Những chiếc lá bàng khô rơi rụng trước sân nhà báo hiệu một mùa đông lạnh lẽo đang đến gần. Bà Nguyệt ngồi tần ngần trên chiếc ghế đẩu trước hiêng nhà hồi lâu rồi quyết định xách giỏ đi chợ.
Nhà bà Nguyệt cách chợ Xóm Chiếu không xa lắm, đi bộ khoảng 20 phút là đến nơi. Bình thường, bà đi chợ ba lần trong tuần để mua thức ăn cho gia đình. Tuy nhiên, cả tuần nay, bà không đi chợ vì nhà đã hết sạch tiền. May nhờ chuyến hàng mã vừa giao tối qua, nên hôm nay, bà mới có một ít tiền để đi chợ.
Vì hôm nay là ngày chủ nhật nên chợ rất đông người. Tiếng nói cười, chào hỏi, mua bán qua lại vô cùng ồn ào náo nhiệt. Lọt thỏm giữa đám đông trong khu chợ chật hẹp, bà Nguyệt nghe văng vẳng tiếng gọi quen thuộc.
"Ủa, chị Nguyệt. Mấy hôm nay, sao tôi không thấy chị đi chợ?" Bà bán cá nơi góc chợ, mối hàng cá mà bà Nguyệt thường hay ghé mua đang vẫy tay gọi bà.
Bà Nguyệt lách dòng người tấp nập, tiến đến chỗ người phụ nữ đang gọi mình, đặt chiếc giỏ cao su màu đỏ đã phai màu xuống nền xi-măng ẩm ướt, nhem nhuốt rồi ngồi xuống xem vài con cá rô đang bơi lội chen chúc trong chiếc thau bằng nhuôm cũ nát.
"Ờ, tại nhà còn đồ ăn nên tôi cũng ít đi."
Bà Nguyệt ngập ngừng, ậm ừ cho qua chuyện. Chứ thật ra, cả tuần nay, cả nhà bà phải húp cháo trừ cơm. Hôm nay, có chút đỉnh tiền, bà vội vàng đi chợ ngay để trưa mấy đứa nhỏ có chút thức ăn ngon để ăn. Nhìn mấy đứa con đang tuổi ăn, tuổi lớn mà khẩu phần ăn hàng ngày không đủ chất dinh dưỡng khiến bà không khỏi xót xa.
"Cá rô bao nhiêu một kg vậy chị Hiền?" Bà Nguyệt chỉ vào thau cá trước mặt.
"10.000 đồng chị. Chị lấy một kg về kho tộ cho tụi nhỏ nha." Hiền vừa nói vừa nhanh tay lấy đĩa cân xúc cá thoăn thoắt mà không cần biết bà Nguyệt có đồng ý không.
"Thôi, chị cân chi nhiều vậy? Lấy cho tôi nửa kg thôi." Bà Nguyệt nhanh chóng xua tay.
"Trời, nhà chị nhiêu đó người ăn nửa kg sao đủ. Lấy một kg luôn đi." Hiền vừa nhìn mặt cân vừa nói.
"Thôi, nửa kg thôi chị. Chiều nay, nhà tôi ăn món khác mà."
Bà Nguyệt nói cho qua chuyện, mắt nhìn những con cá rô nhỏ xíu đang giãy đành đạch trên chiếc cân nhỏ. Chỉ với chút tiền nhận được ngày hôm nay, bà phải để dành cho những ngày sắp tới. Nhà không còn một hột gạo, bà sẽ phải đi mua sau đó. Nếu không tiết kiệm, không biết những tháng ngày tiếp theo gia đình bà sẽ sống ra sao nữa. Vài con cá rô này, nếu biết cách nấu cũng đủ ăn qua ngày. Bà sẽ kho tộ mặn, cho thật nhiều nước vào rồi chấm với ra lang. Vậy là cũng qua ngày.
"Vậy nửa kg hả? Tôi làm cá cho chị nha?" Bà bán cá cầm chiếc kéo cũ rích thoăn thoắt cắt ria, cạo vảy cá hết sức điêu luyện, miệng cười vui vẻ mặc cho vảy cá văng tứ tung lên chiếc áo bà ba khoác ngoài màu tím ẩm ướt.
"Ờ...cám ơn chị." Bà Nguyệt cười nhẹ, lấy tay sửa lại chiếc nón lá đang méo xệch trên đầu.
Bà bán cá vừa làm công việc của mình. Thế nhưng, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn sắc mặt của bà Nguyệt, khiến bà lấy làm lạ liền đánh liều hỏi.
