Chuyện tiếp theo giống như là đương nhiên, Lộ gia và Tô gia lấy tốc độ thần kỳ tuyên bố tin tức kết hôn của bọn họ ra bên ngoài, sau đó truyền thông lại đưa tin tiếp, tất cả đều là "thanh mai trúc mã", "môn đăng hộ đối", "trai tài gái sắc", thật ra thì chuyện kết hôn như vậy khiến người ta thoải mái hơn so với chuyện cô bé lọ lem.
Mỗi lần nhắc tới kịch bản cô bé lọ lem, luôn cộng thêm hai chữ "may mắn", mà rõ ràng tình cảm nam nữ chẳng quan hệ gì tới những thứ kia. Từ khi nào thì bắt đầu, tiền bạc và địa vị lại có thể làm thay đổi hoàn toàn một con người, trở thành người lãnh đạo, có hai thứ đó liền biến thành tầng lớp thượng lưu trong xã hội này.
Mà Tô Thiển Oanh cảm giác mình như đang nằm mơ, khi những mẫu thiết kế áo cưới nổi tiếng quốc tế bày trước mắt, cô vẫn thấy không được tự nhiên. Cảm giác này quá nhấp nhô, như nằm mơ vậy. Điều chân thật duy nhất chính là Lộ Thừa Hữu đang ở bên cạnh chọn cùng cô.
Như vậy sẽ khiến cô có chút mất thăng bằng: "Tại sao em phải phiền phức như vậy, mà anh không phải phiền hả?"
"Bởi vì kết hôn đối với người con gái là một giấc mộng, mà người đàn ông chỉ phụ trách tới thỏa mãn giấc mộng đó."
Tô Thiển Oanh cảm thấy rõ ràng là anh đang muốn nói sang chuyện khác, mặc dù cô không tìm được chứng cớ.
"Anh cảm thấy loại nào tương đối khá nhìn?"
Lộ Thừa Hữu nhìn qua mấy thiết kế kia, thật đúng là không biết thế nào: "Em thích là tốt rồi."
"Nói giống như em với anh không có quan hệ gì vậy, em thích là tốt rồi, nhỡ đâu anh không thích thì làm sao bây giờ?" Cô bĩu môi, lại lật một tờ.
Thật ra thì, anh sẽ cảm thấy kết hôn có lẽ là một cơn ác mộng, anh tự nhiên đã biết những người bạn của anh là chú rể sau khi cưới bị chỉnh rất thảm, có chút cầu nguyện mình sẽ không xui xẻo như vậy. Dĩ nhiên, anh còn phải trấn an tâm tình của cô : "Chắc sẽ không xuất hiện tình huống như thế, em mặc cái gì đều dễ nhìn."
"Lời nói như kiểu nhập vai người chồng tốt"
Lộ Thừa Hữu nở nụ cười : "Em hiện tại giống như cảm thấy anh nói cái gì cũng là sai."
"Chỉ có những lời này là đúng."
Lộ Thừa Hữu nở nụ cười.
Tô Thiển Oanh biết mình nên chọn lấy một mẫu, nhưng nhìn đủ loại thiết kế áo cưới kia, cô lật qua lật lại chỉ cảm thấy thật phiền. Bởi vì cô từng nghe người ta nói qua, thưởng thức của con người thật ra rất ngắn, lần đầu tiên nhìn thấy thích không có nghĩa lần thứ hai thấy nhất định sẽ thích, nếu như về sau còn cảm thấy nó đẹp mắt thì mới chính là thẩm mỹ chân chính của mình.
Nhưng cho dù là như vậy, cô cũng cảm thấy hai mắt của mình phải chịu tội.
"Không trách được có nhiều người chỉ hi vọng lặng lẽ cầm một tờ giấy hôn thú là xong, phiền toái như vậy."
"Đại tiểu thư, việc chuẩn bị hôn lễ hết thảy em đâu phải tiêu tốn tâm tư gì, em chỉ phải chọn một cái áo cưới mà thôi."
Tô Thiển Oanh đóng lại catalogue, rất trịnh trọng : "Em đây không phải là đau lòng cha mẹ của anh và em sao?"
Lộ Thừa Hữu ngoắc ngoắc tay, dáng vẻ không muốn cùng cô tranh luận : "Toàn bộ thế giới chỉ có em là thiện lương nhất ."
"Đó là đương nhiên, cho nên anh phải như thế nào mới cưới được em."
