“Cô muốn gì thì nói lẹ đi!”
Lý Kiều Ân nở một nụ cười quyến rũ khi nghe Từ Ngiêm hỏi.
“Anh đúng là hiểu ý tôi! Lần này làm mạnh tay một chút, tốt nhất là huỷ nhan cô ta đi. Tôi muốn xem, nếu khuôn mặt cô ta rách nát thì có thể mê hoặc được ai nữa hay không!”
“Chỉ có lợi ích mới có thể làm tôi phục tùng cô. Nói xem cô sẽ cho tôi cái gì?”
Từ Nghiêm chẳng kiên nễ mà nói thẳng. Anh không thiếu thốn, cũng không cần tiền, thứ anh cần nhất cũng không phải là gái, mà chính là trái tim của ai kia.
“6 giờ tối mai ở Lion. Nhớ ăn mặc chỉnh chu một chút!”
Lý Kiều Ân đưa ra một cuộc hẹn, cuộc hẹn mà Từ Nghiêm cần.
“Được rồi!”
Anh đưa tay vuốt nhẹ chiếc cằm thon nhọn của Lý Kiều Ân, sau đó đi ra khỏi hội trường.
Khi bóng Từ Nghiêm đã khuất hẳn sau đám đông nơi hội trường, Lý Kiều Ân liền cực lực dùng khăn giấy lau đi nơi mà Từ Nghiêm đã chạm đến. Để lợi dụng được hắn, cô đã phải mất rất nhiều công sức để đào bới chuyện riêng tư của hắn. Cũng chỉ có hắn mới có thể giúp cô tiêu diệt được tình địch của mình. Còn cái giá phải trả cho sự giúp đỡ ấy? Nó là thứ cô có sẵn, không cần tốn bất cứ thứ gì!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chiếc Ferrari chạy vào sân trước của hội trường, đổ ngay dưới cầu thang được trải thảm đỏ sang trọng. Phương Vy từ trong xe bước ra, đôi mắt và thần thái tràn đầy sự cao quý của cô khiến cho ai nhìn vào cũng phải mê mẩn. Thiên Vương từ cửa bên kia của xe đi xuống, ánh mắt lạnh lùng của cậu không nhanh không chậm tia đến những cặp mắt đang nhìn chằm chằm Phương Vy. Một ánh mắt lạnh lùng và đầy sát khí, khẳng định quyền sở hữu đối với người con gái cao quý đằng kia. Cậu thật hối hận khi cho cô ăn mặc đẹp như vậy. Như thế nào cậu lại quên mất người con gái của cậu cũng có một chút tư sắc nhỉ?
Đang đưa mắt để tìm kiếm hình bóng Mạc Đổng Quyên thì bất chợt, cô ấy từ đâu đó xông đến chỗ Phương Vy, miệng nở một nụ cười rất tươi.
“Oa! Hôm nay mày đẹp quá nha! Cái váy này mua ở đâu thế?”
Phương Vy được con bạn khen cũng nhìn xuống dưới cái váy của mình. Nó đẹp thật!
“Tao không biết!”
“Mày không biết? Thế mày lượm trong bãi rác ra mặc à?”
Mạc Đổng Quyên trêu chọc. Phương Vy nghe thấy vậy quay sang Thiên Vương, ánh mắt ngây thơ hỏi cậu.
“Cái này em nhặt trong bãi rác à?”
Cô đang giỡn hay nói thật thế? Cái váy đó ngốn hết bao nhiêu tiền của cậu, làm sao có thể nhặt trong bãi rác được?
“Chắc có lẽ ông Pierre đã nhặt nó ở đó cũng nên!”
Á à! Vợ chồng hợp tác cùng nhây! Cô hiểu rồi! – Mạc Đổng Quyên nghĩ.
“Cậu hỏi ông ta nhặt ở đâu chỉ tôi đi nhặt với!”
Cô nghiêng người nói với Thiên Vương.