"Có chuyện gì sao chị cứ len lén nhìn tôi hoài? Bộ mặt tôi dính gì sao?" Bà Nguyệt hỏi khẽ.
Được bà nguyệt mở lời, bà bán cá e dè một lúc rồi cũng mạnh dạn nói.
"Có chuyện này, tôi không muốn nói với chị vì sợ chị buồn. Nhưng tôi nghĩ nên nói với chị biết thì hơn..." Bà bán cá giảm tần suất lại, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang hoài nghi thoáng vẻ lo lắng của bà Nguyệt với giọng ngập ngừng.
Thật ra, mấy tuần qua, khu chợ nhỏ này đang đồn ầm lên việc ông Thiên đang qua lại với Tư Mai, người trước đó vẫn thường xuyên lui tới nhà bà để bàn chuyện mai mối việc gả chồng Đài Loan cho Nga. Sau khi sự việc không thành, những tưởng Tư Mai sẽ không còn bất cứ việc gì liên quan đến gia đình bà Nguyệt. Nào ngờ hôm nay, bà tái mặt khi nghe tin động trời này.
Thật tủi hổ cho bà, không ai trong gia đình hay biết chuyện này. Vậy mà cả cái chợ nhỏ này đều biết hết cả rồi. Nào là họ thấy ông Thiên đi uống cafe võng với Tư Mai rất thân mật. Nào là họ sang tận Campuchia để đánh bài....Nghe đến đây, bà Nguyệt tái mặt như tàu lá chuối, đầu óc xây xẩm, hai chân run đến độ không còn đứng vững. Bà rời khỏi chợ, chân bước loạng choạng, tai ù lên không còn nghe thấy tiếng gọi hỏi lo lắng từ phía sau của bà bán cá. Phải vất vả lắm bà mới lê lếch về được đến nhà...
Có nằm mơ, bà Nguyệt cũng không ngờ rằng, ông Thiên lại trắc nết như vậy, vẫn chứng nào tật nấy không hề thay đổi. Đã hơn 40 tuổi rồi mà vẫn không bỏ được thói "mèo mỡ gà đồng". Trước đây, ông cũng đã từng làm tan nát trái tim bà một lần và để lại biết bao hậu quả đắng cay. Lần đó, bà tưởng chừng như không thể đứng dậy được. Nhưng vì con cái còn nhỏ dại, bà đã gạt nước mắt chấp nhận sự thật, tha lỗi cho ông mà sống đến tận bây giờ. Cứ tưởng sau sai lầm đó, ông sẽ "tu thân tích đức", rút rỉa kinh nghiệm không bao giờ dám tái phạm. Nào ngờ, ông vẫn chứng nào tật nấy. Bà thầm oán than, đúng là "giang sơn dễ đổi, bản tính có dời" mà.
Ngân đang quét sân, nhìn thấy mẹ ngoài ngõ. Cô vào nhà cất chổi rồi đi ra đón mẹ.
"Mẹ mới đi chợ về hả mẹ?"
Ngân cười tươi mà không để ý gương mặt biến sắc rõ rệt của bà Nguyệt. Cô vừa hỏi vừa đón chiếc giỏ đồ ăn từ tay bà Nguyệt. Trong đó, chỉ có mỗi bịch cá đen nhỏ trơ trọi. Không nghe thấy bà trả lời. Lúc này, cô mới để ý gương mặt tái nhợt của bà nguyệt nên hốt hoảng hỏi, giọng vô cùng lo lắng.
"Mẹ sao vậy? Mẹ thấy trong người không khoẻ chỗ nào sao?" Vừa nói, Ngân vừa sờ tay lên trán bà Nguyệt rồi hốt hoảng nói "Sao mà mẹ lạnh ngắt thế này.
Mẹ bị trúng gió hả mẹ. Mẹ vào nhà mau, con cạo gió cho mẹ."
Ngân kéo tay bà Nguyệt đi nhanh vào nhà. Bắt bà phải ngồi trên ván rồi chạy đi lấy dầu cạo gió nhưng bà chỉ xua tay cản lại.
"Mẹ không sao. Con đi nấu cơm trưa dùm mẹ đi."
Bà Nguyệt thều thào nói, ngã người nằm dài trên ván, mắt nhắm hờ, một tay đặt lên trán nhìn lên trần nhà.
Sau một hồi thuyết phục bà Nguyệt cạo gió không thành, Ngân đành đi ra nhà sau nấu cơm. Thỉnh thoảng, cô lại chạy lên nhà trên canh chừng bà.
