Thái hậu khi còn sống không chịu dời đến Ninh Thọ cung, nàng vừa nhắm mắt, Hoàng đế liền chuyển tử cung của nàng qua Ninh Thọ cung, đặt ba ngày, mới dời tới Thọ Hoàng Điện.
Mỗi ngày cúng tế ba lần, liên tục theo quy luật, mắt thấy ngày xả tang cũng sắp đến rồi.
Mấy ngày sau, thức ăn cung ứng chợt bị gián đoạn, hỏi quản sự thái giám, đối phương mờ mịt chống đỡ, nói không biết còn có phần của ta. Lúc đầu có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng sau đó nghĩ lại, ta không phải là Tần phi cũng không phải là công chúa cách cách, đương nhiên không có phân lệ trong cung. Thức ăn không có gì quan trọng, tiểu muội bên kia thêm đôi đũa cũng dễ làm thôi, chỉ là không có băng cung ứng thường lệ, quả thật có chút gian nan. Hạ Thiên ở Tử Cấm thành quá nóng, buổi tối ngủ ở trên giường trúc, chỉ cảm thấy chiếu nan dưới người nóng đến phát bỏng.
Về sau thì tốt hơn một chút, thức ăn, quần áo, băng, mỗi ngày đều đúng hạn đưa tới. Ta nghĩ có lẽ là Nội Vụ phủ phát giác đã bỏ sót, cuối cùng không có hoàn toàn quên còn có một người như ta tồn tại.
Lại qua mấy ngày, Trương Khởi Lân nâng vào một tấm tịch tử màu trắng sữa, nói là lấy trong nội khố, mát mẻ hơn chiếu nan ta đang dùng. Đông Vân tò mò, vuốt mặt tịch tử hỏi: “Đây là làm bằng cái gì? Phúc tấn, quả thật mát mẻ hơn trúc!”
Ta nhìn, chỉ thấy cọng đan nhu mịn trắng mỏng, không phải trúc không phải là cỏ, cũng không giống sợi gai dệt, đưa tay lên vừa sờ vào chợt cảm thấy mát mẻ trơn bóng. Trong lòng liền cảm thấy bất an, cau mày nói: “Cầm đi đi, ta không cần cái này.”
“Chủ tử, hai ngày nay người ngủ không ngon, dùng tịch tử này có thể thoải mái không ít.” Trương Khởi Lân khuyên nhủ.
Ta lạnh nhạt lặp lại một lần nữa: “Cầm đi đi.”
Hắn há miệng, muốn nói lại thôi, chỉ huy tiểu thái giám cuộn tịch tử lại ôm đi ra ngoài.
Đông Vân kỳ quái hỏi: “Phúc tấn, làm sao vậy?”
Ta xoay người trở về phòng trong, ngồi trên kháng gỗ, đáp: “Đó là tịch ngà voi.” Trước kia từng nghe nói qua, là dùng phương pháp đặc biệt làm mềm ngà voi, sau đó kéo thành sợi tơ, tốn nguyên liệu tốn công, một tấm cần tám ngàn lượng bạc trở lên. Ta liên tưởng đến voi bị tàn sát, cho nên cũng không muốn đi tìm một tấm để dùng, không ngờ tới hôm nay rốt cuộc được mở mang kiến thức. Loại đồ vật này, làm sao có thể tùy tiện lấy từ nội khố tới chỗ của ta? Đầu đau âm ĩ, cảm thấy sẽ không như vậy là xong.
Đông Vân “A” một tiếng thở nhẹ, rồi không lên tiếng nữa, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái Dương cho ta.
Chiều ngày hôm đó, tiểu muội đi chung với ta từ linh tiền bái tế trở về, liền lưu lại cùng ta uống chút nước mát giải nóng trò chuyện. Trương Khởi Lân sai người mang tủ đá bằng gỗ bách đi vào, Đông Vân mở nắp ra, khí lạnh li ti như sương khói bay ra. Nàng lấy bình phong lan màu phấn đã đặt bên trong ra, rót hai chén nước ô mai, đưa cho ta và tiểu muội.
Ta nói với nàng: “Ngươi cũng rót một chén cho mình đi. Chỉ là đừng ham mát lạnh uống nhiều, cẩn thận tiêu chảy.”
Đông Vân cười đáp: “Đã biết, phúc tấn đừng luôn xem em như trẻ con.”
Tiểu muội che miệng cười, sai tỳ nữ bên cạnh của mình đi theo Đông Vân, cũng dặn dò: “Cùng nàng đi uống nước mát đi. Ta ở nơi này của tỷ tỷ nghỉ ngơi một chút, chừng nào gọi thì ngươi đến.” Nha đầu kia liền đáp vâng đi theo.
Chúng ta uống nước ô mai xong, mỗi người ở một đầu giường La Hán, nghiên người dựa vào tán gẫu. Tiểu muội nói: “Thập Tứ gia được tấn phong Quận Vương, chúc mừng tỷ tỷ.”
“Ừ, không tệ. Bổng lộc có thể hơn mấy ngàn lượng.” Ta gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói, “Trên mũ triều phục của ta còn có thể gắn thêm hai viên Đông Châu, cái đó cũng tốt.” Nhưng mà bây giờ chúng ta còn mặc đồ tang, trên đầu tiểu muội cài một đóa hoa nhỏ màu trắng, còn ta thì cắm một cây trâm bạc.
