Long Châu giống như bị thứ gì hấp dẫn, bay lên giữa không trung, nhanh chóng xoay tròn.
An Hoằng Hàn cách Long Châu gần nhất, phản ứng của hắn vô cùng nhanh chóng, nhìn thấy Long Châu gia tăng ánh sáng mãnh liệt, lập tức hai mắt nhắm nghiền, không để ánh sáng chiếu vào mắt.
Long Châu cấp tốc to lên, biến lớn gấp ba lần so với trước kia, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bắn về phía An Hoằng Hàn.
Tịch Tích Chi không biết từ lúc nào đã thích ứng với ánh sáng, mở mắt ra, đập vào mắt là một màn kinh sợ như vậy, bị dọa đến mức lập tức muốn đi xô ngã An Hoằng Hàn. Nếu bị viên Long Châu lớn hơn một thước này đụng vào, đoán chừng cho dù là ai cũng không chịu nổi, huống chi không có ai biết uy lực Long Châu!
Tốc độ chuyển động của Long Châu cực nhanh, không đợi Tịch Tích Chi nhào qua, đảo mắt đã đến trước mắt An Hoằng Hàn.
Hình như nhận thấy được nguy hiểm, cặp mắt lạnh của An Hoằng Hàn thoáng mở ra.
Nhìn thấy Long Châu khác lúc nãy, An Hoằng Hàn theo bản năng muốn né tránh.
Nhưng tốc độ của hắn còn lâu mới sánh kịp với Long Châu, trong nháy mắt, Long Châu chạm vào lồng ngực An Hoằng Hàn.
Giống như bị khổ sở cực lớn, con ngươi An Hoằng Hàn lập tức trợn to, hai cánh tay cũng bị Long Châu khổng lồ va chạm mạnh, hai cánh tay đều bị chấn động.
Ánh sáng Long Châu so với vừa rồi càng thêm chói mắt, nhưng giờ khắc này, Tịch Tích Chi không tiếp tục giơ tay lên che, chỉ là sững sờ nhìn vẻ mặt vặn vẹo của An Hoằng Hàn, thậm chí quên mất hô hấp, quên mất cử động.
Đang lúc Tịch Tích Chi lo lắng, một màn làm người ta không thể tin được cũng xảy ra ngay sau đó. Viên Long Châu kia lại từ từ sáp nhập vào lồng ngực An Hoằng Hàn, cũng không có va chạm giống như trong tưởng tượng.
Long Châu dung nhập từng tấc vào thân thể An Hoằng Hàn, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.
Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu chảy đầy trên gương mặt của An Hoằng Hàn, trải qua một màn vừa rồi, thân thể An Hoằng Hàn thoát lực nghiêm trọng, trực tiếp té xuống đất.
Tịch Tích Chi bị sợ đến ngồi xổm người xuống, kinh hồn bạt vía thăm dò hô hấp của hắn. Dò xét được hơi yếu hơi thở dưới cánh mũi, Tịch Tích Chi thở ra một hơi.
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tịch Tích Chi đưa tay sờ soạng lồng ngực An Hoằng Hàn, trong nháy mắt mới vừa chạm đến, ánh sáng giống như Long Châu đột nhiên hiện ra, bao bọc toàn bộ thân thể của An Hoằng Hàn.
Tịch Tích Chi bị ánh sáng bắn ngược, ngồi liệt ở trên mặt đất. Bàn tay giống như là bị thứ gì ghim vào, tay hoàn toàn đỏ bừng, đau đến mức Tịch Tích Chi cắn chặt đôi môi. Nhưng Tịch Tích Chi không có rảnh rỗi xử lý thương thế của mình, mắt vẫn không rời khỏi An Hoằng Hàn.
Không có ai biết giờ phút này nàng bởi vì lo lắng, trái tim nhảy loạn thình thịch không ngừng.
