rồi.
“Kỷ Hạ giúp con nhiều như thế, con có cảm ơn người ta hẳn hoi tử tế không thế?”
Phó Ninh Tất gật đầu, nói: “Đương nhiên là có ạ, hôm nào con cũng mua đồ ăn sáng cho cậu ấy.”
Diệp Vân Chi lên tiếng, “Bữa sáng thì đáng bao nhiêu, con là con trai, không được keo kiệt.”
“Không phải ba tịch thu tiền tiêu vặt của con rồi sao? Trên người con cũng không có nhiều tiền.” Phó Ninh Tất phản bác, nếu không cậu đã mời cô một bữa thật thịnh soạn rồi.
“Tuy thành tích tiến bộ nhưng còn cả một chặng đường dài phía trước nữa.” Diệp Vân Chi nghĩ một lúc, “Thế này đi, nếu thi cuối kì con được hạng 15, mẹ sẽ cho con toại nguyện, nghỉ hè đi du lịch châu Âu nhé?”
Phó Ninh Tất hiểu ý mẹ mình, cậu kích động, bất mãn nói: “Tại sao? Dựa vào cái gì, lần trước không phải đã bàn bạc điều kiện xong xuôi rồi sao ạ? Mẹ chẳng giữ chữ tín gì cả.”
Mẹ cậu không cho cậu đổi chỗ.
Diệp Vân Chi xấu hổ, “Lần trước là lần trước, lần này là lần này, không được gộp vào làm 1. Nhưng mẹ có thể cho con thêm tiền tiêu vặt.”
“Con gắng sức thi được hạng 21 chỉ vì muốn đổi chỗ ngồi mà giờ mẹ lại không vừa ý, thế mẹ muốn con như nào mới được?” Phó Ninh Tất tức giận nói.
Mẹ Phó vội vàng an ủi, “Bạn cùng bàn là học sinh đứng đầu cả khối, người khác cầu còn không được, mẹ vì con mà tạo điều kiện học tập tốt thế, con phải quý trọng.”
Quý trọng, đương nhiên là cậu quý trọng rồi!
“Đấy là mong ước của người khác, không phải của con.” Phó Ninh Tất hừ một tiếng.
“Con chống đối thế nào cũng vô ích, một là không có tiền tiêu vặt, hai là thi cuối kì được điểm cao.” Mẹ Phó đựng dậy, khoanh tay trước ngực nói.
Thà cậu cố gắng học hành còn hơn.
“Hứ, con không tin lời mẹ nữa đâu.”
C
Dương Đồng Đồng kéo tay Kỷ Hạ xuống lầu, hâm mộ nói: “Lần này thành thích của Phó Ninh Tất cao quá, chắc cậu ta biết ơn cậu lắm đó.”
“Cậu ấy cũng nỗ lực nhiều mà, tớ cảm thấy Phó Ninh Tất rất thông minh, nếu không thì sẽ chẳng tiến bộ như vậy.” Kỷ Hạ cảm nhận được Phó Ninh Tất tiếp thu khá tốt, tư duy nhanh nhạy, chẳng qua lười mà thôi.
“Hiện tại ai cũng muốn ngồi cùng cậu đó, bảo là nếu được ngồi cùng cậu thì nhất định sẽ tiến bộ.” Dương Đồng Đồng cười tủm tỉm.
Kỷ Hạ khẽ cười, học hành thì phải dựa vào chính mình, cô cũng chỉ là hỗ trợ mà thôi, làm gì có chuyện cứ ngồi cùng cô thì sẽ học giỏi chứ.
“Bọn họ nghĩ nhiều rồi, học tập không có đường tắt đâu.” Kỷ Hạ nói.
Dương Đồng Đồng thở dài: “Cậu cũng biết mà, bình thường Phó Ninh Tất cà lơ phất phơ chẳng ra dáng học sinh tí nào, mà ngồi cùng cậu chưa lâu thì thành tích cao như thế, mọi người nghĩ cậu có bí quyết.”
“Không có.” Kỷ Hạ bất lực trả lời, “Phó Ninh Tất rất nỗ lực, tớ có thể chứng minh.”
“Dù sao cậu ta cũng bị cậu thuần hóa.” Dương Đồng Đồng buông tay, cô giải thích thế nào cũng không nghe.
Chẳng mấy mà đi tới sân thể dục, Kỷ Hạ đứng im một chỗ cũng cảm nhận được ánh mắt của mọi người đổ dồn về mình. Cô thấy mình như miếng thịt mỡ béo bở bao người ao ước.