Bà Nguyệt nằm nghỉ một lát. Sau đó, vẻ mặt thất thần bơ phờ cũng tạm lắng xuống. Trong đầu bà lúc này hình thành một suy nghĩ, một hy vọng mong manh. Biết đâu đây chỉ là một lời bịa đặt. Bà đau khổ chép miệng, khi nào ông Thiên về, bà sẽ hỏi thật rõ ngọn ngành...
----
Mấy tuần nay, ông Thiên đi biền biệt không rõ tăm hơi. Kể từ lúc chuyện ông Thiên cặp kè Tư Mai bại lộ. Những đứa con của ông vẫn không thề hay biết.
Trong khi bà Nguyệt cứ lo những lời đàm tếu sẽ đến tai các con bà mà làm ảnh hưởng việc học. Bà đã mong mỏi chờ đợi ông Thiên về nhà để hỏi rõ ngọn ngành. Vậy mà cả ngày hôm đó, bà không thấy ông về nhà. Những ngày sau đó, ông vẫn biền biệt tận nơi đâu.
Cả nhà bà Nguyệt bắt đầu lo lắng, sợ ông xảy ra chuyện gì không hay nên quáng quàng tìm kiếm khắp nơi mà vẫn không gặp. Đang lúc "dầu sôi lửa bỏng", hoang mang lo sợ không biết đã xảy ra chuyện gì với ông. Thì sáng hôm nay, cả nhà bà Nguyệt nghe một tin động trời như sét đánh ngang tai.
Ông Thiên đã bán ngôi nhà cho bọn cho vay nặng lãi với giá rẻ hời, 100 triệu đồng.
Vừa nghe tin này, bà Nguyệt ngất xỉu tại chỗ.
Ngọc đang đứng cạnh bà Nguyệt, vội vàng đỡ bà rồi dìu vào nhà.
Ngân và Nam khóc lóc rối rít vì sợ bà chết.
Nhân đứng như trời trồng. Sau một hồi lấy lại bình tỉnh, anh mới run run cất tiếng dò hỏi người phụ nữ kia tin tức của cha mình. Anh hơi sốc khi nghe tin.
"Bố cậu bán nhà này để lấy tiền sang Campuchia bài bạc" Bà cho vay tiền có dáng người mập mạp, trắng bóc như trứng gà lạnh lùng kể.
Nhân nhìn người đàn bà trước mặt, anh bất giác cười khô than. Trong lòng anh không hề tin những lời mà người phụ nữ kia vừa nói. Trước giờ, bố anh tuy có rượu chè bê tha, nhưng bài bạc thì không bao giờ. Rõ ràng là người phụ nữ này đã nói láo để biện minh cho hành động dụ dỗ lừa gạt bố anh để chiếm ngôi nhà này.
"Cậu không tin thì sang sòng bài Lucky gần sát cửa khẩu Mộc Bài mà kiếm ba cậu. Nghe nói ông ta đang đóng quân ở đó cùng với ả tình nhân. Nghe đâu, cũng may mắn ăn được một số tiền khấm khá lắm. Nhưng không hiểu sao lại không trả nợ cho tôi. Đến hẹn rồi, tôi phải đến xiết nhà thôi. Gia đình cậu phải dọn ra khỏi nhà ngay hôm nay. Nếu không, tôi khó đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra với gia đình cậu." Người phụ nữ kia nói như ra lệnh rồi giục hai tên bảo kê to con đi cùng rời khỏi nhà bà Nguyệt.
Giọng chua ngoa, oang oang của người phụ nũ cứ văng vẳng bên tai Nhân dù bà đã đi khỏi con hẻm tự bao giờ. Anh đứng thất thần như người mất phương hướng, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang tột cùng. Giờ đây, gia đình anh sẽ sống như thế nào? Câu hỏi bế tắt này cứ quanh quẩn trong đầu anh. Nếu mẹ anh mà nghe tin này chắc sẽ lên cơn đau tim mất thôi.
Cây kim giấu trong bọc lâu ngày rồi cũng lòi ra. Bà Nguyệt hay tin chồng sang Campuchia gái gú, cờ bạc thì hoàn toàn suy sụp. Bà sốc đến độ lên cơn đau tim nặng. Mấy đứa con hốt hoảng đưa bà vào bệnh viện chở Rẫy để cấp cứu..
