Editor: miemei
Một ngày trời nắng đẹp, Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi tay nắm tay đi dạo trong công viên, đi được một lúc, hai người ngồi xuống ghế dài ngắm bọn trẻ chơi đùa vui vẻ ở sân chơi. Một bà mẹ đến nhặt bóng, thấy bụng của Lâm Dư Hi thì nói một cách khẳng định: “Chắc chắn là cô mang thai đôi rồi đây.”
Lâm Dư Hi mỉm cười gật đầu.
“Là thai long phượng đấy.” Chu Tử Chính kiêu ngạo bổ sung.
“Hạnh phúc thật đấy!” Trên mặt bà mẹ đó đầy vẻ hâm mộ, “Chỉ một lần đã ghép thành chữ ‘hảo’ rồi.”
Chu Tử Chính sờ nhẹ lên cái bụng lớn của cô: “Ông trời vẫn coi như là không có bạc đãi anh, anh muốn thai long phượng liền cho anh thai long phượng, nhất định là đang đền bù lại vì trước kia đã nặng tay với anh.”
Lâm Dư Hi dựa vào vai anh: “Ông xã, tuy là anh đã chịu khổ, nhưng cũng nhận được rất nhiều rồi.”
“Chỉ cần có em và hai con, chịu khổ gì cũng đáng cả.”
“Không cần một tá thật à?”
“Không cần, một chữ ‘hảo’ là đủ rồi.”
Lâm Dư Hi nghĩ đến gì đó, cười nói: “Trước đó Tiểu Ngải còn hỏi em định sinh mấy đứa, em nói bây giờ sao mà biết được, Tiểu Ngải liền thao thao bất tuyệt nói hai đứa tốt biết bao nhiêu, em thì rất tò mò sao mà cậu ấy giống như đang cố hết sức ngăn em sinh tiếp, không ngờ thì ra là có liên quan đến anh.”
Chu Tử Chính nhíu mày suy tư: “Có liên quan đến anh?”
“Cậu ấy nói nếu em sinh tiếp, thì nhu cầu tình dục của anh sẽ không được thỏa mãn, đến lúc đó tâm trạng của anh sẽ đặc biệt không tốt, anh Trạch đi theo bên người anh cũng sẽ khổ thân.”
Chu Tử Chính buồn cười: “Bà xã, thảo nào đều nói là lòng con gái đều hướng ra ngoài. Bạn thân tốt của em vì chồng cô ấy cũng thật là hao hết tâm tư.”
“Bây giờ nghĩ lại, hai đứa cũng đủ rồi.”
“Tại sao?”
Lâm Dư Hi thơm anh một cái: “Em cũng không nỡ để nhu cầu tình dục của anh không được thỏa mãn.”
-----
Ngải Vi nhìn Lâm Dư Hi: “Bụng của thai long phượng quả thật là không giống bình thường nha, mới có tám tháng, mà không khác gì lúc mình sắp sinh ấy.”
“Dạo này mình cũng cảm thấy cả người rất nặng, bụng trĩu xuống, tử cung co thắt càng ngày càng thường xuyên.”
“Thai đôi rất dễ sinh non, cậu vẫn nên ít đi lại, ở trong nhà nghỉ ngơi đi.”
Lâm Dư Hi gật đầu, không biết vì sao, lồng ngực buồn buồn.
Về đến nhà, Lâm Dư Hi nhìn bức hình cải trắng ở cửa phòng cười thầm, lúc baby được 7 tháng, lão heo liền chủ động đổi hình thịt kho thành hình cải trắng, tự nguyện trai giới.
Chu Tử Chính nói: “Hai ngày nay vẻ mặt của em không được tốt lắm, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”
“Có thể là do tối ngủ không ngon, sáng em ngủ nhiều một chút bù lại là được.”
“Đêm qua chân em bị chuột rút, anh xoa bóp cho em nhé.”
Lâm Dư Hi nằm trên giường, Chu Tử Chính vừa xoa bóp cho cô, vừa nói với cái bụng của cô: “Hai đứa nhóc quỷ các con nghe cho kỹ, không cho phép hai đứa bắt nạt mami. Ngoan ngoãn ở trong bụng của mami thêm hai tháng nữa, thì có thể ra đây chơi cùng với ba rồi, có vui không nào?”
“Ui da!”
“Sao thế? Anh xoa mạnh quá hả?”
“Hai đứa nó vui đến nỗi trái đấm một cái, phải đá một cái kìa.”
“Xem ra không thể nhắc tới chuyện làm cho chúng hưng phấn, phải giảng cho chúng nghe đạo lí lớn về đời sống thôi.” Chu Tử Chính hắng giọng, dùng giọng điệu không chút nhấp nhô đọc lên: “Nhân chi sơ, tính bổn thiện……”
Tam Tự Kinh này thực sự là trầm buồn đến quá mức đặc sắc, rất nhanh Lâm Dư Hi và
Một ngày trời nắng đẹp, Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi tay nắm tay đi dạo trong công viên, đi được một lúc, hai người ngồi xuống ghế dài ngắm bọn trẻ chơi đùa vui vẻ ở sân chơi. Một bà mẹ đến nhặt bóng, thấy bụng của Lâm Dư Hi thì nói một cách khẳng định: “Chắc chắn là cô mang thai đôi rồi đây.”
