Editor: miemei
Tằng Hạo Lâm chán nản ngồi trong xe, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trận một chọi một vừa rồi, Tằng Hạo Lâm thua thê thảm. Anh ta không chỉ thua Richard về kĩ thuật, cuối cùng, vì giành lại chút thể diện, liều mạng cũng muốn ném vào một trái, kết quả lúc rơi xuống chân trẹo một cái, bị trật mất rồi. May mà có Lâm Dư Hi ở đó, lập tức bẻ lại mắt cá chân cho anh ta. Chỉ là, những thứ khác thì không bẻ lại được nữa rồi.
Dương Gia Dung đi tới, lạnh nhạt nói với anh ta: “Anh về đi! Lễ kết hôn của tôi, anh sẽ không muốn đến dự đâu. Tình cảm không phải mắt cá chân, không phải anh muốn bẻ là có thể bẻ lại được.”
Trước khi Richard và Dương Gia Dung đi, Richard ôn hòa, mỉm cười nói với Tằng Hạo Lâm: “Don’t worry, mum and baby are in my good hands. I will send you baby’s photos when he is born. You know, I will be the first one to hug him.” (Đừng lo, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cả mẹ và con. Tôi sẽ gửi cho anh hình con chào đời, anh cũng biết đó, tôi sẽ là người đầu tiên bế nó mà.)
Khi đó, không biết Tằng Hạo Lâm quá đau, hay là quá tức giận, hoàn toàn không nói nên lời.
“Về đi!” Chu Tử Chính vỗ vai của anh ta, “Quá muộn rồi.”
Tằng Hạo Lâm ngây người rất lâu, mới ỉu xìu nói: “Trước kia, biết bao nhiêu lần đều dỗ cô ấy về được, lần này mình cho rằng chỉ là phải dỗ lâu hơn một chút thôi, cuối cùng cô ấy cũng sẽ trở về, dù sao chúng mình vẫn còn đứa con.”
Lâm Dư Hi nói: “Các anh làm ăn hẳn là biết cái gì gọi là uy tín phá sản chứ nhỉ, anh đã tiêu hao hết uy tín tình cảm của Gia Dung dành cho anh cả đời này rồi.”
Tằng Hạo Lâm âm thầm thở dài một hơi, cũng không nói được gì nữa. Nhìn vẻ cô đơn thật lòng trên mặt anh ta, trong lòng Lâm Dư Hi hơi ưu tư, hai chữ “trân trọng” này thật sự khó như vậy sao? Tại sao cứ phải mất đi rồi mới giật mình hiểu ra phải trân trọng, rồi lại phát hiện không bao giờ tìm được thuốc hối hận nữa?
-----
Lễ kết hôn của Dương Gia Dung và Richard được cử hành trong một căn phòng thủy tinh ấm áp ở vườn hoa sau nhà Richard, chỉ mời khoảng hơn 50 người khách. Dương Gia Dung mặt một chiếc váy cưới lưng cao đơn giản, phần bụng nhô lên cao, thiết kế của chiếc váy cưới lột tả vẻ quyến rũ, tao nhã của cô dâu, càng lộ ra nét dịu dàng và điềm tĩnh của người làm mẹ. Chị chậm rãi bước vào nơi làm lễ, tuyên thệ trước mặt mục sư, trao đổi nhẫn với Richard. Đến lúc nói lời thề kết hôn, Richard nói anh muốn dùng một bài hát để hát lên lời thề của anh.
I’d never ask you to change (Anh vĩnh viễn sẽ không bắt em phải thay đổi)
If perfect’s what you’re searching for, then just stay the same (Nếu em theo đuổi sự hoàn hảo, đó chính là em lúc này đây.)
When I see your face (Khi anh nhìn vào gương mặt em)
There’s not a thing that I would change (Anh không muốn thay đổi bất cứ thứ gì cả.)
‘Cause girl you’re amazing (Em tuyệt với như thế kia)
Just the way you are. (Bởi vì em là chính em.)
Dương Gia Dung bật khóc, Richard ôm lấy chị, lau nước mắt cho chị, thì thầm vài câu bên tai chị, Dương Gia Dung lại cười lên. Lâm Dư Hi cũng khẽ lau nước mắt bên khóe mi, cầm di động chụp lại hình ảnh hai người mỉm cười nhìn nhau trong nước mắt, đăng lên weibo.
