Ánh bình minh xua đi màn đêm tăm tối từng cơn gió lạnh thổi qua làm hàng cây xanh đung đưa trong gió Uyên Nhi và Bảo Ngọc đang trên đường đi tới lớp học , thấy Uyên Nhi có vẻ im lặng Bảo Ngọc quay sang hỏi
- Cậu không khỏe à ?
Mỉm cười lắc đầu Uyên Nhi nhỏ giọng
- Mình không sao cả , còn nữa sao mắt cậu sưng lên vậy ?
Đẩy gọng kính lên trên cao Bảo Ngọc quay đi tránh ánh mắt của Uyên Nhi trả lời
- Đêm qua mình có chút khó ngủ
Bảo Ngọc tuy không hề muốn nói dối Uyên Nhi nhưng có những chuyện cô chỉ muốn giữ cho riêng mình mà thôi …
Sau khi nghe câu trả lời đó Uyên Nhi cũng không nghĩ ngợi nhiều hai người lại im lặng đi tiếp , vừa tới cửa lớp thì hai cô bị Khánh Thi chặn lại cô ta cố tình đâm vào Bảo Ngọc khiến cô không có chút phòng bị ngã xuống sàn ,sau đó Khánh Thi trừng mắt với Bảo Ngọc quát
- Đi đứng kiểu gì thế mù à ? còn không xin lỗi ?
Bảo Ngọc điềm đạm không phản kháng nhưng Uyên Nhi thì như hổ mẹ thấy con bị thương hét toáng lên
- Mù cái đầu chị ý chính bản thân đi đứng không chịu nhìn mà còn mạnh miệng
Nhìn Uyên Nhi hai tay chống hông mắt mở to không biết sợ là gì Bảo Ngọc lo sợ Uyên Nhi sẽ bị trả thù nên kéo tay cô nói nhỏ
- Mình không sao đâu
Khánh Thi hài lòng với biểu hiện của Bảo Ngọc nhếch mép cười nhạt
- Đừng tưởng thế là xong
Cô ta giơ ngón chỏ chỉ vào Uyên Nhi đanh đá ra lệnh
- Mày xin lỗi đi tao sẽ tha cho hai đứa
Trừng mắt , trừng mắt lại trừng mắt “ Con mụ này điên sao ? “ Uyên Nhi khinh bỉ nghĩ thầm rồi cô nhìn Khánh Thi đang đứng trước mặt ôm bụng cười lớn
- Ha ha xin lỗi ha ha
Mọi người đứng xung quanh nhìn Uyên Nhi tới đờ đẫn Khánh Thi nhìn Uyên Nhi chằm chằm , Uyên Nhi đột nhiên ngừng cười đứng thẳng dậy nhìn Khánh Thi nói tiếp
- Muốn tôi xin lỗi ? chị điên à đi khám đi
Bỏ lại biết bao gương mặt thẫn thờ ngơ ngẩn Uyên Nhi kéo Bảo Ngọc vào lớp .
Khánh Thi bừng tỉnh tức giận quay lại chạy theo Uyên Nhi kéo lấy mái tóc dài của cô giật mạnh ra sau , Uyên Nhi đột nhiên thấy đầu đau nhói theo bản năng quay lại cô chưa kịp chửi ầm lên thì một cái tát thật mạnh rơi trên khuôn mặt trăng nõn nhỏ nhắn , Uyên Nhi bị đau á lên một tiếng lập tức ngã xuống sàn tay bị đập vào chân bàn đau nhói . Cô ôm khuôn mặt sưng đỏ đứng dậy nhìn Khánh Thi bằng ánh mắt lạnh băng
- Chị vừa tát tôi ?
Khánh Thi cười nhạt khoanh tay trước ngực vênh váo nhìn Uyên Nhi
- Thì sao ? có can đảm thì đánh trả đi tao không tin mày có lá gan lớn như vậy mày chỉ được cái miệng thôi muốn đấu với tao ư đừng vọng tưởng , mày nghĩ mày là ai ?
