Công việc nhẹ nhàng nhất mọi thời đại.
- AAAAAAAAA!!
Tiếng hét chói tai của Đường Thi xuyên thủng tầng không và thấu vào màng nhĩ của những người đứng ở vùng trung tâm áp thấp à nhầm… trung tâm tiếng hét. Cô thư kí cũng bà Thanh – quản lí công việc bịt chặt tai lại cứ như kiểu nếu nghe nữa là màng nhĩ sẽ “toạc” một tiếng dịu dàng vậy.
Đường Thi nhìn khu nhà vệ sinh rồi lại nhìn hai con người đang đứng trước mặt mình. Thật là quá quắt. Tên chết giẫm kia dám cho cô làm công việc này. Từ bé đến giờ ngay cả nhà vệ sinh ở nhà cô cũng không bao giờ đụng vào chứ đừng nói là của cái nơi này. Bây giờ cô đã bắt đầu thấy hối hận rồi. Tại sao lại không nghe lời bố cô trước khi cô quyết định bước chân vào đời chứ? Mà cái lí do thì là “con cần phải tự kiếm ra đồng tiền cho riêng mình” trong khi đó, sáng nay cô vẫn rút 3 triệu ở tài khoản của bố. Bố cô mà biết cô làm cái nghề này thì tuyệt đối sẽ san bằng cái công ti này, mà có khi là cả tập đoàn cũng được bố cô ủi phẳng phiu không chút gồ ghề ấy chứ. Cô nhìn bồn cầu, nhìn giấy vệ sinh. Ôi! Cô đã yêu bọn nó biết bao một khi cô có nhu cầu và giờ thì… Nếu có búa ở đây cô thề sẽ đập nát tất cả.
Đường thi quay sang phía hai con người kia nói:
- Tôi không thể làm ở đây được.
Bà Thanh lừ mắt nhìn cô. Cô ta chỉ là một nhân viên mới vào công ti, đứng dưới vạn người và không có quyền nêu ý kiến của bản thân.
- Giám đốc đã cho cô vào làm ở đây. Cô không được phép từ chối.
Rồi Đường Thi thấy cô thư kí đã ghé sát người mình lúc nào mà thì thầm:
- Chị cố gắng lên nhé? Đừng làm phật ý bác Thanh. Mọi người gọi bác ấy là “đại ma nữ” đấy.
Đường thi còn chưa kịp hốt hoảng thì phía đằng sau đã “pằng pằng” như AK47:
- Cô Lê Vân! Cô bảo ai “dại như chó dữ”?
Nhìn vẻ mặt khổ sở của Đường Thi, Lê Vân nói nốt câu cuối rồi mới chạy:
- Bác ấy còn mắc bệnh nghễnh ngãng nữa. Cẩn thận khi bị bác ấy hiểu lầm.
Nhìn dáng vẻ chạy không quay đầu của Lê Vân là Đường thi đã thấy đau khổ rồi. Cô mếu máo một góc:
- Bố ơi! Con muốn về nhà.
Bà Thanh đi được một đoạn mà không thấy ai đi cùng. Bà rõ ràng đã ra lệnh cho cô ta đi theo rồi cơ mà. Chẳng lẽ tai cô ta có vấn đề. Nghĩ đến đây bà vội lắc đàu thở dài. Bà đã bước vào cái tuổi 50 rồi mà chưa bao giờ mắc bện lặng tai. Giới trẻ bây giờ thật là “lắm tài nhiều tật” quá. Rồi bà quay lại chỗ Đường Thi vẫn đứng trân trân ở đấy. Cô ta đang làm cái quái gì thế không biết?
- Tôi vừa bảo cô đi theo tôi cơ mà?
Đường Thi nhìn bà Thanh mà trong lòng chỉ thấy hận tên Quang Anh kia. Hắn là đồ thù dai, có mỗi mấy cái chuyện trẻ con thời học sinh mà cũng nhớ mãi vậy sao? Cứ như cô có phải hơn không? Những khi buồn chỉ cần nghĩ đến cái bản mặt ngắn tũn của hắn khi bị mất chức là cô muốn cười cho ruột dài ra. Rồi là khi đại tiện có vẻ khó khăn, cô chỉ việc nhớ lại cái mông trắng ơn ởn đến rùng mình của hắn… vậy là có bao nhiêu cũng tuôn hết ra. Đấy! Tại sao hắn không thể như cô? Đúng là óc ngắn. Có thế là cũng không biêt.
- Này Đường Thi. Nếu tai cô bị lặng như thế này thì tôi có thể lấy dáy tai cho cô.
Đường Thi như ngộ ra một chân lí sáng ngời. Đây chính là “thánh mẫu” sẽ phân phát những đồng Polime cho cô, sao cô có thể đắc tội được cơ chứ? Nghĩ vậy, Đường Thi liền giở trò của mình ra. Chỉ cần nịnh ma nữ bà bà này một tí biết đâu cô sẽ được giao cho công việc nhẹ nhàng và cuối tháng vẫn được những đồng lương dủ tiêu chuẩn thì sao? Còn tên Quang Anh. Mối thù này cô sẽ báo đáp sau. Cứ đợi đấy.
- Bác Thanh! Hì hì. Cháu đang suy nghĩ mà, đang suy nghĩ xem có công việc nào làm có thể giúp bác bớt nhọc được không?
Bà Thanh như hài lòng về những cái đấm nhẹ vào vai của Đường Thi và cả những lời mật ngọt như rót vào tai kia nữa chứ. Bà gật đầu:
- Thế đã nghĩ ra chưa?
Nhanh như cắt. Đường Thi vội vàng chụp lấy cơ hội.
- Tất nhiên là rồi ạ. Cháu thấy việc quản lí của bác rất nặng nhọc. Ngày nào bác cũng đi đi lại lại tìm kiếm mấy vết bẩn hôi hám này rồi lại quay về thông báo cho chị em chúng cháu dọn. Khớp chân bác sẽ thoái hoá mất. Bây giờ cháu quyết định rồi. Cháu từ bỏ danh nghĩa Tiểu Thư của nhà Đông Bang hội, cháu sẽ giúp bác công việc này.
- Cô phát hiện rồi thì có dọn luôn không?
Đường Thi cười đểu giả. Nụ cười chống chỉ định với những người tâm trạng không ổn định và sức chịu đựng có hạn:
- Cháu đã phát hiện ra rồi tất nhiên sẽ có nhiệm vụ thông báo để mọi người cùng làm chứ.
Bà Thanh ra vẻ nghĩ ngợi rồi gật đầu cái “uỵch”.
Gớm, đầu rõ nặng cơ. Đường thi cảm tưởng nó phải chửa đến 3 cân đất trong ấy. Thực ra là cô chưa nói hết. Cô chỉ có trách nhiệm phát hiện và thông báo, còn phần dọn dẹp… tất nhiên là chị em trong bang dọn dẹp làm rồi. Ha ha, cô tự “****” mình sao lại thông minh như thế cơ chứ? Thông minh hết cả phần người khác rồi.
