Phó Hoàng Duy Khôi được ông bà nội chăm nên cả hai quyết định tận hưởng không gian riêng của mình. Buổi tối, Phó Dịch Thần đưa Đường Hinh Duyệt đi chơi cùng đám bạn của mình là Tử Sâm, Vĩ Thành và Lãng Nghệ.
Mọi người thấy Đường Hinh Duyệt xuất hiện cùng Phó Dịch Thần thì được một phen trầm trồ.
“Chị dâu, lâu quá không gặp.”
“Chào mọi người.”
Đường Hinh Duyệt cũng không còn quá xa lạ với những người bạn này của Phó Dịch Thần. Mọi người ai cũng bận rộn với công việc nên rất lâu mới có thể có thời gian cùng nhau ngồi lại để vui chơi như thế này.
Tử Sâm rất thích con trai nhà Phó Dịch Thần, anh ta bị u mê cái dáng vẻ kháu khỉnh đáng yêu của Rio nên khi không nhìn thấy bóng dáng cậu bé liền lên tiếng thắc mắc: “Ơ thế không đưa Rio đi cùng à.”
“Đâu không phải là nơi con nít nên tới.” Phó Dịch Thần lên tiếng.
“Tiếc quá không được gặp Rio.” Tử Sâm tỏ vẻ tiếc nuối.
“Thích thì đẻ một đứa mà nuôi, không thì sang đây, ông đây cho bế thẵng nhõi kia về mà nuôi.”
“Cứ đợi đó.”
Mọi người ở lại chơi đến tận khuya mới chịu về nhà. Đường Hinh Duyệt muốn về nhà họ Phó nhưng Phó Dịch Thần ngang nhiên lái xe thằng về nhà riêng của cả hai.
“Giờ này con ngủ rồi, chi bằng em giành nốt ngày hôm nay cho anh, mai hẵn đón con về.”
“Này, anh đang toan tính chuyện gì thế hả. Trông anh kìa, mặt gian manh thế không biết.”
“Làm chuyện chúng ta nên làm.”
Nói xong, Phó Dịch Thần dứt khoát bế Đường Hinh Duyệt lên phòng ngủ.
“Này, anh định làm gì thế hả. Mau thả em xuống.”
Phó Dịch Thần nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ngọt ngào lên xương quai xanh của cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh muốn…”
Phó Dịch Thần cúi người hôn lên môi lên môi cô, dụ dỗ. Hai tay anh vuốt ve khắp cơ thể Đường Hinh Duyệt khiến cô không chịu được mà rên lên thành tiếng.
“Ưmm… anh…”
“Ngoan, vợ chiều anh nhé.”
Phó Dịch Thần nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai. Đường Hinh Duyệt cũng đã quá thuộc nên cũng chẳng còn vẻ ngại ngùng như lúc mới yêu nữa. Cô nhanh chóng bắt nhịp, cùng anh hòa vào cuộc vui. Đường Hinh Duyệt đáp trả lại nụ hôn của anh, hai tay cô ôm trọn tấm lưng to lớn của Phó Dịch Thần.
Hôn đến chán chê rồi anh lại di chuyển tay xuống nơi tư mật của cô mà thăm dò, nhẹ nhàng chạm vào cô bé làm cho Đường Hinh Duyệt giật mình, theo phản xạ mà khép chân lại.
“Ngoan, đừng khép chân.”
“Anh đừng như thế…”
“Anh yêu em.”
Phó Dịch Thần hết chơi đùa nơi kia lại tiếp tục xoa nắn hai chiếc bánh bao mềm mại của Đường Hinh Duyệt. Anh liên tục kích thích ham muốn của cô nhưng tuyệt nhiên vẫn không chịu hành sự.
Đường Hinh Duyệt khó chịu, cô liên tục uốn éo người nhưng người chồng gian manh của cô vẫn tỏ vẻ làm ngơ như không có chuyện gì xảy ra.
“Chồng… cho em.”
“Muốn anh cho em cũng được, nhưng sau này vợ không được cho anh ra rìa, suốt ngày ôm lấy Rio như thế nữa.”
“Sao anh suốt ngày ăn giấm chua với thằng bé thế?”
“Muốn anh không ăn giấm chua cũng được, vợ mau mau sinh cho anh một tiểu công chúa đáng yêu đi nào.”
Miệng nói nhưng bên dưới tay anh vẫn không ngừng kích thích cô. Đầu óc của Đường Hinh Duyệt bị anh làm cho mụ mị hết cả, đến cả phản kháng cũng chẳng còn, cứ như vậy mặc sức để anh bùa bỡn trên người của cô.
