Vừa bước vào căn biệt thự, đập ngay vào mắt Phương Vy là một không gian rộng lớn được trang trí bằng những món đồ xa xỉ. Đặc biệt là bộ ghế salon sang trọng ở giữa, từ kiểu dáng cho tới chất liệu đều toát lên vẻ uy nghiêm của nó. Con đường dẫn đến bộ salon được trải một tấm thảm dài thêu dệt hoa văn khéo léo. Đằng sau bộ salon là hai cầu thang hai bên dẫn lên trên lầu. Phần tay vịn cầu thang được chạm khắc tinh xảo không kém gì cánh cửa gỗ sồi.
Bên trái căn phòng là cây đàn piano màu trắng tao nhã. Bên phải lại là một cánh cửa được làm bằng gỗ sồi dẫn vào phòng ăn. Nhìn chung, căn phòng được thiết kế rất sang trọng, cộng thêm sự chăm sóc tỉ mỉ của người làm càng khiến cho nó trở nên sáng loáng hơn. Đứng ở đây, Phương Vy có cảm giác như mình đang bước vào một toà lâu đài, chứ không phải một căn biệt thự.
Thiên Vương ngồi ở salon nhìn thấy Phương Vy bước vào, mặt vẫn không biến sắc, cũng không có ý mở miệng, chỉ có bác quản gia vẫn tiếp tục niềm nở dẫn đường cho cô.
“Mời cô Phương Vy theo tôi đi lối này! Nãy giờ cô ở bên ngoài chắc cũng mệt rồi! Cô lên phòng tắm rửa, nghỉ ngơi đi ạ! Tôi đã chuẩn bị đồ cho cô cả rồi!”
À, nhắc mới nhớ! Cô đi với tên nhóc này cũng từ sáng tới giờ rồi. Tưởng được bao ăn sáng, ai dè chưa uống hết được ly cà phê đã phải về. Giờ còn trở thành kẻ ăn bám nữa chứ! Thật hết vui! Đành lên đó thay đồ cái đã, rồi lắp đầy cái bao tử sau vậy!
Theo sự chỉ dẫn của bác quản gia, cuối cùng Phương Vy cũng đến được căn phòng của mình trong ngôi biệt thự xa hoa này. Cửa phòng cũng được làm bằng gỗ sồi nhưng không có chạm khắc tinh xảo như cửa chính hay cửa ăn. Từ nó toát lên sự đơn giản đến lạnh lẽo, khiến cho cô cảm thấy khá thích thú vì sự khác lạ này của nó.
Phương Vy mở cánh cửa ra với toàn bộ sự háo hức. Nhưng khi nhìn thấy căn phòng thì cảm xúc của cô đều bay đi hết. Cô thật không hiểu người làm ở đây là không có mắt thẩm mĩ hay là bị mù cả rồi? Đây là phòng cho con gái sao? Toàn màu đen với trắng!
Phương Vy quay sang bác quản gia, ông biết ý, liền nở nụ cười chuyên nghiệp.
“Cô cần gì sao?”
“Cháu muốn hỏi… Đây là phòng của cháu sao?”
“Không ạ!”
Phương Vy mừng húm. Thì ra là lộn phòng. Xin lỗi! Xin lỗi nha!
Cô vừa định đóng cửa lại thì bác quản gia lại tiếp.
“Nhưng từ nay cô sẽ ngủ ở đây!”
Tay Phương Vy đặt trên núm cửa bỗng dừng lại. Câu nói này của bác ấy là có ý gì?
“Không phải phòng của cháu, vậy tại sao cháu lại ngủ ở đây?”
Cô hỏi lại.
“Cậu chủ đã yêu cầu như thế ạ!”
“Cậu chủ… Là tên nhóc kia sao?”
Phương Vy ngạc nhiên. Bác quản gia chỉ cười đáp lại. Tên nhóc đó đúng là ma mảnh. Để cô ngủ cùng nó sao? Biến thái!
Đóng mạnh cửa lại, Phương Vy đi thẳng xuống lầu trong sự tức giận. Nam nữ thụ thụ bất tương thân! Đừng hồng cô ngủ với nó!
