Vừa mới đi được vài bước, Phương Vy tự nhiên lại nhớ ra một chuyện. Nếu cô đi theo Thiên Vương, có khi nào cô sẽ bị ‘xử’ không? Không được nha! Tên nhóc này ghê gớm lắm!
“Cậu là ai mà ra lệnh cho cô ấy?”
Phương Vy chưa kịp phản ứng, Mai Tuấn Khôi đã lập tức kéo cô lại, dùng giọng nói hết sức lạnh lùng mà thốt ra. Eo ôi! Như thế này không khéo lại xảy ra chiến tranh mất!
“Thế anh nghĩ anh là ai?”
Thiên Vương vẫn không chịu buông tay, dùng giọng nói lạnh lùng không kém đáp lại. Thấy chưa! Cô nói đâu có sai! Chiến tranh sắp bùng nổ rồi! Nếu cô còn đứng đây, thế nào cũng bị liên luỵ cho mà xem. Không được! Phải tránh xa hai tên này ra!
Vừa tính kéo tay mình ra khỏi hai người đàn ông, Mạc Đổng Quyên ở phía sau cũng tiến lên góp vui. Cô choàng lấy cổ Phương Vy từ phía sau, tiếp tục dùng giọng điệu lạnh lùng pha chút đùa cợt lên tiếng.
“Hai người chả là ai đối với nó cả! Cho nên, làm ơn bỏ ngay cái ý nghĩ nó là của mình đi!”
Một bên ôm cổ, hai bên nắm hai tay. Cho cô hỏi, đây là cái tình hình gì vậy? Cô chả khác nào tù nhân bị bắt, hai tay bị giữ, đầu cũng không cho nhúc nhích, cứ như thế kẻ thứ tư sẽ xuất hiện, dùng bạo lực mà dày vò thân thể cô. Nhưng cô muốn nói, Phương Vy này đâu có dễ bị bắt nạt như thế! Vừa nghĩ, cô liền nhanh tay vùng ra khỏi thế trận bị kìm hãm, nhanh như chớp nắm lấy tay Mạc Động Quyên ở phía sau, dùng hết sức kéo cô bay ngang qua đầu mình, vật mạnh xuống đất. Một cú hit nhìn mà đau. Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh đó cũng không khỏi bất ngờ. Cô ta là con gái đó! Bọn họ còn là bạn thân nữa nha! Làm như thế lỡ Mạc Đổng Quyên có chuyện gì thì sao?
“Phải rồi! Tôi không là của ai hết, nên chấm dứt chuyện này đi! Giải tán!”
Phương Vy thở hắt ra, tuyên bố. Mạc Đổng Quyên sau cú vật bất ngờ không khỏi cảm thấy đau đớn. Quả thật rất đau! Nếu không phải cô được rèn luyện từ nhỏ thì đã sớm đi die rồi! Đồ độc ác!
Khó khăn đứng dậy, Mạc Đổng Quyên cố gắng ổn định tư thế, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Phương Vy. Thà cô không gặp nó, chứ gặp rồi thì nó chỉ toàn ‘ban phước’ cho cô thế này thôi! Đúng là đồ sao chổi!
“Khoan đi đã!”
Mạc Đổng Quyên gọi với lại khi thấy Phương Vy có ý định đi xuống canteen. Cô còn có lời chưa truyền đạt với nó.
Nghe thấy tiếng cô bạn thân gọi, Phương Vy đoán chắc là nó có ý định trách mốc hay mắng nhiếc cô gì đó, và tuyệt nhiên sẽ không có hơi sức đâu mà chơi rượt đuổi giống như tối hôm qua với cô, nên cô rất thản nhiên quay đầu lại. Vừa lúc đó Phương Vy lại nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc lẫn trong đám đông, rất nhanh thôi liền biến mất. Đôi mắt đó rất quen, hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải! Nhưng chẳng thể nhớ được. Rốt cuộc kẻ đó là ai?
“Anh mày nói, nếu như mày không chịu về nhà tao hoặc thằng nhóc này, thì anh ấy sẽ bảo Kelvin qua bên đây ở chung với mày, sẵn tiện canh chừng tao với mày xảy ra xung đột thì giải quyết luôn.”
Giọng nói của cô bạn thân bất ngờ cắt ngang suy nghĩ của Phương Vy. Nó vừa nói cái gì thế? Phương Vy trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Kelvin?”