Quang Anh vừa kí xong tập tài liệu dày cộp. Anh vươn vai một cái rồi ngáp thêm cái nữa cho trọn bộ. Như nhớ ra cái gì đó anh quay ra hỏi Lê Vân:
- Công việc của Đường Thi thế nào?
Lê Vân sắp xếp sổ sách rồi trả lời rành mạch:
- Cô ấy đã nhận việc rồi ạ!
Quang Anh gật gù. Cái loại ấy mà chấp nhận dễ dàng vậy sao? Cô ta không mang bộ mặt cáo ra đối phó với anh thì thôi chứ làm gì có chuyện cô ta chịu làm công việc ấy. Nghĩ đến đây Quang Anh chợt nhớ lại cái thời xưa kia: Ngày nào cũng vậy, cứ chiều chiều, đồng chí Quang Anh của chúng ta lại hiên ngang một chổi một xô tiến vào nhà vệ sinh theo cái kiểu “một đi không trở lại”. Nhưng như thế thì tốt quá, cái đáng nói ở đây là suốt kì 2 năm lớp 9, ngày nào đồng chí ấy cũng phải quay lại đây mới cay chứ.
Quang Anh còn nhớ như in cái bồn cầu của tên nào đại tiện xong không xả nước. Mẹ kiếp, nếu để anh biết được thằng chết giẫm nào thì anh thề tống cho bằng hết vào mồm nó. Báo hại anh hôm đấy khổ sở đến nỗi về ngủ còn mơ thấy cả đống phân đuổi theo mình. Rồi một lần đang hăng say “làm việc” là thế thì ở đâu chui ra con chuột cống to bằng bắp tay. Cả đời anh quân tử không sợ gì chỉ sợ duy nhất chuột, thế là ngày tươi đẹp hôm đó được anh đánh một mốc son lịch sử mang tên: Dũng sĩ diệt chuột! Mở ngoặc đơn: Không thành công và bị nó cắn cho sưng vù đầu ngón tay. Đóng ngoặc đơn.
Cứ nghĩ đến cái quá khứ huy hoàng ấy Quang Anh lại cảm thấy trong người xung huyết lạ kì. Cảm giác kiểu như muốn bóp chết một ai đó. Sời! Còn ai vinh dự hơn ngoài tiểu thư Đường Thi đang thị sát khu wc của chúng ta nữa.
Quang Anh bước vào khu wc. Anh định là định giải quyêt luôn tại wc tại văn phòng rồi. Nhưng anh muốn xem cái vẻ mặt khổ sở vì mùi hôi của Đường Thi sẽ như thế nào. Để cho cô ta thấu hiểu “niềm vui bất tận” khi đắm mình trong những “hương thơm dễ chịu” này như thế nào.
Nhưng điều anh nghĩ không hề xảy ra. Cái điều xảy ra chính là điều này:
Đường thi ngồi vắt chân chữ ngũ. Tay cầm cán chổi và cái đầu cũng dựa vào đấy ngủ gà ngủ gật nhìn rất rất thô. Cô còn dang mơ thấy một con gà tây to tướng ở trước mặt mình. Quả là đáng khâm phục, ở một nơi như thế này ngủ ngon lành như thế kia đã là “hảo” lắm rồi, đằng này tiểu thư Đường Thi còn mơ thấy cả đồ ăn mới chết chứ. Amen.
Quang Anh đưa tay lên mũi ngăn chặn đám mùi hôi đang tấn công mũi mình. anh xì một cái rõ to khi nhìn thấy người con gái trước mặt đang ngủ ngon lành như vậy. Con gái con đứa mà sao không có tí gì là thuần phong mĩ tục vậy? Không hiểu bố mẹ cô ta dạy cô ta kiểu gì nữa.
Đúng lúc Quang Anh trách thầm bố mẹ Đường Thi thì ở đâu đó tại Toà Nhà Vàng có một người đàn ông mặt mày dữ tợn hắt xì một cái khiến ai nấy xung quanh đều tỏ ra sợ hãi.
Liên Tuấn với lấy tờ giấy ướt từ tay mấy cậu nhân viên của mình. Ông lừ mắt nhìn mọi người xung quanh rồi bỗng nhiên:
- Hahaha….Mọi người làm gì mà nhìn tôi ghê vậy?
Mọi người như thở phào nhẹ nhõm trước giọng cười không hề nguy hiểm này rồi cũng vội cười theo.
Tuy nhiên trong lòng Liên Tuấn lúc ấy đang nghĩ như thế này: Nếu để ông bắt được đứa nào nói xấu ông ông sẽ vắt chân lên tận cổ nó.
Quay trở lại với đồng chí Quang Anh cùng tiểu thư Đường Thi của chúng ta. Khung cảnh là ở trong nhà vệ sinh của tập đoàn Dương Huy. Diễn Viên gồm có ba người. Ai thì các bạn cũng biết còn một ngưòi là tác giả đề phòng sẽ có thêm người nữa xuất hiện. Câu chuyện là thế này: Bấm máy. Action!
- Cô Đường Thi!
Quang Anh cố gắng gầm rú cái tên này.
Đường Thi đang ngủ chợt thấy như bị mất trọng tâm. Người cô đổ gục xuống đất. Theo cái tư thế đầu cắm xuống và mông chổng lên nhìn rất muốn cho một pô ảnh để bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng với một cái tittle là: Tiểu thư xinh đẹp Đường Thi tập chống đẩy không thành công”. Đường Thi vội vàng đứng dậy và chỉnh lại tư thế. Cô ngái ngủ nhìn cây chổi thân yêu 1 tiếng trước vẫn còn đang ở trong tay mình và giờ thì…nó nằm trong tay Quang Anh – Tên chết giẫm đó.
Quang Anh cười đểu giả rồi lại đưa cây chổi lên nhìn. Anh nhíu mày rồi quay ra nói:
- Cô có mắc bệnh gì về tim không? Hở van tim chẳng hạn?
Đường Thi vẫn không hiểu ẩn ý nên chỉ nói:
- Không ạ!
- Thế sao nước dãi dính đầy cán chổi thế này?
Đường thi vội vàng nheo mắt nhìn cán chổi. Ôi! Sao lại bóng loáng thế kia? Mai có lẽ cô nên dổi nghề “rửa chổi” thôi. Nhưng rồi cô lại cảm thấy như mình bị xúc phạm ghê gớm.
- Này. Cái bệnh hở van tim thì liên quan đếch gì đến việc tôi ngủ chảy nước dãi.
- Bingo!
Quang Anh làm ra vẻ tự tin rồi nói:
- Không sai! Nhưng tôi rất hứng thú với căn bệnh này. Gán ghép cho cô cũng chẳng sao.
Đường Thi chu môi ra nói:
- Đồ điên. Lí luận của anh có chuột nó ngửi nổi.
Nghe đến chuột là chân tay Quang Anh chợt mềm nhũn lại. Cô ta…Không phải cô ta biết việc anh sợ chuột mà cố tình nói thế đấy chứ? Nghĩ vậy Quang Anh cố làm ra vẻ mình thật bình tĩnh rồi lại cố ưỡn thẳng người lên trong khi cái lưng thì gù đến tận chân rồi. Trông thật tức cười.
