Phó phu nhân nhìn đứa con trai của mình liền lắc đầu ngán ngẩm. Con trai bà cũng đẹp trai, tài giỏi nhưng bao nhiêu năm qua chẳng thấy anh qua lại với bất kỳ cô gái nào. Nhiều gia tộc cũng ngỏ ý liên hôn cùng Phó gia nhưng đều bị Phó Dịch Thần gạt sang một bên.
“Ba mẹ về đây là vì con bị thương hay về đây để giục con kết hôn?”
“Cả hai.”
Phó Dịch Thần: “...”
Phó Dịch Thần nằm quay người vào bên trong: “Ba mẹ về đi, con muốn nghỉ ngơi.”
“Cuối tuần này Lucsi về nước. Nếu con không có vấn đề gì thì về nhà một chuyến.”
“Con đương nhiên không có vấn đề gì, người có vấn đề là cô ta ấy. Bám theo con mãi không biết chán à.”
“Cái thằng này.”
“Không nói nhiều, dù con có muốn hay không thì cuối tuần này bắt buộc phải có mặt ở nhà.” Phó Quân Tùng ra lệnh.
“Lucsi có gì không tốt, sao hết lần này đến lần khác con có ác cảm với con bé vậy?”
Phó Dịch Thần vẫn giữ nguyên thái độ, anh quay sát người vào bên trong vách tường, không hề có ý định lên tiếng trả lời Phó phu nhân.
Phó Quân Tùng và vợ ở lại bệnh viện xem tình hình của Phó Dịch Thần một lúc, căn dặn Hoàng Dịch Dương sau đó liền rời đi.
Phó Dịch Thần quay người vào trong, nằm yên bất động mãi đến khi Đường Hinh Duyệt anh cũng không hề hay biết.
“Con đã bảo là không cưới cô ấy, mẹ thích thì đi mà cưới.” Phó Dịch Thần hậm hực, khó chịu lên tiếng.
Đường Hinh Duyệt tay đang cầm dụng cụ để rửa vết thương, nghe giọng anh có chút khó chịu liền lên tiếng: “Đến giờ rửa vết thương rồi.”
Phó Dịch Thần nghe tiếng cô mới chầm chậm quay người sang, ngồi im lặng để Đường Hinh Duyệt rửa vết thương cho mình.
Đường Hinh Duyệt thao tác chuyên nghiệp, chỉ trong chốc lát đã làm xong. Phó Dịch Thần nhìn thế nào cũng không thể hiểu được một cô gái trẻ như cô lại có thể công tác ở một trong những bệnh viện trọng điểm của thành phố như vậy, chuyên môn nghiệp vụ có vẻ vô cùng tốt.
Đường Hinh Duyệt nhìn thấy anh cứ nhìn mình mãi liền khó chịu lên tiếng: “Nhìn tôi làm gì? Sợ tôi hại anh à, hay không tin vào chuyên môn của tôi?”
Phó Dịch Thần nghe cô nói liền bật cười: “Không, chỉ đang thắc mắc một cô gái trẻ như cô sao có thể vào được bệnh viện này công tác, lại còn được phân bổ đảm nhận làm bác sĩ chính trong cuộc phẩu thuật của tôi.”
“Đã 28 tuổi rồi, không còn trẻ nữa. Người cứu anh là tôi đó, đừng có nghi ngờ chuyên môn của tôi.”
Đường Hinh Duyệt nhìn anh ở cự ly gần như này mới nhận ra, quả thật người đàn ông trước mặt vô cùng điển trai, thân hình vô cùng rắn chắc khiến bất kỳ cô gái nào tiếp xúc với anh đều muốn chiếm làm của riêng nhưng Đường Hinh Duyệt là ngoại lệ.
Cô thôi không để tâm đến anh nữa, cô dọn dẹp dụng cụ y tế liền rời đi, cũng không quên dặn dò: “Đừng để vết thương đụng nước.”
Phó Dịch Thần nhìu mày: “Lần trước đã dặn rồi, không cần lúc nào cũng nói đi nói lại một câu mãi thế. Tôi không phải con nít.”
“Ừ, miệng vết thương cũng dần khép lại rồi. Chú ý ăn uống, vài hôm nữa có thể xuất viện.”
“Cảm ơn.”
Chiều tối, Đường Hinh Duyệt hết ca trực liền cởi bỏ cái blouse, cầm lấy túi xách rời khỏi bệnh viện.
“Yến Giang, tớ hết ca rồi. Tớ về trước nhé.”
“Ừ.”
Yến Giang vừa là bạn thân vừa là đồng nghiệp của Đường Hinh Duyệt, cả hai đã quen biết năm từ những năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường.
[...]
Tại nhà họ Đường.