“Thế nào?”
“Ưm… anh ăn hiếp em… hức…”
“Ơ kìa, sao lại quay ra ăn vạ thế?”
Bên dưới của Đường Hinh Duyệt ngứa ngáy khó chịu vô cùng nhưng Phó Dịch Thần mãi chẳng có một động tĩnh nào tiếp theo.
Cô đẩy người anh sang một bên, hờn dỗi lên tiếng: “Anh không làm thì sao này cũng không cần làm nữa.”
“Ngoan, đừng giận.” Phó Dịch Thần biết mình hơi quá trớn liền nhẹ nhàng lên tiếng vỗ về cô.
Phó Dịch Thần tách hai chân cô ra, chậm rãi đưa mãnh thú vào sâu bên trong cô, nhẹ nhàng luân động khiến cô không ngừng rên rỉ. Tiếng rên của Đường Hinh Duyệt càng làm cho Phó Dịch Thần hưng phấn mà hung hăn muốn cô.
Đường Hinh Duyệt bị anh dẫn dắt mà miệng không ngừng phát ra những âm thanh mê hoặc kích tình: “Ưm… chồng… ưm…”
Phó Dịch Thần điên cuồng gặm nhấm hai bên ngực của Đường Hinh Duyệt, anh nghe những âm thanh đầy yêu kiều và ma mị phát ra từ miệng của cô khiến lòng anh như say đắm đâm sâu vào người cô, mê muội cô không lối thoát.
Anh nghe những âm thanh mềm mại phát ra từ cổ họng của cô, nhẹ nhàng ngước đầu lên, thều thào vào tai cô: “Bé con, anh yêu em chết mất.”
Lời nói của anh như bùa mê thuốc lú khiến Đường Hinh Duyệt lâng lâng, chìm ngập trong tình yêu của anh.
Phó Dịch Thần dùng sức đâm mạnh vào bên trong người cô, chạm thẳng tới nơi sâu nhất của hoa huy*t khiến cô không ngừng uốn éo cơ thể.
Dù đã là mẹ một con nhưng bên trong Đường Hinh Duyệt vô cùng khít, khiến anh như chết chìm trong đó. Càng luân động càng co thắt, dịch xuân không ngừng trào ra nơi giao hợp càng khiến anh ra vào dễ dàng hơn.
Cả hai chìm đắm vào cuộc vui, trên trán cô bắt đầu mồ hôi, cơn nóng kích tình bắt đầu bủa vây lấy cả hai. Trải qua hơn một tiếng đồng hồ, người anh cũng đã nhễ nhại mồ hôi, miệng gầm lên như một con thú được thỏa mãn.
Cả hai đạt cao trào, không ngừng nắm lấy eo cô mà thúc mạnh, mạnh mẽ bắn tinh binh của mình vào bên trong cô.
Bầu trời đêm không ngừng mưa bỗng trở nên rất sáng, ánh trăng phản chiếu vào căn phòng, rọi chiếu vào hai thân thể không ngừng va vào nhau.
Cứ như vậy, một đêm dài trôi qua, không biết anh đã đòi cô biết bao nhiêu lần, Đường Hinh Duyệt cũng vui vẻ mà chiều lòng anh, bởi cô biết từ khi có con, cô cứ mải mê chăm sóc Rio mà quên mất người đàn ông này cũng cần được cô yêu thương, chăm sóc.
Đường Hinh Duyệt cuộn tròn người trong vòng tay vững chắc của Phó Dịch Thần, giọng thủ thỉ: “Cảm ơn chồng đã luôn yêu thương em nhiều như thế.”
“Anh hy vọng gia đình nhỏ của chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như thế này.”
“Thế sao anh cữ mãi hơn thua với Rio thế?”
“Nó là con trai anh, anh đương nhiên rất yêu thương thằng bé. Nhưng anh cũng hy vọng Rio có thể mạnh mẽ để cùng anh bảo vệ em, gánh vác sự nghiệp sau này.”
“Em thật may mắn khi có anh và Rio bên cạnh.”
“Em xứng đáng được yêu thương, vợ à.”
Tình yêu của Đường Hinh Duyệt và Phó Dịch Thần vừa đơn giản, nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần lãng mạn. Cả hai luôn dành cho nhau sự tin tưởng tuyệt đối, cô luôn giữ hình ảnh cho anh, ngược lại anh luôn yêu thương, cưng chiều cô như một cô công chúa nhỏ. Anh và cô chính là hai mảnh ghép hoàn hảo nhất dành cho nhau. Hạnh phúc sẽ rất đơn giản nếu nó được bắt đầu bằng chính sự chân thành của hai người.