~ ~ Hạnh phúc đến rồi, bởi vì bạn là chính bạn! ~ ~
Lâm Dư Hi nói: “Gia Dung nói ba mẹ của Richard rất tốt với chị ấy, cũng rất mong đợi cháu trai trong bụng chị ấy nữa.”
“Người nước ngoài không coi trọng chuyện huyết thống như người Trung Quốc. Hai người em của Richard đều là nhận nuôi đấy, hình như là vì sau khi sinh Richard, mẹ của Richard bị bệnh nặng, rồi không thể sinh con được nữa, thế là nhận nuôi hai đứa con. Cho nên dù con của Gia Dung không phải là con ruột của Richard, thì họ cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi.”
Lâm Dư Hi cảm thán: “Gia Dung buông xuống tình cảm bảy năm liền tìm được một người đàn ông càng thích hợp với chị ấy hơn, dường như từ nơi sâu thẳm nào đó, tất cả đều được an bài sẵn hết rồi.”
Chu Tử Chính nắm tay cô: “Giống như số mệnh đã định sẵn anh tìm đến em vậy.”
Bốn mắt nhìn nhau, hai bờ môi hôn nhẹ. Hạnh phúc đến rồi, bởi vì em là chính em, em trong định mệnh của anh!
-----
Sau khi chú rể mời cô dâu nhảy điệu đầu tiên, những quan khách khác lục tục bước vào sàn nhảy khiêu vũ. Chu Tử Chính đứng lên chìa tay về phía Lâm Dư Hi: “Cô Lâm xinh đẹp ơi, nể mặt nhảy với tôi một điệu chứ?”
Lâm Dư Hi bất đắc dĩ: “Em không biết nhảy.”
“Em nhất định biết nhảy mà.”
Chu Tử Chính kéo Lâm Dư Hi vào sàn nhảy, để cô choàng tay vòng qua cổ anh, anh thì ôm lấy eo của cô, bước nhỏ đong đưa trái phải trong sàn nhảy.
“Cứ thế thôi?” Đong đưa trái phải? Không cần bước nhảy?
“Đàn ông và phụ nữ khiêu vũ, trong đầu không hề nghĩ đến chuyện khiêu vũ đâu.”
“Trong đầu đàn ông có thể nghĩ được chuyện đứng đắn hả?”
“Ví dụ như cứu trái đất, khai phá vũ trụ?”
“Ví dụ như lấy tay của anh ra khỏi mông của em.”
Chu Tử Chính kéo tay trở lên eo của cô: “Ô, ngại quá, eo của em trơn quá mà, không cẩn thận một chút là trượt xuống ngay.”
Sau đó hai người nhìn thấy một đôi ông bà cụ người nước ngoài đầu tóc bạc phơ khiêu vũ nhẹ nhàng bên cạnh hai người, mà tay của ông cụ thì ôm ngay mông của bà cụ.
Bốn người nhìn nhau, ông cụ nhướn mày với Chu Tử Chính: “You are too young to craved for butt, go up for bust.” (Cậu trẻ thế này không nên thích mông, tay phải đi lên trên chứ.)
Lâm Dư Hi nhịn không được phì cười, sớm đã nghe nói đàn ông thích bộ phận của phụ nữ sẽ hạ xuống theo tuổi tác, đàn ông trẻ thích ngực, đàn ông trung niên thì bắt đầu thích mông, tuổi tác càng lớn thì bộ phận yêu thích càng hạ xuống. Cô kề bên tai anh: “Chồng à, gần đây em cũng cảm thấy anh đặc biệt mê mông của em nha, điều này có nghĩ là gì ấy nhỉ?”
Chu Tử Chính híp mắt lại: “Chốc nữa thì em sẽ biết là có nghĩa gì ngay thôi.” Đây tuyệt đối là dáng vẻ đã bị kích thích.
Sau khi khiêu vũ xong, lúc quan khách đều ngồi xuống dùng bữa, Chu Tử Chính thì kéo Lâm Dư Hi vào phòng dành cho khách để -- dùng bữa.
“Đây là nhà của Richard, anh không thể cứ ngủ trên giường của nhà người ta như vậy được.” Lâm Dư Hi phản kháng.
“Anh đâu có nói là muốn ngủ trên giường.”