Đường Hinh Duyệt vừa về đến nhà đã nhìn thấy ông bà Đường ngồi ở phòng khách đợi sẵn. Đường Hinh Duyệt cởi bỏ giày cao gót, lễ phép lên tiếng: “Ba mẹ, con mới về.”
“Ừ. Con ngồi vào đi, bố mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Đường Hinh Duyệt cất túi xách, cô ngồi ngay ngắn xuống sofa: “Có chuyện gì thế ạ?”
“Cuối tuần này con sắp xếp thời gian để xem mắt con trai nhà họ Phùng, nếu hợp thì hai đứa lãnh chứng luôn đi.” Đường Đức Chính lên tiếng.
Đường Hinh Duyệt nghe ba cô nói về chuyện xem mắt rồi lãnh chứng như một chuyển cỏn con không đáng để cân nhắc suy nghĩ liền lên tiếng phản bác: “Con có phải là mớ rau ngoài chợ đâu mà ba mẹ nói gả là gả thế ạ?”
“Con ăn nói với ba như thế hả Hinh Duyệt?”
“Ba mẹ đã chiều lòng con một lần để con học chuyên ngành mình thích, không bắt ép con nối nghiệp gia đình nhưng chuyện hôn nhân lần này nhất định sẽ phải do ba mẹ sắp xếp.” Bà Tô Tuyết Thanh cất giọng.
“Chiều lòng con sao ạ? Chiều lòng con mà con vừa phải làm bác sĩ vừa phải đến tập đoàn làm việc sao ạ? Ba mẹ cũng thừa biết con không thích làm kinh doanh, con chỉ thích làm bác sĩ nhưng vẫn cố bắt ép con. Đến cả chuyện hôn nhân cả đời của con ba mẹ cũng không cho con có quyền lựa chọn. Như thế là chiều lòng con sao ạ?”
Đường Đức Chính nghe cô nói liền tức giận đập bàn, lớn tiếng mắng: “Hỗn láo.”
“Anh đừng tức giận, con còn nhỏ có gì từ từ nói.”
Nói rồi, bà quay sang Đường Hinh Duyệt, nhỏ giọng hỏi: “Con trai nhà họ Phùng vừa đẹp trai lại tài giỏi có chỗ nào mà không thích hợp với con chứ?”
“Mẹ thừa biết hắn ta là loại người gì mà. Ai chẳng biết hắn đào hoa, lăng nhăng ra sao, mẹ còn muốn con gái mẹ gả cho hắn.”
“Đẹp trai, tài giỏi sao? Đường Hinh Duyệt con thà ế cả đời chứ không bao giờ gả cho loại đàn ông bất tài vô dụng như hắn ta. Dù cho trên đời này có mình hắn ta là đàn ông thì con thà rằng yêu phụ nữ còn hơn.”
“Thú thật với con thì nhà chúng ta có một hợp đồng làm ăn với nhà họ Phùng, nếu như mối hôn sự này thành, có được sự hậu thuẫn của nhà họ thì tập đoàn mới có thể trụ vững.”
Đường Hinh Duyệt nghe mẹ cô nói, cũng chẳng biết trong đó lời nào là thật lời nào là giả, mỗi khi nhắc đến chuyện hôn sự của cô, hầu như đều sẽ có lý do này.
Đường Hinh Duyệt lắc đầu ngán ngẩm: “Ba mẹ còn định lấy lý do này cho đến bao giờ ạ? Nhà họ Đường từ lúc nào phải cần gia tộc khác hậu thuẫn thì mới đứng vững được thế ạ? Nhà họ Phùng mà cũng đòi làm hậu thuẫn cho nhà ta á, ba mẹ thật khéo đùa.”
“Dù muốn hay không thì mối hôn sự này nhất định phải thành.” Đường Đức Chính quả quyết mặc cho Đường Hinh Duyệt có phản đối kịch liệt như thế nào đi chăng nữa.
“Ba...”
“Con không được phép ý kiến.”
“Được. Vậy ba mẹ tuyên bố phá sản xem hắn ta có còn muốn lấy con gái ba mẹ về làm vợ nữa hay không?”
“Hắn ta chắc cũng không biết con đã về nước được vài năm nay có đúng không ạ? Nếu ba mẹ nói con bị tai nạn bên nước ngoài, bây giờ dung nhan bị hủy hoại, đến khả năng tự chăm sóc mình cũng không còn xem hắn ta còn có muốn cưới con không?”
“Ba mẹ sống từng tuổi này lẽ nào không biết mục đích của bọn họ? Cứ như thế đem gả con cho hắn ta mà không chút do dự nào thế ạ. Ba mẹ có xem con là con gái của ba mẹ không?”
