Được sự đồng ý của ba mẹ Tần Văn, Đường Hinh Duyệt cùng các y bác sĩ lập tức chuẩn bị dụng cụ chuẩn bị tiến hành cuộc phẩu thuật cho Tần Văn.
Đường Hinh Duyệt mặc đồ bảo hộ, chuẩn bị sẵn sàng, cô nói với các đồng nghiệp của mình: “Nhanh, chuẩn bị dụng cụ phẩu thuật.”
“Vâng, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Ca phẩu thuật có thể bắt đầu thưa bác sĩ.”
Đường Hinh Duyệt tỉ mỉ quan sát vết thương: “Viên đạn nằm gần tim, rất nguy hiểm. Mọi người phải cực kỳ chú ý.”
“Bác sĩ tôi đã cầm máu tạm thời.”
“Tốt, chuẩn bị dụng cụ để lấy viên đạn ra.”
“Mạch bệnh nhân đang yếu dần.” Y tá vội vàng lên tiếng báo cáo tình hình.
Đường Hinh Duyệt tập trung cao độ: “Nhanh truyền thêm máu, giữ nhịp tim cho bệnh nhân. Nhanh...”
Ca phẩu thuật diễn ra trong nhiều giờ liền, ai nấy đều căng thẳng tột cùng cuối cùng Đường Hinh Duyệt cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: “Viên đạn đã được lấy ra thành công.”
Mọi người đều vui mừng: “Ca phẩu thuật thành công rồi, bác sĩ Đường.”
Đường Hinh Duyệt cho chuyển Tần Văn sang phòng hồi sức để tiếp tục theo dõi tình hình. Cô ra bên ngoài, nhìn hình ảnh mệt mỏi của ông bà Tần khiến cô vô cùng xót xa.
Nhìn thấy Đường Hinh Duyệt bước ra, Tần phu nhân gấp gáp chạy đến: “Sao rồi bác sĩ? Ca phẩu thuật của Tần Văn... Con tôi sao rồi bác sĩ?”
“Ca phẩu thuật đã diễn ra thành công, Tần tổng đã được đưa sang phòng hồi sức để tiếp tục theo dõi.”
Dáng vẻ vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt của ông bà Tần: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn cô nhiều lắm.”
“Đây là công việc của cháu. Đợi Tần tổng ổn định, hai bác có thể vào thăm.”
“Cảm ơn bác sĩ Đường.”
Sau ca phẩu thuật của Tần Văn, Đường Hinh Duyệt được bệnh viện cho nghỉ phép vài ngày. Cô trở về Đường gia để nghỉ ngơi lấy lại sức sau đó mới đến Đường thị làm việc.
Đường Hinh Duyệt trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi, thiếu ngủ khi phải làm việc liên tục. Đường phu nhân nhìn thấy cô liền lo lắng hỏi: “Hinh Duyệt, con sao thế?”
“Con có ca phẩu thuật ở bệnh viện. Bây giờ con rất mệt, con lên ngủ một lát.”
“Ừ, thế con lên phòng nghỉ ngơi đi. Mẹ làm chút đồ bổ cho con.”
“Cảm ơn mẹ.”
Đường Hinh Duyệt vừa lên đến phòng đã nằm dài ra giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Đường phu nhân chuẩn bị một ít đồ ăn cho Đường Hinh Duyệt để lúc cô thức dậy sẽ có đồ ăn để cô ăn một ít lót bụng. Tính chất công việc khiến Đường Hinh Duyệt dễ có cảm giác mất thăng bằng dẫn đến stress.
Đến chiều tối, Đường Hinh Duyệt cuối cùng cũng đã tỉnh giấc, cô vào vệ sinh cá nhân, tắm rửa sạch sẽ sau đó mới xuống nhà.
“Mẹ ơi.”