Nghe từng câu từng chữ nhưng Uyên Nhi không hề bị đả kích hay lộ ra một chút tức giận , cô cười lớn đi tới gần Khánh Thi đứng trước mặt cô ta
- Chị nghĩ tôi sợ chị sao ?
Khánh Thi chưa kịp phản ứng thì một cái tát thật mạnh dáng xuống má cô ta , Uyên Nhi lùi lại đứng khoanh tay trước ngực nhếch mép cười khinh bỉ
- Đừng ỷ mình là ma cũ mà bày trò bắt nạt ma mới đừng nghĩ có bạn thân là con gái hiệu trưởng mà lên mặt tôi đây từ nhỏ đã không biết sợ bất cứ thế lực nào chị nghĩ nếu tôi đến phòng ban giám hiệu nói chị đánh tôi thì mọi người sẽ để chị yên sao ? nếu như muốn sống yên thì tránh xa tôi và Bảo Ngọc ra
Tức tới tím tái mặt mày Khánh Thi lao tới muốn đánh Uyên Nhi thì đột nhiên một giọng nam lạnh lùng pha chút trầm ấm vang lên
- Các người đang làm gì hả ?
giọng nói đầy uy lực và đe dọa khiến cô ta ngưng mọi động tác …
Uyên Nhi quay về nơi phát ra giọng nói thì thấy Uy Vũ và Tuấn Anh đang đứng giữa đám học sinh đang xem kịch , khuôn mặt Uy Vũ đầy tức giận khi nhìn thấy má Uyên Nhi sưng đỏ lên , anh nhíu mày đi tới chỗ Uyên Nhi bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cằm cô xoay bên trái xoay bên phải càng nhìn càng nhíu mày chặt hơn . Uyên Nhi cũng không vui chút nào hất bàn tay Uy Vũ ra càu nhàu
- Đau bỏ ra
Uy Vũ buông tay nhìn về phía Bảo Ngọc nói
- Đưa Uyên Nhi đến phòng y tế đi
Cúi đầu không dám ngẩng lên vì sợ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tuấn Anh , Bảo Ngọc chạy tới kéo Uyên Nhi đi tới phòng y tế …
Sau khi bóng dáng Uyên Nhi và Bảo Ngọc xa dần Uy Vũ nói với đám người đang hứng thú xem kịch vui ở xung quanh
- Hết trò xem rồi ai về lớp nấy đi
Mọi người lầm bầm bất mãn nhưng vẫn tản dần , Khánh Thi cũng nhân cơ hội muốn chuồn về trước nhưng chưa đi được mấy bước thì bị Tuấn Anh gọi lại
- Làm gì mà chạy nhanh vậy ?
Giật mình quay lại Khánh Thi giả vờ ngây ngô hỏi Tuấn Anh
- Vậy hai anh có chuyện gì muốn nói ?
Uy Vũ liếc Khánh Thi một cái lạnh nhạt cảnh cáo
- Về nói với Thiên Kim đừng ngu ngốc động tới Uyên Nhi nếu không dù cho cô ta có là con của hiệu trưởng tôi cũng sẽ không nương tay
Ánh mắt sắc bén bắn về phía Khánh Thi khiến toàn thân cô ta run rẩy nhưng vẫn hỏi thêm một câu
- Con nhỏ đó là gì của anh ?
Câu hỏi này khiến Uy Vũ đột nhiên sững lại , đúng vậy Uyên Nhi là gì của anh ? bạn gái ư hình như thời cơ chưa tới , bạn bè ư lại xin đi làm sao có thể chứ ? đầu óc rối tung không biết trả lời sao thì đột nhiên một sáng kiến hiện ra trong đầu anh mỉm cười gian xảo , ánh mắt nhìn ra phía xa anh nhẹ nhàng nói
- Cô ấy là hôn thê của tôi …
Không gian xung quanh như đóng băng , Khánh Thi và Tuấn Anh ngơ ngẩn nhìn Uy Vũ dáng vẻ dịu dàng này của anh đây là lần đầu tiên , lần đầu tiên hai người thấy dáng vẻ này của Uy Vũ . Rốt cuộc cô gái có cái tên Uyên Nhi này là ai mà có thể khiến Uy Vũ có vẻ mặt như vậy ?
