Cho dù có là người lạnh lùng nhất, nhưng khi nghe câu từ được thốt ra từ gương mặt anh tuấn chân thành kia thì ai cũng không khỏi động lòng. Huống chi người nghe lại chính là Nga.
Trải qua bao sóng gió trong cuộc đời, quay đầu ngoảnh lại, người luôn đứng sau lưng và chở che cho cô chỉ có mình Andrew. Cho dù anh đã từng làm cô khổ sở như thế nào thì cũng là vì muốn cô ở bên cạnh anh. Ban đầu, vì không thể hiểu hết được tâm ý của anh nên cô oán giận. Nhưng giờ đây, một chút chán ghét anh cũng không còn. Ngược lại, lòng cô cảm kích anh nhiều lắm. Và vì quá cảm kích và biết ơn anh, nên cô không nỡ lòng nào làm cho anh phải tổn thương.
Hơn ai hết, cô biết mình không thể nào chấp nhận anh. Bởi vì cô hiểu rõ con tim mình vẫn đắm đuối thương nhớ người phương xa đã bật vô âm tín tự bao giờ. Cho dù, người đó có làm tan nát trái tim cô, có đối xử với cô thế nào đi chăng nữa. Cô vẫn không thể quên được người đó. Chính vì điều này, khiến cô không thể nào chấp nhận được bất cứ người đàn ông nào nữa. Mặc khác, trái tim cô giờ đây chằng chịt sẹo lớn nhỏ, vẫn âm ĩ rỉ máu không dứt từng phút từng giây. Cảm nhận về tình yêu sau một lần đổ vỡ cũng trở nên chai sạn, không còn thiết tha gì hai chữ yêu đương phù phiếm.
Cô cảm thấy áy náy và dày vò lắm khi làm anh tổn thương vì những lời vửa thốt ra. Nhưng vì muốn hôm nay anh hoàn toàn tuyệt vọng, để ngày mai không còn vương vấn, muộn phiền vì cô nên cô mới lạnh lùng với anh như vậy. Chẳng thà anh đau một khắc trong lúc này, còn hơn dây dưa không dứt mai sau.
“Andrew! Tôi xin lỗi nhưng xin anh hãy quên tôi đi. Anh là một người rất hoàn hảo. Ngoài kia còn vạn người tốt đẹp hơn tôi rất nhiều. Anh xứng đáng được gặp những người con gái tốt hơn tôi. Tôi ghi nhận tấm lòng của anh, nhưng tôi không thể đáp trả tình anh. Tôi xin anh đừng đợi chờ tôi. Tôi không muốn anh phí thời gian mà chờ đợi một người như tôi. Tôi biết chúng ta sẽ không thể đi đến kết quả như anh mong đợi đâu.”
Andrew khẽ nhắm mắt lại đau đớn. Nga chưa bao giờ thấy anh buồn như vậy.
“Chúng ta sẽ nói chuyện này sau.” Anh khàn giọng nói, không biết vì rượu hay là vì đau.
“Số tiền anh đưa cho tôi. Tôi xin nhận lấy. Vì lúc này, tôi cần chạy chữa bệnh cho mạ và cháu trai của tôi. Sau này, tôi sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền để hoàn trả lại cho anh. Tôi biết nói ra như vậy anh sẽ cho là hoang đường. Vì một người nghèo khó như tôi thì đến bao giờ mới hoàn trả lại được. Nhưng tôi hứa với anh, tôi sẽ hoàn trả lại cho anh. Vì ngoài việc làm điều đó ra, tôi không thể nào làm gì khác hơn.”
Những lời Nga vừa nói có sức mạnh như những trận cuồng phong, càn quét qua đáy lòng ngập tràn niềm hạnh phúc của Andrew cách đây ít phút. Hoàn toàn để lại cho anh nỗi đớn đau khó nguôi ngoai và chia sẻ. Cảm giác mất mát và hụt hẫng xâm chiếm mọi tâm tư của anh. Bất lực ùa tràn lấn át mọi lý trí.
Khẽ nhắm mắt lại lắc đầu nhẹ một cái bất mãn, Andrew buồn bã xoay người đưa đôi bàn tay nắm lấy bậu hành lang bằng đồng lạnh lẽo, nhìn về phía trước bằng ánh mắt xa xăm một hồi lâu.
Vì cô, anh đã nghĩ ra, đã chuẩn bị ra tất cả những thứ này để cô vui lòng.
Vì cô anh không nề hà mệt mỏi. Nếu cô biết được, khi anh chuẩn bị những thứ bất ngờ này. Tim anh đã chạm đáy của sự hân hoan.
Vì cô anh cũng đã yêu luôn đám trẻ con này. Cho mời ma sơ và bọn chúng đến đây. Tình nguyện cưu mang luôn những mảnh đời mồ côi bất hạnh này cho đến khi chúng trưởng thành. Anh làm điều đó không vì lòng nhân đạo. Anh làm điều đó là vì cô.
Anh không cần cô cảm kích anh. Anh chỉ cần cô cho anh một lần cơ hội. Điều đó thật khó lắm sao?
Nga áy náy và dằn vặt nâng mắt đã nhuốm lệ long lanh nhìn tấm lưng vô cùng cô đơn của Andrew. Tự trách mình đã mang đến ưu sầu trong cuộc đời anh. Tự trách con tim mình vô tình không thể hướng đến anh. Trước khi gặp cô, anh là một người rất kiêu hãnh. Vậy mà bây giờ, một chút sĩ diện cũng không còn.
Nhưng một lần đau còn hơn trăm lần đau. Chỉ cần cô cứng rắn đêm nay rời xa anh. Anh sẽ sớm quên cô và quay lại cuộc sống như trước đây mà anh đã từng.
Cô biết như vậy là tàn nhẫn đối với anh, nhưng cô không thể làm khác hơn.
Lý trí cô yếu mềm muốn cho anh một cơ hội. Nhưng trái tim cô thì lại cứng cõi quay lưng đi. Nó không thể thuộc về anh. Vì người ta đã cướp mất nó từ thân xác của cô từ rất lâu rồi. Và cô cũng không muốn lấy nó lại. Vì cô vẫn còn quá yêu William.
Nhạc nước trên sông đã tắt tự khi nào Nga cũng không hay biết.
Tiếng trẻ con cũng đã dừng hẳn rồi.
Sau cả một thế kỷ dài đăng đẳng chìm đắm trong sự yên lặng nghẹt thở. Nga mới đột ngột cất lời, giọng áy náy. Đôi mắt đầy tội lỗi nhìn Andrew.
“Tôi xin lỗi anh. Nhưng bây giờ, tôi phải về để lo cho mạ tôi.”
Chỉ đến lúc này, Andrew mới quay lưng lại nhìn cô. Ánh mắt trong bóng tối thâm trầm cô đơn đến lạ. Không hề giống vẻ tôn nghiêm lạnh lẽo thường ngày. Mất mát dâng ngập tràn trong khóe mắt phượng đẹp đẽ đã chuyển sang đỏ rực tự khi nào.
“Hãy ăn một chút gì đó! Cả ngày hôm nay, em không ăn uống gì.”
Dù Nga chưa kịp trả lời, Andrew cũng biết cô sẽ chối từ. Vì thế anh cắt ngang lời cô bằng lời hứa chắc nịch.
“Ăn xong! Anh sẽ cho tài xế đưa em về.”
“Tôi thực sự không cảm thấy đói.”
“Anh sẽ không làm em cảm thấy khó xử nữa.”
Vừa nói, Andrew vừa cầm điện thoại lên ra lệnh cho người giúp việc mang thức ăn đến.