“Ông ấy nói bộ này là đọc nhất vô nhị rồi! Ở bãi rác chỉ có mấy bộ của Lọ Lem trước khi bà tiên xuất hiện thôi!”
“Tiếc thế!”
Mạc Đổng Quyên xụ mặt. Hiếm khi thấy Thiên Vương nói nhiều như vậy, mà câu nào câu nấy nói ra đều là cùng cô đùa giỡn, Mạc Đổng Quyên liền cảm thấy cậu nhóc này rất thân thiện, một cảm giác trái chiều với những người khác!
Mãi lo cùng cậu ta đôi co, cuối cùng nhìn lại thì không thấy Phương Vy đâu, Mạc Đổng Quyên liền bỏ rơi Thiên Vương mà tức tốc đi tìm. Có khi nào nó giận cô rồi không? Thôi rồi! Sắp tốn hàng với nó nữa rồi!
Thiên Vương ở bên kia cũng phát hiện Phương Vy đã đi mất, cậu nhanh chóng chạy vào hội trường để tìm. Biết là cô sẽ không bị lạc, nhưng lỡ lại có người muốn hãm hại cô nữa thì sao? Lúc đó không có cậu ở bên thì cô sẽ như thế nào?
6 p.m
Buổi tiệc chính thức bắt đầu. Tại hội trường nơi diễn ra buổi tiệc, số lượng người tham gia đã trở nên đông hơn 11 phút trước. Tiếng va chạm của ly thuỷ tinh và những lời bàn theo đó cũng tăng lên, làm cho Phương Vy lại càng cảm thấy mình thật lạc lõng giữa chốn xa hoa này. Nhưng… hình như cảm giác của cô sai rồi thì phải! Nhìn xem! Có hàng tá anh chàng đến bắt chuyện với cô như vậy, thì làm sao cô lại cảm thấy “lạc lõng” được? Hay chăng, bởi vì cô mặc cho bọn họ nói như thế nào thì nói còn cô thì vẫn chuyên tâm vào việc ăn uống, cho nên cảm thấy lạc lõng? Có thể lắm chứ!
Phương Vy cầm một ly rượu trên bàn lên, sau đó đi ra ban công. Gió đêm từ bên ngoài thổi vào làm cho những sợi tóc của cô bay phấp phới, hương nước hoa từ đó cũng bị gió thổi bay vào trong hội trường, mê hoặc chàng trai có vẻ ngoài thiên sứ lịch lãm. Anh ta nhìn thấy cô, ánh mắt liền trở nên sáng hơn. Lần này bên cạnh anh ta không có bất kì cô gái nào khác, mà chỉ là vài người bạn cùng nhau trò chuyện uống rượu. Chính mùi nước hoa của cô đã bắt anh phải cáo từ những người bạn này để đi ra ban công cùng cô.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bầu trời đêm đầy ánh sao lấp lánh kết hợp với màu vàng tao nhã của ánh trăng càng làm cho khung cảnh nơi Phương Vy đứng trở nên thật thơ mộng và lãng mạn. Có thể nói, nó giống như cái đêm mà Romeo và Juliet gặp nhau, một bức tranh của tình yêu vĩnh cửu, chỉ khác ở chỗ là cô đứng đây một mình và dưới kia là mảnh sân đen tịch mịch. Thật cô đơn!
Phương Vy lẳng lặng cảm nhận cái lạnh của màn đêm và tiếng bước chân từ bên trong càng lúc càng tiến đến gần chỗ cô, nó mạnh mẽ và thanh lịch, khiến cho trái tim những cô gái không khỏi tan chảy. Nhưng đối với Phương Vy đó lại là một sự chán ghét và kinh tởm.
“Tên nhóc kia bỏ rơi em rồi à?”
