Đi phía trước Lôi Vi và Đồng Thảo lúc này là một vị Thái giám. Trong khi Đồng Thảo gắng ghi nhớ tất cả những gì vị Công công đó dặn, Lôi Vi lại lo ngắm quan cảnh xung quanh. Từ khi tiến cung đến nay, đây là lần đầu tiên Lôi Vi được đi thăm quan cung đình. Ở thời hiện đại, do chiến tranh nên kiến trúc cung đình của triều Tân Thục còn lại không nhiều nên nàng khó lòng hình dung được quy mô rộng lớn cũng như đồ sộ của tòa cung điện này. Nay, đến đây, nàng muốn ngắm nhìn cho thỏa thích. Ngự hoa viên rộng lớn vớn những loài trân cầm dị thảo quý hiếm khiến người ta không khỏi trầm trồ. Mái ngói vàng lưu ly của các điện, cung càng làm tôn sự quyền uy của bậc đế vương. Thật đẹp và quá ư lộng lẫy so với những gì nàng tưởng tượng. Vừa ngắm nhìn, nàng vừa thầm cảm thán. Nhất định nàng phải vẽ lại cảnh đẹp của nơi này. Khi về lại thời đại của mình, chắc chắn nó sẽ là những tác phẩm quý hiếm về cung điện triều Tân Thục.
_ Ui dza!
Mãi ngắm cảnh không để ý gì đến xung quanh nên Lôi Vi va phải người của vị Công công.
_ Tóm lại tiểu thư nên nhớ rõ bốn chữ này Cẩn trọng ngôn hành là sẽ sống được trong cung.
_ Đa tạ Công công!- Vừa cúi đầu, Lôi Vi vừa cảm tạ.- Sau này phải nhờ Công công chỉ bảo nhiều.
_ Cứ gọi ta là Ông Công công là được! Tiểu thư đừng khách sáo.- Ông Công công cười giữ lễ.- Cát tiểu thư! Đây chính là Thái Thường Nhạc phủ!
Ông Công công vừa dứt câu, cả Lôi Vi lẫn Đồng Thảo đều đưa mắt nhìn về phía đối diện. Hai người đều không khỏi ngạc nhiên về quy mô của nó. Từ cổng nhìn vào có thể thấy một khuôn viên rộng lớn với những toà nhà có quy mô vừa phải như đình hoặc các để luyện tập. Bao quanh giữa các tòa nhà là loài cây quý như cây Tùng Bách, cây Ngân Hạnh, cây Giáng Hương, cây Hoàng Hậu,...Ở giữa là một cái hồ có diện tích vừa phải, thành hồ được chạm khắc tinh xảo. Dưới đất được bao phủ bởi màu xanh tươi tốt của cỏ, những lối đi nhỏ dẫn đến các nơi trong phủ đều được chăm chút cẩn thận.
_ Chúng ta vào thôi!
Ông Công công chậm rãi lên tiếng đưa Lôi Vi và Đồng Thảo trở về với hiện tại. Cả hai vội theo bước Ông Công công vào bên trong phủ và họ càng kinh ngạc hơn về độ rộng lớn của nó. Chỉ là một phủ thôi nhưng Lôi Vi đoán nó có lẽ rộng hơn cả Neverland của Michael Jackson. Mọi người trong phủ ai nấy cũng đang làm phần việc của mình nhưng khi vừa nhìn thấy Lôi Vi bước vào ai cũng quay lại nhìn nàng với đôi mắt đầy hiếu kỳ, xen lẫn tò mò. Nàng thật sự không thích bị người khác chú ý như vậy.
_ Tổng quản của các ngươi đâu?- Ông Công công cất cao chất giọng đầy uy quyền của mình.
Vừa dứt câu, đồng loạt tất cả những ai có mặt trong sân vội vàng đến trước mặt Ông Công công xếp hàng ngay ngắn. Từ trong một dãy nhà được xây dựng khá độc lập có vài người vội chạy ra.
_ Ông Công công! Không biết Công công đến nên tôi đã ra chậm.- Một nữ nhân ngoài tứ tuần vội lên tiếng.- Mong Công công lượng thứ.
_ Được rồi!- Ông Công công hạ giọng.- Cũng không có gì to tát cả. Mã Tổng quản. Ta giao hai vị này lại cho Thái Thường Nhạc phủ các ngươi. Các người liệu mà làm.
_ Vâng!- Mã Tổng quản vừa trả lời vừa cúi đầu.- Tôi hiểu rồi!
_ Vậy ta đi đây!
Dứt câu Ông Công công chậm rãi quay đi. Lôi Vi và Đồng Thảo vội tránh sang một bên và hơi cúi người chào ông.
Chờ cho Ông công công đi hẳn, Mã Tổng quản mới quay về phía mọi người lúc này vẫn còn đang bàn tán xôn xao.
_ Trật tự! Tập hợp tất cả mọi người tại Khánh viện cho ta.
Khánh viện có thể xem là một nơi làm việc nằm khuất phía sau các đình, các luyện tập. Có thể xem nơi này là dãy hiệu bộ của các trường học thời hiện đại gồm nơi làm việc của Tổng quản, Chưởng sự, nơi lưu trữ các nhạc phổ, nơi cất nhạc khí, nơi cất đồ biểu diễn. Đứng quan sát Khánh viện, Lôi Vi không khỏi trầm trồ. Dù cách xa chỗ ở của Hoàng thất nhưng dường như nơi này rất được xem trọng. Cũng phải thôi vì ca vũ là một phần không thể thiếu trong những buổi yến tiệc dù lớn hay nhỏ. Vậy nên không thể xem thường nó được.
_ Kiến trúc rất đẹp!- Lôi Vi khẽ thốt lên.- Rất hợp lý!
_ Muội nói gì thế?- Đồng Thảo khẽ lên tiếng hỏi.
_ Muội nói nơi này so với bên trong Hoàng cung cũng đẹp không kém.- Vừa quay về phía Đồng Thảo, Lôi Vi vừa nói.
Tiếng bước chân dồn dập khiến cả Lôi Vi và Đồng Thảo không khỏi ngạc nhiên quay lại nhìn. Tất cả mọi người trong Thái Thường Nhạc phủ đều vội vàng chạy về phía trước cửa Khánh viện ai nấy cũng xếp hàng ngay ngắn. Họ xếp thành hai dãy hàng. Ca vũ đứng một bên và nhạc công đứng một bên. Lôi Vi nhanh chóng nhận ra trong phủ này dù là ca vũ hay nhạc công đều có năm màu áo khác nhau.
_ Đồng Thảo tỷ! Tỷ xem kìa!- Vừa nói, Lôi Vi vừa lén đưa tay chỉ về phía mọi người.- Có năm màu áo. Dường như để phân cấp thì phải?
_ Có lẽ vậy!- Đồng Thảo đồng tình.- Những người mặc y phục màu trắng dường như có cấp bậc thấp nhất.
_ Tất cả mọi người đã tập hợp đông đủ chưa?- Mã Tổng quản lên tiếng.
Khẽ giật mình, Lôi Vi và Đồng Thảo vội nép mình qua một bên.
_ Đã đủ ạ!
_ Nghe cho rõ đây! Hôm nay chúng ta sẽ nhận thên hai người mới đó là Cát Lôi Vi và Đồng Thảo. Cả hai người này đều đến từ Quang Dương thành. Sau này các ngươi phải quan tâm giúp đỡ họ, không được gây xích mích. Thái Thường Nhạc phủ chúng ta nổi tiếng trong cung là kỷ luật nghiêm khắc. Vậy nên nếu ta biết được ai vi phạm quy định sẽ chiếu theo luật mà xử phạt nghe rõ chưa.
_ Dạ rõ!
