Hôm nay trời đẹp, ngày tốt, Phương Vy được mẹ bảo đến một quán cà phê gặp người quen trước, mẹ cô sẽ đến sau. Đó là quán cà phê Rose nổi tiếng. Phải nói là cà phê ở đây ngon khỏi chê, nhưng mà giá thì cũng không hề rẻ. Gia đình Phương Vy cũng thuộc dạng khá giả nên những chỗ như thế này cô cũng đến ít nhất một lần. Trang trí quán ở đây thì vô cùng sang trọng. Cho nên, việc đến trước hay đến sau, xa hay gần thì Phương Vy cô cũng sẽ đi. Bởi vì được uống cà phê miễn phí mà, sao phải chần chừ?
À! Nãy giờ lo nói đâu đâu, quên giới thiệu. Họ tên đầy đủ của cô là Phan Ngọc Phương Vy, năm nay 17 tuổi. Cô là một cô gái bướng bỉnh. Tính tình thì y như con nít. Học tập thì cũng thuộc dạng khá giỏi. Còn về mảng nhan sắc thì nhìn bề ngoài cô cũng tạm được nhưng đám con trai không ai thèm gục ngã trước nhan sắc của cô hết. Đúng là bọn mắt mù!
Vừa đẩy cửa vào quán cà phê sang trọng, Phương Vy liền bước đi vô cùng tự tin đến chỗ bàn mà mẹ cô nói – bàn 69. Khi vừa đến chỗ chiếc bàn, cô đã phải rất cảm phục vị khách kia của mẹ mình. Ôi! Bà ấy thật có mắt nhìn! Đây chính là vị trí đẹp nhất trong quán. Có rất nhiều người muốn đặt chỗ này nhưng lại không giành được với bà ấy. Tự nhiên trong lòng Phương Vy lại cảm thấy mình như được nâng lên mấy bậc, phút chốc đã trở thành vị tiểu thư sang chảnh của giới thượng lưu.
Nở nụ cười tươi nhất có thể, Phương Vy hạ tầm mắt xuống để nhìn vị khách tuyệt vời kia của mẹ mình, thì lại bắt gặp một cậu nhóc với khuôn mặt đẹp như trai Hàn, nhưng ánh mắt lại vô cùng lãnh lẽo. Nó đang ngồi chễnh chệ ở vị trí ghế đối diện.
Cô đứng hình.
1s…
2s…
3s…
Nó đang nhìn cô!
Phương Vy toát mồ hôi, nhẹ nhàng cất tiếng nói vàng ngọc.
“Em… Em là con của bác Nga?”
Nó không nói gì, chỉ gật đầu.
Mồ hôi trên trán Phương Vy bỗng chốc càng túa ra nhiều hơn, mặc dù điều hoà ở đây đã được mở ở mức cao nhất. Cô lại tiếp tục mấp máy đôi môi chúm chím.
“Chị… Chị là con của bác Phương Thuý, bạn của mẹ em. Hôm nay chị đến trước, lát nữa mẹ chị sẽ tới sau. Cho nên… Chị ngồi đây được chứ?”
Phương Vy gắn nở một nụ cười tươi nhất có thể. Nó nhìn cô, vẫn lạnh lùng và lại gật đầu. Ôi! Sao mà tự nhiên cô lại cảm thấy đau tim như thế này? Không phải là cô sợ gì nó mà là do ánh mắt của nó hoàn toàn có thể so sánh được với băng, nó gây áp lực vô cùng to lớn cho người đối diện. Cho nên suy ra, cô chỉ sợ ánh mắt của nó, còn nguyên cái mặt thì thât sự không đành lòng bởi vì nó quá hoàn mĩ, hoàn mĩ trên từng xen-ti-mét. Chắc tên nhóc này có nhiều người thích lắm nhở?
Nhẹ nhàng kéo cái ghế ở đối diện và ngồi xuống. Anh phục vụ gần đó thấy vậy lập tức chạy tới, đưa menu cho Phương Vy. Không cần xem menu, cô liền gọi ngay cốc cà phê nóng. Anh ấy vui vẻ nhận lời rồi chạy vào trong gọi nước. Không khí bỗng chóc trở nên yên tĩnh lạ thường. Tên nhóc nhìn cô. Cô nhìn nó. Hai đứa cứ như vậy mà nhìn nhau không nói lời nào.
