Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 108 - Lễ Cưới Kỳ Quặc

/114


Lễ cưới của Andrew và Nga được tổ chức trang trọng tại nhà thờ Đức Bà. Ban đầu, cả anh và cô muốn làm lễ thành hôn tại nhà thờ Thiện An, nơi cả hai vẫn lui tới thường xuyên mấy năm nay, nhưng vì nhà thờ này khá nhỏ, mà khách mời của anh lại khá đông nên cuối cùng quyết định chọn nhà thờ Đức Bà làm nơi diễn ra lễ cưới.

Từ ba ngày trước đám cưới, đại gia đình của Nga đã bay vào Sài Gòn và cư trú trong khách sạn Đệ Nhất. Mọi thứ đều do Tiệp sắp xếp dưới sự chỉ định của Andrew. Tuy dòng họ đông đúc của cô theo đạo Phật, nhưng nghe được dự lễ trong nhà thờ thì lại rộn ràng cả lên. Không những thế, họ còn lôi kéo cả người quen, bạn bè hai họ theo cùng. Chẳng mấy dịp được tham dự một lễ cưới hoành tráng như thế này nên ai cũng muốn được đưa người quen của mình đi dự cùng. Mục đích chính của họ vẫn là nhằm làm rạng danh dòng họ Trần.

Về phía Andrew, bạn bè khắp 5 châu 4 bể của anh ngay khi nhận được thiệp cưới thì náo loạn cả lên, đùng đùng hẹn hò nhau kéo về Sài Gòn cùng một lượt để tham dự lễ cưới. Ai ai cũng luôn mồm chửi bới và khinh thường ra mặt đối với anh một cách thậm tệ vì trước đây, anh luôn nói rằng mình sẽ chẳng bao giờ kết hôn. Không những thế, họ còn rỉ rã vào tai nhau bao nhiêu là câu chuyện tự thêu dệt nhằm mua vui để giết thời gian trên những chuyến bay dài. Và chủ đề được họ bàn tán nhiều nhất là về việc nhẩm tính cô dâu đại may mắn này sẽ được hưởng bao nhiêu tài sản của Andrew, nếu như cả hai ra toà ly dị sau đó vài tháng... Tuy nhiên, cho dù ngoài mặt họ nói vậy, nhưng thật ra ai ai cũng mừng thầm trong lòng cho anh vì đã tìm được bến đỗ của cuộc đời mình. Vốn dĩ ai cũng biết, từ khi quen và yêu Nga thì anh trở nên dễ tính hẵn, không còn khó khăn hay độc mồm độc miệng như trước nữa. Họ đoán có lẽ anh đang cố gắng để đức lại cho con cháu sau này. Khẽ rót vào tai những điều vừa nói, cả bọn trai gái đầu xanh đầu đỏ hình xăm đầy mình hả miệng cười hô hố. Sau đó, họ nhìn hình cô dâu chỉ trỏ rồi tỏ ra thất vọng ghê gớm. Bởi thực sự họ không thể tin được rằng, một cô gái có vẻ đẹp quá tầm thường như cô lại có thể trói chân một con ngựa hoang dễ thèm chóng chán như anh. Tuy vậy, khi đối diện với cô, họ luôn tỏ vẻ rất kính trọng và dành nhiều thiện cảm.

Ý định ban đầu của bà Nguyệt là chỉ muốn tổ chức một đám cưới giản đơn cho Nga và Andrew. Trong thâm tâm, bà chỉ mong cả hai sẽ có thể sống với nhau hạnh phúc suốt đời là được. Tuy nhiên, anh lại là người thích phô trương sự giàu có của mình, cũng như muốn cô sẽ có một đám cưới đẹp nhất đời mình nên đã vẽ ra trong đầu một tiệc cưới vô cùng lộng lẫy xa hoa. Để thực hiện mong ước này, anh đã thuê gần 100 nhân viên tổ chức sự kiện để trang trí và phục vụ chu đáo cho bữa tiệc cưới với gần 2000 khách mời. Trong đó, chủ yếu là bạn bè và những người bạn làm ăn mà anh quen biết, phía gia đình bà Nguyệt chỉ chiếm một phần nhỏ trong lượng khách mời đông đúc, bên phía gia đình anh thì lại càng không, chỉ có bà Hậu và Katy đến dự.

Hôn lễ của Andrew và Nga được tổ chức vào một buổi sáng thứ Bảy đẹp trời. Nhà thờ Đức Bà đỏ hồng màu gạch tươi xinh dưới bầu trời trong veo xanh biếc. Dưới ánh nắng mặt trời hè rạng rỡ, nơi diễn ra lễ thành hôn của anh và cô càng trở nên nổi bật và đẹp đẽ hơn khi được trang trí bằng hàng ngàn đoá hoa chè trắng muốt khắp mọi nơi, cả bên trong và bên ngoài khuôn viên nhà thờ. Cả rừng hoa chè trắng tinh khiết được anh thu mua từ khắp nơi mang về để trang trí cho tiệc cưới của mình khiến cho bất cứ người đi đường nào cũng phải ngoáy đầu ngắm nhìn rồi trầm trồ khen ngợi.

Nghi thức làm lễ được thực hiện lúc 10 giờ sáng, nhưng từ sớm, gia đình hai bên và các quan khách đã có mặt tấp nập tại đây, chỉ một lúc đã phủ đầy hai bên hàng ghế của giáo đường rộng lớn. Trong những bộ trang phục đẹp và đắc tiền nhất, quan khách tươi vui và thư giãn hưởng thức những bản nhạc giao hưởng nổi tiếng qua tiếng đàn dương cầm của một trong những nhạc công nổi tiếng trên thế giới. Ai ai cũng đều nôn nóng, chờ đợi sự xuất hiện của chủ nhân bữa tiệc mà họ thổi vào tai là trai tài gái sắc.

Khách sạn Đệ Nhất,

Tại phòng nữ hoàng,

Ngồi trước tấm gương khá lớn trong căn phòng xa hoa lộng lẫy được trang trí bằng gam màu trắng và đồng sang trọng, Nga xinh đẹp kiều diễm tựa như một nàng công chúa khi khoác lên người bộ váy cưới trắng bồng bềnh. Gương mặt được trang điểm đơn giản nhưng vẫn làm tôn lên nét đẹp thanh tú của cô. Mái tóc cô được bới cao gọn gàng, vô cùng phù hợp với thiết kế của chiếc váy cưới. Chiếc vương miện đính đá quý và ngọc trai trên chóp đầu đen nhánh bóng mượt của cô làm sáng bừng cả một góc phòng. Tấm voan trắng tinh mỏng manh được cài sau tóc cô, thả dài gần hết cả diện tích phòng. Bất cứ người nào nhìn thấy cô cũng đều ồ lên, xuýt xoa khen ngợi hết lời bởi nét đẹp thanh tú giản đơn, mong manh, dịu dàng như sương khói, e ấp và tinh khiết tựa như những đoá hoa chè trắng muốt mà cô đang cầm trên tay.

Một nhân viên trang điểm và năm nhân viên trợ giúp sau khi hoàn thành xong công việc của mình thì rời khỏi phòng, để lại Nga một mình cùng với Thảo. Mấy hôm nay, Thảo hôm nào cũng đến nhà phụ giúp cô và bà Nguyệt sử soạn mọi thứ cho đám cưới. Sáng nay, Thảo cũng đến từ rất sớm để ở bên cạnh cô khi có việc cần giúp. Dù đã được nhân viên của Andrew lo liệu hết mọi chuyện, nhưng Thảo vẫn bận rộn với những việc vặt không tên. Đến khi cô trang điểm xong, Thảo mới có thời gian vào phòng thay đồ.

Trong chiếc váy đuôi cá màu bạc hết sức cầu kỳ và bắt mắt chẳng khác nào nhân vật chính của bữa tiệc, Thảo xinh đẹp tươi cười bước ra. Mái tóc được bới cao phía sau càng khiến cô trông vô cùng quý phái. Trước khi rời khỏi phòng, tự ngắm mình trong gương, cô đã tưởng tượng ra Tiệp sẽ ngỡ ngàng và sẽ mê muội cô như thế nào nếu như nhìn thấy cô xinh đẹp như thế này. Nhớ đến Tiệp, cô lại cong môi bực mình ra mặt. Mấy tuần nay bận rộn vì đám cưới của Nga và Andrew mà anh bỏ bê cô, suốt ngày lo công việc mà không dòm ngó đến cô dù chỉ một giây. Tối đến chỉ biết gọi điện hỏi thăm cô vài câu bâng quơ rồi cúp máy. Nhớ đến anh, cô lại nỗi giận sôi ruột gan.

Thấy Nga ngồi thẫn thờ nhìn vào gương bằng khuôn mặt buồn rũ rợi không một chút sức sống, Thảo tiến đến gần, nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên nhỏ giọng quan tâm.

Nga à! Sao đám cưới mà mặt mày buồn so thế này? Phải vui lên chứ?

Không quay qua nhìn Thảo, Nga vẫn giữ nguyên khuôn mặt buồn rười rượi, cúi đầu nhìn bó hoa chè trắng muốt trong tay.

Nếu Nga đã quyết định kết hôn với Andrew thì phải mạnh mẽ mà bước lên phía trước. Nga không thể cứ mãi nhìn lại phía sau như vậy. Nga làm như thế thì tội nghiệp cho lão Andrew lắm….

Nói đến đây, Thảo thở dài ngán ngẫm. Dù có ghét Andrew thế nào đi chăng nữa, nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng, chưa từng thấy ai yêu thương cưng chiều người yêu và hy sinh như Andrew đã từng. Thấy Nga mặt buồn so trong ngày cưới, cô thừa biết rõ là Nga đang nghĩ đến ai. Việc Nga và Will bại lộ khiến Andrew tức giận và thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với Will cô đã biết hết tất cả. Trước hoàn cảnh khó chọn lựa giữa hai người đàn ông của Nga, cô chỉ biết khuyên Nga phải dứt khoát và quyết định chọn một trong hai người. Dù Nga có chọn ai đi chăng nữa, cô vẫn sẽ luôn ủng hộ và ở bên cạnh Nga. Dù thật tâm, cô cảm thấy Andrew là người xứng đáng hơn tất cả. Cho dù anh có gian dối với Nga thế nào đi chăng nữa, nhưng cô chắc chắn rằng, tình yêu của anh dành cho Nga là có thật. Chưa kể, anh cũng đã dứt thoát với người con gái kia trước khi quyết định đeo đuổi Nga.

Sau khi biết chuyện của Hạ Phi Phi, Thảo không còn hoài nghi Nga nhiều như trước nữa. Ngược lại, trong lòng cô còn cảm thấy có lỗi với Nga hơn khi ngay từ đầu đã không tin tưởng bạn thân của mình. Chính vì thế, cô đã luôn ở bên cạnh Nga trong những phút đau khổ nhất như cách chuộc lại lỗi lầm của mình. Cô cũng đã hỏi Tiệp về người con gái này. Và như mọi lần, anh đều giữ im lặng.

Chuyện của Nga và Giám đốc kỹ thuật thật ra Thảo đã biết từ lâu…

Hơi bất ngờ nhìn lên Thảo, Nga vẫn không nói gì, tiếp tục cúi đầu, đưa tay vuốt những cánh chè được thiết kế hết sức cầu kỳ và đẹp mắt. Để mặt Thảo như đang độc thoại với chính mình.

Giám đốc kỹ thuật đẹp trai, hiền hậu và luôn quan tâm đến người khác như vậy không ai mà không yêu cho được, nhưng Thảo muốn Nga phải tỉnh táo. Lão Andrew là anh trai của William Tells. Chưa kể lão ấy vì Nga mà vào sinh ra tử. Nga rời bỏ lão để đến với Will là hoàn toàn không thể được. Thực sự, không ai có thể chấp nhận được chuyện này đâu…

Kể cả…Nga và anh ấy đã gặp và yêu nhau trước khi Nga đến với Andrew cũng không thể chấp nhận được sao?

Nga nói sao?

Ngỡ ngàng nhìn Nga, Thảo nhíu mày tò mò hỏi.