Sau giữa trưa chỉ muốn ngủ, bởi vì tủ đá mở ra, bên trong phòng có vẻ thoáng mát, chúng ta nói chuyện xong liền chợp mắt. Trong giấc mộng, mơ hồ dường như có tiếng bước chân càng ngày càng gần, thật vất vả mở mắt ra, phát hiện tiểu muội không có ở bên cạnh, lại nghe thấy tiếng “lách cách” vang lên, quay đầu nhìn lại, là Hoàng đế vén màn trúc bước qua ngưỡng cửa, đi tới bên này.
Ta buồn ngủ mắt lim dim, không phân rõ cảnh trong mơ hay là thực tế, đầu choáng váng bò dậy, cũng không mang giày, chân không giẫm ở trên nền gạch. Vẻ mặt hắn hốt hoảng, nhưng vẫn từng bước tới gần, ta phản xạ lui về phía sau, sau mấy bước, lưng liền chạm vào tường. Hắn một phát nắm được cánh tay phải của ta bắt chéo ra sau lưng ta, giữ chặt cằm của ta môi liền ép lên, ta dùng tay còn lại đẩy hắn, hắn liền nắm cổ tay trái của ta đè lên trên tường.
“Ngươi dừng. . . . . .” Ta liều mạng giãy giụa, nhưng vừa mở miệng, lưỡi của hắn liền thăm dò vào, chặn thanh âm của ta trở về.”Ưmh. . . . . .” Ta cảm giác hắn đang ở trên môi ta liếm mút gặm cắn, vừa khó chịu vừa sợ hãi, muốn hung hăng cắn hắn, lại không xuống miệng được. Ta hô hấp rối loạn, không biết bị sặc cái gì, ho kịch liệt. Lúc này hắn mới rời khỏi môi của ta, nhưng vẫn ôm ta, nhẹ nhàng vỗ lưng của ta. Ta vừa ho khan vừa đẩy hắn, thế nhưng hắn không buông tay, lại còn hôn đến sườn mặt của ta.
Hắn giam cầm còn chọc tới ta, loại tình hình như thế dần dần trùng hợp với ký ức nào đó, âm thầm sợ hãi làm cho ta mất lý trí đẩy hắn đánh hắn cào hắn. Đang dây dưa, liền nghe “Cốp” một tiếng, khuỷu tay đụng vào tủ đứng tử đàn bên cạnh, trong lúc nhất thời đau đớn thấu tim.”Bị thương rồi sao? Để cho ta xem.” Hắn nói xong liền muốn cuốn ống tay áo của ta lên.
Ta vung một cái tát qua, hắn nghiêng đầu tránh né, chỉ có đầu ngón tay quét qua gương mặt của hắn. Hắn một tay cầm hai cổ tay ta, dịu dàng nói: “Đừng động. Để ta xem thử bị thương chỗ nào rồi.” Nói xong đẩy ống tay áo của ta lên một chút xíu, cánh tay phải của ta đau đến không thể cử động. Ống tay áo màu trắng đã dính vết máu, xem ra là rách da rồi. Vải vóc cọ vào vết thương, ta hít một hơi khí lạnh cắn môi dưới. Khi khuỷu tay lộ hết ra ngoài, liền có thể nhìn thấy vết ứ đọng tím bầm thật lớn, máu chảy không nhiều, chút xíu đỏ tươi ngưng kết ở chỗ vết thương.
Hắn thổi nhẹ vào vết thương, hỏi: “Rất đau phải không?”
Ta như bị chập một chút, run rẩy truyền tới trái tim, chỉ cảm thấy ngực vừa ngột ngạt vừa đau. Nhắm mắt lại, cố hết sức làm cho lòng trầm tĩnh lại, mới có thể vững vàng nói: “Buông ra!”
“Ngươi luôn bảo ta buông ra.” Hắn nâng cánh tay phải bị thương của ta lên, thở dài nói.
Ta rụt cánh tay lại, nghiêng sang một bước, thế nhưng hắn lại theo đi lên, ta dùng cánh tay trái chống ngực của hắn lại, nói: “Chuyện nam nữ, trăm sông đổ về một biển. Chẳng lẽ Vạn Tuế Gia muốn ép buộc ta hay sao?”
Hắn nâng cằm của ta lên, để ta nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Trên đời này còn có ai có thể ép buộc ngươi sao?”
Ta thất thần trong nháy mắt, chợt quay mặt đi nói: “Không có.”
“Đúng, không có. . . . . .” Hắn tự lẩm bẩm.
Ta thừa cơ đẩy hắn ra chạy ra cửa, nhưng không đi được hai bước, lại bị hắn nắm cánh tay kéo trở về. Ta cố nén đau đớn, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng biết mình đang làm gì không?”
Hắn chấn động, buông lỏng tay, ta tránh thoát, ôm cánh tay phải lui về phía sau mấy bước đứng lại. Hắn đuổi theo, ta gạt cánh tay hắn đưa tới, liếc nhìn hắn nói: “Đừng đụng ta.”
“Có nặng lắm không?” Hắn rụt tay, nhìn cánh tay phải của ta hỏi.
“Không sao.”
Hắn thở dài, nói: “Ngươi trước kia không phải như thế. . . . . .”
“Trước kia ngươi không phải là Ung Thân Vương, lại càng không phải là hoàng thượng.” Ta cắt ngang lời hắn.
Hắn ngớ ra một lát, tiếp đó cười lạnh nói: “Không phải nói buông tay đi sao? Thì ra đây chính là chúc phúc mà ngươi nói!”