Ra đây là màn giới thiệu thành viên mới. Nhưng cách giới thiệu này thật khiến Lôi Vi nổi cả da gà. Nàng chợt nhớ đến cô giáo chủ nhiệm của mình năm đầu trung học cơ sở. Tác phong của giáo viên ấy quả thật rất giống với Mã Tổng quản. Nghiêm khắc. Lạnh lùng. Và quan trọng nhất là dọa người.
_ Đây là Lý Bình Khải, Chưởng sự nhạc công.
Tiếng nói của Mã Tổng quản kéo Lôi Vi trở lại với thực tế.
_ Lý Chưởng sự! Mong được chỉ giáo!- Lôi Vi và Đồng Thảo cúi người thi lễ.
_ Còn đây là Đặng Y Lạp, Chưởng sự ca vũ.
_ Đặng Chưởng sự! Mong được chỉ giáo!
Sau màn chào hỏi đơn giản, Lôi Vi và Đồng Thảo được Đặng Y Lạp hướng dẫn tường tận mọi việc. Và vẫn như thường lệ, trong khi Đồng Thảo chú tâm nghe mọi việc, Lôi Vi lại thả hồn mình vào cảnh quan xung quanh. Mọi thứ ở nơi đây được kết hợp hài hòa với nhau khiến nàng tỏ rõ sự thích thú của mình. Dường như, đến thời điểm này, nàng vẫn chưa hình thành khái niệm đề phòng, cảnh giác cho mình khi phải sống trong Hoàng cung. Với kiểu tính cách như vậy thật không hiểu nàng sẽ làm thế nào sống sót được trong cung.
_ Những người mới vào được gọi là Học sự sẽ mặc bộ y phục màu trắng. Trên Học sự là Sơ kỳ sẽ mặc bộ y phục màu lục. Tiếp là Hạ cấp sẽ mặc bộ y phục màu tím. Trung sinh là bộ y phục màu hồng. Cao nhất là Thượng đẳng ca vũ, khi đó các người sẽ mặc y phục màu lam.
_ Thượng đẳng ca vũ?!- Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên.
_ Đúng vậy!- Dừng chân trước một căn phòng, Đặng Chưởng sự chậm rãi quay đầu lại.- Chỉ có Thượng đẳng ca vũ mới được múa trong các bữa tiệc lớn của Hoàng gia như tiệc mừng đại thọ, tiệc tiếp các sứ thần.- Vừa nói, bà vừa bước vào phòng.- Hạ cấp và Trung sinh chỉ được múa trong các bữa tiệc nhỏ hơn, đó là những bữa tiệc không chính thức, chẳng hạn như lúc Hoàng thượng cao hứng muốn xem ca vũ hoặc gia yến giữa Hoàng thượng với các phi tần, Hoàng tử, Công chúa. Nếu có tham gia đại tiệc, Hạ cấp và Trung sinh cũng chỉ là những người múa nền cho Thượng đẳng ca vũ thôi. Học sự và Sơ kỳ sẽ không được múa.
Dứt câu, Đặng Chưởng sự đặt hai quyển sách trên bàn. Cả Lôi Vi và Đồng Thảo nhìn chăm chú vào quyển sách.
_ Vũ...vũ...ký!- Lôi Vi cố gắng đọc.
Nghe tiếng thở ra của Đặng Chưởng sự, nàng biết ngay bà ta không hài lòng về nàng. Nhưng nàng biết là gì hơn được. Khẽ lắc đầu nàng cố phớt lờ sự khó chịu của Đặng Chưởng sự.
_ Đây là Vũ ký và Thanh Luật tập. Hai quyển sách này ghi lại những gì cơ bản nhất về ca và vũ. Hai ngươi hãy ráng học đi. Để được lên cấp các ngươi sẽ phải thi đấy. Nếu thi đỗ, các ngươi sẽ trở thành Sơ kỳ. Nếu bị đánh rớt, các ngươi sẽ phải rời khỏi đây. Đừng để Công chúa mất mặt vì các ngươi.
_ Vâng!
Liếc nhìn Lôi Vi thêm lần nữa, Đặng Chưởng sự quay nửa người về phía cửa.
_ Nghê Tú Đình!
Sau tiếng gọi của Đặng Chưởng sự là một cô nương có gương mặt thanh tú trong bộ tử y chậm rãi bước vào.
_ Chưởng sự cho gọi ạ!
Chất giọng nhỏ nhẹ của Tú Đình khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên, đúng là Hạ cấp có khác. Để có được chất giọng hay như chim thế này, chắc chắc nàng ta đã phải luyện tập không ít. Chưa kể cơ thể lại uyển chuyển thế kia, chắc rằng nàng ta đã chịu không ít đau đớn. Vừa nghĩ đến đó, Lôi Vi không khỏi thầm than, muốn vào được nơi này bọn họ đã phải luyện tập rất nhiều, trong khi đó nàng lại dựa vào Thiên Phương Công chúa để được vào. Thời gian tới chắc là sẽ không dễ dàng cho nàng.
_ Hãy dẫn họ về phòng!
Tú Đình liếc nhìn Lôi Vi lẫn Đồng Thảo một lượt để đánh giá rồi cúi đầu tuân mệnh. Dáng vẻ của Tú Đình khiến nàng không khỏi cảm thấy bất an. Hít một hơi thật sâu nàng thận trọng bước từng bước giữ khoảng cách với nàng ta. Bầu không khí bao bọc cả ba người lúc này là một sự im lặng đầy khó chịu, vô hình chung càng làm tăng thêm sự nặng nề. Nàng có cảm giác như bầu không khí này đang dần đặc lại và có thể dùng muỗng múc được.
Ra hậu viện, cả ba đến một dãy nhà với nhiều gian phòng nhỏ được thiết kế theo hình chữ U. Nhìn sơ qua Lôi Vi biết ngay đây chính là nơi ăn ngủ và sinh hoạt của các ca vũ, Tây Khương viện. Thế nhưng, Tú Đình lại dẫn họ đi rất lâu, rất lâu khiến lòng nàng dấy lên mối nghi hoặc.
Và quả đúng như vậy, một đỗi sau đó, cả ba người dừng lại trước cổng của một biệt viện. Hoang tàn. Âm u. Cô tịnh. Đó là tất cả những gì Lôi Vi có thể nhìn thấy ở nơi này. Vậy là đã rõ, nàng bị phân biệt chủng tộc ngay khi vừa bước chân vào phủ. Nàng tin rằng đây không phải là ý của Tổng quản hay Chưởng sự gì cả nhưng nếu họ không ngầm đồng ý Tú Đình sẽ không dám làm thế. Xem ra, ngay cả Thiên Phương Công chúa, họ cũng chẳng nể nang gì cả.
_ Đây sẽ là nơi ở của các ngươi!
Tám chữ kia vừa được nói ra, Lôi Vi đã muốn tát vào mặt của Tú Đình một cái không chỉ bởi câu nói đó mà còn cả chất giọng đầy kinh miệt của nàng ta.
_ Tại sao?- Lôi Vi cứng giọng hỏi.- Dù là Học sự, chúng tôi cũng được ở Tây Khương viện. Tại sao các Học sự khác thì được, còn chúng tôi thì không?
_ Ngươi xứng sao?- Vừa hỏi, Tú Đình vừa nhếch miệng lên cười.- Tốt hơn hết, các ngươi hãy nên an phận ở đây cho tới khi thi lên cấp đi.
Dứt câu, Tú Đình quay ngoắt đi.
_ Ngươi...
Đồng Thảo toan nói điều gì đó nhưng đã bị Lôi Vi ngăn lại.
_ Có thăng cấp được hay không là chuyện của ta chứ không phải của ngươi. Không cần ngươi bận tâm. Ta biết ngươi chả ưa gì ta vì trong khi ta dựa vào Công chúa để được vào Thái Thường Nhạc phủ, còn các ngươi phải cật lực học tập, thậm chí là phải chịu đau đớn mới được vào đây.
_ Xem như ngươi thông minh!- Tú Đình quay lại cười nhạt.
