Em Chạy Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 29 - Chương 26

/82


Nhóc Kiệt nói: “Lần trước, anh phò mã nhà giàu này đã mang trai bao đi thuê phòng rồi, bây giờ lại đến người mẫu nam nữa, lần này chắc chắn lên trang bìa luôn!”

Cậu ấm kia đánh đến đỏ cả mắt, cầm một chai rượu ở trên bàn quán bar đánh về phía Lý Thuần Nhất. Lý Thuần Nhất đang chật vật đánh nhau với một gã đàn ông khác, mắt thấy chai rượu kia sắp đập vào đầu anh ta, thì “Xoảng!” một cái, bị cái gì đó đánh trúng ở giữa không trung, chai rượu từ trong tay của tên cậu ấm nọ rớt xuống, bể nát trên mặt đất.

Người đánh và người bị đánh đều bị tiếng động này làm cho giật mình ngừng lại, ánh mắt rơi xuống những mảnh thủy tinh vỡ nát và cái chiếc di động bị bể trên mặt đất. Sau đó, Lý Thuần Nhất nhìn thấy Lâm Dư Hi.

Lâm Dư Hi đi lên phía trước, nhặt cái di động bị vỡ màn hình lên, đanh giọng: “Tôi đã báo cảnh sát rồi! Nếu như mấy người còn muốn đánh nữa, thì đổi sang chỗ nào không có người mà đánh ấy. Ở đây người người ngược xuôi, đừng làm những người vô tội bị thương.”

Lý Thuần Nhất nhìn Lâm Dư Hi, ánh mắt run rẩy. Tầm mắt của Lâm Dư Hi lướt qua gương mặt bầm tím của anh ta, lạnh lẽo như nước.

“Mẹ kiếp! Mày muốn chết hả!” Gã cậu ấm say không nhẹ, hắn xoay người vớ lấy một chai rượu nữa, vung về phía Lâm Dư Hi.

Lâm Dư Hi lách người né đi, bắt lấy cổ tay của gã vặn một cái, chai rượu rớt xuống đất “xoảng” một cái. Cô nâng gối đụng mạnh vào phía sau cẳng chân của gã, gã đàn ông hét to một tiếng, nhũn chân ngã xuống.

Lâm Dư Hi nhìn Lý Thuần Nhất bằng một ánh mắt sắc bén: “Nếu anh còn muốn đánh tiếp, thì ngày mai hãy cất hết giấy báo đi, đừng để bác trai, bác gái nhìn thấy anh mất mặt như vậy.”

“Hi Hi!” Lý Thuần Nhất vươn tay tóm lấy cánh tay cô, giống như tóm lấy một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng ở trong nước, “Xin lỗi!”

Lâm Dư Hi hất tay ra, vung tay một cái, đánh một bạt tai vang dội lên mặt anh ta. Cô tức giận mắng với giọng run run: “Anh có lỗi với cha mẹ anh! Anh có lỗi với bản thân anh đấy!”

Lâm Dư Hi không quay đầu lại, bước nhanh bỏ đi, vọt vào một chiếc xe taxi. Trước khi cửa xe đóng lại, Chu Tử Chính đã chui vào.

“Đi đâu?” Tài xế hỏi.

Lâm Dư Hi quay mặt đi, nhìn ra cửa sổ, không trả lời.

Chu Tử Chính nói một địa chỉ, xe chạy đi.

Chu Tử Chính không nói gì, lấy khăn giấy ở trong túi quần ra đưa cho Lâm Dư Hi. Anh nhìn thấy hai hàng nước mắt của Lâm Dư Hi từ hình bóng phản chiếu trong cửa kính xe.

Trong lòng Chu Tử Chính trầm xuống. Đây là lần thứ hai cô rơi nước mắt trước mặt anh, đều là vì Lý Thuần Nhất.

Lâm Dư Hi nhận lấy, lau đi giọt nước mắt sắp rơi xuống, thở ra một hơi thật sâu thật chậm: “Chúng ta đi đâu?”

Nước mắt của cô ấy ngưng rồi; cái hũ của cô ấy cũng đậy lại thật chặt.

“Đi đánh bóng rổ.”

-----

Trung tâm trò chơi giải trí, ồn ào náo nhiệt. Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi cùng khiêu chiến kỷ lục của một cái máy ném bóng rổ, 535 điểm.