Anh phục vụ sau một hồi gọi nước cũng bưng cái khây cà phê ra, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt cô một cốc cà phê nghi ngút khói, không quên lời chúc ngon miệng. Cô đáp lại anh ấy bằng một nụ cười và từ từ thưởng thức.
Tên nhóc kia vẫn nhìn Phương Vy không rời, thậm chí không chớp mắt. Mặc dù cô biết cô đẹp nhưng nó cũng không cần phải nhìn cô kiểu đó. Như vậy không tự nhiên một chút nào.
“Cô thích uống cà phê?”
Phương Vy xém xặc khi nghe câu hỏi đó. Trời ơi! Sau cả tiếng đồng hồ im lặng thì cuối cùng tên nhóc này cũng chịu mở cái miệng ngọc ngà của mình ra. Mà câu nói đầu tiên lại chẳng liên quan gì đến chào hỏi cả.
Cô đặt vội cốc cà phê xuống và ngước lên nhìn nó. Ánh mắt nó vẫn lạnh lùng và đầy áp lực như vậy. Mà nếu như lúc nãy cô không nghe thấy nó nói chuyện thì chắc có lẽ cô cũng không biết là nó đã từng mở miệng. Khuôn mặt của nó hoàn toàn không có chút gì thay đổi cả.
“Ph… Phải!”
Bây giờ thì cô chính thức ghét bản thân mình rồi! Hà cớ gì mà cô cứ phải nói lấp như vậy chứ? Y như còn rùa rụt cổ!
“Vậy thì từ bây giờ nên hạn chế được rồi. Con gái không nên uống cà phê nhiều!”
Cô có nghe lộn không? Tên nhóc này đang khuyên cô ư? Nhưng mà tại sao? Phương Vy trợn mắt nhìn nó như để kiếm câu trả lời.
“Cô khỏi phải thắc mắc, bây giờ tôi nói luôn. Nghe cho kĩ đây!”
Nó ngừng lại một chút.
“Từ hôm nay, cô chính thức là vị hôn thê của tôi!”
Mắt Phương Vy trợn tròn. Tên nhóc này vừa nói cái gì vậy? Gì mà vị hôn thê? Ai là vị hôn thê của nó?
“Em… Em vừa nói cái gì?”
Cô lấp bấp.
“Tôi nói: từ hôm nay, cô chính thức là vị hôn thê của tôi. Ngoài ra, từ bây giờ cô cũng sẽ phải chuyển đến nhà tôi ở.”
Nó nhẹ nhàng nhắc lại nhưng sao Phương Vy cô lại nghe như sét đánh ngang tai thế này?
“Em đang nói đùa à? Cái gì mà vị hôn thê? Rồi cái gì mà chuyển đến ở chung? Chị với em lần đầu mới gặp, ngay cả tên cũng không biết. Mà đã thời này rồi còn hôn ước gì nữa chứ? Em cứ đùa!”
Phương Vy tức giận nói một hơi không thèm nghỉ. Nghĩ sao vậy? Theo kinh nghiệm mấy năm “ngắm trai” của cô thì vừa nhìn đã biết nó nhỏ tuổi hơn cô rồi. Ngay cả làm người yêu không biết có được không mà nói đến hôn phu. Với lại mẹ cô cũng chưa từng nhắc đến chuyện này nên chắc chắn là nó đang nói giỡn. Nhưng nhìn mặt nó thì cô thật sự không nhìn ra là nó đang nói giỡn chút nào cả. Ôi! Đau đầu quá!
Mặc kệ Phương Vy tức giận như thế nào, cậu nhóc kia vẫn khoáy nhẹ cốc cà phê trước mặt và lại lạnh lùng nói.
“Là hôn ước mà 2 bà mẹ đã hứa khi còn trẻ. Mặc dù không ai nhắc đến nhưng nó vẫn luôn tồn tại.”
Cái gì? Hôn ước mà mẹ đã hứa? Sao lại có loại sự tình này? Mẹ ơi, sao mẹ lại làm như vậy? Không! Cô không tin! Mẹ rất yêu thương cô nên sẽ không bỏ cô sớm như vậy đâu. Tên nhóc này chắc chắn đang nói dối! Chắc chắn! Chắc chắn là như vậy. Cô phải gọi điện cho mẹ để xác minh mới được! À mà trước khi gọi, cô cũng nên hù doạ nó một chút để dò xem phản ứng của nó như thế nào nhỉ. Nếu nó nói dối thì chắc chắn nó sẽ sợ, còn không thì… cô phải gọi điện cho mẹ thật rồi!
