Tuy “Quãng thời gian không thể đánh cắp” không bán được nhiều, thu hoạch của phòng vé vẫn để cho đầu tư của Chu Tử Chính hoàn lại vốn. Mà bộ phim này đã cho Đỗ An Hoa giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất, cũng để cho Hàn Bân giành được giải nam chính xuất sắc nhất. Chu Tử Chính cũng nhân cơ hội đòi một cái ơn tình từ Đỗ An Hoa, kêu chị ấy xin chính phủ, hôm đám cưới, tạm thời niêm phong phố Minh Tâm bốn tiếng đồng hồ để quay phim. Quay cái gì hả? Phần sau của “Quãng thời gian không thể đánh cắp” – “Ai đã cướp vịt con xấu xí đi rồi?”
Đỗ An Hoa vừa nghe, lập tức nhướn mắt nhíu mày: “Chu công tử, cậu thế này rõ ràng là lấy việc công làm việc tư đấy.”
“Bộ phim này sẽ quay thật mà, chẳng qua là vì một số nguyên nhân nên chỉ quay được cảnh kết hôn mà không thể nào quay hết, dĩ nhiên cũng không thể nào ra rạp được. Như thế thì làm sao gọi là lấy việc công làm việc tư chứ?”
“Nguyên nhân gì?”
“Nữ chính có thai sinh con.”
Đỗ An Hoa đỡ trán: “Biết ngay tên gian thương như cậu nhất định là có tính toán mà.”
Chu Tử Chính cười đến mặt đầy vẻ vô tội: “Lần sau tôi lại đầu tư một bộ điện ảnh cho chị đánh thẳng vào Oscar nhé.”
“Đừng! Nếu không cậu lại bắt tôi lên trụ sở của trạm không gian xin phép lên sao hỏa quay phim thì tôi làm không nổi đâu.”
“Yên tâm, sẽ không lên sao hỏa đâu, xa quá, cùng lắm thì lên mặt trăng thôi.”
“ # % @ & * ”
-----
Phố Minh Tâm tạm thời được niêm phong lại, vì muốn có được hiệu quả giống y như thật, cũng vì thật sự quay lại quá trình của lễ kết hôn, Đỗ An Hoa đã sắp xếp tổ quay phim đến quay trước. Xe của Chu Tử Chính ngừng lại bên ngoài phố Minh Tâm, một người anh em dắt một con ngựa trắng đi tới: “Chu công tử, tất cả mọi người đều hỏi có phải đang quay ký sự gặp gỡ bất ngờ của bạch mã hoàng tử không đấy.”
Chu Tử Chính leo lên ngựa: “Phải! Bạch mã hoàng tử gặp gỡ bất ngờ với Vịt con xấu xí, cuối cùng sống hạnh phúc, vui vẻ về sau.”
Tống Thành Trạch nói: “Cái anh nói là chuyện cổ tích, thông thường thì chuyện cổ tích đều kết thúc vào ngày kết hôn, bởi vì tiếp theo sau đó thì sẽ là phim trinh thám, phim kinh hãi, phim kinh dị.”
Chu Tử Chính liếc anh ta một cái: “Bây giờ cậu đang đóng phim kinh hãi đó hả?”
“Tối qua Ngải Vi đạp một cái, đạp tới tôi tỉnh dậy, trực tiếp đạp tôi xuống giường luôn đấy, còn chưa đủ kinh hãi sao.”
“Sao hả? Cậu ăn vụng bị cô ấy phát hiện à?”
Tống Thành Trạch cười ha hả: “Boss còn chưa ăn vụng, kẻ làm nhỏ như tôi đây sao dám đi trước một bước chứ? Huống chi nếu tôi ăn vụng mà bị cô ấy phát hiện, cô ấy sẽ không chỉ đạp tôi xuống giường đơn giản như vậy đâu, mà sẽ là phim kinh dị thật đó.”
“Vậy thì tại sao?”
“Chân cô ấy bị chuột rút.”
Chu Tử Chính chợt hiểu ra: “Đúng ha, lúc mang thai rất dễ bị chuột rút.”
Tống Thành Trạch căm hận: “Sau khi thằng quỷ nhỏ này ra đời, xem tôi chỉnh nó thế nào đây, cứ nhằm lúc nửa đêm đạp cho mẹ nó dậy kêu tôi đi mua đồ ăn khuya.”
Chu Tử Chính cười ha ha: “Chúc mừng cậu, xem ra con trai cậu là một con mèo đêm rồi, về sau ban ngày cậu phục vụ tôi, ban đêm thì nó phục vụ cậu.”
Tống Thành Trạch bỗng dưng sợ hãi: “Đừng, bây giờ tôi cầu thần lạy phật chỉ mong sau khi nó ra đời thì ngoan ngoãn đi ngủ, A di đà phật, Amen!”