Mai Tuấn Khôi đứng ở ngưỡng cửa, ngắm nhìn tấm lưng nhỏ bé mà mảnh khảnh của cô. Nó vừa cô đơn lại vừa rất mạnh mẽ, khiến cho cậu rất muốn bảo vệ nó nhưng rồi lại phải dập tắt ngay ý nghĩ đấy.
Phương Vy không quay đầu lại, vì cô biết đó là ai, nên chỉ nhàn nhạt trả lời.
“Là tôi bỏ cậu ta!”
“Thế sao?”
Mai Tuấn Khôi bỏ một tay vào túi quần, một thân to lớn bước đến bên cạnh Phương Vy, tựa lưng vào ban công để nhìn rõ khuôn mặt của cô hơn. Mặc dù vậy, Phương Vy vẫn không có ý định quay sang nhìn anh ta.
“Hay là… Em nhớ anh?”
“Bớt nhảm đi!”
Phương Vy đưa ánh mắt lạnh lùng sang nhìn Mai Tuấn Khôi, anh ta liền nở một nụ cười rất tươi, giọng bỡn cợt.
“Anh nói không phải sao?”
“Anh…”
Phương Vy còn chưa nói dứt câu, Mai Tuấn Khôi liền đưa tay ra kéo cô vào lòng mình, tay còn lại rút từ trong áo ra một khẩu súng, nhắm đến khoảng tối dưới sân mà bắn. Phương Vy cũng khá bất ngờ trước hàng động đó của anh. Nhưng rất nhanh ngay sau đó, cô đã hiểu ra mọi chuyện, liền rời khỏi vòng tay Mai Tuấn Khôi, núp sau lưng anh ta. Mai Tuấn Khôi dùng súng giảm thanh bắn đến các bụi cây dưới sân. Người bình thường nhìn vào thì nghĩ đó chỉ là những bụi cây bình thường, nhưng nếu là người có đôi mắt tinh tường và thường xuyên chiến đấu trong hoàn cảnh nguy hiểm thì sẽ rất dễ nhìn thấy bất thường trong đó. Về khoảng này thì đương nhiên Mai Tuấn Khôi anh rất rõ, vì nó dù gì cũng là một điều không thể thiếu trong cuộc sống của anh, nó liên quan rất lớn đến sinh tử của cuộc đời anh.
Sau khi tiêu diệt gần hết bọn đột kích ở bên dưới, Mai Tuấn Khôi nhanh chóng cất khẩu súng lại vào túi áo và kéo Phương Vy vào trong hội trường. Vì anh đoán được, bọn người đó không nhắm đến anh hay Phương Vy, mà có lẽ là muốn khống chế toà nhà này, cho nên mới dùng súng ngắm giảm thanh và hành động trong bóng tối như vậy. Còn nếu nhắm đến anh hay Phương Vy thì ít nhất cũng phải là chỗ vắng người, tỉ lệ phản công thấp mới có thể thành công. Cách tốt nhất bây giờ là nên đi sâu vào trong hội trường nhiều người, nếu còn đứng bên ngoài, nguy cơ lại bị tấn công lần nữa là rất cao, biện pháp chạy trốn bây giờ cũng không thể áp dụng.
Khi hai người vừa bước qua ngưỡng, Thiên Vương từ đâu đó cũng đi đến. Cậu đã chứng kiến toàn bộ cảnh lúc nãy, ánh mắt có chút lo lắng nhìn Phương Vy và Mai Tuấn Khôi.
“Bọn người đó là ai?”
“Không biết!”
“Thế có đoán được mục đích không?”
“Tấn công toà nhà.”
Mai Tuấn Khôi lạnh lùng trả lời cụt ngủn. Bộ dạng này hoàn toàn khác hẳn khi anh ta nói chuyện với Phương Vy. Đây chính là bộ dạng khi hàng động của anh ta sao?
“Phương Vy! Cuối cùng cũng tìm thấy mày rồi!”