Nga và Will đã gặp nhau 8 năm về trước. Lúc đó, Will sang Việt Nam làm công tác từ thiện. Nga và anh ấy đã gặp và …yêu nhau. Anh ấy là mối tình đầu của Nga…

Như nghe một câu chuyện tình yêu chỉ có thể có trong cổ tích, Thảo thốt lên, xót xa nhìn Nga.

Không thể tin lại có sự trùng hợp như vậy. Andrew đã biết chuyện này chưa?

Không! Anh ấy không biết…Chính vì vậy, anh ấy đã rất đau khổ vì nghĩ rằng Nga phản bội anh ấy. Nga thực sự không muốn nhìn thấy anh ấy buồn. Vậy mà anh ấy chưa bao giờ nghĩ cho Nga, lại có thể giấu Nga chuyện của Phi Phi lâu như vậy.

Nhưng rõ ràng Andrew không yêu Phi Phi nên mới huỷ hôn và làm đám cưới với Nga. Nga phải hiểu điều này…

Nga biết…Đó là tại sao Nga quyết định lấy anh ấy…

Nhưng Andrew cần được biết sự thật là Nga và Will đã gặp nhau trước khi Nga biết Andrew…

Nga không muốn mọi việc càng thêm phức tạp…Chuyện quá khứ Nga chỉ muốn khép lại.

Nếu đã quyết định như vậy thì Nga phải vui lên.

Cố gắng làm Nga mỉm cười bằng những trò đùa, Thảo thấy mừng trong lòng khi Nga cuối cùng cũng cố gắng gượng cười cho bạn mình an lòng.

Cũng đã đến giờ làm lễ rồi. Chúng ta đi thôi. Sao chưa thấy Tiệp gọi gì cả? Để Thảo gọi cho anh ấy …

CỌC … CỌC….

Có tiếng gõ cửa bên ngoài, Thảo vừa nghe điện thoại, vừa tiến đến mở cửa. Bên ngoài, nhân viên nam phục vụ phòng giao cho cô một chiếc hộp màu hồng nhạt có thắt chiếc nơ trắng xinh xắn và nhờ cô giao tận tay cho Nga.

Trong lúc tò mò không biết ai đã gửi quà cưới cho mình, Nga nhận được một cuộc gọi từ Tuấn. Anh báo với cô rằng, anh không thể đến dự được đám cừới vì sẽ phải đáp chuyến bay sang Úc ngay sau đó. Trên điện thoại, anh cứ luôn miệng xin lỗi cô mà không cho cô biết lý do, chỉ căn dặn cô phải mở hộp quà ngay lập tức rồi cúp máy.

Tuấn rời Việt Nam khi vết thương còn chưa kịp lành, anh phải ngồi trên xe lăn và có người chăm sóc đặc biệt. Andrew đã cảnh cáo anh không được phép tiếp cận Nga và phải rời Việt Nam ngay lập tức. Không còn cách nào khác, anh buộc lòng phải sang Úc một thời gian cho đến khi mọi chuyện lắng xuống.

Rõ ràng Tuấn đã không nhìn nhầm người, chồng tương lai của Nga là một tên xã hội đen, côn đồ, đạo đức giả chưa từng có. Sau khi cho người đánh anh không thương tiếc chỉ vì muốn moi tin tức từ anh về Will và Nga, hắn tỏ ra tử tế bằng cách cho bác sĩ tốt nhất đến để điều trị và chi trả toàn bộ viện phí. Không những thế, hắn ta còn tốt bụng tặng anh cả chiếc vé đi nước ngoài nghĩ dưỡng dài hạn. Bóp nát tấm vé máy bay đi Mỹ hạng thương gia, anh tức giận nghiến răng trong phòng bệnh nhân có bảo vệ canh gát nghiêm ngặt.

Mày đúng là loại côn đồ, vô liêm sỉ chưa từng có. Tao nhất định sẽ không để đám cưới này diễn ra…

Đúng như những lời Tuấn nói, trước khi từ biệt gia đình để ra sân bay, anh đã nhờ nhân viên khách sạn mang đến phòng Nga một chiếc hộp nhỏ. Chiếc hộp chứa đựng những bí mật mà anh không đủ can đảm nói ra khi đối diện với Nga.

Đặt bó hoa chè trên bàn kiếng, Nga nhẹ nhàng mở chiếc hộp màu hồng xinh xắn đang cầm trên tay. Bên trong hộp là vài phong thư trắng đã nhuốm màu của thời gian được gửi từ Mỹ Quốc, nơi nhận là Ba Tu và cái tên người được nhận là cô, Trần Thiên Nga.

Bàn tay Nga rung lên khi cầm những cánh thư được viết từ màu mực xanh với nét chữ rõ ràng cứng rắn của Will. Đây là những cánh thư đầu tiên anh gửi cho cô ngay khi trở về Mỹ từ Kon Tum. Tất cả nội dung đều chứa đựng nỗi nhớ thương da diết của anh dành cho cô. Trong mỗi câu chữ, anh đều bày tỏ niềm mong ước được gặp lại cô mãnh liệt như thế nào... Từng dòng, từng dòng chữ được viết nên bằng nỗi nhớ thương, chất chứa tình yêu sâu đậm ấy khiến cô như chết lặng. Trái tim vỡ oà cùng sự thổn thức và nỗi đớn đau như có ai đó bóp nghẹn.

Mặc cho Thảo thúc giục Nga phải rời khỏi khách sạn để đến nhà thờ làm lễ, nhưng cô chỉ cúi đầu lặng thinh đọc hết cánh thư này đến cánh thư khác mà không bỏ sót một từ nào. Mỗi dòng chữ lướt qua là mỗi lần nước mắt cô lại lặng lẽ tuôn rơi...

Lá thư cuối cùng cô nhận được từ anh là vào ngày 9/2/1999, một tuần trước ngày anh hẹn sẽ quay trở lại Việt Nam.

10 giờ 15 phút sáng ngày 15 tháng 5 năm 2005

Bên trong giáo đường trang nghiêm và lộng lẫy của một trong những nhà thờ nổi tiếng nhất Việt Nam, nhà thờ Đức Bà.

Hai bên hàng ghế dài rộng lớn đã đông nghẹt người, mọi hướng mắt đều trông về phía cánh cửa cao lớn uy nghi, nơi đứng của cô dâu xinh đẹp trong chiếc váy cưới trắng bồng bềnh như một nàng công chúa. Dưới chân cô, triệu ngàn cánh hoa chè trắng muốt tinh khiết trãi dài khắp lối đi. Giữa hai hàng ghế đen bóng, hai hàng chè xanh điểm hoa trắng nối dài thăm thẳm đến nơi làm lễ hôn phối. Nơi có người đàn ông cao lớn điềm đạm trong bộ vest đen đang dõi mắt trông theo bóng dáng cô bằng tất cả niềm hân hoan và lòng kiên nhẫn.

Cho đến khi bên tai liên tục vang lên giai điệu thiêng liêng nơi thánh đường Here comes the bride , Nga mới thực sự thức tỉnh và biết được nơi mình hiện đang đứng là đâu. Cô cũng không biết mình đã rời khách sạn và đến đây tự khi nào? Đưa đôi mắt u sầu nhìn biển người tươi vui trước mặt đang hướng mắt về phía cô bằng tất cả sự hân hoan, đầu óc cô lại trở nên quay cuồng, đặc nghẽn những dòng chữ Tuấn đã thuật lại trong bức thư khá dài.

Tuấn kể khá chi tiết cho Nga biết những gì đã xảy ra ngay khi cô vẫn còn đứng trên đất Kon Tum. Thì ra, bà Hậu đã biết đến sự tồn tại và mối quan hệ giữa cô và Will từ rất lâu. Từ ban đầu, một cô gái có xuất thân thấp hèn và gia cảnh phức tạp như gia đình cô đã khiến bà rất tức giận. Ngay khi điều tra lai lịch của cô, bà đã cử người sang Việt Nam lập tức hòng ngăn chặn mối quan hệ chớm nở giữa cô và con trai cưng của bà. Cấp dưới của bà đã đến gặp Tuấn, ông ta nhờ anh hãy ngăn chặn mối quan hệ này khi biết được anh đang đeo đuổi Nga. Vì yêu cô, anh đã chấp nhận hợp tác cùng họ, nhưng anh đã từ chối hoàn toàn số tiền thù lao mà họ đã bảo rằng sẽ giúp anh va cô sống sung túc suốt đời….

Từng câu chữ anh kể trong thư như những lưỡi dao rạch nát trái tim cô…

Giai điệu rộn ràng tươi vui của nhạc khúc Here comes the bride vẫn liên tục vang lên bên tai Nga, nhưng sao cô cảm thấy vô cùng lạc lõng, nỗi bức bí và bế tắt cứ vờn quanh lấy cô, khiến cô không còn thiết quan tâm đến bất cứ điều gì xung quanh mình. Trong lúc tâm trí hoàn toàn mất phương hướng, cô có cảm giác như cha cô đang đứng bên cạnh, thúc giụt cô hãy bắt đầu nhập lễ. Bước chân cô nhẹ bước cùng ông trên nền hoa chè trắng mịn, cô lúc đó không biết điểm đến của mình là ở nơi nào.

Phía trước mặt cô, nơi cuối con đường mà nhất thời trong lúc này, cô không hề quan tâm đến, Andrew đang đứng đó.

Anh nhẹ mỉm cười nhìn ngắm cô,

Ánh mắt anh không che giấu được sự mê đắm dành cho cô, mong chờ cô, chiếm hữu lấy cô…

Thế nhưng, Nga không hề nhìn thấy bất cứ điều này. Vì trong mắt cô, bên tai cô bây giờ chỉ hoàn toàn để tâm đến những gì Tuấn đã kể.

Trong thư, anh đã thú tội với Nga vì đã cố tình giấu đi những bức thư trên mà không trao lại cho cô vì mục đích muốn cô hãy lãng quên Will mà đến với anh.

Trong thư, anh còn bồi hồi kể lại với Nga ngày trở về Bu Tu của Will. Anh liên tục xin lỗi cô khi nhớ lại khuôn mặt thất vọng đau khổ của Will như thế nào khi anh lừa dối với Will rằng, cô đã có người đàn ông khác và sẽ kết hôn với họ.

Trong thư, anh còn tức giận khi thuật lại việc anh đã bị Andrew hành hung khủng khiếp như thế nào và con người Andrew côn đồ, vô đạo đức ra sao.

Và cuối thư, anh không ngừng tha thiết cầu khẩn, mong cô hãy tha thứ cho anh cũng như hãy suy nghĩ kỹ về việc kết hôn với người đàn ông không thể tin cậy này.

Thẫn thờ bước đi bên cạnh ông Thiên như một cái bóng không hồn giữa thánh đường trang nghiêm được trang trí tuyệt đẹp như trong một câu chuyện cổ tích nào đó mà mình từng đọc, Nga không còn màn đến cả mùi hoa chè dịu dàng ưa thích đang vờn quanh chiếc mũi thon nhỏ xinh đẹp của cô.

Tiếng nhạc Here comes the bride vẫn liên tục vang lên, rộn ràng như muốn thúc giụt cô hãy bước nhanh hơn nữa tới cuối con đường. Bởi nơi đó, có người đang vô cùng mong mỏi được nắm chặt lấy bàn tay cô, muốn được cùng cô thề nguyền trước thiên chúa trên cao.

Trong đôi mắt to tròn đượm buồn dù không khóc nhưng đã bị sương giăng đầy của Nga, bóng dáng của người đàn ông trong bộ vest đen càng lúc càng hiện rõ hơn trước mặt cô. Đây là lần đầu tiên, Nga gặp lại Andrew kể từ ngày cùng anh đi thử váy cưới với bà Nguyệt. Ba ngày qua, anh không đến nhà cô như thường lệ. Thỉnh thoảng, anh có gọi điện cho cô, nhưng tuần suất không nhiều như trước đây. Tuy nhiên, cô chỉ nghĩ rằng anh bận và không hề hoài nghi điều gì. Cho đến hôm nay, khi nhìn thấy khuôn mặt đầy vết thương của anh, cô thực sự bàng hoàng trong giây lát.

