Nhà của Cẩm Nhan là phủ Tự Châu huyện Nghi Tân trong trấn cạnh sông Mân Giang. Ngày đầu tới nơi, trời đổ mưa, trong trấn có vẻ vắng lạnh. Cả trấn được xây dựng mặt hướng về sông lưng hướng về núi, theo đường phố hẹp mà sâu thẩm đá phiến ẩm ướt mà lên, hai bên sắp xếp tràn đầy kênh rạch lâu năm rêu xanh. Nhà Cẩm Nhan mở một tiệm bán thuốc nhỏ, đáng tiếc thiếu nữ chủ nhân trông coi, khiến cho nơi buôn bán trở thành một loại bài trí. Nhưng nhà nàng xây ở giữa sườn núi, cùng nhà của những người khác trong trấn giống nhau nhà sàn thật đúng là không tệ, mặt hướng về sông kia còn có hành lang treo lơ lững giữa trời.
Ở lại nơi trấn nhỏ phía Nam Tứ Xuyên này, cảm thấy thoải mái mà dễ chịu. Nơi này người dân chất phác, mới đầu nghe không hiểu tiếng địa phương của bọn họ, thời gian dài, thì cảm thấy bọn họ nói chuyện giống như ca hát lên xuống giọng điệu rất hay.
Bởi vì có Cẩm Nhan ở đây, Nhiếp Tĩnh bắt buộc phải bảo quản bạc ngay từ lúc ở Hàng Châu đến gần về tới nơi. Lúc ngồi thuyền vào Tứ Xuyên, ta cũng không để ý tới vẻ mặt đau lòng của hắn, đặt ba khoang thuyền tốt nhất. Đến trong trấn một tháng, nghe nói cách huyện Trường Ninh không xa có trúc biển, liền xúi giục Cẩm Nhan cùng đi du ngoạn. Khi trở về, mua gối lạnh lưu niệm.
Vào thu, trong huyện bắt đầu phái người thúc giục đóng thuế ruộng. Đây cũng là hộ, thương khố, người nhà quan lại, sai dịch, tuỳ tùng nhà quan chờ phô trương uy quyền, làm khó dễ, hà khắc khấu trừ, lừa bịp tống tiền. . . . . . Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đây chính là thời cơ tốt để vơ vét một phen. Nhà Cẩm Nhan có hai mẫu rưỡi đất cằn, cho người ta thuê trồng trọt, ghét vác lương thực đi đóng thuế quá mức phiền toái, quyết định giao bạc cho xong chuyện. Có thể tính toán tiền thuế ruộng dùng bạc chi ra còn thua thiệt một số lớn, tức giận đến hắn dậm chân. Vẫn là Cẩm Nhan nói quên đi, cùng quan phủ Thát Tử này nói đạo lý cái gì.
Sau cảnh náo loạn này, Nhiếp Tĩnh cùng Cẩm Nhan quyết định làm hôn sự. Hàng xóm láng giềng trong trấn rối rít giúp một tay, chỉ có ta là cái gì cũng không biết làm, chỉ đành tự mình đi dạo lanh quanh, không thêm phiền toái coi như tốt lắm rồi. Hôn lễ hôm đó, tất cả mọi người bận tối mày tối mặt, tân nương tử dĩ nhiên cũng không thể nấu cơm cho ta ăn, buổi trưa qua đi đói bụng đến không chịu nổi, bỏ chạy đi xuống cửa hàng bánh rán dưới chân núi mua một cái bánh. Cũng không muốn ăn quá nhiều, bữa tiệc buổi tối, mời sư phụ bên cạnh trấn làm thịt luộc tốt nhất, hiện tại cũng không thể chất đầy bụng.
Ta cầm bánh dọc theo hẻm nhỏ một đường đi một đường từ từ gặm, đại thúc bày quầy bán sọt tre bên đường nhìn thấy ta, còn lớn tiếng kêu: "Yêu Muội tử, lại ra ngoài đi chơi à?"