_ Ta đây vốn dĩ thông minh! Vậy nên ta chưa bao giờ đánh giá thấp bất kỳ ai cho dù chỉ mới có gặp mặt một lần. Vì vậy, ta cũng không nghĩ ngươi ngốc đến nỗi tự mang họa vào thân. Dù rằng ta chỉ là một ca vũ trong Chiêu Anh hầu phủ, không đáng để bận tâm, nhưng dù sao ta cũng là người của Công chúa, được đích thân Người dẫn ta tiến cung để vào đây. Ngươi nên cẩn thận!
Dứt câu, Lôi Vi nắm tay Đồng Thảo kéo vào trong mặc kệ Tú Đình giận run người.
_ Sao muội lại cương thế?- Đồng Thảo lo lắng hỏi.
_ Không thể để họ coi thường mình được tỷ à!- Lôi Vi chậm rãi nói.- Càng không thể để mất mặt Công chúa. Hôm nay coi như dằn mặt họ nhưng từ nay chúng ta phải tự lực đấy. Ngày mai, tỷ thăm dò giúp muội khi nào thì đến kỳ thi lên cấp nhé. Muội không muốn vừa mới tới mà đã bị đuổi.
_ Ta hiểu!
_ Từ nay, tỷ muội chúng ta phải dựa vào nhau thôi!- Vừa nói, Lôi Vi vừa mỉm cười.
_ Uhm!- Đồng Thảo gật đầu.- Chúng ta cùng dựa vào nhau cố gắng.
_ Aja!- Lôi Vi hét lên.
_ Hả?- Đồng Thảo ngạc nhiên nhìn Lôi Vi.
_ À...ý muội là cố gắng! Cùng nhau cố gắng!
Không nói gì, Đồng Thảo mỉm cười gật đầu.
Một cơn gió thổi qua khiến cả hai nàng không rét mà run. Tiếp theo đó là tiếng khóc hờ vang lên đâu đó khiến cả hai đứng yên ngay tại chỗ không dám nhúc nhích. Cố điều hòa lại hơi thở, Lôi Vi đưa mắt nhìn khắp xung quanh. Không có con người, nơi này quả thật trở nên tiêu điều hẳn. Lá cây khô rụng đầy khắp nơi nhưng lại không có người quét. Ngay bên dưới gốc Tử Đằng già là một cái giếng, gàu múc nước nằm lăn lóc cả ra đất. Bộ bàn ghế bằng đá được đặt giữa sân cũng đã trở nên cũ kỹ rất nhiều.
Khẽ thở dài, Lôi Vi đưa mắt nhìn về phía tiểu viện. Ngôi nhà tuy vẫn còn mới nhưng vì không có người ở nên nhìn vào trông nó thật cũ kỹ. Trên mái nhà, lá cây cũng như cành cây bám đầy. Giấy dán của cửa sổ ít nhiều cũng đã bị rách cả khiến những cơn gió mỗi khi quẩn quanh nơi này đều tạo nên tiếng rít.
Tiếng khóc hờ lại vang lên khiến Đồng Thảo vội níu lấy tay Lôi Vi.
_ Không lẽ...nơi...nơi này có ma...ma?- Đồng Thảo lúng búng mãi mới hỏi trọn một câu.
_ Giữa thanh thiên bạch nhật lấy đâu ra ma chứ!- Lôi Vi trấn an Đồng Thảo.- Đồng Thảo tỷ! Tỷ nắm chặt tay muội.
Dứt câu Lôi Vi bước từng bước chắc chắn về phía ngôi nhà. Hít một hơi thật sâu, nàng đẩy mạnh cánh cửa ra. Cánh cửa kêu lên một tiếng khét rõ to khiến nàng có đôi chút giật mình. Bên trong quả thực khá tối. Dường như ánh sáng không thể nào chiếu vào tận trong phòng. Gạt lớp mạng nhện lơ lửng ngay trước mặt, nàng chậm rãi bước qua ngưỡng cửa và tiến vào bên trong. Gian giữa, ngay cửa lớn là một chiếc bàn tròn xung quanh là những chiếc ghế cao. Trên bàn là một bộ ấm chén. Bộ ấm chén ấy vẫn còn khá mới chứng tỏ nó vẫn được dùng. Ngay sát tường là một chiếc giường thấp. Ngay bên trên là một bức hoành phi có đề bốn chữ Đào vũ nghênh xuân [1]. Và cuối mỗi đầu của gian phòng đều có để hai cây đèn khá cao. Kế tiếp, gian bên phải của phòng là một chiếc bàn hình chữ nhật, phía sau là một kệ sách. Trên kệ sách, ngoài những quyển sách cũ ra còn có một cái bình màu vàng khá trang nhã. Nhìn sơ qua, nàng biết ngay đó là cái bình đựng tranh. Lôi Vi đoán chỗ ấy là nơi làm việc hoặc luyện chữ, vẽ tranh. Ngăn cách giữa hai gian này là một khung gỗ hình tròn được mắc châu liêm [2].
Cả hai gian phòng này gần như không có gì bất thường. Lôi Vi cùng Đồng Thảo chậm rãi bước vào. Phía bên trái lại có thêm một khung gỗ hình vuông và mắc trên đó là một tấm rèm bằng vải màu hồng mận. Phía sau khung gỗ ấy dường như là một lối đi và ngay sát tường là một chiếc bàn gỗ hình chữ nhật. Trên bàn là hai chiếc bình có kiểu dáng đơn giản nhưng rất đẹp. Và ngay bên trên chiếc bàn là những bức tranh thủy mặc đơn giản nhưng thâm túy.
_ Chúng ta vào bên trong thử nha Đồng Thảo tỷ!- Vừa quay về phía Đồng Thảo, Lôi Vi vừa nói.
_ Hả?- Đồng Thảo có phần sợ sệt.
_ Từ giờ, chúng ta sẽ phải ở đây nên phải xem xét thật kỹ nơi này.
Nói đoạn Lôi Vi tiến về phía hành lang bên trái. Đồng Thảo không dám rời nàng nửa bước. Hít một hơi thật sâu, nàng bước từng bước vào trong. Càng bước vào không gian xung quanh càng tối, tiếng rên khóc càng phát ra rõ ràng hơn. Nếu không vì có Đồng Thảo ở đây, nàng chắc chắn đã lấy cây đèn pin nhỏ Phong Đạt tặng nàng ra để bật lên. Sự sợ hãi lúc nãy đã thể hiện rõ trên gương mặt của cả hai thiếu nữ trẻ. Nhưng nó nhanh chóng xua được xua đi khi họ dừng lại trước một gian phòng. Đó là gian phòng ngủ. Dù có cửa sổ nhưng nơi này khá tối. Nhìn lướt qua một lượt, Lôi Vi thấy nơi này tương đối sạch sẽ. Và trên giường có một người đang nằm. Nàng chắc như đinh đóng cột tiếng rên khóc là của người này. Cầm một ngọn nến ngay trên chiếc bàn giữa phòng, nàng chậm rãi tiến về phía chiếc giường và nhận ra người nằm trên giường là một nữ tử mặc một bộ hồng y. Xem chừng nàng ta cũng là ca vũ.
_ Cho hỏi...ai đang nằm trên giường vậy?
_ Ai thế?- Nữ tử nằm trên giường mệt mỏi hỏi, chất giọng nàng ta có phần khàng đi.
_ Chúng tôi là người mới tới.- Vẫn tiến về phía chiếc giường, Lôi Vi chậm rãi lên tiếng.- Có thể cho chúng tôi biết, tỷ là ai không?
Dừng chân ngay bên cạnh thành giường, Lôi Vi định đưa tay ra thì nữ tử kia bất ngờ quay lại khiến nàng và Đồng Thảo không khỏi ngạc nhiên. Và trong phút chốc, họ cảm thấy sợ hãi khi nhận ra trên gương mặt của nữ tử kia có không ít hồng ban.
