Chỉ là bọn họ không có hỏi lại nguyên nhân vì sao thâm lần nào nữa, mà cô cũng không để tâm quá nhiều.
Cô nằm trên giường ngẫm nghĩ, đến một ngày nào đó cô cũng phải lấy chồng! Nhưng biết gả cho ai bây giờ!
Cô lấy điện thoại ra, do dự mãi mới chạm tay xuống một cái tên quen thuộc: "Lạc Diệc Minh, lời nói lúc trước của anh còn hiệu lực không?"
"Lời nói nào?" Lạc Diệc Minh ở đầu dây bên kia có vẻ bực tức không biết người nào lại gọi đến quấy rầy giấc ngủ của anh, nhìn màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi, lại cảm thấy buồn cười, cô cũng có lúc chủ động gọi cho anh.
"Chính anh đã nói nếu đến ba mươi tuổi mà em vẫn gả được cho ai thì anh sẽ cưới em." Cô đã quyết tâm, nếu như không gả được cho ai thì cũng vẫn còn một sự lựa chọn cuối cùng.
"Em không phát sốt đấy chứ!"
"Anh mới phát sốt!" Cô gào vào trong điện thoại: "Anh nói mà không giữ lời."
"Chao ôi, em như vậy làm sao anh đảm nhận được. Rốt cục cũng cảm anh là người đàn ông tốt nhất với em trên thế giới này rồi sao?"
Tô Thiển Oanh đột nhiên cảm thấy rất sầu não: "Lúc trước anh mắng em là ngu xuẩn thật là đúng!"
"Đừng như vậy, đã xảy ra chuyện gì."
"Nếu Lộ Thừa Hữu kết hôn, anh nhất định phải đến tham dự hôn lễ cùng em." Tô Thiển Oanh tưởng tượng như vậy, tâm tình tốt lên rất nhiều.
Lạc Diệc Minh bình thường thoải mái nhàn nhã nghe điện thoại, lúc này đột nhiên trở nên chững chạc đàng hoàng hơn hẳn: "Anh đã đã sớm nói qua với em, Lộ Thừa Hữu không phải là người si tình, cho dù chọn bạn gái hay là cưới vợ sau này, cũng sẽ chọn loại thục nữ, đảm đang, em không sớm làm gì đi, bây giờ còn ở đây ân hận với ghen tỵ gì chứ."
"Anh mới ân hận với ghen tị."
"Được được được, là anh ghen tị, là anh ân hận." Lạc Diệc Minh không muốn tranh cãi bất hòa với cô: "Anh ta có bạn gái hay là vị hôn thê?"
"Bạn gái."
"Thế em lên cơn cái gì?"
"Em không lên cơn, đây là phòng trước".
Lạc Diệc Minh lắc đầu: "Lúc này em nên xuất ra tất cả vốn liếng để bắt lấy Lộ Thừa Hựu mới đúng, chứ không phải ngồi đây nói những lời nhảm nhí này."
"Anh giết em còn hơn."
"Coi như quên đi, em tiếp tục làm con rùa rụt cổ đi! Nếu như thực sự có ngày như vậy, không cần lo lắng anh sẽ không tới, nhất định anh sẽ trở về để cười nhạo em. Chú rể kết hôn là Lộ Thừa Hữu, cô dâu lại không phải là em, nhìn cảnh này khiến anh rất hả hê."
Tô Thiển Oanh xiết chặt điện trong tay, nghĩ đến đây khiến cô rất đau lòng.
Cô cúp điện thoại vẫn còn nghĩ nghĩ, muốn ở bên Lạc Diệc Minh, cũng tốt, cô sẽ phải rời khỏi nơi này, mỗi lần trở lại thành phố này đều khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Qua vài ngày nữa sẽ trở về Xuyên Nhiên, cô đã có chủ ý của mình, bất luận là ai cũng không thay đổi được. Liền như vậy đi!
Hư hỏng cũng không sao cả, thành phố lớn như vậy nhưng cô không thể cảm nhận được cuộc sống của mình, cũng muốn không ai quấy rầy ai.
Ổn định lại tâm tình thật tốt, cô liền đề xuất với mọi người trong nhà ra ngoài chơi một chuyến, cả nhà có thể ở một chỗ vui vẻ. Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh cũng không có ý kiến gì, chỉ là Tô Thiển Oanh không nghĩ đến ông nội cũng gọi cả nhà Lộ Chấn Vân tới. Cô ở ngoài mặt không có chút cảm xúc nào nhưng trong thâm tâm lại không ngừng cầu nguyện, Lộ Thừa Hữu lịch trình công tác dày đặc, nhất định sẽ không đến đi?