Đường phu nhân nhìn thấy Đường Hinh Duyệt đã dậy liền lên tiếng: “Dậy rồi đấy à, có đồ ăn mẹ làm rồi ở trông bếp. Con ăn đi kẻo đói.”
“Vâng ạ, cảm ơn mẹ.”
Đường Hinh Duyệt vào phòng bếp vui vẻ thưởng thức bữa ăn do chính tay mẹ cô chuẩn bị. Chiếc bụng đói meo của cô cuối cùng cũng đã được lắp đầy.
Đường Hinh Duyệt ngồi ở phòng khách nói chuyện với Đườngphu nhân một lúc rồi lại tiếp tục trở về phòng làm việc. Cô cần xem qua tình hình thời gian gần đây của Đường thị vì thời gian gần đây cô ít khi đến Đường thị. Đường Hinh Duyệt biết thời gian này cô phải theo sát Đường thị, từng đường đi nước bước đều phải được tính toán kỹ lưỡng nếu không dù có mười Phó Dịch Thần cũng không thể cứu nổi cô một lần nữa.
Chiếc áo vest của Phó Dịch Thần vẫn còn được treo gọn ở một góc phòng của Đường Hinh Duyệt. Chiếc áo đã được cô giặt sạch, cũng đã ủi phẳng nhưng vì bận bịu nên cô vẫn chưa thể trả nó về với chủ.
Đường Hinh Duyệt xử lý công việc xong xuôi, cô chuẩn bị skincare để đi ngủ thì phát hiện cô vẫn chưa trả lại chiếc áo vest cho Phó Dịch Thần.
Cô cầm lấy điện thoại, chần chừ không biết có nên nhắn tin cho Phó Dịch Thần hay không nhưng dù sao chiếc áo này cô không thể giữ. Cô chủ động liên lạc với anh ta chỉ đơn giản là muốn trả áo ngoài ra không còn bất kỳ mục đích nào khác.
Đường Hinh Duyệt nhìn đồng hồ cũng đã khá trễ, cô ngại sẽ làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của Phó Dịch Thần nên quyết định nhắn tin thay vì gọi cho anh ta.
“Xin chào Phó tổng, tôi là Đường Hinh Duyệt. Xin lỗi vì đã nhắn tin cho anh vào giờ này, không biết khi nào Phó tổng có thời gian rảnh để tôi có thể trả lại áo cho anh.”
Phó Dịch Thần hình như là đang trong quán bar cùng bạn của mình. Chiếc nhạc ồn ào nhưng tin nhắn của Đường Hinh Duyệt vừa gửi tới anh liền cầm lấy mở lên xem. Việc đâu tiên anh ta làm không phải trả lời tin nhắn của cô mà là lưu lại số điện thoại của cô, lại còn cẩn thận ghi nhớ số điện thoại của Đường Hinh Duyệt.
Thấy Phó Dịch Thần cứ chăm chú nhìn vào điện thoại, một người bạn của anh liền lên tiếng: “Thần, cậu có bạn gái sao?”
“Hửm?”
“Vẻ mặt này đích thị là Phó tổng của chúng ta đang yêu. Mọi người nói xem có phải không?”
“Phải, phải.” Mọi người liền đồng thanh đáp.
Phó Dịch Thần cau mày, miệng thốt ra vỏn vẹn hai chữ: “Bậy bạ.”
“Các cậu cứ chơi tiếp đi, tớ ra ngoài có chút việc.”
Phó Dịch Thần cầm điện thoại đi ra bên ngoài, anh không trả lời tin nhắn mà trực tiếp gọi điện thoại cho Đường Hinh Duyệt chỉ đơn giản là gọi điện anh có thể nghe được giọng nói của cô.
“Alo.”
“Là tôi.”
“Phó tổng?”
“Ừ.”
Đường Hinh Duyệt nghe thấy tiếng nhạc sập sình phát ra từ phía Phó Dịch Thần, cô dè dặt lên tiếng: “Phó tổng, anh đang ở quán bar sao?”
