Gió không kiên định nhưng gió lặng tình
Gió luôn phiêu du nhưng gió yêu quá khứ ***
9h18’ ngày 2 tháng 8 năm 2010, lần đầu tiên nó biết rung động trước một
thằng con trai. Nó ngỡ ngàng và lạ lùng khi trái tim mình cứ rung lên khi bắt gặp
nụ cười của người đó.
Nó không biết là mình đã yêu, ở cái tuổi bé xíu ấy thì nó làm gì dám nghĩ đến khái niệm yêu một ai ngoài gia đình của mình cơ chứ. Nó vẫn đang ở cái tuổi mà có thể sẵn sàng bật khóc khi bị ghép đôi với mấy thằng con trai trong lớp cơ mà...
Rồi nụ cười ấy nhẹ nhàng lướt qua ánh mắt đang mơ màng của nó...
Nắng gió nơi sân trường nhưng làm lay động tất cả, xóa mờ đi tất cả ,mọi thứ xung quanh người con trai ấy như bức ảnh đã qua trỉnh sửa, nó chỉ nhìn thấy một điều duy nhất là anh mà thôi, chỉ mình anh thôi...
Gió vẫn lặng lẽ đưa bóng hình của bó theo bóng anh đi, lặng lẽ thôi...
***
14h18’ ngày 10 tháng 8 năm 2012, vậy là đã qua 738 ngày 5h0’ nó đem lòng yêu thần người con trai đó một cách mơ hồ và mông lung. Không dám chắc cái cảm giác này là yêu hay gì nữa, chỉ biết rằng không gặp thì nó thấy nhớ, nếu gặp thì nó thấy vi rồi tim đập loạn nhịp, thỉnh thoảng buồn vu vơ không rõ lí do và cả bực tức, nóng nảy vô cớ khi nhìn thấy người con trai ấy cười đùa vui vẻ với mấy đứa con gái khác. Nhưng có phải là yêu không khi mà hơn 2 năm trời nó vẫn chỉ biết anh ấy hơn mình 1 tuổi và tên Huy Vũ thôi? Nó không dám tìm hiểu qua bạn bè vì sợ rằng bí mật sẽ bị bại lộ nếu như nó cứ quan tâm đến cuộc sống của anh như vậy.
Nó đúng thật là một con bệnh hoạn thừa thời gian khi mà dành ra hẳn hai ngày ở lì trong phòng chỉ để tìm kiếm nick Facebook của Huy Vũ. Đủ loại từ khóa được nó gõ vào ô tìm kiếm, vào tường của từng người nhưng không một ai có thông tin trùng khớp cả.
Nó bực tức tắt máy tính rồi hét lên như một con điên trong phòng, gần như là phát khóc lên luôn, mà không, chính xác thì nó đang ngồi khóc nức nở trên sàn nhà. Phải rồi, nó có tính hay khóc nhè như trẻ con, dễ khóc. Người ta có thể làm nó hóc trong vòng 3s với một câu nói có độ sát thương rất nhẹ nhàng.
Gió luôn phiêu du nhưng gió yêu quá khứ ***
9h18’ ngày 2 tháng 8 năm 2010, lần đầu tiên nó biết rung động trước một
thằng con trai. Nó ngỡ ngàng và lạ lùng khi trái tim mình cứ rung lên khi bắt gặp
nụ cười của người đó.
Nó không biết là mình đã yêu, ở cái tuổi bé xíu ấy thì nó làm gì dám nghĩ đến khái niệm yêu một ai ngoài gia đình của mình cơ chứ. Nó vẫn đang ở cái tuổi mà có thể sẵn sàng bật khóc khi bị ghép đôi với mấy thằng con trai trong lớp cơ mà...
Rồi nụ cười ấy nhẹ nhàng lướt qua ánh mắt đang mơ màng của nó...
Nắng gió nơi sân trường nhưng làm lay động tất cả, xóa mờ đi tất cả ,mọi thứ xung quanh người con trai ấy như bức ảnh đã qua trỉnh sửa, nó chỉ nhìn thấy một điều duy nhất là anh mà thôi, chỉ mình anh thôi...
Gió vẫn lặng lẽ đưa bóng hình của bó theo bóng anh đi, lặng lẽ thôi...
***
14h18’ ngày 10 tháng 8 năm 2012, vậy là đã qua 738 ngày 5h0’ nó đem lòng yêu thần người con trai đó một cách mơ hồ và mông lung. Không dám chắc cái cảm giác này là yêu hay gì nữa, chỉ biết rằng không gặp thì nó thấy nhớ, nếu gặp thì nó thấy vi rồi tim đập loạn nhịp, thỉnh thoảng buồn vu vơ không rõ lí do và cả bực tức, nóng nảy vô cớ khi nhìn thấy người con trai ấy cười đùa vui vẻ với mấy đứa con gái khác. Nhưng có phải là yêu không khi mà hơn 2 năm trời nó vẫn chỉ biết anh ấy hơn mình 1 tuổi và tên Huy Vũ thôi? Nó không dám tìm hiểu qua bạn bè vì sợ rằng bí mật sẽ bị bại lộ nếu như nó cứ quan tâm đến cuộc sống của anh như vậy.
Nó đúng thật là một con bệnh hoạn thừa thời gian khi mà dành ra hẳn hai ngày ở lì trong phòng chỉ để tìm kiếm nick Facebook của Huy Vũ. Đủ loại từ khóa được nó gõ vào ô tìm kiếm, vào tường của từng người nhưng không một ai có thông tin trùng khớp cả.
Nó bực tức tắt máy tính rồi hét lên như một con điên trong phòng, gần như là phát khóc lên luôn, mà không, chính xác thì nó đang ngồi khóc nức nở trên sàn nhà. Phải rồi, nó có tính hay khóc nhè như trẻ con, dễ khóc. Người ta có thể làm nó hóc trong vòng 3s với một câu nói có độ sát thương rất nhẹ nhàng.
/44
|