- Tôi không nói chuyện với cô. Tôi có nhu cầu rồi.
Khi hắn vừa định bước vào wc thì cũng là lúc Đường Thi ngăn hắn lại. Sao lại có thể để hắn thoát dễ dàng như vậy được?
- Ầy! Sếp à. Nhà vệ sinh này do tôi quản lí.
Quang Anh trợn mắt đốp lại câu nực cười lúc nãy:
- Cái gì? Bác Thanh nghỉ việc hay sao?
- À không. Bác ấy có giao cho tôi nhiệm vụ quản lí và kiểm tra. Cho nên anh thông cảm để tôi làm nhiệm vụ.
Quang Anh nhếch môi cười nhạt. Cô ta tưởng mình đứng trên một người là có thể cưỡi đước lên tận cổ anh sao? Quên đi. Anh không nên đưa ra cái giả thiết này.
- Tôi là sếp của cô. Tôi có quyền…
Còn chưa nói hết câu thì Đường Thi đã nhảy vào chặn họng:
- Tôi làm việc công tư phân minh. Anh còn nhớ ngày xưa chứ? Tôi đã không nể tình anh là tiền Liên đội trưởng mà tha cho anh dọn nhà vệ sinh. Đấy. Một con người như tôi anh cũng…
Quang Anh cũng không phải vừa. Anh chẳng có hứng thú nghe cô ta dài dòng văn tự mà đứng đọc diễn thuyết ở nhà vệ sinh như chính quyền cấp cao vậy. Cái anh cần bây giờ là giải quyết nỗi buồn. Thế là anh cứ đi thẳng vào cửa. Nhưng còn chưa kịp nhìn thấy bệ xí đâu đã bị cô ta nói đằng sau:
- Các chị em vừa dọn dẹp xong. Tuy nhiên. Xác chuột không ai dám động vào. Nếu sếp tiện tay thì mang luôn ra ngoài hộ tôi nhé?
Chỉ cần nghe có thế. Có bao nhiêu nước trong bàng quang tí nữa thì Quang Anh tuôn ra cho bằng hết. Chết tiệt. Cô ta không phải biết anh sợ chuột đấy chứ? Vớ vẩn năm xưa cũng là cô ta bắt chuột hại anh cũng nên.
- Ở phòng nào?
Tất nhiên là Đường Thi đâu có ngu mà nói ra. Cô ngẩng mặt lên trần vẻ suy nghĩ. Cái bản mặt rất giống với những đứa xấu số mắc bệnh đao. Rồi cô lại giả vờ đưa ngón tay lên bấm bấm.
- Ây da! Tôi già rồi. Không thể nhớ được ở phòng nào. Thôi anh tự tìm nhé. MÀ hình như là chị em chưa đập chết đâu. Phiền anh cho “dỉe” giùm luôn.
Quang anh hận một nỗi không thể lao ngay đến lột quần áo cô ta và giở món cực hình tùng xẻo của cái thời phong kiến ra. Thật là đáng ghét. Cô ta không biết là anh “mót” như thế nào rồi hay sao?
Cuối cùng, không thể chịu được nữa. Đồng chí Quang Anh cũng quay người bỏ đi trong nỗi thất vọng tràn trề và cơn buồn…tiểu tiện cứ réo rắt trong lòng như một bản giao hưởng thật “êm dịu”. Hận một nỗi không thể cho nó lên khúc cao trào thôi.
Quang Anh vừa kí xong tập tài liệu dày cộp. Anh vươn vai một cái rồi ngáp thêm cái nữa cho trọn bộ. Như nhớ ra cái gì đó anh quay ra hỏi Lê Vân:
- Công việc của Đường Thi thế nào?
Lê Vân sắp xếp sổ sách rồi trả lời rành mạch:
- Cô ấy đã nhận việc rồi ạ!
Quang Anh gật gù. Cái loại ấy mà chấp nhận dễ dàng vậy sao? Cô ta không mang bộ mặt cáo ra đối phó với anh thì thôi chứ làm gì có chuyện cô ta chịu làm công việc ấy. Nghĩ đến đây Quang Anh chợt nhớ lại cái thời xưa kia: Ngày nào cũng vậy, cứ chiều chiều, đồng chí Quang Anh của chúng ta lại hiên ngang một chổi một xô tiến vào nhà vệ sinh theo cái kiểu “một đi không trở lại”. Nhưng như thế thì tốt quá, cái đáng nói ở đây là suốt kì 2 năm lớp 9, ngày nào đồng chí ấy cũng phải quay lại đây mới cay chứ.
Quang Anh còn nhớ như in cái bồn cầu của tên nào đại tiện xong không xả nước. Mẹ kiếp, nếu để anh biết được thằng chết giẫm nào thì anh thề tống cho bằng hết vào mồm nó. Báo hại anh hôm đấy khổ sở đến nỗi về ngủ còn mơ thấy cả đống phân đuổi theo mình. Rồi một lần đang hăng say “làm việc” là thế thì ở đâu chui ra con chuột cống to bằng bắp tay. Cả đời anh quân tử không sợ gì chỉ sợ duy nhất chuột, thế là ngày tươi đẹp hôm đó được anh đánh một mốc son lịch sử mang tên: Dũng sĩ diệt chuột! Mở ngoặc đơn: Không thành công và bị nó cắn cho sưng vù đầu ngón tay. Đóng ngoặc đơn.
Cứ nghĩ đến cái quá khứ huy hoàng ấy Quang Anh lại cảm thấy trong người xung huyết lạ kì. Cảm giác kiểu như muốn bóp chết một ai đó. Sời! Còn ai vinh dự hơn ngoài tiểu thư Đường Thi đang thị sát khu wc của chúng ta nữa.
Quang Anh bước vào khu wc. Anh định là định giải quyêt luôn tại wc tại văn phòng rồi. Nhưng anh muốn xem cái vẻ mặt khổ sở vì mùi hôi của Đường Thi sẽ như thế nào. Để cho cô ta thấu hiểu “niềm vui bất tận” khi đắm mình trong những “hương thơm dễ chịu” này như thế nào.
Nhưng điều anh nghĩ không hề xảy ra. Cái điều xảy ra chính là điều này:
Đường thi ngồi vắt chân chữ ngũ. Tay cầm cán chổi và cái đầu cũng dựa vào đấy ngủ gà ngủ gật nhìn rất rất thô. Cô còn dang mơ thấy một con gà tây to tướng ở trước mặt mình. Quả là đáng khâm phục, ở một nơi như thế này ngủ ngon lành như thế kia đã là “hảo” lắm rồi, đằng này tiểu thư Đường Thi còn mơ thấy cả đồ ăn mới chết chứ. Amen.
Quang Anh đưa tay lên mũi ngăn chặn đám mùi hôi đang tấn công mũi mình. anh xì một cái rõ to khi nhìn thấy người con gái trước mặt đang ngủ ngon lành như vậy. Con gái con đứa mà sao không có tí gì là thuần phong mĩ tục vậy? Không hiểu bố mẹ cô ta dạy cô ta kiểu gì nữa.