Kết quả là ngoài giường, những
Tằng Hạo Lâm chán nản ngồi trong xe, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trận một chọi một vừa rồi, Tằng Hạo Lâm thua thê thảm. Anh ta không chỉ thua Richard về kĩ thuật, cuối cùng, vì giành lại chút thể diện, liều mạng cũng muốn ném vào một trái, kết quả lúc rơi xuống chân trẹo một cái, bị trật mất rồi. May mà có Lâm Dư Hi ở đó, lập tức bẻ lại mắt cá chân cho anh ta. Chỉ là, những thứ khác thì không bẻ lại được nữa rồi.
Dương Gia Dung đi tới, lạnh nhạt nói với anh ta: “Anh về đi! Lễ kết hôn của tôi, anh sẽ không muốn đến dự đâu. Tình cảm không phải mắt cá chân, không phải anh muốn bẻ là có thể bẻ lại được.”
Trước khi Richard và Dương Gia Dung đi, Richard ôn hòa, mỉm cười nói với Tằng Hạo Lâm: “Don’t worry, mum and baby are in my good hands. I will send you baby’s photos when he is born. You know, I will be the first one to hug him.” (Đừng lo, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cả mẹ và con. Tôi sẽ gửi cho anh hình con chào đời, anh cũng biết đó, tôi sẽ là người đầu tiên bế nó mà.)
Khi đó, không biết Tằng Hạo Lâm quá đau, hay là quá tức giận, hoàn toàn không nói nên lời.
“Về đi!” Chu Tử Chính vỗ vai của anh ta, “Quá muộn rồi.”
Tằng Hạo Lâm ngây người rất lâu, mới ỉu xìu nói: “Trước kia, biết bao nhiêu lần đều dỗ cô ấy về được, lần này mình cho rằng chỉ là phải dỗ lâu hơn một chút thôi, cuối cùng cô ấy cũng sẽ trở về, dù sao chúng mình vẫn còn đứa con.”
Lâm Dư Hi nói: “Các anh làm ăn hẳn là biết cái gì gọi là uy tín phá sản chứ nhỉ, anh đã tiêu hao hết uy tín tình cảm của Gia Dung dành cho anh cả đời này rồi.”
Tằng Hạo Lâm âm thầm thở dài một hơi, cũng không nói được gì nữa. Nhìn vẻ cô đơn thật lòng trên mặt anh ta, trong lòng Lâm Dư Hi hơi ưu tư, hai chữ “trân trọng” này thật sự khó như vậy sao? Tại sao cứ phải mất đi rồi mới giật mình hiểu ra phải trân trọng, rồi lại phát hiện không bao giờ tìm được thuốc hối hận nữa?
-----
Lễ kết hôn của Dương Gia Dung và Richard được cử hành trong một căn phòng thủy tinh ấm áp ở vườn hoa sau nhà Richard, chỉ mời khoảng hơn 50 người khách. Dương Gia Dung mặt một chiếc váy cưới lưng cao đơn giản, phần bụng nhô lên cao, thiết kế của chiếc váy cưới lột tả vẻ quyến rũ, tao nhã của cô dâu, càng lộ ra nét dịu dàng và điềm tĩnh của người làm mẹ. Chị chậm rãi bước vào nơi làm lễ, tuyên thệ trước mặt mục sư, trao đổi nhẫn với Richard. Đến lúc nói lời thề kết hôn, Richard nói anh muốn dùng một bài hát để hát lên lời thề của anh.
I’d never ask you to change (Anh vĩnh viễn sẽ không bắt em phải thay đổi)
If perfect’s what you’re searching for, then just stay the same (Nếu em theo đuổi sự hoàn hảo, đó chính là em lúc này đây.)
When I see your face (Khi anh nhìn vào gương mặt em)
There’s not a thing that I would change (Anh không muốn thay đổi bất cứ thứ gì cả.)
‘Cause girl you’re amazing (Em tuyệt với như thế kia)
Just the way you are. (Bởi vì em là chính em.)
Dương Gia Dung bật khóc, Richard ôm lấy chị, lau nước mắt cho chị, thì thầm vài câu bên tai chị, Dương Gia Dung lại cười lên. Lâm Dư Hi cũng khẽ lau nước mắt bên khóe mi, cầm di động chụp lại hình ảnh hai người mỉm cười nhìn nhau trong nước mắt, đăng lên weibo.
