Em Chạy Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 7 - Chương 7

/82


“Xin lỗi, chủ tịch Chu! Biết rồi ạ!” Người đàn ông khúm núm.

“Cúi người xin lỗi bác sĩ Lâm.”

Người đàn ông vội cúi người với Lâm Dư Hi: “Bác sĩ Lâm, xin lỗi!”

“Cút!” Tống Thành Trạch quát lên.

Sau khi người đàn ông chán nản chạy đi, Tống Thành Trạch đến gần Lâm Dư Hi, tỉ mỉ nhìn vai của cô: “Có cần đến bệnh viện khám không?”

Lâm Dư Hi bật cười: “Không cần đâu, thật sự chỉ là chuyện nhỏ thôi. Chờ chút nữa ba tôi đến, ông ấy giúp tôi xử lý một chút là được.”

Lâm Dư Hi vén rèm đi vào: “Sau này lúc các anh đến, tốt nhất là đổi một chiếc xe khiêm tốn một chút đi.”

Chu Tử Chính nhìn cô, vẻ mặt có chút nặng nề: “Xin lỗi!”

“Không có gì.” Lâm Dư Hi nhìn đồng hồ, rút kim châm ra cho anh.

Tống Thành Trạch ở ngoài rèm hỏi: “Bác sĩ Lâm, cô từng học võ hả?”

“Học qua Vịnh Xuân mấy năm.”

“Hèn gì vừa ra tay đã quật ngã gã đàn ông kia rồi.”

“Chuyện nhỏ thôi.”

“Thời buổi này, con gái học chút võ phòng thân cũng tốt lắm.” Tống Thành Trạch há miệng cười. Xinh đẹp, y thuật giỏi, bếp núc giỏi, võ nghệ cũng giỏi, còn tốt bụng nữa chứ, chậc chậc, làm vợ là tốt nhất!

Chu Tử Chính mặc quần áo xong thì đi ra, ánh mắt rơi vào vết máu trên áo blu trắng của Lâm Dư Hi. Không nhiều, chỉ một chút thôi, nhưng đã đủ chói mắt rồi.

Lâm Dư Hi lấy thuốc đã phối xong ra: “Đây là thuốc của 3 ngày. Ba ngày sau, buổi sáng lại đến đây.”

“Tin tức tôi đến đây khám bệnh đã truyền ra ngoài rồi, tôi đến đây nữa, thì phòng khám này sẽ gặp phiền phức đấy.”

Lâm Dư Hi hơi sửng sốt: “Ý anh là?”

“Cô, có thể khám bệnh bên ngoài không?”

“Ý anh là, đến nhà anh?”

Chu Tử Chính gật đầu: “Thời gian, phí khám bệnh tùy cô đặt ra. Tôi có thể cho xe đến đón cô.”

Vẻ mặt của Tống Thành Trạch thoáng thay đổi một chút xíu. Anh ta hơi cúi đầu xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, nổi lên chút ý cười nhàn nhạt, trong đó có chút nuối tiếc và tiếc thương.

Lâm Dư Hi suy nghĩ cẩn thận một chút: “Được thôi! Vậy thì 9 giờ sáng mỗi thứ hai, thứ năm, tôi đến nhà anh.”

------

Chu Tử Chính ngồi vào xe, Tống Thành Trạch nhìn anh qua kính chiếu hậu: “Chủ tịch Chu, chuyện của đội chó săn giải quyết thế nào?”

“Hủy bỏ tất cả quảng cáo trên tạp chí Tam Châu.”

“Rõ! Trước kia, chủ tịch Chu nể mặt tạp chí bọn họ, cho bọn họ cơm ăn, bọn họ càng ăn càng có mùi vị, nhưng càng ăn lại càng không có chừng mực.”

‘”Thông báo cho các tạp chí lớn, từ nay về sau, tôi không cho phép chụp lén nữa.”

“Được ạ!”

“Trạch, cậu theo tôi bao lâu rồi?”

“7 năm, 3 tháng, lẻ 10 ngày.”

“Hôm đó tôi đụng xe, nếu như không phải cậu kéo tôi ra trước, thì tôi đã chết rồi.”

“Chủ tịch Chu, anh đừng nói vậy. Hôm đó anh uống say rồi, tôi vốn nên liều mạng cũng không để anh lái xe.”

“Bất kể thế nào, thì mạng của tôi cũng là do cậu cứu về.” Chu Tử Chính nhìn những tòa nhà cao tầng bay lướt qua ngoài cửa sổ xe: “Cậu có ý với Lâm Dư Hi?”

Tống Thành Trạch ha ha hai tiếng: “Tôi cũng đã 30 rồi, cảm thấy cô ấy rất tốt, rất thích hợp làm vợ.”

“5 năm nay, tất cả cảm giác của rôi đều mất hết. Tôi từng nghĩ rằng, cả đời này cũng không thể tìm về. Nhưng, có một người con gái có thể làm cho tôi nổi lên một chút cảm giác.”

Lần đầu tiên, ở trước mặt phụ nữ anh lại thẳng thắn vô tư như thế, tuy không liên quan đến dục vọng, lại nảy sinh cảm giác, trong lòng, trên cơ thể, rất khẽ thôi, nhưng lại rất chân thật! Trong số phụ nữ anh từng gặp, vẻ đẹp của cô không là gì cả, nhưng cô có một đôi mắt trong

/82

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status