Đúng lúc Quang Anh trách thầm bố mẹ Đường Thi thì ở đâu đó tại Toà Nhà Vàng có một người đàn ông mặt mày dữ tợn hắt xì một cái khiến ai nấy xung quanh đều tỏ ra sợ hãi.
Liên Tuấn với lấy tờ giấy ướt từ tay mấy cậu nhân viên của mình. Ông lừ mắt nhìn mọi người xung quanh rồi bỗng nhiên:
- Hahaha….Mọi người làm gì mà nhìn tôi ghê vậy?
Mọi người như thở phào nhẹ nhõm trước giọng cười không hề nguy hiểm này rồi cũng vội cười theo.
Tuy nhiên trong lòng Liên Tuấn lúc ấy đang nghĩ như thế này: Nếu để ông bắt được đứa nào nói xấu ông ông sẽ vắt chân lên tận cổ nó.
Quay trở lại với đồng chí Quang Anh cùng tiểu thư Đường Thi của chúng ta. Khung cảnh là ở trong nhà vệ sinh của tập đoàn Dương Huy. Diễn Viên gồm có ba người. Ai thì các bạn cũng biết còn một ngưòi là tác giả đề phòng sẽ có thêm người nữa xuất hiện. Câu chuyện là thế này: Bấm máy. Action!
- Cô Đường Thi!
Quang Anh cố gắng gầm rú cái tên này.
Đường Thi đang ngủ chợt thấy như bị mất trọng tâm. Người cô đổ gục xuống đất. Theo cái tư thế đầu cắm xuống và mông chổng lên nhìn rất muốn cho một pô ảnh để bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng với một cái tittle là: Tiểu thư xinh đẹp Đường Thi tập chống đẩy không thành công”. Đường Thi vội vàng đứng dậy và chỉnh lại tư thế. Cô ngái ngủ nhìn cây chổi thân yêu 1 tiếng trước vẫn còn đang ở trong tay mình và giờ thì…nó nằm trong tay Quang Anh – Tên chết giẫm đó.
Quang Anh cười đểu giả rồi lại đưa cây chổi lên nhìn. Anh nhíu mày rồi quay ra nói:
- Cô có mắc bệnh gì về tim không? Hở van tim chẳng hạn?
Đường Thi vẫn không hiểu ẩn ý nên chỉ nói:
- Không ạ!
- Thế sao nước dãi dính đầy cán chổi thế này?
Đường thi vội vàng nheo mắt nhìn cán chổi. Ôi! Sao lại bóng loáng thế kia? Mai có lẽ cô nên dổi nghề “rửa chổi” thôi. Nhưng rồi cô lại cảm thấy như mình bị xúc phạm ghê gớm.
- Này. Cái bệnh hở van tim thì liên quan đếch gì đến việc tôi ngủ chảy nước dãi.
- Bingo!
Quang Anh làm ra vẻ tự tin rồi nói:
- Không sai! Nhưng tôi rất hứng thú với căn bệnh này. Gán ghép cho cô cũng chẳng sao.
Đường Thi chu môi ra nói:
- Đồ điên. Lí luận của anh có chuột nó ngửi nổi.
Nghe đến chuột là chân tay Quang Anh chợt mềm nhũn lại. Cô ta…Không phải cô ta biết việc anh sợ chuột mà cố tình nói thế đấy chứ? Nghĩ vậy Quang Anh cố làm ra vẻ mình thật bình tĩnh rồi lại cố ưỡn thẳng người lên trong khi cái lưng thì gù đến tận chân rồi. Trông thật tức cười.
- Tôi không nói chuyện với cô. Tôi có nhu cầu rồi.
Khi hắn vừa định bước vào wc thì cũng là lúc Đường Thi ngăn hắn lại. Sao lại có thể để hắn thoát dễ dàng như vậy được?
- Ầy! Sếp à. Nhà vệ sinh này do tôi quản lí.
Quang Anh trợn mắt đốp lại câu nực cười lúc nãy:
- Cái gì? Bác Thanh nghỉ việc hay sao?
- À không. Bác ấy có giao cho tôi nhiệm vụ quản lí và kiểm tra. Cho nên anh thông cảm để tôi làm nhiệm vụ.
Quang Anh nhếch môi cười nhạt. Cô ta tưởng mình đứng trên một người là có thể cưỡi đước lên tận cổ anh sao? Quên đi. Anh không nên đưa ra cái giả thiết này.
- Tôi là sếp của cô. Tôi có quyền…
Còn chưa nói hết câu thì Đường Thi đã nhảy vào chặn họng:
- Tôi làm việc công tư phân minh. Anh còn nhớ ngày xưa chứ? Tôi đã không nể tình anh là tiền Liên đội trưởng mà tha cho anh dọn nhà vệ sinh. Đấy. Một con người như tôi anh cũng…
Quang Anh cũng không phải vừa. Anh chẳng có hứng thú nghe cô ta dài dòng văn tự mà đứng đọc diễn thuyết ở nhà vệ sinh như chính quyền cấp cao vậy. Cái anh cần bây giờ là giải quyết nỗi buồn. Thế là anh cứ đi thẳng vào cửa. Nhưng còn chưa kịp nhìn thấy bệ xí đâu đã bị cô ta nói đằng sau:
- Các chị em vừa dọn dẹp xong. Tuy nhiên. Xác chuột không ai dám động vào. Nếu sếp tiện tay thì mang luôn ra ngoài hộ tôi nhé?
Chỉ cần nghe có thế. Có bao nhiêu nước trong bàng quang tí nữa thì Quang Anh tuôn ra cho bằng hết. Chết tiệt. Cô ta không phải biết anh sợ chuột đấy chứ? Vớ vẩn năm xưa cũng là cô ta bắt chuột hại anh cũng nên.
- Ở phòng nào?
Tất nhiên là Đường Thi đâu có ngu mà nói ra. Cô ngẩng mặt lên trần vẻ suy nghĩ. Cái bản mặt rất giống với những đứa xấu số mắc bệnh đao. Rồi cô lại giả vờ đưa ngón tay lên bấm bấm.
- Ây da! Tôi già rồi. Không thể nhớ được ở phòng nào. Thôi anh tự tìm nhé. MÀ hình như là chị em chưa đập chết đâu. Phiền anh cho “dỉe” giùm luôn.
Quang anh hận một nỗi không thể lao ngay đến lột quần áo cô ta và giở món cực hình tùng xẻo của cái thời phong kiến ra. Thật là đáng ghét. Cô ta không biết là anh “mót” như thế nào rồi hay sao?
Cuối cùng, không thể chịu được nữa. Đồng chí Quang Anh cũng quay người bỏ đi trong nỗi thất vọng tràn trề và cơn buồn…tiểu tiện cứ réo rắt trong lòng như một bản giao hưởng thật “êm dịu”. Hận một nỗi không thể cho nó lên khúc cao trào thôi.