Bác sĩ chuẩn đoán bệnh tim lâu năm tái phát trở lại do điều kiện sinh hoạt thiếu thốn, làm việc quá sức và lo lắng buồn phiền quá nhiều dẫn đến tình trạng hiện tại. Bác sĩ khuyên gia đình không nên tạo quá nhiều áp lực lên bà và tránh cho hay biết những tin tức dễ khiến bà xúc động. Bà cần được tịnh dưỡng và được theo dõi tại bệnh viện một thời gian trước khi được xuất viện theo sự cho phép của bác sĩ.
Mấy tháng qua, gia đình bà Nguyệt rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Công việc làm hàng mã bị tồn đọng, hàng đặt thưa thớt. Nay bà bệnh, gia cảnh càng thêm khó khăn. Nghĩ đến điều này, bà không yên lòng nằm lại bệnh viện nên giụt Nhân xuất viện sớm. Nhưng anh vẫn một mực khuyên bà ở lại để được theo dõi thêm. Bất lực và quá đuối sức. Bà đành nghe lời anh, nằm dài thoi thóp nhắm hờ mắt lại. Trong cơn mê sảng, bà luôn miệng gọi tên cô con gái cả.
Lần cuối cùng, bà Nguyệt và Nhân lên Kon Tum thăm Nga là 6 tháng trước. Bà xót xa khi nhìn thấy cảnh thiếu thốn ở Ba Tu và khuôn mặt ngày càng xanh xao, thất thần của Nga. Nhiều lần, bà cố gặn hỏi nhưng cô đều bảo không có gì.
Nhưng linh tính của người mẹ mách bảo, bà biết Nga đang giấu chuyện gì đó trong lòng. Những lần sau cùng lên thăm Nga, bà một hai nằng nặc bắt Nga trở về Sài Gòn. Mặc cho ông Thiên có ra sao thì ra. Thế nhưng, Nga luôn nài nỉ xin được ở lại buôn. Vì bất lực, bà đành lủi thủi quay về lại Sài Gòn.
Lúc đó, Nga chỉ đứng khóc ròng khi nhìn dáng bà Nguyệt và Nhân bước lên xe khách trở về nhà. Nhưng cô thực sự không muốn rời xa Ba Tu, rời xa những kỷ niệm tuyệt đẹp với người con trai đó.
Nghe tiếng mẹ gọi tên Nga đầy da diết và nhớ mong khiến Ngọc nổi đoá. Cô bỗng cảm thấy giận chị gái của mình ghê gớm. Có cái gì trên đó mà chị cô lại ở riết không chịu quay về. Ngọc nắm lấy bàn tay xanh xao của bà Nguyệt rồi quay sang hỏi Nhân bằng giọng đầy khó chịu.
"Anh Hai đã nhắn tin cho chị Ba về chưa? Em không biết chị nghĩ sao? Nhà khổ như thế này. Không về lo phụ bố mẹ mà cứ đi biền biệt. Làm từ thiện chỉ dành cho những người lắm tiền nhiều của, vô công rỗi nghề cần giết thời gian. Trong khi nhà mình thiếu trước hụt sau, nay no mai đói mà chị không về nhà phụ việc gì hết...."
Ngọc hằn học nói, vẻ mặt nhăn nhó vô cùng khó chịu. Cô đã cố nén giọng lắm mới không làm bà Nguyệt thức giấc.
"Ừ, anh đã gửi điện tín cho chị Ba của em rồi. Chắc cũng sẽ sớm về thôi. Em cũng đừng có trách cứ chị em như vậy. Em biết tính bố mà...." Nhân trầm ngâm nhìn bà Nguyệt, khuôn mặt thoáng vẻ mệt mỏi và lo lắng.
"Lấy chồng Đài Loan thì đã sao? Sẽ giúp được cho gia đình mình. Ba mẹ già rồi. Chị Ba phải biết trả hiếu chứ. Tại mẹ không cho em lấy chồng chứ nếu không em nhờ Tư Mai mai mối cho em một ông nước ngoài già già cũng được..."
Nhân nhíu mày, đanh mặt lại nhìn Ngọc khiến cô sợ nên im bặt không dám hó hé. Cô biết mình đã nhắc đến người mà mình không nên nhắc.
"Em có im ngay không. Bà ta đã khiến mẹ đổ bệnh, đã khiến gia đình chúng ta tan nát như thế này mà em còn nhắc đến và muốn giao du nữa à? Đầu óc em có vấn đề gì không? Em có phải là con gái mẹ đã đứt ruột sinh ra không vậy hả?"