Nàng không dám tưởng tượng chẳng may An Hoằng Hàn xảy ra chuyện không hay, nàng nên làm cái gì. Vốn toàn tâm toàn ý tu tiên, lúc này giống như bị người cường ngạnh dùng một khối đá nện vào, đảo loạn đến long trời lở đất.
"An Hoằng Hàn." Tịch Tích Chi ở một bên nhỏ giọng gọi, giống như sợ quấy rầy ánh sáng trong người, "An Hoằng Hàn. . . . . ."
Không biết bao nhiêu lần, tiếng nói mang theo sầu lo nồng đậm, vô luận người nào nghe được, trái tim cũng sẽ căng thẳng.
Mới vừa rồi, lúc Long Châu va chạm vào thân thể mình, An Hoằng Hàn chỉ cảm thấy thân thể giống như bị người róc xương lóc thịt, đau đến tê tâm liệt phế. Bởi vì từ nhỏ tập võ, An Hoằng Hàn quen thuộc hướng chảy gân mạch của thân thể con người. Mà một khắc kia, An Hoằng Hàn có thể cảm nhận rõ ràng, có vật gì đó theo gân mạch chui vào thân thể của hắn.
Tựa như vạn kiến đốt thân, vật này không ngừng cắn nuốt ý chí của hắn.
Khi hắn sắp không chịu được, một tiếng nói quen thuộc và tràn đầy lo lắng truyền vào lỗ tai hắn. Tiếng nói này giống như đến từ thiên ngoại, cự ly xa xôi đến nỗi khiến An Hoằng Hàn cực kỳ bất đắc dĩ.
Nhưng tiếng gọi này lại có hấp dẫn trí mạng với hắn, cho nên dù hắn không nhìn thấy, cũng không quên mất phần chấp nhất này của mình, si ngốc tìm kiếm.
"An Hoằng Hàn. . . . . ."
Lại gọi một tiếng.
An Hoằng Hàn bị ánh sáng màu vàng bao trùm, không thể hơi nhíu nhíu mày. Trong đầu từ từ hiện lên một bóng dáng của con chồn nhỏ màu ngân bạch, ngay sau đó lại đổi thành một ảo ảnh đứa bé tám, chín tuổi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của đứa bé làm cho người ta nhìn thấy, liền không nhịn được muốn xoa bóp.
Giờ khắc này, rốt cuộc An Hoằng Hàn biết là ai đang gọi mình một tiếng lại một tiếng.
Đôi mắt nhắm chặt từ từ mở ra, mới vừa mở mắt đã nhìn thấy Tịch Tích Chi tiền gần tới mình.
Tịch Tích Chi cúi người nhìn An Hoằng Hàn, bộ dáng giống như không dám tùy ý đụng vào thân thể của hắn.
"Ngươi làm sao vậy?" Nàng không phát hiện giọng nói của nàng lại mang theo một tia run rẩy.
Suy nghĩ một chút nàng trước kia, dù là bị thiên kiếp đánh chỉ còn một tia hồn phách, cũng không xuất hiện bất kỳ vẻ mặt lo lắng. Nàng đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng đều vô cùng rộng rãi, bình thường chỉ cần qua một ngày là có thể quên mất không còn một mống chuyện không vừa ý.
Ý thức dần dần trở về trong cơ thể, An Hoằng Hàn nhíu nhíu mày, muốn giơ tay lên sờ trán tiểu hài tử. Nhưng sau đó hắn lại phát hiện, hắn không có một tia hơi sức, tay chân đau nhức, hoàn toàn không có khả năng nhúc nhích.
Phát hiện An Hoằng Hàn khó khăn, Tịch Tích Chi nói: "Thân thể ngươi có chỗ nào không thoải mái sao?"
