Xem có một bộ phim thôi mà ai cũng lơ đãng.
Sau khi hết phim, Thẩm Tại định dẫn cô đi tới nhà hàng mà mình đã chuẩn bị trước ăn cơm. Nhưng khi nãy Thịnh Văn Ngôn đã ăn hơn nửa hộp bắp, bây giờ cô không đói bụng chút nào.
“Em không muốn ăn cơm hả?” Thẩm Tại hỏi.
“Không có khẩu vị.” Thịnh Văn Ngôn nắm tay anh, đi dạo từ từ trong khu thương mại.
“Ừm, vậy lát nữa ăn.”
Cùng tầng với rạp chiếu phim đều là nhà hàng, cửa tiệm bán đồ ăn, hai người đi thang máy xuống lầu.
Thịnh Văn Ngôn đứng bên cạnh, liếc qua nhìn anh. Khi nãy ở trong rạp không thấy rõ, bây giờ ra ngoài, đối diện với khuôn mặt mình đã ước mong từ lâu, hơn nữa còn gần như thế, trong lòng cô bỗng nhiên rung động lạ kỳ.
Bản thân và sếp cũ thành một cặp… Thịnh Văn Ngôn luôn cảm thấy thật thần kỳ.
Thẩm Tại có thể cảm giác được cô gái cạnh bên đang nhìn mình. Ở trong rạp, Thịnh Văn Ngôn cứ làm mấy chuyện lén lút, tâm tư của anh bị cô xáo trộn lên, bây giờ ra đây cô lại không ngừng tiếp diễn.
Thẩm Tại rũ mắt nhìn qua: “Nhìn đường nào.”
Chụt ——
Người bên cạnh tranh thủ, sáp lại gần hôn một cái. Anh nắm chặt tay cô, bó tay không làm gì được. Thịnh Văn Ngôn cười một cách không hề kiêng dè, đôi mắt hút hồn cong cong: “Thẩm Tại, anh đẹp trai quá.”
Thẩm Tại đã quen với những lời khen của cô nhưng anh vẫn hưởng thụ. Anh không bị trêu chọc, cúi đầu muốn đáp trả nụ hôn.
“Anh mới cần nhìn đường đó!”
Thang máy đã đến nơi, Thịnh Văn Ngôn kéo Thẩm Tại thì anh mới dừng lại, dẫn cô đi ra.
Cuối tuần, đầy người ra người vào khu thương mại, khi nãy suy nghĩ chợt nhảy ra trong đầu nên quên mất chuyện này. Bây giờ thấy bên cạnh đông người qua lại, tự nhiên không thể làm chuyện gì quá mức. Vậy nên hai người chỉ có thể nắm tay nhau, không làm gì khác được nữa.
“Hay là chúng ta về nhà anh đi?” Thẩm Tại bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh lên tiếng. Mắt anh khẽ híp lại, “Em nói gì chứ?”
Thịnh Văn Ngôn cũng cảm thấy câu này nghe kì kì, cho dù da cô dày nhưng vành tai đã hơi hơi nóng: “Ý em, ý em là chúng ta đừng đi nhà hàng ăn cơm nữa. Em muốn ăn sủi cảo, cái mà bữa anh làm đó. Vậy nên tới nhà anh đi. Ơ anh đừng nghĩ nhiều nha.”
Thẩm Tại: “Anh có suy nghĩ nhiều gì đâu?”
Ok… Anh không suy nghĩ nhiều, là em suy nghĩ nhiều đó được chưa!
Thịnh Văn Ngôn kéo tay anh, “Có được không hả anh? Bây giờ em cũng không đói, làm xong sủi cảo là vừa đói luôn.”
“Ừm.” Thẩm Tại không để ý suy nghĩ bất chợt của cô, khẽ cười, “Em thích là được.”
Lịch trình hẹn hò thay đổi chớp choáng, Thẩm Tại định học theo Dương Khiêm Hòa, đi tới những nhà hàng Michelin cao cấp ăn một bữa tối lãng mạn mà con gái thích. Nhưng không ngờ kế hoạch đột nhiên thay đổi thành về nhà, đi siêu thị.
Sau khi đi dạo, hai người chạy về Đồng Nguyệt Loan.
Một tay anh cầm nguyên liệu nấu ăn, tay còn lại nắm tay cô đi vào trong, vừa nói vừa cười. Nhưng lúc mở cửa bước vào, tiếng cười nói cũng ngưng bặt. Bởi vì đèn trong phòng đã được bật sáng, không chỉ đèn sáng mà cách đó không xa còn có hai người đang đứng.