- AAAAAAAAA!!
Tiếng hét chói tai của Đường Thi xuyên thủng tầng không và thấu vào màng nhĩ của những người đứng ở vùng trung tâm áp thấp à nhầm… trung tâm tiếng hét. Cô thư kí cũng bà Thanh – quản lí công việc bịt chặt tai lại cứ như kiểu nếu nghe nữa là màng nhĩ sẽ “toạc” một tiếng dịu dàng vậy.
Đường Thi nhìn khu nhà vệ sinh rồi lại nhìn hai con người đang đứng trước mặt mình. Thật là quá quắt. Tên chết giẫm kia dám cho cô làm công việc này. Từ bé đến giờ ngay cả nhà vệ sinh ở nhà cô cũng không bao giờ đụng vào chứ đừng nói là của cái nơi này. Bây giờ cô đã bắt đầu thấy hối hận rồi. Tại sao lại không nghe lời bố cô trước khi cô quyết định bước chân vào đời chứ? Mà cái lí do thì là “con cần phải tự kiếm ra đồng tiền cho riêng mình” trong khi đó, sáng nay cô vẫn rút 3 triệu ở tài khoản của bố. Bố cô mà biết cô làm cái nghề này thì tuyệt đối sẽ san bằng cái công ti này, mà có khi là cả tập đoàn cũng được bố cô ủi phẳng phiu không chút gồ ghề ấy chứ. Cô nhìn bồn cầu, nhìn giấy vệ sinh. Ôi! Cô đã yêu bọn nó biết bao một khi cô có nhu cầu và giờ thì… Nếu có búa ở đây cô thề sẽ đập nát tất cả.
Đường thi quay sang phía hai con người kia nói:
- Tôi không thể làm ở đây được.
Bà Thanh lừ mắt nhìn cô. Cô ta chỉ là một nhân viên mới vào công ti, đứng dưới vạn người và không có quyền nêu ý kiến của bản thân.
- Giám đốc đã cho cô vào làm ở đây. Cô không được phép từ chối.
Rồi Đường Thi thấy cô thư kí đã ghé sát người mình lúc nào mà thì thầm:
- Chị cố gắng lên nhé? Đừng làm phật ý bác Thanh. Mọi người gọi bác ấy là “đại ma nữ” đấy.
Đường thi còn chưa kịp hốt hoảng thì phía đằng sau đã “pằng pằng” như AK47:
- Cô Lê Vân! Cô bảo ai “dại như chó dữ”?
Nhìn vẻ mặt khổ sở của Đường Thi, Lê Vân nói nốt câu cuối rồi mới chạy:
- Bác ấy còn mắc bệnh nghễnh ngãng nữa. Cẩn thận khi bị bác ấy hiểu lầm.
Nhìn dáng vẻ chạy không quay đầu của Lê Vân là Đường thi đã thấy đau khổ rồi. Cô mếu máo một góc:
- Bố ơi! Con muốn về nhà.
Bà Thanh đi được một đoạn mà không thấy ai đi cùng. Bà rõ ràng đã ra lệnh cho cô ta đi theo rồi cơ mà. Chẳng lẽ tai cô ta có vấn đề. Nghĩ đến đây bà vội lắc đàu thở dài. Bà đã bước vào cái tuổi 50 rồi mà chưa bao giờ mắc bện lặng tai. Giới trẻ bây giờ thật là “lắm tài nhiều tật” quá. Rồi bà quay lại chỗ Đường Thi vẫn đứng trân trân ở đấy. Cô ta đang làm cái quái gì thế không biết?
- Tôi vừa bảo cô đi theo tôi cơ mà?
Đường Thi nhìn bà Thanh mà trong lòng chỉ thấy hận tên Quang Anh kia. Hắn là đồ thù dai, có mỗi mấy cái chuyện trẻ con thời học sinh mà cũng nhớ mãi vậy sao? Cứ như cô có phải hơn không? Những khi buồn chỉ cần nghĩ đến cái bản mặt ngắn tũn của hắn khi bị mất chức là cô muốn cười cho ruột dài ra. Rồi là khi đại tiện có vẻ khó khăn, cô chỉ việc nhớ lại cái mông trắng ơn ởn đến rùng mình của hắn… vậy là có bao nhiêu cũng tuôn hết ra. Đấy! Tại sao hắn không thể như cô? Đúng là óc ngắn. Có thế là cũng không biêt.
- Này Đường Thi. Nếu tai cô bị lặng như thế này thì tôi có thể lấy dáy tai cho cô.
Đường Thi như ngộ ra một chân lí sáng ngời. Đây chính là “thánh mẫu” sẽ phân phát những đồng Polime cho cô, sao cô có thể đắc tội được cơ chứ? Nghĩ vậy, Đường Thi liền giở trò của mình ra. Chỉ cần nịnh ma nữ bà bà này một tí biết đâu cô sẽ được giao cho công việc nhẹ nhàng và cuối tháng vẫn được những đồng lương dủ tiêu chuẩn thì sao? Còn tên Quang Anh. Mối thù này cô sẽ báo đáp sau. Cứ đợi đấy.
- Bác Thanh! Hì hì. Cháu đang suy nghĩ mà, đang suy nghĩ xem có công việc nào làm có thể giúp bác bớt nhọc được không?
Bà Thanh như hài lòng về những cái đấm nhẹ vào vai của Đường Thi và cả những lời mật ngọt như rót vào tai kia nữa chứ. Bà gật đầu:
- Thế đã nghĩ ra chưa?
Nhanh như cắt. Đường Thi vội vàng chụp lấy cơ hội.
- Tất nhiên là rồi ạ. Cháu thấy việc quản lí của bác rất nặng nhọc. Ngày nào bác cũng đi đi lại lại tìm kiếm mấy vết bẩn hôi hám này rồi lại quay về thông báo cho chị em chúng cháu dọn. Khớp chân bác sẽ thoái hoá mất. Bây giờ cháu quyết định rồi. Cháu từ bỏ danh nghĩa Tiểu Thư của nhà Đông Bang hội, cháu sẽ giúp bác công việc này.
- Cô phát hiện rồi thì có dọn luôn không?
Đường Thi cười đểu giả. Nụ cười chống chỉ định với những người tâm trạng không ổn định và sức chịu đựng có hạn:
- Cháu đã phát hiện ra rồi tất nhiên sẽ có nhiệm vụ thông báo để mọi người cùng làm chứ.
Bà Thanh ra vẻ nghĩ ngợi rồi gật đầu cái “uỵch”.
Gớm, đầu rõ nặng cơ. Đường thi cảm tưởng nó phải chửa đến 3 cân đất trong ấy. Thực ra là cô chưa nói hết. Cô chỉ có trách nhiệm phát hiện và thông báo, còn phần dọn dẹp… tất nhiên là chị em trong bang dọn dẹp làm rồi. Ha ha, cô tự “****” mình sao lại thông minh như thế cơ chứ? Thông minh hết cả phần người khác rồi.