Trái tim Nga vì Andrew mà trở nên se thắt lại, nỗi giận hờn oán trách dành cho anh như từ từ vơi đi. Những vết thương này cô biết rất rõ vì đâu mà ra, và vì ai mà anh phải chịu đựng đau đớn như thế này. Bó hoa trở nên lỏng lẽo trong tay cô, như muốn rơi xuống mặt đất. Bước chân cô vì thế mà thựng lại trước những ánh mắt tò mò khó hiểu. Thế nhưng, khi nhớ lại sự côn đồ của anh đối với Tuấn, lòng cô lại trở nên nguội lạnh. Sự đau đớn mà anh đang mang, là những gì anh phải trả giá khi cố tình gieo nên nỗi đau đớn cho người khác bởi cách sống côn đồ của mình

Bà Nguyệt đang ngồi ở hàng ghế đầu, lo lắng và trông chờ nhìn về phía Nga. Thấy hành động bất ngờ của cô, bà lo lắng trong lòng. Sau đó, bà thở phào nhẹ nhõm khi ông Thiên nhẹ nhàng thúc giụt Nga tiếp tục bước đi.

Nga có cảm giác như mình đang đứng giữa hai con đường, Andrew và Will là những ngã rẻ mà cô đang lựa chọn. Và cô không biết mình sẽ phải đi về đâu giữa tình yêu tha thiết và ân tình sâu đậm. Khi chợt nhận ra mình sẽ đi đâu giữa hai ngả rẽ này, cô đã thấy mình được ông Thiên đặt tay vào lòng bàn tay Andrew, điều khiển cô khoát lấy cánh tay anh, cùng nhau nhìn về một hướng. Trước khi ông rời đi, cô nghe thấp thoáng lời ông căn dặn với anh.

Hãy thay ba chăm sóc cho Thiên Nga thật tốt nghen con rể!

Dạ!

Thấy khuôn mặt thương xót và u sầu của Nga dành cho mình, Andrew nhẹ mỉm cười, nói khẽ trấn an cô.

Anh không sao.

Nở nụ cười hạnh phúc dành cho Nga trên gương mặt đầy thương tích nặng nề, Andrew áp lòng bàn tay rỉ rã máu lên bàn tay cô siết nhẹ như trấn an.

Bên dưới hai hàng ghế quan khách, tiếng xì xầm khe khẽ dần dần tắt đi, thay vào đó là lời thề nguyện nhập lễ.

Lạy Chúa, Chúa dùng bí tích cao trọng

Thánh hóa tình nghĩa vợ chồng,

Để hôn nhân tượng trưng cho sự kết hợp nhiệm mầu

Giữa Ðức Kitô và Hội Thánh.

Xin cho các tín hữu Chúa đây

Là anh Andrew và chị Nga

Biết thực hiện trong cả đời sống

Ý nghĩa sâu xa của bí tích hôn nhân họ sắp cử hành.

Chúng con cầu xin vì Ðức Giêsu Kitô, Con Chúa,

Là Thiên Chúa và là Chúa chúng con

Người hằng sống và hiển trị cùng Chúa

Hiệp nhất với Chúa Thánh Thần đến muôn thuở muôn đời.

Lời Nguyện nhập lễ của Cha xứ đều đều vang lên một cách rành rọt trong không khí vô cùng trang nghiêm và thiêng liêng cao quý, nhưng trong đầu Nga vẫn không thể lưu tâm bất cứ lời nào. Tâm trí cô lúc này hỗn tạp giữa những dòng chữ rắn rõi chứa đựng biết bao lời ngọt ngào của Will dành cho cô và những vết thương nặng nề mà cô vừa nhìn thấy trên người Andrew. Hai hình ảnh đối lập này như giết chết tâm trí cô, khiến cô cảm thấy nghẹt thở đến độ có thể ngã quỵ tại nơi cao quý này.

Amen.

Nga cảm thấy có lỗi khi tâm trí mình dành cho nơi thiêng liêng này, nơi mà cô chuẩn bị thành hôn với người đàn ông bên cạnh lại hoàn toàn bị xáo động. Bởi trái tim cô đang bay về một miền đất cằn cõi rất xa. Nơi đó có cánh đồng chè xanh bạc ngàn, thoảng hương thơm của loài hoa trắng muốt nhuỵ vàng mà anh vẫn yêu chiều gọi đó như chính tên của cô.

Hoa chè!

Trong khi Nga để lộ khuôn mặt buồn hiu hắc thì Andrew lại tươi tỉnh và tràn đầy hạnh phúc chưa từng có, dù mặt mày thân thể anh đầy rẫy vết thương. Không ai có thể biết được rằng, bên trong lớp áo sơ mi trắng được che đậy bằng lớp vest đen, vết thương chưa kịp khô máu của anh đang đau âm ĩ, máu rỉ rã tuôn ra qua lớp băng trắng được anh quấn sơ xài trong vội vã. Sáng hôm nay, anh chỉ kịp đến nhà thờ đúng lúc nhập lễ, chỉ sợ sự trễ nãy của mình sẽ làm cô bận tâm và chờ đợi.

Anh hiểu rõ hơn ai hết, anh là người duy nhất tưởng tượng về sự lo lắng của cô dành cho anh.

Anh cũng hiểu rõ hơn ai hết, anh là người duy nhất chờ đợi đám cưới này.

Ánh mắt buồn hiu hắc không một chút sức sống của cô đã nói lên tất cả.

Anh dù đã nhìn thấy và hiểu rõ hơn ai hết nhưng vẫn âm thầm chiu đựng và chấp nhận.

Chỉ còn vài giây nữa thôi, cô và anh sẽ chính thức trở thành vợ chồng.

Cả quãng đời còn lại, anh sẽ làm tất cả để chuộc lại mọi lỗi lầm mà anh đã gây ra thời gian qua.

Anh sẽ còn cả quãng đời còn lại để làm cho cô yêu thương anh như mỗi ngày anh đều ảo tượng trong đầu..

“Andrew Việt Trần! Con có đồng ý nhận Trần Thiên Nga làm vợ, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với vợ, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng vợ mọi ngày suốt đời không?”

Không nhìn về phía Cha xứ, Andrew nghiêng đầu sang nhìn Nga, trả lời một cách dứt khoát mà không cần suy nghĩ một giây.

Dạ! Con đồng ý.

Nhìn cô dâu xinh đẹp trước mặt với ánh mắt hơi khó hiểu, vị Cha xứ có mái tóc bạc phơ và gương mặt hiều hậu cầm trên tay một cuốn sổ nhỏ chậm rãi hỏi Nga.

“Trần Thiên Nga, con có đồng ý nhận Andrew Việt Trần làm chồng, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với chồng, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng chồng mọi ngày suốt đời không?”

Bối rối trước câu hỏi của vị Cha xứ, Nga lúng túng trầm ngâm nhiều phút trôi qua trong sự chờ đợi và hồi hộp của tất cả các vị khách có mặt trong giáo đường. Ai ai cũng cầu mong nhận được cái gật đầu và câu trả lời của cô. Đương nhiên, người mong chờ điều này nhất chính là người đàn ông đang đứng bên cạnh cô lúc này.

Nghiêng đầu qua nhìn nửa khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng nhưng vô cùng buồn bả và bối rối miễn cưỡng của Nga qua lớp vải voan mỏng manh mềm mượt, Andrew khẽ mím mội lại, chờ đợi cô bằng tất cả sự kiên nhẫn còn sót lại suốt 5 năm qua.

Con…con…

Dù là người xuất thân từ Phật giáo, chấp nhận kết hôn trong thánh đường là sự tôn trọng tôn giáo của Nga dành cho Andrew. Cô hiểu rằng, một khi thốt ra ba từ thiêng liêng Con đồng ý , cuộc đời cô sẽ vĩnh viễn thuộc về anh, sự quyết định của cô sẽ mãi mãi không bao giờ được thay đổi. Vì thế, trước câu hỏi của Cha xứ, cô không khỏi bối rối và lúng túng. Bản thân cô hơn ai hết không muốn đón nhận cuộc hôn nhân này, và nếu như cô thốt ra ba từ đồng ý làm vợ anh. Có lẽ, cả đời cô sẽ sống trong sự hối tiếc, bởi yêu thương một người lại phải gắn đời mình cùng một người đàn ông khác. Trong cô giờ đây tình cảm dành cho Andrew chỉ còn là khoảng không tối tăm mù mịt, nơi đó cô không biết được đời mình sẽ đi về đâu. Chưa kể đến vết thương trên người anh lúc này khiến cô vô cùng chua xót, sợ hãi sự đồng ý của mình sẽ khiến anh lại tiếp tục bị nhận thêm những đớn đau thân xác kia. Chính vì vậy mà ngay trong giây phút này, cô thực sự không thể quyết định nhanh chóng câu hỏi của Cha xứ.

Trước mặt Nga bây giờ là Thiên Chúa trên cao, người đang gắn đời mình trên cây thập giá to lớn, cô không thể tự dối lòng mình được.

Con…

Câu hỏi của Cha xứ khiến cả thánh đường trở nên im ắng. Họ đưa mắt nhìn về tấm lưng của cô dâu xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, chờ đợi ba từ ngắn gọn nhưng vô cùng thiêng liêng ấy. Sự chần chừ của Nga khiến cho tất cả mọi người đều hồi hộp như muốn nghẹt thở. Để rồi sau đó, tất cả vỡ oà trong niềm hân hoan khi một giọng nói đột ngột cất lên. Thế nhưng ngay sau đó, họ quay sang nhìn nhau khó hiểu, xì xầm như muốn xác minh những gì mình vừa nghe thấy.

Cô ấy đồng ý.

Trong lúc Nga chưa kịp đưa ra câu trả lời cuối cùng của mình thì đã đột ngột bị cướp lời bởi giọng nói điềm tĩnh và cứng rắn của người bên cạnh. Ngỡ ngàng quay sang nhìn Andrew thì bắt gặp nửa khuôn mặt điềm nhiên như không có chuyện gì của anh, cô cảm thấy giận anh hết sức. Cô không thể hiểu nỗi vì sao anh lại có thể ngang nhiên và không tôn trọng cô đến như vậy? Làm sao anh có thể tự ý trả lời câu hỏi của Cha xứ trong một buổi lễ thiêng liêng như thế này?

Lúng túng quay sang phía Cha xứ như muốn xác nhận lại câu trả lời của mình, Nga thựng người lại khi nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu xen lẫn khó xử của ông. Ông nhìn Andrew rồi lại nhìn cô như không biết phải giải quyết thế nào trong tình huống này. Theo luật lệ của đạo Thiên Chúa Giáo, người hôn phối phải tự trả lời và chịu trách nhiệm với quyết định của mình, cũng như tình nguyện đồng ý kết hôn với chồng hay vợ tương lai. Vì thế, trong tình huống này, việc Andrew trả lời thay Nga là hoàn toàn không đúng luật, không thể chấp nhận.

Thế nhưng, khi vị Cha xứ vừa định lên tiếng phản ứng về việc này thì Andrew đã nhanh chóng cướp lời ông. Anh nhìn thẳng về phía ông, hạ giọng nói.

Chúng con đều đã đồng ý kết hôn với nhau. Bây giờ là đến phần đeo nhẫn cho nhau có đúng không cha?

Nhìn khuôn miệng thốt ra những lời nói vô cùng điềm đạm nhưng ánh mắt thì lại hoàn toàn đối lập kia, vị Cha xứ đành miễn cưỡng cho qua. Ông linh cảm việc phản ứng lại với hành động của Andrew trong lúc này thực sự có thể sẽ mang đến những hậu quả khó lường. Chính vì thế, ông xem như mình chưa từng nhìn và nghe thấy những điều vừa xảy ra, tiếp tục với những nghi thức của hôn lễ. Quay sang nhìn khuôn mặt uất ức của Nga rồi lại nhìn về phía Andrew, ông hắn giọng rồi lên tiếng.

Hai con có thể trao nhẫn cho nhau!

Nở nụ cười không biết có phải vì hài lòng trước những gì đang diễn ra hay để dành tặng cho vị Cha xứ rất hiểu chuyện kia, Andrew mở chiếc hộp bọc nhung màu đỏ đậm hình trái tim có in chữ Cartier, bên trong là chiếc gối trắng bao quanh lấy cặp nhẫn được thiết kết rất tinh tế và đẹp mắt. Anh từ tốn lấy ra chiếc nhẫn lấp lánh được đính kim cương xung quanh thân nhẫn, sau đó nắm lấy bàn tay trái của Nga hướng về phía mình, nhẹ nhàng chạm vào ngón áp út của cô.