Đến phòng khách, Phương Vy đi nhanh đến trước bộ salon. Nhìn thấy Thiên Vương đang ngồi ở đó, cô lại càng tức giận hơn. Cậu ta dường như liệu trước được tất cả, nhàn nhã ngồi uống trà. Khi thấy cô đến, cậu ta chỉ hạ tách trà xuống, miệng nở thành nụ cười ma mị, ma mị đến đáng ghét!
“Cô thích căn phòng đó chứ?”
Đúng là khiến người ta tức chết mà!
“Thích cái gì mà thích! Chị không ở chung với em đâu! Kêu quản gia chuẩn bị căn phòng khác cho chị đi!”
Phương Vy kìm nén. Dù gì cũng là ở nhờ, không nên lớn tiếng với nó.
“Bác Dương, nhà ta còn phòng trống không ạ?”
“Dạ không ạ!”
Bác Dương lễ phép trả lời.
“Sao cơ chứ? Ngôi biệt thự lớn như vậy mà không còn phòng trống à?”
Cô ngạc nhiên hỏi lại. Bác Dương cuối đầu không đáp.
“Bác…”
Ngay cả người lớn tuổi như bác Dương cũng theo ý tên nhóc này thì lời cô nói có là cái đinh gì đâu chứ. Thôi dược rồi! Ở chung phòng cũng không phải không được.
“Bác Dương! Bác đem lên phòng cho cháu một bộ chăn gối nha! Cháu cảm ơn!”
Nói rồi Phương Vy đi thẳng lên căn phòng đó. Ở chung phòng? Ok! Cô chịu khó ngủ dưới đất là được chứ gì!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi tắm rửa thay đồ xong, Phương Vy lấy chăn gối mà bác Dương đã chuẩn bị cất vào một góc để tối ngủ. Xong xuôi mọi việc, cô đi xuống phòng ăn để kiếm cái gì đó bỏ bụng. Cô đói lắm rồi!
Mở cánh cửa gỗ sồi tinh xảo ra, trước mắt Phương Vy liền hiện ra một chiếc bàn dài chừng 10 mét, xung quanh nó là 12 cái ghế được sắp xếp ngay ngắn và trang trọng. Cô tuỳ tiện kéo một cái ghế ra và ngồi xuống. Bác quản gia không biết từ đâu xuất hiện, lại ân cần hỏi cô cần gì.
“Cháu chưa ăn sáng, bây giờ cháu đói rồi! Cháu ăn trưa luôn được không ạ?”
Giọng cô nhõng nhẽo.
“Nhưng cậu chủ vẫn chưa vào ạ!”
Bác Dương cười niềm nở.
“Nhưng cháu đói~ Cháu muốn ăn! Nó chưa vào thì cứ kệ nó đi.”
“Hay là cô ra kêu cậu ấy vào ăn chung luôn đi! Dù gì cậu ấy không vào cô cũng đâu được ăn.”
“Tại sao ạ?”
Cô phản đối! Nó không vào so với chuyện cô ăn thì có liên quan gì đến nhau?
“Bây giờ dù gì cũng là giờ trưa rồi, cậu ấy cũng cần ăn, cô nể tình một chút đi gọi cậu ấy vào giúp tôi nhé!”
Nể tình một chút? Ý bắc ấy là việc ở nhờ? Nhưng bác ấy có thương cho cô không? Cô đã nhịn đói từ sáng đến giờ rồi! Đã vậy tối nay còn phải ngủ dưới đất, không biết tên nhóc kia có giở trò gì không. Thật sự là nguy hiểm vô cùng nha! Cô đâu có tâm trạng nào mà đi mời địch vô ăn cơm! Nó ăn no nê rồi thì sức lực tràn trề, lúc đó cô làm sao chống đỡ nổi?
Thấy Phương Vy không trả lời, bác Dương lại tiếp tục lên tiếng.
“Cậu ấy đang ở gần hồ nước, chắc có lẽ là đang ngủ. Cô cứ việc đi ra, nghe thấy tiếng động cậu ấy sẽ tự động dậy thôi!”