Ta cười nói: "Buổi tối cùng nhau uống rượu nha."
"Tốt tốt!" Đại thúc vừa cười vừa gật đầu. Hôn lễ của Nhiếp Tĩnh và Cẩm Nhan, cũng có thể coi là ngày lễ của toàn bộ người trong trấn rồi.
Đang ngồi chơi trên một cái cầu nhỏ, cũng không biết ở đâu chui ra một nam hài năm sáu tuổi, mở to mắt nhìn ta chằm chằm. Chẳng lẽ là muốn nữa cái bánh còn lại của ta?"Đây là cơm trưa của ta, không thể cho ngươi ăn." Ta nói với hắn. Đứa nhỏ này mập mạp , nuôi dưỡng không tồi, không biết là con trai của nhà nào.
Hắn không để ý tới ta, đi tới bánh của ta cắn một cái. Ta giơ bánh lên cao nói: "Cái này ta đã ăn qua rồi. Nếu ngươi đói bụng ta lại mua cho ngươi cái khác." Thế nhưng đứa bé cũng không sợ bẩn. Hắn cắn không tới, cư nhiên nhào tới trên người ta khóc rống, nước mắt nước mũi , quần áo của ta xong rồi. . . . . . Tiểu tử này mặc kệ như thế nào cũng không chịu nín, ta nhất thời ứng phó đứa trẻ không được, bi thương kêu lên: "Này, ta thật sự không có khi dễ ngươi ."
Lúc này, một đôi bàn tay to duỗi tới ôm lấy đứa bé, ta vừa nhìn, thì ra là Nhất Niệm hòa thượng đã gặp ở Hàng Châu! Hắn móc khăn ra lau mặt cho đứa bé sạch sẽ, vỗ vỗ dỗ dành, thế mà chọc cho đứa bé kia nín khóc mỉm cười.
"Đại sư, ngươi tới thăm Nhiếp Tĩnh hả? Hôm nay hắn thành thân." Ta nói với Nhất Niệm.
Hòa thượng cười nói: "Vậy cũng thật là đúng dịp!"
Mẫu thân của đứa bé vội vã chạy tới, sau khi thiên ân vạn tạ, ôm đứa bé đi. Ta liền dẫn Nhất Niệm hòa thượng đi gặp tân lang.
Tiệc cưới buổi tối quả nhiên rượu ngon món ăn ngon, tôm cá tươi hấp viên ta thích nhất, nói tới điểm tâm, bạch cao gạo nếp không tệ. Dĩ nhiên, ăn ngon nhất chính là loại thịt luộc, đao công sư phụ làm thịt thật lợi hại, thịt cắt ra, dày mỏng đồng đều, mỏng giống như da mặt. Dùng chiếc đũa cuồn cuộn miếng thịt mỏng lớn, thấm qua tỏi giã, bánh dày ớt, mầm nõn, đường trắng trộn lẫn tương, dư vị cay ngon vô cùng sảng khoái.
Tửu lượng Cẩm Nhan tốt hơn so với Nhiếp Tĩnh, ta thấy nàng uống thống thoái một cân rượu trắng, trừ bên ngoài gương mặt hồng hào, cũng không có phản ứng không tốt khác. Ta trừ bỏ khâm phục vẫn là khâm phục a. Đêm nay, không có ai không tẫn hứng .
Nhất Niệm hòa thượng ở trong trấn ba ngày. Ngày cuối cùng, cùng Nhiếp Tĩnh ở trong phòng nói chuyện nguyên một buổi chiều, sáng sớm ngày hôm sau liền rời đi. Lúc gần đi, hắn đưa hà bao thêu trúc xanh nhìn hết sức quen mắt cho ta nói: "Cao cô nương, đây là hai tháng trước Trương tiểu huynh nhờ ta mang cho ngươi." Hắn thấy ta không nhận, lại nói: "Cũng không còn gặp được, liền lưu lại tưởng niệm đi, ai. . . . . ."
Ta cầm ở trong tay, chỉ cảm thấy so với lúc trước còn nặng hơn một chút.