Thế nhưng, ngay khi ngón tay bút măng được bao bọc trong lớp voan mỏng trắng của Nga chạm vào chiếc nhẫn lấp lánh trên tay Andrew, cô đã ngập ngừng rút tay lại, nhìn anh với ánh mắt khổ sở.

Bên dưới, bà Nguyệt lo lắng và hồi hộp đến độ trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, còn gia đình hai bên và quan khách thì cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ái náy nhìn Andrew bằng gương mặt vừa khổ sở, vừa giận dỗi, Nga ngập ngừng nói.

Em …thật lòng xin lỗi anh, nhưng em…không thể…

Chưa thể nói hết câu, bó hoa chè trắng trên tay Nga đã trở lên lỏng lẻo, rồi sau đó rơi xuống nền thảm được rãi bằng triệu cánh hoa chè trắng muốt. Cô vội vàng xoay lưng, nắm lấy thân váy trắng bồng bềnh dài đến hai mét, bỏ chạy khỏi giáo đường trước thái độ ngỡ ngàng của Andrew và tất cả quan khách đang có mặt.

Để lại Andrew với gương mặt thất vọng và vô cùng đau đớn ở lại phía sau, Nga chấp nhận trở thành một người con gái vong ơn bội nghĩa, ích kỷ muốn sống vì bản thân mình một lần trong đời. Trong lúc vội vã bỏ trốn khỏi buổi lễ đính hôn tráng lệ và xa hoa, trong đầu cô chỉ lưu tâm đến người đàn ông đã chiếm hữu hoàn toàn tâm trí cô trong suốt buổi lễ thành hôn ngày hôm nay.

Bên tai cô, từng lời yêu thương anh trao bằng những nét mực xanh cứ vang vọng mãi, khiến trái tim cô không ngừng thổn thức. Nỗi nhớ mong suốt 8 năm qua bỗng ùa về như mọi chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Trong những cánh thư dài anh viết, anh kể cho cô nghe những việc anh làm hàng ngày, việc học hành của anh ra sao và thời tiết Massachusset lạnh đến độ nào...

Trong những cánh thư dài anh viết, anh hỏi cô dạo này thế nào? Ngớ ngẫn hỏi cô có nhớ anh nhiều không? Rồi anh hỏi, lũ trẻ con ra sao? Mọi người trong buôn có khỏe?

Trong những cánh thư dài anh viết, tất cả đều đọng lại ao ước được gặp lại cô, ôm cô vào lòng, trao cho cô những chiếc hôn nồng ấm…

Trong những cánh thư dài anh viết, không lần nào anh quên khoe với cô rằng, anh đã đặc vé máy bay và ngày tháng nào anh sẽ có mặt tại Ba Tu…

Vậy mà không một bức nào anh cho cô biết, anh đã chịu đau đớn như thế nào khi đột ngột bị tai nạn giao thông. Anh càng không cho cô biết, ai đã phải ngồi xe lăn trong suốt ba năm liền. Và trong suốt quãng thời gian đó, cô là người duy nhất giúp anh vượt qua nỗi đớn đau, ngày đêm luyện tập để có thể đứng lên một lần nữa bằng đôi chân của mình. Và điều đầu tiên anh làm sau quãng thời gian khủng khiếp ấy là đáp chuyến bay dài hàng trăm nghìn cây số, vượt cả đại dương mênh mông để trở về bên cô...

Sợ hãi bởi nhóm người mặc đồ đen đang chạy đuổi theo ở phía sau, Nga bước nhanh lên chiếc taxi đang đậu trước khuôn viên nhà thờ. Vội vàng đóng chặt cửa lại, cô chồm người về phía trước thúc giục cầu xin người tài xế hãy mang cô đi khỏi nơi này.

Bên trong cánh cửa nhà thờ cao lớn nghiêm trang, Andrew đứng lặng người như một người mất trí một hồi lâu. Anh đứng nghiêng người xuống hai bên hàng ghế khách mời tham dự, đầu hơi cuối xuống lộ rõ vẻ mặt thất vọng chưa từng thấy.

Bên dưới, gia đình và quan khách nhìn Andrew rồi lo ngại nhìn nhau. Họ cũng không nỡ rời khỏi nơi này trong vội vã, họ muốn được ở bên cạnh anh trong thời khắc khó khăn này. Thế nhưng, việc ngồi hơn hai tiếng đồng hồ như vậy mà không biết được chuyện gì đang diễn ra cũng bắt đầu giết dần mòn sự kiên nhẫn và lòng cảm thông của họ. Một số người và sau đó nhiều người hơn bắt đầu rời khỏi ghế, hướng ra phía cánh cửa trắng cao lớn bằng khuôn mặt ái ngại.

Đứng lại!

Bằng vẻ mặt trầm tĩnh nhưng không thể giấu được nỗi buồn trong khoé mắt, Andrew xoay người hướng về phía bên dưới, điềm nhiên cất cao giọng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Buổi lễ thành hôn của tôi và Thiên Nga sẽ bị gián đoạn do cô ấy có…. việc quan trọng cần giải quyết. Kể từ thời khắc này, chúng tôi chính thức trở thành vợ chồng. Hy vọng tất cả mọi người mà tôi quen biết cũng sẽ yêu thương, tôn trọng và đối xử thật tốt với vợ của tôi như đã từng đối xử với tôi. Rất cám ơn sự góp mặt của mọi người trong buổi lễ ngày hôm nay. Tiệc cưới vào tối đêm nay vẫn được tiếp diễn như đã dự định. Rất mong mọi người sẽ đến tham dự. Thành thật cám ơn!

Rời khỏi giáo đường khi khách mời đã lần lượt rời khỏi nơi này, Andrew bước vào trong chiếc xe hoa màu trắg hiệu Bentley đang đợi sẵn ở phía trước. Hơi cúi đầu, anh đưa tay bấu vào vết thương nơi lòng ngực trái, đau đớn khẽ nhắm mắt lại. Trên trán anh, mồ hôi rỉ rả tuôn ra...

Vết thương của anh ngày hôm nay khi nhìn thấy cô nơi giáo đường mà được từ từ lành lặn lại

Và vết thương của anh ngày hôm nay cũng bởi vì cô mà đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần...

Nhắm mắt, ngữa đầu ra sau thành ghế da màu kem sữa sáng bóng, Andrew nghiến răng hạ giọng nói chỉ đủ mình anh và người cầm lái phía trên nghe thấy.

Bằng mọi giá, phải tìm cho được Thiên Nga về đây!

“Từ lâu em đã biết anh luôn cần em

Và em cũng đã biết anh yêu em nhiều

Vì trong lòng chỉ có em và em luôn biết những điều đó.

Thời gian ta hạnh phúc trôi qua thật mau

giờ em như cơn gió trôi xa nơi phương nào

Em biết anh không thể sống thiếu em mà sao em vẫn rời xa....

Vậy là những năm tháng anh ôm bao giấc mộng,

Rồi cũng vỡ tan và anh mất em thật rồi

Nhìn hạt mưa cứ rơi anh nhớ em người ơi

Hạnh phúc sao quá xa vời ,

Rồi những đêm tối anh lang thang giữa trời

Anh đi tìm em và mong ước em quay về

Ngoài trời mưa cứ rơi anh cứ hi vọng thôi

Vì…em đâu biết anh yêu em nhất trên đời.”

Trong màn đêm ủ dột bởi cơn mưa như trút nước ngoài trời, Andrew ngồi bên chiếc ghế sô pha cạnh cửa sổ lớn sát đất, ánh mắt phượng âm trầm nhìn ra màn mưa dày đặc một cách xa xăm. Trên người anh vẫn còn mặc nguyên bộ tuxedo đen. Trên khuôn mặt anh tuấn, vết thương bầm tím rướm máu vẫn còn đọng lại bên khoé mắt. Hình dạng của anh càng khiến những người quan tâm, yêu thương anh thêm đau lòng. Anh cứ ngồi lặng yên như vậy kể từ lúc rời khỏi bữa tiệc chiêu đãi khách ở nhà hàng. Đêm nay, anh vẫn nhất quyết để bữa tiệc cưới diễn ra mà không có sự tham dự của Nga. Mặc cho bà Nguyệt và tất cả mọi người trong gia đình đã hết lời khuyên ngăn. Đáp lại những lời quan tâm và ánh mắt thương cảm của gia đình, anh chỉ thể hiện bộ mặt điềm tĩnh, điềm tĩnh đến độ như một kẻ mất trí bình tĩnh giải thích. Dù mọi chuyện diễn ra ở nhà thờ, mọi người đã nhìn và nghe thấy hết tất cả.

Vì sao mọi người lại làm mọi việc trở nên ẫm ĩ như vậy? Thiên Nga đã nói với con, cô ấy có việc…quan trọng cần giải quyết. Sau khi cô ấy xử lý xong mọi việc, cô ấy sẽ lại trở về bên con. Đêm nay, tiệc cưới vẫn diễn ra như dự định. Con sẽ thay mặt cô ấy tiếp đãi quan khách. Sau này, chúng con sẽ thu xếp một bữa tiệc khác để gia đình chúng ta xum họp bên nhau. Mọi người thấy con tính như vậy có được không?

CỌC…CỌC…CỌC….

CỌC…CỌC…CỌC….

Không cần người trong phòng cho phép, Phi Phi trong chiếc váy sườn xám được may bằng nhung tím đen nhẹ bước vào phòng rồi đứng ở cửa ra vào một hồi lâu. Trong bóng tối, cô đưa đôi mắt to tròn long lanh không khác gì Nga, liếc nhìn chai rượu lưng chừng và chiếc ly đế cao đã cạn rượu. Không đành lòng nhìn tấm lưng cô đơn của Andrew bên cây đèn phòng được vặn nhỏ ánh sáng, cô mạnh dạn bước tới gần, đau đớn nhìn anh mà không nói nên lời.

Phi Phi cũng không thể nào có thể hiểu được chính mình. Sau bao nhiêu lừa dối và đau khổ Andrew đã mang đến trong đời cô. Cô vẫn một lòng yêu thương anh tha thiết, quan tâm đến anh, thậm chí hy sinh cả tính mạng vì anh. Cho dù anh có lạnh lùng xa cách, cô cũng chưa bao giờ hối tiếc vì đã đem lòng yêu anh. Bởi cô biết tình yêu vốn luôn mù quáng và bao dung. Cô yêu anh và điều này mãi mãi không bao giờ thay đổi, nhưng phải rời xa anh để anh đến với người con gái không xứng đáng như Nga khiến cô hoàn toàn không cam lòng. Chính vì vậy, dù đã xách va li đến sân bay, nhưng khi nghe tin Nga đột ngột rời bỏ anh ở thánh đường. Cô đã quay rời lại. Cô quay trởi lại không phải vì để níu tình yêu không thuộc về mình, mà bởi vì cô lo sợ, anh sẽ phải gồng mình lên chịu đựng đau đớn một mình mà không muốn cho người khác biết.

Nhìn gương mặt trầm tư cố gắng không tỏ ra sầu não của Andrew khi anh hờ hững nuốt từng ngụm rượu đắng chát trên bàn kia, Phi Phi hiểu hết tất cả. Lúc đó, cô chỉ muốn chạy đến mà ông lấy anh một cái thật chặt, nhưng lại bất lực không thể làm được. Bởi cô biết, trái tim anh chưa từng dành cho cô dù chỉ là một phút thoáng qua.

Phi Phi biết, đối với Andrew, cô không là gì cả. Kể cả khi cô đã dại dột quyên sinh bằng thuốc ngủ với hy vọng cứu lấy mạng anh từ tay cha cô. Anh cũng không một lần cảm động. Nguyện vọng cuối cùng của kẻ đang nằm trên giường bệnh yếu ớt như cô cũng không thể làm anh động lòng mà dang rộng vòng tay mê hoặc đó đến với cô.

