Lại chạy sáu ngày, cuối cùng đám người An Hoằng Hàn đã tới ranh giới Phong Châu.
Tất cả người trú đóng ở đây đều là dân bản địa Phong Châu.
Ngay từ nửa tháng trước, An Hoằng Hàn đã hạ lệnh điều động năm ngàn binh lính tới Phong Châu xử lý nạn lũ. Một nhánh phụ trách tu bổ đê đập, trì hoãn tốc độ nước lũ làm vỡ đê đập, để dân chúng có thể có chỗ an toàn để trốn. Một nhánh phụ trách hộ tống dân chúng rời đi, tận lực để bọn họ cách xa địa phương phát sinh nước lũ.
Địa thế của nơi này nhiều ngọn núi, cho dù nước lũ thật sự xông tới cũng bao phủ không tới sườn núi.
Nhóm An Hoằng Hàn vừa điều khiển xe ngựa tới đây liền nhìn thấy dân chạy nạn phân tán xung quanh, bọn họ tập trung thành những nhóm ba hoặc năm người, tốt hơn một chút liền ôm chăn bông dơ dáy bẩn thỉu sưởi ấm.
Có binh lính thỉnh thoảng tuần tra, có sự hiện hữu của bọn họ, rất nhiều người muốn cướp đồ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng mà ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, rất nhiều người có sức đề kháng không mạnh đều nhiễm bệnh.
Thậm chí Tịch Tích Chi nghe thấy tiếng ho khan của không ít người.
Cũng không phải những người này không muốn rời đi Phong Châu, mà coi như bọn họ rời khỏi Phong Châu cũng chỉ có thể sống cuộc sống đầu đường xó chợ. Nếu người đó chỉ có một mình sẽ đi tương đối dứt khoát, nhưng muốn dắt díu con cái đi lưu lạc, vậy thì không dễ dàng. Lại nói sẽ có hoặc nhiều hoặc ít người có một phần chấp nhất với quê hương, bọn họ không nỡ rời khỏi nơi này.
Huống chi triều đình phái binh lính tới chỗ này, bọn họ vẫn tràn đầy hi vọng với tương lai. Chỉ cần gắng gượng qua lần khó khăn này, triều đình nhất định sẽ sắp xếp ăn, mặc, ở, đi lại cho bọn họ, đây mới là nguyên nhân chân chính khiến bọn họ lưu lại.
Vào trận hồng tai đầu tiên, lũ lụt đã tước đoạt tất cả của bọn họ, phá hủy nhà của bọn họ. Đến đoạn thời gian khó khăn nhất kia cũng đã vượt qua rồi, sao bọn họ có thể chịu xa xứ vào lúc này?
Bây giờ mấy người An Hoằng Hàn đã xuống xe ngựa, muốn nhìn tình huống các nạn dân một chút, chỉ để lại ba phu xe ở nơi đó coi chừng xe ngựa, tránh cho có người làm ra hành động cướp đoạt xe ngựa. Võ công của Hồ khuất cũng rất xuất chúng nổi bật, đối phó những dân chạy nạn không có công phu này, tự nhiên không có vấn đề.
Lâm Ân ở trong thâm cung đã lâu, khi nào thì nhìn thấy qua trường hợp như vậy, nhìn nhũng người đó áo rách quần manh, bụng ăn không no, trong đôi mắt nhất thời hiện đầy ánh nước.
“Aizz… Ngươi nói có phải ông trời mắt bị mù rồi không, lại có thể liên tục xuất hiện hồng tai, nhìn một chút giày vò những người nơi này thành cái dạng gì rồi.” Lâm Ân vừa đi vừa oán trách, nước mắt chảy ra liền giơ tay áo lên lau mắt một chút.
Tịch Tích Chi nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn cũng tràn đầy đồng tình với những người này, ít nhất những người này đều là vô tội, một trận hồng tai làm bọn họ nghèo túng đến nước này.