................................
Đêm nay không phải rằm nên trăng không tròn. Ngẩn đầu lên nhìn bầu trời cao Lôi Vi khẽ mỉm cười. Đêm nay thật yên tĩnh. Đây là lần đầu tiên, ở một nơi xa lạ nàng cảm thấy yên tĩnh và an lòng. Ở Phò mã phủ người ra người vào quá tấp nập. Tiến cung, ngày nào nàng cũng phải đọc những quyển sách nàng chẳng hiểu gì để thích nghi với cuộc sống này. Vậy nên, từ khi đến thế giới này, gần như đầu nàng lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng.
_ Thật lạ là khi ấy mình vẫn có thể cười!- Vừa nói, Lôi Vi vừa bật cười.
Chợt nhớ đến những câu chuyện Thần thoại Hy Lạp nổi tiếng, Lôi Vi chắp hai tay lại và nhắm mắt.
_ Nếu quả thật những câu chuyện về lời tiên tri của các vị thần là có thật, vậy con cầu xin nữ thần Artemis hãy chỉ cho con biết đâu là lối đi đúng đắn để con có thể sống yên ổn ở thế giới này đến ngày con được trở về thế giới của con.
Chầm chậm mở mắt ra, Lôi Vi dõi theo ánh trăng ấy mong nhận được một dấu hiệu gì đó.
_ Muội làm gì mà thần người ra vậy?
Chất giọng của trong của Đồng Thảo kéo Lôi Vi trở lại với thực tế, nàng vội quay người về phía Đồng Thảo.
_ Muội có làm gì đâu! Chỉ là đang ngắm trăng thôi mà.
_ Vậy mà ta cứ tưởng muội đang nhớ đến ai.- Vừa ngồi xuống, Đồng Thảo vừa cất tiếng trêu ghẹo.
_ Hì hì!- Lôi Vi khẽ bật cười.- Quân Đài tỷ đã ngủ chưa?
_ Tỷ ấy đã ngủ rồi!
_ Uhm!- Lôi Vi khẽ gật đầu.- Bệnh tỷ ấy mắc phải không nguy hiểm nhưng vì để lâu không được chữa trị nên đã nặng lên rồi. Ngày mai, tỷ ra khỏi cung một chuyến. Mua cho muội chừng ba thang thuốc để chống viêm, một ít...Khương hoàng [3] nữa nhé.
_ Liệu có được không?- Đồng Thảo lo lắng.
_ Dù nằm trong phạm vi Hoàng cung nhưng đây là bên bìa của vòng giữa của Hoàng cung nên người của Thái Thường Nhạc phủ cũng như các ty, phủ hay cục khác đều dễ dàng ra khỏi cung hơn so với các cung nữ phục vụ trong nội cung. Chỉ cần tỷ về trước giờ đóng cửa là được rồi.
_ Ta hiểu rồi!- Đồng Thảo chậm rãi gật đầu.- Ngày mai ta sẽ rời cung một chuyến.
_ À!- Nhớ ra điều gì đó, Lôi Vi khẽ kêu lên.- Sẵn tỷ mua hộ muội quyển Tam tự kinh [4] luôn nhé. Muội không thể để người khác coi thường được.
_ Người khác? Là Đào Công tử sao?- Vừa hỏi, Đồng Thảo vừa bật cười.
_ Tỷ!
Tuy cười là vậy, nhưng trong lòng Đồng Thảo thực sự cảm thấy khó chịu. Cách đây ba hôm, nàng tình cờ thấy Đào Công tử đứng trước cổng của Bối Hồng điện. Sau đó, chàng và Lôi Vi nói chuyện với nhau khá thoải mái cứ như thể họ quen nhau trước đó vậy. Ánh mắt chàng nhìn nàng ấy cũng khác so với ánh mắt chàng nhìn nàng. Đó là một đôi mắt đầy thích thú cũng như đầy sự quan tâm...
*
Thận trọng bước từng theo một vị tiểu thái giám vào Ngự hoa viên, Đồng Vũ cố giữ bình tĩnh. Chàng không biết vị chủ nhân nào muốn gặp chàng. Mới vào cung chưa lâu, mối quan hệ với cấp trên còn chưa được hình thành rõ rệt vậy mà chàng đã được một vị chủ nhân nào đó chú ý tới. Thật khó hiểu!
Dừng chân trước một điếm nghỉ, Tiểu An Tử quay về phía Đồng Vũ.
_ Ngươi lên đi! Thân vương đang chờ ngươi trên đó!
Thân vương! Đồng Vũ thật không ngờ người muốn gặp chàng lại quyền cao chức trọng đến vậy. Nhưng là vị Thân vương nào muốn gặp chàng? Huynh đệ của Hoàng thượng, ai cũng được phong làm Thân vương. Các Hoàng tử của Hoàng thượng cũng có mấy người được phong làm Thân vương trong đó nổi trội nhất là Hinh Thân vương Phúc Hoằng. Phải chăng là vị này? Nhưng chàng vốn là người của Chiêu Anh hầu phủ cơ mà. Càng nghĩ càng rối vậy nên bước chân của chàng cũng có phần chao đảo.
Vừa nhìn thấy một bóng người mặc bộ bạch y, Đồng Vũ vội hít một hơi thật sâu. Chắp hai tay về phía trước, chàng cúi người thi lễ.
_ Hạ thần tham kiến Vương gia! Vương gia cát tường!
_ Miễn lễ!
Chất giọng nửa lạ nửa quen vàng lên khiến Đồng Vũ không thể không ngẩng đầu lên nhìn. Và chàng không khỏi ngạc nhiên khi đứng trước mặt chàng chính là một người quen mà chàng chỉ mới gặp một lần Đào Công tử...không...giờ chàng thật sự không biết nên làm thế nào.
_ Chúng ta lại gặp nhau rồi!- Vừa bước đến ghế, Phúc Tuần vừa chậm rãi nói.- Ngươi ngồi đi!
_ Tạ Vương gia!
Dứt câu Đồng Vũ e dè tiến về phía chiếc bàn. Chờ cho đến khi Phúc Tuần ngồi xuống chàng mới dám ngồi.
_ Ngươi chắc ngạc nhiên lắm?
Đồng Vũ lặng im không nói.
_ Có trách ta tại sao không nói cho ngươi biết thân phận thật của ta không?
_ Hạ thần không dám!- Đồng Vũ vội vàng đáp.
Phúc Tuần khẽ thở dài.
_ Đây chính là lí do ta không muốn để cho ngươi biết! Lễ nghĩa quân thân khiến con người ta không thoải mái. Ta không muốn nó trở thành rào cản.
Nghe Phúc Tuần nói vậy, Đồng Vũ như dâng lên một sự thương cảm. Cuộc sống nơi cung cấm có lẽ đã trở nên ngột ngạt với vị Vương gia này rồi. Vậy nên chàng mới xuất phục vi tuần hòng tìm một chút tự do, thoải mái bên cạnh việc hiểu thêm nỗi khổ bá tánh.
_ Xin Vương gia đừng nói vậy!
Khẽ mỉm cười, Phúc Tuần quay về phía Đồng Vũ.
_ Ngươi là người có tài. Vậy nên ta hy vọng ngươi có thể trở thành cánh tay đắc lực cho ta, là người ta có thể tin tưởng trong chốn triều đình.
Nghe Phúc Tuần nói vậy, Đồng Vũ vội đứng lên rồi quỳ xuống đất.
_ Được trở thành tôi tớ phục vụ cho Vương gia là vinh hạnh cho hạ thần. Hạ thân xin tận trung, một lòng phò trợ Người.
_ Ta có thể tin tưởng ngươi không?- Phúc Tuần thăm dò.
_ Hạ thần xin thề sẽ tận trung với Vương gia đến chết không thôi. Nếu làm trái lời thề, xin Vương gia tùy ý xử phạt.
