Ta quyết định vì kế sinh nhai, việc gì cũng phải gắng mà làm.
Đầu tiên, ta dốc ba lô ra, kiểm tra tài sản.
Giấy vẽ cả 1 tệp dày. Cả tranh đã vẽ, tranh chưa vẽ. Màu có 4 hộp, từ dạ, đến chì, màu dầu và màu nước. Như vậy cũng đủ choáng nửa cái cặp rồi. Một hộp đồ make up. Đồ cosplay của bằng hữu ta cũng chưa trả. Trong đó có 1 đôi lens tím, 1 bộ đồ cos hoa mĩ, trang phục Trung Quốc. 1 mái tóc giả dài và 1 đống đồ trang sức, đương nhiên là nhựa. Máy ảnh cơ và 1 cuộn phim. 1 đống thuốc kháng sinh đủ loại. Ách, thêm hàng chục thứ linh tinh khác như giấy ăn, đèn pin, đồng hồ, bật lửa,… Ta thấy đây không phải là đi thi. Rõ ràng là chuẩn bị đi chơi đúng hơn.
Lại nhìn điện thoại. Không có sóng. Còn chưa hỏng là may. Ta hỏi tiểu nhị xem tên kia có vác xe đạp ta về không. Tên tiểu Phúc rất có trách nhiệm. Hắn dẫn ta ra sau đếm, cạnh chuồng ngựa, em xe thân yêu của ta đang dựng đấy. Ta toét miệng cảm ơn hắn. Tên này năm nay cùng lắm 15, 16. Hoạt bát đáng yêu vô cùng.
Hôm sau, ta bắt đầu sự nghiệp kiếm việc làm thêm. Thời này giải trí có rất ít. Ngâm thơ ta không rành. Vẽ tranh là chuyên môn sống. Hát hò không tệ. Giọng ta khá trầm, hơi hơi khàn. Thế mới nói ta làm nữ sống uổng cả kiếp người mà. Đánh đàn thì ngoài đàn nhị biết sơ sơ thì chịu chết. Vì vậy ta quyết định dấn thân vào con đường nghệ thuật. Để vài thứ ở lại, ta hỏi thăm tiểu Phúc đường đến gánh hát nổi tiếng kinh thành Vân Sơ.
Lúc đầu chỉ có ý định lượn qua thôi. Qua 5 ngày tìm hiểu kĩ lưỡng, ta mới tự tin bước vào chỉ đích danh ông chủ đến bàn chuyện làm ăn. Qua tìm hiểu, chủ gánh hát là 1 nữ tử khá là cá tính. Bà ta hơn 40 tuổi, phu quân đi lính mà mất. Một mình nàng chèo lái gánh hát này trong vòng 6 năm mà nổi tiếng kinh thành. Ta rất nể trọng nàng. Nữ nhân như vậy mới đáng kết giao.
Vân tỉ tỉ tên đầy đủ là Vân Nhược Sơ, hiện có 1 con trai năm nay cũng đã hơn 20. Thẩm Hạo nhìn cũng khá tuấn tú, là 1 đào hát chính của đoàn. Giọng nữ chính của đoàn là 1 cô nương xinh đẹp Thanh Nhã. Nàng giới thiệu qua cho ta về gánh hát và giới thiệu ta cho mọi người. Đương nhiên ta nhã nhặn chào hỏi. Bây giờ ta là ờ, theo cách nói hiện đại là biên kịch. Ta đương nhiên không thể hát đối hay đàn ca cái gì đó. Ta chính là làm công tác hậu cần phía sau, chỉ dạy cho họ những kịch bản kinh điển mà ta nhớ thời hiện đại.