Ta không nhịn được run rẩy, không biết là bởi vì sợ hãi hay là kinh ngạc. Như là người lạ đã nhiều năm, mỗi lần hắn dùng hờ hững, khinh thường, thậm chí là ánh mắt chán ghét nhìn ta, không ngừng được khổ sở trong lòng. Thì ra, hắn không phải không nhớ rõ. . . . . . Nhưng chuyện cho tới bây giờ, hắn còn tới chỗ này của ta tìm an ủi sao? Ta không muốn trả lời hắn, trầm mặc chốc lát hỏi: “Dự định giam ta đến chết sao?”
Thế nhưng hắn lại nhìn ta hỏi ngược lại: “Ngươi cứ muốn đi như vậy sao?”
Ta ngẩng đầu chống lại ánh mắt của hắn, gật đầu: “Đúng vậy.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, cất bước tiến lên liền ôm ngang ta lên, sau khi ta choáng váng bị hắn đè lên trên giường La Hán. Hắn cắn vành tai của ta, nói: “Trẫm ở chỗ này sủng hạnh ngươi thì như thế nào?”
“Ngươi nói ‘ Sủng hạnh ’?” Ta cười lạnh, xoay mặt đi chỗ khác nói: “Tùy ngươi.” Ta nằm phịch ở nơi đó, chỉ cảm thấy mệt mỏi không cách nào nhúc nhích. Hắn ương ngạnh cưỡng ép cũng chỉ là vì trút căm phẫn, chỉ cần không làm mình sống là được, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.
Hắn từ trên người ta dịch chuyển ra, vuốt mặt của ta nói: “Ngươi cho tới bây giờ đều làm cho người ta hận như vậy. . . . . . Thôi, thích đi đâu thì đi!” Nói xong đứng dậy, đi tới cửa dừng một chút, nói: “ Khuỷu tay. . . . . . Gọi ngự y tới xem qua một cái.” Nói xong “Xoạt” vén rèm đi ra ngoài.
Ta nhìn trần nhà ngây ngẩn một hồi, mới chống ngồi dậy. Đầu có chút choáng váng, đè huyệt Thái Dương, mới vừa trở lại bình thường, hơi giương mắt lại thấy tiểu muội đứng dựa vào cánh cửa, yên lặng nhìn bên này.
Nàng thấy ta nhìn nàng, liền đi tới, lấy cái áo choàng màu trắng trên tay khoác lên thành giường, ôn nhu nói: “Ta sợ tỷ tỷ cứ ngủ như vậy sẽ lạnh, đi vào phòng tìm cho ngươi bộ quần áo.” Tiểu muội ngay cả giả cười cũng không có, trên mặt trong mắt đều là lạnh lẽo.
Ta không có cách nào giải thích, cũng không muốn giải thích, nhìn giày của mình trên đất, nói: “Đừng cho hắn biết ngươi ở bên trong.”
Tiểu muội khẽ nhếch khóe miệng, cười rất cô đơn, “Ừ” một tiếng liền ngồi lên trên giường, dựa vào thành giường, nhìn màn trúc xuất thần.
Ngày xả tang hôm đó, ta liền bẩm với hoàng hậu, dẫn Đông Đông đến linh tiền Thái hậu dập đầu, rồi xuất cung. Đến Thuận Trinh Môn, lại bị người ngăn lại, Lưu Ngọc cười đi lên cúi chào thỉnh an, nói: “Phúc tấn xin dừng bước.”
Ta liếc hắn một cái, nói: “Hình như, mỗi lần công công gặp ta đều nói câu này.”
Hắn cười làm lành nói: “Phúc tấn nói đùa. Hôm nay nô tài phụng chỉ đưa phúc tấn.”
“Vậy sao? Làm phiền.” Ta gật đầu, liền dẫn Đông Đông lướt qua hắn đi về phía trước.
Hắn đuổi theo ngăn chúng ta lại, nói với Đông Đông: “Cách cách, đưa đến nơi này được rồi, theo nô tài trở về thôi.”
Đông Đông dựng lông mày lên quát hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Hắn khom người trả lời: “Vạn Tuế Gia hạ chỉ, muốn dưỡng dục cách cách ở trong cung.”
“Ta không muốn!” Đông Đông giận dữ trừng hắn.
Lưu Ngọc lại nói: “Cách cách ngàn vạn lần đừng nói như vậy, sau này ngài chính là Tam công chúa rồi.”
Hắn dùng mắt ra hiệu cho thái giám ma ma chờ ở chung quanh, bọn họ liền vây quanh muốn kéo Đông Đông. Đông Đông dậm chân, vội la lên: “Các ngươi dám!” Bọn họ chỉ làm không nghe thấy, Đông Đông trải qua trận chiến này, sợ đến mức trốn sau lưng ta.
Ta biết không có chuyện dễ dàng như vậy, liền bảo vệ nàng nói: “Dừng tay.”
“Phúc tấn có gì phân phó?” Lưu Ngọc giơ tay lên bảo bọn họ dừng lại, mỉm cười hỏi.
“Có thủ dụ của hoàng thượng không?” Ta hận đến mức gần như cắn nát môi dưới.
Lưu Ngọc khiêm nhường trả lời: “Nô tài chỉ truyền khẩu dụ của Vạn Tuế Gia. Nếu phúc tấn có nghi vấn, có thể theo nô tài vào gặp hoàng thượng.”
Hắn muốn cướp nữ nhi của ta, mà ta không thể làm gì được! Quyền lực dù chưa nhất định có thể để cho hắn làm mọi việc như ý, lại đủ cho hắn làm cho người ta khổ sở.