Nhân nghiên răng nói, trừng mắt nhìn Ngọc. Anh chỉ muốn tiến đến tát vào mặt đứa em gái vô tâm này một cái thì mới hả giận được.
Nhà bà Nguyệt cách chợ Xóm Chiếu không xa lắm, đi bộ khoảng 20 phút là đến nơi. Bình thường, bà đi chợ ba lần trong tuần để mua thức ăn cho gia đình. Tuy nhiên, cả tuần nay, bà không đi chợ vì nhà đã hết sạch tiền. May nhờ chuyến hàng mã vừa giao tối qua, nên hôm nay, bà mới có một ít tiền để đi chợ.
Vì hôm nay là ngày chủ nhật nên chợ rất đông người. Tiếng nói cười, chào hỏi, mua bán qua lại vô cùng ồn ào náo nhiệt. Lọt thỏm giữa đám đông trong khu chợ chật hẹp, bà Nguyệt nghe văng vẳng tiếng gọi quen thuộc.
"Ủa, chị Nguyệt. Mấy hôm nay, sao tôi không thấy chị đi chợ?" Bà bán cá nơi góc chợ, mối hàng cá mà bà Nguyệt thường hay ghé mua đang vẫy tay gọi bà.
Bà Nguyệt lách dòng người tấp nập, tiến đến chỗ người phụ nữ đang gọi mình, đặt chiếc giỏ cao su màu đỏ đã phai màu xuống nền xi-măng ẩm ướt, nhem nhuốt rồi ngồi xuống xem vài con cá rô đang bơi lội chen chúc trong chiếc thau bằng nhuôm cũ nát.
"Ờ, tại nhà còn đồ ăn nên tôi cũng ít đi."
Bà Nguyệt ngập ngừng, ậm ừ cho qua chuyện. Chứ thật ra, cả tuần nay, cả nhà bà phải húp cháo trừ cơm. Hôm nay, có chút đỉnh tiền, bà vội vàng đi chợ ngay để trưa mấy đứa nhỏ có chút thức ăn ngon để ăn. Nhìn mấy đứa con đang tuổi ăn, tuổi lớn mà khẩu phần ăn hàng ngày không đủ chất dinh dưỡng khiến bà không khỏi xót xa.
"Cá rô bao nhiêu một kg vậy chị Hiền?" Bà Nguyệt chỉ vào thau cá trước mặt.
"10.000 đồng chị. Chị lấy một kg về kho tộ cho tụi nhỏ nha." Hiền vừa nói vừa nhanh tay lấy đĩa cân xúc cá thoăn thoắt mà không cần biết bà Nguyệt có đồng ý không.
"Thôi, chị cân chi nhiều vậy? Lấy cho tôi nửa kg thôi." Bà Nguyệt nhanh chóng xua tay.
"Trời, nhà chị nhiêu đó người ăn nửa kg sao đủ. Lấy một kg luôn đi." Hiền vừa nhìn mặt cân vừa nói.
"Thôi, nửa kg thôi chị. Chiều nay, nhà tôi ăn món khác mà."
Bà Nguyệt nói cho qua chuyện, mắt nhìn những con cá rô nhỏ xíu đang giãy đành đạch trên chiếc cân nhỏ. Chỉ với chút tiền nhận được ngày hôm nay, bà phải để dành cho những ngày sắp tới. Nhà không còn một hột gạo, bà sẽ phải đi mua sau đó. Nếu không tiết kiệm, không biết những tháng ngày tiếp theo gia đình bà sẽ sống ra sao nữa. Vài con cá rô này, nếu biết cách nấu cũng đủ ăn qua ngày. Bà sẽ kho tộ mặn, cho thật nhiều nước vào rồi chấm với ra lang. Vậy là cũng qua ngày.
"Vậy nửa kg hả? Tôi làm cá cho chị nha?" Bà bán cá cầm chiếc kéo cũ rích thoăn thoắt cắt ria, cạo vảy cá hết sức điêu luyện, miệng cười vui vẻ mặc cho vảy cá văng tứ tung lên chiếc áo bà ba khoác ngoài màu tím ẩm ướt.
"Ờ...cám ơn chị." Bà Nguyệt cười nhẹ, lấy tay sửa lại chiếc nón lá đang méo xệch trên đầu.
Bà bán cá vừa làm công việc của mình. Thế nhưng, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn sắc mặt của bà Nguyệt, khiến bà lấy làm lạ liền đánh liều hỏi.
"Có chuyện gì sao chị cứ len lén nhìn tôi hoài? Bộ mặt tôi dính gì sao?" Bà Nguyệt hỏi khẽ.