Hai người kia nhìn bọn họ, lại dồn ánh mắt về phía hai bàn tay đan nhau, mắt trợn tròn. Thịnh Văn Ngôn chú ý tới tầm mắt của họ, nở nụ cười cứng đờ, im lặng rút tay ra.
“Mẹ, Vân Nghê, sao hai người lại ở đây?” Thẩm Tại thì lại rất bình tĩnh, anh không hài lòng lắm, mở miệng hỏi.
Triệu Thuận Từ há miệng, bất chợt không biết nên nói gì, hồi lâu mới thốt lên: “Mẹ, mẹ định tới thăm con. Mẹ cũng vừa tơi thôi, ai biết con không có ở nhà.”
Thẩm Tại: “Trước khi tới mẹ không gọi điện thoại cho con, vậy thì làm sao biết con có ở nhà không chứ!”
Hôm nay Triệu Thuận Từ tới để “chặn đầu” Thẩm Tại. Mấy hôm nay bà đồng ý với Thẩm Tại là sẽ không quấy rầy Thịnh Văn Ngôn, nhưng khi bà muốn hỏi chuyện của hai người bây giờ thì anh lại không nói.
Thẩm Tại không kể mà cũng không về nhà, bà cuống lên, trực tiếp chạy tới đây tìm con trai luôn. Nhưng không ngờ hôm nay tới hỏi chuyện thì lại thấy hai người tay nắm tay đi vào!
Sau sự kiện Thẩm Tại “bị đánh”, đã lâu rồi cô không gặp Triệu Thuận Từ. Lúc này bị bà bắt gặp nên cảm thấy hơi lúng túng: “Dì à, chúng cháu, chúng cháu định gói sủi cảo… Dì tới đúng lúc quá! Có thể ăn cùng nhau rồi.”
Triệu Thuận Từ từ từ tiêu hóa tin tức: “À sủi cảo hả? Thẩm Tại, con lại gói sủi sảo nữa à?”
Thẩm Tại xách túi đi vào bếp: “Mẹ muốn vào giúp con cũng được.”
Thịnh Văn Ngôn: “Hay là để em giúp anh?”
Thịnh Văn Ngôn nói xong thì định đi theo vào, ai ngờ bị Triệu Thuận Từ níu tay lại, “Cháu để nó đi đi, nó tự làm cũng được mà, dù gì hôm trước cũng làm một lần rồi.”
Thịnh Văn Ngôn: “À…”
“Văn Ngôn cháu lại đây, chúng ta tán gẫu chút nhé?”
Thịnh Văn Ngôn nhìn vào bêp, “Vâng ạ.”
Triệu Thuận Từ không kịp chờ đợi, kéo cô ngồi xuống ghế sa lon, còn Thẩm Vân Nghê, người đi theo bà tới đây đã hóa đá tại chỗ.
Mặc dù đã biết từ lâu rằng chú út của mình thích Thịnh Văn Ngôn, nhưng khi tận mắt nhìn thấy hai người tay trong tay, cô ta vẫn không khỏi bàng hoàng. Lúc đầu cô ta dương dương tự đắc vì khỏi phải kêu chị dâu, ai mà ngờ bây giờ phải gọi bằng thím?
Cái thế giới gì đây trời!!!!
Ở bên kia, Thịnh Văn Ngôn thấp thỏm trong lòng. Hôm trước Thẩm Tại về nhà bị mắng, cô cảm thấy có lẽ Triệu Thuận Từ không thích hai bọn họ quen nhau. Vậy nên sau khi ngồi xuống, đầu óc cô bắt đầu nhanh chóng vận hành, suy nghĩ xem nên giải thích với bà thế nào.
Cô sợ Triệu Thuận Từ hiểu lầm mình có mưu đồ xấu, cứ lượn qua lượn lại giữa Thẩm Thụ Diệc và Thẩm Tại.
“Dì à, chuyện đó…”
“Thẩm Tại có tốt với con không?” Triệu Thuận Từ đột nhiên hỏi.
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt: “Dạ?”
Triệu Thuận Từ nắm lấy tay cô, nói: “Văn Ngôn à, con cũng biết là con trai của dì tính tình bình thường, nói chuyện khó nghe, lại còn chỉ chăm chăm vào công việc… Vậy nên nó có tốt với con không? Không tốt con phải nói nha, đừng sợ nó, cũng không cần vì thể diện của dì đâu!”