Chén cháo Hến nhỏ nghi ngút khói đang tỏa mùi gạo tươi trong không trung, tạo cảm giác thèm ăn cho người ngồi trước nó.
Andrew thấy Nga vẫn gượng ép ngồi trước mặt thì cầm muỗng đưa cho cô thúc giụt.
“Em ăn mau đi. Kẻo nguội!”
Miễn cưỡng cầm lấy, Nga đặt thìa vào chén cháo thơm phức từ tốn ăn trong ánh nhìn quan sát của Andrew.
Anh không ăn mà chỉ tựa lưng vào thành ghế, âm trầm ngồi uống rượu và nhìn ngắm cô. Thỉnh thoảng thì nhắc nhở cô uống chút nước cam. Ánh mắt trầm uất cách đây ít phút đã bình tâm lại đôi chút nhưng lại xa xăm như suy tính một điều gì đó.
Em nói không cho anh bước vào cuộc đời em sao?
Em nói không được là không được?
Dễ dàng như vậy à?
Cục cưng! Em đang giỡn mặt với anh hả?
Chén cháo vẫn chưa chạm đáy, ly nước cam vẫn chưa uống được hết ly. Nga đột ngột cảm thấy người nóng ran, đầu óc bắt đầu xây xẩm, cơn buồn ngủ từ đâu kéo đến rất đột ngột, hoàn toàn trấn áp khả năng phản kháng của cô. Cô thực sự muốn đến bệnh viện ngay lúc này. Nhưng cuối cùng, cô vẫn không thể nào ngăn nỗi hàng mi đen cong nhẹ cụp xuống rồi chìm đần vào mộng mị.
Andrew không có vẻ gì tỏ ra vội vàng hay nao núng trước tình trạng của Nga. Ngược lại, anh khẽ nhếch mội cười, cùng lúc dìu người cô vào lồng ngực rộng lớn của mình, rồi sau đó nhấc bổng tấm thân mỏng manh nhẹ tênh như sợi lông vũ mềm mại của cô tiến về phía phòng ngủ.
Vừa đi, anh vừa mỉm cười một cách thỏa mãn khi nhìn khuôn mặt ngủ say sưa của cô rồi khẽ chép miệng chỉ đủ mình nghe thấy.
"Mặt mày bơ phờ như thế này mà vẫn còn muốn đi lung tung."
"Thật ra, em luôn thích anh ‘chơi chiêu” thì em mới chịu phải không con ngỗng nhỏ?"
Thói bướng bỉnh của em. Rõ ràng, trên đời này không ai chiều chuộng nỗi. Vì thế, anh luôn phòng thủ rất nhiều trong đầu. Anh biết thế nào cũng được dịp xài đến nên sưu tầm rất nhiều. Mà đã là bày mưu tính kế thì thường rất hèn mọn. Nhưng em cứ yên tâm! Anh hứa cả đời sẽ chỉ hèn mọn với em.
Anh hứa sẽ không lừa ai, chỉ lừa em!!!!
Trên suốt đoạn đường đi đầy rẫy ánh đèn vàng nhẹ nhàng. Andrew không ngừng dán đôi môi đầy vị rượu của mình lên gò má của cô rồi khẽ mỉm cười chép miệng.
"Mười cái đầu của em cũng không đấu lại anh. Thách đấy cục cưng!"
Đặt nhẹ nhàng cô lên giường một cách trân quý như báu vật, anh ngồi xuống bên cạnh giường đưa một tay tháo nút áo sơ mi đen của mình ra, tay còn lại khẽ khàng chạm vào làn môi âm ấm một lúc rồi cúi người đặt lên đó một nu hôn dây dưa không gì có thể tách rời. Sau một lúc mới quyến luyến rời khỏi người cô rồi đến bên cửa sổ châm một điếu xì gà đưa lên miệng. Trong bóng tối với chút mảng trăng vàng rọi vào khung cửa sổ kiếng sát đất sáng bóng, một nửa khuôn mặt vô cùng anh tuấn đang suy tư điều gì đó xa xăm. Một lúc lâu mới cầm điện thoại di động lên gọi cho ai đó.
“Mọi việc thế nào rồi?”
“Dạ, mọi thứ đã đâu vào đấy. Ông chủ đừng lo ạ.”
“Tốt!”
Khi Andrew định ấn nút kết thúc cuộc gọi thì nghe đầu dây bên kia ngập ngừng hỏi dò ý.
“Dạ! Thưa ông chủ.”
“Gì?"
“Dạ! Hai hộp bao cao su tôi đã chuẩn bị trong hộc tủ có đủ không ạ?”
Lửa tình say đắm cuộn trào trong suốt mấy tháng qua thì chỉ hai hộp làm sao đủ. Đúng là hỏi một câu quá thừa!
“Thế cậu nghĩ hai hộp thì có đủ không?”
Hỏi xong câu đó, Tiệp mới thấy mình ngu. Thật ra, theo chân Andrew đã lâu, anh cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm về chuyện tế nhị này. Vì anh thừa biết của Andrew như thế nào. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ nghĩ, Andrew lại muốn xài hết cả hai hộp bao cao su như vậy chỉ trong một đêm.
Người gì mà hao thấy ớn!
kiểu đó thì còn gì là con gái nhà người ta!
“Dạ. Tôi xin lỗi ông chủ. Để tôi cho người mang thêm lên phòng cho ông ngay.”
Đang lo lắng sẽ bị Andrew cau có mà quở trách vì bị mất hứng. Tiệp bất ngờ đến độ muốn rớt điện thoại khi đầu dây bên kia điềm nhiên trả lời. Trong giọng nói có chút bỡn cợt nhưng vô cùng nghiêm túc.
“Khỏi cần! Thật ra, đối với cô ấy, tôi không cần phải dùng.”
Chút chấn động xẹt qua đầu Tiệp khi nghe câu nói này. Vì trước giờ, Andrew tuy có gái gú đàn đúm thác loạn như thế nào đi chăng nữa, thì anh vẫn luôn đặt tiêu chuẩn hàng đầu trong việc an toàn tình dục.
“Dạ. Vậy thôi tôi không làm phiền ông chủ và cô chủ nữa…”
Dù Andrew không nhìn thấy mặt Tiệp lúc này vẫn có thể hiểu được vẻ bất ngờ của anh. Vì thế, sẵn tiện đang cầm máy, anh mắng luôn cấp dưới thân cận của mình về tội hồ đồ đã làm anh bực mình cả buổi chiều hôm nay.
“Khoan đã!”
“Dạ! Ông chủ còn cần gì nữa ạ?”
“Theo tôi bao nhiêu năm rồi mà cậu dám mua size Large cho tôi sao?”
“Dạ”
Đầu dây bên kia Tiệp trợn tròn mắt không biết là mình đã mua cỡ quá nhỏ hay là cỡ quá lớn. Anh đành tiến thoái lưỡng nan không biết phải trả lời như thế này để không làm ông chủ của mình nổi nóng. Thực sự, danh tiếng của Andrew trong chuyện phòng the thì anh nghe các cô tình nhân của anh bàn tán nhiều đến độ nhàm chán. Nhưng anh không nghĩ nó còn hơn cả sức tưởng tượng của mình.
“Dạ! Thưa ông chủ! Vì cửa hàng chỉ có loại đó là lớn nhất thôi. Nếu ông chủ vẫn còn cần, tôi sẽ đặt riêng với nhà sản xuất loại đặc biệt ạ.”