Được bà nguyệt mở lời, bà bán cá e dè một lúc rồi cũng mạnh dạn nói.
"Có chuyện này, tôi không muốn nói với chị vì sợ chị buồn. Nhưng tôi nghĩ nên nói với chị biết thì hơn..." Bà bán cá giảm tần suất lại, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang hoài nghi thoáng vẻ lo lắng của bà Nguyệt với giọng ngập ngừng.
Thật ra, mấy tuần qua, khu chợ nhỏ này đang đồn ầm lên việc ông Thiên đang qua lại với Tư Mai, người trước đó vẫn thường xuyên lui tới nhà bà để bàn chuyện mai mối việc gả chồng Đài Loan cho Nga. Sau khi sự việc không thành, những tưởng Tư Mai sẽ không còn bất cứ việc gì liên quan đến gia đình bà Nguyệt. Nào ngờ hôm nay, bà tái mặt khi nghe tin động trời này.
Thật tủi hổ cho bà, không ai trong gia đình hay biết chuyện này. Vậy mà cả cái chợ nhỏ này đều biết hết cả rồi. Nào là họ thấy ông Thiên đi uống cafe võng với Tư Mai rất thân mật. Nào là họ sang tận Campuchia để đánh bài....Nghe đến đây, bà Nguyệt tái mặt như tàu lá chuối, đầu óc xây xẩm, hai chân run đến độ không còn đứng vững. Bà rời khỏi chợ, chân bước loạng choạng, tai ù lên không còn nghe thấy tiếng gọi hỏi lo lắng từ phía sau của bà bán cá. Phải vất vả lắm bà mới lê lếch về được đến nhà...
Có nằm mơ, bà Nguyệt cũng không ngờ rằng, ông Thiên lại trắc nết như vậy, vẫn chứng nào tật nấy không hề thay đổi. Đã hơn 40 tuổi rồi mà vẫn không bỏ được thói "mèo mỡ gà đồng". Trước đây, ông cũng đã từng làm tan nát trái tim bà một lần và để lại biết bao hậu quả đắng cay. Lần đó, bà tưởng chừng như không thể đứng dậy được. Nhưng vì con cái còn nhỏ dại, bà đã gạt nước mắt chấp nhận sự thật, tha lỗi cho ông mà sống đến tận bây giờ. Cứ tưởng sau sai lầm đó, ông sẽ "tu thân tích đức", rút rỉa kinh nghiệm không bao giờ dám tái phạm. Nào ngờ, ông vẫn chứng nào tật nấy. Bà thầm oán than, đúng là "giang sơn dễ đổi, bản tính có dời" mà.
Ngân đang quét sân, nhìn thấy mẹ ngoài ngõ. Cô vào nhà cất chổi rồi đi ra đón mẹ.
"Mẹ mới đi chợ về hả mẹ?"
Ngân cười tươi mà không để ý gương mặt biến sắc rõ rệt của bà Nguyệt. Cô vừa hỏi vừa đón chiếc giỏ đồ ăn từ tay bà Nguyệt. Trong đó, chỉ có mỗi bịch cá đen nhỏ trơ trọi. Không nghe thấy bà trả lời. Lúc này, cô mới để ý gương mặt tái nhợt của bà nguyệt nên hốt hoảng hỏi, giọng vô cùng lo lắng.
"Mẹ sao vậy? Mẹ thấy trong người không khoẻ chỗ nào sao?" Vừa nói, Ngân vừa sờ tay lên trán bà Nguyệt rồi hốt hoảng nói "Sao mà mẹ lạnh ngắt thế này.
Mẹ bị trúng gió hả mẹ. Mẹ vào nhà mau, con cạo gió cho mẹ."
Ngân kéo tay bà Nguyệt đi nhanh vào nhà. Bắt bà phải ngồi trên ván rồi chạy đi lấy dầu cạo gió nhưng bà chỉ xua tay cản lại.
"Mẹ không sao. Con đi nấu cơm trưa dùm mẹ đi."
Bà Nguyệt thều thào nói, ngã người nằm dài trên ván, mắt nhắm hờ, một tay đặt lên trán nhìn lên trần nhà.
Sau một hồi thuyết phục bà Nguyệt cạo gió không thành, Ngân đành đi ra nhà sau nấu cơm. Thỉnh thoảng, cô lại chạy lên nhà trên canh chừng bà.
