Vậy là đã 3 tháng Thiện mất, mọi chuyện đều trở lại bình thường, nhưng chỉ có điều, nụ cười ko bao giờ xuất hiện trên mặt Trân nữa, Nhi cũng vậy, cô ít tiếp xúc hơn với những đứa con trai khác, Kent vẫn như vậy, Đăng cũng vậy, Hồng cũng vậy, vì bọn họ biết, Thiện luôn quan sát mình.
Ngày hôm nay cũng vậy, cũng như bao ngày, nhưng sao Nhi cảm thấy buồn, cô cầm chiếc USB trên tay rồi nở nụ cười, nói
- Con đi học đây mẹ
- Ừ, đi học cẩn thận nha con- Mẹ Nhi vẫn chưa biết chuyện gì hết
Nhi bước trên đường rồi bỗng nhiên khựng lại, cô quay đầu lên, quay đầu xuống, quay đầu phía bên phải, rồi quay đầu sang bên trái
- Mình bị ảo giác hả trời??- Nói thầm xong, Nhi đi tiếp
Tại trường
- Trân, chào buổi sáng- Nhi thấy Trân rồi vẫy tay chào
- Chào- Trân vẫn khuôn mặt buồn rầu đó đáp lại
1 cú sốc quá lớn đối với Trân, chuyện Trân như vậy ko thể tránh khỏi
- Trân, em ăn sáng chưa, nếu chưa thì đi ăn với chị- Nhi nắm tay Trân rồi nói
- Ừ- Trân nói lại
Tại căn tin
- Trân à, sao em ít cười với ít nói quá vậy, Trân ngày xưa đâu rồi- Nhi nhìn thẳng vào Trân nói
Trân cúi xuống vào giây rồi nói
- Cười với nói có lúc thôi chị Nhi ạ, cười với nói ko đúng lúc người ta sẽ gọi là bị điên đó
- Trân à…….- Nhi buồn rầu nhìn Trân nói
- .....
- ....
- Nếu chị ko gọi đồ ăn, thì em lên lớp đây- Trân đứng dậy đi thẳng
- Trân…..khoan đã……chờ chị….Trân- Nhi chạy theo Trân
Trân vẫn đi, nhưng sao hôm nay Trân đi nhanh thế, bỗng 1 hình bóng vút qua, Trân khựng lại, nhìn theo hình bóng đó, rồi mở to mắt, chạy theo.
Nhi thấy lạ, cũng chạy theo Trân.
Trân dừng lại tại 1 góc, rồi nhìn quanh
- Trân, chuyện gì xảy ra mà em chạy dữ vậy hả- Nhi kéo tay Trân lại hỏi
- Chị Nhi, anh…..Thiện……anh ….ấy- Trân nhìn Nhi với đôi mắt bơ phờ nói
- Thiện, thiện sao??- Nhi nhìn Trân nói
- Anh ấy…vừa….đi….ngang…qua…..em …….- Trân nhìn lại chỗ lúc nãy rồi nói
Nhi nhìn Trân shock, rồi lắc người Trân nói
- Trân, em ko khỏe đúng ko, em bị shock vì Thiện ra đi nên nói bậy đúng ko, Trân nhìn chị rồi nói đi
- CHỊ NHI, EM NÓI THẬT ĐÓ, CHỊ TIN EM ĐI- Trân hét lên vào mặt Nhi
- T….r…ân……..- Nhi nói ko ra lời
Nhi buôn cánh tay mình xuống khỏi cánh tay của Trân rồi ngã xuống, bất tĩnh
- ChịNhi, chị Nhi, chị ko sao chứ, chị Nhi- Trân ngồi xuống đỡ Nhi dậy rồi gọi
Tại bệnh viện
Trân kể lại mọi chuyện cho mẹ mình, Hồng, Đăng, Kent và lẫn cả Chi nghe
Mẹ nhìn Trân rồi nói
- Trân, con nên lên bệnh viện khám tổng quát 1 lần đi Trân
- Mẹ, ý mẹ là con bị khùng, bị ảo tưởng đó hả, sao ko ai tin con hết vậy chứ, con thấy anh Thiện đàng hoàng mà- Nhi đứng dậy bùng nổ rồi nhìn mọi người
- Trân, bình tĩnh rồi ngồi xuống, ko phải mẹ ko tin con, nhưng mà người chết thì ko thể, ko phải là ko bao giờ sống lại được mới đúng, làm sao mẹ tin con bây giờ- Mẹ Trân dức khoác nói
Nhưng Trân vẫn 1 mực cãi lại mọi người
Mẹ Trân đành đem Trân ra ngoài mộ của Thiện và dở mộ lên
Thiện vẫn nằm đó, vẫn nhắm mắt