“Tôi sẽ suy nghĩ chuyện đó sau. Lần này, tôi không chấp nhứt sự hồ đồ của cậu. Nhưng lần sau tôi sẽ bắt cậu sử dụng hết trong một đêm cho chừa thói đó nha.” (LTG: Tiệp! size của ảnh lả XXL nha cưng!)
“Ông chủ! Ông chủ đùa hoài. Tôi làm sao có đủ …khả năng đó ạ.”
“Như thế mới chừa thói hồ đồ của cậu.”
“Dạ. Tôi xin lỗi ông chủ. Lần sau, tôi sẽ cẩn thận hơn. Vậy hai hộp đó…để tôi đem vứt sọt rác sau.”
“Không cần! Không nên phí phạm như vậy.”
“Dạ…”
Tiệp lần đầu tiên thấy Andrew tiết kiệm như vậy thì vô cùng bất ngờ nhưng không dám hỏi vì sao.
“Cậu giữ đó mà dùng với <đầu xù> của cậu đi.”
“Ông chủ! Tôi…”
Tiệp chưa kịp lên tiếng phủ nhận hay thanh minh thì đã nghe đầu dây bên kia ngắt cuộc gọi. Anh ngã người ra sau ghế xe thở phì một cái ngán ngẫm. Tự nhiên lúc này, anh lại tưởng tượng đến cảnh <đại chiến> của ông chủ trẻ bá đạo và cô tình nhân bướng bỉnh trong căn phòng xa hoa kia rồi khẽ mỉm cười.
Thực sự, để dàn dựng công phu nguyên một màn tỏ tình này. Anh đã lao tâm khổ trí không ít. Suốt mấy ngày liền bỏ hết công việc quan trọng, anh cùng gần 10 tên cấp dưới của mình ngồi ...xem phim Hàn Quốc để tìm kiếm ý tưởng lãng mạn nhất, dễ động lòng phái đẹp nhất. Không những thế, anh còn luôn bị Andrew đe dọa. Nếu Thiên Nga không động lòng thì anh cũng không xong với Andew. Bây giờ, kết quả mỹ mãn thế này. Anh mới có thể thở phì mà nghỉ ngơi một chút. Ai dè, một chút bình yên cũng không đến với anh. Khi chuông điện thoại lại reo lên.
Tiệp vừa nhìn thấy tên người gọi đã thở mạnh một cái bất mãn. Lòng tự hỏi không biết ông chủ của mình lấy đâu ra cái tin anh và Thảo đang <đi lại> với nhau mà trêu ghẹo như vậy. Và thật ra, size đó thì anh làm sao dám với tới!!!
Thực sự nói từ “qua lại” với cô gái đầu xù đó anh vẫn còn ám ảnh đến tận bây giờ. Mới mấy ngày trước thôi, Thảo còn gọi diện deo déo trên điện thoại của anh rằng, xe cô bị hư và đang đứng chờ trên đường. Vì không muốn làm ngơ trước bạn thân của cô chủ Thiên Nga mà anh buộc lòng phải đến địa chỉ đã được cô ta gửi trên tin nhắn điện thoại. Anh cứ tưởng sau khi kiểm tra giúp chiếc Spaces mới cáu cạnh chẳng có vẻ gì là hư hỏng, anh sẽ có thể cáo từ. Nào ngờ, Thảo cứ lấy lý do vì sự nhiệt tình giúp đỡ của anh mà bắt anh vào ngồi trong quán cà phê nghe cô kể lể mọi thứ trên đời suốt hơn một tiếng đồng hồ. Nếu như anh không quyết định bất nhã mà đứng lên tìm lý do để bỏ đi thì không biết khi nào anh mới được thả ra khỏi quán cà phê đó.
Từ đó về sau, mỗi lần thấy số điện thoại của Thảo được anh lưu với tên “Bà Tám tóc rối” trên màn hình điện thoại là anh khóa máy luôn. Nhưng hiện tại đang trong thời điểm nhạy cảm như thế này, nếu có chuyện gì liên qua đến Nga, mà anh không giải quyết thì sẽ đắc tội với Andrew nên đành miễn cưỡng bấm nút trả lời.
“Anh Tiệp! Anh đang ở đâu vậy? Anh đang làm gì vậy? Tối nay, trung thu anh có kế hoạch gì không? Nếu không thì qua chỗ em đi. Ở đây đang đông vui lắm nè.”
Nhắm nghiền mắt lại thở một hơi bất mãn, Tiệp chép miệng lẩm bẩm gì đó rồi lạnh lùng từ chối.
“Xin lỗi cô Thảo! Nhưng tôi không có thời gian cho những chuyện như vậy.”
“Hết giờ làm việc rồi mà bận gì. Thôi! Qua bên em chơi đi.”
“Cô không biết tôi là tay sai cho ông chủ tôi 24/24 tiếng một ngày à.”
“Lão Andrew độc tài máu lạnh đó thiệt là biết cách bóc lột sức lao động của người khác. Không biết lão ta biết rằng mình đang vi phạm quyền lợi của người lao động hay không vậy? Nếu anh muốn. Tôi sẽ giúp anh kiện lão ta ra tòa. Tôi có người quen làm trong bộ lao động đó.”
“Cám ơn nhã ý của cô. Nhưng xin cô vui lòng không được thóa mạ hay dùng lời lẽ chỉ trích dưới bất kỳ hình thức nào với ông chủ của tôi. Nếu không, tôi sẽ không nể nang đâu ạ.”
“Trời! Trả lương cho anh bao nhiêu mà anh bênh vực thấy ghê vậy. Ừ! Thì tôi ghét lão ta đó. Tôi đang sỉ nhục lão ta đó. Anh làm gì tôi hả? Dồn tôi vào đường cùng giống như ông chủ anh đã làm với Nga có phải không?”
“Cô…”
“Lão ta có gì tốt đẹp mà bắt tôi phải kính nể cơ chứ. Yêu đương con người ta mà làm kiểu đó à? Nga, bạn của tôi đi từ khuya hôm qua đến bây giờ không thấy về nhà. Đừng nói là ông chủ của anh đã bắt cóc bạn tôi mà làm nha.”
“Cô đừng có nói bừa..”
“Tôi không biết. Đó là lỗi của ông chủ anh. Anh làm việc cho lão ta thì anh cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Hai đứa em của Nga nhớ chị đang ngồi khóc ở đây này. Anh có đến mà dỗ dành phụ tôi không thì bảo. Quyết định nhanh một tiếng đi để tôi còn tìm đường mà tính.”
Tiệp thực sự không muốn đi gặp Thảo một chút nào. Nhưng khi nghe tiếng khóc rấm rứt của em trai Nga trên điện thoại thì cuối cùng cũng khởi động máy xe mà thẳng tiến đến điểm hẹn. Anh không thể ngoảnh mặt làm ngơ với người nhà của cô chủ Thiên Nga được. Vì thế đành chép miệng lẩm bẩm nguyền rủa rồi lăn bánh xe chạy đi.
Đầu dây bên kia, Thảo sau khi tắt nút kết thúc cuộc gọi thì mỉm cười xoa đầu Thiên Nam, người đang ăn ly kem chocolate một cách ngon lành. Bên cạnh Nam là Ngân cũng nhiệt tình đưa vào miệng những muỗng kem dâu mát lạnh.
“Hai đứa giỏi lắm. Khi nãy khóc rất là nhập vai. Nè! Cứ ăn tự nhiên đi. Ăn hết chị Thảo gọi thêm cho ăn tiếp.”
“Dạ..”