Gần tháng cứ thế qua đi, ta bắt đầu nói cho Vân tỉ công tác PR trước khi lên sàn. Ta vẽ áp phích, giới thiệu sơ qua nội dung rồi cho người đem thiệp đi đưa các quan lớn. Nét vẽ quả nhiên chưa có lún nghề. Thẩm Hạo ngạc nhiên rồi khen ta mãi. Tiếp xúc với hắn gần 1 tháng, chúng ta cũng có thân hơn. Thẩm Hạo là người nhiệt tình. Giọng của hắn rất hay. Lúc trầm mê khiến người ta say đắm, lúc cao vút tựa chuông bạc. Ta cũng thích tính tình của hắn. Ngặt nỗi, vị Thanh Nhã tỉ tỉ kia nhìn ta chằm chằm như kiểu ta thiếu nợ nàng mấy trăm lượng vậy. Aizzz, thiệt tình. Có lẽ nào nàng ta thích ta rồi? Cách biểu lộ tình cảm cũng quá đặc biệt đi.
Cũng gần 1 tháng, ta gặp mặt Lệ Viên Ngân và Mạc Lương Đình có vài lần. Có lẽ lần cuối cùng cũng là 1 tuần trước. Càng đến gần công diễn, ta càng bận. Giải thích và chỉ điểm cho đám diễn viên này thực mệt. Nhưng ta lại muốn ép mình như vậy. Chí ít, để khi lê lết về ngủ, ta sẽ không phải hoang mang rằng mình đang ở nơi nào khác.
Cứ thế, ta đã bỏ quên lời của tiểu Phúc, rằng có người bảo ta đợi 1 tháng. Vì vậy, khi nhìn thấy hắn, ta đã ngạc nhiên suýt té ngửa. Mạc Lương Đình đưa ta về, thấy ta dừng lại mới đánh giá nam nhân kia. Hai vị “mắt đưa mày lại” mãnh liệt muốn té tia lửa điện, hại ta 1 tầng mồ hôi.
Không đúng, tại sao ta lại có cảm giác như hồng hạnh vượt tường bị bắt gian vậy?
Cười cười đuổi Mạc Lương Đình về, ta xum xoe cười với hắn. Dù gì 1 tháng này cũng là tiền hắn nuôi. Hắn mặt lạnh te, không thèm liếc ta 1 cái, đi lên lầu.
Đầu tiên, ta dốc ba lô ra, kiểm tra tài sản.
Giấy vẽ cả 1 tệp dày. Cả tranh đã vẽ, tranh chưa vẽ. Màu có 4 hộp, từ dạ, đến chì, màu dầu và màu nước. Như vậy cũng đủ choáng nửa cái cặp rồi. Một hộp đồ make up. Đồ cosplay của bằng hữu ta cũng chưa trả. Trong đó có 1 đôi lens tím, 1 bộ đồ cos hoa mĩ, trang phục Trung Quốc. 1 mái tóc giả dài và 1 đống đồ trang sức, đương nhiên là nhựa. Máy ảnh cơ và 1 cuộn phim. 1 đống thuốc kháng sinh đủ loại. Ách, thêm hàng chục thứ linh tinh khác như giấy ăn, đèn pin, đồng hồ, bật lửa,… Ta thấy đây không phải là đi thi. Rõ ràng là chuẩn bị đi chơi đúng hơn.
Lại nhìn điện thoại. Không có sóng. Còn chưa hỏng là may. Ta hỏi tiểu nhị xem tên kia có vác xe đạp ta về không. Tên tiểu Phúc rất có trách nhiệm. Hắn dẫn ta ra sau đếm, cạnh chuồng ngựa, em xe thân yêu của ta đang dựng đấy. Ta toét miệng cảm ơn hắn. Tên này năm nay cùng lắm 15, 16. Hoạt bát đáng yêu vô cùng.
Hôm sau, ta bắt đầu sự nghiệp kiếm việc làm thêm. Thời này giải trí có rất ít. Ngâm thơ ta không rành. Vẽ tranh là chuyên môn sống. Hát hò không tệ. Giọng ta khá trầm, hơi hơi khàn. Thế mới nói ta làm nữ sống uổng cả kiếp người mà. Đánh đàn thì ngoài đàn nhị biết sơ sơ thì chịu chết. Vì vậy ta quyết định dấn thân vào con đường nghệ thuật. Để vài thứ ở lại, ta hỏi thăm tiểu Phúc đường đến gánh hát nổi tiếng kinh thành Vân Sơ.