********************
Phòng Y tế nồng nặc mùi thuốc , Uyên Nhi sau khi được cô y tá bôi thuốc lên bên má bị sưng thì muốn quay về lớp học nhưng Bảo Ngọc nhất quyết bắt cô nằm nghỉ ngơi , Uyên Nhi cãi không được nên đành thuận theo Bảo Ngọc nằm trong phòng y tế một mình Uyên Nhi nhàm chán nhìn đồng hồ treo tường chỉ mong một tiết học nhanh nhanh kết thúc để cô có thể ra ngoài vì Bảo Ngọc đã nói “ nếu cậu không chịu ngoan ngoãn nằm đây cho tới khi mình quay lại thì đừng có trách mình “ khi cô ấy nói vậy còn làm động tác tay nắm thành nắm đấm giơ lên trước mặt Uyên Nhi để đe dọa nữa , Uyên Nhi tuy không sợ nhưng vì không muốn Bảo Ngọc lo lắng thấp thỏm nên đành thỏa hiệp nằm nghỉ ngơi ở đây .
Nằm miên man suy nghĩ mãi cuối cùng mệt mỏi cũng kéo đến , Uyên Nhi ngáp một cái rồi từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ , cùng lúc đó cánh cửa phòng y tế được ai đó nhẹ nhàng đẩy ra một bóng dáng cao lớn bước vào . Uy Vũ nhìn Uyên Nhi đang nhắm mắt ngủ ngon lành trên giường bệnh tự nhiên lo lắng lại tiêu tan , cô gái này quả là không tầm thường bị đánh tới mặt nở hoa thế kia mà vẫn có thể ngủ yên ổn . Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Uy Vũ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Uyên Nhi , anh nhớ lại khi nãy khi anh nói “ Cô ấy là vị hôn thê của tôi “ giây phút đó anh đột nhiên phát hiện thì ra đối với nhóc con này cảm giác của anh không chỉ là cảm thấy hứng thú mà là anh đã thích cô mất rồi , có lẽ là từ lần đầu tiên họ gặp nhau anh đã bắt đầu thích cô mất rồi . Nhìn kỹ khuôn mặt Uyên Nhi , cô không có nét gì đặc biệt thực sự rất bình thường nhưng trời phú cho cô có một đôi mắt to tròn khiến ai nhìn vào cũng phải rung động , một mái tóc dài đen nhánh xoăn tự nhiên lại tỏa ra một mùi thơm rất đặc biệt và là mùi anh thích nhất mùi hoa sữa . Uyên Nhi không trang điểm lòe loẹt không đeo những thứ đồ trang sức đủ màu khiến anh loạn mắt không ra vẻ tiểu thư nhà giàu . Có thể nói Uyên Nhi là một cô gái đơn giản tới không thể nào đơn giản hơn , còn nữa tuy gia đình giàu có nhưng cô lại chưa bao giờ vì thế mà kiêu ngạo coi thường kẻ khác , có thể tính cách cô đanh đá nhưng cô không đem tính cách đó để nạt nộ người khác mà chỉ dùng tính cách đó để bảo vệ bản thân hay những người xung quanh . Có lẽ anh thích cô chính là bởi vẻ ngoài không đặc biệt và tính cách đơn giản tới đáng yêu ấy...
Mải ngồi ngắm Uyên Nhi , Uy Vũ không hề để ý cửa phòng đã mở ra từ bao giờ . Bên ngoài một cô gái xinh đẹp hai tay nắm chặt môi mím lại ánh mắt hung ác nhìn vào người đang nằm trên giường bệnh , sau một lúc cô nhẹ nhàng đóng cửa quay người rời đi .