Quang Anh vừa kí xong tập tài liệu dày cộp. Anh vươn vai một cái rồi ngáp thêm cái nữa cho trọn bộ. Như nhớ ra cái gì đó anh quay ra hỏi Lê Vân:
- Công việc của Đường Thi thế nào?
Lê Vân sắp xếp sổ sách rồi trả lời rành mạch:
- Cô ấy đã nhận việc rồi ạ!
Quang Anh gật gù. Cái loại ấy mà chấp nhận dễ dàng vậy sao? Cô ta không mang bộ mặt cáo ra đối phó với anh thì thôi chứ làm gì có chuyện cô ta chịu làm công việc ấy. Nghĩ đến đây Quang Anh chợt nhớ lại cái thời xưa kia: Ngày nào cũng vậy, cứ chiều chiều, đồng chí Quang Anh của chúng ta lại hiên ngang một chổi một xô tiến vào nhà vệ sinh theo cái kiểu “một đi không trở lại”. Nhưng như thế thì tốt quá, cái đáng nói ở đây là suốt kì 2 năm lớp 9, ngày nào đồng chí ấy cũng phải quay lại đây mới cay chứ.
Quang Anh còn nhớ như in cái bồn cầu của tên nào đại tiện xong không xả nước. Mẹ kiếp, nếu để anh biết được thằng chết giẫm nào thì anh thề tống cho bằng hết vào mồm nó. Báo hại anh hôm đấy khổ sở đến nỗi về ngủ còn mơ thấy cả đống phân đuổi theo mình. Rồi một lần đang hăng say “làm việc” là thế thì ở đâu chui ra con chuột cống to bằng bắp tay. Cả đời anh quân tử không sợ gì chỉ sợ duy nhất chuột, thế là ngày tươi đẹp hôm đó được anh đánh một mốc son lịch sử mang tên: Dũng sĩ diệt chuột! Mở ngoặc đơn: Không thành công và bị nó cắn cho sưng vù đầu ngón tay. Đóng ngoặc đơn.
Cứ nghĩ đến cái quá khứ huy hoàng ấy Quang Anh lại cảm thấy trong người xung huyết lạ kì. Cảm giác kiểu như muốn bóp chết một ai đó. Sời! Còn ai vinh dự hơn ngoài tiểu thư Đường Thi đang thị sát khu wc của chúng ta nữa.
Quang Anh bước vào khu wc. Anh định là định giải quyêt luôn tại wc tại văn phòng rồi. Nhưng anh muốn xem cái vẻ mặt khổ sở vì mùi hôi của Đường Thi sẽ như thế nào. Để cho cô ta thấu hiểu “niềm vui bất tận” khi đắm mình trong những “hương thơm dễ chịu” này như thế nào.
Nhưng điều anh nghĩ không hề xảy ra. Cái điều xảy ra chính là điều này:
Đường thi ngồi vắt chân chữ ngũ. Tay cầm cán chổi và cái đầu cũng dựa vào đấy ngủ gà ngủ gật nhìn rất rất thô. Cô còn dang mơ thấy một con gà tây to tướng ở trước mặt mình. Quả là đáng khâm phục, ở một nơi như thế này ngủ ngon lành như thế kia đã là “hảo” lắm rồi, đằng này tiểu thư Đường Thi còn mơ thấy cả đồ ăn mới chết chứ. Amen.
Quang Anh đưa tay lên mũi ngăn chặn đám mùi hôi đang tấn công mũi mình. anh xì một cái rõ to khi nhìn thấy người con gái trước mặt đang ngủ ngon lành như vậy. Con gái con đứa mà sao không có tí gì là thuần phong mĩ tục vậy? Không hiểu bố mẹ cô ta dạy cô ta kiểu gì nữa.
Đúng lúc Quang Anh trách thầm bố mẹ Đường Thi thì ở đâu đó tại Toà Nhà Vàng có một người đàn ông mặt mày dữ tợn hắt xì một cái khiến ai nấy xung quanh đều tỏ ra sợ hãi.
Liên Tuấn với lấy tờ giấy ướt từ tay mấy cậu nhân viên của mình. Ông lừ mắt nhìn mọi người xung quanh rồi bỗng nhiên:
- Hahaha….Mọi người làm gì mà nhìn tôi ghê vậy?
Mọi người như thở phào nhẹ nhõm trước giọng cười không hề nguy hiểm này rồi cũng vội cười theo.
Tuy nhiên trong lòng Liên Tuấn lúc ấy đang nghĩ như thế này: Nếu để ông bắt được đứa nào nói xấu ông ông sẽ vắt chân lên tận cổ nó.
Quay trở lại với đồng chí Quang Anh cùng tiểu thư Đường Thi của chúng ta. Khung cảnh là ở trong nhà vệ sinh của tập đoàn Dương Huy. Diễn Viên gồm có ba người. Ai thì các bạn cũng biết còn một ngưòi là tác giả đề phòng sẽ có thêm người nữa xuất hiện. Câu chuyện là thế này: Bấm máy. Action!
- Cô Đường Thi!
Quang Anh cố gắng gầm rú cái tên này.
Đường Thi đang ngủ chợt thấy như bị mất trọng tâm. Người cô đổ gục xuống đất. Theo cái tư thế đầu cắm xuống và mông chổng lên nhìn rất muốn cho một pô ảnh để bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng với một cái tittle là: Tiểu thư xinh đẹp Đường Thi tập chống đẩy không thành công”. Đường Thi vội vàng đứng dậy và chỉnh lại tư thế. Cô ngái ngủ nhìn cây chổi thân yêu 1 tiếng trước vẫn còn đang ở trong tay mình và giờ thì…nó nằm trong tay Quang Anh – Tên chết giẫm đó.
Quang Anh cười đểu giả rồi lại đưa cây chổi lên nhìn. Anh nhíu mày rồi quay ra nói:
- Cô có mắc bệnh gì về tim không? Hở van tim chẳng hạn?
Đường Thi vẫn không hiểu ẩn ý nên chỉ nói:
- Không ạ!
- Thế sao nước dãi dính đầy cán chổi thế này?
Đường thi vội vàng nheo mắt nhìn cán chổi. Ôi! Sao lại bóng loáng thế kia? Mai có lẽ cô nên dổi nghề “rửa chổi” thôi. Nhưng rồi cô lại cảm thấy như mình bị xúc phạm ghê gớm.
- Này. Cái bệnh hở van tim thì liên quan đếch gì đến việc tôi ngủ chảy nước dãi.
- Bingo!
Quang Anh làm ra vẻ tự tin rồi nói:
- Không sai! Nhưng tôi rất hứng thú với căn bệnh này. Gán ghép cho cô cũng chẳng sao.
Đường Thi chu môi ra nói:
- Đồ điên. Lí luận của anh có chuột nó ngửi nổi.
Nghe đến chuột là chân tay Quang Anh chợt mềm nhũn lại. Cô ta…Không phải cô ta biết việc anh sợ chuột mà cố tình nói thế đấy chứ? Nghĩ vậy Quang Anh cố làm ra vẻ mình thật bình tĩnh rồi lại cố ưỡn thẳng người lên trong khi cái lưng thì gù đến tận chân rồi. Trông thật tức cười.