Ngay khi hay tin con gái yêu của mình uống thuốc tự vẫn, Hạ Song Phi, trùm xã hội đen Hồng Kông giết người không gớm tay bỗng như gấu mẹ bị thương, vội vàng ném bỏ mọi thù hằn chỉ mong con gái mình sống lại. Trên giường bệnh với gương mặt xanh xao và mái tóc rũ rượi sau khi được bác sĩ tận tâm cứu chữa, Phi Phi nước mắt lưng tròng tha thiết cầu xin ông.

Phi Phi là đứa con bất hiếu. Chỉ vì một người đàn ông mà có thể tự kết liễu đời mình, quên cả ơn sinh thành dưỡng dục của cha. Phi Phi xin lỗi cha. Phi Phi là đứa con bất hiếu.

Người phụ nữ Hạ Song Phi yêu thương nhất đời ra đi mãi mãi sau cơn bạo bệnh, để lại ông ba người con, và cũng là ba gia sản quý nhất đời ông. Trong ba gia sản đó, ông thương yêu nhất là Hạ Phi Phi, bởi cô yếu đuối, mong manh, và cũng là đứa con gái hiếu thảo nhất nhà. Mọi việc cô cầu xin ông từ trước đến nay, ông đều chấp thuận. Và lần này, ông cũng cắn răng nuốt giận vào trong mà nhắm mắt cho qua.

Tình yêu không thể có được từ sự miễn cưỡng. Con chấp nhận để anh ấy ra đi, chỉ mong anh ấy hạnh phúc. Trước giờ, Andrew luôn đối xử tốt với con, chỉ là anh ấy không thể dành cho con thứ tình cảm mà con mong chờ. Anh ấy từ hôn con, con vừa sợ cha nổi giận mà làm hại anh ấy. Và cũng vì con muốn níu kéo nên đã che giấu cha. Con vì không muốn chấp nhận sự thật này mà đã làm hại đến anh ấy.

Sau bao nhiêu chuyện nó đã gây ra cho con, làm con đau khổ. Con còn bênh vực được nó sao con? Sao con dại quá vậy hả Phi Phi.

Ôm lấy đứa con gái hiền hậu vào lòng, Hạ Song Phi ngang dọc chốn gian hồ bỗng chốc rơi lệ vì xót con. Ông bất lực cung tay lại để kiềm chế cơn tức giận vì không thể dạy cho kẻ đã làm tan nát trái tim con gái ông một bài học.

Con biết cha rất thương con. Để cha phải bận lòng vì con, con thật sự rất đau lòng. Nhưng con xin cha hãy tha cho Andrew lần này nghen cha. Vì con, xin cha hãy tha lỗi cho anh ấy…Nếu cha làm anh ấy đau, trái tim con sẽ đau gấp trăm ngàn lần. Con sẽ vì nhìn thấy anh ấy đau đớn mà chết dần chết mòn vì chua xót….

Vuốt mái tóc dài màu hạt dẻ của đứa con gái yêu, Hạ Song Phi cuối cùng cũng đành nhắm mắt cho qua chuyện. Không những thế, ông còn đích thân đến nơi Andrew đang bị bắt giữ và tra tấn mấy ngày liền chỉ để cầu xin anh hãy đến thăm con gái ông một lần.

Sự hy sinh của Phi Phi không vì thế mà khiến Andrew động lòng. Có mặt ở phòng bệnh, anh vẫn đĩnh đạc trong bộ âu phục đen mà cô yêu đến mê muội vì sự lịch lãm không lẫn vào với bất kỳ ai. Hờ hững đứng cách giường bệnh của cô không quá xa, ánh mắt đỏ bầm sưng tấy lạnh lẽo của anh nhìn về hướng cô, không hề thể hiện một chút thành tâm nào.

Như hoa khô héo gặp nước khi vừa nhìn thấy bóng dáng của Andrew, Phi Phi mừng rỡ mở mắt nhìn anh chờ đợi. Sau đó, cô trở nên buồn bã, nhẹ giọng nói khi nhìn thấy sự miễn cưỡng của anh khi hiện diện trong căn phòng này.

Đến thăm em mà anh không ngồi xuống được một lúc hay sao mà phải đứng như vậy?

Andrew không nói gì. Anh cũng không ngồi xuống ghế, chỉ trầm ngâm nhìn Phi Phi với chút oán trách. Lẽ ra, cô không nên vì một thằng đàn ông như anh mà phải hy sinh tính mạng của mình như vậy.

Thấy Andrew vẫn đứng yên nơi đó, Phi Phi khổ sở cao giọng thúc giụt một cách yếu ớt. Bao tử của cô vẫn con đau đớn vô cùng, mỗi lời nói phát ra cảm thấy vô cùng khó khăn.

Làm ơn, xin anh hãy ngồi xuống có được không? Anh đứng như thế này làm em có cảm giác như anh đến đây chỉ vì trách nhiệm. Anh không thể hành động như một người thân đến thăm bệnh nhân được sao?

Miễn cưỡng ngồi trước mặt Phi Phi, lặng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô sau khi vượt qua cơn tử thần, Andrew gằn giọng la mắng.

Vì sao em lại làm điều này?

Vì sao? Anh không hiểu hay sao mà còn hỏi em câu này?

Em làm điều này để anh cảm thấy day dứt vì cái chết của em. Em muốn anh phải sống không được thanh thản có phải không? Hay là vì em muốn níu kéo anh? Nếu đúng là như vậy thì em đã sai rồi. Bởi vì cho dù em có chết đi, anh vẫn không thể yêu em. Em hoàn toàn rõ lời anh vừa nói rồi chứ?

Giọt nước mắt rơi ra khỏi đôi mắt vô cùng giống Nga của Phi Phi, khiến Andrew cứ tưởng như là Nga là người đang khóc. Bỗng chốc anht thấy đau lòng, nhưng sau đó chợt nhận ra hiện thực, người con gái anh yêu chỉ có mình Nga. Sự day dưa không dứt khoát của anh sẽ chỉ làm hại người con gái này.

Phi Phi biết rõ Andew không hề yêu mình, ngay cả thương hại cũng không thể dành cho cô. Nhưng cô không ngờ rằng, anh lại có thể lạnh lùng đến nhẫn tâm như vậy. Trái tim cô vì thế mà đau âm ĩ như có ai đó đang mặc sức rạch nát.

Làm sao anh có thể nói những lời như vậy với em? Với người con gái đã vì anh mà quên đi cả tính mạng của mình. Anh không thể hiểu em làm điều đó vì muốn bảo vệ anh hay anh đang cố tình không hiều?

Đã bao giờ anh ép buộc hay đòi hỏi em phải làm điều này? Nếu em đã tự nguyện làm thì không nên kể lể và nhắc lại.

Anh thật sự phải tàn nhẫn tận cùng với em như thế này thì anh mới thoả lòng được sao Andrew? Em yêu anh. Em yêu anh đến chết đi được. Nhưng em không vì sự thương hại của anh mà làm điều này. Em chỉ muốn bảo vệ anh thôi. Anh không thể dùng lời nào dễ nghe hơn với em được hay sao?

Thở dài lắc nhẹ đầu, Andrew nhìn về phía Phi Phi. Người anh hơi cúi thấp xuống khi nhìn cô như muốn cô chăm chú nhìn anh, nghe rõ từng lời anh nói.

Phi Phi! Nghe đây! Em làm ơn hãy quay trở lại Hồng Kông. Nơi này không dành cho em. Và xin em hãy quên anh đi. Đừng làm những việc …vô ích này nữa.

Em không thể quên anh…

Em sẽ làm được điều đó…

Em không thể…

Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương lòng…

Không phải vết thương nào cũng sẽ có thể chữa lành được…

Bất lực trước tình yêu mê muội không lý trí của Phi Phi, cũng như không thể làm thay đổi lòng cô, Andrew bất lực đứng lên.

Anh xin lỗi…Nhưng đây là tất cả những gì anh có thể nói với em…Anh phải đi rồi...

Em quên mất. Hôm nay là lễ thành hôn của anh.

Andrew không nói gì, động tác hơi vội, rất muốn rời khỏi nơi này nhanh chóng để về lại bên Nga. Anh lo lắng cô sẽ chờ đợi anh một mình nơi thánh đường.

Anh vẫn muốn kết hôn với một người mà chính anh cũng biết chắc rằng cô ấy không hề yêu anh, mà là yêu... em trai của anh sao?

Tốt nhất em không nên nói và cũng không nên biết những chuyện không liên quan đến em. Anh đi đây.

Nhìn tấm lưng cao lớn của Andrew rời đi, Phi Phi đau lòng đến rơi lệ, cố dùng sức lực cuối cùng cao giọng gọi với tên anh.

Andrew…

Dừng lại ở cửa, Andrew nghiêng người, miễn cưỡng nhìn về phía giường bệnh. Phi Phi lúc này đã bước xuống giường, chân trần yếu đuối tiến dần về phía anh.

Anh... có thể... ôm em...một lần thôi có được không?

Anh không thể…

Dứt khoát trả lời rồi rời khỏi phòng bệnh, Andrew để lại Phi Phi ngã khuỵu trên nền nhà, nước mắt lăn dài trên đôi bờ má xinh đẹp.

Andrew không nghĩ rằng, anh đã quá tuyệt tình và tàn nhẫn với Phi Phi. Bởi đối với anh, điều tàn nhẫn nhất trong tình yêu đó chính là sự thương hại. Nếu như anh vì thương hại cô mà trao cho cô cái ôm đó thì chẳng khác nào anh gián tiếp cho cô sự hy vọng trong nỗi tuyệt vọng. Chính vì vậy, anh chọn cách giải quyết tình huống tàn nhẫn như thế này. Chẳng thà cô căm ghét anh còn hơn cứ mãi quyến luyến vào một mối tình không có hồi kết thúc.

Nhưng Andrew đã sai…

Vì sự tàn nhẫn của anh vẫn không làm Phi Phi trở nên căm ghét anh. Bằng chứng là ngay khi hay tin Nga rời bỏ anh giữa hàng ngàn quan khách trong giáo đường. Cô đã không chần chừ bỏ cả chuyến bay để về đây. Cô muốn được ở bên cạnh anh trong thời khắc đau lòng này. Hơn ai hết, cô biết trái tim anh đau đớn hơn vẻ ngoài mà anh đang gắng gượng. Vậy mà đáp lại tấm chân tình của cô, anh vẫn vậy, vẫn giữ nguyên khuôn mặt và thái độ lạnh lùng xa cách. Ngay cả một ánh nhìn cũng không thể dành cho cô.

Em không biết anh ghét nhất là những người vào phòng mà không gõ cửa sao?

Tại sao anh phải hành hạ bản thân mình như vậy? Cô ta có đáng để anh phải đau khổ như vậy không? Đừng hy vọng vào việc sẽ có thể thay đổi được trái tim của cô ta. Anh thừa biết Nga yêu …em trai của anh mà…

Không nhìn lấy Phi Phi dù chỉ một lần, Andrew hướng mắt ra màn mưa càng lúc càng dày đặc hạ giọng nói một cách điềm tĩnh.

Cô ấy chỉ là đang …ngộ nhận tình cảm của mình. Rồi cô ấy sẽ nhận ra ai mới xứng đáng là người đàn ông của cuộc đời cô ấy. Cô ấy rồi sẽ trở về bên anh.

Cô ấy sẽ về lại bên anh hay cô ấy bị anh đuổi bắt để đem về? Andrew! Anh hãy thức tỉnh đi. Anh thật sự... điên rồi. Anh làm như vậy, anh nghĩ cô ấy sẽ yêu anh sao? Anh nghĩ cô ấy sẽ hạnh phúc sao?

Quay ra phía sau nơi Phi Phi đang đứng, Andrew lãnh đạm nhìn cô. Anh muốn cô nhận thấy rõ những lời anh nói không phải của một kẻ si tình nên mất trí, mà là của một người hoàn toàn tỉnh táo, hiểu rõ tất cả những gì mình đang làm.

Một ngày anh còn sống, là một ngày cô ấy vĩnh viễn là người đàn bà của anh. Không ai có thể thay đổi điều này được.

Đó chỉ là những suy nghĩ của anh thôi. Đừng cố chấp và ảo tưởng nữa. Hãy thức tỉnh lại đi Andrew! Anh nghĩ nếu cam tâm tình nguyện, yêu một người hết lòng thì điều ngược lại sẽ đến sao?