Bảo Ngọc nhìn Thiên Kim mang một bộ dáng tức giận rời đi thì lo lắng chạy tới cửa phòng y tế , vừa mở cửa cô đã đoán ra tại sao Thiên Kim lại có vẻ mặt đó . Trong gian phòng nhỏ một cô gái thanh tú đang chìm trong cơn mộng mị khóe môi còn nở nụ cười , bên giường bệnh chàng trai cao lớn luôn lạnh lùng nay lại nhìn cô gái ấy một cách dịu dàng chìu mến ánh mắt đó chứa đựng biết bao yêu thương khiến Bảo Ngọc cảm động , cô nhẹ nhàng đóng cửa không muốn làm phiền hai người xoay bước rời đi trong lòng cô trào dâng cảm giác ngưỡng mộ giá như có người đối với cô như Uy Vũ đối với Uyên Nhi thì thật tốt . Suy Nghĩ tốt đẹp đột nhiên gián đoạn Bảo Ngọc nhớ lại ánh mắt của Thiên Kim trước khi bỏ đi , không được nếu Thiên Kim tự mình ra tay thì Uyên Nhi sẽ không chống đỡ nổi cô nhất định phải nói với Uy Vũ . Lo lắng chợt dâng lên khiến Bảo Ngọc lo sợ Uyên Nhi bị như hôm nay là vì muốn bảo vện cô , cô không thể để Uyên Nhi gặp chuyện được . Đang bước đi trong vô thức đột nhiên cô nhìn thấy Tuấn Anh , anh đứng đó đôi mắt buồn bã hướng về phía xa chắc chắn anh đang nhớ chị Thiên Kim , thở dài buồn bã Bảo Ngọc quay người đi về hướng ngược lại cô biết lúc này chắc chắn anh sẽ không muốn nhìn thấy cô …
Mùa đông lạnh lẽo từng cơn gió thổi qua khiến hang cây rung động những chiếc lá rơi từ trên cây xuống trải đầy khắp con đường nhìn thật buồn bã , thê lương …
- Cậu không khỏe à ?
Mỉm cười lắc đầu Uyên Nhi nhỏ giọng
- Mình không sao cả , còn nữa sao mắt cậu sưng lên vậy ?
Đẩy gọng kính lên trên cao Bảo Ngọc quay đi tránh ánh mắt của Uyên Nhi trả lời
- Đêm qua mình có chút khó ngủ
Bảo Ngọc tuy không hề muốn nói dối Uyên Nhi nhưng có những chuyện cô chỉ muốn giữ cho riêng mình mà thôi …
Sau khi nghe câu trả lời đó Uyên Nhi cũng không nghĩ ngợi nhiều hai người lại im lặng đi tiếp , vừa tới cửa lớp thì hai cô bị Khánh Thi chặn lại cô ta cố tình đâm vào Bảo Ngọc khiến cô không có chút phòng bị ngã xuống sàn ,sau đó Khánh Thi trừng mắt với Bảo Ngọc quát
- Đi đứng kiểu gì thế mù à ? còn không xin lỗi ?
