Bước chân nhanh thoăn thoắt, một tay An Nhược Yên nhấc làn váy, bước vào điện Bàn Long.
Trên trán nàng ta băng bó vải bông, ánh mắt trợn trừng nhìn con chồn nhỏ chứa đầy hận thù.Nhìn chăm chú một lúc, thu lại cảm xúc bản thân, miệng nở nụ cười nhạt, nàng ta thỉnh an nói: "Tham kiến hoàng huynh, hoàng huynh gọi Yên Nhi tới đây là có chuyện muốn phân phó Yên Nhi làm sao?"
Lông mi nàng ta dày mà dài, chớp chớp hai cái. Nếu đổi thành một nam nhân bình thường thì nhất định đã bị nàng ta quyến rũ rồi.
Bộ lông trên người Tịch Tích Chi run lên, không cảm nhận được dáng vẻ An Nhược Yên đẹp chỗ nào, ngược lại từ trong lòng sinh ra sự chán ghét. Nữ nhân này luôn đối với người trước một bộ mặt, người sau một bộ mặt khác. Nhìn quen vẻ mặt tàn nhẫn độc ác của nàng ta, đột nhiên lại thấy nàng ta ngụy trang thành bộ dáng hiền thục dịu dàng, Tịch Tích Chi nói không hết lời chán ghét.
Vỗ vỗ cái bụng tròn trịa, Tịch Tích Chi đứng dậy khỏi bàn, bốn chân nhảy lên, chạy hướng về phía An Hoằng Hàn.
Bởi vì hôm qua bị người khác thấy toàn bộ cả người trần truồng nên mỗi lần nhìn thẳng vào mắt An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi luôn có ảo giác là toàn thân nàng vẫn trần truồng xuất hiện trước mắt hắn. Đôi tròng mắt đen láy không đáy như có thể nhìn thấu mọi chuyện, cũng như nắm được suy nghĩ mọi người trong lòng bàn tay.
Kéo ra khoảng cách với An Nhược Yên, Tịch Tích Chi lại gần An Hoằng Hàn, ngồi ở bên cạnh hắn cầu xin che chở.
"Trẫm là có một chút chuyện tìm ngươi. . . . . ." Giong nói chứa sự lạnh lùng thoát ra, An Hoằng Hàn giơ tay lên, vuốt ve bộ lông con chồn, liếc mắt nói: "Nghe nói hôm qua ngươi không phải cẩn thận làm đầu bị thương?"
An Hoằng Hàn nhìn chằm chằm vết thương trên trán An Nhược Yên với thâm ý khác, trong ánh mắt lạnh lùng có tia sáng khiến người ta nhìn không thấu.
An Nhược Yên bị dọa sợ cả người run run, sau đó lại khôi phục bình tĩnh, nhưng nói chuyện lắp bắp: "Không. . . . . . Không cẩn thận đã đụng vào cây cột. Nhờ hoàng huynh quan tâm, sau khi đã được thái y băng bó thì đã không có gì đáng ngại."
Ánh mắt An Hoằng Hàn làm người ta cảm thấy áp lực chưa từng có trước đó.
Không khí vô cùng nặng nề, trong đại điện rộng rãi không có chút âm thanh. Tịch Tích Chi e sợ phá vỡ sự yên tĩnh này, ngay cả tiếng hít thở cũng tận lực khống chế thật nhỏ. Trái tim nàng đập ‘bùm bùm’, chăm chú nhìn thẳng về phía trước.
"Trẫm nói đến hôn sự của ngươi." Một lúc lâu sau, An Hoằng Hàn phá vỡ không khí yên tĩnh, giọng nói lộ ra sự lạnh lùng.
Hai mắt An Nhược Yên trợn to, không thể tin, hoàng huynh truyền gấp nàng tới đây chính là vì chuyện này?
"Hoàng huynh, Yên Nhi còn nhỏ, chuyện lập gia đình không vội." Tuy lời An Nhược Yên nói là vậy nhưng trong mắt lại lộ ra hi vọng. Bằng dung mạo cùng tài nghệ của nàng, nàng tin tưởng hoàng huynh nhất định sẽ vì nàng chỉ định một cuộc hôn sự tốt, môn đăng hộ đối.