Phải…

Nếu như đó là sự thật thì có lẽ anh đã phải yêu em rồi chứ? Vì em đã vì anh mà cam tâm tình nguyện chờ đợi, làm mọi thứ vì anh, thậm chí có thể chết vì anh. Thế nhưng, cuối cùng thì sao? Anh vẫn không thể yêu em. Thậm chí, sự thương hại anh vẫn không dành cho em. Chính vì vậy, em không muốn điều này xảy ra với anh. Em không muốn nhìn anh đau khổ như em. Anh có hiểu không hả?

Quay lưng về phía Phi Phi, Andrew tiếp tục trầm tư nhìn ra màn mưa. Trong đầu chỉ quẩn quanh khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết trong chiếc váy cưới trắng ngày hôm nay. Anh khẽ mỉm cười rồi lại nghe lòng đau khắc lại khi nhớ đến khuôn mặt khổ sở và dáng vẻ hối hả của Nga khi chạy khỏi giáo đường. Đưa ly rượu lên uống, ánh mắt đỏ ngầu của anh đau đáu nhìn ra màn mưa.

Em về đi. Anh muốn được ở một mình.

Bất lực trước sự si tình đến mê muội của Andrew, Phi Phi miễn cưỡng rời khỏi phòng. Tuy nhiên, trước khi đi, cô bỗng nán lại phòng, đột ngột lên tiếng hỏi một điều mà bấy lâu nay cô không thể nào có thể giải thích được.

Em…có thể hỏi anh một câu hỏi có được không? Và em muốn anh hãy trả lời thành thật với em…

Andrew vẫn im lặng không nói gì và Phi Phi xem đó như một sự đồng ý thầm lặng.

Vì sao anh lại không thể yêu em? Trong khi em và Nga vô cùng giống nhau. Anh lại gặp em trước cô ấy. Nếu như anh có thể rung động trước cô ấy. Vậy thì tại sao anh không thể rung động lúc gặp em? Anh đã gặp em trước khi gặp cô ấy mà. Em không thể nào lý giải được điều này? Em thì có thua kém gì cô ấy? Nhìn em, anh không có cảm giác như khi anh nhìn cô ấy sao? Em không thể thay thế cô ấy được sao?

Trước câu hỏi đột ngột của Phi Phi, Andrew trầm ngâm trong chốc lát. Anh không hiểu vì sao cô lại muốn biết lý do này? Đối với anh, việc miễn cưỡng trả lời câu hỏi này với cô bây giờ sẽ chẳng thay đổi được điều gì, ngoài việc làm cho cô càng thêm gặm nhắm nỗi buồn tủi.

Lý do vì sao Andrew lại yêu Nga đến điên cuồng như thế này, anh cũng không biết. Chỉ là từ những lần gặp đầu tiên ở Campuchia, anh đã rất thích cô. Sự bướng bỉnh xem thường anh của cô khiến anh vừa tức giận, vừa tò mò, lại vừa buồn cười. Mỗi lần gặp cô, anh đều cảm thấy rất vui vẻ. Giọng điệu tiếng Huế dịu dàng của cô khiến lòng anh cảm thấy ấm áp, cảm giác gần gũi từ xa xưa bỗng ùa về. Anh nghe giọng nói của đất mẹ từ cô. Bà Hậu vẫn giữ chất giọng đặc trưng ấy khi nói chuyện với anh.

Thực sự mà nói, Andrew chưa bao giờ yêu Nga vì ngoại hình của cô. Dù thực chất, ban đầu, khuôn mặt giống nhau như đúc của Nga đối với Phi Phi đã khiến anh không khỏi tò mò. Đó cũng là lần đầu tiên, anh rảnh rỗi dành thời gian để ngẫm nghĩ sự trớ trêu ở đời.

Vì sao trên đời này, lại có hai số phận đối nghịch nhau đến như vậy?

Trong khi Phi Phi, người vẫn ngày đêm đeo đuổi phía sau lưng Andrew, khiến anh vô cùng chán ngẫm lại được sống trong nhung lụa xa hoa, còn cô gái kia lại cam chịu một cuộc đời tủi nhục, nghèo khổ và bất hạnh đến độ bị chính cha ruột của mình bán đi cho bọn buôn người.

Nhìn dáng vẻ cô đơn của Nga khi ngồi hầu rượu một cách cam chịu, nhìn những dòng nước mắt lăn dài trên đôi má gầy của cô, Andrew bỗng dưng cảm thấy xao lòng, đột nhiên muốn được dang tay che chở.

Bên Nga, Andrew cảm thấy sự ấm áp và bình yên. Cô là người đầu tiên đã dạy cho anh biết được hương vị tình yêu là gì. Tình yêu ở đây, không chỉ là thứ tình cảm say đắm nồng nàng giữa một người đàn ông dành cho người đàn bà mà mình mê đắm. Tình yêu ở đây còn là thứ tình cảm yêu thương giữa con người và con người với nhau. Cô là người đầu tiên đã khơi gợi trái tim vẫn luôn đầy ấp tình yêu thương, lòng nhân hậu thầm kín trong anh từ bấy lâu nay.

Trước giờ, anh không có thói quen chia sẻ những chuyện cá nhân của mình cho người khác biết. Chưa kể, những lý do này cũng không thể thay đổi được mối quan hệ của chúng ta.

Em không có ý muốn thay đổi tình cảm của anh dành cho em. Bởi em chỉ tò mò muốn biết mà thôi. Nếu anh không muốn chia sẻ, em cũng không ép buộc. Em chỉ có lời cuối cùng muốn khuyên nhủ anh rằng, tình cảm là thứ không thể nào cưỡng cầu, ép buộc. Anh càng làm như vậy, Trần Thiên Nga sẽ càng sợ hãi mà rời xa anh. Chi bằng, anh hãy để cho cô ấy được sống bên cạnh người mà cô ấy yêu. Bằng không, cả đời anh sẽ chỉ chiếm giữ được thể xác của cô ấy mà thôi. Và điều này, sẽ chỉ khiến anh cảm thấy đau khổ chứ không hề mang đến cho anh một hạnh phúc nào cả. Andrew! Hãy dừng lại đi.

Dứt lời mình, Phi Phi lặng yên đứng trong bóng tối hồi lâu chờ đợi, bất lực nhìn tấm lưng cô đơn của Andrew đang hướng ra màn mưa ngoài khung cửa sổ. Thấy anh vẫn không phản ứng gì ngoài sự lặng im. Vì thế, cô đành quay lưng rời khỏi phòng sau đó. Cô biết anh là một người vô cùng cố chấp. Khi đối chuyện với cô, trong ánh mắt anh không hề có hai từ buông bỏ ngoài sự sắc lạnh đầy cương quyết. Anh đinh ninh và không ngần ngại muốn người đối diện hiểu rằng, cuộc hôn nhân mà anh đang cố gắng cứu vãn này là hoàn toàn đúng đắn và phần thắng chắc chắn phải thuộc về phần anh. Đương nhiên, cô cũng cầu mong đây sẽ thành sự thật. Bởi vì cô yêu anh, nên nếu anh được hạnh phúc, cô sẽ vì anh mà cảm thấy an lòng. Biết anh từ rất lâu, cô hiểu rõ anh đã phải chịu nhiều đau đớn trong quá khứ. Trong mắt cô, anh vẫn là người đàn ông tốt, đáng được hưởng tình yêu một cách trọn vẹn.

Ngay sau khi rời khỏi biệt thự Trần Gia, Phi Phi yêu cầu tài xế đưa cô thẳng ra sân bay, đón chuyến bay sớm nhất trở về Hồng Kông. Đúng như những lời cô nói, tình yêu là thứ cảm xúc không thể nào cưỡng cầu. Quyết định quên đi hình bóng của Andrew trong trái tim mình là một điều không hề dễ dàng đối với cô. Nhưng kể từ bây giờ, cô buộc phải quên anh thôi. Cô phải làm được điều này không chỉ bởi vì chính bản thân cô, mà còn bởi vì cha cô. Ông đang chờ cô ở Hồng Kông. Chắc hẵn, ông sẽ vui lắm khi nhìn thấy cô bình an trở về.

Vẫn còn chút nặng lòng khi nhìn ra ngoài khung cửa sổ máy bay, Phi Phi khẽ nhắm mắt lại rồi khổ sở mở ra, nở nụ cười gượng, lòng nhất quyết để lại mọi chuyện đau buồn bên dưới mặt đất vẫn còn đầy ấp ánh đèn lấp lánh. Nơi có những con người vẫn đang tranh đấu để bảo vệ tình yêu đích thực của cuộc đời mình….

Em rất sợ một ngày nào đó, em không còn được nhìn thấy anh nữa. Em sẽ biết tìm anh ở nơi nào?

Nhiều năm về trước, khi đứng trọn trong vòng tay Will giữa đồi chè xanh bạc ngàn lồng lộng gió, Nga đã ngây ngô rót vào tai anh nỗi sợ hãi về một ngày ly biệt. Trước câu hỏi của cô, anh mỉm cười trìu mến rồi trấn an cô bằng câu nói này.

Nếu một ngày, hai ta không thể tìm thấy nhau. Hãy trở về nơi hai ta đã từng bắt đầu.

Nhiều năm sau, cũng tại mảnh đất này, trong chiếc váy cưới trắng bồng bềnh đẹp tựa như một nàng công chúa, Nga thấp thỏm, bồn chồn vén thân váy dài nặng trĩu trên đôi chân trần, chạy băng qua những con đường mòn nhấp nhô sỏi đá dẫn vào ngọn đồi cao xanh mượt sắc hương chè để tìm Will.

Dù biết chiếc váy cưới trắng tinh khôi dài ngoằn vướng vếu sẽ dễ dàng khiến cho cấp dưới của Andrew tìm kiếm mình, Nga vẫn không có thời gian để thay nó ra. Từ nhà thờ, cô chạy một mạch đến căn hộ của Will. Trên suốt dọc đường đi, cô hình dung ra viễn cảnh anh sẽ ngỡ ngàng và hạnh phúc thế nào khi nhìn thấy cô, lòng cô rạo rực khôn nguôi khi nghĩ đến lúc được đứng trọn vẹn trong vòng tay anh, được anh ôm ấp siết chặt trong lòng... Thế nhưng, mọi mong chờ của cô hoàn toàn tan biến, khi những cái ấn nút chuông cửa trong vội vàng chỉ đáp trả lại cô bằng sự yên ắng và lạnh lẽo.

Ngồi trên taxi dạo quanh khắp Sài Gòn khiến người cầm lái cũng không biết cô đang muốn đi về đâu, Nga liên tục gọi điện cho số máy của Willl, nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng người tổng đài cất giọng đều đều máy móc.

Gọi đến công ty, thư ký báo với Nga rằng, lần cuối cùng, Will có mặt tại đây là hai ngày hôm trước. Và cả hai ngày hôm nay, anh đều không đến công ty để làm việc. Cô ta cũng không thể liên lạc được với anh, dù có rất nhiều việc quan trọng đang cần được anh giải quyết.

Không chùng bước, Nga tiếp tục chạy đến những nơi cô nghĩ Will có thể sẽ lui tới, nhưng cô đều thất vọng khi không tìm thấy bóng dáng thân thuộc của anh.

Nỗi rạo rực mong chờ được gặp Will của Nga trong giây phút này phút chốc bị nỗi thất vọng và hoang mang làm dìm xuống tận sâu đáy lòng. Bất chợt, cô cảm thấy chới với và lạc lõng khi nghĩ đến sự biến mất đột ngột của anh nhiều năm trước. Ý nghĩ này làm tim cô đập liên hồi. Cảm giác sợ hãi, hoang mang xâm chiếm hết cả khối óc đang hoàn toàn rối bời và mất phương hướng của cô.

Nga không thể về nhà trong lúc này, cô không còn có thể quay lại, và cô cũng không muốn quay lại nếu như vẫn chưa được gặp Will. Cô nhất định phải đi tìm anh. Nếu như không thể nhìn thấy anh được nữa, cô cũng sẽ không quay trở về nơi này.

Nhưng bây giờ, cô sẽ phải tìm anh ở nơi nào?

Thời gian qua, cô đã khiến anh vô cùng đau khổ.