Bảo Ngọc điềm đạm không phản kháng nhưng Uyên Nhi thì như hổ mẹ thấy con bị thương hét toáng lên
- Mù cái đầu chị ý chính bản thân đi đứng không chịu nhìn mà còn mạnh miệng
Nhìn Uyên Nhi hai tay chống hông mắt mở to không biết sợ là gì Bảo Ngọc lo sợ Uyên Nhi sẽ bị trả thù nên kéo tay cô nói nhỏ
- Mình không sao đâu
Khánh Thi hài lòng với biểu hiện của Bảo Ngọc nhếch mép cười nhạt
- Đừng tưởng thế là xong
Cô ta giơ ngón chỏ chỉ vào Uyên Nhi đanh đá ra lệnh
- Mày xin lỗi đi tao sẽ tha cho hai đứa
Trừng mắt , trừng mắt lại trừng mắt “ Con mụ này điên sao ? “ Uyên Nhi khinh bỉ nghĩ thầm rồi cô nhìn Khánh Thi đang đứng trước mặt ôm bụng cười lớn
- Ha ha xin lỗi ha ha
Mọi người đứng xung quanh nhìn Uyên Nhi tới đờ đẫn Khánh Thi nhìn Uyên Nhi chằm chằm , Uyên Nhi đột nhiên ngừng cười đứng thẳng dậy nhìn Khánh Thi nói tiếp
- Muốn tôi xin lỗi ? chị điên à đi khám đi
Bỏ lại biết bao gương mặt thẫn thờ ngơ ngẩn Uyên Nhi kéo Bảo Ngọc vào lớp .
Khánh Thi bừng tỉnh tức giận quay lại chạy theo Uyên Nhi kéo lấy mái tóc dài của cô giật mạnh ra sau , Uyên Nhi đột nhiên thấy đầu đau nhói theo bản năng quay lại cô chưa kịp chửi ầm lên thì một cái tát thật mạnh rơi trên khuôn mặt trăng nõn nhỏ nhắn , Uyên Nhi bị đau á lên một tiếng lập tức ngã xuống sàn tay bị đập vào chân bàn đau nhói . Cô ôm khuôn mặt sưng đỏ đứng dậy nhìn Khánh Thi bằng ánh mắt lạnh băng
- Chị vừa tát tôi ?
Khánh Thi cười nhạt khoanh tay trước ngực vênh váo nhìn Uyên Nhi
- Thì sao ? có can đảm thì đánh trả đi tao không tin mày có lá gan lớn như vậy mày chỉ được cái miệng thôi muốn đấu với tao ư đừng vọng tưởng , mày nghĩ mày là ai ?
Nghe từng câu từng chữ nhưng Uyên Nhi không hề bị đả kích hay lộ ra một chút tức giận , cô cười lớn đi tới gần Khánh Thi đứng trước mặt cô ta
- Chị nghĩ tôi sợ chị sao ?
Khánh Thi chưa kịp phản ứng thì một cái tát thật mạnh dáng xuống má cô ta , Uyên Nhi lùi lại đứng khoanh tay trước ngực nhếch mép cười khinh bỉ
- Đừng ỷ mình là ma cũ mà bày trò bắt nạt ma mới đừng nghĩ có bạn thân là con gái hiệu trưởng mà lên mặt tôi đây từ nhỏ đã không biết sợ bất cứ thế lực nào chị nghĩ nếu tôi đến phòng ban giám hiệu nói chị đánh tôi thì mọi người sẽ để chị yên sao ? nếu như muốn sống yên thì tránh xa tôi và Bảo Ngọc ra
Tức tới tím tái mặt mày Khánh Thi lao tới muốn đánh Uyên Nhi thì đột nhiên một giọng nam lạnh lùng pha chút trầm ấm vang lên
- Các người đang làm gì hả ?
giọng nói đầy uy lực và đe dọa khiến cô ta ngưng mọi động tác …
Uyên Nhi quay về nơi phát ra giọng nói thì thấy Uy Vũ và Tuấn Anh đang đứng giữa đám học sinh đang xem kịch , khuôn mặt Uy Vũ đầy tức giận khi nhìn thấy má Uyên Nhi sưng đỏ lên , anh nhíu mày đi tới chỗ Uyên Nhi bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cằm cô xoay bên trái xoay bên phải càng nhìn càng nhíu mày chặt hơn . Uyên Nhi cũng không vui chút nào hất bàn tay Uy Vũ ra càu nhàu
- Đau bỏ ra
Uy Vũ buông tay nhìn về phía Bảo Ngọc nói
- Đưa Uyên Nhi đến phòng y tế đi
Cúi đầu không dám ngẩng lên vì sợ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tuấn Anh , Bảo Ngọc chạy tới kéo Uyên Nhi đi tới phòng y tế …
Sau khi bóng dáng Uyên Nhi và Bảo Ngọc xa dần Uy Vũ nói với đám người đang hứng thú xem kịch vui ở xung quanh
- Hết trò xem rồi ai về lớp nấy đi
Mọi người lầm bầm bất mãn nhưng vẫn tản dần , Khánh Thi cũng nhân cơ hội muốn chuồn về trước nhưng chưa đi được mấy bước thì bị Tuấn Anh gọi lại
- Làm gì mà chạy nhanh vậy ?
