Lâm Dư Hi đến nhà hàng rồi, mười phút sau Ngải Vi mới đến, cô ngồi ngay chỗ cạnh cửa sổ, gọi trước một ly cà phê nóng. Hoa văn trên cà phê là một chú mèo đang nằm tắm trong cà phê. Lâm Dư Hi lấy di động chụp lại, nhìn tấm ảnh, tiện tay đổi ảnh đại diện trên QQ thành chú mèo nhỏ đang tắm trong ly cà phê này.
Vừa mới đổi ảnh đại diện, di động đã hiện lên tin nhắn của Làm Sao Đây, Lâm Dư Hi hơi ngạc nhiên, anh ta rất ít khi nhắn tin vào giờ này.
“Sao lại đổi ảnh đại diện rồi?”
“Không có gì, đang uống cà phê, thấy hoa văn này rất thú vị.”
“Với bạn trai hả?”
“Bạn gái!”
“Hô, đừng nói với tôi là trai gái cô đều ăn hết nha!”
“Ăn được thì cũng không tệ!”
“Không có bạn trai thì có thể cân nhắc về tôi một chút đấy!”
Lâm Dư Hi cười: “Được thôi, chúng ta gặp mặt đi! Anh mang theo một cành hoa hồng đỏ, gặp nhau ở quảng trường Trung Hoàn.”
“Được! Đợi tôi đi trồng hoa hồng đỏ đã, hai năm sau thì sẽ trồng ra hoa hồng đỏ thôi!”
“Hai năm hả? Vậy anh đến Tô Châu tìm tôi đi!”
“Cô muốn đi Tô Châu mở phòng khám à?”
“Có lẽ vậy!”
“Định khi nào đi?”
“Vẫn chưa có dự định chính xác.”
“Tại sao?”
Tay của Lâm Dư Hi thoáng sững lại, tại sao ư? “Có lẽ là muốn bắt đầu lại từ đầu đi!”
“Ting”, một lời nhắn mời kết bạn hiện lên: “Tôi là Chu Tử Chính.”
Lâm Dư Hi hơi ngạc nhiên, do dự một lúc, vẫn nhấn xuống “xác nhận”.
“Người đàn ông vừa rồi cũng là bệnh nhân của cô hả?”
“Phải!”
“Đáng tiếc thật, hắn ta vốn là giám đốc của một bộ phận trong công ty tôi đấy.”
“Ừ……”
“Hắn ta sẽ không đến quấy rầy cô nữa đâu.”
“Cám ơn!”
“Tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp.”
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn điều trị tâm lý một lần vào tối nay, có rảnh không?”
“Được thôi, anh muốn ở đâu?” Cũng được, chữa bệnh cho anh ta khỏi sớm một chút, thì cô có thể đi được rồi.
“Tiệc tối hội thương mại XX.”
“Anh Chu, tôi không hiểu ý của anh.”
“Tối nay tôi phải tham dự một bữa tiệc tối, Hứa Nặc và Trình Tuyền cũng ở đó. Tôi không muốn trốn tránh nữa!”
Trốn tránh? Lâm Dư Hi hoảng hốt trong nháy mắt, nhớ đến khoảnh khắc trốn tránh vội vã khi nhìn thấy Lý Thuần Nhất lúc nãy, hẳn là anh đã nhìn thấy hết rồi. Anh không muốn trốn tránh, nên tìm cô chữa trị. Đây là một điều châm chọc ư?
“Được không?” Chu Tử Chính hỏi dồn.
“Những trường hợp này, tôi chưa từng tham dự qua.”
“Trường hợp nào không phải là trọng điểm, trọng điểm là bệnh nhân. Bệnh nhân chịu bước ra một bước, bác sĩ không thể nào không chịu phối hợp chứ!”
Lâm Dư Hi sửng sốt, bất đắc dĩ lắc đầu, thế này là không trâu bắt chó đi cày đấy!
“Có yêu cầu gì về trang phục không?”
“Trợ lý của tôi Ine sẽ sắp xếp cho cô.”
“Được!”