_ Được!- Vừa đứng lên, Phúc Tuần vừa gập quạt lại và nói.- Chỉ cần ngươi không hai lòng, ta sẽ trọng dụng ngươi.
_ Tạ ơn Vương gia!
---------------------------------
[1] Đào vũ nghênh xuân: điệu múa hoa đào đón xuân.
[2] Châu liêm: rèm bằng hạt châu.
[3] Khương hoàng: củ nghệ.
[4] Tam tự kinh: là cuốn sách được biên soạn từ đời Tống đến đời Minh, được bổ sung vào đời Thanh. Sách dùng để dạy cho học sinh mới đi học.
-----------------------------------
Hết chương 8
_ Ui dza!
Mãi ngắm cảnh không để ý gì đến xung quanh nên Lôi Vi va phải người của vị Công công.
_ Tóm lại tiểu thư nên nhớ rõ bốn chữ này Cẩn trọng ngôn hành là sẽ sống được trong cung.
_ Đa tạ Công công!- Vừa cúi đầu, Lôi Vi vừa cảm tạ.- Sau này phải nhờ Công công chỉ bảo nhiều.
_ Cứ gọi ta là Ông Công công là được! Tiểu thư đừng khách sáo.- Ông Công công cười giữ lễ.- Cát tiểu thư! Đây chính là Thái Thường Nhạc phủ!
Ông Công công vừa dứt câu, cả Lôi Vi lẫn Đồng Thảo đều đưa mắt nhìn về phía đối diện. Hai người đều không khỏi ngạc nhiên về quy mô của nó. Từ cổng nhìn vào có thể thấy một khuôn viên rộng lớn với những toà nhà có quy mô vừa phải như đình hoặc các để luyện tập. Bao quanh giữa các tòa nhà là loài cây quý như cây Tùng Bách, cây Ngân Hạnh, cây Giáng Hương, cây Hoàng Hậu,...Ở giữa là một cái hồ có diện tích vừa phải, thành hồ được chạm khắc tinh xảo. Dưới đất được bao phủ bởi màu xanh tươi tốt của cỏ, những lối đi nhỏ dẫn đến các nơi trong phủ đều được chăm chút cẩn thận.
_ Chúng ta vào thôi!
Ông Công công chậm rãi lên tiếng đưa Lôi Vi và Đồng Thảo trở về với hiện tại. Cả hai vội theo bước Ông Công công vào bên trong phủ và họ càng kinh ngạc hơn về độ rộng lớn của nó. Chỉ là một phủ thôi nhưng Lôi Vi đoán nó có lẽ rộng hơn cả Neverland của Michael Jackson. Mọi người trong phủ ai nấy cũng đang làm phần việc của mình nhưng khi vừa nhìn thấy Lôi Vi bước vào ai cũng quay lại nhìn nàng với đôi mắt đầy hiếu kỳ, xen lẫn tò mò. Nàng thật sự không thích bị người khác chú ý như vậy.
_ Tổng quản của các ngươi đâu?- Ông Công công cất cao chất giọng đầy uy quyền của mình.
Vừa dứt câu, đồng loạt tất cả những ai có mặt trong sân vội vàng đến trước mặt Ông Công công xếp hàng ngay ngắn. Từ trong một dãy nhà được xây dựng khá độc lập có vài người vội chạy ra.
_ Ông Công công! Không biết Công công đến nên tôi đã ra chậm.- Một nữ nhân ngoài tứ tuần vội lên tiếng.- Mong Công công lượng thứ.
_ Được rồi!- Ông Công công hạ giọng.- Cũng không có gì to tát cả. Mã Tổng quản. Ta giao hai vị này lại cho Thái Thường Nhạc phủ các ngươi. Các người liệu mà làm.
_ Vâng!- Mã Tổng quản vừa trả lời vừa cúi đầu.- Tôi hiểu rồi!
_ Vậy ta đi đây!
Dứt câu Ông Công công chậm rãi quay đi. Lôi Vi và Đồng Thảo vội tránh sang một bên và hơi cúi người chào ông.
Chờ cho Ông công công đi hẳn, Mã Tổng quản mới quay về phía mọi người lúc này vẫn còn đang bàn tán xôn xao.
_ Trật tự! Tập hợp tất cả mọi người tại Khánh viện cho ta.
Khánh viện có thể xem là một nơi làm việc nằm khuất phía sau các đình, các luyện tập. Có thể xem nơi này là dãy hiệu bộ của các trường học thời hiện đại gồm nơi làm việc của Tổng quản, Chưởng sự, nơi lưu trữ các nhạc phổ, nơi cất nhạc khí, nơi cất đồ biểu diễn. Đứng quan sát Khánh viện, Lôi Vi không khỏi trầm trồ. Dù cách xa chỗ ở của Hoàng thất nhưng dường như nơi này rất được xem trọng. Cũng phải thôi vì ca vũ là một phần không thể thiếu trong những buổi yến tiệc dù lớn hay nhỏ. Vậy nên không thể xem thường nó được.
_ Kiến trúc rất đẹp!- Lôi Vi khẽ thốt lên.- Rất hợp lý!
_ Muội nói gì thế?- Đồng Thảo khẽ lên tiếng hỏi.
_ Muội nói nơi này so với bên trong Hoàng cung cũng đẹp không kém.- Vừa quay về phía Đồng Thảo, Lôi Vi vừa nói.
Tiếng bước chân dồn dập khiến cả Lôi Vi và Đồng Thảo không khỏi ngạc nhiên quay lại nhìn. Tất cả mọi người trong Thái Thường Nhạc phủ đều vội vàng chạy về phía trước cửa Khánh viện ai nấy cũng xếp hàng ngay ngắn. Họ xếp thành hai dãy hàng. Ca vũ đứng một bên và nhạc công đứng một bên. Lôi Vi nhanh chóng nhận ra trong phủ này dù là ca vũ hay nhạc công đều có năm màu áo khác nhau.
_ Đồng Thảo tỷ! Tỷ xem kìa!- Vừa nói, Lôi Vi vừa lén đưa tay chỉ về phía mọi người.- Có năm màu áo. Dường như để phân cấp thì phải?
_ Có lẽ vậy!- Đồng Thảo đồng tình.- Những người mặc y phục màu trắng dường như có cấp bậc thấp nhất.
_ Tất cả mọi người đã tập hợp đông đủ chưa?- Mã Tổng quản lên tiếng.
Khẽ giật mình, Lôi Vi và Đồng Thảo vội nép mình qua một bên.
_ Đã đủ ạ!
_ Nghe cho rõ đây! Hôm nay chúng ta sẽ nhận thên hai người mới đó là Cát Lôi Vi và Đồng Thảo. Cả hai người này đều đến từ Quang Dương thành. Sau này các ngươi phải quan tâm giúp đỡ họ, không được gây xích mích. Thái Thường Nhạc phủ chúng ta nổi tiếng trong cung là kỷ luật nghiêm khắc. Vậy nên nếu ta biết được ai vi phạm quy định sẽ chiếu theo luật mà xử phạt nghe rõ chưa.
_ Dạ rõ!
Ra đây là màn giới thiệu thành viên mới. Nhưng cách giới thiệu này thật khiến Lôi Vi nổi cả da gà. Nàng chợt nhớ đến cô giáo chủ nhiệm của mình năm đầu trung học cơ sở. Tác phong của giáo viên ấy quả thật rất giống với Mã Tổng quản. Nghiêm khắc. Lạnh lùng. Và quan trọng nhất là dọa người.
_ Đây là Lý Bình Khải, Chưởng sự nhạc công.
Tiếng nói của Mã Tổng quản kéo Lôi Vi trở lại với thực tế.
_ Lý Chưởng sự! Mong được chỉ giáo!- Lôi Vi và Đồng Thảo cúi người thi lễ.
_ Còn đây là Đặng Y Lạp, Chưởng sự ca vũ.
