"Tạm thời còn chưa có biện pháp có thể phá giải, nhưng lối vào bản đồ này. . . . . . Phùng chân nhân đã nói cho chúng ta biết." An Hoằng Hàn trải bản đồ ra trong lòng bàn tay, nhìn qua, "Có lẽ chúng ta cần đi Thanh Nguyên Trì trước để nhìn một chút, mới có thể tìm được biện pháp phá giải."
"Thật sao?" Tịch Tích Chi nhón chân, quan sát đường thẳng phức tạp trên bản đồ.
Hóa ra nguyên nhân An Hoằng Hàn nhốt Phùng chân nhân, có quan hệ với bản đồ này. Ý nghĩa đại biểu cho bản đồ này, có lẽ chính là một nơi bảo tàng đầy kim ngân tài phú, mà Phùng chân nhân nắm giữ chìa khóa tiến bào bảo tàng. Điều này cũng khó trách An Hoằng Hàn không chịu để Phùng chân nhân tùy tiện rời đi, ai bảo trên người ông ta cất giấu bí mật, lại không chịu nói ra.
Đường thẳng quanh co trên bản đồ, Tịch Tích Chi nhìn thêm mấy lần, cảm thấy những đường cong kia giống như đang sống, từng đường một ở trong đầu Tịch Tích Chi không an phận giãy dụa, ý đồ lệch khỏi vị trí ban đầu. Tịch Tích Chi sợ tới mức lui về phía sau một bước, cách xa tấm bản đồ.
"Sao vậy?" Nhìn thấy sắc mặt tiểu hài tử không tốt, An Hoằng Hàn lấy tay sờ sờ trán của nàng. Xác định Tịch Tích Chi không có phát sốt, mới thu hồi tay.
Tịch Tích Chi thở dốc hai tiếng, "Ta không sao."
Tại sao Tịch Tích Chi sẽ có một loại cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ với những đường thẳng kia? Tịch Tích Chi vô tội giương mắt nhìn An Hoằng Hàn, rốt cuộc bản đồ này có ý nghĩa gì?
"Không có việc gì thì đi đi, chúng ta đi Thanh Nguyên Trì xem một chút." An Hoằng Hàn kéo tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi, đi ra ngoài.
Nếu Phùng chân nhân truyền thư tới, như vậy lần này ông ta đang gặp phiền toái, nhất định là chuyện một mình ông ta không giải quyết được. Hắn phải sớm chạy tới, hơn nữa một tháng ước hẹn chỉ còn lại chưa tới mấy ngày. Nếu mình không đi tìm tung tích Từ quốc sư, nói không chừng nửa yêu đó thực sẽ xuống tay với Từ quốc sư.
Nói đến Từ quốc sư, An Hoằng Hàn tự nhiên cũng nhớ tới Đông Phương Vưu Dục. Mấy ngày nay, Đông Phương Vưu Dục cũng không nhàn rỗi, trừ ăn cơm và ngủ, những lúc khác gần như đều đi ra ngoài tìm kiếm đầu mối. Điều này cũng nhờ An Hoằng Hàn cho hắn mượn một nhánh Ngự Lâm quân, mặc cho hắn sai khiến.
Thanh Nguyên Trì có nghiêm lệnh, cấm những người không có nhiệm vụ ra vào, có thể nói thế này, nơi này thuộc về một mình An Hoằng Hàn trông coi.
Bọn thái giám ở Thanh Nguyên Trì phụ trách nuôi dưỡng Phượng Kim Lân Ngư, bị An Hoằng Hàn đuổi ra ngoài.
Vừa đến nơi, Tịch Tích Chi vội vàng hấp tấp biến lại thành hình người, chép chép miệng, chần chờ hỏi "Có phải ngươi rất nhanh sẽ biết tất cả bí mật giấu ở Thanh Nguyên Trì không?" Nếu không làm sao sẽ cấm những người khác tiến vào?
An Hoằng Hàn ngồi xổm ở bên cạnh hồ, khom lưng thăm dò nước ấm, cực độ lạnh lẽo, giống như là nước đá tan ra.
"Nếu trẫm biết được, sao lại nhốt Phùng chân nhân năm năm?" Hắn cũng không thích làm việc vô dụng, nếu biết cửa vào chính là Thanh Nguyên Trì, hắn đã sớm đi vào tìm tòi, cũng sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy.
"Nói cũng phải." Tịch Tích Chi tán thành gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu, "Như vậy sao lại có lệnh cấm kia."
"Thanh Nguyên Trì đã xây dựng trăm năm, lúc trẫm còn chưa ra đời đã tồn tại rồi." Nghĩ thông suốt cái gì, An Hoằng Hàn tiếp tục nói: "Về phần lệnh cấm đó, là trẫm dựa theo đế vương đời trước quyết định quy củ."
Tịch Tích Chi thông suốt rồi, "Ý của ngươi là, ở rất nhiều năm trước, đã có đế vương biết Thanh Nguyên Trì là cửa vào. Như vậy. . . . . . bản đồ bí mật vẫn còn chứ?"