- Tôi không nói chuyện với cô. Tôi có nhu cầu rồi.
Khi hắn vừa định bước vào wc thì cũng là lúc Đường Thi ngăn hắn lại. Sao lại có thể để hắn thoát dễ dàng như vậy được?
- Ầy! Sếp à. Nhà vệ sinh này do tôi quản lí.
Quang Anh trợn mắt đốp lại câu nực cười lúc nãy:
- Cái gì? Bác Thanh nghỉ việc hay sao?
- À không. Bác ấy có giao cho tôi nhiệm vụ quản lí và kiểm tra. Cho nên anh thông cảm để tôi làm nhiệm vụ.
Quang Anh nhếch môi cười nhạt. Cô ta tưởng mình đứng trên một người là có thể cưỡi đước lên tận cổ anh sao? Quên đi. Anh không nên đưa ra cái giả thiết này.
- Tôi là sếp của cô. Tôi có quyền…
Còn chưa nói hết câu thì Đường Thi đã nhảy vào chặn họng:
- Tôi làm việc công tư phân minh. Anh còn nhớ ngày xưa chứ? Tôi đã không nể tình anh là tiền Liên đội trưởng mà tha cho anh dọn nhà vệ sinh. Đấy. Một con người như tôi anh cũng…
Quang Anh cũng không phải vừa. Anh chẳng có hứng thú nghe cô ta dài dòng văn tự mà đứng đọc diễn thuyết ở nhà vệ sinh như chính quyền cấp cao vậy. Cái anh cần bây giờ là giải quyết nỗi buồn. Thế là anh cứ đi thẳng vào cửa. Nhưng còn chưa kịp nhìn thấy bệ xí đâu đã bị cô ta nói đằng sau:
- Các chị em vừa dọn dẹp xong. Tuy nhiên. Xác chuột không ai dám động vào. Nếu sếp tiện tay thì mang luôn ra ngoài hộ tôi nhé?
Chỉ cần nghe có thế. Có bao nhiêu nước trong bàng quang tí nữa thì Quang Anh tuôn ra cho bằng hết. Chết tiệt. Cô ta không phải biết anh sợ chuột đấy chứ? Vớ vẩn năm xưa cũng là cô ta bắt chuột hại anh cũng nên.
- Ở phòng nào?
Tất nhiên là Đường Thi đâu có ngu mà nói ra. Cô ngẩng mặt lên trần vẻ suy nghĩ. Cái bản mặt rất giống với những đứa xấu số mắc bệnh đao. Rồi cô lại giả vờ đưa ngón tay lên bấm bấm.
- Ây da! Tôi già rồi. Không thể nhớ được ở phòng nào. Thôi anh tự tìm nhé. MÀ hình như là chị em chưa đập chết đâu. Phiền anh cho “dỉe” giùm luôn.
Quang anh hận một nỗi không thể lao ngay đến lột quần áo cô ta và giở món cực hình tùng xẻo của cái thời phong kiến ra. Thật là đáng ghét. Cô ta không biết là anh “mót” như thế nào rồi hay sao?
Cuối cùng, không thể chịu được nữa. Đồng chí Quang Anh cũng quay người bỏ đi trong nỗi thất vọng tràn trề và cơn buồn…tiểu tiện cứ réo rắt trong lòng như một bản giao hưởng thật “êm dịu”. Hận một nỗi không thể cho nó lên khúc cao trào thôi.
Quang Anh vừa kí xong tập tài liệu dày cộp. Anh vươn vai một cái rồi ngáp thêm cái nữa cho trọn bộ. Như nhớ ra cái gì đó anh quay ra hỏi Lê Vân:
- Công việc của Đường Thi thế nào?
Lê Vân sắp xếp sổ sách rồi trả lời rành mạch:
- Cô ấy đã nhận việc rồi ạ!
Quang Anh gật gù. Cái loại ấy mà chấp nhận dễ dàng vậy sao? Cô ta không mang bộ mặt cáo ra đối phó với anh thì thôi chứ làm gì có chuyện cô ta chịu làm công việc ấy. Nghĩ đến đây Quang Anh chợt nhớ lại cái thời xưa kia: Ngày nào cũng vậy, cứ chiều chiều, đồng chí Quang Anh của chúng ta lại hiên ngang một chổi một xô tiến vào nhà vệ sinh theo cái kiểu “một đi không trở lại”. Nhưng như thế thì tốt quá, cái đáng nói ở đây là suốt kì 2 năm lớp 9, ngày nào đồng chí ấy cũng phải quay lại đây mới cay chứ.
Quang Anh còn nhớ như in cái bồn cầu của tên nào đại tiện xong không xả nước. Mẹ kiếp, nếu để anh biết được thằng chết giẫm nào thì anh thề tống cho bằng hết vào mồm nó. Báo hại anh hôm đấy khổ sở đến nỗi về ngủ còn mơ thấy cả đống phân đuổi theo mình. Rồi một lần đang hăng say “làm việc” là thế thì ở đâu chui ra con chuột cống to bằng bắp tay. Cả đời anh quân tử không sợ gì chỉ sợ duy nhất chuột, thế là ngày tươi đẹp hôm đó được anh đánh một mốc son lịch sử mang tên: Dũng sĩ diệt chuột! Mở ngoặc đơn: Không thành công và bị nó cắn cho sưng vù đầu ngón tay. Đóng ngoặc đơn.
Cứ nghĩ đến cái quá khứ huy hoàng ấy Quang Anh lại cảm thấy trong người xung huyết lạ kì. Cảm giác kiểu như muốn bóp chết một ai đó. Sời! Còn ai vinh dự hơn ngoài tiểu thư Đường Thi đang thị sát khu wc của chúng ta nữa.
Quang Anh bước vào khu wc. Anh định là định giải quyêt luôn tại wc tại văn phòng rồi. Nhưng anh muốn xem cái vẻ mặt khổ sở vì mùi hôi của Đường Thi sẽ như thế nào. Để cho cô ta thấu hiểu “niềm vui bất tận” khi đắm mình trong những “hương thơm dễ chịu” này như thế nào.
Nhưng điều anh nghĩ không hề xảy ra. Cái điều xảy ra chính là điều này:
Đường thi ngồi vắt chân chữ ngũ. Tay cầm cán chổi và cái đầu cũng dựa vào đấy ngủ gà ngủ gật nhìn rất rất thô. Cô còn dang mơ thấy một con gà tây to tướng ở trước mặt mình. Quả là đáng khâm phục, ở một nơi như thế này ngủ ngon lành như thế kia đã là “hảo” lắm rồi, đằng này tiểu thư Đường Thi còn mơ thấy cả đồ ăn mới chết chứ. Amen.
Quang Anh đưa tay lên mũi ngăn chặn đám mùi hôi đang tấn công mũi mình. anh xì một cái rõ to khi nhìn thấy người con gái trước mặt đang ngủ ngon lành như vậy. Con gái con đứa mà sao không có tí gì là thuần phong mĩ tục vậy? Không hiểu bố mẹ cô ta dạy cô ta kiểu gì nữa.