Ngân và Nam nghe được ăn thoải mái thì gật đầu đồng thanh đáp. Hai hôm ở cùng gia đình Thảo đến giờ, hai đứa được mẹ Thảo cho ăn uống ngập mặt. Vì từ trước giờ sống trong thiếu thốn, nên khi được chăm sóc đầy đủ như vậy thì nỗi buồn lo âu trong đầu hai đứa trẻ non nớt cũng giảm đi phần nào. Nét ủ rủ vì lo lắng cho mẹ và nhớ chị cũng tan biến đi cùng những ly kem tươi mát.
Đưa tấm giấy lau miệng cho Nam, Thảo kỹ càng căn dặn.
“Mà hai đứa nghe chị nói nè. Lát nữa, nếu thấy bạn chị đến đây thì phải giả vờ khóc đòi đi gặp chị Nga y như hồi nãy nghen chưa”
“Dạ..”
“Giỏi! Giỏi! Hai đứa thiệt là biết nghe lời quá đi. Nè ăn tiếp đi. Mai chị lại dẫn đi ăn bột chiêng có chịu không?”
“Dạ chịu. Em thấy bạn em ăn bột chiêng ngon lắm mà em chưa được ăn bao giờ.”
Nam vừa liếm những giọt kem đọng trên vành môi vừa ngây ngô nói làm Thảo thương đứt ruột. Mặt không giấu vẻ yêu thương mà lấy tay vuốt đầu cu cậu. Sau đó như nhớ ra điều gì, cô vội vàng lấy hộp trang điểm ra để bôi thêm chút son, chút má hồng vào mặt. Lòng thấp thỏm trông ra bên ngoài cửa kiếng chờ chiếc Mercedes thường ngày anh vẫn hay chạy đi gặp cô.
20 phút sau, Tiệp cũng đến nơi. Khuôn mặt với vết sẹo bên trán khi bực dọc càng thêm khó coi. Vậy mà Thảo lại thấy anh nam tính và hấp dẫn đến lạ. Cô vội vàng vẫy tay ra hiệu nơi mình đang ngồi rồi bẽn lẽn mỉm cười nhìn anh, đóng vai dịu dàng thục nữ đoan chính làm anh vừa nhìn đã thấy muốn ói. Chẳng thèm nhìn cô lấy một lần làm cô vô cùng bực bội.
Tuy vậy, khi thấy hai đứa trẻ buông muỗng kem khóc tu tu đòi đi kiếm Nga thì anh không kiềm lòng được. Vội vàng ngồi xuống bên cạnh dỗ dành. Trong lòng anh có thương trẻ con lắm nhưng cũng không muốn làm những việc không phải chuyên môn như thế này.
“Hai đứa ngoan nào! Nghe lời anh nha. Ăn kem hết đi rồi anh dẫn đi mua lồng đèn chơi trung thu có được không?”
Ngân và Nam đang nước mắt chảy ròng ròng nghe Tiệp nói thế thì muốn nín khóc hay lập tức. Nhưng vì lời hứa với Thảo nên vẫn chưa gật đồng đồng ý ngay mà nhanh chóng nhìn về phía cô như chờ đợi quyết định. Chỉ đến khi thấy cô nháy nháy mắt thì bọn chúng mới gạt nước mắt gật đầu.
Tiệp cũng có em gái nên hiểu được tình cảm khắn khít và gần gủi giữa anh chị em với nhau. Nên khi nhìn thấy Ngân mắt đỏ hoe nhưng vậy trong lòng anh dâng lên cảm giác thương xót vô hạn. Khuôn mặt xinh xắn đáng yêu với chiếc răng khểnh của cô bé làm anh nhớ đến em gái đang ở xa.
“Anh có anh chị em gì không?”
“Tôi có một đứa em gái. Năm nay cũng 15 tuổi rồi.”
“Ồ vậy à. Giờ em gái anh đang ở đâu?”
“Nó đang đi học ở Bangkok”
"Em của anh tên gì?"
"Minh Tuyết"
“Ồ! Thì ra vậy. Hôm nào, Tuyết về Việt Nam. Anh nhớ dẫn nó ra gặp tôi. Tôi sẽ dẫn nó đi chơi đã luôn.”
"Thôi! Không được đâu"
"Sao vậy?"
"Đi với cô sợ nó người"
"Anh..."
Thảo bực mình, làm mặt dỗi rất đáng yêu. Làm Tiệp phải dịu giọng giải thích.
“Nó sức khỏe rất yếu, nên không đi xa được lâu.”
“Vậy à. Em của anh bị bệnh gì sao?”
Tiệp trầm ngâm nhìn lên mặt trăng to tròn lơ lửng trên bầu trời một lúc rồi mới nói.
“Nó bị liệt nửa người.”
Ánh mắt Tiệp rất buồn nhưng tràn ngập tình yêu thương khi nhắc đến em gái của mình. Minh Tuyết là đứa em gái, là người thân duy nhất của anh trên đời này.
Công việc anh đang làm cho Andrew mang đến cho anh một cuộc sống tốt hơn, có tiền để chữa trị và chăm lo cho Tuyet được chu đáo hơn nhưng việc đó đồng nghĩ với việc anh phải sống rày đây mai đó, không được ở cạnh em gái của mình.
Biết được hoàn cảnh của Tiệp, Andrew cũng rất hào phóng đưa Trang đi gặp những bác sĩ tốt nhất để chữa trị và chi trả cho Tiệp những khoản lương rất hậu hĩnh.
Tiệp mang ơn ông chủ cả và ông chủ nhỏ của mình. Anh đã từng thề là sẽ trung thành và bảo vệ Andrew suốt đời.
Ngước lên bầu trời tối om đang bắt đầu hình thành một cơn dông, anh nhớ em gái mình vô hạn....
Sau cơn mưa khuya, bầu trời cao và trong xanh vời vợi. Mây trắng bay bổng nhẹ tênh phía chân trời xa. Ánh nắng trong trẻo mang hơi ấm của ngày mới bao phủ vạn vật trên mặt đất rộng bao la, rơi rớt qua kẽ lá bên ngoài ngôi biệt thự xa hoa.
Phòng ngủ của Andrew vẫn còn chìm trong màn đêm với ánh đèn ngủ vàng nhạt. Trên chiếc giường lộng lẫy như dành cho bậc vua chúa, Nga sau một giấc ngủ sâu thì cựa mình thức giấc. Đập vào mắt cô là khung hình nhỏ ngay bên chiếc tủ cạnh giường.
Dù vẫn còn ngáy ngủ, cô cũng không thể không nhận ra cô gái đang nở nụ cười buồn trong vòng tay người đàn ông kia là ai.
Tấm ảnh này được cô chụp cùng Andrew khi ở cùng anh ở Sundance. Khi đó, anh mở tiệc mời bạn bè đến biệt thự để vui chơi. Họ đã chụp tấm hình này cho anh và cô. Trong ảnh, anh đang ôm eo cô từ phía sau, nở nụ cười tươi hiếm thấy nhìn vào máy ảnh. Điệu bộ hạnh phúc không giấu giếm hiếm thấy của anh làm người bạn kia xém chút nữa làm rớt cả chiếc máy ảnh hiện đại đắc tiền hiệu TLS.
Lần đó, người chụp ảnh đã kiên nhẫn bắt cô phải nở nụ cười. Nói mãi thế nào đó, cô mới nhếch môi được một chút. Chứ đứng trong lòng kẻ phía sau thì còn lâu cô mới vui nổi để nở một nụ cười.