Mọi người thấy Đường Hinh Duyệt xuất hiện cùng Phó Dịch Thần thì được một phen trầm trồ.
“Chị dâu, lâu quá không gặp.”
“Chào mọi người.”
Đường Hinh Duyệt cũng không còn quá xa lạ với những người bạn này của Phó Dịch Thần. Mọi người ai cũng bận rộn với công việc nên rất lâu mới có thể có thời gian cùng nhau ngồi lại để vui chơi như thế này.
Tử Sâm rất thích con trai nhà Phó Dịch Thần, anh ta bị u mê cái dáng vẻ kháu khỉnh đáng yêu của Rio nên khi không nhìn thấy bóng dáng cậu bé liền lên tiếng thắc mắc: “Ơ thế không đưa Rio đi cùng à.”
“Đâu không phải là nơi con nít nên tới.” Phó Dịch Thần lên tiếng.
“Tiếc quá không được gặp Rio.” Tử Sâm tỏ vẻ tiếc nuối.
“Thích thì đẻ một đứa mà nuôi, không thì sang đây, ông đây cho bế thẵng nhõi kia về mà nuôi.”
“Cứ đợi đó.”
Mọi người ở lại chơi đến tận khuya mới chịu về nhà. Đường Hinh Duyệt muốn về nhà họ Phó nhưng Phó Dịch Thần ngang nhiên lái xe thằng về nhà riêng của cả hai.
“Giờ này con ngủ rồi, chi bằng em giành nốt ngày hôm nay cho anh, mai hẵn đón con về.”
“Này, anh đang toan tính chuyện gì thế hả. Trông anh kìa, mặt gian manh thế không biết.”
“Làm chuyện chúng ta nên làm.”
Nói xong, Phó Dịch Thần dứt khoát bế Đường Hinh Duyệt lên phòng ngủ.
“Này, anh định làm gì thế hả. Mau thả em xuống.”
Phó Dịch Thần nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ngọt ngào lên xương quai xanh của cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh muốn…”
Phó Dịch Thần cúi người hôn lên môi lên môi cô, dụ dỗ. Hai tay anh vuốt ve khắp cơ thể Đường Hinh Duyệt khiến cô không chịu được mà rên lên thành tiếng.
“Ưmm… anh…”
“Ngoan, vợ chiều anh nhé.”
Phó Dịch Thần nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai. Đường Hinh Duyệt cũng đã quá thuộc nên cũng chẳng còn vẻ ngại ngùng như lúc mới yêu nữa. Cô nhanh chóng bắt nhịp, cùng anh hòa vào cuộc vui. Đường Hinh Duyệt đáp trả lại nụ hôn của anh, hai tay cô ôm trọn tấm lưng to lớn của Phó Dịch Thần.
Hôn đến chán chê rồi anh lại di chuyển tay xuống nơi tư mật của cô mà thăm dò, nhẹ nhàng chạm vào cô bé làm cho Đường Hinh Duyệt giật mình, theo phản xạ mà khép chân lại.
“Ngoan, đừng khép chân.”
“Anh đừng như thế…”
“Anh yêu em.”
Phó Dịch Thần hết chơi đùa nơi kia lại tiếp tục xoa nắn hai chiếc bánh bao mềm mại của Đường Hinh Duyệt. Anh liên tục kích thích ham muốn của cô nhưng tuyệt nhiên vẫn không chịu hành sự.
Đường Hinh Duyệt khó chịu, cô liên tục uốn éo người nhưng người chồng gian manh của cô vẫn tỏ vẻ làm ngơ như không có chuyện gì xảy ra.
“Chồng… cho em.”
“Muốn anh cho em cũng được, nhưng sau này vợ không được cho anh ra rìa, suốt ngày ôm lấy Rio như thế nữa.”
“Sao anh suốt ngày ăn giấm chua với thằng bé thế?”
“Muốn anh không ăn giấm chua cũng được, vợ mau mau sinh cho anh một tiểu công chúa đáng yêu đi nào.”
Miệng nói nhưng bên dưới tay anh vẫn không ngừng kích thích cô. Đầu óc của Đường Hinh Duyệt bị anh làm cho mụ mị hết cả, đến cả phản kháng cũng chẳng còn, cứ như vậy mặc sức để anh bùa bỡn trên người của cô.
“Thế nào?”
“Ưm… anh ăn hiếp em… hức…”
“Ơ kìa, sao lại quay ra ăn vạ thế?”
