Đường Hinh Duyệt khá bất ngờ trước câu hỏi của Phó Dịch Thần nên nhất thời không biết phải trả lời như thế nào cho phải.
“Ý anh là sao?” Đường Hinh Duyệt hỏi ngược lại anh.
“Em biết võ?”
“Một chút.”
“Em nói dối. Ân Tố Nhi là người của Hắc Long, thân thủ chắc chắn không tầm thường. Em đánh bại cô ta mà bảo là một chút, em xem anh là trẻ lên ba đấy à?”
“Được rồi, anh lại hung dữ với em nữa rồi đấy.”
“Thế còn không mau thành thật khai báo.”
“Em từng du học ở Hà Lan, cũng từng bị bạo lực học đường suốt nhiều năm liền cũng vì thế mà em quyết định học võ. Em từng học qua rất nhiều loại võ, không những thế em còn biết sử dụng một số vũ khí đơn giản. Nhưng chung quy lại em cũng chỉ là em, là Đường Hinh Duyệt một bác sĩ phẩu thuật không hơn không kém.”
“Chỉ như vậy?” Phó Dịch Thần có vẻ còn chưa tin những gì Đường Hinh Duyệt vừa nói.
“Chứ anh nghĩ em là người của tổ chức nào à. Trí tưởng tượng của anh cũng thật phong phú quá rồi đấy. Em học võ chỉ để tự vệ và bảo vệ những người thân yêu của mình. Em chưa từng có ý định ra tay với Ân Tố Nhi, là cô ta hết lần này đến lần khác ép em nên em mới…”
“Thế sau này anh cũng nên cẩn thận hơn rồi.”
“Hả?”
“Kẻo có ngày chọc giận em, em lại ra tay với anh như với Ân Tố Nhi.”
Đường Hinh Duyệt phì cười: “Tốt nhất anh nên như vậy.”
“À, anh xử lý Ân Tố Nhi như nào đấy. Đừng nói với em là anh…”
“Anh chỉ trả lại những gì cô ta gây ra cho em thôi.”
“Bây giờ cô ta đang ở đâu?”
“Chắc là ở xó nào đấy ở biên giới cũng nên.”
“Anh quăng cô ta sang biên giới?”
“Ừ.”
“Phó tổng à, anh cũng thật là nhẫn tâm. Thật là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
“Dám đụng đến người của anh, có chết cũng đáng.” Phó Dịch Thần dửng dưng đáp.
Phó Dịch Thần cầm lấy cánh tay bị thương của cô lên xem, giọng điệu cũng hoàn hoãn hơn trước: “Vết thương thế nào, còn đau không?”
Đường Hinh Duyệt có cơ hội liền làm nũng một phen: “Rất đau đấy. Đau chết đi được.”
“Ngoan, anh thương.”
Trong khoảng thời gian Đường Hinh Duyệt bị thương, mọi việc đều một tay Phó Dịch Thần làm lấy, kể cả việc chăm sóc cô cũng rất chu đáo, miệng vết thương cũng vì thế mà cũng dần khép lại.
Chuyện Đường Hinh Duyệt bị thương dù cho Phó Dịch Thần có giấu kỹ đến mức nào cũng không giấu nổi tai mắt của ông bà Phó, đặc biệt chuyện này còn liên lụy đến chính con dâu tương lai của bọn họ. Ông bà Phó vừa nghe tin cô bị thương, chẳng mấy chốc mà hai ông bà liền có mặt tại biệt thự của cả hai.
Phó Dịch Thần đang kiểm tra vết thương, thoa thuốc cho Đường Hinh Duyệt thì bên ngoài tiếng chuông cửa đã kêu lên inh ỏi.
“Hình như có ai đến đấy anh ạ, em nghe chuông kêu nãy giờ. Anh ra xem xem.”
“Ừ, để anh ra xem xem.”
“Đưa đây em bôi nốt cho.”
Phó Dịch Thần cầm lấy tuýp thuốc chưa cho Đường Hinh Duyệt, vẻ mặt hơi nghi ngờ: “Em có làm được không đấy?”
“Này, em là bác sĩ đấy. Đừng có mà khinh thường người khác.”
“Thôi, để anh ra mở cửa rồi vào anh bôi nốt cho.”
“Đưa đây em làm được mà. Anh mau ra xem ai tìm kia kìa.”
“Nếu không được thì đợi anh vào anh làm cho.” Phó Dịch Thần dặn dò.