Sau khi Nhất Niệm đi, nhìn ra được tâm tình Nhiếp Tĩnh cũng không được tốt lắm. Tháng mười, hắn muốn mang Cẩm Nhan đi núi Nga Mi gặp sư phụ, ta đương nhiên cũng đi theo chơi.
Lúc đến chân núi Nga Mi cũng là gần tối, Nhiếp Tĩnh liền tìm một gia đình ngủ lại, ngày hôm sau dẫn chúng ta lên núi. Ăn xong cơm tối, hắn đi ra ngoài tản bộ hết một vòng, sau khi trở về thần bí hề hề theo sát chúng ta nói, tìm được địa phương để cho chúng ta tắm.
Hắn phát hiện ôn tuyền ở giữa một thung lũng núi nhỏ, dân bản xứ cũng gánh nước suối nơi này phun ra về tắm rửa lau người, nhưng không ai ngâm nước ngoài trời. Nhiếp Tĩnh nói: "Lúc ta còn nhỏ phát hiện chung quanh đây từng dòng từng dòng con suối, tất cả bọt nước đều cứ như vậy chảy xuống." Ta xem nước suối này từ trong khe núi chảy ra ngoài, chảy xuống tích ở một cái nơi trũng thấp tạo thành ao. Ta thử một chút nước ấm, vừa vặn. Vì thế Cẩm Nhan đuổi Nhiếp Tĩnh đi canh chừng, hai chúng ta cởi quần áo đến ngâm trong nước.
Đều nói người nào vào ôn tuyền đều thoải mái không muốn đi lên, ta cũng có cảm giác như thế, miễn cưỡng ngay cả nói cũng không muốn nói, chỉ chút nữa là ngủ mất, bỗng chợt nghe trong lùm cây truyền đến tiếng sột soạt. Cẩm Nhan cũng cả kinh, vừa định hô quát trượng phu tới đây, lại thấy trong bụi cỏ chui ra một con khỉ con, chúng ta cười hắt nước về phía nó, nó lập tức quay mông lại, chạy trốn nhanh như chớp không còn bóng dáng.
Bị nó náo loạn như vậy, chúng ta cũng ngủ không được, vừa vọc nước vừa nói chuyện với nhau. Nói qua lại, Cẩm Nhan liền tò mò hỏi: "Cao Lăng, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Qua năm, hai mươi rồi." Thân thể này, rốt cuộc cũng có thể không thẹn được xưng là đã trưởng thành rồi.
Nàng lại hỏi: "Vậy trong nhà ngươi, có định ra hôn sự cho ngươi hay không?"
Xác thực, nữ tử hai mươi, không coi là nhỏ, chính là theo người Hán mà nói, cũng coi là độ tuổi của bà cô già bên chồng rồi. Ta lắc đầu một cái cười nói: "Ta à, có thể không quá dễ dàng gả đi ra ngoài."
Cẩm Nhan coi lời này là nói đùa, che miệng cười nói: "Chỉ sợ là mắt quá kén chọn mới đúng nha. . . . . ."
Ta liền không đáp nữa, chỉ cười nhẹ.
Qua xuân hồng đất trên núi tuyết đọng dần dần dày, trèo lên không dễ, nhưng phong cảnh lại đẹp lạ thường. Một ngày chúng ta không đi được bao nhiêu, trên đường lên núi cũng chỉ phải tìm nơi chùa miếu ngủ trọ, mà ta hiển nhiên là một trở ngại lớn nhất. Đi lên Kim Đỉnh đã là xế chiều ngày thứ ba, cảm giác của ta trừ lạnh vẫn là lạnh, toàn thân không ngừng run rẩy. Sư phụ Nhiếp Tĩnh ở trong am Phù Vân tu hành, chúng ta đương nhiên là đi nương nhờ nàng. Vào phòng có bếp lò, ta thầm nghĩ là: rốt cuộc được cứu rồi. Sư phụ Nhiếp Tĩnh tục gia họ Thái, pháp danh gọi là Nhất Trừng, tính tình đại khái là hết sức cao ngạo. Chỉ cùng Nhiếp Tĩnh nói chuyện hai khắc đồng hồ, thấy Cẩm Nhan một bên, xem như không liên quan đến ta, ngay cả nàng dài ngắn thành cái dạng gì cũng chưa từng nhìn đến. Trèo non lội suối nhiều ngày như vậy, chuyện nên làm hoá ra là chỉ gần nửa canh giờ đã trôi qua rồi. Thật may là đêm đó nàng không có đuổi chúng ta đi xuống núi, dầu gì chúng ta cũng ở lại một đêm.