Mạc Đổng Quyên bất chợt la lên rồi nhào đến chỗ Phương Vy, dùng hai tay nắm lấy tay cô, lay lay. Phương Vy không nói một lời nào, ánh mắt rất bình tĩnh nhìn cô. Mạc Đổng Quyên nhìn thấy biểu hiện này của Phương Vy lập tức nhìn ra được bất thường, từ từ đưa mắt đến hai chàng trai hai bên cô bạn mình. Cô rất nhanh đã nhìn thấy ánh mắt lạ lùng của hai người kia, mặc dù không nghiêm trọng nhưng cũng rất nguy cấp.
“Có chuyện gì sao?”
Mạc Đổng Quyên dò hỏi.
“Bọn họ nói có kẻ muốn tấn công toà nhà.”
Phương Vy đáp.
“Ai?”
Ánh mắt Mạc Đổng Quyên cũng đã trở nên lãnh đạm hơn.
“Không biết! Nhưng bọn họ sẽ nhanh chóng đột nhập vào toà nhà này thôi.”
Mai Tuấn Khôi giải đáp thắc mắc cho cô. Cô suy nghĩ một chút, sau đó nhìn lên Mai Tuấn Khôi, thắc mắc hỏi.
“Anh ở đâu ra thế? Sao lại đi cùng với Phương Vy và Thiên Vương?”
Thiên Vương nghe thấy thế cũng bất giác quay sang nhìn anh ta.
“Vì tôi biết cô ấy nhớ đang tôi nên tôi đến để gặp cô ấy!”
Mai Tuấn Khôi thản nhiên nói. Ánh mắt Thiên Vương bắt đầu khó chịu.
“Là anh ta tự đến bắt chuyện thôi.”
Phương Vy giải thích một câu, sau đó đi thẳng vào hội trường. Thiên Vương ở phía sau nhìn Mai Tuấn Khôi với ánh mắt cảnh cáo rồi cũng dẫn đầu đi theo cô vào trong. Không ngờ chống giặc ngoài lại gặp giặc nhà!
Lý Kiều Ân nở một nụ cười quyến rũ khi nghe Từ Ngiêm hỏi.
“Anh đúng là hiểu ý tôi! Lần này làm mạnh tay một chút, tốt nhất là huỷ nhan cô ta đi. Tôi muốn xem, nếu khuôn mặt cô ta rách nát thì có thể mê hoặc được ai nữa hay không!”
“Chỉ có lợi ích mới có thể làm tôi phục tùng cô. Nói xem cô sẽ cho tôi cái gì?”
Từ Nghiêm chẳng kiên nễ mà nói thẳng. Anh không thiếu thốn, cũng không cần tiền, thứ anh cần nhất cũng không phải là gái, mà chính là trái tim của ai kia.
“6 giờ tối mai ở Lion. Nhớ ăn mặc chỉnh chu một chút!”
Lý Kiều Ân đưa ra một cuộc hẹn, cuộc hẹn mà Từ Nghiêm cần.
“Được rồi!”
Anh đưa tay vuốt nhẹ chiếc cằm thon nhọn của Lý Kiều Ân, sau đó đi ra khỏi hội trường.
Khi bóng Từ Nghiêm đã khuất hẳn sau đám đông nơi hội trường, Lý Kiều Ân liền cực lực dùng khăn giấy lau đi nơi mà Từ Nghiêm đã chạm đến. Để lợi dụng được hắn, cô đã phải mất rất nhiều công sức để đào bới chuyện riêng tư của hắn. Cũng chỉ có hắn mới có thể giúp cô tiêu diệt được tình địch của mình. Còn cái giá phải trả cho sự giúp đỡ ấy? Nó là thứ cô có sẵn, không cần tốn bất cứ thứ gì!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chiếc Ferrari chạy vào sân trước của hội trường, đổ ngay dưới cầu thang được trải thảm đỏ sang trọng. Phương Vy từ trong xe bước ra, đôi mắt và thần thái tràn đầy sự cao quý của cô khiến cho ai nhìn vào cũng phải mê mẩn. Thiên Vương từ cửa bên kia của xe đi xuống, ánh mắt lạnh lùng của cậu không nhanh không chậm tia đến những cặp mắt đang nhìn chằm chằm Phương Vy. Một ánh mắt lạnh lùng và đầy sát khí, khẳng định quyền sở hữu đối với người con gái cao quý đằng kia. Cậu thật hối hận khi cho cô ăn mặc đẹp như vậy. Như thế nào cậu lại quên mất người con gái của cậu cũng có một chút tư sắc nhỉ?