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt hai giây rồi mới kịp phản ứng, trong lòng cô dâng lên cảm giác ấm áp: “Dì ơi, anh ấy tốt với con lắm.”
“Cái con bé này, đừng có vội đồng ý bên nhau chỉ vì cái tên đàn ông đó xuông bếp nấu cho con ăn hai ba lần. Chuyện này muốn biết chính xác thì phải quan sát lâu dài.”
Triệu Thuận Từ nói nghiêm túc, Thịnh Văn Ngôn không kìm được bật cười, rốt cuộc… Ai mới là con ruột đây.
“Ôi trời con đừng cười, dì nói thật đó.” Triệu Thuận Từ bảo, “Thật sự là dì rất mong trở thành người một nhà với con, nhưng dì cũng biết rõ tánh tình của con trai dì. Dì không thể để cho con bị nó ức hiếp được.”
“Không có, con không có bị ức hiếp!” Thịnh Văn Ngôn nói, “Bình thường anh ấy rất dễ tính ạ.”
Triệu thuận Từ, người luôn bị con trai mình chọc tức nghi ngờ hỏi: “Thật à?”
“Vâng, dì yên tâm đi ạ, thật sự là anh ấy rất tốt với con.”
“Mẹ lại hạch sách con à?” Thẩm Tại đi ra, nghe Triệu Thuận Từ nói vậy thì lạnh lùng hỏi. Triệu Thuận Từ liếc anh: “Ừ vậy đó! Mẹ quan tâm Văn Ngôn nhiều chút thì có làm sao?”
Thẩm Tại: “Vậy con là cái gì?”
Triệu Thuận Từ: “Ai mà quan tâm. Bây giờ mẹ nói với con, nếu con dám trút giận lên Văn Ngôn, dám đối xử tệ bạc, làm Văn Ngôn đau lòng thì mẹ sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho con.”
Thẩm Tại: “… Mẹ toàn lo nghĩ bậy bạ.”
“Đây là lời cảnh cáo đó.”
“Vâng.”
Ván đã đóng thuyền, sự thấp thỏm lo âu dạo này trong lòng bà đã vơi đi một chút. Không phải cháu dâu, là con dâu đã tốt lắm rồi.
Bây giờ Văn Ngôn đã nên đôi nên cặp với con trai mình, thế thì sau này bà có thể thường xuyên gặp cô rồi. Nghĩ tới đây, Triệu Thuận Từ lại vui vẻ: “Hai đứa bắt đầu quen nhau từ hồi nào?”
Thịnh Văn Ngôn trả lời: “Mới mấy hôm trước thôi ạ.”
Triệu Thuận Từ: “Sao mà bên nhau được? Thẩm Tại thổ lộ với con à? Nó lại còn làm chuyện đó á? Sao, làm thế nào?”
“Mẹ hỏi chuyện này làm gì?” Khuôn mặt Thẩm Tại hơi mất tự nhiên, “Mẹ đừng quan tâm, mẹ vào bếp giúp con đi.”
“Hơ cái thằng này, tự gói sủi cảo đi. Hôm bữa con làm ổn lắm mà.”
Thẩm Tại: “Bây giờ đông người. Mẹ và Vân Nghê định đi về, không ở lại ăn phải không?”
“Đương nhiên ở lại chứ.”
“Anh đừng bắt dì làm, để em phụ anh.” Thịnh Văn Ngôn đứng dậy đi tới, nói, “Dì và Vân Nghê ngồi xem TV đi ạ. Tụi con làm nhanh rồi lát nữa vừa ăn vừa trò chuyện.”
Nói xong cô kéo tay Thẩm Tại, cùng nhau vào bếp. Triệu Thuận Từ nhìn hai cái bóng lưng biến mất ở cửa nhà bếp, nụ cười càng rạng rỡ hơn. Nhìn thế này lại thấy xứng đôi đó chứ…
“Vân Nghê, cháu ngây ra đó làm gì?” Khóe mắt bà bắt gặp một bóng người, đột nhiên nhớ lại Thẩm Vân Nghê còn ở đây. Khuôn mặt cô ta sa sầm, ngồi xuống bên cạnh bà.
“Bà không có bảo cháu ngồi, cháu đi giúp chú thím út đi… À mà thôi bỏ đi.” Triệu Thuận Từ nhớ lại gì đó, nói, “Hay là đừng đi, cứ để hai đứa đó một mình, như vậy mới thú vị.”
Thẩm Vân Nghê: “… Thím út? Cháu không xưng hô như vậy được không?”