Đúng lúc Quang Anh trách thầm bố mẹ Đường Thi thì ở đâu đó tại Toà Nhà Vàng có một người đàn ông mặt mày dữ tợn hắt xì một cái khiến ai nấy xung quanh đều tỏ ra sợ hãi.
Liên Tuấn với lấy tờ giấy ướt từ tay mấy cậu nhân viên của mình. Ông lừ mắt nhìn mọi người xung quanh rồi bỗng nhiên:
- Hahaha….Mọi người làm gì mà nhìn tôi ghê vậy?
Mọi người như thở phào nhẹ nhõm trước giọng cười không hề nguy hiểm này rồi cũng vội cười theo.
Tuy nhiên trong lòng Liên Tuấn lúc ấy đang nghĩ như thế này: Nếu để ông bắt được đứa nào nói xấu ông ông sẽ vắt chân lên tận cổ nó.
Quay trở lại với đồng chí Quang Anh cùng tiểu thư Đường Thi của chúng ta. Khung cảnh là ở trong nhà vệ sinh của tập đoàn Dương Huy. Diễn Viên gồm có ba người. Ai thì các bạn cũng biết còn một ngưòi là tác giả đề phòng sẽ có thêm người nữa xuất hiện. Câu chuyện là thế này: Bấm máy. Action!
- Cô Đường Thi!
Quang Anh cố gắng gầm rú cái tên này.
Đường Thi đang ngủ chợt thấy như bị mất trọng tâm. Người cô đổ gục xuống đất. Theo cái tư thế đầu cắm xuống và mông chổng lên nhìn rất muốn cho một pô ảnh để bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng với một cái tittle là: Tiểu thư xinh đẹp Đường Thi tập chống đẩy không thành công”. Đường Thi vội vàng đứng dậy và chỉnh lại tư thế. Cô ngái ngủ nhìn cây chổi thân yêu 1 tiếng trước vẫn còn đang ở trong tay mình và giờ thì…nó nằm trong tay Quang Anh – Tên chết giẫm đó.
Quang Anh cười đểu giả rồi lại đưa cây chổi lên nhìn. Anh nhíu mày rồi quay ra nói:
- Cô có mắc bệnh gì về tim không? Hở van tim chẳng hạn?
Đường Thi vẫn không hiểu ẩn ý nên chỉ nói:
- Không ạ!
- Thế sao nước dãi dính đầy cán chổi thế này?
Đường thi vội vàng nheo mắt nhìn cán chổi. Ôi! Sao lại bóng loáng thế kia? Mai có lẽ cô nên dổi nghề “rửa chổi” thôi. Nhưng rồi cô lại cảm thấy như mình bị xúc phạm ghê gớm.
- Này. Cái bệnh hở van tim thì liên quan đếch gì đến việc tôi ngủ chảy nước dãi.
- Bingo!
Quang Anh làm ra vẻ tự tin rồi nói:
- Không sai! Nhưng tôi rất hứng thú với căn bệnh này. Gán ghép cho cô cũng chẳng sao.
Đường Thi chu môi ra nói:
- Đồ điên. Lí luận của anh có chuột nó ngửi nổi.
Nghe đến chuột là chân tay Quang Anh chợt mềm nhũn lại. Cô ta…Không phải cô ta biết việc anh sợ chuột mà cố tình nói thế đấy chứ? Nghĩ vậy Quang Anh cố làm ra vẻ mình thật bình tĩnh rồi lại cố ưỡn thẳng người lên trong khi cái lưng thì gù đến tận chân rồi. Trông thật tức cười.
- Tôi không nói chuyện với cô. Tôi có nhu cầu rồi.
Khi hắn vừa định bước vào wc thì cũng là lúc Đường Thi ngăn hắn lại. Sao lại có thể để hắn thoát dễ dàng như vậy được?
- Ầy! Sếp à. Nhà vệ sinh này do tôi quản lí.
Quang Anh trợn mắt đốp lại câu nực cười lúc nãy:
- Cái gì? Bác Thanh nghỉ việc hay sao?
- À không. Bác ấy có giao cho tôi nhiệm vụ quản lí và kiểm tra. Cho nên anh thông cảm để tôi làm nhiệm vụ.
Quang Anh nhếch môi cười nhạt. Cô ta tưởng mình đứng trên một người là có thể cưỡi đước lên tận cổ anh sao? Quên đi. Anh không nên đưa ra cái giả thiết này.
- Tôi là sếp của cô. Tôi có quyền…
Còn chưa nói hết câu thì Đường Thi đã nhảy vào chặn họng:
- Tôi làm việc công tư phân minh. Anh còn nhớ ngày xưa chứ? Tôi đã không nể tình anh là tiền Liên đội trưởng mà tha cho anh dọn nhà vệ sinh. Đấy. Một con người như tôi anh cũng…
Quang Anh cũng không phải vừa. Anh chẳng có hứng thú nghe cô ta dài dòng văn tự mà đứng đọc diễn thuyết ở nhà vệ sinh như chính quyền cấp cao vậy. Cái anh cần bây giờ là giải quyết nỗi buồn. Thế là anh cứ đi thẳng vào cửa. Nhưng còn chưa kịp nhìn thấy bệ xí đâu đã bị cô ta nói đằng sau:
- Các chị em vừa dọn dẹp xong. Tuy nhiên. Xác chuột không ai dám động vào. Nếu sếp tiện tay thì mang luôn ra ngoài hộ tôi nhé?
Chỉ cần nghe có thế. Có bao nhiêu nước trong bàng quang tí nữa thì Quang Anh tuôn ra cho bằng hết. Chết tiệt. Cô ta không phải biết anh sợ chuột đấy chứ? Vớ vẩn năm xưa cũng là cô ta bắt chuột hại anh cũng nên.
- Ở phòng nào?
Tất nhiên là Đường Thi đâu có ngu mà nói ra. Cô ngẩng mặt lên trần vẻ suy nghĩ. Cái bản mặt rất giống với những đứa xấu số mắc bệnh đao. Rồi cô lại giả vờ đưa ngón tay lên bấm bấm.
- Ây da! Tôi già rồi. Không thể nhớ được ở phòng nào. Thôi anh tự tìm nhé. MÀ hình như là chị em chưa đập chết đâu. Phiền anh cho “dỉe” giùm luôn.
Quang anh hận một nỗi không thể lao ngay đến lột quần áo cô ta và giở món cực hình tùng xẻo của cái thời phong kiến ra. Thật là đáng ghét. Cô ta không biết là anh “mót” như thế nào rồi hay sao?
Cuối cùng, không thể chịu được nữa. Đồng chí Quang Anh cũng quay người bỏ đi trong nỗi thất vọng tràn trề và cơn buồn…tiểu tiện cứ réo rắt trong lòng như một bản giao hưởng thật “êm dịu”. Hận một nỗi không thể cho nó lên khúc cao trào thôi.
/31
|