Ta biết hôm nay nhất định phải rời cung, nếu không đêm dài lắm mộng, không biết còn có thể bị giam tới bao lâu. Mà Đông Đông. . . . . . Ta ôm nàng, hôn tóc nàng, khẽ vuốt mặt của nàng, nói: “Con đã trưởng thành, chăm sóc thật tốt cho chính mình.”
Đông Đông hoảng sợ nhìn ta: “Ngạch nương. . . . . .”
Ta buông nàng ra, xoay người từ cửa bên trái mở rộng đi ra ngoài. Sau lưng Đông Đông khóc gọi: “Ngạch nương, ngạch nương, đừng bỏ con ở lại!” Ta cắn răng, cố nén một lần cũng không quay đầu lại. Về sau, Thư ma ma sẽ chăm sóc nàng thôi.
“Phúc tấn. . . . . .” Đông Vân đỡ ta.
Ta vịn tay của nàng, lên kiệu chờ ở hẻm nhỏ, nói với thái giám hộ tống: “Đi thôi.” Ở Thần Võ Môn lại bị kiểm ta lần nữa, mới được đi ra khỏi cung.
Thập Tứ lại bị phái đi Tuân Hóa, ta không có trở về phủ, đổi sang xe ngựa, chạy thẳng tới Thang Tuyền gặp hắn. Sau khi được người thông truyền, hắn vội vàng ra nghênh đón, lúc nhìn thấy ta thì mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ta vuốt râu hắn, cười nói: “Một tháng không gặp, lại thành Cầu Nhiêm Khách rồi.”
Hắn dùng sức ôm ta, cầm tay của ta hôn lòng bàn tay. Ta tránh tay ra, khẽ gõ nhẹ lên trên đầu hắn một cái, oán trách nói: “Nhột!”
“Oh!” Hắn gãi gãi chỗ bị gõ, nhìn ta cười, một lát sau giống như là sực nhớ ra gì đó, ngó tới sau lưng ta nhìn quanh, hỏi, “Đông Đông đâu? Tiểu nha đầu ở lại trong phủ rồi sao? Tại sao nàng không dẫn nó tới?” Ta nhất thời nghẹn lại, không biết trả lời như thế nào, hắn phát giác vẻ mặt của ta không đúng, thu lại nụ cười, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thái giám hộ tống trả lời thay: “Hồi Thập Tứ gia, Vạn Tuế Gia không nỡ xa cách cách, giữ nàng lại trong cung. Sau này còn muốn sắc phong làm Tam công chúa.”
Mặt Thập Tứ không chút thay đổi, không nói một lời đi vào phòng. Đang lúc ta nghi hoặc thì hắn lại quay lại, trong tay còn cầm bội kiếm. Ta vội nghênh đón đè tay hắn muốn rút kiếm ra, nửa thân kiếm lộ ra sáng loang loáng thái giám kia sợ đến mức xoay người bỏ chạy.
“Ta muốn giết hắn!” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói. Bởi vì ta ngăn cản hắn, hắn liền nắm cánh tay của ta muốn đẩy ta ra, lại chạm tới vết thương ở khuỷu tay. Ta cau mày, cắn răng nhịn đau. Chắc là hắn phát hiện có cái gì đó không đúng, vội vàng buông tay: “Làm sao vậy?”
Ta thấy cũng không có vết máu chảy ra, nghĩ thầm thật may là vết thương không có vỡ ra, liền trả lời: “Mấy ngày trước không cẩn thận đụng vào cột giường.”
“Luôn không cẩn thận như vậy . . . . .” Hắn không dám đụng vào ta, liền bị ngăn ở tại chỗ.
Ta nhắm mắt lại, dựa vào trong ngực hắn: “Là ta để Đông Đông ở lại nơi đó.” Thân thể hắn chấn động, lại không cự tuyệt ta tới gần. Ta đặt một tay ở đầu vai hắn, nói khẽ, “Nó không đi theo chúng ta, chưa chắc không tốt.” Hắn từ từ thả lỏng lực đạo, mặc ta tra kiếm vào vỏ.
Gần tối sấm bắt đầu đánh, một trận mưa to trừ bỏ nắng nóng của ngày hè, làm cho lúc vào đêm rất mát mẻ. Giọt mưa tí tách rả rích theo mái hiên chảy xuống, khua vào phiến đá trên mặt đất, rất êm tai.
“Mệt sao?” Thập Tứ choàng vai của ta hỏi.
“Ừ.” Ta chống cằm tựa vào trên kháng trác, mí mắt có chút nặng nề.
Hắn hôn gò má của ta, nói: “Ngủ đi. Ta đi phòng ở phía đông.” Ta mở mắt nhìn hắn, hắn hơi đỏ mặt giải thích: “Ngạch nương còn chưa được trăm ngày. . . . . .” Ta cười nói: “Tốt. Uất ức ngươi để lại phòng cho ta.” Vì vậy hắn đi ba bước quay đầu lại rồi cứ bước tiếp.
Nhưng ngủ thẳng đến nửa đêm, hắn lại len lén lẻn vào phòng của ta, mò mẫm lên trên giường, làm ta giật mình tỉnh lại. Ta hoảng hồn, xoa mắt không mở ra được, mơ mơ màng màng hỏi: “Sao vậy, quen giường à?”
Hắn đẩy ta dịch vào bên trong, bò lên giường tới bên cạnh ta nằm xuống. Ta lật người vào trong, hắn ở sau lưng ôm ta, ở bên tai nói nhỏ: “Ngủ không được, để cho ta ôm nàng là tốt rồi.”