Giật mình quay lại Khánh Thi giả vờ ngây ngô hỏi Tuấn Anh
- Vậy hai anh có chuyện gì muốn nói ?
Uy Vũ liếc Khánh Thi một cái lạnh nhạt cảnh cáo
- Về nói với Thiên Kim đừng ngu ngốc động tới Uyên Nhi nếu không dù cho cô ta có là con của hiệu trưởng tôi cũng sẽ không nương tay
Ánh mắt sắc bén bắn về phía Khánh Thi khiến toàn thân cô ta run rẩy nhưng vẫn hỏi thêm một câu
- Con nhỏ đó là gì của anh ?
Câu hỏi này khiến Uy Vũ đột nhiên sững lại , đúng vậy Uyên Nhi là gì của anh ? bạn gái ư hình như thời cơ chưa tới , bạn bè ư lại xin đi làm sao có thể chứ ? đầu óc rối tung không biết trả lời sao thì đột nhiên một sáng kiến hiện ra trong đầu anh mỉm cười gian xảo , ánh mắt nhìn ra phía xa anh nhẹ nhàng nói
- Cô ấy là hôn thê của tôi …
Không gian xung quanh như đóng băng , Khánh Thi và Tuấn Anh ngơ ngẩn nhìn Uy Vũ dáng vẻ dịu dàng này của anh đây là lần đầu tiên , lần đầu tiên hai người thấy dáng vẻ này của Uy Vũ . Rốt cuộc cô gái có cái tên Uyên Nhi này là ai mà có thể khiến Uy Vũ có vẻ mặt như vậy ?
********************
Phòng Y tế nồng nặc mùi thuốc , Uyên Nhi sau khi được cô y tá bôi thuốc lên bên má bị sưng thì muốn quay về lớp học nhưng Bảo Ngọc nhất quyết bắt cô nằm nghỉ ngơi , Uyên Nhi cãi không được nên đành thuận theo Bảo Ngọc nằm trong phòng y tế một mình Uyên Nhi nhàm chán nhìn đồng hồ treo tường chỉ mong một tiết học nhanh nhanh kết thúc để cô có thể ra ngoài vì Bảo Ngọc đã nói “ nếu cậu không chịu ngoan ngoãn nằm đây cho tới khi mình quay lại thì đừng có trách mình “ khi cô ấy nói vậy còn làm động tác tay nắm thành nắm đấm giơ lên trước mặt Uyên Nhi để đe dọa nữa , Uyên Nhi tuy không sợ nhưng vì không muốn Bảo Ngọc lo lắng thấp thỏm nên đành thỏa hiệp nằm nghỉ ngơi ở đây .