Dù đầu vẫn còn đau sau một đêm ngủ vùi không hề hay biết gì cả, Nga vẫn bật dậy với chút bàng hoàng khi phát hiện ra mình vẫn còn nằm trong căn phòng lộng lẫy này. Lẽ ra, giờ này, cô phải ở bệnh viện để lo cho mẹ cô phẫu thuật. Vậy mà tại sao cô lại còn nắm ở đây, ngay trên chiếc giường đẹp đẽ ấm áp này.
Hắn ta đã làm gì cô ư?
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Trải qua bao sóng gió trong cuộc đời, quay đầu ngoảnh lại, người luôn đứng sau lưng và chở che cho cô chỉ có mình Andrew. Cho dù anh đã từng làm cô khổ sở như thế nào thì cũng là vì muốn cô ở bên cạnh anh. Ban đầu, vì không thể hiểu hết được tâm ý của anh nên cô oán giận. Nhưng giờ đây, một chút chán ghét anh cũng không còn. Ngược lại, lòng cô cảm kích anh nhiều lắm. Và vì quá cảm kích và biết ơn anh, nên cô không nỡ lòng nào làm cho anh phải tổn thương.
Hơn ai hết, cô biết mình không thể nào chấp nhận anh. Bởi vì cô hiểu rõ con tim mình vẫn đắm đuối thương nhớ người phương xa đã bật vô âm tín tự bao giờ. Cho dù, người đó có làm tan nát trái tim cô, có đối xử với cô thế nào đi chăng nữa. Cô vẫn không thể quên được người đó. Chính vì điều này, khiến cô không thể nào chấp nhận được bất cứ người đàn ông nào nữa. Mặc khác, trái tim cô giờ đây chằng chịt sẹo lớn nhỏ, vẫn âm ĩ rỉ máu không dứt từng phút từng giây. Cảm nhận về tình yêu sau một lần đổ vỡ cũng trở nên chai sạn, không còn thiết tha gì hai chữ yêu đương phù phiếm.
Cô cảm thấy áy náy và dày vò lắm khi làm anh tổn thương vì những lời vửa thốt ra. Nhưng vì muốn hôm nay anh hoàn toàn tuyệt vọng, để ngày mai không còn vương vấn, muộn phiền vì cô nên cô mới lạnh lùng với anh như vậy. Chẳng thà anh đau một khắc trong lúc này, còn hơn dây dưa không dứt mai sau.
“Andrew! Tôi xin lỗi nhưng xin anh hãy quên tôi đi. Anh là một người rất hoàn hảo. Ngoài kia còn vạn người tốt đẹp hơn tôi rất nhiều. Anh xứng đáng được gặp những người con gái tốt hơn tôi. Tôi ghi nhận tấm lòng của anh, nhưng tôi không thể đáp trả tình anh. Tôi xin anh đừng đợi chờ tôi. Tôi không muốn anh phí thời gian mà chờ đợi một người như tôi. Tôi biết chúng ta sẽ không thể đi đến kết quả như anh mong đợi đâu.”
Andrew khẽ nhắm mắt lại đau đớn. Nga chưa bao giờ thấy anh buồn như vậy.
“Chúng ta sẽ nói chuyện này sau.” Anh khàn giọng nói, không biết vì rượu hay là vì đau.
“Số tiền anh đưa cho tôi. Tôi xin nhận lấy. Vì lúc này, tôi cần chạy chữa bệnh cho mạ và cháu trai của tôi. Sau này, tôi sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền để hoàn trả lại cho anh. Tôi biết nói ra như vậy anh sẽ cho là hoang đường. Vì một người nghèo khó như tôi thì đến bao giờ mới hoàn trả lại được. Nhưng tôi hứa với anh, tôi sẽ hoàn trả lại cho anh. Vì ngoài việc làm điều đó ra, tôi không thể nào làm gì khác hơn.”
Những lời Nga vừa nói có sức mạnh như những trận cuồng phong, càn quét qua đáy lòng ngập tràn niềm hạnh phúc của Andrew cách đây ít phút. Hoàn toàn để lại cho anh nỗi đớn đau khó nguôi ngoai và chia sẻ. Cảm giác mất mát và hụt hẫng xâm chiếm mọi tâm tư của anh. Bất lực ùa tràn lấn át mọi lý trí.
Khẽ nhắm mắt lại lắc đầu nhẹ một cái bất mãn, Andrew buồn bã xoay người đưa đôi bàn tay nắm lấy bậu hành lang bằng đồng lạnh lẽo, nhìn về phía trước bằng ánh mắt xa xăm một hồi lâu.
Vì cô, anh đã nghĩ ra, đã chuẩn bị ra tất cả những thứ này để cô vui lòng.
Vì cô anh không nề hà mệt mỏi. Nếu cô biết được, khi anh chuẩn bị những thứ bất ngờ này. Tim anh đã chạm đáy của sự hân hoan.
Vì cô anh cũng đã yêu luôn đám trẻ con này. Cho mời ma sơ và bọn chúng đến đây. Tình nguyện cưu mang luôn những mảnh đời mồ côi bất hạnh này cho đến khi chúng trưởng thành. Anh làm điều đó không vì lòng nhân đạo. Anh làm điều đó là vì cô.
Anh không cần cô cảm kích anh. Anh chỉ cần cô cho anh một lần cơ hội. Điều đó thật khó lắm sao?
Nga áy náy và dằn vặt nâng mắt đã nhuốm lệ long lanh nhìn tấm lưng vô cùng cô đơn của Andrew. Tự trách mình đã mang đến ưu sầu trong cuộc đời anh. Tự trách con tim mình vô tình không thể hướng đến anh. Trước khi gặp cô, anh là một người rất kiêu hãnh. Vậy mà bây giờ, một chút sĩ diện cũng không còn.
Nhưng một lần đau còn hơn trăm lần đau. Chỉ cần cô cứng rắn đêm nay rời xa anh. Anh sẽ sớm quên cô và quay lại cuộc sống như trước đây mà anh đã từng.
Cô biết như vậy là tàn nhẫn đối với anh, nhưng cô không thể làm khác hơn.
Lý trí cô yếu mềm muốn cho anh một cơ hội. Nhưng trái tim cô thì lại cứng cõi quay lưng đi. Nó không thể thuộc về anh. Vì người ta đã cướp mất nó từ thân xác của cô từ rất lâu rồi. Và cô cũng không muốn lấy nó lại. Vì cô vẫn còn quá yêu William.
Nhạc nước trên sông đã tắt tự khi nào Nga cũng không hay biết.
Tiếng trẻ con cũng đã dừng hẳn rồi.
Sau cả một thế kỷ dài đăng đẳng chìm đắm trong sự yên lặng nghẹt thở. Nga mới đột ngột cất lời, giọng áy náy. Đôi mắt đầy tội lỗi nhìn Andrew.
“Tôi xin lỗi anh. Nhưng bây giờ, tôi phải về để lo cho mạ tôi.”
Chỉ đến lúc này, Andrew mới quay lưng lại nhìn cô. Ánh mắt trong bóng tối thâm trầm cô đơn đến lạ. Không hề giống vẻ tôn nghiêm lạnh lẽo thường ngày. Mất mát dâng ngập tràn trong khóe mắt phượng đẹp đẽ đã chuyển sang đỏ rực tự khi nào.
“Hãy ăn một chút gì đó! Cả ngày hôm nay, em không ăn uống gì.”
Dù Nga chưa kịp trả lời, Andrew cũng biết cô sẽ chối từ. Vì thế anh cắt ngang lời cô bằng lời hứa chắc nịch.
“Ăn xong! Anh sẽ cho tài xế đưa em về.”