Lần trước Tư Đồ Phi Du từng tới Phong Châu, thời điểm đó mọi người còn thảm hơn bây giờ nhiều.
“Ít nhất bọn họ còn có binh lính bảo vệ, có thức ăn, có chăn bông.” Hơn nữa thường cách một đoạn thời gian, triều đình sẽ đưa tới vật liệu cứu tế, bên trong có thức ăn và y phục. Lực ý chí hơi mạnh một chút là có thể chịu đựng được, sẽ không mất mạng.
Nhưng lời này Lưu Phó Thanh nghe lại không thoải mái, “Tư Đồ đại nhân còn không biết xấu hổ nói chuyện này? Nếu không phải ngươi sửa đê đập không chắc chắn, sao hồng tai có thể tới một lần nữa? Làm hại dân chúng còn phải trải qua một trận đau khổ, ngươi còn dám ở chỗ này nói mát?”
Tu Đồ Phi Du giải thích hơn trăm lần rồi, ông thật sự xây dựng đê đập theo quy định, nhưng Lưu Phó Thanh một lần lại một lần tranh cãi với mình.
Một câu nói không hợp ý, hai người lại cãi vã.
Tịch Tích Chi nâng móng vuốt nhỏ lên, che lại lỗ tai của mình.. Đây mới gọi là oan gia …. vừa thấy mặt đã đỏ mắt, vừa thấy mặt đã gây gổ.
Đám người An Hoằng Hàn tìm được chỗ thống lĩnh hộ quân đóng ở đây, lấy lệnh bài đại biểu thân phận của bọn họ ra.
Thống lĩnh hộ quân kích động nhìn bọn họ, hai đầu gối khẽ cong liền muốn quỳ xuống hành lễ.
Nhưng không đợi hắn quỳ xuống liền bị giọng nói của An Hoằng Hàn cắt đứt,”Không cần làm lễ, trẫm không muốn người khác biết thân phận của chúng ta.”
Thống lĩnh hộ quân Đàm Hải lập tức đứng thẳng, “Dạ, bệ hạ”
“Tình huống bây giờ như thế nào?” An Hoằng Hàn chọn mấy vấn đề quan trọng hỏi thăm hắn.
Đàm Hải là người chính trực, đặc biệt là lần đầu tiên đối mặt với bệ hạ, không muốn để An Hoằng Hàn lưu lại ấn tượng thiếu lễ độ, sống lưng thẳng tắp, một bộ dáng run rẩy, “Hồi bệ hạ, đại đa số dân chúng Phong Châu đều rút đến nơi này, đã không còn nguy hiểm. Chỉ là …. sợ là đê đập kiên trì không nổi mấy ngày nữa.”
Bọn họ chỉ chừa một phần nhỏ binh lính ở chỗ này, những người khác đều ở bên chỗ đê đập, không ngừng tu bổ lỗ hổng bị nước lũ phá hư.
“Chính xác một chút, rốt cuộc là mấy ngày?” An Hoằng Hàn nhíu mày một cái, hỏi.
Đàm Hải cúi đầu nói về: “Năm ngày đã là cực hạn.”
Không biết vì sao, lần này nước lũ càng thêm mãnh liệt hơn lần trước. Hơn nữa trải qua nhiều ngày như vậy, vẫn không thấy nước lũ thối lui, ngược lại càng lúc càng lớn.
Nhưng chỗ khác thường đó, hắn đều không dám nói với người khác. Thứ hai, lại sợ tạo thành khủng hoảng cho dân chúng.
Vẻ mặt An Hoằng Hàn cứng lại, không có tiếp tục đặc câu hỏi, chỉ để lại một câu, “Trẫm đi dò xét một vòng, đợi lát nữa muốn đi đê đập nhìn một chút.”
