Ê Nhóc, Làm Bạn Gái Anh Đi

CHƯƠNG 44

/48


Minh Thư, chúng ta hẳn có duyên nhỉ?

4 người họ sau đó nói chuyện vui vẻ với nhau. Tạm thời thì Dương Chi sẽ cho 2 đứa kia ở nhờ và sai vặt thay cho tiền nhà.

Nói thế chứ tiền 2 người này kiếm cũng khá khẩm thế mà sao có nhà cũng không thuê được vậy ???

– Mà thế quái nào tóc mày lại biến thành màu vàng thế ?: Nó hỏi

– À, tao muốn để thử quả đầu như thế này bấy lâu nay rồi, giờ học xong đại học rồi tao muốn thay đổi ngoại hình luôn.

– Kinh nhỉ ? Sang chảnh thế !

– Mày cũng thay đổi chứ có khác gì tao đâu. Giờ mày còn đeo kính nữa nè: Vừa nói Ngọc Linh vừa chỉ vào cái cặp kính dày cộp của nó.

– Do tao bận bịu giúp bố tao mấy giấy tờ về khuya nên mới cận. Có 2,5 chứ mấy : Dương Chi bĩu môi nói.

– Rồi dần dần Chúa sẽ lấy đi ánh sáng của con bé: Ngọc Linh nói với cái giọng thiết tha.

Bụp !

Ngọc Linh đáng thương bị huých cùi chỏ một cái đau đớn vào sườn.

– A !!: Linh nhăn mặt, đau đớn ôm phần sườn bị “trọng thương”.

– Jeez… Nói chuyện với mày chắc tao điên mất. Tao ra ngoài hóng gió đây, bye bye !:Nó nói rồi đi ra ngoài.

Bây giờ là 6 giờ, vì còn đang là mùa hè nên trời tối khá muộn. Vài vệt sáng còn lưu lại nơi cuối chân trời, lười biếng không chịu đi.

Tí tách…

Dương Chi giơ tay lên, từng giọt nước nhỏ tí tách rơi xuống. Nhanh chóng, nước nặng hạt hơn rồi cơn mưa lớn ào ào trút xuống.

‘Aaa, cái gì thế này, hóng gió thành hứng mưa là sao ??? ‘

Nó thầm nguyền rủa trong lòng rồi chạy vội vào một quán cà phê gần đó. Nó vừa giũ nước mưa trên người vừa nhìn quanh.

Đây phải công nhận một quán cà phê khá tốt đấy.

Sàn nhà được lát bằng gỗ. Giấy dán tường màu kem bọc xung quanh 4 mặt tường. Nó được trang trí thêm bằng những miếng dán dễ thương vui nhộn, tạo không khí hài hòa dễ chịu. 3/4 diện tích là chỗ của khách, phía cuối là khu vực pha chế và quầy tính tiền.

Dương Chi ra chỗ quầy gọi nước uống.

– Cho tôi một cốc latte. ‘Lâu lâu thay khẩu vị tí nhỉ ?’: Nó gọi

Người nhân viên hơi sững lại, nhìn cô với ánh mắt như kiểu “tìm thấy nữ thần” (@@)

Cái gì vậy ? Đổ trước vẻ đẹp của nó hả ? (T/g: Chuẩn rồi, phán chuẩn nhờ)

– Sao vậy ?: Dương Chi hỏi.

– A… Vâng, c-của quý khách hết 30k.

Anh phục vụ giật mình, thu hồi ánh mắt khiếm nhã, luống cuống nói.

– Đây: Nó thò tay vào cặp lấy tờ 20k và tờ 10k.

– Đồ uống của quý khách sẽ được bưng ra ngay.

Thế rồi Dương Chi lặng lẽ ra ngồi đại một chỗ nào đó. Đối diện tấm kính, thả cái cặp ‘bụp’ phát xuống đất, Dương Chi ngồi bệt xuống.