Bà Nguyệt nằm nghỉ một lát. Sau đó, vẻ mặt thất thần bơ phờ cũng tạm lắng xuống. Trong đầu bà lúc này hình thành một suy nghĩ, một hy vọng mong manh. Biết đâu đây chỉ là một lời bịa đặt. Bà đau khổ chép miệng, khi nào ông Thiên về, bà sẽ hỏi thật rõ ngọn ngành...
----
Mấy tuần nay, ông Thiên đi biền biệt không rõ tăm hơi. Kể từ lúc chuyện ông Thiên cặp kè Tư Mai bại lộ. Những đứa con của ông vẫn không thề hay biết.
Trong khi bà Nguyệt cứ lo những lời đàm tếu sẽ đến tai các con bà mà làm ảnh hưởng việc học. Bà đã mong mỏi chờ đợi ông Thiên về nhà để hỏi rõ ngọn ngành. Vậy mà cả ngày hôm đó, bà không thấy ông về nhà. Những ngày sau đó, ông vẫn biền biệt tận nơi đâu.
Cả nhà bà Nguyệt bắt đầu lo lắng, sợ ông xảy ra chuyện gì không hay nên quáng quàng tìm kiếm khắp nơi mà vẫn không gặp. Đang lúc "dầu sôi lửa bỏng", hoang mang lo sợ không biết đã xảy ra chuyện gì với ông. Thì sáng hôm nay, cả nhà bà Nguyệt nghe một tin động trời như sét đánh ngang tai.
Ông Thiên đã bán ngôi nhà cho bọn cho vay nặng lãi với giá rẻ hời, 100 triệu đồng.
Vừa nghe tin này, bà Nguyệt ngất xỉu tại chỗ.
Ngọc đang đứng cạnh bà Nguyệt, vội vàng đỡ bà rồi dìu vào nhà.
Ngân và Nam khóc lóc rối rít vì sợ bà chết.
Nhân đứng như trời trồng. Sau một hồi lấy lại bình tỉnh, anh mới run run cất tiếng dò hỏi người phụ nữ kia tin tức của cha mình. Anh hơi sốc khi nghe tin.
"Bố cậu bán nhà này để lấy tiền sang Campuchia bài bạc" Bà cho vay tiền có dáng người mập mạp, trắng bóc như trứng gà lạnh lùng kể.
Nhân nhìn người đàn bà trước mặt, anh bất giác cười khô than. Trong lòng anh không hề tin những lời mà người phụ nữ kia vừa nói. Trước giờ, bố anh tuy có rượu chè bê tha, nhưng bài bạc thì không bao giờ. Rõ ràng là người phụ nữ này đã nói láo để biện minh cho hành động dụ dỗ lừa gạt bố anh để chiếm ngôi nhà này.
"Cậu không tin thì sang sòng bài Lucky gần sát cửa khẩu Mộc Bài mà kiếm ba cậu. Nghe nói ông ta đang đóng quân ở đó cùng với ả tình nhân. Nghe đâu, cũng may mắn ăn được một số tiền khấm khá lắm. Nhưng không hiểu sao lại không trả nợ cho tôi. Đến hẹn rồi, tôi phải đến xiết nhà thôi. Gia đình cậu phải dọn ra khỏi nhà ngay hôm nay. Nếu không, tôi khó đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra với gia đình cậu." Người phụ nữ kia nói như ra lệnh rồi giục hai tên bảo kê to con đi cùng rời khỏi nhà bà Nguyệt.
Giọng chua ngoa, oang oang của người phụ nũ cứ văng vẳng bên tai Nhân dù bà đã đi khỏi con hẻm tự bao giờ. Anh đứng thất thần như người mất phương hướng, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang tột cùng. Giờ đây, gia đình anh sẽ sống như thế nào? Câu hỏi bế tắt này cứ quanh quẩn trong đầu anh. Nếu mẹ anh mà nghe tin này chắc sẽ lên cơn đau tim mất thôi.
Cây kim giấu trong bọc lâu ngày rồi cũng lòi ra. Bà Nguyệt hay tin chồng sang Campuchia gái gú, cờ bạc thì hoàn toàn suy sụp. Bà sốc đến độ lên cơn đau tim nặng. Mấy đứa con hốt hoảng đưa bà vào bệnh viện chở Rẫy để cấp cứu..