“Chị không tin! Mẹ chị chưa từng nói qua chuyện này nên lời em nói không đáng tin lắm! Chị phải gọi cho mẹ để xác minh lời em nói, đến lúc đó thì em đừng hồng chạy thoát!”
Phương Vy nói với vẻ kiên định đúng chất hù doạ nhưng… tên nhóc đó vẫn tỉnh như ruồi, còn thản nhiên nói:
“Cô cứ tự nhiên!”
Phương Vy tức muốn xịt khói, lập tức lấy điện thoại ra bấm số. Đợi vài giây, đầu dây bên kia liền bắt máy.
“Alo! Mẹ ạ? Sao giờ này mẹ chưa tới nữa?”
“Thế con đã gặp con bác Nga chưa?”
Mẹ cô hỏi lại.
“Dạ rồi! Nhưng mà mẹ ơi, tên nhóc này nói là tụi con có hôn ước từ khi mới sinh ra. Chuyện này có thật không ạ?”
Phương Vy vào ngay chủ đề chính.
“Thật! Mẹ với bác Nga có hứa hôn cho tụi con từ nhỏ nên cuộc hẹn ngày hôm nay chủ yếu là cho 2 đứa gặp nhau rồi chuyển đến ở chung, từ từ vun đắp tình cảm luôn.”
Mẹ cô nói với giọng vui vẻ.
Phương Vy bị shock! Thật không ngờ! Mẹ bán con!
“Tại sao mẹ không nói cho con biết chuyện này?”
“Thế chẳng phải bây giờ con đã biết rồi đó sao! À, sẵn tiện lát nữa con theo thằng Thiên Vương về nhà nó luôn đi nha! Mẹ cho người chuyển đồ của con tới nhà nó rồi! Vậy thôi nha! Chúc 2 đứa hạnh phúc!”
“Khoan đã, mẹ…”
<>
Đầu dây bên kia mất tín hiệu. Phương Vy bấm gọi lại mấy lần thì đều nghe thấy tiếng chị tổng đài “lảnh lót” bên tai. Ôi! Thôi rồi! Không lẽ mẹ bán cô cho tên nhóc này thật sao? Mẹ ơi! Phương Vy khóc trong lòng.
“Sao? Bây giờ cô đã tin lời tôi nói chưa?”
Cậu nhóc mà mẹ cô gọi là Thiên Vương lên tiếng. Chịu thua á? Đừng có mơ! Cuộc đời cô mà chịu gắn liền với tên nhóc này sao? Phải tìm cách! Phải tìm cách thoát khỏi nó! A! Có rồi!
“Chị tin! Nhưng em có chắc là sau này sẽ thích chị không? Có chắc là tới lúc em trưởng thành thì sẽ không yêu bất cứ cô gái nào không?”
“Sẽ không!”
Nó trả lời dứt khoát.
Phương Vy đổ mồ hôi.
“Ha! Đó là chuyện tương lai, làm sao em có thể chắc chắn được chứ? Em vừa đẹp trai, lạnh lùng, lại là con nhà giàu. Cô gái nào thấy em mà không siêu lòng mới lạ đó!”
Cô tiếp tục cãi.
“Vậy chẳng lẽ cô không muốn lấy 1 người đẹp trai, lạnh lùng, con nhà giàu như tôi làm chồng sao?”
Giọng nó đều đều.
Phương Vy giận đỏ mặt.
“Em… Chị mặc kệ! Chị không cần biết! Chị chắc rằng sau này em sẽ có 1 một người bạn gái xinh đẹp bên cạnh. Đến lúc đó thể nào em cũng đòi huỷ hôn cho coi! Chi bằng ngay bây giờ huỷ hôn luôn đi!”
Phương Vy lớn tiếng. Tất cả ánh nhìn trong quán cà phê nhất thời đều hướng về phía cô. Dù có hơi ngượng nhưng mặt cô vẫn kiên quyết. Nhất định phải kiên trì chiến đấu tới cùng! Vì một tương lai tươi sáng!
“Huỷ hôn? Ha!”
Nó cười.
“Như cô đã nói, đó là chuyện của tương lai, làm sao biết được chứ? Không chừng sau này cô sẽ thích tôi, tôi sẽ thích cô. Lúc đó không biết sẽ đòi cưới hay là đòi huỷ hôn a!”
“Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra!”
“Vậy cô có dám cược với tôi không?”
Cược… Cược á? Hơi do dự một chút nhưng cuối cùng Phương Vy vẫn quyết định.
“Được thôi! Sợ gì em chứ!”
Cô chấp nhận vụ cá cược này!
À! Nãy giờ lo nói đâu đâu, quên giới thiệu. Họ tên đầy đủ của cô là Phan Ngọc Phương Vy, năm nay 17 tuổi. Cô là một cô gái bướng bỉnh. Tính tình thì y như con nít. Học tập thì cũng thuộc dạng khá giỏi. Còn về mảng nhan sắc thì nhìn bề ngoài cô cũng tạm được nhưng đám con trai không ai thèm gục ngã trước nhan sắc của cô hết. Đúng là bọn mắt mù!
Vừa đẩy cửa vào quán cà phê sang trọng, Phương Vy liền bước đi vô cùng tự tin đến chỗ bàn mà mẹ cô nói – bàn 69. Khi vừa đến chỗ chiếc bàn, cô đã phải rất cảm phục vị khách kia của mẹ mình. Ôi! Bà ấy thật có mắt nhìn! Đây chính là vị trí đẹp nhất trong quán. Có rất nhiều người muốn đặt chỗ này nhưng lại không giành được với bà ấy. Tự nhiên trong lòng Phương Vy lại cảm thấy mình như được nâng lên mấy bậc, phút chốc đã trở thành vị tiểu thư sang chảnh của giới thượng lưu.
Nở nụ cười tươi nhất có thể, Phương Vy hạ tầm mắt xuống để nhìn vị khách tuyệt vời kia của mẹ mình, thì lại bắt gặp một cậu nhóc với khuôn mặt đẹp như trai Hàn, nhưng ánh mắt lại vô cùng lãnh lẽo. Nó đang ngồi chễnh chệ ở vị trí ghế đối diện.
Cô đứng hình.
1s…
2s…
3s…
Nó đang nhìn cô!
Phương Vy toát mồ hôi, nhẹ nhàng cất tiếng nói vàng ngọc.
“Em… Em là con của bác Nga?”
Nó không nói gì, chỉ gật đầu.
Mồ hôi trên trán Phương Vy bỗng chốc càng túa ra nhiều hơn, mặc dù điều hoà ở đây đã được mở ở mức cao nhất. Cô lại tiếp tục mấp máy đôi môi chúm chím.
“Chị… Chị là con của bác Phương Thuý, bạn của mẹ em. Hôm nay chị đến trước, lát nữa mẹ chị sẽ tới sau. Cho nên… Chị ngồi đây được chứ?”
Phương Vy gắn nở một nụ cười tươi nhất có thể. Nó nhìn cô, vẫn lạnh lùng và lại gật đầu. Ôi! Sao mà tự nhiên cô lại cảm thấy đau tim như thế này? Không phải là cô sợ gì nó mà là do ánh mắt của nó hoàn toàn có thể so sánh được với băng, nó gây áp lực vô cùng to lớn cho người đối diện. Cho nên suy ra, cô chỉ sợ ánh mắt của nó, còn nguyên cái mặt thì thât sự không đành lòng bởi vì nó quá hoàn mĩ, hoàn mĩ trên từng xen-ti-mét. Chắc tên nhóc này có nhiều người thích lắm nhở?
Nhẹ nhàng kéo cái ghế ở đối diện và ngồi xuống. Anh phục vụ gần đó thấy vậy lập tức chạy tới, đưa menu cho Phương Vy. Không cần xem menu, cô liền gọi ngay cốc cà phê nóng. Anh ấy vui vẻ nhận lời rồi chạy vào trong gọi nước. Không khí bỗng chóc trở nên yên tĩnh lạ thường. Tên nhóc nhìn cô. Cô nhìn nó. Hai đứa cứ như vậy mà nhìn nhau không nói lời nào.
Anh phục vụ sau một hồi gọi nước cũng bưng cái khây cà phê ra, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt cô một cốc cà phê nghi ngút khói, không quên lời chúc ngon miệng. Cô đáp lại anh ấy bằng một nụ cười và từ từ thưởng thức.
Tên nhóc kia vẫn nhìn Phương Vy không rời, thậm chí không chớp mắt. Mặc dù cô biết cô đẹp nhưng nó cũng không cần phải nhìn cô kiểu đó. Như vậy không tự nhiên một chút nào.