Ngoài trời vẫn mưa rất to. Mưa rơi như trút, hắt qua hàng hiên, tạt lên cửa kính. Dương Chi nheo mắt, nước mưa làm nhòe ô cửa làm nó chỉ thấy lờ mờ cảnh vật ngoài cửa.

Cạch.

Người phục vụ nhẹ đặt cốc latte của nó xuống rồi rời đi.

Nhẹ cầm cốc latte lên uống, ngọt quá nhỉ ?

Giờ thì nó bắt đầu thấy chán rồi đó, ở đây quá là yên tĩnh đã thế lại còn vắng khách nữa chứ. Thậm chí nó có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của mình dù ngoài trời đang mưa.

Cạch !

Tiếng cửa mở gây chú ý tới nó, Dương Chi nhẹ quay đầu.

Cô gái bước vào có vẻ cũng vào đây để trú mưa.

Chiếc váy trắng cô gái mặc dài đến khuỷu tay, phần eo bó lại làm tôn lên vòng eo thon gọn, chiếc váy xòe dần về phía đuôi tạo thành những nếp gấp nhẹ lay động khi bước đi. Mái tóc đen xoăn gợn sóng dài ngang vai. Phần tóc mái để chéo ôm lấy khuôn mặt trắng hồng không tì vết. Đôi môi đầy đặn tô son phớt hồng trông rất nhẹ nhàng.

Cô gái liếc mắt nhìn xung quanh. Con ngươi đen láy lướt qua chỗ Dương Chi đang ngồi rồi liếc lại lần hai trước khi cô kịp nhận ra đó là ai.

– Mai… Dương Chi ?: Cô gái khẽ lẩm bẩm.

– Nguyễn Minh Thư ? Quả là chúng ta có duyên nhỉ ?: Nó nhếch miệng cười.

Minh Thư không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống đối diện Dương Chi.

– Chị có vẻ khá ổn sau khi đẩy tôi lúc đó ha ?: Nó nhếch miệng.

– Cô sau 6 năm vẫn tốt nhỉ ?

– Ừ, nhờ cô tôi dành 6 năm nhàm chán bên Mỹ đó.

– Tôi…: Minh Thư cụp mắt, ngập ngừng.

– Sao….chị còn định làm gì tôi nữa hả ?

– Không, chỉ là 6 năm qua cũng đủ để tôi nhận ra…

– ????: Dương Chi ngạc nhiên nhìn Minh Thư

– 6 năm qua, tôi liên tục bám dính lấy anh ấy. Nhưng anh ấy chưa bao giờ để ý đến tôi. Anh ấy chỉ quan tâm đến cô. Ít nhất anh ấy không biết sự thật về sự cố 6 năm về trước, không thì cắc anh ấy hận tôi lắm. Tôi luôn tự hỏi cô có gì hơn tôi mà anh ấy lại để ý. Tôi cũng xinh đẹp như cô mà, lý gì anh ấy lại chọn cô.

Dương Chi chẳng có tí phản ứng gì, chỉ có ngồi đó lắng nghe, đôi lúc đưa cốc latte lên nhấp vài ngụm.

– Chị còn cả tuổi trẻ ở phía sau, đừng có lãng phí cố theo đuổi một người không yêu mình.

Nó nói rồi ngước ra bên ngoài, trời tạnh mưa rồi.

– Tôi chỉ muốn nói thế với chị thôi. Tạm biệt, mong chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau.

Dương Chi đeo cặp lên và đứng dậy. Nó không quên vẫy tay chào Minh Thư lần cuối cùng trước khi đóng cửa kính, mất dạng vào làn mưa.

_________________________________;;

Lại thêm một chương xàm nữa nhỉ ?

Dont worry , chap sau thề là có biến luôn. Tầm mấy chap nữa là hết rồi nhỉ ?

Giờ thì mình đang cố câu chữ cho đủ 1000 từ. Thế nha !

(Còn tiếp)


/48

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status