“Tôi thực sự không cảm thấy đói.”
“Anh sẽ không làm em cảm thấy khó xử nữa.”
Vừa nói, Andrew vừa cầm điện thoại lên ra lệnh cho người giúp việc mang thức ăn đến.
Chén cháo Hến nhỏ nghi ngút khói đang tỏa mùi gạo tươi trong không trung, tạo cảm giác thèm ăn cho người ngồi trước nó.
Andrew thấy Nga vẫn gượng ép ngồi trước mặt thì cầm muỗng đưa cho cô thúc giụt.
“Em ăn mau đi. Kẻo nguội!”
Miễn cưỡng cầm lấy, Nga đặt thìa vào chén cháo thơm phức từ tốn ăn trong ánh nhìn quan sát của Andrew.
Anh không ăn mà chỉ tựa lưng vào thành ghế, âm trầm ngồi uống rượu và nhìn ngắm cô. Thỉnh thoảng thì nhắc nhở cô uống chút nước cam. Ánh mắt trầm uất cách đây ít phút đã bình tâm lại đôi chút nhưng lại xa xăm như suy tính một điều gì đó.
Em nói không cho anh bước vào cuộc đời em sao?
Em nói không được là không được?
Dễ dàng như vậy à?
Cục cưng! Em đang giỡn mặt với anh hả?
Chén cháo vẫn chưa chạm đáy, ly nước cam vẫn chưa uống được hết ly. Nga đột ngột cảm thấy người nóng ran, đầu óc bắt đầu xây xẩm, cơn buồn ngủ từ đâu kéo đến rất đột ngột, hoàn toàn trấn áp khả năng phản kháng của cô. Cô thực sự muốn đến bệnh viện ngay lúc này. Nhưng cuối cùng, cô vẫn không thể nào ngăn nỗi hàng mi đen cong nhẹ cụp xuống rồi chìm đần vào mộng mị.
Andrew không có vẻ gì tỏ ra vội vàng hay nao núng trước tình trạng của Nga. Ngược lại, anh khẽ nhếch mội cười, cùng lúc dìu người cô vào lồng ngực rộng lớn của mình, rồi sau đó nhấc bổng tấm thân mỏng manh nhẹ tênh như sợi lông vũ mềm mại của cô tiến về phía phòng ngủ.
Vừa đi, anh vừa mỉm cười một cách thỏa mãn khi nhìn khuôn mặt ngủ say sưa của cô rồi khẽ chép miệng chỉ đủ mình nghe thấy.
"Mặt mày bơ phờ như thế này mà vẫn còn muốn đi lung tung."
"Thật ra, em luôn thích anh ‘chơi chiêu” thì em mới chịu phải không con ngỗng nhỏ?"
Thói bướng bỉnh của em. Rõ ràng, trên đời này không ai chiều chuộng nỗi. Vì thế, anh luôn phòng thủ rất nhiều
Anh hứa sẽ không lừa ai, chỉ lừa em!!!!
Trên suốt đoạn đường đi đầy rẫy ánh đèn vàng nhẹ nhàng. Andrew không ngừng dán đôi môi đầy vị rượu của mình lên gò má của cô rồi khẽ mỉm cười chép miệng.
"Mười cái đầu của em cũng không đấu lại anh. Thách đấy cục cưng!"
Đặt nhẹ nhàng cô lên giường một cách trân quý như báu vật, anh ngồi xuống bên cạnh giường đưa một tay tháo nút áo sơ mi đen của mình ra, tay còn lại khẽ khàng chạm vào làn môi âm ấm một lúc rồi cúi người đặt lên đó một nu hôn dây dưa không gì có thể tách rời. Sau một lúc mới quyến luyến rời khỏi người cô rồi đến bên cửa sổ châm một điếu xì gà đưa lên miệng. Trong bóng tối với chút mảng trăng vàng rọi vào khung cửa sổ kiếng sát đất sáng bóng, một nửa khuôn mặt vô cùng anh tuấn đang suy tư điều gì đó xa xăm. Một lúc lâu mới cầm điện thoại di động lên gọi cho ai đó.
“Mọi việc thế nào rồi?”
“Dạ, mọi thứ đã đâu vào đấy. Ông chủ đừng lo ạ.”
“Tốt!”
Khi Andrew định ấn nút kết thúc cuộc gọi thì nghe đầu dây bên kia ngập ngừng hỏi dò ý.
“Dạ! Thưa ông chủ.”
“Gì?"
“Dạ! Hai hộp bao cao su tôi đã chuẩn bị trong hộc tủ có đủ không ạ?”
Lửa tình say đắm cuộn trào trong suốt mấy tháng qua thì chỉ hai hộp làm sao đủ. Đúng là hỏi một câu quá thừa!
“Thế cậu nghĩ hai hộp thì có đủ không?”
Hỏi xong câu đó, Tiệp mới thấy mình ngu. Thật ra, theo chân Andrew đã lâu, anh cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm về chuyện tế nhị này. Vì anh thừa biết
Người gì mà
“Dạ. Tôi xin lỗi ông chủ. Để tôi cho người mang thêm lên phòng cho ông ngay.”
Đang lo lắng sẽ bị Andrew cau có mà quở trách vì bị mất hứng. Tiệp bất ngờ đến độ muốn rớt điện thoại khi đầu dây bên kia điềm nhiên trả lời. Trong giọng nói có chút bỡn cợt nhưng vô cùng nghiêm túc.
“Khỏi cần! Thật ra, đối với cô ấy, tôi không cần phải dùng.”
Chút chấn động xẹt qua đầu Tiệp khi nghe câu nói này. Vì trước giờ, Andrew tuy có gái gú đàn đúm thác loạn như thế nào đi chăng nữa, thì anh vẫn luôn đặt tiêu chuẩn hàng đầu trong việc an toàn tình dục.
“Dạ. Vậy thôi tôi không làm phiền ông chủ và cô chủ nữa…”
Dù Andrew không nhìn thấy mặt Tiệp lúc này vẫn có thể hiểu được vẻ bất ngờ của anh. Vì thế, sẵn tiện đang cầm máy, anh mắng luôn cấp dưới thân cận của mình về tội hồ đồ đã làm anh bực mình cả buổi chiều hôm nay.
“Khoan đã!”
“Dạ! Ông chủ còn cần gì nữa ạ?”
“Theo tôi bao nhiêu năm rồi mà cậu dám mua size Large cho tôi sao?”
“Dạ”
Đầu dây bên kia Tiệp trợn tròn mắt không biết là mình đã mua cỡ quá nhỏ hay là cỡ quá lớn. Anh đành tiến thoái lưỡng nan không biết phải trả lời như thế này để không làm ông chủ của mình nổi nóng. Thực sự, danh tiếng của Andrew trong chuyện phòng the thì anh nghe các cô tình nhân của anh bàn tán nhiều đến độ nhàm chán. Nhưng anh không nghĩ nó còn hơn cả sức tưởng tượng của mình.
“Dạ! Thưa ông chủ! Vì cửa hàng chỉ có loại đó là lớn nhất thôi. Nếu ông chủ vẫn còn cần, tôi sẽ đặt riêng với nhà sản xuất loại đặc biệt ạ.”
“Tôi sẽ suy nghĩ chuyện đó sau. Lần này, tôi không chấp nhứt sự hồ đồ của cậu. Nhưng lần sau tôi sẽ bắt cậu sử dụng hết trong một đêm cho chừa thói
“Ông chủ! Ông chủ đùa hoài. Tôi làm sao có đủ …khả năng đó ạ.”