“Phải!”
Mạc Đổng Quyên nhìn thấy đôi mắt trợn to như muốn lồi ta của Phương Vy mà thoả mãn cười. Cô đánh trúng điểm yếu của nó rồi (và cũng là điểm yếu của cô).
“Tại sao?”
Phương Vy vẫn chưa hết bất ngờ, đôi mắt không thể ngừng căng ra.
Đối với câu hỏi này của Phương Vy, Mạc Đổng Quyên cũng chỉ biết nhún vai. Anh ấy nói thế thì cô truyền đạt như thế!
“Khoan đã! Anh của Phương Vy? Anh ta là ai mà có quyền ra lệnh cô ấy phải ở đâu chứ?”
Mai Tuấn Khôi bất ngờ chen ngang, ánh mắt trở nên giận dữ. Tại sao Phương Vy muốn đến chỗ cậu mà anh ta lại muốn cô ấy về với thằng nhóc kia chứ? Không công bằng!
“Anh ta là người mà anh…”
“Tao ở nhà mày!”
Mạc Đổng Quyên chưa nói dứt câu, Phương Vy liền lớn tiếng cắt ngang. Làm cho tất cả mọi người, đặc biệt là Mai Tuấn Khôi đều cảm thấy rất tò mò. Anh trai cô ta là người như thế nào mà lại tỏ vẻ thần thần bí bí như thế? Cô ta chẳng phải chỉ là người bình thường thôi sao, anh trai cô ta còn có thể như thế nào nữa? Hay chỉ là nhân viên nên sợ nói ra sẽ xấu hổ?
“Sao lại ở nhà Đổng Quyên?”
Một giọng nam cất lên, thu hút sự chú ý của tất cả nọi người. Lại ai nữa đây?
“Hai người sao thế?”
Đôi mắt tinh nghịch của anh chàng ngoại quốc nhìn Phương Vy và Mạc Đổng Quyên với vẻ ngạc nhiên thú vị. Hai cô nàng cũng ngạc nhiên không kém, ngưng nét mặt lại mang chút hoảng hốt sợ hãi. Sao hắn ta lại ở đây? Theo quán tính, Phương Vy và Mạc Đổng Quyên từ từ tiến đến gần nhau, cùng âm thầm lập nên một bức tường bảo vệ. Phải rồi! Đây chính là ánh mắt mà cô đã thấy trong đám đông! Không ngờ chính là hắn ta! Sao cô lại không nhận ra chứ! Phương Vy tự trách mình.
“Sao mày nói hắn ta sẽ không đến nếu tao về nhà mày?”
Phương Vy cứng nhắc lên tiếng, ánh mắt vẫn nhất nhất nhìn về phía chàng trai kia.
“Sao tao biết được!”
Mạc Đổng Quyên cũng dùng giọng điệu y hệt Phương Vy đáp lại.
Kelvin nhìn thấy hai cô bạn đang hoảng hốt của mình thì không khỏi cười thầm. Cũng phải thôi, hai người đó mới nhắc đến anh, câu trước câu sau anh liền xuất hiện, hỏi sao không hù người ta chớ!
Thiên Vương từ nãy đến giờ không lên tiếng, bỗng dưng ánh mắt trở nên lạnh lùng lạ thường, xung quanh cậu còn toả ra sát khí, nhắm thẳng về phía Kelvin. Hắn ta là ai? Tại sao Phương Vy lại tỏ ra hoảng hốt khi nhắc đến tên anh ta như vậy? Bây giờ còn sợ hãi như thế? Anh ta có thân thế như thế nào?
“Cậu… tới đây làm gì?”
Mạc Đổng Quyên bây giờ mới dám lên tiếng hỏi Kelvin.
“Tới để giảng hoà.”
Nở một nụ cười mỉm thật tươi, Kelvin bước từng bước đến gần hai cô bạn, ánh mắt tỏ ra vẻ nguy hiểm vô cùng.
“Anh là ai?”
Thiên Vương bất ngờ đưa tay ra cảng đường. Giọng nói cũng lạnh đến rợn người.
Kelvin bị cản đường, bất đắc dĩ nhìn sang Thiên Vương, lập tức, anh ta liền nở nụ cười xã giao.
“Cậu không cần phải lo! Tôi sẽ không làm gì Phương Vy của cậu đâu!”