Đang đưa mắt để tìm kiếm hình bóng Mạc Đổng Quyên thì bất chợt, cô ấy từ đâu đó xông đến chỗ Phương Vy, miệng nở một nụ cười rất tươi.
“Oa! Hôm nay mày đẹp quá nha! Cái váy này mua ở đâu thế?”
Phương Vy được con bạn khen cũng nhìn xuống dưới cái váy của mình. Nó đẹp thật!
“Tao không biết!”
“Mày không biết? Thế mày lượm trong bãi rác ra mặc à?”
Mạc Đổng Quyên trêu chọc. Phương Vy nghe thấy vậy quay sang Thiên Vương, ánh mắt ngây thơ hỏi cậu.
“Cái này em nhặt trong bãi rác à?”
Cô đang giỡn hay nói thật thế? Cái váy đó ngốn hết bao nhiêu tiền của cậu, làm sao có thể nhặt trong bãi rác được?
“Chắc có lẽ ông Pierre đã nhặt nó ở đó cũng nên!”
Á à! Vợ chồng hợp tác cùng nhây! Cô hiểu rồi! – Mạc Đổng Quyên nghĩ.
“Cậu hỏi ông ta nhặt ở đâu chỉ tôi đi nhặt với!”
Cô nghiêng người nói với Thiên Vương.
“Ông ấy nói bộ này là đọc nhất vô nhị rồi! Ở bãi rác chỉ có mấy bộ của Lọ Lem trước khi bà tiên xuất hiện thôi!”
“Tiếc thế!”
Mạc Đổng Quyên xụ mặt. Hiếm khi thấy Thiên Vương nói nhiều như vậy, mà câu nào câu nấy nói ra đều là cùng cô đùa giỡn, Mạc Đổng Quyên liền cảm thấy cậu nhóc này rất thân thiện, một cảm giác trái chiều với những người khác!
Mãi lo cùng cậu ta đôi co, cuối cùng nhìn lại thì không thấy Phương Vy đâu, Mạc Đổng Quyên liền bỏ rơi Thiên Vương mà tức tốc đi tìm. Có khi nào nó giận cô rồi không? Thôi rồi! Sắp tốn hàng với nó nữa rồi!
Thiên Vương ở bên kia cũng phát hiện Phương Vy đã đi mất, cậu nhanh chóng chạy vào hội trường để tìm. Biết là cô sẽ không bị lạc, nhưng lỡ lại có người muốn hãm hại cô nữa thì sao? Lúc đó không có cậu ở bên thì cô sẽ như thế nào?
6 p.m
Buổi tiệc chính thức bắt đầu. Tại hội trường nơi diễn ra buổi tiệc, số lượng người tham gia đã trở nên đông hơn 11 phút trước. Tiếng va chạm của ly thuỷ tinh và những lời bàn theo đó cũng tăng lên, làm cho Phương Vy lại càng cảm thấy mình thật lạc lõng giữa chốn xa hoa này. Nhưng… hình như cảm giác của cô sai rồi thì phải! Nhìn xem! Có hàng tá anh chàng đến bắt chuyện với cô như vậy, thì làm sao cô lại cảm thấy “lạc lõng” được? Hay chăng, bởi vì cô mặc cho bọn họ nói như thế nào thì nói còn cô thì vẫn chuyên tâm vào việc ăn uống, cho nên cảm thấy lạc lõng? Có thể lắm chứ!
