Em Chạy Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 3 - Chương 3

/82


8 giờ sáng, Chu Tử Chính ngồi trong xe, Tống Thành Trạch lập tức đưa tài liệu qua.

“Chủ tịch Chu, đây là tư liệu về Lâm Dư Hi.”

Chu Tử Chính giở bìa kẹp rời ra: Lâm Dư Hi, 28 tuổi, chưa kết hôn. Cha: Lâm Chi Hiên, người Tô Châu; Mẹ: Trịnh Tuệ Như, đã qua đời. Ngày x, tháng x, năm xxxx, tốt nghiệp học vị vinh dự bậc nhất của học viện Trung Y XXX, ngành phụ là tâm lý học. Sau khi tốt nghiệp vẫn luôn làm việc tại phòng khám Tân Sinh.

Lật ra trang sau, trên đó có một tấm hình Lâm Dư Hi chụp chung với một người đàn ông. Người đàn ông tên là Lý Thuần Nhất, 3 năm trước, đã từng là chồng chưa cưới của Lâm Dư Hi. Cũng vào 3 năm trước, Lý Thuần Nhất đã cưới Vương Vận Kỳ con gái của chủ tịch Vương tập đoàn Trường Duyệt.

Lại lật ra trang sau, chính là weibo của cô, tin tức và hình ảnh trên vòng bạn bè.

“Tư liệu chỉ có bao nhiêu đây thôi à?”

Từ kính chiếu hậu, Tống Thành Trạch nhìn thấy vẻ mặt hơi ngạc nhiên của Chu Tử Chính.

“Trong một buổi tối, chỉ tìm được bao nhiêu đó thôi. Cần tôi điều tra tiếp không ạ?”

“Tạm thời không cần!”

Chu Tử Chính nhìn tấm hình trước mặt, cô lại là vợ chưa cưới trước kia của Lý Thuần Nhất, thế giới này nhỏ thật đấy. Lúc Vương Vận Kỳ và Lý Thuần Nhất đám cưới, đúng lúc anh đi công tác ở nước ngoài, không kịp về tham dự, nhưng cũng loáng thoáng nghe được vợ chưa cưới trước kia của Lý Thuần Nhất đã xông đến gây chuyện, hình như là ném trả nhẫn cầu hôn của Lý Thuần Nhất ngay trước mặt mọi người.

Trong tấm hình, cô rúc vào lòng Lý Thuần Nhất, hai lúm đồng tiền trên má, chứa chan vẻ ngọt ngào và niềm hạnh phúc.

Thì ra, là cô!

Xe đậu trên con đường lớn ngoài hẻm nhỏ, Chu Tử Chính và Tống Thành Trạch xuống xe đi về phía phòng khám.

“Chủ tịch Chu, tối qua tôi hỏi lại trợ lý của chủ tịch Trịnh, cậu ta nói lúc trước chủ tịch Trịnh chữa bệnh là do Lâm Chi Hiên châm cứu, sau này mắt của Lâm Chi Hiên không tốt lắm, thì đổi sang do Lâm Dư Hi làm.”

“Ừ! Đợt điều trị của chủ tịch Trịnh mất bao lâu?”

“Nửa năm. Chủ tịch Trịnh còn nói, cảm thấy tay nghề của Lâm Dư Hi còn tốt hơn Lâm Chi Hiên nữa.” Tống Thành Trạch nhíu mày, “Tôi nói ấy, đó là chuyện đương nhiên rồi, ngón tay của cô ấy vừa dài vừa nhỏ, sờ vào……”

“Cậu muốn thử không?” Giọng điệu của Chu Tử Chính thế này có nghĩa là có chút không vui rồi đó.

Tống Thành Trạch chân chó cười làm lành: “Ý tôi là, tay nghề của cô ấy tốt, thì bệnh của chủ tịch Chu có thể châm cứu đến hết bệnh nhanh thôi.”

Đến trước cửa phòng khám, Tống Thành Trạch bước nhanh mấy bước đẩy cửa ra cho Chu Tử Chính, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ lại tỏ ra vô tội.

Hai người đi vào, Chu Tử Chính đã thấy Lâm Chi Hiên. Thì ra cả hai cha con đều có một đôi mắt sáng ngời thấu đáo của một người bác sĩ.

Lâm Chi Hiên đón tiếp: “Cậu là cậu Chu phải không! Ngại quá, hôm qua bên ngoài có việc khám khẩn cấp, trở về không kịp.”

“Không sao!”

“Tôi đã xem qua bệnh án của cậu, trước tiên sẽ kiểm tra cho cậu, rồi châm cứu. Đợt điều trị hôm nay ước chừng khoảng 1 tiếng.”

“Được.”

Ánh mắt của Chu Tử Chính nhìn lướt qua Lâm Dư Hi, cô vẫn mặc áo blu trắng, cột tóc đuôi ngựa, mặt mộc, giống như một ly nước lọc tinh khiết vậy.

Tống Thành Trạch nói: “Bác sĩ Lâm, chúng tôi có một yêu cầu. Lúc anh Chu trị liệu, tốt nhất là không có người khác ở đây. Có bất cứ tổn thất nào về mặt kinh tế, anh Chu sẽ bồi thường.”

Lâm Chi Hiên nói: “Hiểu rồi! Như thế này đi, nếu như cậu Chu không ngại thì tôi dời thời gian trị liệu lên trước nửa tiếng, cậu Chu trị liệu xong thì phòng khám mới kinh doanh tiếp.”

Chu Tử Chính gật đầu: “Được!”

Chu Tử Chính nằm trên giường, Lâm Chi Hiên kiểm tra tỉ mỉ cho anh, kỹ thuật không khác Lâm Dư Hi là bao. Sau đó ông giải thích về bệnh trạng và quá trình điều trị của anh rất chi tiết, nội dung cũng không khác mấy những gì hôm qua Lâm Dư Hi nói.

Anh không biết tay nghề châm cứu của Lâm Chi Hiên như thế nào, nhưng Lâm Dư Hi châm cứu rất nghiêm túc, cẩn thận, đối mặt gần như thế, mà trong mắt cô không hề có chút xíu lúng túng, vẫn bình thản như nước.

“Tôi châm cứu xong thì anh có thể nghỉ ngơi ở đây 20 phút. Anh Chu thích nghe nhạc gì?”

“Gì cũng được.”

“Được. Chút nữa tôi sẽ bật chút nhạc lên, anh cố gắng hết sức thả lỏng toàn thân. Như thế thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.”

“Ừ!”

Tính tang, tính tang, tiếng chuông cửa vẫn chưa ngừng, một cô gái xinh đẹp ăn mặc gọn gàng, đẹp đẽ kéo một cái vali lớn đi vào. Tống Thành Trạch canh giữ ngoài rèm che lập tức đứng lên ngăn cô ấy đi vào: “Cô à, hiện giờ phòng khám không làm việc.”

Cô gái nọ vừa trừng anh ta, vừa kêu: “Anh là ai hả? Hi Hi, Hi Hi!”

“Mình đang làm việc! Chẳng phải cậu đang ở châu Âu à? Sao lại về rồi?” Lâm Dư Hi đứng trong rèm nói.

“Đừng nói nữa, đồ đàn ông đê tiện chết tiệt, mình đá hắn rồi, tiện thể dạy cho hắn một bài học luôn.” Cô gái giơ tay muốn đẩy Tống Thành Trạch ra, “Này, tôi nói nhé, anh tránh sang một bên đi.”

“Không được!” Tống Thành Trạch trừng lại.

Lâm Dư Hi vội nói với Chu Tử Chính: “Châm cứu xong

/82

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status