Mà gần đây, thái tử nước Luật Vân vừa vặn đến, chẳng lẽ hoàng huynh muốn đem mình chỉ hôn cho hắn? Nghe nói Đông Phương Vưu Dục chưa lập thái tử phi, lấy thân phận của mình gả đi, nhất định ngồi ổn vị trí đó.
Biết An Nhược Yên hiểu sai ý mình, An Hoằng Hàn cũng không vội giải thích, chỉ nâng con chồn nhỏ lên ôm vào trong ngực, "Ngươi đã sớm đến tuổi cập kê, sao còn được coi là nhỏ?"
"Nhưng. . . . . . Nhưng Yên Nhi còn muốn ở lại hoàng cung, làm bạn với hoàng huynh nhiều thêm mấy năm." An Nhược Yên mắc cỡ mặt đỏ bừng, chậm rãi cúi đầu, kì thực trong lòng lại cực kỳ vui mừng.
Nàng cũng đã từng thấy qua diện mạo Đông Phương Vưu Dục, thái tử điện hạ có sức hấp dẫn trời sinh, là vị phu quân mà tất cả các cô gái trong thiên hạ mơ ước.
Khóe miệng An Hoằng Hàn cười ẩn dấu sự lạnh lùng, trong nháy mắt lại biến mất, "Trẫm không cần ngươi ở bên cạnh, có Vân chồn là đủ."
Tịch Tích Chi chỉ tính toán yên lặng xem diễn trò, nghe thấy An Hoằng Hàn đột nhiên nói đến tên của nàng, chiếc đầu mơ hồ ngẩng lên. Ai muốn ở cùng hắn cả đời, nếu không phải giấy Khế Ước Bán Thân ở trong tay hắn, nàng đã sớm nghĩ chuồn rồi. . . . . .
Chẳng qua ý nghĩ chuồn đi mới chỉ dám nghĩ mà thôi, đầu óc Tịch Tích Chi nàng vẫn còn giữ được lý trí. Với bộ dạng biến thân chưa ổn định của nàng mà đã đi ra ngoài, chẳng may bị người khác tưởng rằng yêu tinh xuống trần thì cái mạng nhỏ của nàng liền không giữ được.
Hiếm thấy An Hoằng Hàn tự nguyện hiến dâng bờ vai của hắn làm cảng tránh gió cho nàng. Muốn để Tịch Tích Chi nàng buông tha bám vào thân cây to này vẫn có chút khó khăn. Ít nhất trước khi nàng không có năng lực tự bảo vệ mình thì người Tịch Tích Chi dựa vào chỉ có An Hoằng Hàn. Coi như có người cầm gậy đánh đuổi nàng đi, nàng cũng không nỡ bỏ đi.
"Huynh trưởng như cha, hôn nhân là chuyện lớn, dĩ nhiên do hoàng huynh làm chủ." An Nhược Yên thẹn thùng nâng ngẩng đầu giương mắt, nói: "Xin hỏi hoàng huynh muốn chỉ hôn Yên Nhi với ai?"
Tất cả công chúa thái giám xung quanh đều vểnh tai lên, mang theo sự tò mò. Bệ hạ sủng ái nhất Lục Công Chúa, ít nhất những người khác đều thấy bệ hạ đối xử với Lục Công Chúa coi như là rất tốt rồi. Miễn là Lục Công Chúa mở miệng thỉnh cầu thứ gì thì hiếm khi bệ hạ từ chối.
Trong lòng các thái giám, nhất là Tiểu Tuân Tử là người hồi hộp nhất, những thái giám còn lại đều cúi đầu nghiêng tai lắng nghe, chỉ mình hắn ta cố gắng rướn cổ lên nhìn về phía bên này.
"Vài ngày trước, Lưu Quốc Vương có truyền đến văn kiện cầu một cuộc hôn nhân. Chắc hẳn ngươi cũng biết, tuy lãnh thổ nước Cưu nhỏ bé nhưng lại rất màu mỡ, chỉ cần ngươi đồng ý gả đi thì cẩm y ngọc(1) thực không thiếu thứ gì”. Sắc mặt An Hoằng Hàn không chút thay đổi nói như đối với việc hôn sự này cũng không thèm để ý.