Ta thong thả lại sức, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua mặt trời mọc cùng cảnh đẹp Vân Hải, đối với Phật quang không thể kỳ vọng cũng được. Liều mình leo lên núi, ta tuyệt không quên được cái loại cảm giác rung động khi trông về phía xa núi tuyết Cống Dát lơ lửng trên tầng mây ở chân trời đó.
Trở lại trong trấn, ta liền bắt đầu lên kế hoạch mùa xuân năm thứ hai đi Tứ Xuyên nhất định nhìn núi Cống Dát. Có một phiền toái, tiền bị ta dùng gần hết rồi. Trừ dùng từ Hàng Châu một đường du lãm đến Nga Mi nửa năm ăn, mặc, ở, đi lại, còn có lễ vật tân hôn cho Cấm Nhan - loại vòng tay Phỉ Thúy Miến Điện. Nhiếp Tĩnh thật lâu sau mới phát hiện Cẩm Nhan đeo cái đó, nhìn ta hỏi: "Ngươi xài bao nhiêu tiền mua?" Ta đáp: "Không mắc, ba trăm lượng mà thôi." Nhìn qua ngọc bích sắc xanh biếc trong suốt cực kỳ, cái giá này đích xác là không mắc.
Về sau ta thẳng thắn nói cho hắn biết, thời điểm ta dùng hết tiền, hắn nói: "Ta nói thuyết phục Nhạc Nhạc đem bán vòng tay đó bốn trăm lượng. Ngươi có nghĩ là thử một chút không?"
Nào có ai tặng ra ngoài gì đó lại đòi về sao? Người này thật là không biết cái gì. Trong lòng ta thở dài một tiếng, âm thầm nói, vẫn là suy nghĩ một chút biện pháp khác kiếm tiền mới được.
Ở lại nơi trấn nhỏ phía Nam Tứ Xuyên này, cảm thấy thoải mái mà dễ chịu. Nơi này người dân chất phác, mới đầu nghe không hiểu tiếng địa phương của bọn họ, thời gian dài, thì cảm thấy bọn họ nói chuyện giống như ca hát lên xuống giọng điệu rất hay.
Bởi vì có Cẩm Nhan ở đây, Nhiếp Tĩnh bắt buộc phải bảo quản bạc ngay từ lúc ở Hàng Châu đến gần về tới nơi. Lúc ngồi thuyền vào Tứ Xuyên, ta cũng không để ý tới vẻ mặt đau lòng của hắn, đặt ba khoang thuyền tốt nhất. Đến trong trấn một tháng, nghe nói cách huyện Trường Ninh không xa có trúc biển, liền xúi giục Cẩm Nhan cùng đi du ngoạn. Khi trở về, mua gối lạnh lưu niệm.
Vào thu, trong huyện bắt đầu phái người thúc giục đóng thuế ruộng. Đây cũng là hộ, thương khố, người nhà quan lại, sai dịch, tuỳ tùng nhà quan chờ phô trương uy quyền, làm khó dễ, hà khắc khấu trừ, lừa bịp tống tiền. . . . . . Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đây chính là thời cơ tốt để vơ vét một phen. Nhà Cẩm Nhan có hai mẫu rưỡi đất cằn, cho người ta thuê trồng trọt, ghét vác lương thực đi đóng thuế quá mức phiền toái, quyết định giao bạc cho xong chuyện. Có thể tính toán tiền thuế ruộng dùng bạc chi ra còn thua thiệt một số lớn, tức giận đến hắn dậm chân. Vẫn là Cẩm Nhan nói quên đi, cùng quan phủ Thát Tử này nói đạo lý cái gì.