“Cần thuộc hạ theo bệ hạ đi một vòng không?” Dĩ nhiên biết được sau khi bệ hạ tới Phong Châu, không tránh được sẽ kiểm tra ông việc của bọn họ một phen, Đàm Hải dĩ nhiên tự đề cử mình.
“Không cần, trẫm tự mình đi là được.” Ở chung một chỗ với Đàm Hải, hơi bị quá mức rêu rao, An Hoằng Hàn xoay người đối diện với Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du, “Mấy người các ngươi cũng không cần đi theo.”
Trong đó còn bao gồm Lâm Ân.
Lâm Ân rỗi rảnh không có việc gì liền đi trợ giúp đám dân chạy nạn thổi lửa nấu cơm.
An Hoằng Hàn vẫn là một mình ôm Tịch Tích Chi, đi tới những địa phương khác.
Đám dân chạy nạn đều phân tán ở vài ngọn núi gần đây, chỗ ở của đám người An Hoằng Hàn chính là ở một trong các ngọn núi đó.
Thời tiết mùa thu mát mẻ thoải mái, nhưng đến Phong Châu này, thời tiết lại là gió rét. Chăn bông trong núi vốn là rất ít, hơn nữa bọn họ đều là ăn gió nằm sương, nếu gặp trời mưa, đất đai sẽ ẩm ướt. Ở trong hoàn cảnh này có rất nhiều người già, phụ nữ và trẻ nhỏ đều ngã bệnh.
An Hoằng Hàn một đường đi nhìn một chút, nhìn thấy không ít người đều ôm ngực ho khan.
An Hoằng Hàn đi qua chỗ dân chạy nạn, tiếp tục đi về phía trước.
Mới vừa đi chưa được hai bước, ống quần giống như bị cái gì móc vào.
An Hoằng Hàn cau mày xoay người, lại nhìn thấy một người phụ nữ trung niên.
Mặt bà ta đầy nước mắt, hoang mang sợ hãi một tay ôm nhi tử năm, sáu tuổi ở trong ngực, một tay nắm chặt ống quần của An Hoằng Hàn không thả.
Tất cả người trú đóng ở đây đều là dân bản địa Phong Châu.
Ngay từ nửa tháng trước, An Hoằng Hàn đã hạ lệnh điều động năm ngàn binh lính tới Phong Châu xử lý nạn lũ. Một nhánh phụ trách tu bổ đê đập, trì hoãn tốc độ nước lũ làm vỡ đê đập, để dân chúng có thể có chỗ an toàn để trốn. Một nhánh phụ trách hộ tống dân chúng rời đi, tận lực để bọn họ cách xa địa phương phát sinh nước lũ.
Địa thế của nơi này nhiều ngọn núi, cho dù nước lũ thật sự xông tới cũng bao phủ không tới sườn núi.
Nhóm An Hoằng Hàn vừa điều khiển xe ngựa tới đây liền nhìn thấy dân chạy nạn phân tán xung quanh, bọn họ tập trung thành những nhóm ba hoặc năm người, tốt hơn một chút liền ôm chăn bông dơ dáy bẩn thỉu sưởi ấm.
Có binh lính thỉnh thoảng tuần tra, có sự hiện hữu của bọn họ, rất nhiều người muốn cướp đồ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng mà ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, rất nhiều người có sức đề kháng không mạnh đều nhiễm bệnh.
Thậm chí Tịch Tích Chi nghe thấy tiếng ho khan của không ít người.
Cũng không phải những người này không muốn rời đi Phong Châu, mà coi như bọn họ rời khỏi Phong Châu cũng chỉ có thể sống cuộc sống đầu đường xó chợ. Nếu người đó chỉ có một mình sẽ đi tương đối dứt khoát, nhưng muốn dắt díu con cái đi lưu lạc, vậy thì không dễ dàng. Lại nói sẽ có hoặc nhiều hoặc ít người có một phần chấp nhất với quê hương, bọn họ không nỡ rời khỏi nơi này.