“Cám ơn!”
Sau đó, tin nhắn của Làm Sao Đây gửi tới: “Tôi cũng muốn bắt đầu lại từ đầu, cực kỳ muốn!”
Lâm Dư Hi muốn trả lời lại gì đó, lại không biết nên nói gì, thế là nhắn lại cho anh ta một cái mặt cười với cố lên.
_____
Ngải Vi đến rồi, nhìn Lâm Dư Hi chằm chằm với ánh mắt tra xét tội phạm: “Cậu đang giấu mình chuyện gì phải không?”
“Chuyện gì?”
Cô ấy đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Lâm Dư Hi, gần như là dán vào mặt cô luôn: “Cậu và Chu Tử Chính là tình huống gì thế?”
Lâm Dư Hi cầm lấy. Trên weibo, tấm ảnh Chu Tử Chính khoác vai cô đi về phía tàu điện ngầm đang lan truyền trên mạng một cách điên cuồng.
Niềm vui mới của Chu Tử Chính lộ ra ánh sáng, em gái tươi trẻ cột tóc đuôi ngựa. Chính miệng Chu Tử Chính thừa nhận: Lâm Dư Hi là bạn gái của tôi!
Bài đăng lên weibo chưa đến một tiếng đồng hồ, thì đã có hơn năm ngàn lượt chia sẻ, ba ngàn bình luận và mười ngàn lượt thích.
“Lê Yên đã khóc đến ngất xỉu trong phòng vệ sinh rồi.”
“Chu Tử Chính đổi sở thích rồi, các chị em, hãy cột đuôi ngựa của mọi người lên nào.”
“Xin hỏi, cô ta đến tuổi trưởng thành chưa vậy?”
“Cô ta đang để mặt mộc, hay là trang điểm tự nhiên có đầu tư nhất đây?”
……
Lâm Dư Hi sững sốt nhìn Ngải Vi: “Cái này là hiểu lầm thôi!”
Ngải Vi đặt mông ngồi xuống, ngoắc tay lên: “Khai báo đi!”
“Anh ta là bệnh nhân của mình, hôm nay mình đến nhà anh ta điều trị cho anh ta, xong rồi, anh ta tiện đường đưa mình đến trạm tàu điện. Ai ngờ lại
Vừa mới đổi ảnh đại diện, di động đã hiện lên tin nhắn của Làm Sao Đây, Lâm Dư Hi hơi ngạc nhiên, anh ta rất ít khi nhắn tin vào giờ này.
“Sao lại đổi ảnh đại diện rồi?”
“Không có gì, đang uống cà phê, thấy hoa văn này rất thú vị.”
“Với bạn trai hả?”
“Bạn gái!”
“Hô, đừng nói với tôi là trai gái cô đều ăn hết nha!”
“Ăn được thì cũng không tệ!”
“Không có bạn trai thì có thể cân nhắc về tôi một chút đấy!”
Lâm Dư Hi cười: “Được thôi, chúng ta gặp mặt đi! Anh mang theo một cành hoa hồng đỏ, gặp nhau ở quảng trường Trung Hoàn.”
“Được! Đợi tôi đi trồng hoa hồng đỏ đã, hai năm sau thì sẽ trồng ra hoa hồng đỏ thôi!”
“Hai năm hả? Vậy anh đến Tô Châu tìm tôi đi!”
“Cô muốn đi Tô Châu mở phòng khám à?”
“Có lẽ vậy!”
“Định khi nào đi?”
“Vẫn chưa có dự định chính xác.”
“Tại sao?”
Tay của Lâm Dư Hi thoáng sững lại, tại sao ư? “Có lẽ là muốn bắt đầu lại từ đầu đi!”
“Ting”, một lời nhắn mời kết bạn hiện lên: “Tôi là Chu Tử Chính.”
Lâm Dư Hi hơi ngạc nhiên, do dự một lúc, vẫn nhấn xuống “xác nhận”.
“Người đàn ông vừa rồi cũng là bệnh nhân của cô hả?”
“Phải!”