Kỷ Hạ nhìn đằng trước, cố gắng không quan tâm, chuyên chú tập thể dục.
Chờ tiết mục thể dục giữa giờ kết thúc, cô đứng chờ Dương Đồng Đồng, chưa kịp nhìn xem cô nàng đâu thì Hà Huệ Đình đi tới.
“Kỷ Hạ, bọn mình nói chuyện đi.” Cô ta kiêu căng nói.
Cô lạnh lùng nhìn Hà Huệ Đình rồi lại thấy Dương Đồng Đồng ở đằng sau, “Đồng Đồng, bọn mình về lớp đi.”
Hà Huệ Đình thấy Kỷ Hạ phớt lờ mình, cô ta tức giận đuổi theo Kỷ Hạ.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Kỷ Hạ, rốt cuộc quan hệ giữa cậu và Phó Ninh Tất là thế nào?” Cô ta hỏi.
Kỷ Hạ không nhịn được nữa, cô dừng bước nhìn Hà Huệ Đình, lạnh giọng nói: “Cả ngày cậu đều nghĩ cái gì đấy?”
Hà Huệ Đình bị cô hỏi ngược lại, ngây ngốc chớp mắt không biết nên trả lời thế nào.
“Nghiêm túc học hành đi, đừng suốt ngày nghĩ chuyện linh tinh, tôi không rảnh nói chuyện với cậu đâu.” Kỷ Hạ cau mày nói.
Cả người Hà Huệ Đình cứng đờ, yếu ớt trả lời: “Tôi không nghĩ linh tinh…”
“Thành tích rớt xuống hạng 8 còn có tâm trí nghĩ đến mấy cái này?” Ánh mắt Kỷ Hạ đầy ghét bỏ nhìn cô ta, “Muốn chờ ngày nào đấy Phó Ninh Tất đuổi kịp thành tích của cậu à?”
Kỷ Hạ nói xong thì rời đi.
Hà Huệ Đình chớp mắt, một lúc lâu vẫn chưa định thần lại, cô ta oán giận: “Hạng 1 thì có gì ghê gớm, lần sau tôi nhất định sẽ vượt qua cậu.”
***
Phó Ninh Tất tập thể dục xong thì về lớp, cậu không cùng Hồ Minh Thịnh xuống căn tin mua đồ ăn vặt, rồi tiếp đón từng tốp từng tốp bạn học hỏi thăm bí quyết học hành, cuối cùng mãi mới thấy Kỷ Hạ về.
Cậu đã nghĩ nên thuyết phục Kỷ Hạ tiếp tục ngồi cùng mình thế nào rồi, tự tin 100% cô sẽ đồng ý.
Cả người Phó Ninh Tất tràn đầy tự tin chờ cô, thấy Kỷ Hạ ngồi xuống, cậu vui vẻ nói: “Kỷ Hạ, tôi…”
“Lúc nào đổi chỗ?” Bất chợt cô hỏi.
Ánh mắt Kỷ Hạ quá lạnh lùng làm lời Phó Ninh Tất muốn nói nghẹn ở cổ họng không nói ra được.
“Hy vọng cậu sẽ tuân thủ giao ước của chúng ta.” Kỷ Hạ giúp đỡ Phó Ninh Tất thì người khác thay phiên nhau hỏi cô cái này cái kia, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp học hành của cô.
Phó Ninh Tất cúi đầu, nếu Kỷ Hạ nhìn thì sẽ phát hiện vẻ mặt mất mát của cậu, nhưng cô đang chìm đắm vào thế giới của mình.
“Lúc về nhà tôi sẽ hỏi mẹ, cậu cũng biết chuyện này tất cả là do mẹ tôi mà.” Phó Ninh Tất đẩy hết trách nhiệm lên người mẹ mình.
Kỷ Hạ thở phào, “Hy vọng mẹ cậu sẽ mau chóng nói với thầy.”v
Phó Ninh Tất ủ rũ, cậu mím môi không nói nữa.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Giữa trưa tan học, Phó Ninh Tất thất thần hồi lâu, mang theo tâm trạng héo úa về nhà, uể oải nói: “Con về rồi đây.”
Diệp Vân Chi đang nói chuyện điện thoại, nghe thấy giọng của con mình, bà nói thêm vài câu rồi cúp máy.
“Tiểu Tất, con về rồi đấy à, đi học có mệt không? Đói chưa?” Mẹ Phó nhiệt tình hỏi Phó Ninh Tất, còn cầm balo hộ cậu.
Phó Ninh Tất gật đầu: “Đói ạ.”