Ta giật giật, ở trong lòng hắn điều chỉnh tư thế thoải mái, liền đi vào giấc ngủ.
Mỗi ngày cúng tế ba lần, liên tục theo quy luật, mắt thấy ngày xả tang cũng sắp đến rồi.
Mấy ngày sau, thức ăn cung ứng chợt bị gián đoạn, hỏi quản sự thái giám, đối phương mờ mịt chống đỡ, nói không biết còn có phần của ta. Lúc đầu có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng sau đó nghĩ lại, ta không phải là Tần phi cũng không phải là công chúa cách cách, đương nhiên không có phân lệ trong cung. Thức ăn không có gì quan trọng, tiểu muội bên kia thêm đôi đũa cũng dễ làm thôi, chỉ là không có băng cung ứng thường lệ, quả thật có chút gian nan. Hạ Thiên ở Tử Cấm thành quá nóng, buổi tối ngủ ở trên giường trúc, chỉ cảm thấy chiếu nan dưới người nóng đến phát bỏng.
Về sau thì tốt hơn một chút, thức ăn, quần áo, băng, mỗi ngày đều đúng hạn đưa tới. Ta nghĩ có lẽ là Nội Vụ phủ phát giác đã bỏ sót, cuối cùng không có hoàn toàn quên còn có một người như ta tồn tại.
Lại qua mấy ngày, Trương Khởi Lân nâng vào một tấm tịch tử màu trắng sữa, nói là lấy trong nội khố, mát mẻ hơn chiếu nan ta đang dùng. Đông Vân tò mò, vuốt mặt tịch tử hỏi: “Đây là làm bằng cái gì? Phúc tấn, quả thật mát mẻ hơn trúc!”
Ta nhìn, chỉ thấy cọng đan nhu mịn trắng mỏng, không phải trúc không phải là cỏ, cũng không giống sợi gai dệt, đưa tay lên vừa sờ vào chợt cảm thấy mát mẻ trơn bóng. Trong lòng liền cảm thấy bất an, cau mày nói: “Cầm đi đi, ta không cần cái này.”
“Chủ tử, hai ngày nay người ngủ không ngon, dùng tịch tử này có thể thoải mái không ít.” Trương Khởi Lân khuyên nhủ.
Ta lạnh nhạt lặp lại một lần nữa: “Cầm đi đi.”
Hắn há miệng, muốn nói lại thôi, chỉ huy tiểu thái giám cuộn tịch tử lại ôm đi ra ngoài.
Đông Vân kỳ quái hỏi: “Phúc tấn, làm sao vậy?”
Ta xoay người trở về phòng trong, ngồi trên kháng gỗ, đáp: “Đó là tịch ngà voi.” Trước kia từng nghe nói qua, là dùng phương pháp đặc biệt làm mềm ngà voi, sau đó kéo thành sợi tơ, tốn nguyên liệu tốn công, một tấm cần tám ngàn lượng bạc trở lên. Ta liên tưởng đến voi bị tàn sát, cho nên cũng không muốn đi tìm một tấm để dùng, không ngờ tới hôm nay rốt cuộc được mở mang kiến thức. Loại đồ vật này, làm sao có thể tùy tiện lấy từ nội khố tới chỗ của ta? Đầu đau âm ĩ, cảm thấy sẽ không như vậy là xong.
Đông Vân “A” một tiếng thở nhẹ, rồi không lên tiếng nữa, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái Dương cho ta.
Chiều ngày hôm đó, tiểu muội đi chung với ta từ linh tiền bái tế trở về, liền lưu lại cùng ta uống chút nước mát giải nóng trò chuyện. Trương Khởi Lân sai người mang tủ đá bằng gỗ bách đi vào, Đông Vân mở nắp ra, khí lạnh li ti như sương khói bay ra. Nàng lấy bình phong lan màu phấn đã đặt bên trong ra, rót hai chén nước ô mai, đưa cho ta và tiểu muội.
Ta nói với nàng: “Ngươi cũng rót một chén cho mình đi. Chỉ là đừng ham mát lạnh uống nhiều, cẩn thận tiêu chảy.”
Đông Vân cười đáp: “Đã biết, phúc tấn đừng luôn xem em như trẻ con.”
Tiểu muội che miệng cười, sai tỳ nữ bên cạnh của mình đi theo Đông Vân, cũng dặn dò: “Cùng nàng đi uống nước mát đi. Ta ở nơi này của tỷ tỷ nghỉ ngơi một chút, chừng nào gọi thì ngươi đến.” Nha đầu kia liền đáp vâng đi theo.
Chúng ta uống nước ô mai xong, mỗi người ở một đầu giường La Hán, nghiên người dựa vào tán gẫu. Tiểu muội nói: “Thập Tứ gia được tấn phong Quận Vương, chúc mừng tỷ tỷ.”
“Ừ, không tệ. Bổng lộc có thể hơn mấy ngàn lượng.” Ta gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói, “Trên mũ triều phục của ta còn có thể gắn thêm hai viên Đông Châu, cái đó cũng tốt.” Nhưng mà bây giờ chúng ta còn mặc đồ tang, trên đầu tiểu muội cài một đóa hoa nhỏ màu trắng, còn ta thì cắm một cây trâm bạc.
Sau giữa trưa chỉ muốn ngủ, bởi vì tủ đá mở ra, bên trong phòng có vẻ thoáng mát, chúng ta nói chuyện xong liền chợp mắt. Trong giấc mộng, mơ hồ dường như có tiếng bước chân càng ngày càng gần, thật vất vả mở mắt ra, phát hiện tiểu muội không có ở bên cạnh, lại nghe thấy tiếng “lách cách” vang lên, quay đầu nhìn lại, là Hoàng đế vén màn trúc bước qua ngưỡng cửa, đi tới bên này.