“Ừ.”
“Thế khi nào anh rảnh, anh có thể trả lời tin nhắn cho tôi cũng được.” Đường Hinh Duyệt sợ cản trở công việc của anh nên đề nghị anh nhắn tin.
Phó Dịch Thần sợ cô tắt máy liền vội vàng đáp: “Không cần đâu, Đường tiểu thư có chuyện gì cứ nói.”
“À, xin lỗi Phó tổng, thời gian gần đây tôi hơi bận nên chưa thể trả lại áo vest cho anh được.”
“Không gấp.”
“Mai anh có thời gian rảnh không?”
Phó Dịch Thần ngẫm nghĩ: “Rảnh.”
Đường Hinh Duyệt nghe anh nói rảnh liền đề nghị: “Tôi mời anh ăn trưa sẵn tiện trả áo cho anh, có được không?”
“Ăn trưa?”
“Có vấn đề gì sao ạ?”
“Trưa mai tôi không rảnh.” Phó Dịch Thần dửng dưng đáp.
“Không phải anh vừa nói ngày mai rảnh sao?”
“Ngày nay tôi có cuộc họp, nhanh nhất cũng phải đến sáu hoặc bảy giờ tối mới có thể kết thúc. Nếu Đường tiểu thư không ngại thì tôi mời cô ăn tối, sẵn tiện lấy lại áo. Thế nào?”
Đường Hinh Duyệt lưỡng lự nhưng nếu không trả lại áo vest cho Phó Dịch Thần e rằng cô sẽ không có thời gian: “Được.”
“Được rồi, xong việc tôi đến đón cô.”
“Đón tôi? Anh biết tôi ở đâu không mà bảo đến đón?”
Đường Hinh Duyệt có vẻ nghi ngờ nhân sinh nhẹ, chỉ là trả áo vest cho anh thôi mà sao quan miệng anh lại nghe giống như cả hai đang hẹn hò vậy chứ.
“Tới đó cô gửi định vị cho tôi, như thế đã được rồi chứ?”
Đường Hinh Duyệt mặc đồ bảo hộ, chuẩn bị sẵn sàng, cô nói với các đồng nghiệp của mình: “Nhanh, chuẩn bị dụng cụ phẩu thuật.”
“Vâng, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Ca phẩu thuật có thể bắt đầu thưa bác sĩ.”
Đường Hinh Duyệt tỉ mỉ quan sát vết thương: “Viên đạn nằm gần tim, rất nguy hiểm. Mọi người phải cực kỳ chú ý.”
“Bác sĩ tôi đã cầm máu tạm thời.”
“Tốt, chuẩn bị dụng cụ để lấy viên đạn ra.”
“Mạch bệnh nhân đang yếu dần.” Y tá vội vàng lên tiếng báo cáo tình hình.
Đường Hinh Duyệt tập trung cao độ: “Nhanh truyền thêm máu, giữ nhịp tim cho bệnh nhân. Nhanh...”
Ca phẩu thuật diễn ra trong nhiều giờ liền, ai nấy đều căng thẳng tột cùng cuối cùng Đường Hinh Duyệt cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: “Viên đạn đã được lấy ra thành công.”
Mọi người đều vui mừng: “Ca phẩu thuật thành công rồi, bác sĩ Đường.”
Đường Hinh Duyệt cho chuyển Tần Văn sang phòng hồi sức để tiếp tục theo dõi tình hình. Cô ra bên ngoài, nhìn hình ảnh mệt mỏi của ông bà Tần khiến cô vô cùng xót xa.
Nhìn thấy Đường Hinh Duyệt bước ra, Tần phu nhân gấp gáp chạy đến: “Sao rồi bác sĩ? Ca phẩu thuật của Tần Văn... Con tôi sao rồi bác sĩ?”