“Sao trông con ỉu xìu thế?” Diệp Vân Chi thấy cậu hơi bất thường, “Thầy chủ nhiệm bảo con tiến bộ rất nhiều, thi được hạng 21, còn hơn cả mục tiêu đề ra.”
Phó Ninh Tất vâng một tiếng, cậu nằm ườn ra sô pha, thở dài.
“Con không vui à?” Diệp Vân Chi ngồi cạnh cậu, hỏi.
“Vui chứ ạ.” Phó Ninh Tất trả lời qua loa.
Diệp Vân Chi tròn mắt, nghĩ ngợi rồi nói: “Lần này thi tốt chắc chắn sẽ có thưởng, nói đi, con muốn cái gì?”
Phó Ninh Tất bật dậy, lập tức vui tươi như ngày thường, “Cái gì cũng được ạ?”
Cậu muốn ngồi cùng Kỷ Hạ, như này có được không?
Diệp Vân Chi nhìn cậu, nghĩ thầm con trai mình chỉ giỏi giả vờ giả vịt, hóa ra là muốn được voi đòi tiên.
Bà ho khan một tiếng, hắng giọng nói: “Trên nguyên tắc là vậy, nhưng mà…”
Diệp Vân Chi dừng lại, Phó Ninh Tất bực bội, cậu bĩu môi lẩm bẩm: “Mỗi lần mẹ nói ‘nhưng mà’ thì chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.”
“Con thi được hạng 21, muốn thưởng nhiều thì không hợp lắm, con cũng đâu phải dành được hạng nhất.” Diệp Vân Chi suy nghĩ, nói.
“Mẹ còn muốn con được hạng 1 á?” Phó Ninh Tất khịt mũi, “Hạng nhất là Kỷ Hạ, nếu không có cậu ấy thì con trai mẹ cũng không thi được hạng 21 đâu.” Sao cậu vượt qua cô được chứ.
“Kỷ Hạ là bạn cùng bàn của con đúng không?” Diệp Vân Chi hỏi, thấy Phó Ninh Tất gật đầu, bà thầm nghĩ: lần này mình làm đúng rồi.
“Kỷ Hạ giúp con nhiều như thế, con có cảm ơn người ta hẳn hoi tử tế không thế?”
Phó Ninh Tất gật đầu, nói: “Đương nhiên là có ạ, hôm nào con cũng mua đồ ăn sáng cho cậu ấy.”
Diệp Vân Chi lên tiếng, “Bữa sáng thì đáng bao nhiêu, con là con trai, không được keo kiệt.”
“Không phải ba tịch thu tiền tiêu vặt của con rồi sao? Trên người con cũng không có nhiều tiền.” Phó Ninh Tất phản bác, nếu không cậu đã mời cô một bữa thật thịnh soạn rồi.
“Tuy thành tích tiến bộ nhưng còn cả một chặng đường dài phía trước nữa.” Diệp Vân Chi nghĩ một lúc, “Thế này đi, nếu thi cuối kì con được hạng 15, mẹ sẽ cho con toại nguyện, nghỉ hè đi du lịch châu Âu nhé?”
Phó Ninh Tất hiểu ý mẹ mình, cậu kích động, bất mãn nói: “Tại sao? Dựa vào cái gì, lần trước không phải đã bàn bạc điều kiện xong xuôi rồi sao ạ? Mẹ chẳng giữ chữ tín gì cả.”
Mẹ cậu không cho cậu đổi chỗ.
Diệp Vân Chi xấu hổ, “Lần trước là lần trước, lần này là lần này, không được gộp vào làm 1. Nhưng mẹ có thể cho con thêm tiền tiêu vặt.”
“Con gắng sức thi được hạng 21 chỉ vì muốn đổi chỗ ngồi mà giờ mẹ lại không vừa ý, thế mẹ muốn con như nào mới được?” Phó Ninh Tất tức giận nói.
Mẹ Phó vội vàng an ủi, “Bạn cùng bàn là học sinh đứng đầu cả khối, người khác cầu còn không được, mẹ vì con mà tạo điều kiện học tập tốt thế, con phải quý trọng.”
Quý trọng, đương nhiên là cậu quý trọng rồi!
“Đấy là mong ước của người khác, không phải của con.” Phó Ninh Tất hừ một tiếng.
“Con chống đối thế nào cũng vô ích, một là không có tiền tiêu vặt, hai là thi cuối kì được điểm cao.” Mẹ Phó đựng dậy, khoanh tay trước ngực nói.
Thà cậu cố gắng học hành còn hơn.
“Hứ, con không tin lời mẹ nữa đâu.”
C
/51
|