Triệu Thuận Từ: “Bạn gái của chú, không gọi vậy thì phải gọi thế nào?”
Thẩm Vân Nghê thở ra một hơi, buồn rầu muốn chết: “Nhưng, nhưng mà hai người đó chưa kết hôn, cháu không gọi…”
“Kết hôn?” Triệu Thuận Từ chợt vỗ đùi, “Đúng vậy nhỉ, cháu không nói bà cũng quên mất. Mau, mau xem lịch, trong năm nay… Vậy thì nhanh quá không nhỉ? Hay là sang năm? Ừ… Bà sẽ xem ngày thử, mà cụ thể thì phải coi ý Văn Ngôn sao.”
Thẩm Vân Nghê: “…”
Sao lại nhắc tới kết hôn nữa!!!
——
Bên trong nhà bếp, Thẩm Tại đang sơ chế thịt heo, Thịnh Văn Ngôn thì ở bên cạnh rửa rau. Rửa xong cô lại nhích đến bên cạnh anh: “Em rửa xong rồi.”
Thẩm Tại liếc nhìn, “Ừ, vậy em ra ngoài chờ đi.”
“Em ở đây với anh, buổi hẹn hò đầu tiên mà để anh một mình thì đáng thương lắm.”
Nói tới đây, Thẩm Tại mới nhớ hai người về nhà để tận hưởng không gian riêng tư. Bây giờ hay rồi, trong nhà có tới hai cái bóng đèn công suất cao.
“Khi nãy em cứ sợ dì sẽ không đồng ý, không nghĩ ngờ dì thích em đến thế, em cũng yên tâm rồi.” Thịnh Văn Ngôn rúc vào bên cạnh anh, nhỏ giọng nói.
Thẩm Tại: “Bà ấy vẫn luôn quý mến em mà.”
“À ~ vậy anh cũng luôn thích em chứ?”
Thẩm Tại khẽ cười.
“Anh cười gì vậy?”
Rất ít khi nào Thẩm Tại sẽ thốt ra những lời đường mật sến súa này, nhưng có vẻ cô gái nhỏ lại thích nghe. Anh nhìn Thịnh Văn Ngôn, tốt hơn là chiều theo cô.
“Ừ, sẽ luôn thích em.”
Thịnh Văn Ngôn nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, hài lòng ôm lấy Thẩm Tại, sau đó nhón chân lên hôn trộm một cái. Sau khi hôn xong, cô lui qua một bên nhìn anh.
“Thịnh Văn Ngôn.” Thẩm Tại dừng việc đang làm, quay đầu, “Qua đây.”
“Hả? Qua đâu cơ?”
“Em nhích lại, giống như khi nãy vậy.”
Thịnh Văn Ngôn nghe lời đi tới bên cạnh. Tay của Thẩm Tại vẫn còn đang cầm nguyên liệu nấu ăn, không bỏ xuống được, thế là anh nói: “Kề sát đầu lại đây.”
Thịnh Văn Ngôn: “Ờm.”
Với góc độ này, vị trí này thì dễ dàng rồi đấy, Thẩm Tại liếc nhìn môi cô, cúi người mút lấy nó. Nhịp thở cô hơi chậm lại, tim cũng hẫng một nhịp.
“Bên ngoài còn có người mà…”
Thẩm Tại kề mũi mình sát mũi cô, giọng nói mơ hồ mang theo ý cười, “Lúc hôn anh sao em không nói vậy đi?”
“Em… ưm.”
Thẩm Tại không chờ cô trả lời mà hôn trở lại, tiến quân thần tốc, ôm cô…
Tiếng mút rất nhỏ, nhưng trong căn bếp này, nó giống như một thiết bị âm thầm mang tính cảnh báo, ý nhắc nhở: Chỉ được nếm sơ, không thể tấn công mạnh bạo.
Nhưng Thẩm Tại dường như bỏ quên tiếng cảnh cáo kia, không ngừng nghỉ, đi sâu vào… Nhịp thở của cô loạn xạ, nhân lúc anh cho mình chút không gian để thở, cô lại lui ra.
Thẩm Tại duy trì tư thế cúi người, ngước mắt nhìn cô, đôi mắt sáng ngời lạ thường, giống như mang theo tia lửa.
“Em còn ở đây đợi nữa không?” Thẩm Tại hỏi.
Thịnh Văn Ngôn: “…”
Khóe môi anh hơi cong lên: “Hay là em ra ngoài trước đi, nếu không là hôm nay sủi cảo làm mãi không xong đâu.”