Lần ném thứ 5, quả cuối cùng 510 điểm. Hai người thở hồng hộc, tiếc hận gào to.

Lâm Dư Hi mệt lả người, mồ hôi đầm đìa, phẩy phẩy tay: “Không được rồi, phải nghỉ một chút thôi. Cái kỷ lục này khó phá quá.”

“Đi thôi! Đi mua coca lạnh uống.”

Mua hai ly kem tuyết ở quán tạp hóa, hai người bước chậm trên đường ven biển đi về nhà Lâm Dư Hi.

“Tâm trạng thoải mái hơn chút nào chưa?”

“Ừ!” Lâm Dư Hi hút một ngụm kem tuyết thật to, cái lạnh thấu xương vọt thẳng lên đầu, lạnh đến nỗi đầu cô bị nhói lên một hồi mới tan đi.

“Muốn trò chuyện một chút không?”

“Không muốn!”

“Tôi đã điều tra anh ta.”

Lâm Dư Hi nhìn anh đầy ngạc nhiên.

“Ba năm trước, sau khi anh ta cưới Kì Kì, thì ngồi lên ghế tổng giám đốc của tập đoàn Trường Duyệt. Mấy năm nay anh ta thật sự rất dốc sức làm việc, đáng tiếc đánh giá mà bên ngoài dành cho anh ta vẫn là bám váy đàn bà để thăng tiến. Áp lực công việc của anh ta không nhẹ, lại phải chịu đựng những giễu cợt vô hình đó, anh ta chịu không nổi, tìm đến những cách xả stress không bình thường này cũng không có gì là khó hiểu.”

Lâm Dư Hi hoảng hốt một lúc lâu, thản nhiên nói: “Đó là sự lựa chọn của anh ta, không liên quan đến tôi.”

“Mới nãy em còn rơi nước mắt vì anh ta, bây giờ thì nói không liên quan đến em?” Chu Tử Chính nhìn cô chăm chú, “Em đang gạt tôi, hay là đang gạt bản thân mình?”

Một ngụm kem tuyết to lại xông thẳng lên đầu, lạnh đến nỗi đầu của Lâm Dư Hi đau nhói lên. Cô ngẩn ngơ nhìn ra biển, ánh sáng chớp nháy trên những con sóng, giống như từng mảng từng mảng hồi ức nhỏ nhặt. Cô cầm lấy cái di động đã bị vỡ màn hình, dùng hết sức quăng ra biển, “bùm” một tiếng, không còn bóng dáng.

------

Hôm sau là chủ nhật, Chu Diễn Long và Lâm Chi Hiên, hai người bạn đồng tính hẹn nhau cùng đi uống trà sáng. Lâm Dư Hi không có việc gì làm thì dĩ nhiên phải đi chung rồi.

Chu Tử Chính khoan thai đến muộn, vừa ngồi xuống liền lấy một cái di động ra đưa cho Lâm Dư Hi: “Di động mới của em nè.”

Lâm Dư Hi ngạc nhiên, càng kinh ngạc hơn là hình nền di động đã được thiết lập thành hình chụp chung của cô và Chu Tử Chính.

“Không cần đâu, tôi sẽ tự đi mua!” Lâm Dư Hi đẩy di động về.

“Tiền di động đã cộng vào phí luật sư và thám tử tư rồi!” Chu Tử Chính đẩy lại.

Lâm Dư Hi chợt ngây ra.

“Đúng rồi, không được đổi hình nền đâu đấy. Đổi rồi, thì phí luật sư tăng gấp đôi.”

Chu Diễn Long cười: “Tử Chính, con đây là đang bắt nạt cô gái nhỏ người ta đó hả?”

“Ba, ba đừng để vẻ ngoài yếu đuối của cô ấy lừa nhé, cô gái nhỏ này bất cứ lúc nào cũng có thể đánh ngã một người đàn ông cao to đấy, không ai có thể bắt nạt cô ấy được đâu.”

Chu Diễn Long nhìn sang Lâm Dư Hi: “Cũng được, từ nhỏ Tử Chính đã là một bá vương rồi, Dư Hi, con quật ngã nó đi.”

“……”

Chu Tử Chính lấy di động của mình ra, lướt vài cái, đưa cho Lâm Dư Hi: “Đây là con cá thứ hai.”

Lâm

/82

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status