“Ca phẩu thuật đã diễn ra thành công, Tần tổng đã được đưa sang phòng hồi sức để tiếp tục theo dõi.”
Dáng vẻ vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt của ông bà Tần: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn cô nhiều lắm.”
“Đây là công việc của cháu. Đợi Tần tổng ổn định, hai bác có thể vào thăm.”
“Cảm ơn bác sĩ Đường.”
Sau ca phẩu thuật của Tần Văn, Đường Hinh Duyệt được bệnh viện cho nghỉ phép vài ngày. Cô trở về Đường gia để nghỉ ngơi lấy lại sức sau đó mới đến Đường thị làm việc.
Đường Hinh Duyệt trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi, thiếu ngủ khi phải làm việc liên tục. Đường phu nhân nhìn thấy cô liền lo lắng hỏi: “Hinh Duyệt, con sao thế?”
“Con có ca phẩu thuật ở bệnh viện. Bây giờ con rất mệt, con lên ngủ một lát.”
“Ừ, thế con lên phòng nghỉ ngơi đi. Mẹ làm chút đồ bổ cho con.”
“Cảm ơn mẹ.”
Đường Hinh Duyệt vừa lên đến phòng đã nằm dài ra giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Đường phu nhân chuẩn bị một ít đồ ăn cho Đường Hinh Duyệt để lúc cô thức dậy sẽ có đồ ăn để cô ăn một ít lót bụng. Tính chất công việc khiến Đường Hinh Duyệt dễ có cảm giác mất thăng bằng dẫn đến stress.
Đến chiều tối, Đường Hinh Duyệt cuối cùng cũng đã tỉnh giấc, cô vào vệ sinh cá nhân, tắm rửa sạch sẽ sau đó mới xuống nhà.
“Mẹ ơi.”
Đường phu nhân nhìn thấy Đường Hinh Duyệt đã dậy liền lên tiếng: “Dậy rồi đấy à, có đồ ăn mẹ làm rồi ở trông bếp. Con ăn đi kẻo đói.”
“Vâng ạ, cảm ơn mẹ.”
Đường Hinh Duyệt vào phòng bếp vui vẻ thưởng thức bữa ăn do chính tay mẹ cô chuẩn bị. Chiếc bụng đói meo của cô cuối cùng cũng đã được lắp đầy.
Đường Hinh Duyệt ngồi ở phòng khách nói chuyện với Đườngphu nhân một lúc rồi lại tiếp tục trở về phòng làm việc. Cô cần xem qua tình hình thời gian gần đây của Đường thị vì thời gian gần đây cô ít khi đến Đường thị. Đường Hinh Duyệt biết thời gian này cô phải theo sát Đường thị, từng đường đi nước bước đều phải được tính toán kỹ lưỡng nếu không dù có mười Phó Dịch Thần cũng không thể cứu nổi cô một lần nữa.
Chiếc áo vest của Phó Dịch Thần vẫn còn được treo gọn ở một góc phòng của Đường Hinh Duyệt. Chiếc áo đã được cô giặt sạch, cũng đã ủi phẳng nhưng vì bận bịu nên cô vẫn chưa thể trả nó về với chủ.
Đường Hinh Duyệt xử lý công việc xong xuôi, cô chuẩn bị skincare để đi ngủ thì phát hiện cô vẫn chưa trả lại chiếc áo vest cho Phó Dịch Thần.
Cô cầm lấy điện thoại, chần chừ không biết có nên nhắn tin cho Phó Dịch Thần hay không nhưng dù sao chiếc áo này cô không thể giữ. Cô chủ động liên lạc với anh ta chỉ đơn giản là muốn trả áo ngoài ra không còn bất kỳ mục đích nào khác.
Đường Hinh Duyệt nhìn đồng hồ cũng đã khá trễ, cô ngại sẽ làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của Phó Dịch Thần nên quyết định nhắn tin thay vì gọi cho anh ta.