Hội chị em canh giữ dưới tòa nhà thấy Chu Tử Chính cưỡi ngựa đến đều kinh ngạc hò hét, Ngải Vi đang mang thai chín tháng, ngồi trên ghế sô pha cười “ha ha”.
“Chu công tử, em thua anh luôn đấy. Em thật sự không nghĩ tới anh sẽ cưỡi ngựa đến đây, em vẫn luôn nghĩ rằng anh sẽ từ trên trời giáng xuống cơ.”
Chu Tử Chính xuống ngựa: “Anh cũng từng nghĩ tới từ trên trời giáng xuống, nhưng độ khó hơi cao. Sợ gió lớn quá thổi anh ra ngoài biển, lại sợ có người tưởng là nhảy dù thả bom.”
“Em công nhận anh làm bạch mã hoàng tử rất có phong cách đấy.”
Chu Tử Chính trịnh trọng chào hội chị em: “Các em gái xinh đẹp như hoa ơi, xin hãy nương tay nhé.”
Ngải Vi nói: “Dĩ nhiên rồi, hôm nay Chu công tử đẹp ngất trời thế kia, đương nhiên các chị em sẽ nương tay, nào, mời Chu công tử và các anh em uống một ly nào.”
Một vài ly nước uống màu cà phê được đặt ngay trước mặt, Chu Tử Chính và Tống Thành Trạch nhìn nhau một cái, sau đó Tống Thành Trạch nhìn sang Ngải Vi dò hỏi, ánh mắt của Ngải Vi bay sang một trong số các ly, Tống Thành Trạch lập tức giật lấy: “Các anh em, tôi đi trước một bước đây!” Sau đó một hớp uống hết. Mùi vị này, hô hô, đắng đến nỗi ngũ quan của anh ta xoắn lại với nhau.
Tống Thành Trạch rất vất vả mới lấy lại hơi thở, đắng nghét nhìn Ngải Vi: “Vợ, sao em hại anh thế?”
“Gần đây anh ngủ không ngon, nóng trong người, ly nước mát này là Hi Hi đặc biệt điều chế cho anh đó, sau này mỗi ngày về nhà đều phải uống một ly.”
Miệng Tống Thành Trạch há to ra, cực kỳ đáng thương nói: “Có thể nào đừng đắng như vậy được không?”
Ngải Vi chớp mắt: “Ly này là điều chế đặc biệt cho thêm hoàng liên vào. Sau này nếu mà anh dám không nghe lời, thì ngày tháng của anh chính là mùi vị này đó, nhớ nhé?”
Chu Tử Chính vỗ nhẹ lên vai anh ta: “Người anh em, hãy nén bi thương!”
Trong tám ly nước uống có bốn vị chua, ngọt, đắng, cay, Chu Tử Chính rất may mắn chọn được ly duy nhất hỗn hợp cả bốn vị, khó
Đỗ An Hoa vừa nghe, lập tức nhướn mắt nhíu mày: “Chu công tử, cậu thế này rõ ràng là lấy việc công làm việc tư đấy.”
“Bộ phim này sẽ quay thật mà, chẳng qua là vì một số nguyên nhân nên chỉ quay được cảnh kết hôn mà không thể nào quay hết, dĩ nhiên cũng không thể nào ra rạp được. Như thế thì làm sao gọi là lấy việc công làm việc tư chứ?”
“Nguyên nhân gì?”
“Nữ chính có thai sinh con.”
Đỗ An Hoa đỡ trán: “Biết ngay tên gian thương như cậu nhất định là có tính toán mà.”
Chu Tử Chính cười đến mặt đầy vẻ vô tội: “Lần sau tôi lại đầu tư một bộ điện ảnh cho chị đánh thẳng vào Oscar nhé.”
“Đừng! Nếu không cậu lại bắt tôi lên trụ sở của trạm không gian xin phép lên sao hỏa quay phim thì tôi làm không nổi đâu.”
“Yên tâm, sẽ không lên sao hỏa đâu, xa quá, cùng lắm thì lên mặt trăng thôi.”
“ # % @ & * ”
-----
Phố Minh Tâm tạm thời được niêm phong lại, vì muốn có được hiệu quả giống y như thật, cũng vì thật sự quay lại quá trình của lễ kết hôn, Đỗ An Hoa đã sắp xếp tổ quay phim đến quay trước. Xe của Chu Tử Chính ngừng lại bên ngoài phố Minh Tâm, một người anh em dắt một con ngựa trắng đi tới: “Chu công tử, tất cả mọi người đều hỏi có phải đang quay ký sự gặp gỡ bất ngờ của bạch mã hoàng tử không đấy.”
Chu Tử Chính leo lên ngựa: “Phải! Bạch mã hoàng tử gặp gỡ bất ngờ với Vịt con xấu xí, cuối cùng sống hạnh phúc, vui vẻ về sau.”