Liệu khi nhìn thấy cô, anh sẽ có thể tha thứ cho cô?

Câu hỏi này cứ quẩn quanh chiếc đầu xinh đẹp của Nga, khiến cô không quan tâm đến cả giọng nói có phần bực bội của người tài xế.

Vậy cuối cùng cô muốn đi đâu? Tôi chạy vòng vòng đã hơn 2 tiếng đồng hồ rồi. Một chút nữa tính tiền nhiều thì đứng có trách tôi nha…

Tôi phải đi đâu đây?

Cô nói cái gì? Tôi hỏi cô là cô muốn đi đâu?

Như một người mất trí, Nga lẩm bẩm hỏi người tài xế câu hỏi duy nhất trong đầu cô lúc này.

Tôi phải đi đâu đây? Tôi hỏi anh, tôi sẽ phải đi đâu để tìm anh ấy đây? William! Em sẽ phải tìm anh ở đâu đây?

Trước hành động khó hiểu của Nga, người tài xế taxi bực mình quát.

Tôi mệt cô quá. Nếu cô không biết sẽ đi đâu. Tôi sẽ quay đầu xe trở lại nơi tôi đã đón cô vậy?

Không được! Không được quay trở lại chỗ ấy. Tôi xin anh. Xin anh đừng đưa tôi trở lại nơi ấy.

Cô à! Nếu không đưa cô về lại chỗ đó thì cô muốn đi đâu? Rốt cuộc là cô muốn đi đâu? Không về nơi đã bắt đầu lên xe thì bây giờ cô muốn đi đâu…

Câu nói bực dọc của người tài xế bất chợt làm Nga nhớ đến câu nói năm nào của Will. Chẳng phải anh đã từng nói với cô, bất cứ khi nào không còn nhìn thấy anh nữa, cô hãy tìm anh ở chính nơi cô và anh đã từng bắt đầu…

Nở nụ cười mừng rỡ trong ánh mắt long lanh ánh nước, Nga thúc giục người tài xế taxi phía trước vẫn còn đang khá bực mình.

Hãy đưa tôi về Ba Tu! Hãy đưa tôi về Kon Tum! Xin hãy đưa tôi về nơi chúng tôi đã bắt đầu…

Mím môi khẽ thở một hơi dài để trấn an tinh thần, Nga bấu tay vào thân váy, trong đầu cô dần dần chìm ngập một màu xanh biếc của sắc chè Ba Tu.

Anh gặp em giữa trời đông buốt giá

Mắt ta nhìn tựa đã quen từ lâu..

Em cười tươi như mặt trời cuối đông

Nụ cười đó làm sao anh quên......

Ta cách xa muôn trùng mây

Từng dòng thư gửi kèm nỗi nhớ thương...

Anh nhớ em đêm từng đêm

Lòng thầm mong thấy em trong phúc giây ...

Ngày gặp em đi bên em không nói được câu gì...

Ngồi kề sao thấy mùa đông không giá lạnh

Ngày gặp em sương đêm rơi gió rét từng cơn lạnh lùng

Sao lòng anh thấy ấm nồng cuộc tình đầu tiên...

Giờ chia ly em quay đi che giấu bờ mi lệ rơi

Ta xa nhau mong đến một ngày gặp lại......

Giờ chia ly anh xa em nhưng sẽ nhớ em người ơi

Trái tim anh trái tim em không rời xa…

Chiếc taxi VinaSun chạm đất Bu Tu khi mặt trời đã dần dần khuất núi. Suốt cả quãng đường dài gần 7 tiếng đồng hồ, Nga không ngừng thúc giụt người tài xế hãy tăng tốc nhanh hơn.

Lướt qua giữa hai bên đường rợp bóng cây xanh, hoa lá đủ màu sắc quen thuộc, Nga có cảm giác như chân cô đang thực sự bước đi trên những tháng ngày tươi đẹp và chạm tay được cả vào những kỷ niệm dịu dàng thơ mộng đã từng có ở mảnh đất nghèo nàn này. Bên ngoài xe, những đứa trẻ dân tộc trong những bộ quần áo sặc sỡ ngây ngô nhìn chiếc xe trắng bằng ánh mắt hiếu kỳ…

Để lại Nga một mình trong một ngã cụt trên một con đường vắng vẻ dẫn lối vào đồi chè xanh rộng thênh thang, người tài xế không biết nên vui hay nên buồn với vật thế chấp mà Nga vừa vội vàng đưa. Đó là sợi dây chuyền bằng vàng trắng đi kèm mặt được làm bằng hạt kim cương có kích cỡ khá to hình giọt nước. Đây là vật trang sức mà Andrew đã chính tay lựa chọn cho Nga trong ngày cưới. (LTG: Bà này dại trai ko còn đường quay đầu lại)

Rời khỏi thánh đường với hai bàn tay trắng, Nga không có gì để trả tiền taxi. Trước thái độ vô cùng tức giận của người tài xế, cô đã vội vàng tháo sợi dây chuyền đắc giá ở cổ dúi vào tay anh ta kèm theo lời xin lỗi rối rít. Không còn cách nào khác, anh ta đành cầm lấy bỏ vào túi mình, dù vẫn e dè hoài nghi nếu như đây không phải là kim cương thật. Thế nhưng, khi nhớ lại lễ cưới hoành tráng với một hàng dài toàn xe hơi đắc tiền trước nhà thờ Đức Bà. Anh ta đinh ninh, chắc hẵn chú rể không thể mua cho cô gái này một món quà cưới xoàng xĩnh được.

Bàn chân rướm máu nhưng không hề thấy đau của Nga đột ngột dừng hẳn lại khi cô tình cờ bắt gặp tấm lưng cô đơn cao lớn quen thuộc của ai kia đang đứng bơ vơ đối mặt với cánh đồng chè xanh rộng bao la. Theo chiều gió, mái tóc nâu đen của anh khẽ nhẹ nhẹ bay. Bóng lưng này, hình dáng này vẫn luôn ngự trị trong trái tim cô suốt nhiều năm qua. Và theo hành động quen thuộc mà cô vẫn thường hay làm trong những ngày xa xưa cũ, đó chính là đột ngột chạy đến, ôm thật chặt tấm lưng đó từ phía sau.

Vùi mặt vào lớp áo sơ mi màu xanh thiên thanh của Will trong vòng tay nhỏ nhắn đang siết lấy thân thể anh càng lúc chàng chặt, Nga tủi thân vì thương nhớ anh và vì quá mệt nên nước mắt trào ra, miệng mấp máy nhưng không thể thốt lên được lời nào.

Nga…

Will ngỡ ngàng bật ra tiếng gọi tên Nga khi đột ngột nhận được cái ôm khít chặt của cô từ phía sau. Cảm giác mừng mừng tủi tủi sang lẫn bất ngờ khiến anh không nhận ra được giữa việc, đây chỉ là giấc mơ hay hoàn toàn là sự thật. Trong lòng anh lúc này cảm thấy vô cùng sợ hãi khi nghĩ đến việc, chỉ cần một cái quay lưng về phía sau của mình sẽ khiến cô có thể theo gió mà bay đi mất. Vội vàng áp bàn tay màu nâu nhạt chạm lấy hai ống tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, anh mạnh dạn quay người về phía sau.

Trước mắt Will là hình ảnh một cô gái xinh đẹp dịu dàng trong chiếc váy cưới trắng. Sự phờ phạt pha chút lem luốt qua lớp kem trang điểm trên gương mặt cô không thể làm mất đi nét đẹp nền nã quen thuộc không hề thay đổi trong suốt bao năm qua trong mắt anh.

Run run đưa bàn tay chạm vào gương mặt nhỏ nhắn đang khẽ lăn dài hai hàng nước mắt trong veo, Will xúc động trong đáy mắt, khó khăn thốt lên.

Là em đây sao? Hãy nói với anh, đây không phải là một giấc mơ…

Nga không trả lời Will bởi giọng cô lúc này đã nghẹn đắng. Cô chỉ có thể lắc đầu để trấn an anh và giúp anh tin rằng mọi thứ diễn ra trước mắt hoàn toàn không phải là một giấc mơ như anh nghĩ.

Chủ động và mãnh liệt nhón chân đặt làn môi hồng nhạt ẩm ướt vì nước mắt của mình vào môi của Will, Nga choảng tay qua chiếc cổ ấm nóng đang hơi cúi xuống của anh, liên tục đặt lên đó muôn vàng nụ hôn nhớ mong khắc thoải cùng giọng nói thổn thức trong nước mắt.

Em yêu anh…Em yêu anh…Em vẫn chỉ yêu mình anh…

Will sau một lúc bất ngờ trước hành động của Nga cũng say đắm đáp trả lại bờ môi mềm mại và ngọt lịm của cô. Đôi bàn tay anh áp chặt lấy tấm lưng trần mịn màng của cô, vòng tay anh bao bọc lấy cô càng lúc càng chặt.

Ai cũng biết, nụ hôn đầu tiên chính là nụ hôn mang đến cho những người yêu nhau nhiều cảm xúc sâu lắng và nồng nàng nhất. Nhưng mấy ai biết được, nụ hôn trong giây phút tương phùng lại chính là nụ hôn khiến con người ta cảm thấy mê đắm và mãnh liệt nhất.

Đối với hai trái tim yêu đương tha thiết đang say đắm ôm hôn nhau trong ánh chiều tà này, ta có thể gọi họ là may mắn hay không? Khi một lần trong đời, họ đều đã tận hưởng được cả hai khoảnh khắc tuyệt dịu này...

Mặt trăng tròn trĩnh mọc lưng chừng trời, toả thứ ánh sáng vàng nhạt dịu dàng như mật ngọt vào trong khung cửa sổ được khép hờ. Hương vị dịu dàng của những đoá hoa chè trắng tinh khiết cũng từ đó len lỏi vào bên trong căn phòng ngủ đơn giản, được bày trí bằng một màu trắng trinh nguyên…

Bên trên mặt gỗ xoan đào sạch sẽ bóng loáng toả hương thơm trong từng khứa gỗ, chiếc váy cưới trắng tinh bị bỏ rơi tự khi nào. Cạnh đó không xa, bộ trang phục nam cũng được chủ nhân cởi bỏ trong vội vàng từ rất lâu.

Trong không gian mờ ảo được le lói bằng ánh nến trắng đục được đặc cạnh đầu giường, ánh trăng vô tình qua khe cửa sổ nhỏ soi rọi hình ảnh thầm kín của đôi tình nhân đang ôm chặt lấy nhau dưới lớp vải trắng đục. Một nửa tấm lưng to lớn màu nâu nhạt của người nam áp lên thân thể của cô gái, liên lục dính lên làn da trắng mịn màn như những đoá che trắng triệu ngàn nụ hôn ấm áp. Làn môi anh nhẹ lướt đến đâu, thân thể cô như hoa héo gặp nước rồi bắt đầu nở rộ. Bàn tay cô áp lên một bên gò má anh tuấn của anh, không hề từ chối mà ngược lại hoàn toàn đón nhận những cảm giác hạnh phúc rạo rực khắp đáy lòng mà anh đang mang lại. Hạnh phúc bất tận, say đắm nồng nàng này khiến cả hai như không còn thiết đến vũ trụ, thời gian cũng như ngừng trôi...

Trời càng lúc càng khuya, trăng lấp ló bên ngoài khung cửa sổ cũng từ từ nhẹ lên cao. Những vì sao trên bầu trời trong veo không một áng mây sau một lúc thi nhau lấp lánh cũng dần dần tắt đi, để lại những ngôi sao sáng nhất chiếm hữu lấy bầu rời, cùng thức hoà nhịp yêu thương cùng những trái tim đang yêu đương cuồng nhiệt không dừng.

Trong không gian tĩnh lặng giữa khung cảnh mờ ảo hư vô, tiếng rên rĩ duy nhất bật ra từ cổ họng khô rang của Nga khiến Will đột ngột dừng lại hành động ham muốn của mình lại. Anh đưa tay áp vào khuôn mặt đau đớn của cô xót xa như chính nỗi đau của mình. Rồi sau đó, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lồng ngực rộng lớn ấm áp của mình, hôn lên chóp đầu đen nhánh của cô, luồn tay vào lớp tóc buông xoã tự do của cô thì thầm.