Tuy nói Long Châu và nội đan yêu tinh có chỗ tương tự nhau, nhưng rốt cuộc vẫn khác nhau. Tịch Tích Chi không dám xác định sau khi Long Châu chui vào trong thân thể của hắn sẽ có tác dụng phụ gì không? Nếu thân thể con người không thể chịu đựng lực lượng của Long Châu, như vậy An Hoằng Hàn có thể tự bạo mà chết không?
Từng suy đoán chui vào trong đầu Tịch Tích Chi, nàng gấp đến độ trong đôi mắt đã nhiễm lên ánh nước.
Đây là lần đầu tiên tiểu hài tử không tim không phổi để lộ quan tâm với mình.
An Hoằng Hàn nhìn đôi mắt Tịch Tích Chi nhiễm ánh nước, không khỏi ngây người chốc lát, nhưng mà hắn rất nhanh phục hồi tinh thần lại. Đối với vừa rồi Long Châu đột nhiên chui vào thân thể mình, hắn cũng không hiểu nguyên do ở trong đó. Chỉ là ít nhất lấy tình huống bây giờ của hắn tới xem xét, hình như trừ vô lực, hắn không có chỗ nào không ổn.
Hơn nữa hắn cảm thấy….gân mạch của mình sau khi trải qua cơn đau vừa rồi, giống như được gột rửa qua, hay có thể dùng ‘thay da đổi thịt’ để hình dung.
“Trẫm không sao.” Hơi sức dần hồi phục, không lâu sau An Hoằng Hàn đã có thể mở miệng để nói chuyện.
Tịch Tích Chi vẫn không yên lòng, một viên Long Châu lớn như vậy tiến vào trong thân thể, làm sao có thể nói không có việc gì, không sao.
Tịch Tích Chi giơ tay lên muốn vuốt lồng ngực An Hoằng Hàn, mới bắt đầu còn do dự một chút, sợ lại xảy ra tình huống vừa rồi, nhưng không sờ một cái, chính nàng lại không an tâm.
Bàn tay lần nữa đặt lên lồng ngực An Hoằng Hàn, trái tim mạnh mẽ nhảy lên, cách da thịt truyền đến lòng bàn tay của Tịch Tích Chi.
Giống như thật không có chuyện gì?
Trong lòng Tịch Tích Chi vẫn tồn tại một tia hoài nghi, vừa định thu hồi bàn tay lại, không ngờ lại bị một bàn tay to cầm ngược trong tay.
An Hoằng Hàn nhìn chỗ bị thương trong lòng bàn tay của Tịch Tích Chi, giương mắt hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Nhiều vết thương nhỏ không đếm được chiếm cứ ở trong lòng bàn tay của Tịch Tích Chi, những vết thương kia giống như là bị người dùng thanh đao nhỏ cắt ra, làm cho người ta nhìn đã cảm thấy chíu mắt kinh tâm.
Ánh mắt Tịch Tích Chi lóe lên, không vui mở miệng.
“Không có chuyện gì, thoa một chút thuốc trị thương là được.” Tịch Tích Chi rút tay về, không muốn bị người nhìn thấy.
Nhưng coi như Tịch Tích Chi không nói lời nào, An Hoằng Hàn cũng có thể đoán được mấy phần, dù sao bên trong tòa cung điện này chỉ có hai người hắn và Tịch Tích Chi. Sẽ không có khả năng ttc tự mình cầm đao cắt lên người mình. Cho nên những vết thương này là do ai ban tặng, dùng đầu óc một chút là có thể nghĩ ra được.
Từng tia đau lòng hiện lên trong đầu của An Hoằng Hàn. Nhìn những vết thương chằng chịt kia, An Hoằng Hàn thở dài một hơi.
Hơi sức đã khôi phục không khác trước lắm, An Hoằng Hàn chống thân thể đứng lên.
Tịch Tích Chi sợ hắn ngã xuống, vội vàng chạy tới đỡ hắn.