Sau cảnh náo loạn này, Nhiếp Tĩnh cùng Cẩm Nhan quyết định làm hôn sự. Hàng xóm láng giềng trong trấn rối rít giúp một tay, chỉ có ta là cái gì cũng không biết làm, chỉ đành tự mình đi dạo lanh quanh, không thêm phiền toái coi như tốt lắm rồi. Hôn lễ hôm đó, tất cả mọi người bận tối mày tối mặt, tân nương tử dĩ nhiên cũng không thể nấu cơm cho ta ăn, buổi trưa qua đi đói bụng đến không chịu nổi, bỏ chạy đi xuống cửa hàng bánh rán dưới chân núi mua một cái bánh. Cũng không muốn ăn quá nhiều, bữa tiệc buổi tối, mời sư phụ bên cạnh trấn làm thịt luộc tốt nhất, hiện tại cũng không thể chất đầy bụng.
Ta cầm bánh dọc theo hẻm nhỏ một đường đi một đường từ từ gặm, đại thúc bày quầy bán sọt tre bên đường nhìn thấy ta, còn lớn tiếng kêu: "Yêu Muội tử, lại ra ngoài đi chơi à?"
Ta cười nói: "Buổi tối cùng nhau uống rượu nha."
"Tốt tốt!" Đại thúc vừa cười vừa gật đầu. Hôn lễ của Nhiếp Tĩnh và Cẩm Nhan, cũng có thể coi là ngày lễ của toàn bộ người trong trấn rồi.
Đang ngồi chơi trên một cái cầu nhỏ, cũng không biết ở đâu chui ra một nam hài năm sáu tuổi, mở to mắt nhìn ta chằm chằm. Chẳng lẽ là muốn nữa cái bánh còn lại của ta?"Đây là cơm trưa của ta, không thể cho ngươi ăn." Ta nói với hắn. Đứa nhỏ này mập mạp , nuôi dưỡng không tồi, không biết là con trai của nhà nào.
Hắn không để ý tới ta, đi tới bánh của ta cắn một cái. Ta giơ bánh lên cao nói: "Cái này ta đã ăn qua rồi. Nếu ngươi đói bụng ta lại mua cho ngươi cái khác." Thế nhưng đứa bé cũng không sợ bẩn. Hắn cắn không tới, cư nhiên nhào tới trên người ta khóc rống, nước mắt nước mũi , quần áo của ta xong rồi. . . . . . Tiểu tử này mặc kệ như thế nào cũng không chịu nín, ta nhất thời ứng phó đứa trẻ không được, bi thương kêu lên: "Này, ta thật sự không có khi dễ ngươi ."
Lúc này, một đôi bàn tay to duỗi tới ôm lấy đứa bé, ta vừa nhìn, thì ra là Nhất Niệm hòa thượng đã gặp ở Hàng Châu! Hắn móc khăn ra lau mặt cho đứa bé sạch sẽ, vỗ vỗ dỗ dành, thế mà chọc cho đứa bé kia nín khóc mỉm cười.
"Đại sư, ngươi tới thăm Nhiếp Tĩnh hả? Hôm nay hắn thành thân." Ta nói với Nhất Niệm.
Hòa thượng cười nói: "Vậy cũng thật là đúng dịp!"
Mẫu thân của đứa bé vội vã chạy tới, sau khi thiên ân vạn tạ, ôm đứa bé đi. Ta liền dẫn Nhất Niệm hòa thượng đi gặp tân lang.