“Như thế mới chừa thói hồ đồ của cậu.”
“Dạ. Tôi xin lỗi ông chủ. Lần sau, tôi sẽ cẩn thận hơn. Vậy hai hộp đó…để tôi đem vứt sọt rác sau.”
“Không cần! Không nên phí phạm như vậy.”
“Dạ…”
Tiệp lần đầu tiên thấy Andrew tiết kiệm như vậy thì vô cùng bất ngờ nhưng không dám hỏi vì sao.
“Cậu giữ đó mà dùng với <đầu xù> của cậu đi.”
“Ông chủ! Tôi…”
Tiệp chưa kịp lên tiếng phủ nhận hay thanh minh thì đã nghe đầu dây bên kia ngắt cuộc gọi. Anh ngã người ra sau ghế xe thở phì một cái ngán ngẫm. Tự nhiên lúc này, anh lại tưởng tượng đến cảnh <đại chiến> của ông chủ trẻ bá đạo và cô tình nhân bướng bỉnh trong căn phòng xa hoa kia rồi khẽ mỉm cười.
Thực sự, để dàn dựng công phu nguyên một màn tỏ tình này. Anh đã lao tâm khổ trí không ít. Suốt mấy ngày liền bỏ hết công việc quan trọng, anh cùng gần 10 tên cấp dưới của mình ngồi ...xem phim Hàn Quốc để tìm kiếm ý tưởng lãng mạn nhất, dễ động lòng phái đẹp nhất. Không những thế, anh còn luôn bị Andrew đe dọa. Nếu Thiên Nga không động lòng thì anh cũng không xong với Andew. Bây giờ, kết quả mỹ mãn thế này. Anh mới có thể thở phì mà nghỉ ngơi một chút. Ai dè, một chút bình yên cũng không đến với anh. Khi chuông điện thoại lại reo lên.
Tiệp vừa nhìn thấy tên người gọi đã thở mạnh một cái bất mãn. Lòng tự hỏi không biết ông chủ của mình lấy đâu ra cái tin anh và Thảo đang <đi lại> với nhau mà trêu ghẹo như vậy. Và thật ra, size đó thì anh làm sao dám với tới!!!
Thực sự nói từ “qua lại” với cô gái đầu xù đó anh vẫn còn ám ảnh đến tận bây giờ. Mới mấy ngày trước thôi, Thảo còn gọi diện deo déo trên điện thoại của anh rằng, xe cô bị hư và đang đứng chờ trên đường. Vì không muốn làm ngơ trước bạn thân của cô chủ Thiên Nga mà anh buộc lòng phải đến địa chỉ đã được cô ta gửi trên tin nhắn điện thoại. Anh cứ tưởng sau khi kiểm tra giúp chiếc Spaces mới cáu cạnh chẳng có vẻ gì là hư hỏng, anh sẽ có thể cáo từ. Nào ngờ, Thảo cứ lấy lý do vì sự nhiệt tình giúp đỡ của anh mà bắt anh vào ngồi trong quán cà phê nghe cô kể lể mọi thứ trên đời suốt hơn một tiếng đồng hồ. Nếu như anh không quyết định bất nhã mà đứng lên tìm lý do để bỏ đi thì không biết khi nào anh mới được thả ra khỏi quán cà phê đó.
Từ đó về sau, mỗi lần thấy số điện thoại của Thảo được anh lưu với tên “Bà Tám tóc rối” trên màn hình điện thoại là anh khóa máy luôn. Nhưng hiện tại đang trong thời điểm nhạy cảm như thế này, nếu có chuyện gì liên qua đến Nga, mà anh không giải quyết thì sẽ đắc tội với Andrew nên đành miễn cưỡng bấm nút trả lời.
“Anh Tiệp! Anh đang ở đâu vậy? Anh đang làm gì vậy? Tối nay, trung thu anh có kế hoạch gì không? Nếu không thì qua chỗ em đi. Ở đây đang đông vui lắm nè.”
Nhắm nghiền mắt lại thở một hơi bất mãn, Tiệp chép miệng lẩm bẩm gì đó rồi lạnh lùng từ chối.
“Xin lỗi cô Thảo! Nhưng tôi không có thời gian cho những chuyện như vậy.”
“Hết giờ làm việc rồi mà bận gì. Thôi! Qua bên em chơi đi.”
“Cô không biết tôi là tay sai cho ông chủ tôi 24/24 tiếng một ngày à.”
“Lão Andrew độc tài máu lạnh đó thiệt là biết cách bóc lột sức lao động của người khác. Không biết lão ta biết rằng mình đang vi phạm quyền lợi của người lao động hay không vậy? Nếu anh muốn. Tôi sẽ giúp anh kiện lão ta ra tòa. Tôi có người quen làm trong bộ lao động đó.”
“Cám ơn nhã ý của cô. Nhưng xin cô vui lòng không được thóa mạ hay dùng lời lẽ chỉ trích dưới bất kỳ hình thức nào với ông chủ của tôi. Nếu không, tôi sẽ không nể nang đâu ạ.”
“Trời! Trả lương cho anh bao nhiêu mà anh bênh vực thấy ghê vậy. Ừ! Thì tôi ghét lão ta đó. Tôi đang sỉ nhục lão ta đó. Anh làm gì tôi hả? Dồn tôi vào đường cùng giống như ông chủ anh đã làm với Nga có phải không?”
“Cô…”
“Lão ta có gì tốt đẹp mà bắt tôi phải kính nể cơ chứ. Yêu đương con người ta mà làm kiểu đó à? Nga, bạn của tôi đi từ khuya hôm qua đến bây giờ không thấy về nhà. Đừng nói là ông chủ của anh đã bắt cóc bạn tôi mà làm
“Cô đừng có nói bừa..”
“Tôi không biết. Đó là lỗi của ông chủ anh. Anh làm việc cho lão ta thì anh cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Hai đứa em của Nga nhớ chị đang ngồi khóc ở đây này. Anh có đến mà dỗ dành phụ tôi không thì bảo. Quyết định nhanh một tiếng đi để tôi còn tìm đường mà tính.”
Tiệp thực sự không muốn đi gặp Thảo một chút nào. Nhưng khi nghe tiếng khóc rấm rứt của em trai Nga trên điện thoại thì cuối cùng cũng khởi động máy xe mà thẳng tiến đến điểm hẹn. Anh không thể ngoảnh mặt làm ngơ với người nhà của cô chủ Thiên Nga được. Vì thế đành chép miệng lẩm bẩm nguyền rủa rồi lăn bánh xe chạy đi.
Đầu dây bên kia, Thảo sau khi tắt nút kết thúc cuộc gọi thì mỉm cười xoa đầu Thiên Nam, người đang ăn ly kem chocolate một cách ngon lành. Bên cạnh Nam là Ngân cũng nhiệt tình đưa vào miệng những muỗng kem dâu mát lạnh.
“Hai đứa giỏi lắm. Khi nãy khóc rất là nhập vai. Nè! Cứ ăn tự nhiên đi. Ăn hết chị Thảo gọi thêm cho ăn tiếp.”
“Dạ..”
Ngân và Nam nghe được ăn thoải mái thì gật đầu đồng thanh đáp. Hai hôm ở cùng gia đình Thảo đến giờ, hai đứa được mẹ Thảo cho ăn uống ngập mặt. Vì từ trước giờ sống trong thiếu thốn, nên khi được chăm sóc đầy đủ như vậy thì nỗi buồn lo âu trong đầu hai đứa trẻ non nớt cũng giảm đi phần nào. Nét ủ rủ vì lo lắng cho mẹ và nhớ chị cũng tan biến đi cùng những ly kem tươi mát.