Thật ra thì Tịch Tích Chi lo lắng quả thật dư thừa, trừ thời gian mới bắt đầu có chút vô lực, bây giờ An Hoằng Hàn rất dư tinh thần. Chỉ là hiếm khi được đãi ngộ như vậy, An Hoằng Hàn tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Khoác lên trên cánh tay Tịch Tích Chi đưa tới, dựa vào Tịch Tích Chi đỡ đi.
“Ngươi không cần nghỉ ngơi thêm chút nữa ư? Dù sao chúng ta lại không vội, thân thể mới là quan trọng nhất.”
“Không cần, trẫm rõ ràng thân thể của mình, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.” An Hoằng Hàn vỗ vỗ tay của nàng, ý bảng nàng an tâm.
Nhưng sau khi chính mắt thấy một màn kia, Tịch Tích Chi làm sao có thể an tâm?
Lại đi đến cánh cửa này, Tịch Tích Chi lại muốn khuyên An Hoằng Hàn ở chỗ này nghỉ ngơi, tránh cho thân thể sẽ không thoải mái. Nhưng không ngờ chân của An Hoằng Hàn mới vừa bước tới cửa, liền nhảy ra cửa chính, bơi ra ngoài.
Bị buộc bất đắc dĩ, Tịch Tích Chi chỉ có thể theo thật sát. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng may thân thể An Hoằng Hàn lại đột phát tình trạng gì, mình vô luận như thế nào cũng phải kéo hắn lên trên bờ!
Có chút kinh ngạc giật giật tứ chi, trong lòng an hồng có nghi hoặc không nói nên lời. Tại sao ao nước này lại không lạnh? Không…. không đúng, không phải ao nước này lại không lạnh, đầu óc An Hoằng Hàn suy nghĩ, rất nhanh phủ nhận cái ý nghĩ này. Hiện tại hắn không cảm thấy nước lạnh lẽo, hơn nữa còn có thể thở ở trong nước.
Miệng An Hoằng Hàn nhẹ nhàng mở một khe nhỏ, quả thế. Chẳng lẽ là viên Long Châu kia phát huy tác dụng?
Trăm nỗi băn khoăn xuất hiện ở bên trong lòng của An Hoằng Hàn, hắn luôn cảm giác trong thân thể mình có vật gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Chỉ là cho dù như thế, An Hoằng Hàn cũng không quên vào lúc thích hợp, thoải mái chiếm lấy tiện nghim cho nên hắn vẫn thường cách một đoạn thời gian liền ôm Tịch Tích Chi qua hôn sâu một lần, thời gian hôn còn dài hơn, dịu dàng hơn trước kia.
Theo chỉ dẫn của giấy dai,hai người rất nhanh trở về trên mặt đất.
Cả bầu trời đều là sương mù nồng đậm, đã gần tối, thời gian bọn họ tiến vào Thanh Nguyên Trì đã qua hơn ba canh giờ.
Sờ bụng một cái, lúc này Tịch Tích Chi mới nhớ tới mình chưa ăn trưa.
An Hoằng Hàn vừa nhìn động tác sờ bụng của tiểu hài tử, hiểu đối phương muốn làm gì rồi, nhéo thịt non bên hông Tịch Tích Chi, “Nếu đã đói bụng, sao còn không nhanh biến trở về con chồn đi, nếu không trẫm làm sao dẫn ngươi trở về dùng bữa?”
Huống chi tiểu hài tử còn không mặc gì, hiện giờ thân thể vẫn còn trần truồng.
Thấy đối phương không e dè nhìn thân thể của mình, Tịch Tích Chi đỏ mặt lên.
Ngay sau đó một đạo ánh sáng hiện ra, vây quanh toàn thân Tịch Tích Chi. Chờ ánh sáng lui ra lần nữa, một con chồn nhỏ đáng yêu đang ngồi chồm hổm trên mặt đất.
An Hoằng Hàn khom lưng ôm lấy nó, cũng không để ý y phục ướt sũng của mình là nhếch nhác cỡ nào. Mở ra bước chân, đi tới Bàn Long Điện.