Huống chi triều đình phái binh lính tới chỗ này, bọn họ vẫn tràn đầy hi vọng với tương lai. Chỉ cần gắng gượng qua lần khó khăn này, triều đình nhất định sẽ sắp xếp ăn, mặc, ở, đi lại cho bọn họ, đây mới là nguyên nhân chân chính khiến bọn họ lưu lại.
Vào trận hồng tai đầu tiên, lũ lụt đã tước đoạt tất cả của bọn họ, phá hủy nhà của bọn họ. Đến đoạn thời gian khó khăn nhất kia cũng đã vượt qua rồi, sao bọn họ có thể chịu xa xứ vào lúc này?
Bây giờ mấy người An Hoằng Hàn đã xuống xe ngựa, muốn nhìn tình huống các nạn dân một chút, chỉ để lại ba phu xe ở nơi đó coi chừng xe ngựa, tránh cho có người làm ra hành động cướp đoạt xe ngựa. Võ công của Hồ khuất cũng rất xuất chúng nổi bật, đối phó những dân chạy nạn không có công phu này, tự nhiên không có vấn đề.
Lâm Ân ở trong thâm cung đã lâu, khi nào thì nhìn thấy qua trường hợp như vậy, nhìn nhũng người đó áo rách quần manh, bụng ăn không no, trong đôi mắt nhất thời hiện đầy ánh nước.
“Aizz… Ngươi nói có phải ông trời mắt bị mù rồi không, lại có thể liên tục xuất hiện hồng tai, nhìn một chút giày vò những người nơi này thành cái dạng gì rồi.” Lâm Ân vừa đi vừa oán trách, nước mắt chảy ra liền giơ tay áo lên lau mắt một chút.
Tịch Tích Chi nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn cũng tràn đầy đồng tình với những người này, ít nhất những người này đều là vô tội, một trận hồng tai làm bọn họ nghèo túng đến nước này.
Lần trước Tư Đồ Phi Du từng tới Phong Châu, thời điểm đó mọi người còn thảm hơn bây giờ nhiều.
“Ít nhất bọn họ còn có binh lính bảo vệ, có thức ăn, có chăn bông.” Hơn nữa thường cách một đoạn thời gian, triều đình sẽ đưa tới vật liệu cứu tế, bên trong có thức ăn và y phục. Lực ý chí hơi mạnh một chút là có thể chịu đựng được, sẽ không mất mạng.
Nhưng lời này Lưu Phó Thanh nghe lại không thoải mái, “Tư Đồ đại nhân còn không biết xấu hổ nói chuyện này? Nếu không phải ngươi sửa đê đập không chắc chắn, sao hồng tai có thể tới một lần nữa? Làm hại dân chúng còn phải trải qua một trận đau khổ, ngươi còn dám ở chỗ này nói mát?”
Tu Đồ Phi Du giải thích hơn trăm lần rồi, ông thật sự xây dựng đê đập theo quy định, nhưng Lưu Phó Thanh một lần lại một lần tranh cãi với mình.
Một câu nói không hợp ý, hai người lại cãi vã.
Tịch Tích Chi nâng móng vuốt nhỏ lên, che lại lỗ tai của mình.. Đây mới gọi là oan gia …. vừa thấy mặt đã đỏ mắt, vừa thấy mặt đã gây gổ.
Đám người An Hoằng Hàn tìm được chỗ thống lĩnh hộ quân đóng ở đây, lấy lệnh bài đại biểu thân phận của bọn họ ra.
Thống lĩnh hộ quân kích động nhìn bọn họ, hai đầu gối khẽ cong liền muốn quỳ xuống hành lễ.
Nhưng không đợi hắn quỳ xuống liền bị giọng nói của An Hoằng Hàn cắt đứt,”Không cần làm lễ, trẫm không muốn người khác biết thân phận của chúng ta.”