Phương Vy cầm một ly rượu trên bàn lên, sau đó đi ra ban công. Gió đêm từ bên ngoài thổi vào làm cho những sợi tóc của cô bay phấp phới, hương nước hoa từ đó cũng bị gió thổi bay vào trong hội trường, mê hoặc chàng trai có vẻ ngoài thiên sứ lịch lãm. Anh ta nhìn thấy cô, ánh mắt liền trở nên sáng hơn. Lần này bên cạnh anh ta không có bất kì cô gái nào khác, mà chỉ là vài người bạn cùng nhau trò chuyện uống rượu. Chính mùi nước hoa của cô đã bắt anh phải cáo từ những người bạn này để đi ra ban công cùng cô.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bầu trời đêm đầy ánh sao lấp lánh kết hợp với màu vàng tao nhã của ánh trăng càng làm cho khung cảnh nơi Phương Vy đứng trở nên thật thơ mộng và lãng mạn. Có thể nói, nó giống như cái đêm mà Romeo và Juliet gặp nhau, một bức tranh của tình yêu vĩnh cửu, chỉ khác ở chỗ là cô đứng đây một mình và dưới kia là mảnh sân đen tịch mịch. Thật cô đơn!
Phương Vy lẳng lặng cảm nhận cái lạnh của màn đêm và tiếng bước chân từ bên trong càng lúc càng tiến đến gần chỗ cô, nó mạnh mẽ và thanh lịch, khiến cho trái tim những cô gái không khỏi tan chảy. Nhưng đối với Phương Vy đó lại là một sự chán ghét và kinh tởm.
“Tên nhóc kia bỏ rơi em rồi à?”
Mai Tuấn Khôi đứng ở ngưỡng cửa, ngắm nhìn tấm lưng nhỏ bé mà mảnh khảnh của cô. Nó vừa cô đơn lại vừa rất mạnh mẽ, khiến cho cậu rất muốn bảo vệ nó nhưng rồi lại phải dập tắt ngay ý nghĩ đấy.
Phương Vy không quay đầu lại, vì cô biết đó là ai, nên chỉ nhàn nhạt trả lời.
“Là tôi bỏ cậu ta!”
“Thế sao?”
Mai Tuấn Khôi bỏ một tay vào túi quần, một thân to lớn bước đến bên cạnh Phương Vy, tựa lưng vào ban công để nhìn rõ khuôn mặt của cô hơn. Mặc dù vậy, Phương Vy vẫn không có ý định quay sang nhìn anh ta.
“Hay là… Em nhớ anh?”
“Bớt nhảm đi!”
Phương Vy đưa ánh mắt lạnh lùng sang nhìn Mai Tuấn Khôi, anh ta liền nở một nụ cười rất tươi, giọng bỡn cợt.
“Anh nói không phải sao?”
“Anh…”
Phương Vy còn chưa nói dứt câu, Mai Tuấn Khôi liền đưa tay ra kéo cô vào lòng mình, tay còn lại rút từ trong áo ra một khẩu súng, nhắm đến khoảng tối dưới sân mà bắn. Phương Vy cũng khá bất ngờ trước hàng động đó của anh. Nhưng rất nhanh ngay sau đó, cô đã hiểu ra mọi chuyện, liền rời khỏi vòng tay Mai Tuấn Khôi, núp sau lưng anh ta. Mai Tuấn Khôi dùng súng giảm thanh bắn đến các bụi cây dưới sân. Người bình thường nhìn vào thì nghĩ đó chỉ là những bụi cây bình thường, nhưng nếu là người có đôi mắt tinh tường và thường xuyên chiến đấu trong hoàn cảnh nguy hiểm thì sẽ rất dễ nhìn thấy bất thường trong đó. Về khoảng này thì đương nhiên Mai Tuấn Khôi anh rất rõ, vì nó dù gì cũng là một điều không thể thiếu trong cuộc sống của anh, nó liên quan rất lớn đến sinh tử của cuộc đời anh.