“Cô thích uống cà phê?”
Phương Vy xém xặc khi nghe câu hỏi đó. Trời ơi! Sau cả tiếng đồng hồ im lặng thì cuối cùng tên nhóc này cũng chịu mở cái miệng ngọc ngà của mình ra. Mà câu nói đầu tiên lại chẳng liên quan gì đến chào hỏi cả.
Cô đặt vội cốc cà phê xuống và ngước lên nhìn nó. Ánh mắt nó vẫn lạnh lùng và đầy áp lực như vậy. Mà nếu như lúc nãy cô không nghe thấy nó nói chuyện thì chắc có lẽ cô cũng không biết là nó đã từng mở miệng. Khuôn mặt của nó hoàn toàn không có chút gì thay đổi cả.
“Ph… Phải!”
Bây giờ thì cô chính thức ghét bản thân mình rồi! Hà cớ gì mà cô cứ phải nói lấp như vậy chứ? Y như còn rùa rụt cổ!
“Vậy thì từ bây giờ nên hạn chế được rồi. Con gái không nên uống cà phê nhiều!”
Cô có nghe lộn không? Tên nhóc này đang khuyên cô ư? Nhưng mà tại sao? Phương Vy trợn mắt nhìn nó như để kiếm câu trả lời.
“Cô khỏi phải thắc mắc, bây giờ tôi nói luôn. Nghe cho kĩ đây!”
Nó ngừng lại một chút.
“Từ hôm nay, cô chính thức là vị hôn thê của tôi!”
Mắt Phương Vy trợn tròn. Tên nhóc này vừa nói cái gì vậy? Gì mà vị hôn thê? Ai là vị hôn thê của nó?
“Em… Em vừa nói cái gì?”
Cô lấp bấp.
“Tôi nói: từ hôm nay, cô chính thức là vị hôn thê của tôi. Ngoài ra, từ bây giờ cô cũng sẽ phải chuyển đến nhà tôi ở.”
Nó nhẹ nhàng nhắc lại nhưng sao Phương Vy cô lại nghe như sét đánh ngang tai thế này?
“Em đang nói đùa à? Cái gì mà vị hôn thê? Rồi cái gì mà chuyển đến ở chung? Chị với em lần đầu mới gặp, ngay cả tên cũng không biết. Mà đã thời này rồi còn hôn ước gì nữa chứ? Em cứ đùa!”
Phương Vy tức giận nói một hơi không thèm nghỉ. Nghĩ sao vậy? Theo kinh nghiệm mấy năm “ngắm trai” của cô thì vừa nhìn đã biết nó nhỏ tuổi hơn cô rồi. Ngay cả làm người yêu không biết có được không mà nói đến hôn phu. Với lại mẹ cô cũng chưa từng nhắc đến chuyện này nên chắc chắn là nó đang nói giỡn. Nhưng nhìn mặt nó thì cô thật sự không nhìn ra là nó đang nói giỡn chút nào cả. Ôi! Đau đầu quá!
Mặc kệ Phương Vy tức giận như thế nào, cậu nhóc kia vẫn khoáy nhẹ cốc cà phê trước mặt và lại lạnh lùng nói.
“Là hôn ước mà 2 bà mẹ đã hứa khi còn trẻ. Mặc dù không ai nhắc đến nhưng nó vẫn luôn tồn tại.”
Cái gì? Hôn ước mà mẹ đã hứa? Sao lại có loại sự tình này? Mẹ ơi, sao mẹ lại làm như vậy? Không! Cô không tin! Mẹ rất yêu thương cô nên sẽ không bỏ cô sớm như vậy đâu. Tên nhóc này chắc chắn đang nói dối! Chắc chắn! Chắc chắn là như vậy. Cô phải gọi điện cho mẹ để xác minh mới được! À mà trước khi gọi, cô cũng nên hù doạ nó một chút để dò xem phản ứng của nó như thế nào nhỉ. Nếu nó nói dối thì chắc chắn nó sẽ sợ, còn không thì… cô phải gọi điện cho mẹ thật rồi!
“Chị không tin! Mẹ chị chưa từng nói qua chuyện này nên lời em nói không đáng tin lắm! Chị phải gọi cho mẹ để xác minh lời em nói, đến lúc đó thì em đừng hồng chạy thoát!”