Tiệc cưới buổi tối quả nhiên rượu ngon món ăn ngon, tôm cá tươi hấp viên ta thích nhất, nói tới điểm tâm, bạch cao gạo nếp không tệ. Dĩ nhiên, ăn ngon nhất chính là loại thịt luộc, đao công sư phụ làm thịt thật lợi hại, thịt cắt ra, dày mỏng đồng đều, mỏng giống như da mặt. Dùng chiếc đũa cuồn cuộn miếng thịt mỏng lớn, thấm qua tỏi giã, bánh dày ớt, mầm nõn, đường trắng trộn lẫn tương, dư vị cay ngon vô cùng sảng khoái.
Tửu lượng Cẩm Nhan tốt hơn so với Nhiếp Tĩnh, ta thấy nàng uống thống thoái một cân rượu trắng, trừ bên ngoài gương mặt hồng hào, cũng không có phản ứng không tốt khác. Ta trừ bỏ khâm phục vẫn là khâm phục a. Đêm nay, không có ai không tẫn hứng .
Nhất Niệm hòa thượng ở trong trấn ba ngày. Ngày cuối cùng, cùng Nhiếp Tĩnh ở trong phòng nói chuyện nguyên một buổi chiều, sáng sớm ngày hôm sau liền rời đi. Lúc gần đi, hắn đưa hà bao thêu trúc xanh nhìn hết sức quen mắt cho ta nói: "Cao cô nương, đây là hai tháng trước Trương tiểu huynh nhờ ta mang cho ngươi." Hắn thấy ta không nhận, lại nói: "Cũng không còn gặp được, liền lưu lại tưởng niệm đi, ai. . . . . ."
Ta cầm ở trong tay, chỉ cảm thấy so với lúc trước còn nặng hơn một chút.
Sau khi Nhất Niệm đi, nhìn ra được tâm tình Nhiếp Tĩnh cũng không được tốt lắm. Tháng mười, hắn muốn mang Cẩm Nhan đi núi Nga Mi gặp sư phụ, ta đương nhiên cũng đi theo chơi.
Lúc đến chân núi Nga Mi cũng là gần tối, Nhiếp Tĩnh liền tìm một gia đình ngủ lại, ngày hôm sau dẫn chúng ta lên núi. Ăn xong cơm tối, hắn đi ra ngoài tản bộ hết một vòng, sau khi trở về thần bí hề hề theo sát chúng ta nói, tìm được địa phương để cho chúng ta tắm.
Hắn phát hiện ôn tuyền ở giữa một thung lũng núi nhỏ, dân bản xứ cũng gánh nước suối nơi này phun ra về tắm rửa lau người, nhưng không ai ngâm nước ngoài trời. Nhiếp Tĩnh nói: "Lúc ta còn nhỏ phát hiện chung quanh đây từng dòng từng dòng con suối, tất cả bọt nước đều cứ như vậy chảy xuống." Ta xem nước suối này từ trong khe núi chảy ra ngoài, chảy xuống tích ở một cái nơi trũng thấp tạo thành ao. Ta thử một chút nước ấm, vừa vặn. Vì thế Cẩm Nhan đuổi Nhiếp Tĩnh đi canh chừng, hai chúng ta cởi quần áo đến ngâm trong nước.
Đều nói người nào vào ôn tuyền đều thoải mái không muốn đi lên, ta cũng có cảm giác như thế, miễn cưỡng ngay cả nói cũng không muốn nói, chỉ chút nữa là ngủ mất, bỗng chợt nghe trong lùm cây truyền đến tiếng sột soạt. Cẩm Nhan cũng cả kinh, vừa định hô quát trượng phu tới đây, lại thấy trong bụi cỏ chui ra một con khỉ con, chúng ta cười hắt nước về phía nó, nó lập tức quay mông lại, chạy trốn nhanh như chớp không còn bóng dáng.
Bị nó náo loạn như vậy, chúng ta cũng ngủ không được, vừa vọc nước vừa nói chuyện với nhau. Nói qua lại, Cẩm Nhan liền tò mò hỏi: "Cao Lăng, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Qua năm, hai mươi rồi." Thân thể này, rốt cuộc cũng có thể không thẹn được xưng là đã trưởng thành rồi.