“Xin chào Phó tổng, tôi là Đường Hinh Duyệt. Xin lỗi vì đã nhắn tin cho anh vào giờ này, không biết khi nào Phó tổng có thời gian rảnh để tôi có thể trả lại áo cho anh.”
Phó Dịch Thần hình như là đang trong quán bar cùng bạn của mình. Chiếc nhạc ồn ào nhưng tin nhắn của Đường Hinh Duyệt vừa gửi tới anh liền cầm lấy mở lên xem. Việc đâu tiên anh ta làm không phải trả lời tin nhắn của cô mà là lưu lại số điện thoại của cô, lại còn cẩn thận ghi nhớ số điện thoại của Đường Hinh Duyệt.
Thấy Phó Dịch Thần cứ chăm chú nhìn vào điện thoại, một người bạn của anh liền lên tiếng: “Thần, cậu có bạn gái sao?”
“Hửm?”
“Vẻ mặt này đích thị là Phó tổng của chúng ta đang yêu. Mọi người nói xem có phải không?”
“Phải, phải.” Mọi người liền đồng thanh đáp.
Phó Dịch Thần cau mày, miệng thốt ra vỏn vẹn hai chữ: “Bậy bạ.”
“Các cậu cứ chơi tiếp đi, tớ ra ngoài có chút việc.”
Phó Dịch Thần cầm điện thoại đi ra bên ngoài, anh không trả lời tin nhắn mà trực tiếp gọi điện thoại cho Đường Hinh Duyệt chỉ đơn giản là gọi điện anh có thể nghe được giọng nói của cô.
“Alo.”
“Là tôi.”
“Phó tổng?”
“Ừ.”
Đường Hinh Duyệt nghe thấy tiếng nhạc sập sình phát ra từ phía Phó Dịch Thần, cô dè dặt lên tiếng: “Phó tổng, anh đang ở quán bar sao?”
“Ừ.”
“Thế khi nào anh rảnh, anh có thể trả lời tin nhắn cho tôi cũng được.” Đường Hinh Duyệt sợ cản trở công việc của anh nên đề nghị anh nhắn tin.
Phó Dịch Thần sợ cô tắt máy liền vội vàng đáp: “Không cần đâu, Đường tiểu thư có chuyện gì cứ nói.”
“À, xin lỗi Phó tổng, thời gian gần đây tôi hơi bận nên chưa thể trả lại áo vest cho anh được.”
“Không gấp.”
“Mai anh có thời gian rảnh không?”
Phó Dịch Thần ngẫm nghĩ: “Rảnh.”
Đường Hinh Duyệt nghe anh nói rảnh liền đề nghị: “Tôi mời anh ăn trưa sẵn tiện trả áo cho anh, có được không?”
“Ăn trưa?”
“Có vấn đề gì sao ạ?”
“Trưa mai tôi không rảnh.” Phó Dịch Thần dửng dưng đáp.
“Không phải anh vừa nói ngày mai rảnh sao?”
“Ngày nay tôi có cuộc họp, nhanh nhất cũng phải đến sáu hoặc bảy giờ tối mới có thể kết thúc. Nếu Đường tiểu thư không ngại thì tôi mời cô ăn tối, sẵn tiện lấy lại áo. Thế nào?”
Đường Hinh Duyệt lưỡng lự nhưng nếu không trả lại áo vest cho Phó Dịch Thần e rằng cô sẽ không có thời gian: “Được.”
“Được rồi, xong việc tôi đến đón cô.”
“Đón tôi? Anh biết tôi ở đâu không mà bảo đến đón?”
Đường Hinh Duyệt có vẻ nghi ngờ nhân sinh nhẹ, chỉ là trả áo vest cho anh thôi mà sao quan miệng anh lại nghe giống như cả hai đang hẹn hò vậy chứ.
“Tới đó cô gửi định vị cho tôi, như thế đã được rồi chứ?”
/64
|