Đang ngủ? Mắt Phương Vy sáng rỡ. Được rồi! Cô sẽ kêu nó vào!
Nở nụ cười tươi, Phương Vy nhanh chóng nhận lời bác Dương, khiến cho ông cũng có hơi sửng sốt trước sự thay đổi quá nhanh của cô, rồi nhanh như chớp chạy lên lầu lấy đồ. Sau khi lấy xong, cô lại dùng tốc độ ánh sáng chạy ra vườn chỗ bác Dương nói để ‘gọi’ tên kia vào ăn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phương Vy quay trở lại nhà ăn, vừa kịp lúc bác Dương cũng đang bưng món cuối cùng ra đặt lên chiếc bàn dài. Ông nhìn cô đi vào một mình, không khỏi thắc mắc.
“Sao cô lại vào một mình? Cậu chủ đâu?”
Mặt Phương Vy vô cùng bình thản ngồi vào chiếc ghế đầu tiên bên phải, rất tự nhiên đáp.
“Nó nói không đói nên bảo con vào ăn trước ạ!”
Bác Dương không một chút nghi ngờ lập tức tin ngay, nở một nụ cười ân cần rồi bảo.
“Vậy cô ăn đi! Tôi đi chuẩn bị một số việc.”
“Vâng!”
Phương Vy cười đáp rồi bắt đầu cắm cuối ăn, ăn thật nhiều, ăn thật nhanh, bởi vì nếu chậm trễ thì một lát nữa sẽ không có năng lượng để… chạy!
Khi cái bụng cô gần như chứa không nổi nữa thì cái ‘người nào đó’ mới vào, nó nhìn cô rồi lại nhìn đồ ăn trên bàn, mặt nhăn lại.
“Đồ ăn đã dọn lên rồi? Sao không ai gọi tôi vào ăn?”
Bác quản gia nghe thấy tiếng cậu chủ lập tức đi ra, nhưng ông còn chưa kịp nói gì thì đã phải che miệng để nén tiếng cười. Sau đó cố gắng dùng giọng bình thường để nói.
“Cậu chủ… Mặt cậu…”
Ông ấp úng.
Tên nhóc theo phản xạ đưa tay lên mặt. Cô vẫn ngồi đó, tủm tỉm cười, nó thấy vậy lập tức đưa ánh mắt lạnh không độ C nhìn cô, giọng bắt đầu rít lên.
“Do cô bày ra?”
Khuôn mặt nó lúc này…
“Phụt!”
Phương Vy cuối cùng cũng không nén được, cười thành tiếng. Mặt tên nhóc càng nhăn lại, người tỏa ra sát khí, hùng hùng hổ hổ đi đến chỗ cô. Cô ngay lập tức liền chạy ra sau lưng bác quản gia, miệng vẫn không ngừng cười.
“Chị làm sao có thể làm gì em chứ? Bác quản gia nói em rất nhạy cảm với tiếng động, nếu cái… ‘bức tranh’ đó là do… chị vẽ thì em phải nghe thấy tiếng bước chân của chị phải không? Huống hồ em không bằng không chứng lại có thể kết luận là chị làm. Quá oan uổng!”
Vừa trốn, Phương Vy vừa cãi lại.
“Sao cô biết tôi nhạy cảm với tiếng động?”
Nó bắt đầu truy vấn.
“Bác Dương nói.”
Cô ‘hồn nhiên’ trả lời.
Nó nhìn sang bác Dương để xác định. Mặt bác ấy không một chút sợ hãi, ngược lại còn hiện lên ý cười, xác nhận.
“Chuyện đó đúng là do bác nói.”
“Bác nói cho cô ta để làm gì?”
Hình như nó quyết truy đến cùng thì phải. Mà nếu nó biết khuôn mặt điển trai của nó bị vẽ như thế nào nữa thì chắc nó ‘mần thịt’ người đó luôn quá! Oh, no! Người làm cái đó là… CÔ mà!!!
“Vì tôi bảo cô ấy ra kêu cậu vào ăn cơm.”
Sau khi nghe bác Dương trả lời, Thiên Vương quay sang nhìn Phương Vy, không một chút thiện cảm trong mắt.