Sau khi hết phim, Thẩm Tại định dẫn cô đi tới nhà hàng mà mình đã chuẩn bị trước ăn cơm. Nhưng khi nãy Thịnh Văn Ngôn đã ăn hơn nửa hộp bắp, bây giờ cô không đói bụng chút nào.
“Em không muốn ăn cơm hả?” Thẩm Tại hỏi.
“Không có khẩu vị.” Thịnh Văn Ngôn nắm tay anh, đi dạo từ từ trong khu thương mại.
“Ừm, vậy lát nữa ăn.”
Cùng tầng với rạp chiếu phim đều là nhà hàng, cửa tiệm bán đồ ăn, hai người đi thang máy xuống lầu.
Thịnh Văn Ngôn đứng bên cạnh, liếc qua nhìn anh. Khi nãy ở trong rạp không thấy rõ, bây giờ ra ngoài, đối diện với khuôn mặt mình đã ước mong từ lâu, hơn nữa còn gần như thế, trong lòng cô bỗng nhiên rung động lạ kỳ.
Bản thân và sếp cũ thành một cặp… Thịnh Văn Ngôn luôn cảm thấy thật thần kỳ.
Thẩm Tại có thể cảm giác được cô gái cạnh bên đang nhìn mình. Ở trong rạp, Thịnh Văn Ngôn cứ làm mấy chuyện lén lút, tâm tư của anh bị cô xáo trộn lên, bây giờ ra đây cô lại không ngừng tiếp diễn.
Thẩm Tại rũ mắt nhìn qua: “Nhìn đường nào.”
Chụt ——
Người bên cạnh tranh thủ, sáp lại gần hôn một cái. Anh nắm chặt tay cô, bó tay không làm gì được. Thịnh Văn Ngôn cười một cách không hề kiêng dè, đôi mắt hút hồn cong cong: “Thẩm Tại, anh đẹp trai quá.”
Thẩm Tại đã quen với những lời khen của cô nhưng anh vẫn hưởng thụ. Anh không bị trêu chọc, cúi đầu muốn đáp trả nụ hôn.
“Anh mới cần nhìn đường đó!”
Thang máy đã đến nơi, Thịnh Văn Ngôn kéo Thẩm Tại thì anh mới dừng lại, dẫn cô đi ra.
Cuối tuần, đầy người ra người vào khu thương mại, khi nãy suy nghĩ chợt nhảy ra trong đầu nên quên mất chuyện này. Bây giờ thấy bên cạnh đông người qua lại, tự nhiên không thể làm chuyện gì quá mức. Vậy nên hai người chỉ có thể nắm tay nhau, không làm gì khác được nữa.
“Hay là chúng ta về nhà anh đi?” Thẩm Tại bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh lên tiếng. Mắt anh khẽ híp lại, “Em nói gì chứ?”
Thịnh Văn Ngôn cũng cảm thấy câu này nghe kì kì, cho dù da cô dày nhưng vành tai đã hơi hơi nóng: “Ý em, ý em là chúng ta đừng đi nhà hàng ăn cơm nữa. Em muốn ăn sủi cảo, cái mà bữa anh làm đó. Vậy nên tới nhà anh đi. Ơ anh đừng nghĩ nhiều nha.”
Thẩm Tại: “Anh có suy nghĩ nhiều gì đâu?”
Ok… Anh không suy nghĩ nhiều, là em suy nghĩ nhiều đó được chưa!
Thịnh Văn Ngôn kéo tay anh, “Có được không hả anh? Bây giờ em cũng không đói, làm xong sủi cảo là vừa đói luôn.”
“Ừm.” Thẩm Tại không để ý suy nghĩ bất chợt của cô, khẽ cười, “Em thích là được.”
Lịch trình hẹn hò thay đổi chớp choáng, Thẩm Tại định học theo Dương Khiêm Hòa, đi tới những nhà hàng Michelin cao cấp ăn một bữa tối lãng mạn mà con gái thích. Nhưng không ngờ kế hoạch đột nhiên thay đổi thành về nhà, đi siêu thị.
Sau khi đi dạo, hai người chạy về Đồng Nguyệt Loan.
Một tay anh cầm nguyên liệu nấu ăn, tay còn lại nắm tay cô đi vào trong, vừa nói vừa cười. Nhưng lúc mở cửa bước vào, tiếng cười nói cũng ngưng bặt. Bởi vì đèn trong phòng đã được bật sáng, không chỉ đèn sáng mà cách đó không xa còn có hai người đang đứng.