Bác sĩ chuẩn đoán bệnh tim lâu năm tái phát trở lại do điều kiện sinh hoạt thiếu thốn, làm việc quá sức và lo lắng buồn phiền quá nhiều dẫn đến tình trạng hiện tại. Bác sĩ khuyên gia đình không nên tạo quá nhiều áp lực lên bà và tránh cho hay biết những tin tức dễ khiến bà xúc động. Bà cần được tịnh dưỡng và được theo dõi tại bệnh viện một thời gian trước khi được xuất viện theo sự cho phép của bác sĩ.
Mấy tháng qua, gia đình bà Nguyệt rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Công việc làm hàng mã bị tồn đọng, hàng đặt thưa thớt. Nay bà bệnh, gia cảnh càng thêm khó khăn. Nghĩ đến điều này, bà không yên lòng nằm lại bệnh viện nên giụt Nhân xuất viện sớm. Nhưng anh vẫn một mực khuyên bà ở lại để được theo dõi thêm. Bất lực và quá đuối sức. Bà đành nghe lời anh, nằm dài thoi thóp nhắm hờ mắt lại. Trong cơn mê sảng, bà luôn miệng gọi tên cô con gái cả.
Lần cuối cùng, bà Nguyệt và Nhân lên Kon Tum thăm Nga là 6 tháng trước. Bà xót xa khi nhìn thấy cảnh thiếu thốn ở Ba Tu và khuôn mặt ngày càng xanh xao, thất thần của Nga. Nhiều lần, bà cố gặn hỏi nhưng cô đều bảo không có gì.
Nhưng linh tính của người mẹ mách bảo, bà biết Nga đang giấu chuyện gì đó trong lòng. Những lần sau cùng lên thăm Nga, bà một hai nằng nặc bắt Nga trở về Sài Gòn. Mặc cho ông Thiên có ra sao thì ra. Thế nhưng, Nga luôn nài nỉ xin được ở lại buôn. Vì bất lực, bà đành lủi thủi quay về lại Sài Gòn.
Lúc đó, Nga chỉ đứng khóc ròng khi nhìn dáng bà Nguyệt và Nhân bước lên xe khách trở về nhà. Nhưng cô thực sự không muốn rời xa Ba Tu, rời xa những kỷ niệm tuyệt đẹp với người con trai đó.
Nghe tiếng mẹ gọi tên Nga đầy da diết và nhớ mong khiến Ngọc nổi đoá. Cô bỗng cảm thấy giận chị gái của mình ghê gớm. Có cái gì trên đó mà chị cô lại ở riết không chịu quay về. Ngọc nắm lấy bàn tay xanh xao của bà Nguyệt rồi quay sang hỏi Nhân bằng giọng đầy khó chịu.
"Anh Hai đã nhắn tin cho chị Ba về chưa? Em không biết chị nghĩ sao? Nhà khổ như thế này. Không về lo phụ bố mẹ mà cứ đi biền biệt. Làm từ thiện chỉ dành cho những người lắm tiền nhiều của, vô công rỗi nghề cần giết thời gian. Trong khi nhà mình thiếu trước hụt sau, nay no mai đói mà chị không về nhà phụ việc gì hết...."
Ngọc hằn học nói, vẻ mặt nhăn nhó vô cùng khó chịu. Cô đã cố nén giọng lắm mới không làm bà Nguyệt thức giấc.
"Ừ, anh đã gửi điện tín cho chị Ba của em rồi. Chắc cũng sẽ sớm về thôi. Em cũng đừng có trách cứ chị em như vậy. Em biết tính bố mà...." Nhân trầm ngâm nhìn bà Nguyệt, khuôn mặt thoáng vẻ mệt mỏi và lo lắng.
"Lấy chồng Đài Loan thì đã sao? Sẽ giúp được cho gia đình mình. Ba mẹ già rồi. Chị Ba phải biết trả hiếu chứ. Tại mẹ không cho em lấy chồng chứ nếu không em nhờ Tư Mai mai mối cho em một ông nước ngoài già già cũng được..."
Nhân nhíu mày, đanh mặt lại nhìn Ngọc khiến cô sợ nên im bặt không dám hó hé. Cô biết mình đã nhắc đến người mà mình không nên nhắc.
"Em có im ngay không. Bà ta đã khiến mẹ đổ bệnh, đã khiến gia đình chúng ta tan nát như thế này mà em còn nhắc đến và muốn giao du nữa à? Đầu óc em có vấn đề gì không? Em có phải là con gái mẹ đã đứt ruột sinh ra không vậy hả?"
Nhân nghiên răng nói, trừng mắt nhìn Ngọc. Anh chỉ muốn tiến đến tát vào mặt đứa em gái vô tâm này một cái thì mới hả giận được.
/114
|