“Chị có ra nhưng thấy em đang ngủ nên không dám kêu mới vào nói với bác Dương là em không ăn.”
Cô biện minh.
“Thật vậy sao?”
Thiên Vương cười vô cùng đểu, từ từ bước đến chỗ Phương Vy.
“Th… Thật!”
Cô lấp bấp, theo phản xạ cũng lùi dần theo bước chân của cậu.
Cậu cười càng đểu hơn, bước chân bắt đầu mang đầy mùi nguy hiểm.
Một bước…
Hai bước…
Ba bước…
Chạy!
Não vừa phát hiệu lệnh, cơ thể ngay lập tức hoạt động hết công sức. Và tức nhiên, ai kia cũng nhanh không kém, lập tức đuổi theo. Khoảng cách giữa hai ‘ánh sáng’ bỗng chốc rút ngắn chưa tới một mét. Tất cả người hầu và bác quản gia đều được dịp mở mang tầm mắt khi nhìn thấy cậu chủ cả đời lạnh lùng của họ nay lại vì một cô gái mà phải ‘vận động cơ thể’ như vậy!
À, mà đương nhiên là không thể nào chỉ rượt đuổi nhau đơn thuần như vậy. Phương Vy đã lợi dụng lúc bác làm vườn đang tưới cây, cướp luôn ống nước, phun vào người Thiên Vương. Cậu cũng lấy một ống khác phun ngược lại. Rốt cuộc nửa tiếng sau thì… cả ba người đều ướt hết, bởi vì còn bác làm vườn nữa mà!
Đến lúc này thì trận chiến mới chính thức kết thúc. Thiên Vương bực bội bỏ vào nhà thay đồ, Phương Vy thì ngồi lại đó thở một chút rồi tiếp bác làm vườn dọn bãi chiến trường. Bác ấy cảm thấy áy náy bảo không cần nhưng cô vẫn cố chấp, dù gì Phương vy cô cũng góp phần gây ra nó mà, bác ấy cũng đã ướt hết rồi còn gì! Hai người dọn sẽ nhanh hơn, như vậy bác ấy sẽ không bị cảm!
Phương Vy vừa bắt tay chuẩn bị làm thì từ trong nhà vọng ra tiếng quát.
“Còn làm gì ở ngoài đó vậy? Không mau vào thay đồ rồi cảm lạnh thì sao!”
Bên trái căn phòng là cây đàn piano màu trắng tao nhã. Bên phải lại là một cánh cửa được làm bằng gỗ sồi dẫn vào phòng ăn. Nhìn chung, căn phòng được thiết kế rất sang trọng, cộng thêm sự chăm sóc tỉ mỉ của người làm càng khiến cho nó trở nên sáng loáng hơn. Đứng ở đây, Phương Vy có cảm giác như mình đang bước vào một toà lâu đài, chứ không phải một căn biệt thự.
Thiên Vương ngồi ở salon nhìn thấy Phương Vy bước vào, mặt vẫn không biến sắc, cũng không có ý mở miệng, chỉ có bác quản gia vẫn tiếp tục niềm nở dẫn đường cho cô.
“Mời cô Phương Vy theo tôi đi lối này! Nãy giờ cô ở bên ngoài chắc cũng mệt rồi! Cô lên phòng tắm rửa, nghỉ ngơi đi ạ! Tôi đã chuẩn bị đồ cho cô cả rồi!”
À, nhắc mới nhớ! Cô đi với tên nhóc này cũng từ sáng tới giờ rồi. Tưởng được bao ăn sáng, ai dè chưa uống hết được ly cà phê đã phải về. Giờ còn trở thành kẻ ăn bám nữa chứ! Thật hết vui! Đành lên đó thay đồ cái đã, rồi lắp đầy cái bao tử sau vậy!
Theo sự chỉ dẫn của bác quản gia, cuối cùng Phương Vy cũng đến được căn phòng của mình trong ngôi biệt thự xa hoa này. Cửa phòng cũng được làm bằng gỗ sồi nhưng không có chạm khắc tinh xảo như cửa chính hay cửa ăn. Từ nó toát lên sự đơn giản đến lạnh lẽo, khiến cho cô cảm thấy khá thích thú vì sự khác lạ này của nó.