Bên dưới của Đường Hinh Duyệt ngứa ngáy khó chịu vô cùng nhưng Phó Dịch Thần mãi chẳng có một động tĩnh nào tiếp theo.
Cô đẩy người anh sang một bên, hờn dỗi lên tiếng: “Anh không làm thì sao này cũng không cần làm nữa.”
“Ngoan, đừng giận.” Phó Dịch Thần biết mình hơi quá trớn liền nhẹ nhàng lên tiếng vỗ về cô.
Phó Dịch Thần tách hai chân cô ra, chậm rãi đưa mãnh thú vào sâu bên trong cô, nhẹ nhàng luân động khiến cô không ngừng rên rỉ. Tiếng rên của Đường Hinh Duyệt càng làm cho Phó Dịch Thần hưng phấn mà hung hăn muốn cô.
Đường Hinh Duyệt bị anh dẫn dắt mà miệng không ngừng phát ra những âm thanh mê hoặc kích tình: “Ưm… chồng… ưm…”
Phó Dịch Thần điên cuồng gặm nhấm hai bên ngực của Đường Hinh Duyệt, anh nghe những âm thanh đầy yêu kiều và ma mị phát ra từ miệng của cô khiến lòng anh như say đắm đâm sâu vào người cô, mê muội cô không lối thoát.
Anh nghe những âm thanh mềm mại phát ra từ cổ họng của cô, nhẹ nhàng ngước đầu lên, thều thào vào tai cô: “Bé con, anh yêu em chết mất.”
Lời nói của anh như bùa mê thuốc lú khiến Đường Hinh Duyệt lâng lâng, chìm ngập trong tình yêu của anh.
Phó Dịch Thần dùng sức đâm mạnh vào bên trong người cô, chạm thẳng tới nơi sâu nhất của hoa huy*t khiến cô không ngừng uốn éo cơ thể.
Dù đã là mẹ một con nhưng bên trong Đường Hinh Duyệt vô cùng khít, khiến anh như chết chìm trong đó. Càng luân động càng co thắt, dịch xuân không ngừng trào ra nơi giao hợp càng khiến anh ra vào dễ dàng hơn.
Cả hai chìm đắm vào cuộc vui, trên trán cô bắt đầu mồ hôi, cơn nóng kích tình bắt đầu bủa vây lấy cả hai. Trải qua hơn một tiếng đồng hồ, người anh cũng đã nhễ nhại mồ hôi, miệng gầm lên như một con thú được thỏa mãn.
Cả hai đạt cao trào, không ngừng nắm lấy eo cô mà thúc mạnh, mạnh mẽ bắn tinh binh của mình vào bên trong cô.
Bầu trời đêm không ngừng mưa bỗng trở nên rất sáng, ánh trăng phản chiếu vào căn phòng, rọi chiếu vào hai thân thể không ngừng va vào nhau.
Cứ như vậy, một đêm dài trôi qua, không biết anh đã đòi cô biết bao nhiêu lần, Đường Hinh Duyệt cũng vui vẻ mà chiều lòng anh, bởi cô biết từ khi có con, cô cứ mải mê chăm sóc Rio mà quên mất người đàn ông này cũng cần được cô yêu thương, chăm sóc.
Đường Hinh Duyệt cuộn tròn người trong vòng tay vững chắc của Phó Dịch Thần, giọng thủ thỉ: “Cảm ơn chồng đã luôn yêu thương em nhiều như thế.”
“Anh hy vọng gia đình nhỏ của chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như thế này.”
“Thế sao anh cữ mãi hơn thua với Rio thế?”
“Nó là con trai anh, anh đương nhiên rất yêu thương thằng bé. Nhưng anh cũng hy vọng Rio có thể mạnh mẽ để cùng anh bảo vệ em, gánh vác sự nghiệp sau này.”
“Em thật may mắn khi có anh và Rio bên cạnh.”
“Em xứng đáng được yêu thương, vợ à.”
Tình yêu của Đường Hinh Duyệt và Phó Dịch Thần vừa đơn giản, nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần lãng mạn. Cả hai luôn dành cho nhau sự tin tưởng tuyệt đối, cô luôn giữ hình ảnh cho anh, ngược lại anh luôn yêu thương, cưng chiều cô như một cô công chúa nhỏ. Anh và cô chính là hai mảnh ghép hoàn hảo nhất dành cho nhau. Hạnh phúc sẽ rất đơn giản nếu nó được bắt đầu bằng chính sự chân thành của hai người.
/64
|