An Hoằng Hàn cách Long Châu gần nhất, phản ứng của hắn vô cùng nhanh chóng, nhìn thấy Long Châu gia tăng ánh sáng mãnh liệt, lập tức hai mắt nhắm nghiền, không để ánh sáng chiếu vào mắt.
Long Châu cấp tốc to lên, biến lớn gấp ba lần so với trước kia, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bắn về phía An Hoằng Hàn.
Tịch Tích Chi không biết từ lúc nào đã thích ứng với ánh sáng, mở mắt ra, đập vào mắt là một màn kinh sợ như vậy, bị dọa đến mức lập tức muốn đi xô ngã An Hoằng Hàn. Nếu bị viên Long Châu lớn hơn một thước này đụng vào, đoán chừng cho dù là ai cũng không chịu nổi, huống chi không có ai biết uy lực Long Châu!
Tốc độ chuyển động của Long Châu cực nhanh, không đợi Tịch Tích Chi nhào qua, đảo mắt đã đến trước mắt An Hoằng Hàn.
Hình như nhận thấy được nguy hiểm, cặp mắt lạnh của An Hoằng Hàn thoáng mở ra.
Nhìn thấy Long Châu khác lúc nãy, An Hoằng Hàn theo bản năng muốn né tránh.
Nhưng tốc độ của hắn còn lâu mới sánh kịp với Long Châu, trong nháy mắt, Long Châu chạm vào lồng ngực An Hoằng Hàn.
Giống như bị khổ sở cực lớn, con ngươi An Hoằng Hàn lập tức trợn to, hai cánh tay cũng bị Long Châu khổng lồ va chạm mạnh, hai cánh tay đều bị chấn động.
Ánh sáng Long Châu so với vừa rồi càng thêm chói mắt, nhưng giờ khắc này, Tịch Tích Chi không tiếp tục giơ tay lên che, chỉ là sững sờ nhìn vẻ mặt vặn vẹo của An Hoằng Hàn, thậm chí quên mất hô hấp, quên mất cử động.
Đang lúc Tịch Tích Chi lo lắng, một màn làm người ta không thể tin được cũng xảy ra ngay sau đó. Viên Long Châu kia lại từ từ sáp nhập vào lồng ngực An Hoằng Hàn, cũng không có va chạm giống như trong tưởng tượng.
Long Châu dung nhập từng tấc vào thân thể An Hoằng Hàn, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.
Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu chảy đầy trên gương mặt của An Hoằng Hàn, trải qua một màn vừa rồi, thân thể An Hoằng Hàn thoát lực nghiêm trọng, trực tiếp té xuống đất.
Tịch Tích Chi bị sợ đến ngồi xổm người xuống, kinh hồn bạt vía thăm dò hô hấp của hắn. Dò xét được hơi yếu hơi thở dưới cánh mũi, Tịch Tích Chi thở ra một hơi.
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tịch Tích Chi đưa tay sờ soạng lồng ngực An Hoằng Hàn, trong nháy mắt mới vừa chạm đến, ánh sáng giống như Long Châu đột nhiên hiện ra, bao bọc toàn bộ thân thể của An Hoằng Hàn.
Tịch Tích Chi bị ánh sáng bắn ngược, ngồi liệt ở trên mặt đất. Bàn tay giống như là bị thứ gì ghim vào, tay hoàn toàn đỏ bừng, đau đến mức Tịch Tích Chi cắn chặt đôi môi. Nhưng Tịch Tích Chi không có rảnh rỗi xử lý thương thế của mình, mắt vẫn không rời khỏi An Hoằng Hàn.
Không có ai biết giờ phút này nàng bởi vì lo lắng, trái tim nhảy loạn thình thịch không ngừng.
