Em Chạy Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 17 - Chương 17

/82


Xe chạy vào thành phố, dừng lại bên đường.

“Đi ăn gì vậy?” Lâm Dư Hi xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn, mì cá viên chị Hoa.

“Nghe nói hương vị mì cá viên của tiệm này không tệ đâu!”

Khóe môi của Lâm Dư Hi khẽ cong lên: “Anh cũng ăn mì cá viên bình dân thế này hả?”

“Sao nào? Cho rằng tôi không ăn đồ ăn dân gian à?”

“Anh và Trình Tuyền từng đến đây ăn à?”

“Không có.” Chu Tử Chính giơ Palaroid lên, chụp cái biển hiệu MÌ CÁ VIÊN CHỊ HOA màu xanh lam kia.

Lâm Dư Hi khó hiểu: “Vậy sao anh biết tiệm này?”

Chu Tử Chính nhìn cô: “Có người rất thích mà!”

Chữ “ai” ra đến khóe miệng của Lâm Dư Hi lại lập tức bị nuốt về, nhìn qua chỉ là cổ họng rung lên thôi.

“Sao không hỏi là ai?”

“Rất nhiều người thích tiệm này!”

Chân mày của Chu Tử Chính khẽ nhíu lại, lại giả khờ nữa rồi!

Đến cửa tiệm, Lâm Dư Hi nhìn quanh một vòng bên trong tiệm, ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Cơ thể của cô không nhịn được run lên một cái, xoay người lại theo bản năng.

Chu Tử Chính nhìn thấy Lý Thuần Nhất ở trong tiệm: “Cô muốn trốn tránh mãi sao?”

Khoảnh khắc Lâm Dư Hi đối diện với ánh mắt của anh, thoáng né đi. Cổ họng của cô nghẹn cứng: “Xin lỗi, đợt điều trị hôm nay tạm dừng! Tôi phải đi trước, lần sau gặp.” Cô bước nhanh bỏ đi, trên mặt đường loang lổ, chiếc bóng sau lưng đuổi theo bước chân vội vã của cô.

Chu Tử Chính giơ Palaroid lên, chụp lại bóng dáng của cô ở phía xa. Anh nhìn chầm chậm nhả ảnh ra: “Không vội, điều trị, cứ từ từ thôi!”

-----

Chu Tử Chính đi vào trong tiệm, ngồi vào chỗ đối diện với Lý Thuần Nhất.

“Chỗ này không ai ngồi chứ!”

Lý Thuần Nhất giật mình: “Vince, sao anh lại ở đây?”

“Có người nói mì cá viên của tiệm này ngon lắm, tôi đến ăn thử. Sao có một mình vậy? Kì Kì đâu?”

“Cô ấy sẽ không đến những quán như thế này đâu.”

“Cũng phải! Nghe nói hai người cãi nhau à? Đã làm hòa chưa?”

“Cũng gần như vậy rồi!” Câu trả lời lập lờ nước đôi.

Chu Tử Chính gọi một tô mì cá viên. Lý Thuần Nhất do dự chốc lát, hỏi: “Anh đến phòng khám Tân Sinh khám bệnh hả?”

“Phải, tay nghề chữa bệnh của Liz rất tốt.”

Chân mày của Lý Thuần Nhất nhíu chặt lại: “Tôi đã xem weibo của anh, bây giờ giữa hai người là quan hệ gì?”

Chu Tử Chính mỉm cười: “Anh cảm thấy thế nào?”

“Vince, anh muốn phụ nữ gì cũng có, xin đừng trêu chọc Liz.”

Nụ cười trên mặt Chu Tử Chính chợt biến mất: “Ô?”

“Đối với mọi chuyện, cô ấy đều rất nghiêm túc; cô ấy chơi không nổi! Anh đừng tổn thương cô ấy!”

Nét mặt của Chu Tử Chính trầm xuống: “Anh nói câu này không thấy rất mỉa mai sao?”

“Tôi tổn thương cô ấy là tội nghiệt của tôi, tôi nhận. Nhưng tôi không hi vọng cô ấy…… lại bị tổn thương nữa.” Trong mắt Lý Thuần Nhất lóe lên nỗi đau khổ sắp không đè nén được nữa.