- Con thấy chưa Trân, Thiện vẫn còn nằm đây, Thiện nào mà con thấy hả- Mẹ Trân quát lên
Nhưng Trân vẫn ko tin cô bước xuống mộ của anh mình và bức 1 ít tóc còn lại trên đầu Thiện rồi chạy đến bệnh viện
- Bác sĩ, con muốn chứng nhận 1 chuyện, đây là tóc của anh trai con, con muốn biết nó có đúng DNA của mọi người trong gia đình con, và có phải đó là anh Thiện ko
- Được, con ra ngoài chờ 1 chút- Ông bác sĩ nói
4 tiếng sau
Ông bác sĩ gọi Trân vào nói chuyện
- Cháu tên gì- Ông ấy hỏi
- Trân- Trân đáp lại
- Trân à, đây đúng là…….- Ông bác sĩ chưa nói hết câu thì Trân chặn lại
- Đúng là, ý bác sĩ là đây chính là DNA của anh trai cháu
- Đúng vậy, đây chính là sợi tóc của anh trai cháu, và người đó đã mất, ta muốn nói thêm với cháu, DNA, chỉ thuộc quyền sở hữu chỉ duy nhất 1 người, ko có người thứ 2, đó cũng có nghĩa là, Thiện thật sự ko còn nữa Trân à, ta đã nghe mẹ cháu nói về chuyện cháu gặp được anh cháu, ta khuyên cháu nên đi khám tổng quát 1 lần đi, Trân à- Ông bác sĩ hiền từ nói
Trân nghe xong câu đó, cô ngồi im ko nhúc nhích, cô đau khổ hơn bao giờ hết.
- Chẳng lẽ mình bị sốc đến nỗi phải gặp ảo giác sao, ko thể nào, mình đã gặp anh 2 thật mà, thật mà……..- Trân nghĩ
Rời khỏi bệnh viện, Trân đi lang thang trên phố
Trân ngồi đại dưới 1 hàng ghế công viên, và nghĩ lại những gì ngày hôm nay xảy ra
Rồi 1 lần nữa Trân nhìn chằm chằm vào 1 phía
- Ko nhầm được đâu, thật sự ko nhầm được đâu, người đó ko ai khác là ANH HAI- Trân nhìn chằm chằm về chiếc xe ở phía bên kìa đường rồi nghĩ
Chiếc xe lăn bánh, Trân chạy theo
- ANH HAI, LÀ ANH PHẢI KO???, LÀ ANH ĐÚNG MÀ, XUỐNG XE ĐI, ANH HAI ƠI- Trân vừa chạy vừa hét lên
Chiếc xe dừng lại…………………..
Ngày hôm nay cũng vậy, cũng như bao ngày, nhưng sao Nhi cảm thấy buồn, cô cầm chiếc USB trên tay rồi nở nụ cười, nói
- Con đi học đây mẹ
- Ừ, đi học cẩn thận nha con- Mẹ Nhi vẫn chưa biết chuyện gì hết
Nhi bước trên đường rồi bỗng nhiên khựng lại, cô quay đầu lên, quay đầu xuống, quay đầu phía bên phải, rồi quay đầu sang bên trái
- Mình bị ảo giác hả trời??- Nói thầm xong, Nhi đi tiếp
Tại trường
- Trân, chào buổi sáng- Nhi thấy Trân rồi vẫy tay chào
- Chào- Trân vẫn khuôn mặt buồn rầu đó đáp lại
1 cú sốc quá lớn đối với Trân, chuyện Trân như vậy ko thể tránh khỏi
- Trân, em ăn sáng chưa, nếu chưa thì đi ăn với chị- Nhi nắm tay Trân rồi nói
- Ừ- Trân nói lại
Tại căn tin
- Trân à, sao em ít cười với ít nói quá vậy, Trân ngày xưa đâu rồi- Nhi nhìn thẳng vào Trân nói
Trân cúi xuống vào giây rồi nói
- Cười với nói có lúc thôi chị Nhi ạ, cười với nói ko đúng lúc người ta sẽ gọi là bị điên đó
- Trân à…….- Nhi buồn rầu nhìn Trân nói
- .....
- ....
- Nếu chị ko gọi đồ ăn, thì em lên lớp đây- Trân đứng dậy đi thẳng
- Trân…..khoan đã……chờ chị….Trân- Nhi chạy theo Trân
Trân vẫn đi, nhưng sao hôm nay Trân đi nhanh thế, bỗng 1 hình bóng vút qua, Trân khựng lại, nhìn theo hình bóng đó, rồi mở to mắt, chạy theo.
Nhi thấy lạ, cũng chạy theo Trân.