Nàng không dám tưởng tượng chẳng may An Hoằng Hàn xảy ra chuyện không hay, nàng nên làm cái gì. Vốn toàn tâm toàn ý tu tiên, lúc này giống như bị người cường ngạnh dùng một khối đá nện vào, đảo loạn đến long trời lở đất.
"An Hoằng Hàn." Tịch Tích Chi ở một bên nhỏ giọng gọi, giống như sợ quấy rầy ánh sáng trong người, "An Hoằng Hàn. . . . . ."
Không biết bao nhiêu lần, tiếng nói mang theo sầu lo nồng đậm, vô luận người nào nghe được, trái tim cũng sẽ căng thẳng.
Mới vừa rồi, lúc Long Châu va chạm vào thân thể mình, An Hoằng Hàn chỉ cảm thấy thân thể giống như bị người róc xương lóc thịt, đau đến tê tâm liệt phế. Bởi vì từ nhỏ tập võ, An Hoằng Hàn quen thuộc hướng chảy gân mạch của thân thể con người. Mà một khắc kia, An Hoằng Hàn có thể cảm nhận rõ ràng, có vật gì đó theo gân mạch chui vào thân thể của hắn.
Tựa như vạn kiến đốt thân, vật này không ngừng cắn nuốt ý chí của hắn.
Khi hắn sắp không chịu được, một tiếng nói quen thuộc và tràn đầy lo lắng truyền vào lỗ tai hắn. Tiếng nói này giống như đến từ thiên ngoại, cự ly xa xôi đến nỗi khiến An Hoằng Hàn cực kỳ bất đắc dĩ.
Nhưng tiếng gọi này lại có hấp dẫn trí mạng với hắn, cho nên dù hắn không nhìn thấy, cũng không quên mất phần chấp nhất này của mình, si ngốc tìm kiếm.
"An Hoằng Hàn. . . . . ."
Lại gọi một tiếng.
An Hoằng Hàn bị ánh sáng màu vàng bao trùm, không thể hơi nhíu nhíu mày. Trong đầu từ từ hiện lên một bóng dáng của con chồn nhỏ màu ngân bạch, ngay sau đó lại đổi thành một ảo ảnh đứa bé tám, chín tuổi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của đứa bé làm cho người ta nhìn thấy, liền không nhịn được muốn xoa bóp.
Giờ khắc này, rốt cuộc An Hoằng Hàn biết là ai đang gọi mình một tiếng lại một tiếng.
Đôi mắt nhắm chặt từ từ mở ra, mới vừa mở mắt đã nhìn thấy Tịch Tích Chi tiền gần tới mình.
Tịch Tích Chi cúi người nhìn An Hoằng Hàn, bộ dáng giống như không dám tùy ý đụng vào thân thể của hắn.
"Ngươi làm sao vậy?" Nàng không phát hiện giọng nói của nàng lại mang theo một tia run rẩy.
Suy nghĩ một chút nàng trước kia, dù là bị thiên kiếp đánh chỉ còn một tia hồn phách, cũng không xuất hiện bất kỳ vẻ mặt lo lắng. Nàng đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng đều vô cùng rộng rãi, bình thường chỉ cần qua một ngày là có thể quên mất không còn một mống chuyện không vừa ý.
Ý thức dần dần trở về trong cơ thể, An Hoằng Hàn nhíu nhíu mày, muốn giơ tay lên sờ trán tiểu hài tử. Nhưng sau đó hắn lại phát hiện, hắn không có một tia hơi sức, tay chân đau nhức, hoàn toàn không có khả năng nhúc nhích.
Phát hiện An Hoằng Hàn khó khăn, Tịch Tích Chi nói: "Thân thể ngươi có chỗ nào không thoải mái sao?"
Tuy nói Long Châu và nội đan yêu tinh có chỗ tương tự nhau, nhưng rốt cuộc vẫn khác nhau. Tịch Tích Chi không dám xác định sau khi Long Châu chui vào trong thân thể của hắn sẽ có tác dụng phụ gì không? Nếu thân thể con người không thể chịu đựng lực lượng của Long Châu, như vậy An Hoằng Hàn có thể tự bạo mà chết không?