“Dựa vào cái gì mà anh nói tôi chắc chắn sẽ tổn thương cô ấy? Chẳng lẽ tôi không thể nghiêm túc với cô ấy à?”

“Vince, cô ấy không hợp với anh!”

Chu Tử Chính nhướn mày: “Vậy cô ấy của ba năm trước, có hợp với anh không?”

Lý Thuần Nhất cứng người lại.

“Anh cảm thấy anh với Kì Kì hợp nhau không?”

Lý Thuần Nhất rũ mí mắt xuống, che đi sự run rẩy trong mắt mình.

“Trước kia anh cưới cô ta là vì muốn mượn tay chủ tịch Vương để cứu ba của anh ở trong tù ra, để ông ấy có thể rời khỏi nhà giam vào bệnh viện chữa bệnh. Không có chủ tịch Vương, anh hoàn toàn không có khả năng làm được. Nên anh bỏ rơi Liz, cưới Kì Kì. Nếu như bây giờ anh muốn qua cầu rút ván, anh biết sẽ có hậu quả gì không?” Lời nói của Chu Tử Chính lạnh lùng đánh trúng tim đen, “Anh đã chọn con đường này, thì hoàn toàn không có đường lui. Bất kể trong lòng anh có ai, anh cũng không thể quay đầu được nữa!”

Huyệt thái dương của Lý Thuần Nhất căng lên, hàm răng nghiến chặt làm cho cơ mặt rung lên.

Nhân viên trong tiệm đưa mì cá viên lên, Chu Tử Chính lấy di động ra, chụp một tấm ảnh: “Có biết ai thích đến tiệm này ăn mì không?”

Trái tim của Lý Thuần Nhất chợt rung động, anh ta đứng lên, lạnh lùng nói: “Tôi ăn xong rồi, có việc, đi trước!”

Chu Tử Chính hời hợt nói: “Được! Nói tiếng hello với Kì Kì giúp tôi!” Anh cắn một miếng cá viên, gật đầu: “Quả nhiên không tệ!”

Lý Thuần Nhất vừa ra khỏi quán ăn, lên xe. Hai tay anh ta nắm lấy vô lăng, nhưng trong ánh mắt cũng không phân biệt phương hướng được nữa. Con đường lớn đèn đuốc rực rỡ, sáng trưng ở phía trước, uốn lượn thẳng vào nơi sâu nhất của thành phố. Không có đường vòng về, không có chỗ lùi lại, là con đường duy nhất của anh ta.

-----

“Ding” Lâm Dư Hi cầm di động lên, là một tấm ảnh mì cá viên Chu Tử Chính gửi qua.

“Mùi vị rất ngon!”

Lâm Dư Hi để di động xuống, suy nghĩ một chút, lại cầm lên, trả lại một cái hình mặt cười. Cô đã thấy tin nhắn của Làm Sao Đây trước đó, kể từ lần trước anh ta nói muốn ly hôn, thì anh ta không nhắn tin đến nữa.

“Dạo này vẫn ổn chứ?” Cô gửi tin nhắn đi.

Nghĩ đến tô mì cá viên nóng hổi kia, đột nhiên cô rất muốn ăn mì gói. Cô xuống lầu, đi vào cửa hàng tạp hóa ở lầu dưới, mua mấy gói mì ăn liền, rồi bước chậm về nhà. Trên con đường bên cạnh ở dưới lầu, có một chiếc xe sang trọng đậu ở đó. Lâm Dư Hi tò mò nhìn vào trong xe, lúc nhìn thấy gương mặt kia, hơi thở của cô gần như ngưng lại.

Cô xoay người, lúc muốn bước nhanh vào trong tòa nhà thì phía sau vang lên tiếng nói: “Hi!”

Bước chân của cô không đi tiếp được nữa. Cô nghe thấy tiếng bước chân đến gần sau lưng cô, một bước, hai bước, dần dần, đã đến bên cạnh cô.

Lâm Dư Hi nuốt nước miếng, nặn ra ba chữ: “Có chuyện gì?”

Lý Thuần Nhất nói: “Chính là, gần đây chân của mẹ anh lại lên cơn đau, anh nghĩ, có thể nào đưa bà đến cho bác trai khám không?” Đây là giọng điệu cầu xin.

“Gần đây mắt của ba tôi không khỏe lắm, ông ấy đã bớt khám bệnh rồi.




/82

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status