Đưa tấm giấy lau miệng cho Nam, Thảo kỹ càng căn dặn.
“Mà hai đứa nghe chị nói nè. Lát nữa, nếu thấy bạn chị đến đây thì phải giả vờ khóc đòi đi gặp chị Nga y như hồi nãy nghen chưa”
“Dạ..”
“Giỏi! Giỏi! Hai đứa thiệt là biết nghe lời quá đi. Nè ăn tiếp đi. Mai chị lại dẫn đi ăn bột chiêng có chịu không?”
“Dạ chịu. Em thấy bạn em ăn bột chiêng ngon lắm mà em chưa được ăn bao giờ.”
Nam vừa liếm những giọt kem đọng trên vành môi vừa ngây ngô nói làm Thảo thương đứt ruột. Mặt không giấu vẻ yêu thương mà lấy tay vuốt đầu cu cậu. Sau đó như nhớ ra điều gì, cô vội vàng lấy hộp trang điểm ra để bôi thêm chút son, chút má hồng vào mặt. Lòng thấp thỏm trông ra bên ngoài cửa kiếng chờ chiếc Mercedes thường ngày anh vẫn hay chạy đi gặp cô.
20 phút sau, Tiệp cũng đến nơi. Khuôn mặt với vết sẹo bên trán khi bực dọc càng thêm khó coi. Vậy mà Thảo lại thấy anh nam tính và hấp dẫn đến lạ. Cô vội vàng vẫy tay ra hiệu nơi mình đang ngồi rồi bẽn lẽn mỉm cười nhìn anh, đóng vai dịu dàng thục nữ đoan chính làm anh vừa nhìn đã thấy muốn ói. Chẳng thèm nhìn cô lấy một lần làm cô vô cùng bực bội.
Tuy vậy, khi thấy hai đứa trẻ buông muỗng kem khóc tu tu đòi đi kiếm Nga thì anh không kiềm lòng được. Vội vàng ngồi xuống bên cạnh dỗ dành. Trong lòng anh có thương trẻ con lắm nhưng cũng không muốn làm những việc không phải chuyên môn như thế này.
“Hai đứa ngoan nào! Nghe lời anh nha. Ăn kem hết đi rồi anh dẫn đi mua lồng đèn chơi trung thu có được không?”
Ngân và Nam đang nước mắt chảy ròng ròng nghe Tiệp nói thế thì muốn nín khóc hay lập tức. Nhưng vì lời hứa với Thảo nên vẫn chưa gật đồng đồng ý ngay mà nhanh chóng nhìn về phía cô như chờ đợi quyết định. Chỉ đến khi thấy cô nháy nháy mắt thì bọn chúng mới gạt nước mắt gật đầu.
Tiệp cũng có em gái nên hiểu được tình cảm khắn khít và gần gủi giữa anh chị em với nhau. Nên khi nhìn thấy Ngân mắt đỏ hoe nhưng vậy trong lòng anh dâng lên cảm giác thương xót vô hạn. Khuôn mặt xinh xắn đáng yêu với chiếc răng khểnh của cô bé làm anh nhớ đến em gái đang ở xa.
“Anh có anh chị em gì không?”
“Tôi có một đứa em gái. Năm nay cũng 15 tuổi rồi.”
“Ồ vậy à. Giờ em gái anh đang ở đâu?”
“Nó đang đi học ở Bangkok”
"Em của anh tên gì?"
"Minh Tuyết"
“Ồ! Thì ra vậy. Hôm nào, Tuyết về Việt Nam. Anh nhớ dẫn nó ra gặp tôi. Tôi sẽ dẫn nó đi chơi đã luôn.”
"Thôi! Không được đâu"
"Sao vậy?"
"Đi với cô sợ nó
"Anh..."
Thảo bực mình, làm mặt dỗi rất đáng yêu. Làm Tiệp phải dịu giọng giải thích.
“Nó sức khỏe rất yếu, nên không đi xa được lâu.”
“Vậy à. Em của anh bị bệnh gì sao?”
Tiệp trầm ngâm nhìn lên mặt trăng to tròn lơ lửng trên bầu trời một lúc rồi mới nói.
“Nó bị liệt nửa người.”
Ánh mắt Tiệp rất buồn nhưng tràn ngập tình yêu thương khi nhắc đến em gái của mình. Minh Tuyết là đứa em gái, là người thân duy nhất của anh trên đời này.
Công việc anh đang làm cho Andrew mang đến cho anh một cuộc sống tốt hơn, có tiền để chữa trị và chăm lo cho Tuyet được chu đáo hơn nhưng việc đó đồng nghĩ với việc anh phải sống rày đây mai đó, không được ở cạnh em gái của mình.
Biết được hoàn cảnh của Tiệp, Andrew cũng rất hào phóng đưa Trang đi gặp những bác sĩ tốt nhất để chữa trị và chi trả cho Tiệp những khoản lương rất hậu hĩnh.
Tiệp mang ơn ông chủ cả và ông chủ nhỏ của mình. Anh đã từng thề là sẽ trung thành và bảo vệ Andrew suốt đời.
Ngước lên bầu trời tối om đang bắt đầu hình thành một cơn dông, anh nhớ em gái mình vô hạn....
Sau cơn mưa khuya, bầu trời cao và trong xanh vời vợi. Mây trắng bay bổng nhẹ tênh phía chân trời xa. Ánh nắng trong trẻo mang hơi ấm của ngày mới bao phủ vạn vật trên mặt đất rộng bao la, rơi rớt qua kẽ lá bên ngoài ngôi biệt thự xa hoa.
Phòng ngủ của Andrew vẫn còn chìm trong màn đêm với ánh đèn ngủ vàng nhạt. Trên chiếc giường lộng lẫy như dành cho bậc vua chúa, Nga sau một giấc ngủ sâu thì cựa mình thức giấc. Đập vào mắt cô là khung hình nhỏ ngay bên chiếc tủ cạnh giường.
Dù vẫn còn ngáy ngủ, cô cũng không thể không nhận ra cô gái đang nở nụ cười buồn trong vòng tay người đàn ông kia là ai.
Tấm ảnh này được cô chụp cùng Andrew khi ở cùng anh ở Sundance. Khi đó, anh mở tiệc mời bạn bè đến biệt thự để vui chơi. Họ đã chụp tấm hình này cho anh và cô. Trong ảnh, anh đang ôm eo cô từ phía sau, nở nụ cười tươi hiếm thấy nhìn vào máy ảnh. Điệu bộ hạnh phúc không giấu giếm hiếm thấy của anh làm người bạn kia xém chút nữa làm rớt cả chiếc máy ảnh hiện đại đắc tiền hiệu TLS.
Lần đó, người chụp ảnh đã kiên nhẫn bắt cô phải nở nụ cười. Nói mãi thế nào đó, cô mới nhếch môi được một chút. Chứ đứng trong lòng kẻ phía sau thì còn lâu cô mới vui nổi để nở một nụ cười.
Dù đầu vẫn còn đau sau một đêm ngủ vùi không hề hay biết gì cả, Nga vẫn bật dậy với chút bàng hoàng khi phát hiện ra mình vẫn còn nằm trong căn phòng lộng lẫy này. Lẽ ra, giờ này, cô phải ở bệnh viện để lo cho mẹ cô phẫu thuật. Vậy mà tại sao cô lại còn nắm ở đây, ngay trên chiếc giường đẹp đẽ ấm áp này.
Hắn ta đã làm gì cô ư?
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
/114
|