Từng suy đoán chui vào trong đầu Tịch Tích Chi, nàng gấp đến độ trong đôi mắt đã nhiễm lên ánh nước.
Đây là lần đầu tiên tiểu hài tử không tim không phổi để lộ quan tâm với mình.
An Hoằng Hàn nhìn đôi mắt Tịch Tích Chi nhiễm ánh nước, không khỏi ngây người chốc lát, nhưng mà hắn rất nhanh phục hồi tinh thần lại. Đối với vừa rồi Long Châu đột nhiên chui vào thân thể mình, hắn cũng không hiểu nguyên do ở trong đó. Chỉ là ít nhất lấy tình huống bây giờ của hắn tới xem xét, hình như trừ vô lực, hắn không có chỗ nào không ổn.
Hơn nữa hắn cảm thấy….gân mạch của mình sau khi trải qua cơn đau vừa rồi, giống như được gột rửa qua, hay có thể dùng ‘thay da đổi thịt’ để hình dung.
“Trẫm không sao.” Hơi sức dần hồi phục, không lâu sau An Hoằng Hàn đã có thể mở miệng để nói chuyện.
Tịch Tích Chi vẫn không yên lòng, một viên Long Châu lớn như vậy tiến vào trong thân thể, làm sao có thể nói không có việc gì, không sao.
Tịch Tích Chi giơ tay lên muốn vuốt lồng ngực An Hoằng Hàn, mới bắt đầu còn do dự một chút, sợ lại xảy ra tình huống vừa rồi, nhưng không sờ một cái, chính nàng lại không an tâm.
Bàn tay lần nữa đặt lên lồng ngực An Hoằng Hàn, trái tim mạnh mẽ nhảy lên, cách da thịt truyền đến lòng bàn tay của Tịch Tích Chi.
Giống như thật không có chuyện gì?
Trong lòng Tịch Tích Chi vẫn tồn tại một tia hoài nghi, vừa định thu hồi bàn tay lại, không ngờ lại bị một bàn tay to cầm ngược trong tay.
An Hoằng Hàn nhìn chỗ bị thương trong lòng bàn tay của Tịch Tích Chi, giương mắt hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Nhiều vết thương nhỏ không đếm được chiếm cứ ở trong lòng bàn tay của Tịch Tích Chi, những vết thương kia giống như là bị người dùng thanh đao nhỏ cắt ra, làm cho người ta nhìn đã cảm thấy chíu mắt kinh tâm.
Ánh mắt Tịch Tích Chi lóe lên, không vui mở miệng.
“Không có chuyện gì, thoa một chút thuốc trị thương là được.” Tịch Tích Chi rút tay về, không muốn bị người nhìn thấy.
Nhưng coi như Tịch Tích Chi không nói lời nào, An Hoằng Hàn cũng có thể đoán được mấy phần, dù sao bên trong tòa cung điện này chỉ có hai người hắn và Tịch Tích Chi. Sẽ không có khả năng ttc tự mình cầm đao cắt lên người mình. Cho nên những vết thương này là do ai ban tặng, dùng đầu óc một chút là có thể nghĩ ra được.
Từng tia đau lòng hiện lên trong đầu của An Hoằng Hàn. Nhìn những vết thương chằng chịt kia, An Hoằng Hàn thở dài một hơi.
Hơi sức đã khôi phục không khác trước lắm, An Hoằng Hàn chống thân thể đứng lên.
Tịch Tích Chi sợ hắn ngã xuống, vội vàng chạy tới đỡ hắn.