_ Đặng Chưởng sự! Mong được chỉ giáo!
Sau màn chào hỏi đơn giản, Lôi Vi và Đồng Thảo được Đặng Y Lạp hướng dẫn tường tận mọi việc. Và vẫn như thường lệ, trong khi Đồng Thảo chú tâm nghe mọi việc, Lôi Vi lại thả hồn mình vào cảnh quan xung quanh. Mọi thứ ở nơi đây được kết hợp hài hòa với nhau khiến nàng tỏ rõ sự thích thú của mình. Dường như, đến thời điểm này, nàng vẫn chưa hình thành khái niệm đề phòng, cảnh giác cho mình khi phải sống trong Hoàng cung. Với kiểu tính cách như vậy thật không hiểu nàng sẽ làm thế nào sống sót được trong cung.
_ Những người mới vào được gọi là Học sự sẽ mặc bộ y phục màu trắng. Trên Học sự là Sơ kỳ sẽ mặc bộ y phục màu lục. Tiếp là Hạ cấp sẽ mặc bộ y phục màu tím. Trung sinh là bộ y phục màu hồng. Cao nhất là Thượng đẳng ca vũ, khi đó các người sẽ mặc y phục màu lam.
_ Thượng đẳng ca vũ?!- Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên.
_ Đúng vậy!- Dừng chân trước một căn phòng, Đặng Chưởng sự chậm rãi quay đầu lại.- Chỉ có Thượng đẳng ca vũ mới được múa trong các bữa tiệc lớn của Hoàng gia như tiệc mừng đại thọ, tiệc tiếp các sứ thần.- Vừa nói, bà vừa bước vào phòng.- Hạ cấp và Trung sinh chỉ được múa trong các bữa tiệc nhỏ hơn, đó là những bữa tiệc không chính thức, chẳng hạn như lúc Hoàng thượng cao hứng muốn xem ca vũ hoặc gia yến giữa Hoàng thượng với các phi tần, Hoàng tử, Công chúa. Nếu có tham gia đại tiệc, Hạ cấp và Trung sinh cũng chỉ là những người múa nền cho Thượng đẳng ca vũ thôi. Học sự và Sơ kỳ sẽ không được múa.
Dứt câu, Đặng Chưởng sự đặt hai quyển sách trên bàn. Cả Lôi Vi và Đồng Thảo nhìn chăm chú vào quyển sách.
_ Vũ...vũ...ký!- Lôi Vi cố gắng đọc.
Nghe tiếng thở ra của Đặng Chưởng sự, nàng biết ngay bà ta không hài lòng về nàng. Nhưng nàng biết là gì hơn được. Khẽ lắc đầu nàng cố phớt lờ sự khó chịu của Đặng Chưởng sự.
_ Đây là Vũ ký và Thanh Luật tập. Hai quyển sách này ghi lại những gì cơ bản nhất về ca và vũ. Hai ngươi hãy ráng học đi. Để được lên cấp các ngươi sẽ phải thi đấy. Nếu thi đỗ, các ngươi sẽ trở thành Sơ kỳ. Nếu bị đánh rớt, các ngươi sẽ phải rời khỏi đây. Đừng để Công chúa mất mặt vì các ngươi.
_ Vâng!
Liếc nhìn Lôi Vi thêm lần nữa, Đặng Chưởng sự quay nửa người về phía cửa.
_ Nghê Tú Đình!
Sau tiếng gọi của Đặng Chưởng sự là một cô nương có gương mặt thanh tú trong bộ tử y chậm rãi bước vào.
_ Chưởng sự cho gọi ạ!
Chất giọng nhỏ nhẹ của Tú Đình khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên, đúng là Hạ cấp có khác. Để có được chất giọng hay như chim thế này, chắc chắc nàng ta đã phải luyện tập không ít. Chưa kể cơ thể lại uyển chuyển thế kia, chắc rằng nàng ta đã chịu không ít đau đớn. Vừa nghĩ đến đó, Lôi Vi không khỏi thầm than, muốn vào được nơi này bọn họ đã phải luyện tập rất nhiều, trong khi đó nàng lại dựa vào Thiên Phương Công chúa để được vào. Thời gian tới chắc là sẽ không dễ dàng cho nàng.
_ Hãy dẫn họ về phòng!
Tú Đình liếc nhìn Lôi Vi lẫn Đồng Thảo một lượt để đánh giá rồi cúi đầu tuân mệnh. Dáng vẻ của Tú Đình khiến nàng không khỏi cảm thấy bất an. Hít một hơi thật sâu nàng thận trọng bước từng bước giữ khoảng cách với nàng ta. Bầu không khí bao bọc cả ba người lúc này là một sự im lặng đầy khó chịu, vô hình chung càng làm tăng thêm sự nặng nề. Nàng có cảm giác như bầu không khí này đang dần đặc lại và có thể dùng muỗng múc được.
Ra hậu viện, cả ba đến một dãy nhà với nhiều gian phòng nhỏ được thiết kế theo hình chữ U. Nhìn sơ qua Lôi Vi biết ngay đây chính là nơi ăn ngủ và sinh hoạt của các ca vũ, Tây Khương viện. Thế nhưng, Tú Đình lại dẫn họ đi rất lâu, rất lâu khiến lòng nàng dấy lên mối nghi hoặc.
Và quả đúng như vậy, một đỗi sau đó, cả ba người dừng lại trước cổng của một biệt viện. Hoang tàn. Âm u. Cô tịnh. Đó là tất cả những gì Lôi Vi có thể nhìn thấy ở nơi này. Vậy là đã rõ, nàng bị phân biệt chủng tộc ngay khi vừa bước chân vào phủ. Nàng tin rằng đây không phải là ý của Tổng quản hay Chưởng sự gì cả nhưng nếu họ không ngầm đồng ý Tú Đình sẽ không dám làm thế. Xem ra, ngay cả Thiên Phương Công chúa, họ cũng chẳng nể nang gì cả.
_ Đây sẽ là nơi ở của các ngươi!
Tám chữ kia vừa được nói ra, Lôi Vi đã muốn tát vào mặt của Tú Đình một cái không chỉ bởi câu nói đó mà còn cả chất giọng đầy kinh miệt của nàng ta.
_ Tại sao?- Lôi Vi cứng giọng hỏi.- Dù là Học sự, chúng tôi cũng được ở Tây Khương viện. Tại sao các Học sự khác thì được, còn chúng tôi thì không?
_ Ngươi xứng sao?- Vừa hỏi, Tú Đình vừa nhếch miệng lên cười.- Tốt hơn hết, các ngươi hãy nên an phận ở đây cho tới khi thi lên cấp đi.
Dứt câu, Tú Đình quay ngoắt đi.
_ Ngươi...
Đồng Thảo toan nói điều gì đó nhưng đã bị Lôi Vi ngăn lại.
_ Có thăng cấp được hay không là chuyện của ta chứ không phải của ngươi. Không cần ngươi bận tâm. Ta biết ngươi chả ưa gì ta vì trong khi ta dựa vào Công chúa để được vào Thái Thường Nhạc phủ, còn các ngươi phải cật lực học tập, thậm chí là phải chịu đau đớn mới được vào đây.
_ Xem như ngươi thông minh!- Tú Đình quay lại cười nhạt.
_ Ta đây vốn dĩ thông minh! Vậy nên ta chưa bao giờ đánh giá thấp bất kỳ ai cho dù chỉ mới có gặp mặt một lần. Vì vậy, ta cũng không nghĩ ngươi ngốc đến nỗi tự mang họa vào thân. Dù rằng ta chỉ là một ca vũ trong Chiêu Anh hầu phủ, không đáng để bận tâm, nhưng dù sao ta cũng là người của Công chúa, được đích thân Người dẫn ta tiến cung để vào đây. Ngươi nên cẩn thận!
Dứt câu, Lôi Vi nắm tay Đồng Thảo kéo vào trong mặc kệ Tú Đình giận run người.