Phương Vy mở cánh cửa ra với toàn bộ sự háo hức. Nhưng khi nhìn thấy căn phòng thì cảm xúc của cô đều bay đi hết. Cô thật không hiểu người làm ở đây là không có mắt thẩm mĩ hay là bị mù cả rồi? Đây là phòng cho con gái sao? Toàn màu đen với trắng!
Phương Vy quay sang bác quản gia, ông biết ý, liền nở nụ cười chuyên nghiệp.
“Cô cần gì sao?”
“Cháu muốn hỏi… Đây là phòng của cháu sao?”
“Không ạ!”
Phương Vy mừng húm. Thì ra là lộn phòng. Xin lỗi! Xin lỗi nha!
Cô vừa định đóng cửa lại thì bác quản gia lại tiếp.
“Nhưng từ nay cô sẽ ngủ ở đây!”
Tay Phương Vy đặt trên núm cửa bỗng dừng lại. Câu nói này của bác ấy là có ý gì?
“Không phải phòng của cháu, vậy tại sao cháu lại ngủ ở đây?”
Cô hỏi lại.
“Cậu chủ đã yêu cầu như thế ạ!”
“Cậu chủ… Là tên nhóc kia sao?”
Phương Vy ngạc nhiên. Bác quản gia chỉ cười đáp lại. Tên nhóc đó đúng là ma mảnh. Để cô ngủ cùng nó sao? Biến thái!
Đóng mạnh cửa lại, Phương Vy đi thẳng xuống lầu trong sự tức giận. Nam nữ thụ thụ bất tương thân! Đừng hồng cô ngủ với nó!
Đến phòng khách, Phương Vy đi nhanh đến trước bộ salon. Nhìn thấy Thiên Vương đang ngồi ở đó, cô lại càng tức giận hơn. Cậu ta dường như liệu trước được tất cả, nhàn nhã ngồi uống trà. Khi thấy cô đến, cậu ta chỉ hạ tách trà xuống, miệng nở thành nụ cười ma mị, ma mị đến đáng ghét!
“Cô thích căn phòng đó chứ?”
Đúng là khiến người ta tức chết mà!
“Thích cái gì mà thích! Chị không ở chung với em đâu! Kêu quản gia chuẩn bị căn phòng khác cho chị đi!”
Phương Vy kìm nén. Dù gì cũng là ở nhờ, không nên lớn tiếng với nó.
“Bác Dương, nhà ta còn phòng trống không ạ?”
“Dạ không ạ!”
Bác Dương lễ phép trả lời.
“Sao cơ chứ? Ngôi biệt thự lớn như vậy mà không còn phòng trống à?”
Cô ngạc nhiên hỏi lại. Bác Dương cuối đầu không đáp.
“Bác…”
Ngay cả người lớn tuổi như bác Dương cũng theo ý tên nhóc này thì lời cô nói có là cái đinh gì đâu chứ. Thôi dược rồi! Ở chung phòng cũng không phải không được.
“Bác Dương! Bác đem lên phòng cho cháu một bộ chăn gối nha! Cháu cảm ơn!”
Nói rồi Phương Vy đi thẳng lên căn phòng đó. Ở chung phòng? Ok! Cô chịu khó ngủ dưới đất là được chứ gì!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi tắm rửa thay đồ xong, Phương Vy lấy chăn gối mà bác Dương đã chuẩn bị cất vào một góc để tối ngủ. Xong xuôi mọi việc, cô đi xuống phòng ăn để kiếm cái gì đó bỏ bụng. Cô đói lắm rồi!
Mở cánh cửa gỗ sồi tinh xảo ra, trước mắt Phương Vy liền hiện ra một chiếc bàn dài chừng 10 mét, xung quanh nó là 12 cái ghế được sắp xếp ngay ngắn và trang trọng. Cô tuỳ tiện kéo một cái ghế ra và ngồi xuống. Bác quản gia không biết từ đâu xuất hiện, lại ân cần hỏi cô cần gì.