“Em không phải con nít. Anh mau đi mở cửa đi, ở đây luyên thuyên mãi thôi.”
Phó Dịch Thần ra ngoài xem là ai đến. Vừa mở cửa, nhìn thấy ông bà Phó, Phó Dịch Thần xưa nay nổi tiếng luôn giữ được bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh ấy thế mà bây giờ lại lộ rõ vẻ lúng túng.
“Ba mẹ đến chơi sao không bảo con trước.”
Ông bà Phó nhìn thấy vẻ lúng túng của Phó Dịch Thần, lại càng thêm chắc chắn về việc Đường Hinh Duyệt bị thương.
Bà Phó nghe anh hỏi liền lên tiếng: “Chúng tôi không đến thì anh còn định giấu hai ông bà già này đến khi nào nữa?”
“Ba mẹ nói gì con không hiểu?” Phó Dịch Thần vẫn làm ra vẻ không có chuyện gì.
“Không hiểu? Thế vào nhà rồi sẽ hiểu.”
Ông Phó nói xong, trực tiếp cầm tay Phó phu nhân đi vào bên trong nhà. Phó Dịch Thần thấy vậy cũng vội vàng đi vào trong.
Đường Hinh Duyệt vừa bôi thuốc xong, vết thương của cô cũng đã ổn nhưng cô vẫn phải thoa thuốc đều đặn để tránh vết thương để lại sẹo. Cô vừa đang định dọn dẹp lại thì ba mẹ anh đã đi vào đến.
Đường Hinh Duyệt nhìn thấy hai ông bà liền trở nên ấp úng, miệng lấp bấp: “Hai bác đến chơi ạ.”
Miệng vết thương của Đường Hinh Duyệt cũng đã khép hẳn nên cô cũng không băng lại mà chỉ để như vậy cho, bà Phó nhìn thấy vết thương rõ to trên cánh tay cô liền quay sang lớn tiếng trách Phó Dịch Thần: “Con chăm sóc bạn gái kiểu thế hả? Để con bé xảy ra nông nỗi này?”
Đường Hinh Duyệt thấy anh bị mắng liền lên tiếng nói đỡ: “Con không sao đâu ạ. Hai bác ngồi chơi đi ạ.”
“Bị thương đến như này còn bảo không sao?”
“Vết thương con sắp khỏi rồi ạ. Bác không cần phải lo lắng đâu ạ.” Đường Hinh Duyệt lên tiếng trấn an bà.
Ông Phó cũng không đứng ngoài cuộc: “Con quản lý thuộc hạ của mình như thế à?”
“Là lỗi của con.” Phó Dịch Thần lên tiếng nhận lỗi.
“Định xử lý như thế nào?” Ông Phó gặng hỏi.
“Ý ba là Ân Tố Nhi?”
“Ừ.”
“Con đã xử lý cô ta rồi, cô ta cũng không còn làm việc cho Hắc Long. Con đưa cô ta sang biên giới, sống chết như nào thì mặc cô ta.”
“Đưa sang biên giới?”
“Dạ thưa ba.”
“Con đùa đấy à Phó Dịch Thần. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, huống hồ gì đây cũng đâu phải lần đầu tiên cô ta làm ra những chuyện như vậy. Con nên biết phụ nữ khi ghen lên thì có thể bất chấp tất cả. Ngày hôm nay con nhân nhượng với cô ta, ắt hẳn sẽ có ngày con nhận lấy hậu quả.”
“Con biết mình phải làm gì thưa ba.”
“Là đàn ông thì phải bảo vệ được người phụ nữ đi bên cạnh mình chứ không phải hết lần này đến lần khác khiến người ta phải lo lắng. Hy vọng đây là lần cuối cùng ba mẹ phải nói đến chuyện này.”
“Con biết rồi.”
“Đừng chỉ biết nói miệng, cái ba mẹ muốn thấy là hành động của con.”
Đường Hinh Duyệt và Phó Dịch Thần trố mắt nhìn nhau, cả hai không hiểu ý của ba mẹ anh là gì. Không phải xưa giờ Phó Dịch Thần luôn đối xử rất tốt với cô sao, anh luôn sẵn sàng làm tất cả mọi thứ chỉ mong Đường Hinh Duyệt có thể vui vẻ, bình an ở bên cạnh anh.
Phó Dịch Thần vẫn chưa hiểu ý của ông bà Phó, anh ngờ nghệch hỏi ngược lại: “Ý ba mẹ là sao ạ?”