Vẻ mặt Lộ Thừa Hữu không cảm xúc gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn cô, ngay cả khóe miệng cũng có chút cứng ngắc.
Mà mấy ngày sau, hôn lễ được tiến hành.
Thật ra thì, kết hôn đối với Tô Thiển Oanh mà nói, thật giống như ngồi trên mây bay bay.
Lộ Thừa Hữu mặc dù biểu hiện tương đối bình tĩnh, nhưng vẫn có chút khẩn trương, lần đầu tiên kết hôn, chỉ sợ có gì sơ xuất xảy ra.
Cho nên Lộ Thừa Hữu lại một lần nữa làm đứa trẻ ngoan, đối với yêu cầu của cha mẹ mình đều là nói gì nghe nấy.
Mà Tô Thiển Oanh còn muốn phản kháng một lần, nói thí dụ như lúc trước khi cử hành, cô xóa sạch hết lớp makeup trên mặt, cũng không ngừng thương lượng cùng thợ trang điểm là nên dùng tông màu nào để ăn ảnh nhất.
Ngày này cô đợi đã lâu, Tô Thiển Oanh lại thấy bản thân mình bây giờ không thật.
Cô thử chiếc áo cưới có giá trị không rẻ, vừa lúc vừa người, dù đã thử qua nhiều lần, nhưng vẫn sợ sẽ có vấn đề gì xảy ra.
Mà người đàn ông ưu thế nhất ở nơi này đi đến, hiển nhiên Lộ Thừa Hữu không có phiền phức như vậy, dù anh cự tuyệt thợ trang điểm đánh son môi linh tinh gì đó. Anh luôn luôn ghét trang điểm cho phái nam, ngay cả giới tính cũng khiến người ta nghi ngờ.
Lộ Thừa Hữu trước tiên ra ngoài gặp mọi người, động tác của anh chậm rãi ưu nhã, đối với mỗi người đều duy trì mỉm cười.
Thẩm Diệc Nhạn mang theo Mạnh Cảnh chạy tới, ánh mắt Lộ Thừa Hữu lướt qua trên mặt Mạnh Cảnh, sau đó không để ý đến cô nữa. Thẩm Diệc Nhạn cũng biết lòng người, liền để cho Mạnh Cảnh đi qua nơi khác nghỉ ngơi. Mạnh Cảnh vừa rời đi, Lộ Thừa Hữu còn chưa mở miệng, Thẩm Diệc Nhạn liền nói trước : "Tớ không nghĩ tới cậu sẽ kết hôn trước."
Mỗi lần nhắc tới kịch bản cô bé lọ lem, luôn cộng thêm hai chữ "may mắn", mà rõ ràng tình cảm nam nữ chẳng quan hệ gì tới những thứ kia. Từ khi nào thì bắt đầu, tiền bạc và địa vị lại có thể làm thay đổi hoàn toàn một con người, trở thành người lãnh đạo, có hai thứ đó liền biến thành tầng lớp thượng lưu trong xã hội này.
Mà Tô Thiển Oanh cảm giác mình như đang nằm mơ, khi những mẫu thiết kế áo cưới nổi tiếng quốc tế bày trước mắt, cô vẫn thấy không được tự nhiên. Cảm giác này quá nhấp nhô, như nằm mơ vậy. Điều chân thật duy nhất chính là Lộ Thừa Hữu đang ở bên cạnh chọn cùng cô.
Như vậy sẽ khiến cô có chút mất thăng bằng: "Tại sao em phải phiền phức như vậy, mà anh không phải phiền hả?"
"Bởi vì kết hôn đối với người con gái là một giấc mộng, mà người đàn ông chỉ phụ trách tới thỏa mãn giấc mộng đó."
Tô Thiển Oanh cảm thấy rõ ràng là anh đang muốn nói sang chuyện khác, mặc dù cô không tìm được chứng cớ.
"Anh cảm thấy loại nào tương đối khá nhìn?"
Lộ Thừa Hữu nhìn qua mấy thiết kế kia, thật đúng là không biết thế nào: "Em thích là tốt rồi."
"Nói giống như em với anh không có quan hệ gì vậy, em thích là tốt rồi, nhỡ đâu anh không thích thì làm sao bây giờ?" Cô bĩu môi, lại lật một tờ.
Thật ra thì, anh sẽ cảm thấy kết hôn có lẽ là một cơn ác mộng, anh tự nhiên đã biết những người bạn của anh là chú rể sau khi cưới bị chỉnh rất thảm, có chút cầu nguyện mình sẽ không xui xẻo như vậy. Dĩ nhiên, anh còn phải trấn an tâm tình của cô : "Chắc sẽ không xuất hiện tình huống như thế, em mặc cái gì đều dễ nhìn."