_ Sao muội lại cương thế?- Đồng Thảo lo lắng hỏi.
_ Không thể để họ coi thường mình được tỷ à!- Lôi Vi chậm rãi nói.- Càng không thể để mất mặt Công chúa. Hôm nay coi như dằn mặt họ nhưng từ nay chúng ta phải tự lực đấy. Ngày mai, tỷ thăm dò giúp muội khi nào thì đến kỳ thi lên cấp nhé. Muội không muốn vừa mới tới mà đã bị đuổi.
_ Ta hiểu!
_ Từ nay, tỷ muội chúng ta phải dựa vào nhau thôi!- Vừa nói, Lôi Vi vừa mỉm cười.
_ Uhm!- Đồng Thảo gật đầu.- Chúng ta cùng dựa vào nhau cố gắng.
_ Aja!- Lôi Vi hét lên.
_ Hả?- Đồng Thảo ngạc nhiên nhìn Lôi Vi.
_ À...ý muội là cố gắng! Cùng nhau cố gắng!
Không nói gì, Đồng Thảo mỉm cười gật đầu.
Một cơn gió thổi qua khiến cả hai nàng không rét mà run. Tiếp theo đó là tiếng khóc hờ vang lên đâu đó khiến cả hai đứng yên ngay tại chỗ không dám nhúc nhích. Cố điều hòa lại hơi thở, Lôi Vi đưa mắt nhìn khắp xung quanh. Không có con người, nơi này quả thật trở nên tiêu điều hẳn. Lá cây khô rụng đầy khắp nơi nhưng lại không có người quét. Ngay bên dưới gốc Tử Đằng già là một cái giếng, gàu múc nước nằm lăn lóc cả ra đất. Bộ bàn ghế bằng đá được đặt giữa sân cũng đã trở nên cũ kỹ rất nhiều.
Khẽ thở dài, Lôi Vi đưa mắt nhìn về phía tiểu viện. Ngôi nhà tuy vẫn còn mới nhưng vì không có người ở nên nhìn vào trông nó thật cũ kỹ. Trên mái nhà, lá cây cũng như cành cây bám đầy. Giấy dán của cửa sổ ít nhiều cũng đã bị rách cả khiến những cơn gió mỗi khi quẩn quanh nơi này đều tạo nên tiếng rít.
Tiếng khóc hờ lại vang lên khiến Đồng Thảo vội níu lấy tay Lôi Vi.
_ Không lẽ...nơi...nơi này có ma...ma?- Đồng Thảo lúng búng mãi mới hỏi trọn một câu.
_ Giữa thanh thiên bạch nhật lấy đâu ra ma chứ!- Lôi Vi trấn an Đồng Thảo.- Đồng Thảo tỷ! Tỷ nắm chặt tay muội.
Dứt câu Lôi Vi bước từng bước chắc chắn về phía ngôi nhà. Hít một hơi thật sâu, nàng đẩy mạnh cánh cửa ra. Cánh cửa kêu lên một tiếng khét rõ to khiến nàng có đôi chút giật mình. Bên trong quả thực khá tối. Dường như ánh sáng không thể nào chiếu vào tận trong phòng. Gạt lớp mạng nhện lơ lửng ngay trước mặt, nàng chậm rãi bước qua ngưỡng cửa và tiến vào bên trong. Gian giữa, ngay cửa lớn là một chiếc bàn tròn xung quanh là những chiếc ghế cao. Trên bàn là một bộ ấm chén. Bộ ấm chén ấy vẫn còn khá mới chứng tỏ nó vẫn được dùng. Ngay sát tường là một chiếc giường thấp. Ngay bên trên là một bức hoành phi có đề bốn chữ Đào vũ nghênh xuân [1]. Và cuối mỗi đầu của gian phòng đều có để hai cây đèn khá cao. Kế tiếp, gian bên phải của phòng là một chiếc bàn hình chữ nhật, phía sau là một kệ sách. Trên kệ sách, ngoài những quyển sách cũ ra còn có một cái bình màu vàng khá trang nhã. Nhìn sơ qua, nàng biết ngay đó là cái bình đựng tranh. Lôi Vi đoán chỗ ấy là nơi làm việc hoặc luyện chữ, vẽ tranh. Ngăn cách giữa hai gian này là một khung gỗ hình tròn được mắc châu liêm [2].
Cả hai gian phòng này gần như không có gì bất thường. Lôi Vi cùng Đồng Thảo chậm rãi bước vào. Phía bên trái lại có thêm một khung gỗ hình vuông và mắc trên đó là một tấm rèm bằng vải màu hồng mận. Phía sau khung gỗ ấy dường như là một lối đi và ngay sát tường là một chiếc bàn gỗ hình chữ nhật. Trên bàn là hai chiếc bình có kiểu dáng đơn giản nhưng rất đẹp. Và ngay bên trên chiếc bàn là những bức tranh thủy mặc đơn giản nhưng thâm túy.
_ Chúng ta vào bên trong thử nha Đồng Thảo tỷ!- Vừa quay về phía Đồng Thảo, Lôi Vi vừa nói.
_ Hả?- Đồng Thảo có phần sợ sệt.
_ Từ giờ, chúng ta sẽ phải ở đây nên phải xem xét thật kỹ nơi này.
Nói đoạn Lôi Vi tiến về phía hành lang bên trái. Đồng Thảo không dám rời nàng nửa bước. Hít một hơi thật sâu, nàng bước từng bước vào trong. Càng bước vào không gian xung quanh càng tối, tiếng rên khóc càng phát ra rõ ràng hơn. Nếu không vì có Đồng Thảo ở đây, nàng chắc chắn đã lấy cây đèn pin nhỏ Phong Đạt tặng nàng ra để bật lên. Sự sợ hãi lúc nãy đã thể hiện rõ trên gương mặt của cả hai thiếu nữ trẻ. Nhưng nó nhanh chóng xua được xua đi khi họ dừng lại trước một gian phòng. Đó là gian phòng ngủ. Dù có cửa sổ nhưng nơi này khá tối. Nhìn lướt qua một lượt, Lôi Vi thấy nơi này tương đối sạch sẽ. Và trên giường có một người đang nằm. Nàng chắc như đinh đóng cột tiếng rên khóc là của người này. Cầm một ngọn nến ngay trên chiếc bàn giữa phòng, nàng chậm rãi tiến về phía chiếc giường và nhận ra người nằm trên giường là một nữ tử mặc một bộ hồng y. Xem chừng nàng ta cũng là ca vũ.
_ Cho hỏi...ai đang nằm trên giường vậy?
_ Ai thế?- Nữ tử nằm trên giường mệt mỏi hỏi, chất giọng nàng ta có phần khàng đi.
_ Chúng tôi là người mới tới.- Vẫn tiến về phía chiếc giường, Lôi Vi chậm rãi lên tiếng.- Có thể cho chúng tôi biết, tỷ là ai không?
Dừng chân ngay bên cạnh thành giường, Lôi Vi định đưa tay ra thì nữ tử kia bất ngờ quay lại khiến nàng và Đồng Thảo không khỏi ngạc nhiên. Và trong phút chốc, họ cảm thấy sợ hãi khi nhận ra trên gương mặt của nữ tử kia có không ít hồng ban.
................................
Đêm nay không phải rằm nên trăng không tròn. Ngẩn đầu lên nhìn bầu trời cao Lôi Vi khẽ mỉm cười. Đêm nay thật yên tĩnh. Đây là lần đầu tiên, ở một nơi xa lạ nàng cảm thấy yên tĩnh và an lòng. Ở Phò mã phủ người ra người vào quá tấp nập. Tiến cung, ngày nào nàng cũng phải đọc những quyển sách nàng chẳng hiểu gì để thích nghi với cuộc sống này. Vậy nên, từ khi đến thế giới này, gần như đầu nàng lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng.