Lâm Dư Hi mỉm cười gật đầu.
“Là thai long phượng đấy.” Chu Tử Chính kiêu ngạo bổ sung.
“Hạnh phúc thật đấy!” Trên mặt bà mẹ đó đầy vẻ hâm mộ, “Chỉ một lần đã ghép thành chữ ‘hảo’ rồi.”
Chu Tử Chính sờ nhẹ lên cái bụng lớn của cô: “Ông trời vẫn coi như là không có bạc đãi anh, anh muốn thai long phượng liền cho anh thai long phượng, nhất định là đang đền bù lại vì trước kia đã nặng tay với anh.”
Lâm Dư Hi dựa vào vai anh: “Ông xã, tuy là anh đã chịu khổ, nhưng cũng nhận được rất nhiều rồi.”
“Chỉ cần có em và hai con, chịu khổ gì cũng đáng cả.”
“Không cần một tá thật à?”
“Không cần, một chữ ‘hảo’ là đủ rồi.”
Lâm Dư Hi nghĩ đến gì đó, cười nói: “Trước đó Tiểu Ngải còn hỏi em định sinh mấy đứa, em nói bây giờ sao mà biết được, Tiểu Ngải liền thao thao bất tuyệt nói hai đứa tốt biết bao nhiêu, em thì rất tò mò sao mà cậu ấy giống như đang cố hết sức ngăn em sinh tiếp, không ngờ thì ra là có liên quan đến anh.”
Chu Tử Chính nhíu mày suy tư: “Có liên quan đến anh?”
“Cậu ấy nói nếu em sinh tiếp, thì nhu cầu tình dục của anh sẽ không được thỏa mãn, đến lúc đó tâm trạng của anh sẽ đặc biệt không tốt, anh Trạch đi theo bên người anh cũng sẽ khổ thân.”
Chu Tử Chính buồn cười: “Bà xã, thảo nào đều nói là lòng con gái đều hướng ra ngoài. Bạn thân tốt của em vì chồng cô ấy cũng thật là hao hết tâm tư.”
“Bây giờ nghĩ lại, hai đứa cũng đủ rồi.”
“Tại sao?”
Lâm Dư Hi thơm anh một cái: “Em cũng không nỡ để nhu cầu tình dục của anh không được thỏa mãn.”
-----
Ngải Vi nhìn Lâm Dư Hi: “Bụng của thai long phượng quả thật là không giống bình thường nha, mới có tám tháng, mà không khác gì lúc mình sắp sinh ấy.”
“Dạo này mình cũng cảm thấy cả người rất nặng, bụng trĩu xuống, tử cung co thắt càng ngày càng thường xuyên.”
“Thai đôi rất dễ sinh non, cậu vẫn nên ít đi lại, ở trong nhà nghỉ ngơi đi.”
Lâm Dư Hi gật đầu, không biết vì sao, lồng ngực buồn buồn.
Về đến nhà, Lâm Dư Hi nhìn bức hình cải trắng ở cửa phòng cười thầm, lúc baby được 7 tháng, lão heo liền chủ động đổi hình thịt kho thành hình cải trắng, tự nguyện trai giới.
Chu Tử Chính nói: “Hai ngày nay vẻ mặt của em không được tốt lắm, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”
“Có thể là do tối ngủ không ngon, sáng em ngủ nhiều một chút bù lại là được.”
“Đêm qua chân em bị chuột rút, anh xoa bóp cho em nhé.”
Lâm Dư Hi nằm trên giường, Chu Tử Chính vừa xoa bóp cho cô, vừa nói với cái bụng của cô: “Hai đứa nhóc quỷ các con nghe cho kỹ, không cho phép hai đứa bắt nạt mami. Ngoan ngoãn ở trong bụng của mami thêm hai tháng nữa, thì có thể ra đây chơi cùng với ba rồi, có vui không nào?”
“Ui da!”
“Sao thế? Anh xoa mạnh quá hả?”
“Hai đứa nó vui đến nỗi trái đấm một cái, phải đá một cái kìa.”
“Xem ra không thể nhắc tới chuyện làm cho chúng hưng phấn, phải giảng cho chúng nghe đạo lí lớn về đời sống thôi.” Chu Tử Chính hắng giọng, dùng giọng điệu không chút nhấp nhô đọc lên: “Nhân chi sơ, tính bổn thiện……”
Tam Tự Kinh này thực sự là trầm buồn đến quá mức đặc sắc, rất nhanh Lâm Dư Hi và
/82
|