Trước những câu hỏi của Đường Hinh Duyệt, ông bà Đường chọn cách im lặng không trả lời cô nhưng dường như bấy nhiêu là chưa đủ, họ vẫn một mực muốn gả cô cho tên bất tài họ Phùng kia.
“Ba mẹ về đây là vì con bị thương hay về đây để giục con kết hôn?”
“Cả hai.”
Phó Dịch Thần: “...”
Phó Dịch Thần nằm quay người vào bên trong: “Ba mẹ về đi, con muốn nghỉ ngơi.”
“Cuối tuần này Lucsi về nước. Nếu con không có vấn đề gì thì về nhà một chuyến.”
“Con đương nhiên không có vấn đề gì, người có vấn đề là cô ta ấy. Bám theo con mãi không biết chán à.”
“Cái thằng này.”
“Không nói nhiều, dù con có muốn hay không thì cuối tuần này bắt buộc phải có mặt ở nhà.” Phó Quân Tùng ra lệnh.
“Lucsi có gì không tốt, sao hết lần này đến lần khác con có ác cảm với con bé vậy?”
Phó Dịch Thần vẫn giữ nguyên thái độ, anh quay sát người vào bên trong vách tường, không hề có ý định lên tiếng trả lời Phó phu nhân.
Phó Quân Tùng và vợ ở lại bệnh viện xem tình hình của Phó Dịch Thần một lúc, căn dặn Hoàng Dịch Dương sau đó liền rời đi.
Phó Dịch Thần quay người vào trong, nằm yên bất động mãi đến khi Đường Hinh Duyệt anh cũng không hề hay biết.
“Con đã bảo là không cưới cô ấy, mẹ thích thì đi mà cưới.” Phó Dịch Thần hậm hực, khó chịu lên tiếng.
Đường Hinh Duyệt tay đang cầm dụng cụ để rửa vết thương, nghe giọng anh có chút khó chịu liền lên tiếng: “Đến giờ rửa vết thương rồi.”
Phó Dịch Thần nghe tiếng cô mới chầm chậm quay người sang, ngồi im lặng để Đường Hinh Duyệt rửa vết thương cho mình.
Đường Hinh Duyệt thao tác chuyên nghiệp, chỉ trong chốc lát đã làm xong. Phó Dịch Thần nhìn thế nào cũng không thể hiểu được một cô gái trẻ như cô lại có thể công tác ở một trong những bệnh viện trọng điểm của thành phố như vậy, chuyên môn nghiệp vụ có vẻ vô cùng tốt.
Đường Hinh Duyệt nhìn thấy anh cứ nhìn mình mãi liền khó chịu lên tiếng: “Nhìn tôi làm gì? Sợ tôi hại anh à, hay không tin vào chuyên môn của tôi?”
Phó Dịch Thần nghe cô nói liền bật cười: “Không, chỉ đang thắc mắc một cô gái trẻ như cô sao có thể vào được bệnh viện này công tác, lại còn được phân bổ đảm nhận làm bác sĩ chính trong cuộc phẩu thuật của tôi.”
“Đã 28 tuổi rồi, không còn trẻ nữa. Người cứu anh là tôi đó, đừng có nghi ngờ chuyên môn của tôi.”
Đường Hinh Duyệt nhìn anh ở cự ly gần như này mới nhận ra, quả thật người đàn ông trước mặt vô cùng điển trai, thân hình vô cùng rắn chắc khiến bất kỳ cô gái nào tiếp xúc với anh đều muốn chiếm làm của riêng nhưng Đường Hinh Duyệt là ngoại lệ.
Cô thôi không để tâm đến anh nữa, cô dọn dẹp dụng cụ y tế liền rời đi, cũng không quên dặn dò: “Đừng để vết thương đụng nước.”
Phó Dịch Thần nhìu mày: “Lần trước đã dặn rồi, không cần lúc nào cũng nói đi nói lại một câu mãi thế. Tôi không phải con nít.”
“Ừ, miệng vết thương cũng dần khép lại rồi. Chú ý ăn uống, vài hôm nữa có thể xuất viện.”
“Cảm ơn.”
Chiều tối, Đường Hinh Duyệt hết ca trực liền cởi bỏ cái blouse, cầm lấy túi xách rời khỏi bệnh viện.
“Yến Giang, tớ hết ca rồi. Tớ về trước nhé.”
“Ừ.”
Yến Giang vừa là bạn thân vừa là đồng nghiệp của Đường Hinh Duyệt, cả hai đã quen biết năm từ những năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường.
[...]
Tại nhà họ Đường.
Đường Hinh Duyệt vừa về đến nhà đã nhìn thấy ông bà Đường ngồi ở phòng khách đợi sẵn. Đường Hinh Duyệt cởi bỏ giày cao gót, lễ phép lên tiếng: “Ba mẹ, con mới về.”