Hai người kia nhìn bọn họ, lại dồn ánh mắt về phía hai bàn tay đan nhau, mắt trợn tròn. Thịnh Văn Ngôn chú ý tới tầm mắt của họ, nở nụ cười cứng đờ, im lặng rút tay ra.
“Mẹ, Vân Nghê, sao hai người lại ở đây?” Thẩm Tại thì lại rất bình tĩnh, anh không hài lòng lắm, mở miệng hỏi.
Triệu Thuận Từ há miệng, bất chợt không biết nên nói gì, hồi lâu mới thốt lên: “Mẹ, mẹ định tới thăm con. Mẹ cũng vừa tơi thôi, ai biết con không có ở nhà.”
Thẩm Tại: “Trước khi tới mẹ không gọi điện thoại cho con, vậy thì làm sao biết con có ở nhà không chứ!”
Hôm nay Triệu Thuận Từ tới để “chặn đầu” Thẩm Tại. Mấy hôm nay bà đồng ý với Thẩm Tại là sẽ không quấy rầy Thịnh Văn Ngôn, nhưng khi bà muốn hỏi chuyện của hai người bây giờ thì anh lại không nói.
Thẩm Tại không kể mà cũng không về nhà, bà cuống lên, trực tiếp chạy tới đây tìm con trai luôn. Nhưng không ngờ hôm nay tới hỏi chuyện thì lại thấy hai người tay nắm tay đi vào!
Sau sự kiện Thẩm Tại “bị đánh”, đã lâu rồi cô không gặp Triệu Thuận Từ. Lúc này bị bà bắt gặp nên cảm thấy hơi lúng túng: “Dì à, chúng cháu, chúng cháu định gói sủi cảo… Dì tới đúng lúc quá! Có thể ăn cùng nhau rồi.”
Triệu Thuận Từ từ từ tiêu hóa tin tức: “À sủi cảo hả? Thẩm Tại, con lại gói sủi sảo nữa à?”
Thẩm Tại xách túi đi vào bếp: “Mẹ muốn vào giúp con cũng được.”
Thịnh Văn Ngôn: “Hay là để em giúp anh?”
Thịnh Văn Ngôn nói xong thì định đi theo vào, ai ngờ bị Triệu Thuận Từ níu tay lại, “Cháu để nó đi đi, nó tự làm cũng được mà, dù gì hôm trước cũng làm một lần rồi.”
Thịnh Văn Ngôn: “À…”
“Văn Ngôn cháu lại đây, chúng ta tán gẫu chút nhé?”
Thịnh Văn Ngôn nhìn vào bêp, “Vâng ạ.”
Triệu Thuận Từ không kịp chờ đợi, kéo cô ngồi xuống ghế sa lon, còn Thẩm Vân Nghê, người đi theo bà tới đây đã hóa đá tại chỗ.
Mặc dù đã biết từ lâu rằng chú út của mình thích Thịnh Văn Ngôn, nhưng khi tận mắt nhìn thấy hai người tay trong tay, cô ta vẫn không khỏi bàng hoàng. Lúc đầu cô ta dương dương tự đắc vì khỏi phải kêu chị dâu, ai mà ngờ bây giờ phải gọi bằng thím?
Cái thế giới gì đây trời!!!!
Ở bên kia, Thịnh Văn Ngôn thấp thỏm trong lòng. Hôm trước Thẩm Tại về nhà bị mắng, cô cảm thấy có lẽ Triệu Thuận Từ không thích hai bọn họ quen nhau. Vậy nên sau khi ngồi xuống, đầu óc cô bắt đầu nhanh chóng vận hành, suy nghĩ xem nên giải thích với bà thế nào.
Cô sợ Triệu Thuận Từ hiểu lầm mình có mưu đồ xấu, cứ lượn qua lượn lại giữa Thẩm Thụ Diệc và Thẩm Tại.
“Dì à, chuyện đó…”
“Thẩm Tại có tốt với con không?” Triệu Thuận Từ đột nhiên hỏi.
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt: “Dạ?”
Triệu Thuận Từ nắm lấy tay cô, nói: “Văn Ngôn à, con cũng biết là con trai của dì tính tình bình thường, nói chuyện khó nghe, lại còn chỉ chăm chăm vào công việc… Vậy nên nó có tốt với con không? Không tốt con phải nói nha, đừng sợ nó, cũng không cần vì thể diện của dì đâu!”