Thật ra thì Tịch Tích Chi lo lắng quả thật dư thừa, trừ thời gian mới bắt đầu có chút vô lực, bây giờ An Hoằng Hàn rất dư tinh thần. Chỉ là hiếm khi được đãi ngộ như vậy, An Hoằng Hàn tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Khoác lên trên cánh tay Tịch Tích Chi đưa tới, dựa vào Tịch Tích Chi đỡ đi.
“Ngươi không cần nghỉ ngơi thêm chút nữa ư? Dù sao chúng ta lại không vội, thân thể mới là quan trọng nhất.”
“Không cần, trẫm rõ ràng thân thể của mình, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.” An Hoằng Hàn vỗ vỗ tay của nàng, ý bảng nàng an tâm.
Nhưng sau khi chính mắt thấy một màn kia, Tịch Tích Chi làm sao có thể an tâm?
Lại đi đến cánh cửa này, Tịch Tích Chi lại muốn khuyên An Hoằng Hàn ở chỗ này nghỉ ngơi, tránh cho thân thể sẽ không thoải mái. Nhưng không ngờ chân của An Hoằng Hàn mới vừa bước tới cửa, liền nhảy ra cửa chính, bơi ra ngoài.
Bị buộc bất đắc dĩ, Tịch Tích Chi chỉ có thể theo thật sát. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng may thân thể An Hoằng Hàn lại đột phát tình trạng gì, mình vô luận như thế nào cũng phải kéo hắn lên trên bờ!
Có chút kinh ngạc giật giật tứ chi, trong lòng an hồng có nghi hoặc không nói nên lời. Tại sao ao nước này lại không lạnh? Không…. không đúng, không phải ao nước này lại không lạnh, đầu óc An Hoằng Hàn suy nghĩ, rất nhanh phủ nhận cái ý nghĩ này. Hiện tại hắn không cảm thấy nước lạnh lẽo, hơn nữa còn có thể thở ở trong nước.
Miệng An Hoằng Hàn nhẹ nhàng mở một khe nhỏ, quả thế. Chẳng lẽ là viên Long Châu kia phát huy tác dụng?
Trăm nỗi băn khoăn xuất hiện ở bên trong lòng của An Hoằng Hàn, hắn luôn cảm giác trong thân thể mình có vật gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Chỉ là cho dù như thế, An Hoằng Hàn cũng không quên vào lúc thích hợp, thoải mái chiếm lấy tiện nghim cho nên hắn vẫn thường cách một đoạn thời gian liền ôm Tịch Tích Chi qua hôn sâu một lần, thời gian hôn còn dài hơn, dịu dàng hơn trước kia.
Theo chỉ dẫn của giấy dai,hai người rất nhanh trở về trên mặt đất.
Cả bầu trời đều là sương mù nồng đậm, đã gần tối, thời gian bọn họ tiến vào Thanh Nguyên Trì đã qua hơn ba canh giờ.
Sờ bụng một cái, lúc này Tịch Tích Chi mới nhớ tới mình chưa ăn trưa.
An Hoằng Hàn vừa nhìn động tác sờ bụng của tiểu hài tử, hiểu đối phương muốn làm gì rồi, nhéo thịt non bên hông Tịch Tích Chi, “Nếu đã đói bụng, sao còn không nhanh biến trở về con chồn đi, nếu không trẫm làm sao dẫn ngươi trở về dùng bữa?”
Huống chi tiểu hài tử còn không mặc gì, hiện giờ thân thể vẫn còn trần truồng.
Thấy đối phương không e dè nhìn thân thể của mình, Tịch Tích Chi đỏ mặt lên.
Ngay sau đó một đạo ánh sáng hiện ra, vây quanh toàn thân Tịch Tích Chi. Chờ ánh sáng lui ra lần nữa, một con chồn nhỏ đáng yêu đang ngồi chồm hổm trên mặt đất.
An Hoằng Hàn khom lưng ôm lấy nó, cũng không để ý y phục ướt sũng của mình là nhếch nhác cỡ nào. Mở ra bước chân, đi tới Bàn Long Điện.
/227
|