Phó Dịch Thần lái xe về nhà họ Phó, vừa vào đến phòng khách anh đã nhìn thấy gương mặt vô cùng khó coi của Phó phu nhân. Anh nhìn sang khuôn mặt đang bừng bừng tức giận của ba mình liền hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Anh vẫn cố tình giả vờ không biết chuyện gì, anh ngồi xuống ghế, cất giọng: “Ba mẹ có chuyện gì sao ạ? Trông hai người có vẻ căng thẳng thế.”
Bà Phó nhìn thấy anh, cục tức trong người dồn nén từ sớm đến giờ cuối cùng cũng tìm được chỗ để xả cơn giận: “Biết đẻ ra thằng con không biết điều như mày, tao thà đẻ cái trứng vịt lộn ăn cho sướng thân. Đẻ nó ra nuôi nó lớn, đủ lông đủ cánh rồi là nó mặc kệ mẹ nó sống chết ra sao. Đúng là tức chết mà.”
Phó Dịch Thần nhìn dáng vẻ tức giận của bà, anh muốn rất cười nhưng cuối cùng lại quyết định nhịn xuống, anh quay sang hỏi ông Phó: “Ba mẹ có chuyện gì từ từ nói, ba động tay động chân với mẹ à? Sao trông bà ấy…”
Ông Phó đương nhiên biết chuyện hai mẹ con anh sang Anh, ông lườm anh: “Ăn nói hàm hồ. Đàn ông nhà họ Phó trước nay chưa từng có tiền lệ ra tay với người phụ nữ của mình. Hơn nữa, con nghĩ mẹ con là kiểu người phụ nữ dễ dàng để người khác ra tay với mình à?”
“Rất dễ.” Phó Dịch Thần điềm nhiên trả lời.
“Cái thằng trời đánh này.” Phó phu nhân tức giận lên tiếng mắng.
“Không phải sao? Nếu không sao lại dễ dàng để người ta lợi dụng để củng cố quyền lực như vậy chứ?”
“Con cũng đừng có ở đó vờ như mình không liên quan đến chuyện này.” Phó Quân Tùng nghiêm giọng.
“Không phải con cũng đã mang vợ của ba về nước an toàn rồi sao? Chuyện này không liên quan đến con nữa.”
“Ba cũng không cần đôi co với mẹ làm gì. Nói đi vẫn phải nói lại nếu không có bà ấy thì con lấy đâu ra lý do để triệt hạ gia đình cô ta chứ. Con vẫn phải cảm ơn mẹ một tiếng rồi, có phải không Phó phu nhân?” Câu cuối của Phó Dịch Thần nói với giọng điệu vô cùng gợi đòn.
“Con cứ như vậy thì có đứa con gái nào yên tâm ở bên cạnh con chứ? Không phải đã nói là sẽ không dính dáng đến thế giới ngầm nữa rồi sao? Hối hận rồi?”
“Ba không cần phải lo. Ba vẫn nên quản người phụ nữ của ba đi thì hơn. Người phụ nữ của con, con tự có cách bảo vệ cô ấy.”
“Giờ nói thì hay lắm. Đến lúc xảy ra chuyện để xem ai mới là kẻ đau lòng.”
“Là vợ ba đấy, dù sao con cũng là đứa con trai độc đinh của bà ấy mà.”
“Mẹ nói có phải không?”
Phó phu nhân cũng chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, dửng dưng đáp: “Không.”
“Dù sao mọi chuyện cũng đã được giải quyết, ba cũng không cần căng thẳng với mẹ làm gì.”
Ông Phó lắc đầu ngán ngẩm: “Con cũng nên ít nhúng tay vào chuyện của Hắc Long đi.”
“Con biết ba đang nghĩ gì nhưng ba yên tâm con tự biết mình phải làm gì.”
“Được rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì con lên phòng nghỉ ngơi đây.”
Ông bà Phó cũng thôi không nói thêm gì nữa. Phó Dịch Thần đứng dậy lên phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Phó Dịch Thần có chuyến công tác nên từ rất sớm anh đã dậy chuẩn bị mọi thứ sau đó ra sân bay, trước khi đi cũng không quên gọi điện thoại báo cho Đường Hinh Duyệt biết một tiếng.
Đường Hinh Duyệt vẫn còn đang say giấc, nghe tiếng chuông điện thoại kêu liền chậm chập với tay lấy, nhấn nút nhận cuộc gọi, giọng vẫn còn đang ngái ngủ lên tiếng: “Alo.”
“Em vẫn còn ngủ à?”
“Chiều em mới tới bệnh viện nên buổi sáng vẫn nên tranh thủ nghỉ ngơi một chút.”
Đường Hinh Duyệt nhìn đồng hồ thấy chỉ mới sáu giờ sáng liền lên tiếng: “Anh có việc gì ạ? Sao dậy sớm thế?”
“Ừ, hôm nay anh có chuyến công tác nên phải dậy sớm ra sân bay cho kịp giờ.”
“Công tác ạ? Sao hôm qua em không nghe anh nhắc gì đến chứ.” Giọng Đường Hinh Duyệt ỉu xìu khi nghe anh đột ngột bảo có chuyến công tác.
“Là chuyến công tác đột xuất, anh cũng chỉ vừa biết tối qua.” Phó Dịch Thần lên tiếng giải thích.
“Vâng.”
“Sao thế? Không vui sao?”
“Không phải. Mấy giờ anh bay thế? Em ra sân bay tiễn anh nhé.”
Phó Dịch Thần nghe cô bảo ra sân bay tiễn anh liền phì cười: “Lúc anh về em ra sân bay đón anh nhé. Còn bây giờ, em ra đến đây chắc anh đã lên máy bay rồi.”
“Ồ.”
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi rồi chiều đi làm nhé. Xong việc anh sẽ về sớm với em.”
“Em biết rồi.”
Phó Dịch Thần tắt điện thoại, anh cùng Hoàng Dịch Dương lên máy bay. Đường Hinh Duyệt cũng không còn muốn ngủ tiếp, cô xuống giường vệ sinh cá nhân sau đó đến tập đoàn làm việc, buổi chiều mới đến bệnh viện.
Đến tập đoàn, Đường Hinh Duyệt cầm lấy túi tài liệu hôm qua ba cô đưa cho ra xem, cô đọc kỹ từng khoản mục trong hợp đồng với hy vọng sẽ tìm ra manh mối gì đó từ những hợp đồng giao dịch này.
Cô ghi chú ra những khoản mục không rõ ràng hay có ẩn khúc ra để từ từ tìm hiểu chúng, quả thật lĩnh vực này cô chưa từng làm nên kinh nghiệm hoàn toàn bằng không. Cô không biết mình có đang đi đúng hướng hay không nhưng nếu không bắt đầu từ những hợp đồng này thì việc hợp tác này hầu như không có manh mối. Phùng Thiệu Phong là một tên cáo già, gian xảo chắc chắn hắn sẽ giở trò với những hợp đồng này.
Đến trưa, Đường Hinh Duyệt cuối cùng cũng xem xong. Cô bỏ tất cả chúng vào ngắn kéo tủ rồi khóa lại sau đó xuống căn tin dùng bữa trưa rồi mới đến bệnh viện làm việc.
“Yến Giang.”
“Cậu đến rồi đấy à.”
“Sao thế?”
“Yêu đương vào là chẳng mấy khi thấy bóng dáng cậu đâu.” Yến Giang hờn dỗi.
“Cậu nói thế thì oan cho tớ quá. Tớ đang bận việc của cha con Phùng Minh Hạo chứ yêu đương làm gì đến nỗi không có thời gian chứ.”
“À, mấy hôm nay Tần tổng đến tái khám định kỳ, anh ta có hỏi về cậu đấy.”
Đường Hinh Duyệt có vẻ ngạc nhiên: “Tìm tớ á?”
“Ừ. Hình như anh ta có ý với cậu. Không thấy cậu trực ở bệnh viện liền hỏi.”
“Thôi, tớ có người yêu rồi. Anh ta có ý gì với tớ thì kệ anh ta, tớ không quan tâm.”
“Bác sĩ Đường của chúng ta quả là có rất nhiều vệ tinh quay quanh. Kiểu này Phó tổng phải giữ cậu cho kỹ rồi, sơ hở là sẽ có anh khác hốt đi ngay.” Yến Giang cười lớn.
“Đường Hinh Duyệt là người chung thủy với tình yêu của mình. Tim tớ ở đâu thì người tớ ở đó, nếu tớ đã không thích thì dù cho trời có sập xuống cũng không cản được tớ.”
“Ồ, vậy sao?”
“Cậu chọc tớ.”
“Chọc gì chứ.”
Yến Giang nhìn đồng hồ rồi nói tiếp: “Hết ca rồi, tớ về đây. Hẹn cậu ít bữa đi ăn nhé, không được có bồ bỏ bạn đâu đấy.”
“Được.”
Đường Hinh Duyệt cất túi xách, mặc áo blouse vào chuẩn bị vào ca làm việc của mình. Công việc của cô ở bệnh viện chủ yếu vẫn là xử lý các ca phẩu thuật khó, cũng chính vì trình độ chuyên môn của cô rất tốt mà ở bệnh viện cô cũng được mọi người ưu ái hơn, nếu không có ca nào khó khăn, Đường Hinh Duyệt có thể không đến bệnh viện. Chính nhờ sự ưu ái này của mọi người mà cô vừa có thời gian để điều hành Đường thị vừa có thời gian cho chính đam mê của mình.
Anh vẫn cố tình giả vờ không biết chuyện gì, anh ngồi xuống ghế, cất giọng: “Ba mẹ có chuyện gì sao ạ? Trông hai người có vẻ căng thẳng thế.”
Bà Phó nhìn thấy anh, cục tức trong người dồn nén từ sớm đến giờ cuối cùng cũng tìm được chỗ để xả cơn giận: “Biết đẻ ra thằng con không biết điều như mày, tao thà đẻ cái trứng vịt lộn ăn cho sướng thân. Đẻ nó ra nuôi nó lớn, đủ lông đủ cánh rồi là nó mặc kệ mẹ nó sống chết ra sao. Đúng là tức chết mà.”
Phó Dịch Thần nhìn dáng vẻ tức giận của bà, anh muốn rất cười nhưng cuối cùng lại quyết định nhịn xuống, anh quay sang hỏi ông Phó: “Ba mẹ có chuyện gì từ từ nói, ba động tay động chân với mẹ à? Sao trông bà ấy…”
Ông Phó đương nhiên biết chuyện hai mẹ con anh sang Anh, ông lườm anh: “Ăn nói hàm hồ. Đàn ông nhà họ Phó trước nay chưa từng có tiền lệ ra tay với người phụ nữ của mình. Hơn nữa, con nghĩ mẹ con là kiểu người phụ nữ dễ dàng để người khác ra tay với mình à?”
“Rất dễ.” Phó Dịch Thần điềm nhiên trả lời.
“Cái thằng trời đánh này.” Phó phu nhân tức giận lên tiếng mắng.
“Không phải sao? Nếu không sao lại dễ dàng để người ta lợi dụng để củng cố quyền lực như vậy chứ?”
“Con cũng đừng có ở đó vờ như mình không liên quan đến chuyện này.” Phó Quân Tùng nghiêm giọng.
“Không phải con cũng đã mang vợ của ba về nước an toàn rồi sao? Chuyện này không liên quan đến con nữa.”
“Ba cũng không cần đôi co với mẹ làm gì. Nói đi vẫn phải nói lại nếu không có bà ấy thì con lấy đâu ra lý do để triệt hạ gia đình cô ta chứ. Con vẫn phải cảm ơn mẹ một tiếng rồi, có phải không Phó phu nhân?” Câu cuối của Phó Dịch Thần nói với giọng điệu vô cùng gợi đòn.
“Con cứ như vậy thì có đứa con gái nào yên tâm ở bên cạnh con chứ? Không phải đã nói là sẽ không dính dáng đến thế giới ngầm nữa rồi sao? Hối hận rồi?”
“Ba không cần phải lo. Ba vẫn nên quản người phụ nữ của ba đi thì hơn. Người phụ nữ của con, con tự có cách bảo vệ cô ấy.”
“Giờ nói thì hay lắm. Đến lúc xảy ra chuyện để xem ai mới là kẻ đau lòng.”
“Là vợ ba đấy, dù sao con cũng là đứa con trai độc đinh của bà ấy mà.”
“Mẹ nói có phải không?”
Phó phu nhân cũng chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, dửng dưng đáp: “Không.”
“Dù sao mọi chuyện cũng đã được giải quyết, ba cũng không cần căng thẳng với mẹ làm gì.”
Ông Phó lắc đầu ngán ngẩm: “Con cũng nên ít nhúng tay vào chuyện của Hắc Long đi.”
“Con biết ba đang nghĩ gì nhưng ba yên tâm con tự biết mình phải làm gì.”
“Được rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì con lên phòng nghỉ ngơi đây.”
Ông bà Phó cũng thôi không nói thêm gì nữa. Phó Dịch Thần đứng dậy lên phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Phó Dịch Thần có chuyến công tác nên từ rất sớm anh đã dậy chuẩn bị mọi thứ sau đó ra sân bay, trước khi đi cũng không quên gọi điện thoại báo cho Đường Hinh Duyệt biết một tiếng.
Đường Hinh Duyệt vẫn còn đang say giấc, nghe tiếng chuông điện thoại kêu liền chậm chập với tay lấy, nhấn nút nhận cuộc gọi, giọng vẫn còn đang ngái ngủ lên tiếng: “Alo.”
“Em vẫn còn ngủ à?”
“Chiều em mới tới bệnh viện nên buổi sáng vẫn nên tranh thủ nghỉ ngơi một chút.”
Đường Hinh Duyệt nhìn đồng hồ thấy chỉ mới sáu giờ sáng liền lên tiếng: “Anh có việc gì ạ? Sao dậy sớm thế?”
“Ừ, hôm nay anh có chuyến công tác nên phải dậy sớm ra sân bay cho kịp giờ.”
“Công tác ạ? Sao hôm qua em không nghe anh nhắc gì đến chứ.” Giọng Đường Hinh Duyệt ỉu xìu khi nghe anh đột ngột bảo có chuyến công tác.
“Là chuyến công tác đột xuất, anh cũng chỉ vừa biết tối qua.” Phó Dịch Thần lên tiếng giải thích.
“Vâng.”
“Sao thế? Không vui sao?”
“Không phải. Mấy giờ anh bay thế? Em ra sân bay tiễn anh nhé.”
Phó Dịch Thần nghe cô bảo ra sân bay tiễn anh liền phì cười: “Lúc anh về em ra sân bay đón anh nhé. Còn bây giờ, em ra đến đây chắc anh đã lên máy bay rồi.”
“Ồ.”
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi rồi chiều đi làm nhé. Xong việc anh sẽ về sớm với em.”
“Em biết rồi.”
Phó Dịch Thần tắt điện thoại, anh cùng Hoàng Dịch Dương lên máy bay. Đường Hinh Duyệt cũng không còn muốn ngủ tiếp, cô xuống giường vệ sinh cá nhân sau đó đến tập đoàn làm việc, buổi chiều mới đến bệnh viện.
Đến tập đoàn, Đường Hinh Duyệt cầm lấy túi tài liệu hôm qua ba cô đưa cho ra xem, cô đọc kỹ từng khoản mục trong hợp đồng với hy vọng sẽ tìm ra manh mối gì đó từ những hợp đồng giao dịch này.
Cô ghi chú ra những khoản mục không rõ ràng hay có ẩn khúc ra để từ từ tìm hiểu chúng, quả thật lĩnh vực này cô chưa từng làm nên kinh nghiệm hoàn toàn bằng không. Cô không biết mình có đang đi đúng hướng hay không nhưng nếu không bắt đầu từ những hợp đồng này thì việc hợp tác này hầu như không có manh mối. Phùng Thiệu Phong là một tên cáo già, gian xảo chắc chắn hắn sẽ giở trò với những hợp đồng này.
Đến trưa, Đường Hinh Duyệt cuối cùng cũng xem xong. Cô bỏ tất cả chúng vào ngắn kéo tủ rồi khóa lại sau đó xuống căn tin dùng bữa trưa rồi mới đến bệnh viện làm việc.
“Yến Giang.”
“Cậu đến rồi đấy à.”
“Sao thế?”
“Yêu đương vào là chẳng mấy khi thấy bóng dáng cậu đâu.” Yến Giang hờn dỗi.
“Cậu nói thế thì oan cho tớ quá. Tớ đang bận việc của cha con Phùng Minh Hạo chứ yêu đương làm gì đến nỗi không có thời gian chứ.”
“À, mấy hôm nay Tần tổng đến tái khám định kỳ, anh ta có hỏi về cậu đấy.”
Đường Hinh Duyệt có vẻ ngạc nhiên: “Tìm tớ á?”
“Ừ. Hình như anh ta có ý với cậu. Không thấy cậu trực ở bệnh viện liền hỏi.”
“Thôi, tớ có người yêu rồi. Anh ta có ý gì với tớ thì kệ anh ta, tớ không quan tâm.”
“Bác sĩ Đường của chúng ta quả là có rất nhiều vệ tinh quay quanh. Kiểu này Phó tổng phải giữ cậu cho kỹ rồi, sơ hở là sẽ có anh khác hốt đi ngay.” Yến Giang cười lớn.
“Đường Hinh Duyệt là người chung thủy với tình yêu của mình. Tim tớ ở đâu thì người tớ ở đó, nếu tớ đã không thích thì dù cho trời có sập xuống cũng không cản được tớ.”
“Ồ, vậy sao?”
“Cậu chọc tớ.”
“Chọc gì chứ.”
Yến Giang nhìn đồng hồ rồi nói tiếp: “Hết ca rồi, tớ về đây. Hẹn cậu ít bữa đi ăn nhé, không được có bồ bỏ bạn đâu đấy.”
“Được.”
Đường Hinh Duyệt cất túi xách, mặc áo blouse vào chuẩn bị vào ca làm việc của mình. Công việc của cô ở bệnh viện chủ yếu vẫn là xử lý các ca phẩu thuật khó, cũng chính vì trình độ chuyên môn của cô rất tốt mà ở bệnh viện cô cũng được mọi người ưu ái hơn, nếu không có ca nào khó khăn, Đường Hinh Duyệt có thể không đến bệnh viện. Chính nhờ sự ưu ái này của mọi người mà cô vừa có thời gian để điều hành Đường thị vừa có thời gian cho chính đam mê của mình.
/64
|