Cô nằm trên giường ngẫm nghĩ, đến một ngày nào đó cô cũng phải lấy chồng! Nhưng biết gả cho ai bây giờ!
Cô lấy điện thoại ra, do dự mãi mới chạm tay xuống một cái tên quen thuộc: "Lạc Diệc Minh, lời nói lúc trước của anh còn hiệu lực không?"
"Lời nói nào?" Lạc Diệc Minh ở đầu dây bên kia có vẻ bực tức không biết người nào lại gọi đến quấy rầy giấc ngủ của anh, nhìn màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi, lại cảm thấy buồn cười, cô cũng có lúc chủ động gọi cho anh.
"Chính anh đã nói nếu đến ba mươi tuổi mà em vẫn gả được cho ai thì anh sẽ cưới em." Cô đã quyết tâm, nếu như không gả được cho ai thì cũng vẫn còn một sự lựa chọn cuối cùng.
"Em không phát sốt đấy chứ!"
"Anh mới phát sốt!" Cô gào vào trong điện thoại: "Anh nói mà không giữ lời."
"Chao ôi, em như vậy làm sao anh đảm nhận được. Rốt cục cũng cảm anh là người đàn ông tốt nhất với em trên thế giới này rồi sao?"
Tô Thiển Oanh đột nhiên cảm thấy rất sầu não: "Lúc trước anh mắng em là ngu xuẩn thật là đúng!"
"Đừng như vậy, đã xảy ra chuyện gì."
"Nếu Lộ Thừa Hữu kết hôn, anh nhất định phải đến tham dự hôn lễ cùng em." Tô Thiển Oanh tưởng tượng như vậy, tâm tình tốt lên rất nhiều.
Lạc Diệc Minh bình thường thoải mái nhàn nhã nghe điện thoại, lúc này đột nhiên trở nên chững chạc đàng hoàng hơn hẳn: "Anh đã đã sớm nói qua với em, Lộ Thừa Hữu không phải là người si tình, cho dù chọn bạn gái hay là cưới vợ sau này, cũng sẽ chọn loại thục nữ, đảm đang, em không sớm làm gì đi, bây giờ còn ở đây ân hận với ghen tỵ gì chứ."
"Anh mới ân hận với ghen tị."
"Được được được, là anh ghen tị, là anh ân hận." Lạc Diệc Minh không muốn tranh cãi bất hòa với cô: "Anh ta có bạn gái hay là vị hôn thê?"
"Bạn gái."
"Thế em lên cơn cái gì?"
"Em không lên cơn, đây là phòng trước".
Lạc Diệc Minh lắc đầu: "Lúc này em nên xuất ra tất cả vốn liếng để bắt lấy Lộ Thừa Hựu mới đúng, chứ không phải ngồi đây nói những lời nhảm nhí này."
"Anh giết em còn hơn."
"Coi như quên đi, em tiếp tục làm con rùa rụt cổ đi! Nếu như thực sự có ngày như vậy, không cần lo lắng anh sẽ không tới, nhất định anh sẽ trở về để cười nhạo em. Chú rể kết hôn là Lộ Thừa Hữu, cô dâu lại không phải là em, nhìn cảnh này khiến anh rất hả hê."
Tô Thiển Oanh xiết chặt điện trong tay, nghĩ đến đây khiến cô rất đau lòng.
Cô cúp điện thoại vẫn còn nghĩ nghĩ, muốn ở bên Lạc Diệc Minh, cũng tốt, cô sẽ phải rời khỏi nơi này, mỗi lần trở lại thành phố này đều khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Qua vài ngày nữa sẽ trở về Xuyên Nhiên, cô đã có chủ ý của mình, bất luận là ai cũng không thay đổi được. Liền như vậy đi!
Hư hỏng cũng không sao cả, thành phố lớn như vậy nhưng cô không thể cảm nhận được cuộc sống của mình, cũng muốn không ai quấy rầy ai.
Ổn định lại tâm tình thật tốt, cô liền đề xuất với mọi người trong nhà ra ngoài chơi một chuyến, cả nhà có thể ở một chỗ vui vẻ. Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh cũng không có ý kiến gì, chỉ là Tô Thiển Oanh không nghĩ đến ông nội cũng gọi cả nhà Lộ Chấn Vân tới. Cô ở ngoài mặt không có chút cảm xúc nào nhưng trong thâm tâm lại không ngừng cầu nguyện, Lộ Thừa Hữu lịch trình công tác dày đặc, nhất định sẽ không đến đi?
/60
|