Sau khi tiêu diệt gần hết bọn đột kích ở bên dưới, Mai Tuấn Khôi nhanh chóng cất khẩu súng lại vào túi áo và kéo Phương Vy vào trong hội trường. Vì anh đoán được, bọn người đó không nhắm đến anh hay Phương Vy, mà có lẽ là muốn khống chế toà nhà này, cho nên mới dùng súng ngắm giảm thanh và hành động trong bóng tối như vậy. Còn nếu nhắm đến anh hay Phương Vy thì ít nhất cũng phải là chỗ vắng người, tỉ lệ phản công thấp mới có thể thành công. Cách tốt nhất bây giờ là nên đi sâu vào trong hội trường nhiều người, nếu còn đứng bên ngoài, nguy cơ lại bị tấn công lần nữa là rất cao, biện pháp chạy trốn bây giờ cũng không thể áp dụng.
Khi hai người vừa bước qua ngưỡng, Thiên Vương từ đâu đó cũng đi đến. Cậu đã chứng kiến toàn bộ cảnh lúc nãy, ánh mắt có chút lo lắng nhìn Phương Vy và Mai Tuấn Khôi.
“Bọn người đó là ai?”
“Không biết!”
“Thế có đoán được mục đích không?”
“Tấn công toà nhà.”
Mai Tuấn Khôi lạnh lùng trả lời cụt ngủn. Bộ dạng này hoàn toàn khác hẳn khi anh ta nói chuyện với Phương Vy. Đây chính là bộ dạng khi hàng động của anh ta sao?
“Phương Vy! Cuối cùng cũng tìm thấy mày rồi!”
Mạc Đổng Quyên bất chợt la lên rồi nhào đến chỗ Phương Vy, dùng hai tay nắm lấy tay cô, lay lay. Phương Vy không nói một lời nào, ánh mắt rất bình tĩnh nhìn cô. Mạc Đổng Quyên nhìn thấy biểu hiện này của Phương Vy lập tức nhìn ra được bất thường, từ từ đưa mắt đến hai chàng trai hai bên cô bạn mình. Cô rất nhanh đã nhìn thấy ánh mắt lạ lùng của hai người kia, mặc dù không nghiêm trọng nhưng cũng rất nguy cấp.
“Có chuyện gì sao?”
Mạc Đổng Quyên dò hỏi.
“Bọn họ nói có kẻ muốn tấn công toà nhà.”
Phương Vy đáp.
“Ai?”
Ánh mắt Mạc Đổng Quyên cũng đã trở nên lãnh đạm hơn.
“Không biết! Nhưng bọn họ sẽ nhanh chóng đột nhập vào toà nhà này thôi.”
Mai Tuấn Khôi giải đáp thắc mắc cho cô. Cô suy nghĩ một chút, sau đó nhìn lên Mai Tuấn Khôi, thắc mắc hỏi.
“Anh ở đâu ra thế? Sao lại đi cùng với Phương Vy và Thiên Vương?”
Thiên Vương nghe thấy thế cũng bất giác quay sang nhìn anh ta.
“Vì tôi biết cô ấy nhớ đang tôi nên tôi đến để gặp cô ấy!”
Mai Tuấn Khôi thản nhiên nói. Ánh mắt Thiên Vương bắt đầu khó chịu.
“Là anh ta tự đến bắt chuyện thôi.”
Phương Vy giải thích một câu, sau đó đi thẳng vào hội trường. Thiên Vương ở phía sau nhìn Mai Tuấn Khôi với ánh mắt cảnh cáo rồi cũng dẫn đầu đi theo cô vào trong. Không ngờ chống giặc ngoài lại gặp giặc nhà!
/52
|