“Đáng tiếc thật, hắn ta vốn là giám đốc của một bộ phận trong công ty tôi đấy.”
“Ừ……”
“Hắn ta sẽ không đến quấy rầy cô nữa đâu.”
“Cám ơn!”
“Tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp.”
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn điều trị tâm lý một lần vào tối nay, có rảnh không?”
“Được thôi, anh muốn ở đâu?” Cũng được, chữa bệnh cho anh ta khỏi sớm một chút, thì cô có thể đi được rồi.
“Tiệc tối hội thương mại XX.”
“Anh Chu, tôi không hiểu ý của anh.”
“Tối nay tôi phải tham dự một bữa tiệc tối, Hứa Nặc và Trình Tuyền cũng ở đó. Tôi không muốn trốn tránh nữa!”
Trốn tránh? Lâm Dư Hi hoảng hốt trong nháy mắt, nhớ đến khoảnh khắc trốn tránh vội vã khi nhìn thấy Lý Thuần Nhất lúc nãy, hẳn là anh đã nhìn thấy hết rồi. Anh không muốn trốn tránh, nên tìm cô chữa trị. Đây là một điều châm chọc ư?
“Được không?” Chu Tử Chính hỏi dồn.
“Những trường hợp này, tôi chưa từng tham dự qua.”
“Trường hợp nào không phải là trọng điểm, trọng điểm là bệnh nhân. Bệnh nhân chịu bước ra một bước, bác sĩ không thể nào không chịu phối hợp chứ!”
Lâm Dư Hi sửng sốt, bất đắc dĩ lắc đầu, thế này là không trâu bắt chó đi cày đấy!
“Có yêu cầu gì về trang phục không?”
“Trợ lý của tôi Ine sẽ sắp xếp cho cô.”
“Được!”
“Cám ơn!”
Sau đó, tin nhắn của Làm Sao Đây gửi tới: “Tôi cũng muốn bắt đầu lại từ đầu, cực kỳ muốn!”
Lâm Dư Hi muốn trả lời lại gì đó, lại không biết nên nói gì, thế là nhắn lại cho anh ta một cái mặt cười với cố lên.
_____
Ngải Vi đến rồi, nhìn Lâm Dư Hi chằm chằm với ánh mắt tra xét tội phạm: “Cậu đang giấu mình chuyện gì phải không?”
“Chuyện gì?”
Cô ấy đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Lâm Dư Hi, gần như là dán vào mặt cô luôn: “Cậu và Chu Tử Chính là tình huống gì thế?”
Lâm Dư Hi cầm lấy. Trên weibo, tấm ảnh Chu Tử Chính khoác vai cô đi về phía tàu điện ngầm đang lan truyền trên mạng một cách điên cuồng.
Niềm vui mới của Chu Tử Chính lộ ra ánh sáng, em gái tươi trẻ cột tóc đuôi ngựa. Chính miệng Chu Tử Chính thừa nhận: Lâm Dư Hi là bạn gái của tôi!
Bài đăng lên weibo chưa đến một tiếng đồng hồ, thì đã có hơn năm ngàn lượt chia sẻ, ba ngàn bình luận và mười ngàn lượt thích.
“Lê Yên đã khóc đến ngất xỉu trong phòng vệ sinh rồi.”
“Chu Tử Chính đổi sở thích rồi, các chị em, hãy cột đuôi ngựa của mọi người lên nào.”
“Xin hỏi, cô ta đến tuổi trưởng thành chưa vậy?”
“Cô ta đang để mặt mộc, hay là trang điểm tự nhiên có đầu tư nhất đây?”
……
Lâm Dư Hi sững sốt nhìn Ngải Vi: “Cái này là hiểu lầm thôi!”
Ngải Vi đặt mông ngồi xuống, ngoắc tay lên: “Khai báo đi!”
“Anh ta là bệnh nhân của mình, hôm nay mình đến nhà anh ta điều trị cho anh ta, xong rồi, anh ta tiện đường đưa mình đến trạm tàu điện. Ai ngờ lại
/82
|