Tịch Tích Chi rất hoài nghi nhìn về phía Thanh Nguyên Trì, trước kia nàng vì bắt Phượng Kim Lân Ngư, từng nhảy vào hồ nước. Biết ở nơi nước ấm đó, người thường hoàn toàn không thể chịu được. Lần đó nàng phải dựa vào linh lực chống đỡ, mới miễn cưỡng có thể tự do hoạt động ở trong nước lạnh như băng đó.
"Nhất định vẫn còn, bởi vì đến nay không ai có thể phá giải bí mật bản đồ." Về một điểm này, An Hoằng Hàn dám khẳng định một trăm phần trăm, "Trẫm đi xuống xem một chút, ngươi ở trên này đi."
An Hoằng Hàn mới vừa nói xong, đã cất bước nhảy vào hồ nước. Cá trong hồ bị giật mình, tất cả đều lập tức lui ra.
Hồ nước lạnh lẽo làm ướt y phục An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi thậm chí có thể nhìn thấy cánh tay An Hoằng Hàn lộ ra ở bên ngoài, đã lạnh đến nổi đầy da gà. Nhìn lại mặt của An Hoằng Hàn, vẫn không có một chút biểu cảm gì, giống như là hồ nước không có bất kỳ ảnh hưởng gì với hắn.
Rõ ràng ánh nắng tươi sáng, mà cố tình Tịch Tích Chi lại có chút cảm giác lạnh lẽo. Nâng tay lên, bất tri bất giác liền bước vào trong hồ, đi về phía An Hoằng Hàn, giống như muốn kéo hắn lại, không cho phép hắn lại tiến thêm một bước.
Tịch Tích Chi không biết nên nói cái gì vào lúc này. . . . . .
Trước kia lúc nàng vào hồ nước, còn có thể điều khiển linh lực, bảo vệ nhiệt độ của mình không hạ xuống. Nhưng An Hoằng Hàn chỉ là một thân thể phàm nhân, có thể cảm nhận được lạnh và nóng. Cái này cần có bao nhiêu năng lực chịu đựng, mới có thể nhịn được nhiệt độ băng hàn thấu xương như vậy? !
"Ngươi đang tìm cái gì?" Thấy An Hoằng Hàn không ngừng tìm tòi xung quanh hồ, Tịch Tích Chi nghi ngờ hỏi.
"Trừ cơ quan, trẫm còn có thể tìm cái gì?" Cả Thanh Nguyên Trì khoảng bảy mươi mét vuông, độ sâu hơn năm thước. An Hoằng Hàn hít thở mấy hơi, lại chui đầu vào trong hồ nước. Tư thế bơi lội của hắn vô cùng kiện tráng, y phục ướt nhẹp dán chặt da thịt. Nếu không phải hồ nước quá mức lạnh lẽo, có lẽ tốc độ bơi lội của hắn sẽ càng nhanh thêm.
Tịch Tích Chi không muốn cứ đứng ngốc như vậy, tiến lên phía trước hai bước, muốn giúp đỡ An Hoằng Hàn tìm kiếm. Hồ nước cứ như một mảnh đất nhỏ, đúng như An Hoằng Hàn nói, khẳng định cất giấu cơ quan. Bởi vì Tịch Tích Chi biến thành hình người, vốn là không có mặc y phục, thân thể trơn bóng, da thịt trắng hồng nhìn một cái không sót gì.
Tịch Tích Chi còn chưa có bước chân vào hồ nước đột nhiên bọt nước dâng lên, An Hoằng Hàn lại bơi ra từ đáy hồ.
Nhìn thấy động tác của Tịch Tích Chi, nhướng mày, “Rút chân lại, ở trên bờ đi.”
“Ta muốn giúp ngươi.” Chân của Tịch Tích Chi cách mặt nước chỉ có mấy cm, Tịch Tích Chi vừa định bước vào lần nữa, chân lại bị một bàn tay to nắm chặt.
Tịch Tích Chi liền rùng mình một cái, tay nắm chân nàng lạnh không khác gì khối băng.
“Nước lạnh, ngươi đừng xuống dưới,” An Hoằng Hàn lần nữa để chân của Tịch Tích Chi về mặt đất.
Tịch Tích Chi ngây ngốc nhìn một loạt động tác của An Hoằng Hàn, trong lòng thoát ra một dòng nước ấm, chảy khắp toàn thân. Mặc dù An Hoằng Hàn chỉ nói sáu chữ, nhưng Tịch Tích Chi lại cảm nhận được rất rõ ý quan tâm bên trong, đây là lần đầu tiên An Hoằng Hàn không che giấu yêu mến đối với mình.
Đột nhiên, Tịch Tích Chi cảm thấy An Hoằng Hàn có thể không hư hỏng giống như trong tưởng tượng, ít nhất hắn là một chủ nhân tốt.
“Ta không sợ lạnh, ta có thể giúp ngươi tìm.” Nàng biết An Hoằng Hàn không tìm được cơ quan, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng làm sao có thể ngây ngô trong nước lạnh như vậy trong thời gian dài, thân thể của con người khẳng định không chịu nổi, Tịch Tích Chi có chút lắng An Hoằng Hàn có thể ngã bệnh hay không.
Chân mày An Hoằng Hàn nhíu sâu hơn, hắn tình nguyện mình tìm hiểu nhiều một chút, cũng không muốn để Tịch Tích Chi lại nếm khổ sở lạnh lