Phó Dịch Thần ở lại nói chuyện với cô đến tối mới rời đi. Cô tưởng anh sẽ về căn chung cư đối diện nhà cô nhưng không anh lại đến Quân Thần để xử lý công việc.
“Anh không nghỉ ngơi đi, giờ này còn đến tập đoàn làm gì chứ.”
“Em nghỉ ngơi sớm đi. Anh xong việc sẽ trở về nghỉ ngơi.”
“Bây giờ đã khuya rồi, lúc anh xong việc chắc trời cũng đã sáng.”
“Sao thế? Sao lại bám người rồi?”
“Em không bám người. Chỉ là…”
“Những ngày ở Anh công việc tồn đọng rất nhiều, nếu anh không xử lý xong e là vị trí chủ tịch Quân Thần anh không ngồi được nữa đâu.” Phó Dịch Thần nghiêm túc giải thích cho cô hiểu.
“Được rồi. Anh lái xe cẩn thân, nhớ nghỉ ngơi sớm.”
“Tuân lệnh.”
Phó Dịch Thần chào tạm biệt cô rồi lái xe đến tập đoàn xử lý nốt phần công việc còn dang dở của mình.
Sáng sớm hôm sau, Đường Hinh Duyệt vẫn không thể tin rằng mình với Phó Dịch Thần đã thành một đôi, nhất thời có đôi chút lạ lẫm, không quen cho lắm.
Đường Hinh Duyệt cầm điện thoại lên xem, cô vui vẻ đọc tin nhắn do Phó Dịch Thần gửi đến. Cô soạn tin nhắn trả lời anh tâm trạng cũng hớn hở hơn hẳn, chuẩn bị đến tập đoàn làm việc.
Vừa đến sảnh tập đoàn, Đường Hinh Duyệt đã gặp Tần Văn và trợ lý của anh ta. Lễ tân nhìn thấy cô đến liền lễ phép chào hỏi.
“Đường tổng.”
“Ừ.”
“Tần tổng đợi chủ tịch, bảo là có chuyện cần bàn bạc.”
“Em sắp xếp dời cuộc họp sáng nay lại cho chị nhé.”
“Dạ được ạ.”
Đường Hinh Duyệt tiến về chỗ Tần Văn đang ngồi, lịch sự lên tiếng: “Tần tổng, anh tìm tôi sao?”
“Ừ, có chút việc cần bàn bạc với Đường tổng.”
“Mời anh vào phòng làm việc của tôi, đứng đây nói chuyện không tiện cho lắm.”
“Được.”
“Tần tổng, xin mời.”
Tần Văn đến tập đoàn Đường thị mục đích chính là thỏa thuận hợp tác các dự án có liên quan đến bất động sản vì thế mạnh của Tần thị chính là bất động sản.
“Tần tổng, mời ngồi.”
“Có chuyện gì Tần tổng cứ nói.”
“Để không mất thời gian của đôi bên thì xin phép tôi vào thẳng vấn đề.”
“Hiện tại, theo như tôi được biết thì Đường thị đang rẽ sang đầu tư vào mảng bất động sản, vừa hay thế mạnh của Tần thị chính là bất động sản, không biết là Đường tổng có hứng thú hợp tác với chúng tôi không?”
Đường Hinh Duyệt khi nghe ai nhắc đến ba chữ ‘bất động sản’ liền có phần hơi ác cảm. Dự cảm xấu từ việc hợp tác của ba cô và Phùng Thiệu Phong vẫn luôn khiến cô vô cùng bất an khi đưa Đường thị lấn sân sang mảng này.
Vấn đề các dự án ma của Phùng Thiệu Phong chưa được giải quyết thì hôm nay Tần Văn lại đến gợi ý muốn cô hợp tác khiến Đường Hinh Duyệt có phần hơi do dự, nói đúng hơn mà cô không có cam đảm để đánh cược một lần nữa.
Tần Văn nhìn thấy rõ sự lúng túng khó xử trên gương mặt của Đường Hinh Duyệt. Chuyện của cô và cha con Phùng Minh Hạo đương nhiên anh cũng có nghe qua anh cũng biết sự lúng túng của cô bây giờ là do đâu.
“Đường tổng có thể suy nghĩ về dự án của chúng tôi. Đương nhiên bất động sản bây giờ vẫn là miếng mồi ngon cho các doanh nghiệp. Đã ra làm ăn chắc chắn sẽ không tránh khỏi những lúc thất bại nhưng không phải vì một lần thất bại mà Đường tổng có ác cảm với lĩnh vực này chứ?”
Đường Hinh Duyệt nghe anh ta nói liền bật cười thành tiếng, cô cũng hiểu tâm trạng của mình bây giờ là như thế nào nhưng cô chắc chắn mình không nên hấp tấp bất cứ một lần nào nữa.
“Tần tổng nói phải, làm ăn thì phải có thắng có thua nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, bất động sản không phải là thế mạnh của Đường thị cho nên tôi đương nhiên phải cân nhắc cho thật kỹ không phải sao?”
“Đường tổng nói đúng, đây là toàn bộ tài liệu chúng tôi đã chuẩn bị. Hy vọng Đường tổng dành ít thời gian để xem qua.”
“Được rồi, có gì tôi sẽ trả lời anh sau.”
“Được, tôi đợi câu trả lời của cô. Hy vọng chúng ta có cơ hội hợp tác.”
“Cảm ơn Tần tổng.”
Tần Văn rời khỏi, Đường Hinh Duyệt cũng tham gia cuộc họp với các trưởng bộ phận để nghe mọi người báo cáo tình hình hoạt động của tập đoàn.
Đến trưa, Đường Hinh Duyệt mới có thời gian rảnh, cô lấy điện thoại ra gọi cho Phó Dịch Thần.
“Alo?”
“Anh đây.”
Đường Hinh Duyệt thấy anh nghe máy liền cất giọng hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
Phó Dịch Thần chẳng cần suy nghĩ liền đáp lời cô: “Đang nhớ em.”
“Thôi đi, em hỏi nghiêm túc mà.”
“Anh cũng trả lời nghiêm túc, anh đang nhớ em.”
“Thế anh có thời gian gặp em không?”
“Có.”
“Thế tối nay cho phép em mời Phó tổng đi ăn tối nhé?”
“Hửm?”
“Em có chuyện cần nghe ý kiến của anh.”
“Là chuyện gì thế?”
“Tối gặp đi rồi em nói anh nghe.”
“Ừ.”
“Anh ăn trưa chưa?”
“Anh chưa, vừa mới kết thúc cuộc họp xong. Em ăn gì chưa?”
“Em cũng như anh, vừa họp xong.”
“Hôm nay em có đến bệnh viện không?”
“Không có.”
“Em ăn trưa đi nhé, tan làm anh đến đón em.”
“Cũng được.”
“Vậy nhé, em ăn trưa đi.”
“Vâng, anh cũng ăn trưa đi.”
“Yêu em.”
Phó Dịch Thần tắt điện thoại, rời khỏi phòng họp. Hoàng Dịch Thần nhìn biểu cảm của anh khi nói chuyện với Đường Hinh Duyệt liền lắc đầu ngán ngẩm, Phó tổng nhà anh cũng có mặt như này sao?
Đường Hinh Duyệt tắt điện thoại, xuống căn tin của tập đoàn để dùng bữa trưa rồi tiếp tục công việc của mình.
Cô xem lại dự án hôm nay Tần Văn mang đến, ngẫm nghĩ khá nhiều nhưng Đường Hinh Duyệt vẫn không dám mạo hiểm đương đầu một lần nữa. Dù dự án Tần thị đưa ra rất chỉnh chu và tính khả thi rất cao hơn nữa Tần thị là một tập đoàn chuyên về bất động sản nên các dự án của họ có một sự đảm bảo nhất định so với cha con Phùng Minh Hạo.
Đường thị đang kinh doanh rất tốt khi đầu tư vào các khu resort, các số liệu tài chính thời gian gần đây đều cho thấy cô đang điều hành Đường thị đúng hướng và dần trở về đúng với quỹ đạo ban đầu. Việc rẽ hướng sang một mảng khác là chuyện không phải ngày một ngày hai là có thể quyết định. Đường Hinh Duyệt cần suy nghĩ thấu đáo tránh trường hợp như dự án hợp tác của ba cô và Phùng Thiệu Phong.
Đường Hinh Duyệt xác định rõ hướng đi cho tập đoàn của mình cũng như những việc cô cần làm sắp tới chính là tìm ra chứng cứ để vạch trần bộ mặt của Phùng Thiệu Phong.
“Anh không nghỉ ngơi đi, giờ này còn đến tập đoàn làm gì chứ.”
“Em nghỉ ngơi sớm đi. Anh xong việc sẽ trở về nghỉ ngơi.”
“Bây giờ đã khuya rồi, lúc anh xong việc chắc trời cũng đã sáng.”
“Sao thế? Sao lại bám người rồi?”
“Em không bám người. Chỉ là…”
“Những ngày ở Anh công việc tồn đọng rất nhiều, nếu anh không xử lý xong e là vị trí chủ tịch Quân Thần anh không ngồi được nữa đâu.” Phó Dịch Thần nghiêm túc giải thích cho cô hiểu.
“Được rồi. Anh lái xe cẩn thân, nhớ nghỉ ngơi sớm.”
“Tuân lệnh.”
Phó Dịch Thần chào tạm biệt cô rồi lái xe đến tập đoàn xử lý nốt phần công việc còn dang dở của mình.
Sáng sớm hôm sau, Đường Hinh Duyệt vẫn không thể tin rằng mình với Phó Dịch Thần đã thành một đôi, nhất thời có đôi chút lạ lẫm, không quen cho lắm.
Đường Hinh Duyệt cầm điện thoại lên xem, cô vui vẻ đọc tin nhắn do Phó Dịch Thần gửi đến. Cô soạn tin nhắn trả lời anh tâm trạng cũng hớn hở hơn hẳn, chuẩn bị đến tập đoàn làm việc.
Vừa đến sảnh tập đoàn, Đường Hinh Duyệt đã gặp Tần Văn và trợ lý của anh ta. Lễ tân nhìn thấy cô đến liền lễ phép chào hỏi.
“Đường tổng.”
“Ừ.”
“Tần tổng đợi chủ tịch, bảo là có chuyện cần bàn bạc.”
“Em sắp xếp dời cuộc họp sáng nay lại cho chị nhé.”
“Dạ được ạ.”
Đường Hinh Duyệt tiến về chỗ Tần Văn đang ngồi, lịch sự lên tiếng: “Tần tổng, anh tìm tôi sao?”
“Ừ, có chút việc cần bàn bạc với Đường tổng.”
“Mời anh vào phòng làm việc của tôi, đứng đây nói chuyện không tiện cho lắm.”
“Được.”
“Tần tổng, xin mời.”
Tần Văn đến tập đoàn Đường thị mục đích chính là thỏa thuận hợp tác các dự án có liên quan đến bất động sản vì thế mạnh của Tần thị chính là bất động sản.
“Tần tổng, mời ngồi.”
“Có chuyện gì Tần tổng cứ nói.”
“Để không mất thời gian của đôi bên thì xin phép tôi vào thẳng vấn đề.”
“Hiện tại, theo như tôi được biết thì Đường thị đang rẽ sang đầu tư vào mảng bất động sản, vừa hay thế mạnh của Tần thị chính là bất động sản, không biết là Đường tổng có hứng thú hợp tác với chúng tôi không?”
Đường Hinh Duyệt khi nghe ai nhắc đến ba chữ ‘bất động sản’ liền có phần hơi ác cảm. Dự cảm xấu từ việc hợp tác của ba cô và Phùng Thiệu Phong vẫn luôn khiến cô vô cùng bất an khi đưa Đường thị lấn sân sang mảng này.
Vấn đề các dự án ma của Phùng Thiệu Phong chưa được giải quyết thì hôm nay Tần Văn lại đến gợi ý muốn cô hợp tác khiến Đường Hinh Duyệt có phần hơi do dự, nói đúng hơn mà cô không có cam đảm để đánh cược một lần nữa.
Tần Văn nhìn thấy rõ sự lúng túng khó xử trên gương mặt của Đường Hinh Duyệt. Chuyện của cô và cha con Phùng Minh Hạo đương nhiên anh cũng có nghe qua anh cũng biết sự lúng túng của cô bây giờ là do đâu.
“Đường tổng có thể suy nghĩ về dự án của chúng tôi. Đương nhiên bất động sản bây giờ vẫn là miếng mồi ngon cho các doanh nghiệp. Đã ra làm ăn chắc chắn sẽ không tránh khỏi những lúc thất bại nhưng không phải vì một lần thất bại mà Đường tổng có ác cảm với lĩnh vực này chứ?”
Đường Hinh Duyệt nghe anh ta nói liền bật cười thành tiếng, cô cũng hiểu tâm trạng của mình bây giờ là như thế nào nhưng cô chắc chắn mình không nên hấp tấp bất cứ một lần nào nữa.
“Tần tổng nói phải, làm ăn thì phải có thắng có thua nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, bất động sản không phải là thế mạnh của Đường thị cho nên tôi đương nhiên phải cân nhắc cho thật kỹ không phải sao?”
“Đường tổng nói đúng, đây là toàn bộ tài liệu chúng tôi đã chuẩn bị. Hy vọng Đường tổng dành ít thời gian để xem qua.”
“Được rồi, có gì tôi sẽ trả lời anh sau.”
“Được, tôi đợi câu trả lời của cô. Hy vọng chúng ta có cơ hội hợp tác.”
“Cảm ơn Tần tổng.”
Tần Văn rời khỏi, Đường Hinh Duyệt cũng tham gia cuộc họp với các trưởng bộ phận để nghe mọi người báo cáo tình hình hoạt động của tập đoàn.
Đến trưa, Đường Hinh Duyệt mới có thời gian rảnh, cô lấy điện thoại ra gọi cho Phó Dịch Thần.
“Alo?”
“Anh đây.”
Đường Hinh Duyệt thấy anh nghe máy liền cất giọng hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
Phó Dịch Thần chẳng cần suy nghĩ liền đáp lời cô: “Đang nhớ em.”
“Thôi đi, em hỏi nghiêm túc mà.”
“Anh cũng trả lời nghiêm túc, anh đang nhớ em.”
“Thế anh có thời gian gặp em không?”
“Có.”
“Thế tối nay cho phép em mời Phó tổng đi ăn tối nhé?”
“Hửm?”
“Em có chuyện cần nghe ý kiến của anh.”
“Là chuyện gì thế?”
“Tối gặp đi rồi em nói anh nghe.”
“Ừ.”
“Anh ăn trưa chưa?”
“Anh chưa, vừa mới kết thúc cuộc họp xong. Em ăn gì chưa?”
“Em cũng như anh, vừa họp xong.”
“Hôm nay em có đến bệnh viện không?”
“Không có.”
“Em ăn trưa đi nhé, tan làm anh đến đón em.”
“Cũng được.”
“Vậy nhé, em ăn trưa đi.”
“Vâng, anh cũng ăn trưa đi.”
“Yêu em.”
Phó Dịch Thần tắt điện thoại, rời khỏi phòng họp. Hoàng Dịch Thần nhìn biểu cảm của anh khi nói chuyện với Đường Hinh Duyệt liền lắc đầu ngán ngẩm, Phó tổng nhà anh cũng có mặt như này sao?
Đường Hinh Duyệt tắt điện thoại, xuống căn tin của tập đoàn để dùng bữa trưa rồi tiếp tục công việc của mình.
Cô xem lại dự án hôm nay Tần Văn mang đến, ngẫm nghĩ khá nhiều nhưng Đường Hinh Duyệt vẫn không dám mạo hiểm đương đầu một lần nữa. Dù dự án Tần thị đưa ra rất chỉnh chu và tính khả thi rất cao hơn nữa Tần thị là một tập đoàn chuyên về bất động sản nên các dự án của họ có một sự đảm bảo nhất định so với cha con Phùng Minh Hạo.
Đường thị đang kinh doanh rất tốt khi đầu tư vào các khu resort, các số liệu tài chính thời gian gần đây đều cho thấy cô đang điều hành Đường thị đúng hướng và dần trở về đúng với quỹ đạo ban đầu. Việc rẽ hướng sang một mảng khác là chuyện không phải ngày một ngày hai là có thể quyết định. Đường Hinh Duyệt cần suy nghĩ thấu đáo tránh trường hợp như dự án hợp tác của ba cô và Phùng Thiệu Phong.
Đường Hinh Duyệt xác định rõ hướng đi cho tập đoàn của mình cũng như những việc cô cần làm sắp tới chính là tìm ra chứng cứ để vạch trần bộ mặt của Phùng Thiệu Phong.
/64
|