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt hai giây rồi mới kịp phản ứng, trong lòng cô dâng lên cảm giác ấm áp: “Dì ơi, anh ấy tốt với con lắm.”
“Cái con bé này, đừng có vội đồng ý bên nhau chỉ vì cái tên đàn ông đó xuông bếp nấu cho con ăn hai ba lần. Chuyện này muốn biết chính xác thì phải quan sát lâu dài.”
Triệu Thuận Từ nói nghiêm túc, Thịnh Văn Ngôn không kìm được bật cười, rốt cuộc… Ai mới là con ruột đây.
“Ôi trời con đừng cười, dì nói thật đó.” Triệu Thuận Từ bảo, “Thật sự là dì rất mong trở thành người một nhà với con, nhưng dì cũng biết rõ tánh tình của con trai dì. Dì không thể để cho con bị nó ức hiếp được.”
“Không có, con không có bị ức hiếp!” Thịnh Văn Ngôn nói, “Bình thường anh ấy rất dễ tính ạ.”
Triệu thuận Từ, người luôn bị con trai mình chọc tức nghi ngờ hỏi: “Thật à?”
“Vâng, dì yên tâm đi ạ, thật sự là anh ấy rất tốt với con.”
“Mẹ lại hạch sách con à?” Thẩm Tại đi ra, nghe Triệu Thuận Từ nói vậy thì lạnh lùng hỏi. Triệu Thuận Từ liếc anh: “Ừ vậy đó! Mẹ quan tâm Văn Ngôn nhiều chút thì có làm sao?”
Thẩm Tại: “Vậy con là cái gì?”
Triệu Thuận Từ: “Ai mà quan tâm. Bây giờ mẹ nói với con, nếu con dám trút giận lên Văn Ngôn, dám đối xử tệ bạc, làm Văn Ngôn đau lòng thì mẹ sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho con.”
Thẩm Tại: “… Mẹ toàn lo nghĩ bậy bạ.”
“Đây là lời cảnh cáo đó.”
“Vâng.”
Ván đã đóng thuyền, sự thấp thỏm lo âu dạo này trong lòng bà đã vơi đi một chút. Không phải cháu dâu, là con dâu đã tốt lắm rồi.
Bây giờ Văn Ngôn đã nên đôi nên cặp với con trai mình, thế thì sau này bà có thể thường xuyên gặp cô rồi. Nghĩ tới đây, Triệu Thuận Từ lại vui vẻ: “Hai đứa bắt đầu quen nhau từ hồi nào?”
Thịnh Văn Ngôn trả lời: “Mới mấy hôm trước thôi ạ.”
Triệu Thuận Từ: “Sao mà bên nhau được? Thẩm Tại thổ lộ với con à? Nó lại còn làm chuyện đó á? Sao, làm thế nào?”
“Mẹ hỏi chuyện này làm gì?” Khuôn mặt Thẩm Tại hơi mất tự nhiên, “Mẹ đừng quan tâm, mẹ vào bếp giúp con đi.”
“Hơ cái thằng này, tự gói sủi cảo đi. Hôm bữa con làm ổn lắm mà.”
Thẩm Tại: “Bây giờ đông người. Mẹ và Vân Nghê định đi về, không ở lại ăn phải không?”
“Đương nhiên ở lại chứ.”
“Anh đừng bắt dì làm, để em phụ anh.” Thịnh Văn Ngôn đứng dậy đi tới, nói, “Dì và Vân Nghê ngồi xem TV đi ạ. Tụi con làm nhanh rồi lát nữa vừa ăn vừa trò chuyện.”
Nói xong cô kéo tay Thẩm Tại, cùng nhau vào bếp. Triệu Thuận Từ nhìn hai cái bóng lưng biến mất ở cửa nhà bếp, nụ cười càng rạng rỡ hơn. Nhìn thế này lại thấy xứng đôi đó chứ…
“Vân Nghê, cháu ngây ra đó làm gì?” Khóe mắt bà bắt gặp một bóng người, đột nhiên nhớ lại Thẩm Vân Nghê còn ở đây. Khuôn mặt cô ta sa sầm, ngồi xuống bên cạnh bà.
“Bà không có bảo cháu ngồi, cháu đi giúp chú thím út đi… À mà thôi bỏ đi.” Triệu Thuận Từ nhớ lại gì đó, nói, “Hay là đừng đi, cứ để hai đứa đó một mình, như vậy mới thú vị.”
Thẩm Vân Nghê: “… Thím út? Cháu không xưng hô như vậy được không?”