"Lời nói như kiểu nhập vai người chồng tốt"
Lộ Thừa Hữu nở nụ cười : "Em hiện tại giống như cảm thấy anh nói cái gì cũng là sai."
"Chỉ có những lời này là đúng."
Lộ Thừa Hữu nở nụ cười.
Tô Thiển Oanh biết mình nên chọn lấy một mẫu, nhưng nhìn đủ loại thiết kế áo cưới kia, cô lật qua lật lại chỉ cảm thấy thật phiền. Bởi vì cô từng nghe người ta nói qua, thưởng thức của con người thật ra rất ngắn, lần đầu tiên nhìn thấy thích không có nghĩa lần thứ hai thấy nhất định sẽ thích, nếu như về sau còn cảm thấy nó đẹp mắt thì mới chính là thẩm mỹ chân chính của mình.
Nhưng cho dù là như vậy, cô cũng cảm thấy hai mắt của mình phải chịu tội.
"Không trách được có nhiều người chỉ hi vọng lặng lẽ cầm một tờ giấy hôn thú là xong, phiền toái như vậy."
"Đại tiểu thư, việc chuẩn bị hôn lễ hết thảy em đâu phải tiêu tốn tâm tư gì, em chỉ phải chọn một cái áo cưới mà thôi."
Tô Thiển Oanh đóng lại catalogue, rất trịnh trọng : "Em đây không phải là đau lòng cha mẹ của anh và em sao?"
Lộ Thừa Hữu ngoắc ngoắc tay, dáng vẻ không muốn cùng cô tranh luận : "Toàn bộ thế giới chỉ có em là thiện lương nhất ."
"Đó là đương nhiên, cho nên anh phải như thế nào mới cưới được em."
Vẻ mặt Lộ Thừa Hữu không cảm xúc gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn cô, ngay cả khóe miệng cũng có chút cứng ngắc.
Mà mấy ngày sau, hôn lễ được tiến hành.
Thật ra thì, kết hôn đối với Tô Thiển Oanh mà nói, thật giống như ngồi trên mây bay bay.
Lộ Thừa Hữu mặc dù biểu hiện tương đối bình tĩnh, nhưng vẫn có chút khẩn trương, lần đầu tiên kết hôn, chỉ sợ có gì sơ xuất xảy ra.
Cho nên Lộ Thừa Hữu lại một lần nữa làm đứa trẻ ngoan, đối với yêu cầu của cha mẹ mình đều là nói gì nghe nấy.
Mà Tô Thiển Oanh còn muốn phản kháng một lần, nói thí dụ như lúc trước khi cử hành, cô xóa sạch hết lớp makeup trên mặt, cũng không ngừng thương lượng cùng thợ trang điểm là nên dùng tông màu nào để ăn ảnh nhất.
Ngày này cô đợi đã lâu, Tô Thiển Oanh lại thấy bản thân mình bây giờ không thật.
Cô thử chiếc áo cưới có giá trị không rẻ, vừa lúc vừa người, dù đã thử qua nhiều lần, nhưng vẫn sợ sẽ có vấn đề gì xảy ra.
Mà người đàn ông ưu thế nhất ở nơi này đi đến, hiển nhiên Lộ Thừa Hữu không có phiền phức như vậy, dù anh cự tuyệt thợ trang điểm đánh son môi linh tinh gì đó. Anh luôn luôn ghét trang điểm cho phái nam, ngay cả giới tính cũng khiến người ta nghi ngờ.
Lộ Thừa Hữu trước tiên ra ngoài gặp mọi người, động tác của anh chậm rãi ưu nhã, đối với mỗi người đều duy trì mỉm cười.
Thẩm Diệc Nhạn mang theo Mạnh Cảnh chạy tới, ánh mắt Lộ Thừa Hữu lướt qua trên mặt Mạnh Cảnh, sau đó không để ý đến cô nữa. Thẩm Diệc Nhạn cũng biết lòng người, liền để cho Mạnh Cảnh đi qua nơi khác nghỉ ngơi. Mạnh Cảnh vừa rời đi, Lộ Thừa Hữu còn chưa mở miệng, Thẩm Diệc Nhạn liền nói trước : "Tớ không nghĩ tới cậu sẽ kết hôn trước."
/60
|