Tô lão gia ở cùng Từ Độ Dao chỉ một buổi chiều ngắn ngủi, liền không nhịn được cảm thán, ánh mắt của Lộ Thừa Hữu quả thực chưa bao giờ nhầm. Ông lại nhìn xem Tô Thiển Oanh, bình thường thông minh không biết đều đi nơi nào hết, vừa đến thời khắc mấu chốt liền trầm mặc không nói, cũng không hiểu cô đang suy nghĩ gì. Phải chăng là cô đã lớn rồi, liền có nhiều tâm sự trong lòng.
Đối với Từ Độ Dao, tuy rằng ông cảm thấy rất tốt, nhưng so với hạnh phúc của cháu gái mình, vẫn là cháu gái quan trọng hơn.
Bởi vì mọi người đều phản đối, Tô Thiển Oanh cũng không dám lỗ mãng, không đề cập đến vấn đề này lần nữa. Chỉ là tâm tình cô không được tốt, cả ngày vất vưởng buồn bực.
Chán quá, cô lại có hứng thú hỏi Tiêu Tố Oanh mấy năm vừa rồi như thế nào, thích cái gì nhất, thích đi nơi nào nhất, hỏi mãi đến mức bướng bỉnh. Tiêu Tố Oanh bị cô hỏi đến phiền, liền đi gặp Tô lão gia, lại lặp lại những câu hỏi như vậy.
Mà thời điểm này, Tô lão gia liền cảm thấy, cần phải trưng cầu ý kiến của những người khác để xem cô cháu gái này đang nghĩ gì. Thế là ông lại kêu Lộ Chấn Vân và Hoàng Lệ An tới, mọi người cùng nhau đưa ra đối sách, sau đó cứ như vậy mà thực hiện.
Sau đó, Tô Thiển Oanh bị gọi đến thư phòng.
Tô Thiển Oanh thực ra cũng cảm thấy mấy ngày nay bọn họ rất kỳ lạ, nhưng chuyện buôn bán trên thương trường của bọn họ cô vốn chẳng hiểu gì, hơn nữa cô hiện tại cái gì cũng tự mình học lấy, chỉ cần không làm phiền bọn họ là được. Dù sao cô luôn cảm thấy con người trước đây của mình rất phiền toái, cũng làm khó bọn họ lại không hề ghét bỏ cô chút nào.
Người mở miệng trước là Tô lão gia, thân là trưởng bối lớn nhất, lời nói của ông lúc nào cũng rất uy quyền: "Oanh Oanh, lần này gọi cháu tới, có một số chuyện. Nếu không cũng sẽ không phiền đến cháu, vốn không nên nói với cháu, nhưng ông nghĩ, cháu cũng là một phần của gia đình, nên cũng có quyền được biết."
Đây là lần đầu tiên ông nội trịnh trọng như vậy, tâm trạng của Tô Thiển Oanh lập tức căng thẳng. Ý nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này là, bệnh tình của ông nội không cách nào chữa khỏi, rất nghiêm trọng. Hoặc là ba mẹ cô đã xảy ra chuyện gì lớn, bình thường luôn giả vờ ân ái, bây giờ không thể tiếp tục được nữa liền muốn lật bài. Hoặc là cô không phải con ruột của bọn họ, hiện tại con ruột của họ trở về , cho nên muốn nói chân tướng với cô. Trong đầu cô liên tục chạy qua một loạt ý tưởng, khiến cô cũng toát mồ hôi lạnh.
Lúc này Tô lão gia mở miệng lần nữa: "Công ty có vấn đề lớn, có người ác ý muốn thu mua cổ phần của Đông Lâm, còn ở sau lưng chúng ta cạnh tranh đấu thầu, khiến Đông Lâm tổn thất nghiêm trọng."
Tô Thiển Oanh thở ra một hơi, thế nhưng cảm thấy tin tức này cũng không phải nghiêm trọng lắm, lại tự cảm thấy bó tay với những tưởng tượng cẩu huyết vừa rồi của mình.
Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh thấy cô cả nửa ngày đều không có phản ứng, cho rằng cô bị dọa không nhỏ, không nhịn được khẽ gọi: "Oanh Oanh, đừng quá lo lắng, thật ra cũng không đặc biệt nghiêm trọng."
Tô Thiển Oanh sửng sốt: "Con phải làm gì? Con nên làm cái gì?" Cô có chút xấu hổ cúi đầu: "Thực xin lỗi, con cái gì cũng không tốt, bây giờ chẳng thể giúp được gì, Công ty xảy ra chuyện, cũng chỉ có thể đứng nhìn."
Tô Văn Uyên lúc này sửng sốt, con gái mình đã lớn từ khi nào mà ông chưa nhận ra: "Con gái, con thật là..., chúng ta gọi con tới là hy vọng con có thể trợ giúp công ty cải tử hoàn sinh."
Tô Thiển Oanh ngẩng đầu, cô cau mày: "Con có thể làm cái gì?"