Phương Vy nói với vẻ kiên định đúng chất hù doạ nhưng… tên nhóc đó vẫn tỉnh như ruồi, còn thản nhiên nói:
“Cô cứ tự nhiên!”
Phương Vy tức muốn xịt khói, lập tức lấy điện thoại ra bấm số. Đợi vài giây, đầu dây bên kia liền bắt máy.
“Alo! Mẹ ạ? Sao giờ này mẹ chưa tới nữa?”
“Thế con đã gặp con bác Nga chưa?”
Mẹ cô hỏi lại.
“Dạ rồi! Nhưng mà mẹ ơi, tên nhóc này nói là tụi con có hôn ước từ khi mới sinh ra. Chuyện này có thật không ạ?”
Phương Vy vào ngay chủ đề chính.
“Thật! Mẹ với bác Nga có hứa hôn cho tụi con từ nhỏ nên cuộc hẹn ngày hôm nay chủ yếu là cho 2 đứa gặp nhau rồi chuyển đến ở chung, từ từ vun đắp tình cảm luôn.”
Mẹ cô nói với giọng vui vẻ.
Phương Vy bị shock! Thật không ngờ! Mẹ bán con!
“Tại sao mẹ không nói cho con biết chuyện này?”
“Thế chẳng phải bây giờ con đã biết rồi đó sao! À, sẵn tiện lát nữa con theo thằng Thiên Vương về nhà nó luôn đi nha! Mẹ cho người chuyển đồ của con tới nhà nó rồi! Vậy thôi nha! Chúc 2 đứa hạnh phúc!”
“Khoan đã, mẹ…”
<
Đầu dây bên kia mất tín hiệu. Phương Vy bấm gọi lại mấy lần thì đều nghe thấy tiếng chị tổng đài “lảnh lót” bên tai. Ôi! Thôi rồi! Không lẽ mẹ bán cô cho tên nhóc này thật sao? Mẹ ơi! Phương Vy khóc trong lòng.
“Sao? Bây giờ cô đã tin lời tôi nói chưa?”
Cậu nhóc mà mẹ cô gọi là Thiên Vương lên tiếng. Chịu thua á? Đừng có mơ! Cuộc đời cô mà chịu gắn liền với tên nhóc này sao? Phải tìm cách! Phải tìm cách thoát khỏi nó! A! Có rồi!
“Chị tin! Nhưng em có chắc là sau này sẽ thích chị không? Có chắc là tới lúc em trưởng thành thì sẽ không yêu bất cứ cô gái nào không?”
“Sẽ không!”
Nó trả lời dứt khoát.
Phương Vy đổ mồ hôi.
“Ha! Đó là chuyện tương lai, làm sao em có thể chắc chắn được chứ? Em vừa đẹp trai, lạnh lùng, lại là con nhà giàu. Cô gái nào thấy em mà không siêu lòng mới lạ đó!”
Cô tiếp tục cãi.
“Vậy chẳng lẽ cô không muốn lấy 1 người đẹp trai, lạnh lùng, con nhà giàu như tôi làm chồng sao?”
Giọng nó đều đều.
Phương Vy giận đỏ mặt.
“Em… Chị mặc kệ! Chị không cần biết! Chị chắc rằng sau này em sẽ có 1 một người bạn gái xinh đẹp bên cạnh. Đến lúc đó thể nào em cũng đòi huỷ hôn cho coi! Chi bằng ngay bây giờ huỷ hôn luôn đi!”
Phương Vy lớn tiếng. Tất cả ánh nhìn trong quán cà phê nhất thời đều hướng về phía cô. Dù có hơi ngượng nhưng mặt cô vẫn kiên quyết. Nhất định phải kiên trì chiến đấu tới cùng! Vì một tương lai tươi sáng!
“Huỷ hôn? Ha!”
Nó cười.
“Như cô đã nói, đó là chuyện của tương lai, làm sao biết được chứ? Không chừng sau này cô sẽ thích tôi, tôi sẽ thích cô. Lúc đó không biết sẽ đòi cưới hay là đòi huỷ hôn a!”
“Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra!”
“Vậy cô có dám cược với tôi không?”
Cược… Cược á? Hơi do dự một chút nhưng cuối cùng Phương Vy vẫn quyết định.
“Được thôi! Sợ gì em chứ!”
Cô chấp nhận vụ cá cược này!
/52
|