Lâm Dư Hi nằm trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được, nhìn đồng hồ treo tường, một giờ rồi, cô thở dài một hơi, ngồi dậy bật đèn, cầm di động lên, đăng nhập vào weibo, phát hiện mấy fan của mình lại bùng nổ rồi. Cô nhấn vào weibo của Chu Tử Chính, anh lại đăng một tấm hình sủi cảo mới nữa.
“Chén sủi cảo này, tôi tình nguyện ăn cả đời đó Lâm Dư Hi.”
Lâm Dư Hi sửng sốt mấy giây, bất đắc dĩ bật cười, lần này anh ta lại @ cả mình vào, hèn gì lượng fan của cô bỗng chốt lại tăng lên ào ạt.
~ ~ Lại là cả đời, lại là phù du nữa à? ~ ~
~ ~ Chu công tử ăn sơn hào hải vị ngán rồi, đến ăn sủi cảo của người phàm chúng ta. Tin em đi, chắc chắn sủi cảo của em làm ngon hơn cô ta nhiều, đến đây ăn của em đi! ~ ~
~ ~ @ rồi kìa, woa, trước kia chưa từng @ bao giờ, lần này làm thật hả? ~ ~
~ ~ Chủ tịch Chu ơi, bỏ qua cô gái đó, nhào qua em đi! ~ ~
Cho dù là nửa đêm, bình luận vẫn tăng lên không ngừng. Trên weibo của Chu Tử Chính, và trên weibo của cô nữa.
~ ~ Thật lòng muốn xin cô Lâm kia chỉ bảo phương pháp ôm đùi hiệu quả nhất! ~ ~
~ ~ Gái điếm trên đời này nhiều thật đấy. Còn treo biển hiệu bác sĩ Trung Y nữa chứ, ghê tởm chết đi được. ~ ~
Lâm Dư Hi xoa xoa huyệt thái dương đau nhức đến khó chịu. Lời nói trên mạng này, tuy cô không để tâm, chẳng qua là tự dưng lại bị mắng, đúng là oan uổng mà! Nếu như Chu Tử Chính vẫn tiếp tục khoe khoang huênh hoang như vậy, weibo của cô sẽ trở thành bia hứng đạn mất!
Mắt không thấy thì coi như không có gì! Cô bắt đầu từ từ xóa hết từng bài viết kia trên weibo.
“Ding” tin nhắn của Chu Tử Chính nhảy vào: “Xin lỗi, tôi đã xóa bài trên weibo rồi.”
Lâm Dư Hi nhíu mày, anh có ý gì đây? Haiz, thế giới của anh, cô không hiểu được, cũng không muốn hiểu. Lâm Dư Hi không trả lời tin nhắn, tiếp tục lướt weibo.
“Vẫn chưa ngủ à?”
Tay Lâm Dư Hi thoáng dừng lại, mới nhận ra anh có thể nhìn thấy mình đang xóa bài trên weibo.
-----
Chu Tử Chính nằm trên ghế dựa ở phòng thủy tinh ngắm bầu trời đầy sao lấp lánh, dòng sông sao chảy xuôi. Những chấm sao lấp lánh đó, giống như là mỗi một hồi ức trong lòng người vậy, chỉ khi đêm tối yên tĩnh, vẻ phồn hoa rực rỡ của đô thị nhạt đi, những ánh sáng lay lắt trong màn đêm mới có thể làm cho người ta nhìn thấy, làm cho người ta nhớ lại.
Đã từng, Trình Tuyền cũng thích nằm trên đỉnh núi vừa uống rượu, vừa ngắm sao với anh.
Anh uống một ngụm nước cam. Ngắm sao thì được, rượu đỏ thì miễn đi, có người nói uống thuốc thì đừng uống rượu.
Mà cái người xưa nay chỉ có hai màu trắng đen, thì ra là thích màu hồng nhất. Điều này làm anh hơi bất ngờ. Mơ mộng, thiếu nữ, ngọt ngào, so với vẻ lạnh lùng, nghiêm túc, xa cách dưới lớp áo blu trắng của cô, không chỉ chênh lệch một chút thôi đâu. Có lẽ chính là vì cô có một trái tim thiếu nữ mềm yếu, nên cô mới cần một lớp vỏ ngoài kiên cường để bảo vệ, bảo vệ trái tim yếu đuối trông có vẻ cứng rắn của cô.
Anh cầm di động lên, xem weibo một chút, phát hiện không ít người đang điên cuồng sỉ vả trên weibo của Lâm Dư Hi, sau đó lại phát hiện cô xóa đi một bài lại một bài.
Chu Tử Chính chợt nhận ra, có lẽ lời tuyên bố công khai huênh hoang của anh đã vượt quá phạm vi cô có thể chấp nhận. Kiểu hạnh phúc của cô bé Lọ Lem này đặc biệt thu hút ánh mắt của người khác, có hâm mộ thì sẽ có ghen ghét, có ghen ghét thì sẽ có căm hận, có căm hận thì sẽ rước đến những câu mắng nhiếc không có giới hạn, cho dù là với một người hoàn toàn xa lạ. Anh lập tức xóa bài tỏ tình sủi cảo đi, rồi nhắn tin cho Lâm Dư Hi. Chỉ là, qua 10 phút rồi, cô vẫn chưa trả lời, mà cũng không xóa bài trên weibo nữa.
Anh lấy Palaroid ra, hướng lên bầu trời chụp một tấm ảnh. Trong một khoảng tối đen như mực, điểm xuyết những ánh sáng yếu ớt. Anh viết lên tấm ảnh: Đã từng.