(1) Cẩm y ngọc thực: hiểu đơn giản là quần áo bằng gấm lụa, trang sức đẹp đẽ, thức ăn ngon lạ.
An Nhược Yên sợ hãi mặt tái nhợt, dưới ống tay áo tay nắm chặt lại thành nắm đấm, "Hoàng huynh, Lưu Quốc Vương đã trên năm mươi tuổi, huynh….. Huynh bảo Yên Nhi gả đi?"
Ai cũng biết Lưu Quốc Vương là lão già háo sắc, thường nghe được tin ông ta bắt mỹ nhân ngoài cung vào trong cung, còn từng làm chuyện hoang đường là đoạt thê tử của đại thần. Loại nam nhân hoang dâm vô độ như vậy thì nữ nhân nào tình nguyện chịu ngả vào? Huống chi phương diện nào của An Nhược Yên nàng đều rất xuất sắc, tại sao lại là nàng phải gả? Trong hoàng cung không phải còn có hơn chục vị công chúa sao?
An Nhược Yên giận dữ đỏ mặt, trở lại dáng vẻ ngượng ngùng ban đầu, cắn chặt môi.
"Trẫm đã quyết định thì sẽ không thu hồi. Bảy ngày sau sẽ có đội ngũ đưa dâu đến đưa ngươi về nước Cưu." An Hoằng Hàn nhíu mày một cái.
Tịch Tích Chi kinh ngạc mở to mắt, bởi vì nàng chính là sủng vật được nước Cưu tiến dâng cho An Hoằng Hàn, cho nên trước kia nàng đã từng nghe nói qua một chút chuyện về Lưu Quốc Vương. Cho dù An Nhược Yên độc ác hơn nữa thì cũng không đáng kết hợp với lão nhân kia. Cái quan trọng nhất của nữ nhân chính là tuổi thanh xuân, một khi An Nhược Yên gả đi thì cả đời nàng ta sẽ phá hủy.
Trên trán nàng ta băng bó vải bông, ánh mắt trợn trừng nhìn con chồn nhỏ chứa đầy hận thù.Nhìn chăm chú một lúc, thu lại cảm xúc bản thân, miệng nở nụ cười nhạt, nàng ta thỉnh an nói: "Tham kiến hoàng huynh, hoàng huynh gọi Yên Nhi tới đây là có chuyện muốn phân phó Yên Nhi làm sao?"
Lông mi nàng ta dày mà dài, chớp chớp hai cái. Nếu đổi thành một nam nhân bình thường thì nhất định đã bị nàng ta quyến rũ rồi.
Bộ lông trên người Tịch Tích Chi run lên, không cảm nhận được dáng vẻ An Nhược Yên đẹp chỗ nào, ngược lại từ trong lòng sinh ra sự chán ghét. Nữ nhân này luôn đối với người trước một bộ mặt, người sau một bộ mặt khác. Nhìn quen vẻ mặt tàn nhẫn độc ác của nàng ta, đột nhiên lại thấy nàng ta ngụy trang thành bộ dáng hiền thục dịu dàng, Tịch Tích Chi nói không hết lời chán ghét.
Vỗ vỗ cái bụng tròn trịa, Tịch Tích Chi đứng dậy khỏi bàn, bốn chân nhảy lên, chạy hướng về phía An Hoằng Hàn.
Bởi vì hôm qua bị người khác thấy toàn bộ cả người trần truồng nên mỗi lần nhìn thẳng vào mắt An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi luôn có ảo giác là toàn thân nàng vẫn trần truồng xuất hiện trước mắt hắn. Đôi tròng mắt đen láy không đáy như có thể nhìn thấu mọi chuyện, cũng như nắm được suy nghĩ mọi người trong lòng bàn tay.
Kéo ra khoảng cách với An Nhược Yên, Tịch Tích Chi lại gần An Hoằng Hàn, ngồi ở bên cạnh hắn cầu xin che chở.
