Cô mơ màng tỉnh dậy, khẽ cựa đầu, thì cảm nhận một người đang ngồi bên cạnh nhìn...
Anh ta buông quyển tạp chí xuống rồi hỏi:
- Tỉnh rồi à!
- Nhân Kiệt! Tại sao tôi lại..
- Em bị ngất, tôi đã mang em vào phòng hồi sức!
Sau đó mọi chuyện ùa về trong tâm chí Tiểu Yên, cô hốt hoảng ngồi dậy túm áo anh:
- Ba ! Ba tôi sao rồi!
- Ông ấy ổn rồi!
Đáy mắt anh thoáng giật, anh mỗi lần nói dối là mắt lại nháy một cái.
- Tôi phải đi thăm ba!
Cô định xuống giường thì bị anh ngăn lại rồi nói :
- Ôngấy tạm thời phải dưỡng sức! Để sau mà thăm!
- Anh điên à! Ba tôi đang như vậy mà bảo tôi lúc sau thăm.
Tiểu Yên vùng tay anh ra làm tay Nhân Kiệt xô vào bàn, quyển tạp chí bị rơi xuống, Tiểu Yên bàng hoàng nhặt nó lên, Nhân Kiệt không kịp ngăn lại, một dòng tin đập vào mắt cô:
'' Sự ra đi đột ngột của doanh nhân Vương Hoàng''.
- KHÔNG KHÔNG KHÔNG!!!!!!
Cô khóc oà lên rồi chạy ra khỏi phòng, Nhân Kiệt đuổi theo,..cô vồ tới bàn của y tá hỏi hoảng loạn:
- Ba tôi Vương Hoàng ông ấy ở đâu?
- Xin đợi chút!
Cô y tá nhập dữ liệu và ngẩng mặt lên nói những lời cứa ngang trái tim Tiểu Yên.
- Ông ấy đã từ trần vào lúc 10h,đã chuyển vào phòng xác.
Tiểu Yên ngã quỵ xuống đất,cô đấm vào ngực mình, mắt nhoè đi vì biển nước mắt, cô đau khổ hét lên ' BA''.
Phòng xác lạnh lẽo toả ra cảm giác khó chịu, cô tiến đến bên chiếc giường phủ khăn trắng, tay run lên khéo màn ra, một khuôn mặt quá đỗi quen thuộc với cô, người mà cô luôn ngưỡng mộ kính trọng yêu thương giờ ông nằm im lìm ở đây, mà để cho đứa con gái nhỏ bé phải khóc lên vì cô đơn tuyệt vọng.
Khi Nhân Kiệt định ôm lấy cô thì bị cô xô ra, lực đẩy không đủ làm cho anh ngã, nhưng cũng khiến anh khó chịu, cô mắng nhiếc anh:
- Vì anh lấy tôi, để rồi đám cưới ấy khiến tôi đã nguyện cầu có ai đó ngừng lại, và giờ đổi lại là chính cái chết của ba tôi, anh là kẻ khốn khiếp, tránh xa tôi ra, ngay từ đầu tôi đã bảo không được lấy tôi mà! Đê tiện.
Cô đánh vào ngực anh khiến Nhân Kiệt lùi vài bước, sau đó anh túm tay cô lại:
- Thôi được rồi em trách tôi cái gì cũng được, tôi sẽ đi khỏi đây cho em bình tĩnh lại!
- Đi đi ngay đi! ( cô hét lên)
Nhân Kiệt rời khỏi phòng, anh phẩy áo mình, mặt có chút cau có, rồi anh bấm đến một số điện thoại:
- Tao đã bảo mày phải canh giờ thật chuẩn xác sau buổi lễ kia mà! Sao để lão chết sớm hơn dự kiến.
- Tôi xin lỗi thiếu gia.
- Hừ giờ thì thay đổi kế hoạch một chút.
Rồi anh đi ra lan can.....
Anh ta buông quyển tạp chí xuống rồi hỏi:
- Tỉnh rồi à!
- Nhân Kiệt! Tại sao tôi lại..
- Em bị ngất, tôi đã mang em vào phòng hồi sức!
Sau đó mọi chuyện ùa về trong tâm chí Tiểu Yên, cô hốt hoảng ngồi dậy túm áo anh:
- Ba ! Ba tôi sao rồi!
- Ông ấy ổn rồi!
Đáy mắt anh thoáng giật, anh mỗi lần nói dối là mắt lại nháy một cái.
- Tôi phải đi thăm ba!
Cô định xuống giường thì bị anh ngăn lại rồi nói :
- Ôngấy tạm thời phải dưỡng sức! Để sau mà thăm!
- Anh điên à! Ba tôi đang như vậy mà bảo tôi lúc sau thăm.
Tiểu Yên vùng tay anh ra làm tay Nhân Kiệt xô vào bàn, quyển tạp chí bị rơi xuống, Tiểu Yên bàng hoàng nhặt nó lên, Nhân Kiệt không kịp ngăn lại, một dòng tin đập vào mắt cô:
'' Sự ra đi đột ngột của doanh nhân Vương Hoàng''.
- KHÔNG KHÔNG KHÔNG!!!!!!
Cô khóc oà lên rồi chạy ra khỏi phòng, Nhân Kiệt đuổi theo,..cô vồ tới bàn của y tá hỏi hoảng loạn:
- Ba tôi Vương Hoàng ông ấy ở đâu?
- Xin đợi chút!
Cô y tá nhập dữ liệu và ngẩng mặt lên nói những lời cứa ngang trái tim Tiểu Yên.
- Ông ấy đã từ trần vào lúc 10h,đã chuyển vào phòng xác.
Tiểu Yên ngã quỵ xuống đất,cô đấm vào ngực mình, mắt nhoè đi vì biển nước mắt, cô đau khổ hét lên ' BA''.
Phòng xác lạnh lẽo toả ra cảm giác khó chịu, cô tiến đến bên chiếc giường phủ khăn trắng, tay run lên khéo màn ra, một khuôn mặt quá đỗi quen thuộc với cô, người mà cô luôn ngưỡng mộ kính trọng yêu thương giờ ông nằm im lìm ở đây, mà để cho đứa con gái nhỏ bé phải khóc lên vì cô đơn tuyệt vọng.
Khi Nhân Kiệt định ôm lấy cô thì bị cô xô ra, lực đẩy không đủ làm cho anh ngã, nhưng cũng khiến anh khó chịu, cô mắng nhiếc anh:
- Vì anh lấy tôi, để rồi đám cưới ấy khiến tôi đã nguyện cầu có ai đó ngừng lại, và giờ đổi lại là chính cái chết của ba tôi, anh là kẻ khốn khiếp, tránh xa tôi ra, ngay từ đầu tôi đã bảo không được lấy tôi mà! Đê tiện.
Cô đánh vào ngực anh khiến Nhân Kiệt lùi vài bước, sau đó anh túm tay cô lại:
- Thôi được rồi em trách tôi cái gì cũng được, tôi sẽ đi khỏi đây cho em bình tĩnh lại!
- Đi đi ngay đi! ( cô hét lên)
Nhân Kiệt rời khỏi phòng, anh phẩy áo mình, mặt có chút cau có, rồi anh bấm đến một số điện thoại:
- Tao đã bảo mày phải canh giờ thật chuẩn xác sau buổi lễ kia mà! Sao để lão chết sớm hơn dự kiến.
- Tôi xin lỗi thiếu gia.
- Hừ giờ thì thay đổi kế hoạch một chút.
Rồi anh đi ra lan can.....
/66
|