Anh cầm tấm ảnh lên, lấy di động chụp lại, gửi cho Lâm Dư Hi.
“Tôi với cô ấy, đã từng kề vai nhau ngắm sao, dường như mỗi
“Chén sủi cảo này, tôi tình nguyện ăn cả đời đó Lâm Dư Hi.”
Lâm Dư Hi sửng sốt mấy giây, bất đắc dĩ bật cười, lần này anh ta lại @ cả mình vào, hèn gì lượng fan của cô bỗng chốt lại tăng lên ào ạt.
~ ~ Lại là cả đời, lại là phù du nữa à? ~ ~
~ ~ Chu công tử ăn sơn hào hải vị ngán rồi, đến ăn sủi cảo của người phàm chúng ta. Tin em đi, chắc chắn sủi cảo của em làm ngon hơn cô ta nhiều, đến đây ăn của em đi! ~ ~
~ ~ @ rồi kìa, woa, trước kia chưa từng @ bao giờ, lần này làm thật hả? ~ ~
~ ~ Chủ tịch Chu ơi, bỏ qua cô gái đó, nhào qua em đi! ~ ~
Cho dù là nửa đêm, bình luận vẫn tăng lên không ngừng. Trên weibo của Chu Tử Chính, và trên weibo của cô nữa.
~ ~ Thật lòng muốn xin cô Lâm kia chỉ bảo phương pháp ôm đùi hiệu quả nhất! ~ ~
~ ~ Gái điếm trên đời này nhiều thật đấy. Còn treo biển hiệu bác sĩ Trung Y nữa chứ, ghê tởm chết đi được. ~ ~
Lâm Dư Hi xoa xoa huyệt thái dương đau nhức đến khó chịu. Lời nói trên mạng này, tuy cô không để tâm, chẳng qua là tự dưng lại bị mắng, đúng là oan uổng mà! Nếu như Chu Tử Chính vẫn tiếp tục khoe khoang huênh hoang như vậy, weibo của cô sẽ trở thành bia hứng đạn mất!
Mắt không thấy thì coi như không có gì! Cô bắt đầu từ từ xóa hết từng bài viết kia trên weibo.
“Ding” tin nhắn của Chu Tử Chính nhảy vào: “Xin lỗi, tôi đã xóa bài trên weibo rồi.”
Lâm Dư Hi nhíu mày, anh có ý gì đây? Haiz, thế giới của anh, cô không hiểu được, cũng không muốn hiểu. Lâm Dư Hi không trả lời tin nhắn, tiếp tục lướt weibo.
“Vẫn chưa ngủ à?”
Tay Lâm Dư Hi thoáng dừng lại, mới nhận ra anh có thể nhìn thấy mình đang xóa bài trên weibo.
-----
Chu Tử Chính nằm trên ghế dựa ở phòng thủy tinh ngắm bầu trời đầy sao lấp lánh, dòng sông sao chảy xuôi. Những chấm sao lấp lánh đó, giống như là mỗi một hồi ức trong lòng người vậy, chỉ khi đêm tối yên tĩnh, vẻ phồn hoa rực rỡ của đô thị nhạt đi, những ánh sáng lay lắt trong màn đêm mới có thể làm cho người ta nhìn thấy, làm cho người ta nhớ lại.
Đã từng, Trình Tuyền cũng thích nằm trên đỉnh núi vừa uống rượu, vừa ngắm sao với anh.
Anh uống một ngụm nước cam. Ngắm sao thì được, rượu đỏ thì miễn đi, có người nói uống thuốc thì đừng uống rượu.
Mà cái người xưa nay chỉ có hai màu trắng đen, thì ra là thích màu hồng nhất. Điều này làm anh hơi bất ngờ. Mơ mộng, thiếu nữ, ngọt ngào, so với vẻ lạnh lùng, nghiêm túc, xa cách dưới lớp áo blu trắng của cô, không chỉ chênh lệch một chút thôi đâu. Có lẽ chính là vì cô có một trái tim thiếu nữ mềm yếu, nên cô mới cần một lớp vỏ ngoài kiên cường để bảo vệ, bảo vệ trái tim yếu đuối trông có vẻ cứng rắn của cô.
Anh cầm di động lên, xem weibo một chút, phát hiện không ít người đang điên cuồng sỉ vả trên weibo của Lâm Dư Hi, sau đó lại phát hiện cô xóa đi một bài lại một bài.
Chu Tử Chính chợt nhận ra, có lẽ lời tuyên bố công khai huênh hoang của anh đã vượt quá phạm vi cô có thể chấp nhận. Kiểu hạnh phúc của cô bé Lọ Lem này đặc biệt thu hút ánh mắt của người khác, có hâm mộ thì sẽ có ghen ghét, có ghen ghét thì sẽ có căm hận, có căm hận thì sẽ rước đến những câu mắng nhiếc không có giới hạn, cho dù là với một người hoàn toàn xa lạ. Anh lập tức xóa bài tỏ tình sủi cảo đi, rồi nhắn tin cho Lâm Dư Hi. Chỉ là, qua 10 phút rồi, cô vẫn chưa trả lời, mà cũng không xóa bài trên weibo nữa.
Anh lấy Palaroid ra, hướng lên bầu trời chụp một tấm ảnh. Trong một khoảng tối đen như mực, điểm xuyết những ánh sáng yếu ớt. Anh viết lên tấm ảnh: Đã từng.
Anh cầm tấm ảnh lên, lấy di động chụp lại, gửi cho Lâm Dư Hi.
“Tôi với cô ấy, đã từng kề vai nhau ngắm sao, dường như mỗi
/82
|