Thái độ và khuôn mặt vô cùng hoà nhã, nhưng Thiên Vương lại cảm nhận được một thứ gì đó ở Kelvin, rất khác biệt, và cậu không thích điều này. Cậu ghét những thứ không rõ ràng. Cho đến khi cậu điều tra được anh ta là ai, cậu mới có thể an tâm để cho anh ta tiếp cận Phương Vy. Mà hình như Phương Vy và Mạc Đổng Quyên cũng không mấy vui vẻ khi nhìn thấy anh ta thì phải. Như thế thì tốt rồi! Cậu đã có đủ lí do để khiến anh ta phải né xa Phương Vy của cậu ra.
“Tôi thì không nghĩ như vậy đâu!”
Lạnh lùng nói một câu, Thiên Vương nhanh chóng nắm lấy tay Phương Vy, kéo cô đi một mạch. Phương Vy khá bất ngờ trước hành động đó của cậu. Nhưng, tạ ơn Chúa! Cuối cùng cũng có người cứu cô rồi! Cô đương nhiên sẽ không phản kháng mà ở lại đâu! Vui vẻ để Thiên Vương kéo đi, Phương Vy quên mất luôn cô bạn thân của mình vẫn còn đang đối mặt với nguy hiểm ở phía sau. Đúng là vô tâm mà!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Nói rõ đi, anh ta là ai?”
Thiên Vương kéo Phương Vy đến một nơi vắng vẻ trong trường, ép cô vào tường và lạnh lùng hỏi.
“Ý em là… Kelvin?”
Phương Vy hơi ngại ngùng đáp lại. Dù gì… cái nơi này cũng vắng vẻ quá đi. Lỡ như cô mà xảy ra chuyện gì thì ai sẽ cứu cô đây?
“Anh ta là Kelvin?”
Thiên Vương hỏi lại, vẫn với cái giọng không có một chút hơi ấm đó.
“Phải!”
“Anh ta là gì của cô?”
Là gì? Cô phải nói sao nhở? Mối nguy hiểm hay…
“Bạn… Bạn thân…”
Có vẻ từ đó hơi khó gọi nhở!
“Bạn thân? Là con trai?”
“Phải! Đó là mode mà!”
“Bạn thân vậy tại sao lại dè chừng nhau như thế?”
Thiên Vương không hề bỏ qua một chi tiết nhỏ nào về anh chàng tên Kelvin đó. Anh ta có vẻ rất thân với Phương Vy, có lẽ vậy, vì ngay cả anh Phương Vy cũng biết đến anh ta, anh ấy còn yên tâm mà giao em gái mình cho anh ta nữa mà! Sao lại có thể bỏ qua dễ dàng chứ!
“Tại vì…”
Thằng nhóc này! Hỏi như thế thì sao trả lời?
“Vì… Anh ta đã từng khiến cho chị và Đổng Quyên gặp nguy hiểm… bằng những trò đùa của anh ta. Anh ta thật sự rất đáng sợ!”
Cô thề là cô nói thật!
“Đùa như thế nào?”
Điều này không thể nói thật được rồi nha!
“Ví dụ, anh ta từng đưa một cây pháo đang cháy cho chị và Đổng Quyên cầm, bằng một cách nào đó mà giấu mất ngòi pháo đi. Làm cho bọn chị lần đó xém nữa là phải nhập viện.”
Nói thật là cô chẳng nghĩ ra được cái lí do nào cho nó hợp lí hơn. Thật đó!
Thiên Vương nghe Phương Vy nói, lại nhớ đến khuôn mặt tinh nghịch kia của Kelvin thì không khỏi không tin. Anh ta thật sự có khả năng làm được chuyện này. Huống hồ… Phương Vy lại nói như thế, thì cậu làm sao mà không tin được! Nhưng mà chung qui lại thì cậu vẫn không muốn cô tiếp xúc với anh ta. Chẳng phải cô đã đưa ra một ví dụ quá rõ ràng hay sao? Pháo đang cháy mà lại có thể đưa cho người khác cầm? Lỡ như xảy ra tai nạn thì sao? Nghịch dại đến thế là cùng!
“Tạm tin cô lần này. Thế còn việc với Mai Tuấn Khôi, tại sao lại đi chung với anh ta? Rồi còn cả đêm không về nữa, chẳng lẽ cô ngủ với anh ta?”