_ Thật lạ là khi ấy mình vẫn có thể cười!- Vừa nói, Lôi Vi vừa bật cười.
Chợt nhớ đến những câu chuyện Thần thoại Hy Lạp nổi tiếng, Lôi Vi chắp hai tay lại và nhắm mắt.
_ Nếu quả thật những câu chuyện về lời tiên tri của các vị thần là có thật, vậy con cầu xin nữ thần Artemis hãy chỉ cho con biết đâu là lối đi đúng đắn để con có thể sống yên ổn ở thế giới này đến ngày con được trở về thế giới của con.
Chầm chậm mở mắt ra, Lôi Vi dõi theo ánh trăng ấy mong nhận được một dấu hiệu gì đó.
_ Muội làm gì mà thần người ra vậy?
Chất giọng của trong của Đồng Thảo kéo Lôi Vi trở lại với thực tế, nàng vội quay người về phía Đồng Thảo.
_ Muội có làm gì đâu! Chỉ là đang ngắm trăng thôi mà.
_ Vậy mà ta cứ tưởng muội đang nhớ đến ai.- Vừa ngồi xuống, Đồng Thảo vừa cất tiếng trêu ghẹo.
_ Hì hì!- Lôi Vi khẽ bật cười.- Quân Đài tỷ đã ngủ chưa?
_ Tỷ ấy đã ngủ rồi!
_ Uhm!- Lôi Vi khẽ gật đầu.- Bệnh tỷ ấy mắc phải không nguy hiểm nhưng vì để lâu không được chữa trị nên đã nặng lên rồi. Ngày mai, tỷ ra khỏi cung một chuyến. Mua cho muội chừng ba thang thuốc để chống viêm, một ít...Khương hoàng [3] nữa nhé.
_ Liệu có được không?- Đồng Thảo lo lắng.
_ Dù nằm trong phạm vi Hoàng cung nhưng đây là bên bìa của vòng giữa của Hoàng cung nên người của Thái Thường Nhạc phủ cũng như các ty, phủ hay cục khác đều dễ dàng ra khỏi cung hơn so với các cung nữ phục vụ trong nội cung. Chỉ cần tỷ về trước giờ đóng cửa là được rồi.
_ Ta hiểu rồi!- Đồng Thảo chậm rãi gật đầu.- Ngày mai ta sẽ rời cung một chuyến.
_ À!- Nhớ ra điều gì đó, Lôi Vi khẽ kêu lên.- Sẵn tỷ mua hộ muội quyển Tam tự kinh [4] luôn nhé. Muội không thể để người khác coi thường được.
_ Người khác? Là Đào Công tử sao?- Vừa hỏi, Đồng Thảo vừa bật cười.
_ Tỷ!
Tuy cười là vậy, nhưng trong lòng Đồng Thảo thực sự cảm thấy khó chịu. Cách đây ba hôm, nàng tình cờ thấy Đào Công tử đứng trước cổng của Bối Hồng điện. Sau đó, chàng và Lôi Vi nói chuyện với nhau khá thoải mái cứ như thể họ quen nhau trước đó vậy. Ánh mắt chàng nhìn nàng ấy cũng khác so với ánh mắt chàng nhìn nàng. Đó là một đôi mắt đầy thích thú cũng như đầy sự quan tâm...
*
Thận trọng bước từng theo một vị tiểu thái giám vào Ngự hoa viên, Đồng Vũ cố giữ bình tĩnh. Chàng không biết vị chủ nhân nào muốn gặp chàng. Mới vào cung chưa lâu, mối quan hệ với cấp trên còn chưa được hình thành rõ rệt vậy mà chàng đã được một vị chủ nhân nào đó chú ý tới. Thật khó hiểu!
Dừng chân trước một điếm nghỉ, Tiểu An Tử quay về phía Đồng Vũ.
_ Ngươi lên đi! Thân vương đang chờ ngươi trên đó!
Thân vương! Đồng Vũ thật không ngờ người muốn gặp chàng lại quyền cao chức trọng đến vậy. Nhưng là vị Thân vương nào muốn gặp chàng? Huynh đệ của Hoàng thượng, ai cũng được phong làm Thân vương. Các Hoàng tử của Hoàng thượng cũng có mấy người được phong làm Thân vương trong đó nổi trội nhất là Hinh Thân vương Phúc Hoằng. Phải chăng là vị này? Nhưng chàng vốn là người của Chiêu Anh hầu phủ cơ mà. Càng nghĩ càng rối vậy nên bước chân của chàng cũng có phần chao đảo.
Vừa nhìn thấy một bóng người mặc bộ bạch y, Đồng Vũ vội hít một hơi thật sâu. Chắp hai tay về phía trước, chàng cúi người thi lễ.
_ Hạ thần tham kiến Vương gia! Vương gia cát tường!
_ Miễn lễ!
Chất giọng nửa lạ nửa quen vàng lên khiến Đồng Vũ không thể không ngẩng đầu lên nhìn. Và chàng không khỏi ngạc nhiên khi đứng trước mặt chàng chính là một người quen mà chàng chỉ mới gặp một lần Đào Công tử...không...giờ chàng thật sự không biết nên làm thế nào.
_ Chúng ta lại gặp nhau rồi!- Vừa bước đến ghế, Phúc Tuần vừa chậm rãi nói.- Ngươi ngồi đi!
_ Tạ Vương gia!
Dứt câu Đồng Vũ e dè tiến về phía chiếc bàn. Chờ cho đến khi Phúc Tuần ngồi xuống chàng mới dám ngồi.
_ Ngươi chắc ngạc nhiên lắm?
Đồng Vũ lặng im không nói.
_ Có trách ta tại sao không nói cho ngươi biết thân phận thật của ta không?
_ Hạ thần không dám!- Đồng Vũ vội vàng đáp.
Phúc Tuần khẽ thở dài.
_ Đây chính là lí do ta không muốn để cho ngươi biết! Lễ nghĩa quân thân khiến con người ta không thoải mái. Ta không muốn nó trở thành rào cản.
Nghe Phúc Tuần nói vậy, Đồng Vũ như dâng lên một sự thương cảm. Cuộc sống nơi cung cấm có lẽ đã trở nên ngột ngạt với vị Vương gia này rồi. Vậy nên chàng mới xuất phục vi tuần hòng tìm một chút tự do, thoải mái bên cạnh việc hiểu thêm nỗi khổ bá tánh.
_ Xin Vương gia đừng nói vậy!
Khẽ mỉm cười, Phúc Tuần quay về phía Đồng Vũ.
_ Ngươi là người có tài. Vậy nên ta hy vọng ngươi có thể trở thành cánh tay đắc lực cho ta, là người ta có thể tin tưởng trong chốn triều đình.
Nghe Phúc Tuần nói vậy, Đồng Vũ vội đứng lên rồi quỳ xuống đất.
_ Được trở thành tôi tớ phục vụ cho Vương gia là vinh hạnh cho hạ thần. Hạ thân xin tận trung, một lòng phò trợ Người.
_ Ta có thể tin tưởng ngươi không?- Phúc Tuần thăm dò.
_ Hạ thần xin thề sẽ tận trung với Vương gia đến chết không thôi. Nếu làm trái lời thề, xin Vương gia tùy ý xử phạt.
_ Được!- Vừa đứng lên, Phúc Tuần vừa gập quạt lại và nói.- Chỉ cần ngươi không hai lòng, ta sẽ trọng dụng ngươi.
_ Tạ ơn Vương gia!
---------------------------------
[1] Đào vũ nghênh xuân: điệu múa hoa đào đón xuân.
[2] Châu liêm: rèm bằng hạt châu.
[3] Khương hoàng: củ nghệ.
[4] Tam tự kinh: là cuốn sách được biên soạn từ đời Tống đến đời Minh, được bổ sung vào đời Thanh. Sách dùng để dạy cho học sinh mới đi học.
-----------------------------------
Hết chương 8
/266
|