~ ~ Hạnh phúc đến rồi, bởi vì bạn là chính bạn! ~ ~
Lâm Dư Hi nói: “Gia Dung nói ba mẹ của Richard rất tốt với chị ấy, cũng rất mong đợi cháu trai trong bụng chị ấy nữa.”
“Người nước ngoài không coi trọng chuyện huyết thống như người Trung Quốc. Hai người em của Richard đều là nhận nuôi đấy, hình như là vì sau khi sinh Richard, mẹ của Richard bị bệnh nặng, rồi không thể sinh con được nữa, thế là nhận nuôi hai đứa con. Cho nên dù con của Gia Dung không phải là con ruột của Richard, thì họ cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi.”
Lâm Dư Hi cảm thán: “Gia Dung buông xuống tình cảm bảy năm liền tìm được một người đàn ông càng thích hợp với chị ấy hơn, dường như từ nơi sâu thẳm nào đó, tất cả đều được an bài sẵn hết rồi.”
Chu Tử Chính nắm tay cô: “Giống như số mệnh đã định sẵn anh tìm đến em vậy.”
Bốn mắt nhìn nhau, hai bờ môi hôn nhẹ. Hạnh phúc đến rồi, bởi vì em là chính em, em trong định mệnh của anh!
-----
Sau khi chú rể mời cô dâu nhảy điệu đầu tiên, những quan khách khác lục tục bước vào sàn nhảy khiêu vũ. Chu Tử Chính đứng lên chìa tay về phía Lâm Dư Hi: “Cô Lâm xinh đẹp ơi, nể mặt nhảy với tôi một điệu chứ?”
Lâm Dư Hi bất đắc dĩ: “Em không biết nhảy.”
“Em nhất định biết nhảy mà.”
Chu Tử Chính kéo Lâm Dư Hi vào sàn nhảy, để cô choàng tay vòng qua cổ anh, anh thì ôm lấy eo của cô, bước nhỏ đong đưa trái phải trong sàn nhảy.
“Cứ thế thôi?” Đong đưa trái phải? Không cần bước nhảy?
“Đàn ông và phụ nữ khiêu vũ, trong đầu không hề nghĩ đến chuyện khiêu vũ đâu.”
“Trong đầu đàn ông có thể nghĩ được chuyện đứng đắn hả?”
“Ví dụ như cứu trái đất, khai phá vũ trụ?”
“Ví dụ như lấy tay của anh ra khỏi mông của em.”
Chu Tử Chính kéo tay trở lên eo của cô: “Ô, ngại quá, eo của em trơn quá mà, không cẩn thận một chút là trượt xuống ngay.”
Sau đó hai người nhìn thấy một đôi ông bà cụ người nước ngoài đầu tóc bạc phơ khiêu vũ nhẹ nhàng bên cạnh hai người, mà tay của ông cụ thì ôm ngay mông của bà cụ.
Bốn người nhìn nhau, ông cụ nhướn mày với Chu Tử Chính: “You are too young to craved for butt, go up for bust.” (Cậu trẻ thế này không nên thích mông, tay phải đi lên trên chứ.)
Lâm Dư Hi nhịn không được phì cười, sớm đã nghe nói đàn ông thích bộ phận của phụ nữ sẽ hạ xuống theo tuổi tác, đàn ông trẻ thích ngực, đàn ông trung niên thì bắt đầu thích mông, tuổi tác càng lớn thì bộ phận yêu thích càng hạ xuống. Cô kề bên tai anh: “Chồng à, gần đây em cũng cảm thấy anh đặc biệt mê mông của em nha, điều này có nghĩ là gì ấy nhỉ?”
Chu Tử Chính híp mắt lại: “Chốc nữa thì em sẽ biết là có nghĩa gì ngay thôi.” Đây tuyệt đối là dáng vẻ đã bị kích thích.
Sau khi khiêu vũ xong, lúc quan khách đều ngồi xuống dùng bữa, Chu Tử Chính thì kéo Lâm Dư Hi vào phòng dành cho khách để -- dùng bữa.
“Đây là nhà của Richard, anh không thể cứ ngủ trên giường của nhà người ta như vậy được.” Lâm Dư Hi phản kháng.
“Anh đâu có nói là muốn ngủ trên giường.”
Kết quả là ngoài giường, những
/82
|