Tống Thành Trạch nói: “Cái anh nói là chuyện cổ tích, thông thường thì chuyện cổ tích đều kết thúc vào ngày kết hôn, bởi vì tiếp theo sau đó thì sẽ là phim trinh thám, phim kinh hãi, phim kinh dị.”
Chu Tử Chính liếc anh ta một cái: “Bây giờ cậu đang đóng phim kinh hãi đó hả?”
“Tối qua Ngải Vi đạp một cái, đạp tới tôi tỉnh dậy, trực tiếp đạp tôi xuống giường luôn đấy, còn chưa đủ kinh hãi sao.”
“Sao hả? Cậu ăn vụng bị cô ấy phát hiện à?”
Tống Thành Trạch cười ha hả: “Boss còn chưa ăn vụng, kẻ làm nhỏ như tôi đây sao dám đi trước một bước chứ? Huống chi nếu tôi ăn vụng mà bị cô ấy phát hiện, cô ấy sẽ không chỉ đạp tôi xuống giường đơn giản như vậy đâu, mà sẽ là phim kinh dị thật đó.”
“Vậy thì tại sao?”
“Chân cô ấy bị chuột rút.”
Chu Tử Chính chợt hiểu ra: “Đúng ha, lúc mang thai rất dễ bị chuột rút.”
Tống Thành Trạch căm hận: “Sau khi thằng quỷ nhỏ này ra đời, xem tôi chỉnh nó thế nào đây, cứ nhằm lúc nửa đêm đạp cho mẹ nó dậy kêu tôi đi mua đồ ăn khuya.”
Chu Tử Chính cười ha ha: “Chúc mừng cậu, xem ra con trai cậu là một con mèo đêm rồi, về sau ban ngày cậu phục vụ tôi, ban đêm thì nó phục vụ cậu.”
Tống Thành Trạch bỗng dưng sợ hãi: “Đừng, bây giờ tôi cầu thần lạy phật chỉ mong sau khi nó ra đời thì ngoan ngoãn đi ngủ, A di đà phật, Amen!”
Hội chị em canh giữ dưới tòa nhà thấy Chu Tử Chính cưỡi ngựa đến đều kinh ngạc hò hét, Ngải Vi đang mang thai chín tháng, ngồi trên ghế sô pha cười “ha ha”.
“Chu công tử, em thua anh luôn đấy. Em thật sự không nghĩ tới anh sẽ cưỡi ngựa đến đây, em vẫn luôn nghĩ rằng anh sẽ từ trên trời giáng xuống cơ.”
Chu Tử Chính xuống ngựa: “Anh cũng từng nghĩ tới từ trên trời giáng xuống, nhưng độ khó hơi cao. Sợ gió lớn quá thổi anh ra ngoài biển, lại sợ có người tưởng là nhảy dù thả bom.”
“Em công nhận anh làm bạch mã hoàng tử rất có phong cách đấy.”
Chu Tử Chính trịnh trọng chào hội chị em: “Các em gái xinh đẹp như hoa ơi, xin hãy nương tay nhé.”
Ngải Vi nói: “Dĩ nhiên rồi, hôm nay Chu công tử đẹp ngất trời thế kia, đương nhiên các chị em sẽ nương tay, nào, mời Chu công tử và các anh em uống một ly nào.”
Một vài ly nước uống màu cà phê được đặt ngay trước mặt, Chu Tử Chính và Tống Thành Trạch nhìn nhau một cái, sau đó Tống Thành Trạch nhìn sang Ngải Vi dò hỏi, ánh mắt của Ngải Vi bay sang một trong số các ly, Tống Thành Trạch lập tức giật lấy: “Các anh em, tôi đi trước một bước đây!” Sau đó một hớp uống hết. Mùi vị này, hô hô, đắng đến nỗi ngũ quan của anh ta xoắn lại với nhau.
Tống Thành Trạch rất vất vả mới lấy lại hơi thở, đắng nghét nhìn Ngải Vi: “Vợ, sao em hại anh thế?”
“Gần đây anh ngủ không ngon, nóng trong người, ly nước mát này là Hi Hi đặc biệt điều chế cho anh đó, sau này mỗi ngày về nhà đều phải uống một ly.”
Miệng Tống Thành Trạch há to ra, cực kỳ đáng thương nói: “Có thể nào đừng đắng như vậy được không?”
Ngải Vi chớp mắt: “Ly này là điều chế đặc biệt cho thêm hoàng liên vào. Sau này nếu mà anh dám không nghe lời, thì ngày tháng của anh chính là mùi vị này đó, nhớ nhé?”
Chu Tử Chính vỗ nhẹ lên vai anh ta: “Người anh em, hãy nén bi thương!”
Trong tám ly nước uống có bốn vị chua, ngọt, đắng, cay, Chu Tử Chính rất may mắn chọn được ly duy nhất hỗn hợp cả bốn vị, khó
/82
|