Nhắc đến chuyện này thì cậu không thể không nổi giận. Vì lí do quái gì mà phải đến chỗ cái tên đó? Còn nhà Đổng Quyên thì để đâu? Hai người thân thiết với nhau lắm mà!
“Cậu là ai mà ra lệnh cho cô ấy?”
Phương Vy chưa kịp phản ứng, Mai Tuấn Khôi đã lập tức kéo cô lại, dùng giọng nói hết sức lạnh lùng mà thốt ra. Eo ôi! Như thế này không khéo lại xảy ra chiến tranh mất!
“Thế anh nghĩ anh là ai?”
Thiên Vương vẫn không chịu buông tay, dùng giọng nói lạnh lùng không kém đáp lại. Thấy chưa! Cô nói đâu có sai! Chiến tranh sắp bùng nổ rồi! Nếu cô còn đứng đây, thế nào cũng bị liên luỵ cho mà xem. Không được! Phải tránh xa hai tên này ra!
Vừa tính kéo tay mình ra khỏi hai người đàn ông, Mạc Đổng Quyên ở phía sau cũng tiến lên góp vui. Cô choàng lấy cổ Phương Vy từ phía sau, tiếp tục dùng giọng điệu lạnh lùng pha chút đùa cợt lên tiếng.
“Hai người chả là ai đối với nó cả! Cho nên, làm ơn bỏ ngay cái ý nghĩ nó là của mình đi!”
Một bên ôm cổ, hai bên nắm hai tay. Cho cô hỏi, đây là cái tình hình gì vậy? Cô chả khác nào tù nhân bị bắt, hai tay bị giữ, đầu cũng không cho nhúc nhích, cứ như thế kẻ thứ tư sẽ xuất hiện, dùng bạo lực mà dày vò thân thể cô. Nhưng cô muốn nói, Phương Vy này đâu có dễ bị bắt nạt như thế! Vừa nghĩ, cô liền nhanh tay vùng ra khỏi thế trận bị kìm hãm, nhanh như chớp nắm lấy tay Mạc Động Quyên ở phía sau, dùng hết sức kéo cô bay ngang qua đầu mình, vật mạnh xuống đất. Một cú hit nhìn mà đau. Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh đó cũng không khỏi bất ngờ. Cô ta là con gái đó! Bọn họ còn là bạn thân nữa nha! Làm như thế lỡ Mạc Đổng Quyên có chuyện gì thì sao?
“Phải rồi! Tôi không là của ai hết, nên chấm dứt chuyện này đi! Giải tán!”
Phương Vy thở hắt ra, tuyên bố. Mạc Đổng Quyên sau cú vật bất ngờ không khỏi cảm thấy đau đớn. Quả thật rất đau! Nếu không phải cô được rèn luyện từ nhỏ thì đã sớm đi die rồi! Đồ độc ác!
Khó khăn đứng dậy, Mạc Đổng Quyên cố gắng ổn định tư thế, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Phương Vy. Thà cô không gặp nó, chứ gặp rồi thì nó chỉ toàn ‘ban phước’ cho cô thế này thôi! Đúng là đồ sao chổi!
“Khoan đi đã!”
Mạc Đổng Quyên gọi với lại khi thấy Phương Vy có ý định đi xuống canteen. Cô còn có lời chưa truyền đạt với nó.
Nghe thấy tiếng cô bạn thân gọi, Phương Vy đoán chắc là nó có ý định trách mốc hay mắng nhiếc cô gì đó, và tuyệt nhiên sẽ không có hơi sức đâu mà chơi rượt đuổi giống như tối hôm qua với cô, nên cô rất thản nhiên quay đầu lại. Vừa lúc đó Phương Vy lại nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc lẫn trong đám đông, rất nhanh thôi liền biến mất. Đôi mắt đó rất quen, hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải! Nhưng chẳng thể nhớ được. Rốt cuộc kẻ đó là ai?
“Anh mày nói, nếu như mày không chịu về nhà tao hoặc thằng nhóc này, thì anh ấy sẽ bảo Kelvin qua bên đây ở chung với mày, sẵn tiện canh chừng tao với mày xảy ra xung đột thì giải quyết luôn.”
Giọng nói của cô bạn thân bất ngờ cắt ngang suy nghĩ của Phương Vy. Nó vừa nói cái gì thế? Phương Vy trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Kelvin?”
“Phải!”
Mạc Đổng Quyên nhìn thấy đôi mắt trợn to như muốn lồi ta của Phương Vy mà thoả mãn cười. Cô đánh trúng điểm yếu của nó rồi (và cũng là điểm yếu của cô).