Anh xin lỗi….

Trong vòng tay Will, Nga vùi mặt vào lồng ngực anh. Chiếc mũi cao thanh tú của cô miết lấy da thịt ấm áp của anh. Sau một lúc cố gắng vượt qua cơn đau nhờ sự dịu dàng của anh, miệng cô khẽ nở nụ cười hạnh phúc, nước mắt từ đâu lại bắt đầu tuôn ra không ngừng. Nước mắt của cô vì yêu anh mà nhỏ lệ, cả trong giây phút tưởng chừng như không ai có thể khiến anh và cô rời xa nhau được.

Trước giọng nói thỏ thẽ bên tai của Will, Nga ngước mặt tìm kiếm môi anh trong ánh sáng ít ỏi, đáp trả câu nhận lỗi của anh bằng chiếc hôn bẽn lẽn. Vòng tay cô quấn lấy cổ anh, từ từ đón nhận những đau đớn thể xác mà anh đang mang lại.

Nga đã từng nghe một ai đó nói rằng, người phụ nữ có thể quên đi mối tình đầu tiên của mình, nhưng sẽ không bao giờ có thể quên đi người đàn ông đầu đời của mình. Đối với Nga, cô cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất trên đời này, khi Will không chỉ là mối tình đầu tiên mà còn là người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời cô. Người mà cô đã yêu với tất cả trái tim mình và giờ đây không hề hối tiếc khi dâng tặng anh cả thể xác này.

Chính vì yêu anh mà cô cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn thể xác mà anh đang mang lại, chỉ mong anh được hạnh phúc, cảm thấy thoả mãn với những gì mà anh mong đợi bấy lâu nay. Từng sự xâm nhập của anh đối với cô mà nói, đau đớn như ai đó đang dùng dao cứa vào da thịt mình càng lúc càng sâu. Thế nhưng, sự đau đớn đó vì tình yêu nồng nàng và sự dịu dàng của anh mà dần dần bắt đầu xuất hiện cảm giác dễ chịu, càng lúc càng rạo rực thăng hoa mà cô chưa từng nếm trãi trong đời. Bỗng chốc, cô cứ ao ước sao hạnh phúc này cứ kéo dài mãi mãi. Đón nhận sự mạnh mẽ của anh, cô đau đớn bấu lấy tấm lưng anh, ghim cả những chiếc móng tay ngắn cũn vào da thịt anh. Trong giây phút nửa mê nửa tỉnh vì cảm giác đau đớn xen lẫn hạnh phúc, cô tin rằng, vì yêu anh cô sẽ có thể bay cùng anh đến bất cứ thiên đường nào...

Trong căn phòng tối tăm khi ánh nến hoàn toàn tắt rụi, đâu đó trong một góc căn phòng tĩnh lặng, chiếc nhẫn Only You bị bỏ rơi bên trên gốc tủ vẫn không ngừng phát ra những tia sáng càng lúc càng yếu ớt của mình trong đau đớn….

Sáng Chủ Nhật, đúng 7 ngày sau ngày Nga đột ngột rời khỏi thánh đường, Andrew quần áo chỉnh tề bước vào chiếc xe SUV đen hiệu Porches đang đợi sẵn trước khuôn viên biệt thự Trần Gia. Như thường lệ, Tiệp vẫn luôn là người cầm lái, ánh mắt khẽ lướt nhìn vào kính chiếu hậu như muốn thăm dò sắc mặt của Andrew.

Mọi thứ tôi dặn cậu đã chuẩn bị xong hết chưa?

Dạ rồi, thưa ông chủ!

Tốt! Chạy đi…

Ngay khi chiếc xe Tiệp điều khiển lăn bánh, một chiếc SUV khác cùng hiệu, cùng màu cũng nối đuôi nhau rời khỏi cổng biệt thự Trần Gia rồi đến thẳng nhà bà Nguyệt. Thấy thấp thoáng hai chiếc xe đen đậu trước nhà, bà Nguyệt đang ngồi buồn rầu trước sân vội vàng tiến về phía cổng.

Bên ngoài chiếc cổng sắt màu trắng khá cao, Andrew thấy bà Nguyệt bước ra thì gật nhẹ đầu. Sau đó, anh ra hiệu cho nhân viên của mình mang từng thùng quà cáp tiến vào trong nhà trong ánh mắt khó hiểu xen lẫn khó xử của bà Nguyệt.

Ông Thiên đang xem TV trong phòng khách, thấy người của Andrew mang cả đống quà cáp thượng hạng đến biếu thì đứng dậy, nhìn tới nhìn lui chắc lưỡi, lẩm bẩm khen toàn quà mắc tiền rồi tiến đến ngồi kế bên bà Nguyệt. Ông vui vẻ rót nước mời anh như không có chuyện gì xảy ra.

Con rể mới qua chơi à? Uống nước đi con…

Từ hồi xảy ra chuyện Nga huỷ hôn lễ đến giờ, ông Thiên chỉ rầu lo một chút rồi cũng quên ngay, chứ không lo lắng muộn phiền suốt ngày như bà Nguyệt. Thấy vợ buồn đến phờ phạt người, ông trấn an.

Bà lo gì chuyện con Nga. Chắc nó bỏ theo cái thằng lai Tây kia rồi. Thằng đó cũng là Tổng Giám Đốc mà lại. Lo gì nó không lo tròn vo như thằng Andrew đã từng.

Tức giận vì lời nói vô tình của ông Thiên, bà Nguyệt đưa tay lên ngực để ngăn cơn đau quặn thắc, ứa nước mắt trách cứ.

Ông nghĩ sao mà lại có thể nói ra những lời vô tình như vậy? Con rể nó nghe được thì nó sẽ buồn thế nào? Vì thương con gái mình mà bao năm nay chăm lo hết cho cả gia đình này. Cuối cùng thì được gì? Là bị con Nga nó bỏ mặc trong lễ cưới hàng ngàn quan khách. Vậy mà ông lúc này chỉ nghĩ đến thiệt hơn và lợi lộc. Lương tâm ông nằm đâu?

Chứ bây giờ bà bắt ép nó lấy thằng Andrew mà nó không hạnh phúc thì sao? Chẳng phải là chúng ta chỉ nhắm vào lợi lộc mà gả ép con. Thằng Andrew tốt à? Nói cho bà biết, nó là cái thằng láo xược trịnh thượng nhất mà tôi từng gặp. Bà chưa nhìn thấy cảnh nó xem thường tôi lúc còn ở Campuchia đâu. Vì con Nga nó mới giả nhân giả nghĩa như vậy. Được việc của nó rồi thì bà sẽ thấy. Nó sẽ không xem cái gia đình này ra gì đâu mà bà tốn công, tốn nước mắt lo cho nó.

Những lời nói vô tình của ông Thiên làm bà Nguyệt thở dài bất lực, không còn thiết muốn đôi co với người không hiểu lẽ phải. Giờ đây, ngồi cạnh bên ông, nghe những lời nịnh hót trơ trẽn của ông đối với Andrew mà bà càng thêm xấu hổ và khinh bỉ. Tự hỏi vì sao mình lại có thể từng yêu thương và lấy một người đàn ông hai lòng, hai mặt như thế này.

Quay sang nhìn gương mặt điềm tĩnh, bình thãn như không có gì của Andrew mà bà Nguyệt càng cảm thấy đau lòng không sao tả siết. Dù anh không để lộ vẻ mặt đau khổ ra ngoài, nhưng bà có thể nhìn thấy được nỗi buồn nặng trĩu trong đôi mắt phượng của anh. Vậy mà trước mặt ông bà, anh vẫn lễ phép hỏi thăm sức khoẻ, không hề đả động gì đến chuyện của Nga. Trên tay anh, chiếc nhẫn cưới vẫn được đeo ở ngón áp út.

Con mang quà cáp sang đây chi mà nhiều quá vậy? Đồ con mua vẫn còn chất đầy phòng.

Dạ! Con thấy ngon nên mua biếu ba mạ. Mạ nên ăn những thứ này, rất tốt cho sức khoẻ.

Việt à! Con Nga…

Nói đến đây, bà Nguyệt ứa nước mắt không nói nên lời. Bà không biết phải bắt đầu từ đâu trong hoàn cảnh này. Bà không biết mình phải nói như thế nào để Andrew có thể giảm bớt sự tổn thương nhất. Vậy mà, khi nghe bà nhắc đến Nga, anh chỉ mỉm cười buồn trấn an.

Mạ đừng lo cho Thiên Nga. Cô ấy chắc chắn có việc cần giải quyết. Khi nào xong, cô ấy lại trở về…

Lời trấn an của Andrew càng làm bà Nguyệt đau lòng, thương anh đến đứt ruột, nước mắt từ đó cứ nườm nượp tuôn ra. Càng thương anh bao nhiêu, bà càng giận Nga bấy nhiêu. Đón lấy miếng khăn giấy ông Thiên vừa càu nhàu đưa, bà Nguyệt nghẹn giọng nói.

Từ bỏ đi con! Coi như con Nga nhà mạ có phước mà không biết hưởng. Mạ lúc nào cũng xem con là con trong nhà. Cho dù con có lấy Thiên Nga hay không đi nữa thì con vẫn là con của mạ. Hãy dành tình cảm cho người nào đó xứng đáng hơn con gái của mạ. Việc nó bỏ đi giữa lễ cưới như vậy, mạ là mạ nó mà còn không chấp nhận được. Mạ không muốn con đau lòng vì nó. Vì thế, hãy buông càng sớm sẽ càng tốt cho con. Con tuấn tú tài ba như thế này, chắc chắn phải gặp được người con gái tốt hơn con gái nhà mạ. Nó dại thì nó ráng chịu con à. Hơn nữa, con đối đãi quá tốt với ba mạ như thế này, ba mạ thực lòng rất khó xử…

Dưới gầm bàn, Andrew đau đớn cung hai bàn tay lại vì đau đớn, nhưng anh nhất quyết ngăn không cho gương mặt mình biểu lộ chút cảm xúc thật sự nào. Anh bình tĩnh lên tiếng, giọng cứng rắn.

Thiên Nga từ bỏ con. Con không đau lòng. Nhưng nếu mạ từ bỏ con, con sẽ đau lòng…

Trước câu nói của Andrew, bà Nguyệt khó hiểu nhìn anh, ray rứt không nói nên lời.

Con à…thật lòng mạ…

Mạ đã từng hứa với con rằng, cho dù trong hoàn cảnh nào, mạ cũng sẽ ở bên cạnh ủng hộ, vun vén cho tình yêu của con và Thiên Nga. Vì sao bây giờ mạ lại từ bỏ? Con thực sự đau lòng vì điều này…

Việt à! Thực sự, mạ nói như vậy là vì thương con. Mạ không muốn nhìn thấy con đau lòng. Ba mạ sinh con, trời sinh tính. Mạ bất lực vì không thể dạy được con gái mạ, để nó gây ra cớ sự như thế này. Thôi thì nó muốn chọn ai là quyết định của nó. Sướng khổ gì thì tự nó chuốt lấy. Mạ chỉ buồn khi nhìn thấy con đau lòng vì nó. Bỏ đi con, nó không xứng đáng để con hao tâm tổn sức như thế này đâu con.

Lời khuyên chân thành của bà Nguyệt không hề làm cho lòng Andrew lung lay ý định từ bỏ một chút nào cả. Mà ngược lại, nó càng làm cho ngọn lửa đỏ trong đôi mắt phượng sắc lạnh của anh càng lúc càng rực cháy mãnh liệt hơn. Nhìn thằng về phía bà Nguyệt và ông Thiên, anh điềm tĩnh nói.

Thưa ba mạ, đối với con mà nói, nếu như Thiên Nga đến được với người nào đó có đủ khả năng chăm sóc và mang đến hạnh phúc cho cô ấy. Con đây sẵn sàn là người ra đi vì hạnh phúc của cô ấy. Nhưng ngược lại, nếu như cô ấy đến với một người không đủ tư cách, người mà con biết chắc rằng chỉ khiến cô ấy phải rơi lệ và đau khổ day dứt suốt đời thì con đây sẽ không bao giờ từ bỏ cô ấy. Mạ à! Hôm nay, con muốn cho mạ biết một chuyện quan trọng…”

/114

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status