“Ừ. Con ngồi vào đi, bố mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Đường Hinh Duyệt cất túi xách, cô ngồi ngay ngắn xuống sofa: “Có chuyện gì thế ạ?”
“Cuối tuần này con sắp xếp thời gian để xem mắt con trai nhà họ Phùng, nếu hợp thì hai đứa lãnh chứng luôn đi.” Đường Đức Chính lên tiếng.
Đường Hinh Duyệt nghe ba cô nói về chuyện xem mắt rồi lãnh chứng như một chuyển cỏn con không đáng để cân nhắc suy nghĩ liền lên tiếng phản bác: “Con có phải là mớ rau ngoài chợ đâu mà ba mẹ nói gả là gả thế ạ?”
“Con ăn nói với ba như thế hả Hinh Duyệt?”
“Ba mẹ đã chiều lòng con một lần để con học chuyên ngành mình thích, không bắt ép con nối nghiệp gia đình nhưng chuyện hôn nhân lần này nhất định sẽ phải do ba mẹ sắp xếp.” Bà Tô Tuyết Thanh cất giọng.
“Chiều lòng con sao ạ? Chiều lòng con mà con vừa phải làm bác sĩ vừa phải đến tập đoàn làm việc sao ạ? Ba mẹ cũng thừa biết con không thích làm kinh doanh, con chỉ thích làm bác sĩ nhưng vẫn cố bắt ép con. Đến cả chuyện hôn nhân cả đời của con ba mẹ cũng không cho con có quyền lựa chọn. Như thế là chiều lòng con sao ạ?”
Đường Đức Chính nghe cô nói liền tức giận đập bàn, lớn tiếng mắng: “Hỗn láo.”
“Anh đừng tức giận, con còn nhỏ có gì từ từ nói.”
Nói rồi, bà quay sang Đường Hinh Duyệt, nhỏ giọng hỏi: “Con trai nhà họ Phùng vừa đẹp trai lại tài giỏi có chỗ nào mà không thích hợp với con chứ?”
“Mẹ thừa biết hắn ta là loại người gì mà. Ai chẳng biết hắn đào hoa, lăng nhăng ra sao, mẹ còn muốn con gái mẹ gả cho hắn.”
“Đẹp trai, tài giỏi sao? Đường Hinh Duyệt con thà ế cả đời chứ không bao giờ gả cho loại đàn ông bất tài vô dụng như hắn ta. Dù cho trên đời này có mình hắn ta là đàn ông thì con thà rằng yêu phụ nữ còn hơn.”
“Thú thật với con thì nhà chúng ta có một hợp đồng làm ăn với nhà họ Phùng, nếu như mối hôn sự này thành, có được sự hậu thuẫn của nhà họ thì tập đoàn mới có thể trụ vững.”
Đường Hinh Duyệt nghe mẹ cô nói, cũng chẳng biết trong đó lời nào là thật lời nào là giả, mỗi khi nhắc đến chuyện hôn sự của cô, hầu như đều sẽ có lý do này.
Đường Hinh Duyệt lắc đầu ngán ngẩm: “Ba mẹ còn định lấy lý do này cho đến bao giờ ạ? Nhà họ Đường từ lúc nào phải cần gia tộc khác hậu thuẫn thì mới đứng vững được thế ạ? Nhà họ Phùng mà cũng đòi làm hậu thuẫn cho nhà ta á, ba mẹ thật khéo đùa.”
“Dù muốn hay không thì mối hôn sự này nhất định phải thành.” Đường Đức Chính quả quyết mặc cho Đường Hinh Duyệt có phản đối kịch liệt như thế nào đi chăng nữa.
“Ba...”
“Con không được phép ý kiến.”
“Được. Vậy ba mẹ tuyên bố phá sản xem hắn ta có còn muốn lấy con gái ba mẹ về làm vợ nữa hay không?”
“Hắn ta chắc cũng không biết con đã về nước được vài năm nay có đúng không ạ? Nếu ba mẹ nói con bị tai nạn bên nước ngoài, bây giờ dung nhan bị hủy hoại, đến khả năng tự chăm sóc mình cũng không còn xem hắn ta còn có muốn cưới con không?”
“Ba mẹ sống từng tuổi này lẽ nào không biết mục đích của bọn họ? Cứ như thế đem gả con cho hắn ta mà không chút do dự nào thế ạ. Ba mẹ có xem con là con gái của ba mẹ không?”
Trước những câu hỏi của Đường Hinh Duyệt, ông bà Đường chọn cách im lặng không trả lời cô nhưng dường như bấy nhiêu là chưa đủ, họ vẫn một mực muốn gả cô cho tên bất tài họ Phùng kia.
/64
|