Nằm miên man suy nghĩ mãi cuối cùng mệt mỏi cũng kéo đến , Uyên Nhi ngáp một cái rồi từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ , cùng lúc đó cánh cửa phòng y tế được ai đó nhẹ nhàng đẩy ra một bóng dáng cao lớn bước vào . Uy Vũ nhìn Uyên Nhi đang nhắm mắt ngủ ngon lành trên giường bệnh tự nhiên lo lắng lại tiêu tan , cô gái này quả là không tầm thường bị đánh tới mặt nở hoa thế kia mà vẫn có thể ngủ yên ổn . Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Uy Vũ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Uyên Nhi , anh nhớ lại khi nãy khi anh nói “ Cô ấy là vị hôn thê của tôi “ giây phút đó anh đột nhiên phát hiện thì ra đối với nhóc con này cảm giác của anh không chỉ là cảm thấy hứng thú mà là anh đã thích cô mất rồi , có lẽ là từ lần đầu tiên họ gặp nhau anh đã bắt đầu thích cô mất rồi . Nhìn kỹ khuôn mặt Uyên Nhi , cô không có nét gì đặc biệt thực sự rất bình thường nhưng trời phú cho cô có một đôi mắt to tròn khiến ai nhìn vào cũng phải rung động , một mái tóc dài đen nhánh xoăn tự nhiên lại tỏa ra một mùi thơm rất đặc biệt và là mùi anh thích nhất mùi hoa sữa . Uyên Nhi không trang điểm lòe loẹt không đeo những thứ đồ trang sức đủ màu khiến anh loạn mắt không ra vẻ tiểu thư nhà giàu . Có thể nói Uyên Nhi là một cô gái đơn giản tới không thể nào đơn giản hơn , còn nữa tuy gia đình giàu có nhưng cô lại chưa bao giờ vì thế mà kiêu ngạo coi thường kẻ khác , có thể tính cách cô đanh đá nhưng cô không đem tính cách đó để nạt nộ người khác mà chỉ dùng tính cách đó để bảo vệ bản thân hay những người xung quanh . Có lẽ anh thích cô chính là bởi vẻ ngoài không đặc biệt và tính cách đơn giản tới đáng yêu ấy...
Mải ngồi ngắm Uyên Nhi , Uy Vũ không hề để ý cửa phòng đã mở ra từ bao giờ . Bên ngoài một cô gái xinh đẹp hai tay nắm chặt môi mím lại ánh mắt hung ác nhìn vào người đang nằm trên giường bệnh , sau một lúc cô nhẹ nhàng đóng cửa quay người rời đi .
Bảo Ngọc nhìn Thiên Kim mang một bộ dáng tức giận rời đi thì lo lắng chạy tới cửa phòng y tế , vừa mở cửa cô đã đoán ra tại sao Thiên Kim lại có vẻ mặt đó . Trong gian phòng nhỏ một cô gái thanh tú đang chìm trong cơn mộng mị khóe môi còn nở nụ cười , bên giường bệnh chàng trai cao lớn luôn lạnh lùng nay lại nhìn cô gái ấy một cách dịu dàng chìu mến ánh mắt đó chứa đựng biết bao yêu thương khiến Bảo Ngọc cảm động , cô nhẹ nhàng đóng cửa không muốn làm phiền hai người xoay bước rời đi trong lòng cô trào dâng cảm giác ngưỡng mộ giá như có người đối với cô như Uy Vũ đối với Uyên Nhi thì thật tốt . Suy Nghĩ tốt đẹp đột nhiên gián đoạn Bảo Ngọc nhớ lại ánh mắt của Thiên Kim trước khi bỏ đi , không được nếu Thiên Kim tự mình ra tay thì Uyên Nhi sẽ không chống đỡ nổi cô nhất định phải nói với Uy Vũ . Lo lắng chợt dâng lên khiến Bảo Ngọc lo sợ Uyên Nhi bị như hôm nay là vì muốn bảo vện cô , cô không thể để Uyên Nhi gặp chuyện được . Đang bước đi trong vô thức đột nhiên cô nhìn thấy Tuấn Anh , anh đứng đó đôi mắt buồn bã hướng về phía xa chắc chắn anh đang nhớ chị Thiên Kim , thở dài buồn bã Bảo Ngọc quay người đi về hướng ngược lại cô biết lúc này chắc chắn anh sẽ không muốn nhìn thấy cô …
Mùa đông lạnh lẽo từng cơn gió thổi qua khiến hang cây rung động những chiếc lá rơi từ trên cây xuống trải đầy khắp con đường nhìn thật buồn bã , thê lương …
/38
|