“Cháu chưa ăn sáng, bây giờ cháu đói rồi! Cháu ăn trưa luôn được không ạ?”
Giọng cô nhõng nhẽo.
“Nhưng cậu chủ vẫn chưa vào ạ!”
Bác Dương cười niềm nở.
“Nhưng cháu đói~ Cháu muốn ăn! Nó chưa vào thì cứ kệ nó đi.”
“Hay là cô ra kêu cậu ấy vào ăn chung luôn đi! Dù gì cậu ấy không vào cô cũng đâu được ăn.”
“Tại sao ạ?”
Cô phản đối! Nó không vào so với chuyện cô ăn thì có liên quan gì đến nhau?
“Bây giờ dù gì cũng là giờ trưa rồi, cậu ấy cũng cần ăn, cô nể tình một chút đi gọi cậu ấy vào giúp tôi nhé!”
Nể tình một chút? Ý bắc ấy là việc ở nhờ? Nhưng bác ấy có thương cho cô không? Cô đã nhịn đói từ sáng đến giờ rồi! Đã vậy tối nay còn phải ngủ dưới đất, không biết tên nhóc kia có giở trò gì không. Thật sự là nguy hiểm vô cùng nha! Cô đâu có tâm trạng nào mà đi mời địch vô ăn cơm! Nó ăn no nê rồi thì sức lực tràn trề, lúc đó cô làm sao chống đỡ nổi?
Thấy Phương Vy không trả lời, bác Dương lại tiếp tục lên tiếng.
“Cậu ấy đang ở gần hồ nước, chắc có lẽ là đang ngủ. Cô cứ việc đi ra, nghe thấy tiếng động cậu ấy sẽ tự động dậy thôi!”
Đang ngủ? Mắt Phương Vy sáng rỡ. Được rồi! Cô sẽ kêu nó vào!
Nở nụ cười tươi, Phương Vy nhanh chóng nhận lời bác Dương, khiến cho ông cũng có hơi sửng sốt trước sự thay đổi quá nhanh của cô, rồi nhanh như chớp chạy lên lầu lấy đồ. Sau khi lấy xong, cô lại dùng tốc độ ánh sáng chạy ra vườn chỗ bác Dương nói để ‘gọi’ tên kia vào ăn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phương Vy quay trở lại nhà ăn, vừa kịp lúc bác Dương cũng đang bưng món cuối cùng ra đặt lên chiếc bàn dài. Ông nhìn cô đi vào một mình, không khỏi thắc mắc.
“Sao cô lại vào một mình? Cậu chủ đâu?”
Mặt Phương Vy vô cùng bình thản ngồi vào chiếc ghế đầu tiên bên phải, rất tự nhiên đáp.
“Nó nói không đói nên bảo con vào ăn trước ạ!”
Bác Dương không một chút nghi ngờ lập tức tin ngay, nở một nụ cười ân cần rồi bảo.
“Vậy cô ăn đi! Tôi đi chuẩn bị một số việc.”
“Vâng!”
Phương Vy cười đáp rồi bắt đầu cắm cuối ăn, ăn thật nhiều, ăn thật nhanh, bởi vì nếu chậm trễ thì một lát nữa sẽ không có năng lượng để… chạy!
Khi cái bụng cô gần như chứa không nổi nữa thì cái ‘người nào đó’ mới vào, nó nhìn cô rồi lại nhìn đồ ăn trên bàn, mặt nhăn lại.
“Đồ ăn đã dọn lên rồi? Sao không ai gọi tôi vào ăn?”
Bác quản gia nghe thấy tiếng cậu chủ lập tức đi ra, nhưng ông còn chưa kịp nói gì thì đã phải che miệng để nén tiếng cười. Sau đó cố gắng dùng giọng bình thường để nói.
“Cậu chủ… Mặt cậu…”
Ông ấp úng.
Tên nhóc theo phản xạ đưa tay lên mặt. Cô vẫn ngồi đó, tủm tỉm cười, nó thấy vậy lập tức đưa ánh mắt lạnh không độ C nhìn cô, giọng bắt đầu rít lên.
“Do cô bày ra?”