"Trẫm là có một chút chuyện tìm ngươi. . . . . ." Giong nói chứa sự lạnh lùng thoát ra, An Hoằng Hàn giơ tay lên, vuốt ve bộ lông con chồn, liếc mắt nói: "Nghe nói hôm qua ngươi không phải cẩn thận làm đầu bị thương?"
An Hoằng Hàn nhìn chằm chằm vết thương trên trán An Nhược Yên với thâm ý khác, trong ánh mắt lạnh lùng có tia sáng khiến người ta nhìn không thấu.
An Nhược Yên bị dọa sợ cả người run run, sau đó lại khôi phục bình tĩnh, nhưng nói chuyện lắp bắp: "Không. . . . . . Không cẩn thận đã đụng vào cây cột. Nhờ hoàng huynh quan tâm, sau khi đã được thái y băng bó thì đã không có gì đáng ngại."
Ánh mắt An Hoằng Hàn làm người ta cảm thấy áp lực chưa từng có trước đó.
Không khí vô cùng nặng nề, trong đại điện rộng rãi không có chút âm thanh. Tịch Tích Chi e sợ phá vỡ sự yên tĩnh này, ngay cả tiếng hít thở cũng tận lực khống chế thật nhỏ. Trái tim nàng đập ‘bùm bùm’, chăm chú nhìn thẳng về phía trước.
"Trẫm nói đến hôn sự của ngươi." Một lúc lâu sau, An Hoằng Hàn phá vỡ không khí yên tĩnh, giọng nói lộ ra sự lạnh lùng.
Hai mắt An Nhược Yên trợn to, không thể tin, hoàng huynh truyền gấp nàng tới đây chính là vì chuyện này?
"Hoàng huynh, Yên Nhi còn nhỏ, chuyện lập gia đình không vội." Tuy lời An Nhược Yên nói là vậy nhưng trong mắt lại lộ ra hi vọng. Bằng dung mạo cùng tài nghệ của nàng, nàng tin tưởng hoàng huynh nhất định sẽ vì nàng chỉ định một cuộc hôn sự tốt, môn đăng hộ đối.
Mà gần đây, thái tử nước Luật Vân vừa vặn đến, chẳng lẽ hoàng huynh muốn đem mình chỉ hôn cho hắn? Nghe nói Đông Phương Vưu Dục chưa lập thái tử phi, lấy thân phận của mình gả đi, nhất định ngồi ổn vị trí đó.
Biết An Nhược Yên hiểu sai ý mình, An Hoằng Hàn cũng không vội giải thích, chỉ nâng con chồn nhỏ lên ôm vào trong ngực, "Ngươi đã sớm đến tuổi cập kê, sao còn được coi là nhỏ?"
"Nhưng. . . . . . Nhưng Yên Nhi còn muốn ở lại hoàng cung, làm bạn với hoàng huynh nhiều thêm mấy năm." An Nhược Yên mắc cỡ mặt đỏ bừng, chậm rãi cúi đầu, kì thực trong lòng lại cực kỳ vui mừng.
Nàng cũng đã từng thấy qua diện mạo Đông Phương Vưu Dục, thái tử điện hạ có sức hấp dẫn trời sinh, là vị phu quân mà tất cả các cô gái trong thiên hạ mơ ước.
Khóe miệng An Hoằng Hàn cười ẩn dấu sự lạnh lùng, trong nháy mắt lại biến mất, "Trẫm không cần ngươi ở bên cạnh, có Vân chồn là đủ."
Tịch Tích Chi chỉ tính toán yên lặng xem diễn trò, nghe thấy An Hoằng Hàn đột nhiên nói đến tên của nàng, chiếc đầu mơ hồ ngẩng lên. Ai muốn ở cùng hắn cả đời, nếu không phải giấy Khế Ước Bán Thân ở trong tay hắn, nàng đã sớm nghĩ chuồn rồi. . . . . .
Chẳng qua ý nghĩ chuồn đi mới chỉ dám nghĩ mà thôi, đầu óc Tịch Tích Chi nàng vẫn còn giữ được lý trí. Với bộ dạng biến thân chưa ổn định của nàng mà đã đi ra ngoài, chẳng may bị người khác tưởng rằng yêu tinh xuống trần thì cái mạng nhỏ của nàng liền không giữ được.