“Tại sao?”
Phương Vy vẫn chưa hết bất ngờ, đôi mắt không thể ngừng căng ra.
Đối với câu hỏi này của Phương Vy, Mạc Đổng Quyên cũng chỉ biết nhún vai. Anh ấy nói thế thì cô truyền đạt như thế!
“Khoan đã! Anh của Phương Vy? Anh ta là ai mà có quyền ra lệnh cô ấy phải ở đâu chứ?”
Mai Tuấn Khôi bất ngờ chen ngang, ánh mắt trở nên giận dữ. Tại sao Phương Vy muốn đến chỗ cậu mà anh ta lại muốn cô ấy về với thằng nhóc kia chứ? Không công bằng!
“Anh ta là người mà anh…”
“Tao ở nhà mày!”
Mạc Đổng Quyên chưa nói dứt câu, Phương Vy liền lớn tiếng cắt ngang. Làm cho tất cả mọi người, đặc biệt là Mai Tuấn Khôi đều cảm thấy rất tò mò. Anh trai cô ta là người như thế nào mà lại tỏ vẻ thần thần bí bí như thế? Cô ta chẳng phải chỉ là người bình thường thôi sao, anh trai cô ta còn có thể như thế nào nữa? Hay chỉ là nhân viên nên sợ nói ra sẽ xấu hổ?
“Sao lại ở nhà Đổng Quyên?”
Một giọng nam cất lên, thu hút sự chú ý của tất cả nọi người. Lại ai nữa đây?
“Hai người sao thế?”
Đôi mắt tinh nghịch của anh chàng ngoại quốc nhìn Phương Vy và Mạc Đổng Quyên với vẻ ngạc nhiên thú vị. Hai cô nàng cũng ngạc nhiên không kém, ngưng nét mặt lại mang chút hoảng hốt sợ hãi. Sao hắn ta lại ở đây? Theo quán tính, Phương Vy và Mạc Đổng Quyên từ từ tiến đến gần nhau, cùng âm thầm lập nên một bức tường bảo vệ. Phải rồi! Đây chính là ánh mắt mà cô đã thấy trong đám đông! Không ngờ chính là hắn ta! Sao cô lại không nhận ra chứ! Phương Vy tự trách mình.
“Sao mày nói hắn ta sẽ không đến nếu tao về nhà mày?”
Phương Vy cứng nhắc lên tiếng, ánh mắt vẫn nhất nhất nhìn về phía chàng trai kia.
“Sao tao biết được!”
Mạc Đổng Quyên cũng dùng giọng điệu y hệt Phương Vy đáp lại.
Kelvin nhìn thấy hai cô bạn đang hoảng hốt của mình thì không khỏi cười thầm. Cũng phải thôi, hai người đó mới nhắc đến anh, câu trước câu sau anh liền xuất hiện, hỏi sao không hù người ta chớ!
Thiên Vương từ nãy đến giờ không lên tiếng, bỗng dưng ánh mắt trở nên lạnh lùng lạ thường, xung quanh cậu còn toả ra sát khí, nhắm thẳng về phía Kelvin. Hắn ta là ai? Tại sao Phương Vy lại tỏ ra hoảng hốt khi nhắc đến tên anh ta như vậy? Bây giờ còn sợ hãi như thế? Anh ta có thân thế như thế nào?
“Cậu… tới đây làm gì?”
Mạc Đổng Quyên bây giờ mới dám lên tiếng hỏi Kelvin.
“Tới để giảng hoà.”
Nở một nụ cười mỉm thật tươi, Kelvin bước từng bước đến gần hai cô bạn, ánh mắt tỏ ra vẻ nguy hiểm vô cùng.
“Anh là ai?”
Thiên Vương bất ngờ đưa tay ra cảng đường. Giọng nói cũng lạnh đến rợn người.
Kelvin bị cản đường, bất đắc dĩ nhìn sang Thiên Vương, lập tức, anh ta liền nở nụ cười xã giao.
“Cậu không cần phải lo! Tôi sẽ không làm gì Phương Vy của cậu đâu!”