Triệu Thuận Từ: “Bạn gái của chú, không gọi vậy thì phải gọi thế nào?”
Thẩm Vân Nghê thở ra một hơi, buồn rầu muốn chết: “Nhưng, nhưng mà hai người đó chưa kết hôn, cháu không gọi…”
“Kết hôn?” Triệu Thuận Từ chợt vỗ đùi, “Đúng vậy nhỉ, cháu không nói bà cũng quên mất. Mau, mau xem lịch, trong năm nay… Vậy thì nhanh quá không nhỉ? Hay là sang năm? Ừ… Bà sẽ xem ngày thử, mà cụ thể thì phải coi ý Văn Ngôn sao.”
Thẩm Vân Nghê: “…”
Sao lại nhắc tới kết hôn nữa!!!
——
Bên trong nhà bếp, Thẩm Tại đang sơ chế thịt heo, Thịnh Văn Ngôn thì ở bên cạnh rửa rau. Rửa xong cô lại nhích đến bên cạnh anh: “Em rửa xong rồi.”
Thẩm Tại liếc nhìn, “Ừ, vậy em ra ngoài chờ đi.”
“Em ở đây với anh, buổi hẹn hò đầu tiên mà để anh một mình thì đáng thương lắm.”
Nói tới đây, Thẩm Tại mới nhớ hai người về nhà để tận hưởng không gian riêng tư. Bây giờ hay rồi, trong nhà có tới hai cái bóng đèn công suất cao.
“Khi nãy em cứ sợ dì sẽ không đồng ý, không nghĩ ngờ dì thích em đến thế, em cũng yên tâm rồi.” Thịnh Văn Ngôn rúc vào bên cạnh anh, nhỏ giọng nói.
Thẩm Tại: “Bà ấy vẫn luôn quý mến em mà.”
“À ~ vậy anh cũng luôn thích em chứ?”
Thẩm Tại khẽ cười.
“Anh cười gì vậy?”
Rất ít khi nào Thẩm Tại sẽ thốt ra những lời đường mật sến súa này, nhưng có vẻ cô gái nhỏ lại thích nghe. Anh nhìn Thịnh Văn Ngôn, tốt hơn là chiều theo cô.
“Ừ, sẽ luôn thích em.”
Thịnh Văn Ngôn nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, hài lòng ôm lấy Thẩm Tại, sau đó nhón chân lên hôn trộm một cái. Sau khi hôn xong, cô lui qua một bên nhìn anh.
“Thịnh Văn Ngôn.” Thẩm Tại dừng việc đang làm, quay đầu, “Qua đây.”
“Hả? Qua đâu cơ?”
“Em nhích lại, giống như khi nãy vậy.”
Thịnh Văn Ngôn nghe lời đi tới bên cạnh. Tay của Thẩm Tại vẫn còn đang cầm nguyên liệu nấu ăn, không bỏ xuống được, thế là anh nói: “Kề sát đầu lại đây.”
Thịnh Văn Ngôn: “Ờm.”
Với góc độ này, vị trí này thì dễ dàng rồi đấy, Thẩm Tại liếc nhìn môi cô, cúi người mút lấy nó. Nhịp thở cô hơi chậm lại, tim cũng hẫng một nhịp.
“Bên ngoài còn có người mà…”
Thẩm Tại kề mũi mình sát mũi cô, giọng nói mơ hồ mang theo ý cười, “Lúc hôn anh sao em không nói vậy đi?”
“Em… ưm.”
Thẩm Tại không chờ cô trả lời mà hôn trở lại, tiến quân thần tốc, ôm cô…
Tiếng mút rất nhỏ, nhưng trong căn bếp này, nó giống như một thiết bị âm thầm mang tính cảnh báo, ý nhắc nhở: Chỉ được nếm sơ, không thể tấn công mạnh bạo.
Nhưng Thẩm Tại dường như bỏ quên tiếng cảnh cáo kia, không ngừng nghỉ, đi sâu vào… Nhịp thở của cô loạn xạ, nhân lúc anh cho mình chút không gian để thở, cô lại lui ra.
Thẩm Tại duy trì tư thế cúi người, ngước mắt nhìn cô, đôi mắt sáng ngời lạ thường, giống như mang theo tia lửa.
“Em còn ở đây đợi nữa không?” Thẩm Tại hỏi.
Thịnh Văn Ngôn: “…”
Khóe môi anh hơi cong lên: “Hay là em ra ngoài trước đi, nếu không là hôm nay sủi cảo làm mãi không xong đâu.”
/80
|