Lúc đầu chỉ có ý định lượn qua thôi. Qua 5 ngày tìm hiểu kĩ lưỡng, ta mới tự tin bước vào chỉ đích danh ông chủ đến bàn chuyện làm ăn. Qua tìm hiểu, chủ gánh hát là 1 nữ tử khá là cá tính. Bà ta hơn 40 tuổi, phu quân đi lính mà mất. Một mình nàng chèo lái gánh hát này trong vòng 6 năm mà nổi tiếng kinh thành. Ta rất nể trọng nàng. Nữ nhân như vậy mới đáng kết giao.
Vân tỉ tỉ tên đầy đủ là Vân Nhược Sơ, hiện có 1 con trai năm nay cũng đã hơn 20. Thẩm Hạo nhìn cũng khá tuấn tú, là 1 đào hát chính của đoàn. Giọng nữ chính của đoàn là 1 cô nương xinh đẹp Thanh Nhã. Nàng giới thiệu qua cho ta về gánh hát và giới thiệu ta cho mọi người. Đương nhiên ta nhã nhặn chào hỏi. Bây giờ ta là ờ, theo cách nói hiện đại là biên kịch. Ta đương nhiên không thể hát đối hay đàn ca cái gì đó. Ta chính là làm công tác hậu cần phía sau, chỉ dạy cho họ những kịch bản kinh điển mà ta nhớ thời hiện đại.
Gần tháng cứ thế qua đi, ta bắt đầu nói cho Vân tỉ công tác PR trước khi lên sàn. Ta vẽ áp phích, giới thiệu sơ qua nội dung rồi cho người đem thiệp đi đưa các quan lớn. Nét vẽ quả nhiên chưa có lún nghề. Thẩm Hạo ngạc nhiên rồi khen ta mãi. Tiếp xúc với hắn gần 1 tháng, chúng ta cũng có thân hơn. Thẩm Hạo là người nhiệt tình. Giọng của hắn rất hay. Lúc trầm mê khiến người ta say đắm, lúc cao vút tựa chuông bạc. Ta cũng thích tính tình của hắn. Ngặt nỗi, vị Thanh Nhã tỉ tỉ kia nhìn ta chằm chằm như kiểu ta thiếu nợ nàng mấy trăm lượng vậy. Aizzz, thiệt tình. Có lẽ nào nàng ta thích ta rồi? Cách biểu lộ tình cảm cũng quá đặc biệt đi.
Cũng gần 1 tháng, ta gặp mặt Lệ Viên Ngân và Mạc Lương Đình có vài lần. Có lẽ lần cuối cùng cũng là 1 tuần trước. Càng đến gần công diễn, ta càng bận. Giải thích và chỉ điểm cho đám diễn viên này thực mệt. Nhưng ta lại muốn ép mình như vậy. Chí ít, để khi lê lết về ngủ, ta sẽ không phải hoang mang rằng mình đang ở nơi nào khác.
Cứ thế, ta đã bỏ quên lời của tiểu Phúc, rằng có người bảo ta đợi 1 tháng. Vì vậy, khi nhìn thấy hắn, ta đã ngạc nhiên suýt té ngửa. Mạc Lương Đình đưa ta về, thấy ta dừng lại mới đánh giá nam nhân kia. Hai vị “mắt đưa mày lại” mãnh liệt muốn té tia lửa điện, hại ta 1 tầng mồ hôi.
Không đúng, tại sao ta lại có cảm giác như hồng hạnh vượt tường bị bắt gian vậy?
Cười cười đuổi Mạc Lương Đình về, ta xum xoe cười với hắn. Dù gì 1 tháng này cũng là tiền hắn nuôi. Hắn mặt lạnh te, không thèm liếc ta 1 cái, đi lên lầu.
/15
|