Nàng lại hỏi: "Vậy trong nhà ngươi, có định ra hôn sự cho ngươi hay không?"
Xác thực, nữ tử hai mươi, không coi là nhỏ, chính là theo người Hán mà nói, cũng coi là độ tuổi của bà cô già bên chồng rồi. Ta lắc đầu một cái cười nói: "Ta à, có thể không quá dễ dàng gả đi ra ngoài."
Cẩm Nhan coi lời này là nói đùa, che miệng cười nói: "Chỉ sợ là mắt quá kén chọn mới đúng nha. . . . . ."
Ta liền không đáp nữa, chỉ cười nhẹ.
Qua xuân hồng đất trên núi tuyết đọng dần dần dày, trèo lên không dễ, nhưng phong cảnh lại đẹp lạ thường. Một ngày chúng ta không đi được bao nhiêu, trên đường lên núi cũng chỉ phải tìm nơi chùa miếu ngủ trọ, mà ta hiển nhiên là một trở ngại lớn nhất. Đi lên Kim Đỉnh đã là xế chiều ngày thứ ba, cảm giác của ta trừ lạnh vẫn là lạnh, toàn thân không ngừng run rẩy. Sư phụ Nhiếp Tĩnh ở trong am Phù Vân tu hành, chúng ta đương nhiên là đi nương nhờ nàng. Vào phòng có bếp lò, ta thầm nghĩ là: rốt cuộc được cứu rồi. Sư phụ Nhiếp Tĩnh tục gia họ Thái, pháp danh gọi là Nhất Trừng, tính tình đại khái là hết sức cao ngạo. Chỉ cùng Nhiếp Tĩnh nói chuyện hai khắc đồng hồ, thấy Cẩm Nhan một bên, xem như không liên quan đến ta, ngay cả nàng dài ngắn thành cái dạng gì cũng chưa từng nhìn đến. Trèo non lội suối nhiều ngày như vậy, chuyện nên làm hoá ra là chỉ gần nửa canh giờ đã trôi qua rồi. Thật may là đêm đó nàng không có đuổi chúng ta đi xuống núi, dầu gì chúng ta cũng ở lại một đêm.
Ta thong thả lại sức, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua mặt trời mọc cùng cảnh đẹp Vân Hải, đối với Phật quang không thể kỳ vọng cũng được. Liều mình leo lên núi, ta tuyệt không quên được cái loại cảm giác rung động khi trông về phía xa núi tuyết Cống Dát lơ lửng trên tầng mây ở chân trời đó.
Trở lại trong trấn, ta liền bắt đầu lên kế hoạch mùa xuân năm thứ hai đi Tứ Xuyên nhất định nhìn núi Cống Dát. Có một phiền toái, tiền bị ta dùng gần hết rồi. Trừ dùng từ Hàng Châu một đường du lãm đến Nga Mi nửa năm ăn, mặc, ở, đi lại, còn có lễ vật tân hôn cho Cấm Nhan - loại vòng tay Phỉ Thúy Miến Điện. Nhiếp Tĩnh thật lâu sau mới phát hiện Cẩm Nhan đeo cái đó, nhìn ta hỏi: "Ngươi xài bao nhiêu tiền mua?" Ta đáp: "Không mắc, ba trăm lượng mà thôi." Nhìn qua ngọc bích sắc xanh biếc trong suốt cực kỳ, cái giá này đích xác là không mắc.
Về sau ta thẳng thắn nói cho hắn biết, thời điểm ta dùng hết tiền, hắn nói: "Ta nói thuyết phục Nhạc Nhạc đem bán vòng tay đó bốn trăm lượng. Ngươi có nghĩ là thử một chút không?"
Nào có ai tặng ra ngoài gì đó lại đòi về sao? Người này thật là không biết cái gì. Trong lòng ta thở dài một tiếng, âm thầm nói, vẫn là suy nghĩ một chút biện pháp khác kiếm tiền mới được.
/100
|