Ta buồn ngủ mắt lim dim, không phân rõ cảnh trong mơ hay là thực tế, đầu choáng váng bò dậy, cũng không mang giày, chân không giẫm ở trên nền gạch. Vẻ mặt hắn hốt hoảng, nhưng vẫn từng bước tới gần, ta phản xạ lui về phía sau, sau mấy bước, lưng liền chạm vào tường. Hắn một phát nắm được cánh tay phải của ta bắt chéo ra sau lưng ta, giữ chặt cằm của ta môi liền ép lên, ta dùng tay còn lại đẩy hắn, hắn liền nắm cổ tay trái của ta đè lên trên tường.
“Ngươi dừng. . . . . .” Ta liều mạng giãy giụa, nhưng vừa mở miệng, lưỡi của hắn liền thăm dò vào, chặn thanh âm của ta trở về.”Ưmh. . . . . .” Ta cảm giác hắn đang ở trên môi ta liếm mút gặm cắn, vừa khó chịu vừa sợ hãi, muốn hung hăng cắn hắn, lại không xuống miệng được. Ta hô hấp rối loạn, không biết bị sặc cái gì, ho kịch liệt. Lúc này hắn mới rời khỏi môi của ta, nhưng vẫn ôm ta, nhẹ nhàng vỗ lưng của ta. Ta vừa ho khan vừa đẩy hắn, thế nhưng hắn không buông tay, lại còn hôn đến sườn mặt của ta.
Hắn giam cầm còn chọc tới ta, loại tình hình như thế dần dần trùng hợp với ký ức nào đó, âm thầm sợ hãi làm cho ta mất lý trí đẩy hắn đánh hắn cào hắn. Đang dây dưa, liền nghe “Cốp” một tiếng, khuỷu tay đụng vào tủ đứng tử đàn bên cạnh, trong lúc nhất thời đau đớn thấu tim.”Bị thương rồi sao? Để cho ta xem.” Hắn nói xong liền muốn cuốn ống tay áo của ta lên.
Ta vung một cái tát qua, hắn nghiêng đầu tránh né, chỉ có đầu ngón tay quét qua gương mặt của hắn. Hắn một tay cầm hai cổ tay ta, dịu dàng nói: “Đừng động. Để ta xem thử bị thương chỗ nào rồi.” Nói xong đẩy ống tay áo của ta lên một chút xíu, cánh tay phải của ta đau đến không thể cử động. Ống tay áo màu trắng đã dính vết máu, xem ra là rách da rồi. Vải vóc cọ vào vết thương, ta hít một hơi khí lạnh cắn môi dưới. Khi khuỷu tay lộ hết ra ngoài, liền có thể nhìn thấy vết ứ đọng tím bầm thật lớn, máu chảy không nhiều, chút xíu đỏ tươi ngưng kết ở chỗ vết thương.
Hắn thổi nhẹ vào vết thương, hỏi: “Rất đau phải không?”
Ta như bị chập một chút, run rẩy truyền tới trái tim, chỉ cảm thấy ngực vừa ngột ngạt vừa đau. Nhắm mắt lại, cố hết sức làm cho lòng trầm tĩnh lại, mới có thể vững vàng nói: “Buông ra!”
“Ngươi luôn bảo ta buông ra.” Hắn nâng cánh tay phải bị thương của ta lên, thở dài nói.
Ta rụt cánh tay lại, nghiêng sang một bước, thế nhưng hắn lại theo đi lên, ta dùng cánh tay trái chống ngực của hắn lại, nói: “Chuyện nam nữ, trăm sông đổ về một biển. Chẳng lẽ Vạn Tuế Gia muốn ép buộc ta hay sao?”
Hắn nâng cằm của ta lên, để ta nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Trên đời này còn có ai có thể ép buộc ngươi sao?”
Ta thất thần trong nháy mắt, chợt quay mặt đi nói: “Không có.”
“Đúng, không có. . . . . .” Hắn tự lẩm bẩm.
Ta thừa cơ đẩy hắn ra chạy ra cửa, nhưng không đi được hai bước, lại bị hắn nắm cánh tay kéo trở về. Ta cố nén đau đớn, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng biết mình đang làm gì không?”
Hắn chấn động, buông lỏng tay, ta tránh thoát, ôm cánh tay phải lui về phía sau mấy bước đứng lại. Hắn đuổi theo, ta gạt cánh tay hắn đưa tới, liếc nhìn hắn nói: “Đừng đụng ta.”
“Có nặng lắm không?” Hắn rụt tay, nhìn cánh tay phải của ta hỏi.
“Không sao.”
Hắn thở dài, nói: “Ngươi trước kia không phải như thế. . . . . .”
“Trước kia ngươi không phải là Ung Thân Vương, lại càng không phải là hoàng thượng.” Ta cắt ngang lời hắn.
Hắn ngớ ra một lát, tiếp đó cười lạnh nói: “Không phải nói buông tay đi sao? Thì ra đây chính là chúc phúc mà ngươi nói!”