Hiếm thấy An Hoằng Hàn tự nguyện hiến dâng bờ vai của hắn làm cảng tránh gió cho nàng. Muốn để Tịch Tích Chi nàng buông tha bám vào thân cây to này vẫn có chút khó khăn. Ít nhất trước khi nàng không có năng lực tự bảo vệ mình thì người Tịch Tích Chi dựa vào chỉ có An Hoằng Hàn. Coi như có người cầm gậy đánh đuổi nàng đi, nàng cũng không nỡ bỏ đi.
"Huynh trưởng như cha, hôn nhân là chuyện lớn, dĩ nhiên do hoàng huynh làm chủ." An Nhược Yên thẹn thùng nâng ngẩng đầu giương mắt, nói: "Xin hỏi hoàng huynh muốn chỉ hôn Yên Nhi với ai?"
Tất cả công chúa thái giám xung quanh đều vểnh tai lên, mang theo sự tò mò. Bệ hạ sủng ái nhất Lục Công Chúa, ít nhất những người khác đều thấy bệ hạ đối xử với Lục Công Chúa coi như là rất tốt rồi. Miễn là Lục Công Chúa mở miệng thỉnh cầu thứ gì thì hiếm khi bệ hạ từ chối.
Trong lòng các thái giám, nhất là Tiểu Tuân Tử là người hồi hộp nhất, những thái giám còn lại đều cúi đầu nghiêng tai lắng nghe, chỉ mình hắn ta cố gắng rướn cổ lên nhìn về phía bên này.
"Vài ngày trước, Lưu Quốc Vương có truyền đến văn kiện cầu một cuộc hôn nhân. Chắc hẳn ngươi cũng biết, tuy lãnh thổ nước Cưu nhỏ bé nhưng lại rất màu mỡ, chỉ cần ngươi đồng ý gả đi thì cẩm y ngọc(1) thực không thiếu thứ gì”. Sắc mặt An Hoằng Hàn không chút thay đổi nói như đối với việc hôn sự này cũng không thèm để ý.
(1) Cẩm y ngọc thực: hiểu đơn giản là quần áo bằng gấm lụa, trang sức đẹp đẽ, thức ăn ngon lạ.
An Nhược Yên sợ hãi mặt tái nhợt, dưới ống tay áo tay nắm chặt lại thành nắm đấm, "Hoàng huynh, Lưu Quốc Vương đã trên năm mươi tuổi, huynh….. Huynh bảo Yên Nhi gả đi?"
Ai cũng biết Lưu Quốc Vương là lão già háo sắc, thường nghe được tin ông ta bắt mỹ nhân ngoài cung vào trong cung, còn từng làm chuyện hoang đường là đoạt thê tử của đại thần. Loại nam nhân hoang dâm vô độ như vậy thì nữ nhân nào tình nguyện chịu ngả vào? Huống chi phương diện nào của An Nhược Yên nàng đều rất xuất sắc, tại sao lại là nàng phải gả? Trong hoàng cung không phải còn có hơn chục vị công chúa sao?
An Nhược Yên giận dữ đỏ mặt, trở lại dáng vẻ ngượng ngùng ban đầu, cắn chặt môi.
"Trẫm đã quyết định thì sẽ không thu hồi. Bảy ngày sau sẽ có đội ngũ đưa dâu đến đưa ngươi về nước Cưu." An Hoằng Hàn nhíu mày một cái.
Tịch Tích Chi kinh ngạc mở to mắt, bởi vì nàng chính là sủng vật được nước Cưu tiến dâng cho An Hoằng Hàn, cho nên trước kia nàng đã từng nghe nói qua một chút chuyện về Lưu Quốc Vương. Cho dù An Nhược Yên độc ác hơn nữa thì cũng không đáng kết hợp với lão nhân kia. Cái quan trọng nhất của nữ nhân chính là tuổi thanh xuân, một khi An Nhược Yên gả đi thì cả đời nàng ta sẽ phá hủy.
/227
|