Khuôn mặt nó lúc này…
“Phụt!”
Phương Vy cuối cùng cũng không nén được, cười thành tiếng. Mặt tên nhóc càng nhăn lại, người tỏa ra sát khí, hùng hùng hổ hổ đi đến chỗ cô. Cô ngay lập tức liền chạy ra sau lưng bác quản gia, miệng vẫn không ngừng cười.
“Chị làm sao có thể làm gì em chứ? Bác quản gia nói em rất nhạy cảm với tiếng động, nếu cái… ‘bức tranh’ đó là do… chị vẽ thì em phải nghe thấy tiếng bước chân của chị phải không? Huống hồ em không bằng không chứng lại có thể kết luận là chị làm. Quá oan uổng!”
Vừa trốn, Phương Vy vừa cãi lại.
“Sao cô biết tôi nhạy cảm với tiếng động?”
Nó bắt đầu truy vấn.
“Bác Dương nói.”
Cô ‘hồn nhiên’ trả lời.
Nó nhìn sang bác Dương để xác định. Mặt bác ấy không một chút sợ hãi, ngược lại còn hiện lên ý cười, xác nhận.
“Chuyện đó đúng là do bác nói.”
“Bác nói cho cô ta để làm gì?”
Hình như nó quyết truy đến cùng thì phải. Mà nếu nó biết khuôn mặt điển trai của nó bị vẽ như thế nào nữa thì chắc nó ‘mần thịt’ người đó luôn quá! Oh, no! Người làm cái đó là… CÔ mà!!!
“Vì tôi bảo cô ấy ra kêu cậu vào ăn cơm.”
Sau khi nghe bác Dương trả lời, Thiên Vương quay sang nhìn Phương Vy, không một chút thiện cảm trong mắt.
“Chị có ra nhưng thấy em đang ngủ nên không dám kêu mới vào nói với bác Dương là em không ăn.”
Cô biện minh.
“Thật vậy sao?”
Thiên Vương cười vô cùng đểu, từ từ bước đến chỗ Phương Vy.
“Th… Thật!”
Cô lấp bấp, theo phản xạ cũng lùi dần theo bước chân của cậu.
Cậu cười càng đểu hơn, bước chân bắt đầu mang đầy mùi nguy hiểm.
Một bước…
Hai bước…
Ba bước…
Chạy!
Não vừa phát hiệu lệnh, cơ thể ngay lập tức hoạt động hết công sức. Và tức nhiên, ai kia cũng nhanh không kém, lập tức đuổi theo. Khoảng cách giữa hai ‘ánh sáng’ bỗng chốc rút ngắn chưa tới một mét. Tất cả người hầu và bác quản gia đều được dịp mở mang tầm mắt khi nhìn thấy cậu chủ cả đời lạnh lùng của họ nay lại vì một cô gái mà phải ‘vận động cơ thể’ như vậy!
À, mà đương nhiên là không thể nào chỉ rượt đuổi nhau đơn thuần như vậy. Phương Vy đã lợi dụng lúc bác làm vườn đang tưới cây, cướp luôn ống nước, phun vào người Thiên Vương. Cậu cũng lấy một ống khác phun ngược lại. Rốt cuộc nửa tiếng sau thì… cả ba người đều ướt hết, bởi vì còn bác làm vườn nữa mà!
Đến lúc này thì trận chiến mới chính thức kết thúc. Thiên Vương bực bội bỏ vào nhà thay đồ, Phương Vy thì ngồi lại đó thở một chút rồi tiếp bác làm vườn dọn bãi chiến trường. Bác ấy cảm thấy áy náy bảo không cần nhưng cô vẫn cố chấp, dù gì Phương vy cô cũng góp phần gây ra nó mà, bác ấy cũng đã ướt hết rồi còn gì! Hai người dọn sẽ nhanh hơn, như vậy bác ấy sẽ không bị cảm!
Phương Vy vừa bắt tay chuẩn bị làm thì từ trong nhà vọng ra tiếng quát.
“Còn làm gì ở ngoài đó vậy? Không mau vào thay đồ rồi cảm lạnh thì sao!”
/52
|