Ta không nhịn được run rẩy, không biết là bởi vì sợ hãi hay là kinh ngạc. Như là người lạ đã nhiều năm, mỗi lần hắn dùng hờ hững, khinh thường, thậm chí là ánh mắt chán ghét nhìn ta, không ngừng được khổ sở trong lòng. Thì ra, hắn không phải không nhớ rõ. . . . . . Nhưng chuyện cho tới bây giờ, hắn còn tới chỗ này của ta tìm an ủi sao? Ta không muốn trả lời hắn, trầm mặc chốc lát hỏi: “Dự định giam ta đến chết sao?”
Thế nhưng hắn lại nhìn ta hỏi ngược lại: “Ngươi cứ muốn đi như vậy sao?”
Ta ngẩng đầu chống lại ánh mắt của hắn, gật đầu: “Đúng vậy.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, cất bước tiến lên liền ôm ngang ta lên, sau khi ta choáng váng bị hắn đè lên trên giường La Hán. Hắn cắn vành tai của ta, nói: “Trẫm ở chỗ này sủng hạnh ngươi thì như thế nào?”
“Ngươi nói ‘ Sủng hạnh ’?” Ta cười lạnh, xoay mặt đi chỗ khác nói: “Tùy ngươi.” Ta nằm phịch ở nơi đó, chỉ cảm thấy mệt mỏi không cách nào nhúc nhích. Hắn ương ngạnh cưỡng ép cũng chỉ là vì trút căm phẫn, chỉ cần không làm mình sống là được, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.
Hắn từ trên người ta dịch chuyển ra, vuốt mặt của ta nói: “Ngươi cho tới bây giờ đều làm cho người ta hận như vậy. . . . . . Thôi, thích đi đâu thì đi!” Nói xong đứng dậy, đi tới cửa dừng một chút, nói: “ Khuỷu tay. . . . . . Gọi ngự y tới xem qua một cái.” Nói xong “Xoạt” vén rèm đi ra ngoài.
Ta nhìn trần nhà ngây ngẩn một hồi, mới chống ngồi dậy. Đầu có chút choáng váng, đè huyệt Thái Dương, mới vừa trở lại bình thường, hơi giương mắt lại thấy tiểu muội đứng dựa vào cánh cửa, yên lặng nhìn bên này.
Nàng thấy ta nhìn nàng, liền đi tới, lấy cái áo choàng màu trắng trên tay khoác lên thành giường, ôn nhu nói: “Ta sợ tỷ tỷ cứ ngủ như vậy sẽ lạnh, đi vào phòng tìm cho ngươi bộ quần áo.” Tiểu muội ngay cả giả cười cũng không có, trên mặt trong mắt đều là lạnh lẽo.
Ta không có cách nào giải thích, cũng không muốn giải thích, nhìn giày của mình trên đất, nói: “Đừng cho hắn biết ngươi ở bên trong.”
Tiểu muội khẽ nhếch khóe miệng, cười rất cô đơn, “Ừ” một tiếng liền ngồi lên trên giường, dựa vào thành giường, nhìn màn trúc xuất thần.
Ngày xả tang hôm đó, ta liền bẩm với hoàng hậu, dẫn Đông Đông đến linh tiền Thái hậu dập đầu, rồi xuất cung. Đến Thuận Trinh Môn, lại bị người ngăn lại, Lưu Ngọc cười đi lên cúi chào thỉnh an, nói: “Phúc tấn xin dừng bước.”
Ta liếc hắn một cái, nói: “Hình như, mỗi lần công công gặp ta đều nói câu này.”
Hắn cười làm lành nói: “Phúc tấn nói đùa. Hôm nay nô tài phụng chỉ đưa phúc tấn.”
“Vậy sao? Làm phiền.” Ta gật đầu, liền dẫn Đông Đông lướt qua hắn đi về phía trước.
Hắn đuổi theo ngăn chúng ta lại, nói với Đông Đông: “Cách cách, đưa đến nơi này được rồi, theo nô tài trở về thôi.”
Đông Đông dựng lông mày lên quát hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Hắn khom người trả lời: “Vạn Tuế Gia hạ chỉ, muốn dưỡng dục cách cách ở trong cung.”
“Ta không muốn!” Đông Đông giận dữ trừng hắn.
Lưu Ngọc lại nói: “Cách cách ngàn vạn lần đừng nói như vậy, sau này ngài chính là Tam công chúa rồi.”
Hắn dùng mắt ra hiệu cho thái giám ma ma chờ ở chung quanh, bọn họ liền vây quanh muốn kéo Đông Đông. Đông Đông dậm chân, vội la lên: “Các ngươi dám!” Bọn họ chỉ làm không nghe thấy, Đông Đông trải qua trận chiến này, sợ đến mức trốn sau lưng ta.
Ta biết không có chuyện dễ dàng như vậy, liền bảo vệ nàng nói: “Dừng tay.”
“Phúc tấn có gì phân phó?” Lưu Ngọc giơ tay lên bảo bọn họ dừng lại, mỉm cười hỏi.
“Có thủ dụ của hoàng thượng không?” Ta hận đến mức gần như cắn nát môi dưới.
Lưu Ngọc khiêm nhường trả lời: “Nô tài chỉ truyền khẩu dụ của Vạn Tuế Gia. Nếu phúc tấn có nghi vấn, có thể theo nô tài vào gặp hoàng thượng.”
Hắn muốn cướp nữ nhi của ta, mà ta không thể làm gì được! Quyền lực dù chưa nhất định có thể để cho hắn làm mọi việc như ý, lại đủ cho hắn làm cho người ta khổ sở.
Ta biết hôm nay nhất định phải rời cung, nếu không đêm dài lắm mộng, không biết còn có thể bị giam tới bao lâu. Mà Đông Đông. . . . . . Ta ôm nàng, hôn tóc nàng, khẽ vuốt mặt của nàng, nói: “Con đã trưởng thành, chăm sóc thật tốt cho chính mình.”