Thống lĩnh hộ quân Đàm Hải lập tức đứng thẳng, “Dạ, bệ hạ”
“Tình huống bây giờ như thế nào?” An Hoằng Hàn chọn mấy vấn đề quan trọng hỏi thăm hắn.
Đàm Hải là người chính trực, đặc biệt là lần đầu tiên đối mặt với bệ hạ, không muốn để An Hoằng Hàn lưu lại ấn tượng thiếu lễ độ, sống lưng thẳng tắp, một bộ dáng run rẩy, “Hồi bệ hạ, đại đa số dân chúng Phong Châu đều rút đến nơi này, đã không còn nguy hiểm. Chỉ là …. sợ là đê đập kiên trì không nổi mấy ngày nữa.”
Bọn họ chỉ chừa một phần nhỏ binh lính ở chỗ này, những người khác đều ở bên chỗ đê đập, không ngừng tu bổ lỗ hổng bị nước lũ phá hư.
“Chính xác một chút, rốt cuộc là mấy ngày?” An Hoằng Hàn nhíu mày một cái, hỏi.
Đàm Hải cúi đầu nói về: “Năm ngày đã là cực hạn.”
Không biết vì sao, lần này nước lũ càng thêm mãnh liệt hơn lần trước. Hơn nữa trải qua nhiều ngày như vậy, vẫn không thấy nước lũ thối lui, ngược lại càng lúc càng lớn.
Nhưng chỗ khác thường đó, hắn đều không dám nói với người khác. Thứ hai, lại sợ tạo thành khủng hoảng cho dân chúng.
Vẻ mặt An Hoằng Hàn cứng lại, không có tiếp tục đặc câu hỏi, chỉ để lại một câu, “Trẫm đi dò xét một vòng, đợi lát nữa muốn đi đê đập nhìn một chút.”
“Cần thuộc hạ theo bệ hạ đi một vòng không?” Dĩ nhiên biết được sau khi bệ hạ tới Phong Châu, không tránh được sẽ kiểm tra ông việc của bọn họ một phen, Đàm Hải dĩ nhiên tự đề cử mình.
“Không cần, trẫm tự mình đi là được.” Ở chung một chỗ với Đàm Hải, hơi bị quá mức rêu rao, An Hoằng Hàn xoay người đối diện với Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du, “Mấy người các ngươi cũng không cần đi theo.”
Trong đó còn bao gồm Lâm Ân.
Lâm Ân rỗi rảnh không có việc gì liền đi trợ giúp đám dân chạy nạn thổi lửa nấu cơm.
An Hoằng Hàn vẫn là một mình ôm Tịch Tích Chi, đi tới những địa phương khác.
Đám dân chạy nạn đều phân tán ở vài ngọn núi gần đây, chỗ ở của đám người An Hoằng Hàn chính là ở một trong các ngọn núi đó.
Thời tiết mùa thu mát mẻ thoải mái, nhưng đến Phong Châu này, thời tiết lại là gió rét. Chăn bông trong núi vốn là rất ít, hơn nữa bọn họ đều là ăn gió nằm sương, nếu gặp trời mưa, đất đai sẽ ẩm ướt. Ở trong hoàn cảnh này có rất nhiều người già, phụ nữ và trẻ nhỏ đều ngã bệnh.
An Hoằng Hàn một đường đi nhìn một chút, nhìn thấy không ít người đều ôm ngực ho khan.
An Hoằng Hàn đi qua chỗ dân chạy nạn, tiếp tục đi về phía trước.
Mới vừa đi chưa được hai bước, ống quần giống như bị cái gì móc vào.
An Hoằng Hàn cau mày xoay người, lại nhìn thấy một người phụ nữ trung niên.
Mặt bà ta đầy nước mắt, hoang mang sợ hãi một tay ôm nhi tử năm, sáu tuổi ở trong ngực, một tay nắm chặt ống quần của An Hoằng Hàn không thả.
/227
|