“Cả hai cũng đã chung sống với nhau, con không định cho con bé một danh phận à?” Bà Phó cất giọng hỏi.
“Ý anh là sao?” Đường Hinh Duyệt hỏi ngược lại anh.
“Em biết võ?”
“Một chút.”
“Em nói dối. Ân Tố Nhi là người của Hắc Long, thân thủ chắc chắn không tầm thường. Em đánh bại cô ta mà bảo là một chút, em xem anh là trẻ lên ba đấy à?”
“Được rồi, anh lại hung dữ với em nữa rồi đấy.”
“Thế còn không mau thành thật khai báo.”
“Em từng du học ở Hà Lan, cũng từng bị bạo lực học đường suốt nhiều năm liền cũng vì thế mà em quyết định học võ. Em từng học qua rất nhiều loại võ, không những thế em còn biết sử dụng một số vũ khí đơn giản. Nhưng chung quy lại em cũng chỉ là em, là Đường Hinh Duyệt một bác sĩ phẩu thuật không hơn không kém.”
“Chỉ như vậy?” Phó Dịch Thần có vẻ còn chưa tin những gì Đường Hinh Duyệt vừa nói.
“Chứ anh nghĩ em là người của tổ chức nào à. Trí tưởng tượng của anh cũng thật phong phú quá rồi đấy. Em học võ chỉ để tự vệ và bảo vệ những người thân yêu của mình. Em chưa từng có ý định ra tay với Ân Tố Nhi, là cô ta hết lần này đến lần khác ép em nên em mới…”
“Thế sau này anh cũng nên cẩn thận hơn rồi.”
“Hả?”
“Kẻo có ngày chọc giận em, em lại ra tay với anh như với Ân Tố Nhi.”
Đường Hinh Duyệt phì cười: “Tốt nhất anh nên như vậy.”
“À, anh xử lý Ân Tố Nhi như nào đấy. Đừng nói với em là anh…”
“Anh chỉ trả lại những gì cô ta gây ra cho em thôi.”
“Bây giờ cô ta đang ở đâu?”
“Chắc là ở xó nào đấy ở biên giới cũng nên.”
“Anh quăng cô ta sang biên giới?”
“Ừ.”
“Phó tổng à, anh cũng thật là nhẫn tâm. Thật là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
“Dám đụng đến người của anh, có chết cũng đáng.” Phó Dịch Thần dửng dưng đáp.
Phó Dịch Thần cầm lấy cánh tay bị thương của cô lên xem, giọng điệu cũng hoàn hoãn hơn trước: “Vết thương thế nào, còn đau không?”
Đường Hinh Duyệt có cơ hội liền làm nũng một phen: “Rất đau đấy. Đau chết đi được.”
“Ngoan, anh thương.”
Trong khoảng thời gian Đường Hinh Duyệt bị thương, mọi việc đều một tay Phó Dịch Thần làm lấy, kể cả việc chăm sóc cô cũng rất chu đáo, miệng vết thương cũng vì thế mà cũng dần khép lại.
Chuyện Đường Hinh Duyệt bị thương dù cho Phó Dịch Thần có giấu kỹ đến mức nào cũng không giấu nổi tai mắt của ông bà Phó, đặc biệt chuyện này còn liên lụy đến chính con dâu tương lai của bọn họ. Ông bà Phó vừa nghe tin cô bị thương, chẳng mấy chốc mà hai ông bà liền có mặt tại biệt thự của cả hai.
Phó Dịch Thần đang kiểm tra vết thương, thoa thuốc cho Đường Hinh Duyệt thì bên ngoài tiếng chuông cửa đã kêu lên inh ỏi.
“Hình như có ai đến đấy anh ạ, em nghe chuông kêu nãy giờ. Anh ra xem xem.”
“Ừ, để anh ra xem xem.”
“Đưa đây em bôi nốt cho.”
Phó Dịch Thần cầm lấy tuýp thuốc chưa cho Đường Hinh Duyệt, vẻ mặt hơi nghi ngờ: “Em có làm được không đấy?”
“Này, em là bác sĩ đấy. Đừng có mà khinh thường người khác.”
“Thôi, để anh ra mở cửa rồi vào anh bôi nốt cho.”
“Đưa đây em làm được mà. Anh mau ra xem ai tìm kia kìa.”
“Nếu không được thì đợi anh vào anh làm cho.” Phó Dịch Thần dặn dò.
“Em không phải con nít. Anh mau đi mở cửa đi, ở đây luyên thuyên mãi thôi.”
Phó Dịch Thần ra ngoài xem là ai đến. Vừa mở cửa, nhìn thấy ông bà Phó, Phó Dịch Thần xưa nay nổi tiếng luôn giữ được bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh ấy thế mà bây giờ lại lộ rõ vẻ lúng túng.
“Ba mẹ đến chơi sao không bảo con trước.”
Ông bà Phó nhìn thấy vẻ lúng túng của Phó Dịch Thần, lại càng thêm chắc chắn về việc Đường Hinh Duyệt bị thương.
Bà Phó nghe anh hỏi liền lên tiếng: “Chúng tôi không đến thì anh còn định giấu hai ông bà già này đến khi nào nữa?”
“Ba mẹ nói gì con không hiểu?” Phó Dịch Thần vẫn làm ra vẻ không có chuyện gì.
“Không hiểu? Thế vào nhà rồi sẽ hiểu.”
Ông Phó nói xong, trực tiếp cầm tay Phó phu nhân đi vào bên trong nhà. Phó Dịch Thần thấy vậy cũng vội vàng đi vào trong.
Đường Hinh Duyệt vừa bôi thuốc xong, vết thương của cô cũng đã ổn nhưng cô vẫn phải thoa thuốc đều đặn để tránh vết thương để lại sẹo. Cô vừa đang định dọn dẹp lại thì ba mẹ anh đã đi vào đến.
Đường Hinh Duyệt nhìn thấy hai ông bà liền trở nên ấp úng, miệng lấp bấp: “Hai bác đến chơi ạ.”
Miệng vết thương của Đường Hinh Duyệt cũng đã khép hẳn nên cô cũng không băng lại mà chỉ để như vậy cho, bà Phó nhìn thấy vết thương rõ to trên cánh tay cô liền quay sang lớn tiếng trách Phó Dịch Thần: “Con chăm sóc bạn gái kiểu thế hả? Để con bé xảy ra nông nỗi này?”
Đường Hinh Duyệt thấy anh bị mắng liền lên tiếng nói đỡ: “Con không sao đâu ạ. Hai bác ngồi chơi đi ạ.”
“Bị thương đến như này còn bảo không sao?”
“Vết thương con sắp khỏi rồi ạ. Bác không cần phải lo lắng đâu ạ.” Đường Hinh Duyệt lên tiếng trấn an bà.
Ông Phó cũng không đứng ngoài cuộc: “Con quản lý thuộc hạ của mình như thế à?”
“Là lỗi của con.” Phó Dịch Thần lên tiếng nhận lỗi.
“Định xử lý như thế nào?” Ông Phó gặng hỏi.
“Ý ba là Ân Tố Nhi?”
“Ừ.”
“Con đã xử lý cô ta rồi, cô ta cũng không còn làm việc cho Hắc Long. Con đưa cô ta sang biên giới, sống chết như nào thì mặc cô ta.”
“Đưa sang biên giới?”
“Dạ thưa ba.”
“Con đùa đấy à Phó Dịch Thần. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, huống hồ gì đây cũng đâu phải lần đầu tiên cô ta làm ra những chuyện như vậy. Con nên biết phụ nữ khi ghen lên thì có thể bất chấp tất cả. Ngày hôm nay con nhân nhượng với cô ta, ắt hẳn sẽ có ngày con nhận lấy hậu quả.”
“Con biết mình phải làm gì thưa ba.”
“Là đàn ông thì phải bảo vệ được người phụ nữ đi bên cạnh mình chứ không phải hết lần này đến lần khác khiến người ta phải lo lắng. Hy vọng đây là lần cuối cùng ba mẹ phải nói đến chuyện này.”
“Con biết rồi.”
“Đừng chỉ biết nói miệng, cái ba mẹ muốn thấy là hành động của con.”
Đường Hinh Duyệt và Phó Dịch Thần trố mắt nhìn nhau, cả hai không hiểu ý của ba mẹ anh là gì. Không phải xưa giờ Phó Dịch Thần luôn đối xử rất tốt với cô sao, anh luôn sẵn sàng làm tất cả mọi thứ chỉ mong Đường Hinh Duyệt có thể vui vẻ, bình an ở bên cạnh anh.
Phó Dịch Thần vẫn chưa hiểu ý của ông bà Phó, anh ngờ nghệch hỏi ngược lại: “Ý ba mẹ là sao ạ?”
“Cả hai cũng đã chung sống với nhau, con không định cho con bé một danh phận à?” Bà Phó cất giọng hỏi.
/64
|