Thái độ và khuôn mặt vô cùng hoà nhã, nhưng Thiên Vương lại cảm nhận được một thứ gì đó ở Kelvin, rất khác biệt, và cậu không thích điều này. Cậu ghét những thứ không rõ ràng. Cho đến khi cậu điều tra được anh ta là ai, cậu mới có thể an tâm để cho anh ta tiếp cận Phương Vy. Mà hình như Phương Vy và Mạc Đổng Quyên cũng không mấy vui vẻ khi nhìn thấy anh ta thì phải. Như thế thì tốt rồi! Cậu đã có đủ lí do để khiến anh ta phải né xa Phương Vy của cậu ra.
“Tôi thì không nghĩ như vậy đâu!”
Lạnh lùng nói một câu, Thiên Vương nhanh chóng nắm lấy tay Phương Vy, kéo cô đi một mạch. Phương Vy khá bất ngờ trước hành động đó của cậu. Nhưng, tạ ơn Chúa! Cuối cùng cũng có người cứu cô rồi! Cô đương nhiên sẽ không phản kháng mà ở lại đâu! Vui vẻ để Thiên Vương kéo đi, Phương Vy quên mất luôn cô bạn thân của mình vẫn còn đang đối mặt với nguy hiểm ở phía sau. Đúng là vô tâm mà!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Nói rõ đi, anh ta là ai?”
Thiên Vương kéo Phương Vy đến một nơi vắng vẻ trong trường, ép cô vào tường và lạnh lùng hỏi.
“Ý em là… Kelvin?”
Phương Vy hơi ngại ngùng đáp lại. Dù gì… cái nơi này cũng vắng vẻ quá đi. Lỡ như cô mà xảy ra chuyện gì thì ai sẽ cứu cô đây?
“Anh ta là Kelvin?”
Thiên Vương hỏi lại, vẫn với cái giọng không có một chút hơi ấm đó.
“Phải!”
“Anh ta là gì của cô?”
Là gì? Cô phải nói sao nhở? Mối nguy hiểm hay…
“Bạn… Bạn thân…”
Có vẻ từ đó hơi khó gọi nhở!
“Bạn thân? Là con trai?”
“Phải! Đó là mode mà!”
“Bạn thân vậy tại sao lại dè chừng nhau như thế?”
Thiên Vương không hề bỏ qua một chi tiết nhỏ nào về anh chàng tên Kelvin đó. Anh ta có vẻ rất thân với Phương Vy, có lẽ vậy, vì ngay cả anh Phương Vy cũng biết đến anh ta, anh ấy còn yên tâm mà giao em gái mình cho anh ta nữa mà! Sao lại có thể bỏ qua dễ dàng chứ!
“Tại vì…”
Thằng nhóc này! Hỏi như thế thì sao trả lời?
“Vì… Anh ta đã từng khiến cho chị và Đổng Quyên gặp nguy hiểm… bằng những trò đùa của anh ta. Anh ta thật sự rất đáng sợ!”
Cô thề là cô nói thật!
“Đùa như thế nào?”
Điều này không thể nói thật được rồi nha!
“Ví dụ, anh ta từng đưa một cây pháo đang cháy cho chị và Đổng Quyên cầm, bằng một cách nào đó mà giấu mất ngòi pháo đi. Làm cho bọn chị lần đó xém nữa là phải nhập viện.”
Nói thật là cô chẳng nghĩ ra được cái lí do nào cho nó hợp lí hơn. Thật đó!
Thiên Vương nghe Phương Vy nói, lại nhớ đến khuôn mặt tinh nghịch kia của Kelvin thì không khỏi không tin. Anh ta thật sự có khả năng làm được chuyện này. Huống hồ… Phương Vy lại nói như thế, thì cậu làm sao mà không tin được! Nhưng mà chung qui lại thì cậu vẫn không muốn cô tiếp xúc với anh ta. Chẳng phải cô đã đưa ra một ví dụ quá rõ ràng hay sao? Pháo đang cháy mà lại có thể đưa cho người khác cầm? Lỡ như xảy ra tai nạn thì sao? Nghịch dại đến thế là cùng!
“Tạm tin cô lần này. Thế còn việc với Mai Tuấn Khôi, tại sao lại đi chung với anh ta? Rồi còn cả đêm không về nữa, chẳng lẽ cô ngủ với anh ta?”
Nhắc đến chuyện này thì cậu không thể không nổi giận. Vì lí do quái gì mà phải đến chỗ cái tên đó? Còn nhà Đổng Quyên thì để đâu? Hai người thân thiết với nhau lắm mà!
/52
|