Trân dừng lại tại 1 góc, rồi nhìn quanh
- Trân, chuyện gì xảy ra mà em chạy dữ vậy hả- Nhi kéo tay Trân lại hỏi
- Chị Nhi, anh…..Thiện……anh ….ấy- Trân nhìn Nhi với đôi mắt bơ phờ nói
- Thiện, thiện sao??- Nhi nhìn Trân nói
- Anh ấy…vừa….đi….ngang…qua…..em …….- Trân nhìn lại chỗ lúc nãy rồi nói
Nhi nhìn Trân shock, rồi lắc người Trân nói
- Trân, em ko khỏe đúng ko, em bị shock vì Thiện ra đi nên nói bậy đúng ko, Trân nhìn chị rồi nói đi
- CHỊ NHI, EM NÓI THẬT ĐÓ, CHỊ TIN EM ĐI- Trân hét lên vào mặt Nhi
- T….r…ân……..- Nhi nói ko ra lời
Nhi buôn cánh tay mình xuống khỏi cánh tay của Trân rồi ngã xuống, bất tĩnh
- ChịNhi, chị Nhi, chị ko sao chứ, chị Nhi- Trân ngồi xuống đỡ Nhi dậy rồi gọi
Tại bệnh viện
Trân kể lại mọi chuyện cho mẹ mình, Hồng, Đăng, Kent và lẫn cả Chi nghe
Mẹ nhìn Trân rồi nói
- Trân, con nên lên bệnh viện khám tổng quát 1 lần đi Trân
- Mẹ, ý mẹ là con bị khùng, bị ảo tưởng đó hả, sao ko ai tin con hết vậy chứ, con thấy anh Thiện đàng hoàng mà- Nhi đứng dậy bùng nổ rồi nhìn mọi người
- Trân, bình tĩnh rồi ngồi xuống, ko phải mẹ ko tin con, nhưng mà người chết thì ko thể, ko phải là ko bao giờ sống lại được mới đúng, làm sao mẹ tin con bây giờ- Mẹ Trân dức khoác nói
Nhưng Trân vẫn 1 mực cãi lại mọi người
Mẹ Trân đành đem Trân ra ngoài mộ của Thiện và dở mộ lên
Thiện vẫn nằm đó, vẫn nhắm mắt
- Con thấy chưa Trân, Thiện vẫn còn nằm đây, Thiện nào mà con thấy hả- Mẹ Trân quát lên
Nhưng Trân vẫn ko tin cô bước xuống mộ của anh mình và bức 1 ít tóc còn lại trên đầu Thiện rồi chạy đến bệnh viện
- Bác sĩ, con muốn chứng nhận 1 chuyện, đây là tóc của anh trai con, con muốn biết nó có đúng DNA của mọi người trong gia đình con, và có phải đó là anh Thiện ko
- Được, con ra ngoài chờ 1 chút- Ông bác sĩ nói
4 tiếng sau
Ông bác sĩ gọi Trân vào nói chuyện
- Cháu tên gì- Ông ấy hỏi
- Trân- Trân đáp lại
- Trân à, đây đúng là…….- Ông bác sĩ chưa nói hết câu thì Trân chặn lại
- Đúng là, ý bác sĩ là đây chính là DNA của anh trai cháu
- Đúng vậy, đây chính là sợi tóc của anh trai cháu, và người đó đã mất, ta muốn nói thêm với cháu, DNA, chỉ thuộc quyền sở hữu chỉ duy nhất 1 người, ko có người thứ 2, đó cũng có nghĩa là, Thiện thật sự ko còn nữa Trân à, ta đã nghe mẹ cháu nói về chuyện cháu gặp được anh cháu, ta khuyên cháu nên đi khám tổng quát 1 lần đi, Trân à- Ông bác sĩ hiền từ nói
Trân nghe xong câu đó, cô ngồi im ko nhúc nhích, cô đau khổ hơn bao giờ hết.
- Chẳng lẽ mình bị sốc đến nỗi phải gặp ảo giác sao, ko thể nào, mình đã gặp anh 2 thật mà, thật mà……..- Trân nghĩ
Rời khỏi bệnh viện, Trân đi lang thang trên phố
Trân ngồi đại dưới 1 hàng ghế công viên, và nghĩ lại những gì ngày hôm nay xảy ra
Rồi 1 lần nữa Trân nhìn chằm chằm vào 1 phía
- Ko nhầm được đâu, thật sự ko nhầm được đâu, người đó ko ai khác là ANH HAI- Trân nhìn chằm chằm về chiếc xe ở phía bên kìa đường rồi nghĩ
Chiếc xe lăn bánh, Trân chạy theo
- ANH HAI, LÀ ANH PHẢI KO???, LÀ ANH ĐÚNG MÀ, XUỐNG XE ĐI, ANH HAI ƠI- Trân vừa chạy vừa hét lên
Chiếc xe dừng lại…………………..
/54
|