Tiêu Tố Oanh nhìn con gái: "Trên thương trường, chuyện như vậy xảy ra rất nhiều, phương pháp giải quyết cũng rất nhiều, nhưng cách tốt nhất chính là liên kết. Liên kết có khả năng làm thay đổi tầm nhìn của giới truyền thông, đồng thời cũng có thể kéo giá cổ phiếu tăng trở lại, cùng lúc đó có thể khiến quan hệ với các đối tác ổn thỏa và vững vàng hơn."
Đối với Từ Độ Dao, tuy rằng ông cảm thấy rất tốt, nhưng so với hạnh phúc của cháu gái mình, vẫn là cháu gái quan trọng hơn.
Bởi vì mọi người đều phản đối, Tô Thiển Oanh cũng không dám lỗ mãng, không đề cập đến vấn đề này lần nữa. Chỉ là tâm tình cô không được tốt, cả ngày vất vưởng buồn bực.
Chán quá, cô lại có hứng thú hỏi Tiêu Tố Oanh mấy năm vừa rồi như thế nào, thích cái gì nhất, thích đi nơi nào nhất, hỏi mãi đến mức bướng bỉnh. Tiêu Tố Oanh bị cô hỏi đến phiền, liền đi gặp Tô lão gia, lại lặp lại những câu hỏi như vậy.
Mà thời điểm này, Tô lão gia liền cảm thấy, cần phải trưng cầu ý kiến của những người khác để xem cô cháu gái này đang nghĩ gì. Thế là ông lại kêu Lộ Chấn Vân và Hoàng Lệ An tới, mọi người cùng nhau đưa ra đối sách, sau đó cứ như vậy mà thực hiện.
Sau đó, Tô Thiển Oanh bị gọi đến thư phòng.
Tô Thiển Oanh thực ra cũng cảm thấy mấy ngày nay bọn họ rất kỳ lạ, nhưng chuyện buôn bán trên thương trường của bọn họ cô vốn chẳng hiểu gì, hơn nữa cô hiện tại cái gì cũng tự mình học lấy, chỉ cần không làm phiền bọn họ là được. Dù sao cô luôn cảm thấy con người trước đây của mình rất phiền toái, cũng làm khó bọn họ lại không hề ghét bỏ cô chút nào.
Người mở miệng trước là Tô lão gia, thân là trưởng bối lớn nhất, lời nói của ông lúc nào cũng rất uy quyền: "Oanh Oanh, lần này gọi cháu tới, có một số chuyện. Nếu không cũng sẽ không phiền đến cháu, vốn không nên nói với cháu, nhưng ông nghĩ, cháu cũng là một phần của gia đình, nên cũng có quyền được biết."
Đây là lần đầu tiên ông nội trịnh trọng như vậy, tâm trạng của Tô Thiển Oanh lập tức căng thẳng. Ý nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này là, bệnh tình của ông nội không cách nào chữa khỏi, rất nghiêm trọng. Hoặc là ba mẹ cô đã xảy ra chuyện gì lớn, bình thường luôn giả vờ ân ái, bây giờ không thể tiếp tục được nữa liền muốn lật bài. Hoặc là cô không phải con ruột của bọn họ, hiện tại con ruột của họ trở về , cho nên muốn nói chân tướng với cô. Trong đầu cô liên tục chạy qua một loạt ý tưởng, khiến cô cũng toát mồ hôi lạnh.
Lúc này Tô lão gia mở miệng lần nữa: "Công ty có vấn đề lớn, có người ác ý muốn thu mua cổ phần của Đông Lâm, còn ở sau lưng chúng ta cạnh tranh đấu thầu, khiến Đông Lâm tổn thất nghiêm trọng."
Tô Thiển Oanh thở ra một hơi, thế nhưng cảm thấy tin tức này cũng không phải nghiêm trọng lắm, lại tự cảm thấy bó tay với những tưởng tượng cẩu huyết vừa rồi của mình.
Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh thấy cô cả nửa ngày đều không có phản ứng, cho rằng cô bị dọa không nhỏ, không nhịn được khẽ gọi: "Oanh Oanh, đừng quá lo lắng, thật ra cũng không đặc biệt nghiêm trọng."
Tô Thiển Oanh sửng sốt: "Con phải làm gì? Con nên làm cái gì?" Cô có chút xấu hổ cúi đầu: "Thực xin lỗi, con cái gì cũng không tốt, bây giờ chẳng thể giúp được gì, Công ty xảy ra chuyện, cũng chỉ có thể đứng nhìn."
Tô Văn Uyên lúc này sửng sốt, con gái mình đã lớn từ khi nào mà ông chưa nhận ra: "Con gái, con thật là..., chúng ta gọi con tới là hy vọng con có thể trợ giúp công ty cải tử hoàn sinh."
Tô Thiển Oanh ngẩng đầu, cô cau mày: "Con có thể làm cái gì?"
Tiêu Tố Oanh nhìn con gái: "Trên thương trường, chuyện như vậy xảy ra rất nhiều, phương pháp giải quyết cũng rất nhiều, nhưng cách tốt nhất chính là liên kết. Liên kết có khả năng làm thay đổi tầm nhìn của giới truyền thông, đồng thời cũng có thể kéo giá cổ phiếu tăng trở lại, cùng lúc đó có thể khiến quan hệ với các đối tác ổn thỏa và vững vàng hơn."
/60
|