Đông Đông hoảng sợ nhìn ta: “Ngạch nương. . . . . .”
Ta buông nàng ra, xoay người từ cửa bên trái mở rộng đi ra ngoài. Sau lưng Đông Đông khóc gọi: “Ngạch nương, ngạch nương, đừng bỏ con ở lại!” Ta cắn răng, cố nén một lần cũng không quay đầu lại. Về sau, Thư ma ma sẽ chăm sóc nàng thôi.
“Phúc tấn. . . . . .” Đông Vân đỡ ta.
Ta vịn tay của nàng, lên kiệu chờ ở hẻm nhỏ, nói với thái giám hộ tống: “Đi thôi.” Ở Thần Võ Môn lại bị kiểm ta lần nữa, mới được đi ra khỏi cung.
Thập Tứ lại bị phái đi Tuân Hóa, ta không có trở về phủ, đổi sang xe ngựa, chạy thẳng tới Thang Tuyền gặp hắn. Sau khi được người thông truyền, hắn vội vàng ra nghênh đón, lúc nhìn thấy ta thì mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ta vuốt râu hắn, cười nói: “Một tháng không gặp, lại thành Cầu Nhiêm Khách rồi.”
Hắn dùng sức ôm ta, cầm tay của ta hôn lòng bàn tay. Ta tránh tay ra, khẽ gõ nhẹ lên trên đầu hắn một cái, oán trách nói: “Nhột!”
“Oh!” Hắn gãi gãi chỗ bị gõ, nhìn ta cười, một lát sau giống như là sực nhớ ra gì đó, ngó tới sau lưng ta nhìn quanh, hỏi, “Đông Đông đâu? Tiểu nha đầu ở lại trong phủ rồi sao? Tại sao nàng không dẫn nó tới?” Ta nhất thời nghẹn lại, không biết trả lời như thế nào, hắn phát giác vẻ mặt của ta không đúng, thu lại nụ cười, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thái giám hộ tống trả lời thay: “Hồi Thập Tứ gia, Vạn Tuế Gia không nỡ xa cách cách, giữ nàng lại trong cung. Sau này còn muốn sắc phong làm Tam công chúa.”
Mặt Thập Tứ không chút thay đổi, không nói một lời đi vào phòng. Đang lúc ta nghi hoặc thì hắn lại quay lại, trong tay còn cầm bội kiếm. Ta vội nghênh đón đè tay hắn muốn rút kiếm ra, nửa thân kiếm lộ ra sáng loang loáng thái giám kia sợ đến mức xoay người bỏ chạy.
“Ta muốn giết hắn!” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói. Bởi vì ta ngăn cản hắn, hắn liền nắm cánh tay của ta muốn đẩy ta ra, lại chạm tới vết thương ở khuỷu tay. Ta cau mày, cắn răng nhịn đau. Chắc là hắn phát hiện có cái gì đó không đúng, vội vàng buông tay: “Làm sao vậy?”
Ta thấy cũng không có vết máu chảy ra, nghĩ thầm thật may là vết thương không có vỡ ra, liền trả lời: “Mấy ngày trước không cẩn thận đụng vào cột giường.”
“Luôn không cẩn thận như vậy . . . . .” Hắn không dám đụng vào ta, liền bị ngăn ở tại chỗ.
Ta nhắm mắt lại, dựa vào trong ngực hắn: “Là ta để Đông Đông ở lại nơi đó.” Thân thể hắn chấn động, lại không cự tuyệt ta tới gần. Ta đặt một tay ở đầu vai hắn, nói khẽ, “Nó không đi theo chúng ta, chưa chắc không tốt.” Hắn từ từ thả lỏng lực đạo, mặc ta tra kiếm vào vỏ.
Gần tối sấm bắt đầu đánh, một trận mưa to trừ bỏ nắng nóng của ngày hè, làm cho lúc vào đêm rất mát mẻ. Giọt mưa tí tách rả rích theo mái hiên chảy xuống, khua vào phiến đá trên mặt đất, rất êm tai.
“Mệt sao?” Thập Tứ choàng vai của ta hỏi.
“Ừ.” Ta chống cằm tựa vào trên kháng trác, mí mắt có chút nặng nề.
Hắn hôn gò má của ta, nói: “Ngủ đi. Ta đi phòng ở phía đông.” Ta mở mắt nhìn hắn, hắn hơi đỏ mặt giải thích: “Ngạch nương còn chưa được trăm ngày. . . . . .” Ta cười nói: “Tốt. Uất ức ngươi để lại phòng cho ta.” Vì vậy hắn đi ba bước quay đầu lại rồi cứ bước tiếp.
Nhưng ngủ thẳng đến nửa đêm, hắn lại len lén lẻn vào phòng của ta, mò mẫm lên trên giường, làm ta giật mình tỉnh lại. Ta hoảng hồn, xoa mắt không mở ra được, mơ mơ màng màng hỏi: “Sao vậy, quen giường à?”
Hắn đẩy ta dịch vào bên trong, bò lên giường tới bên cạnh ta nằm xuống. Ta lật người vào trong, hắn ở sau lưng ôm ta, ở bên tai nói nhỏ: “Ngủ không được, để cho ta ôm nàng là tốt rồi.”
Ta giật giật, ở trong lòng hắn điều chỉnh tư thế thoải mái, liền đi vào giấc ngủ.
/100
|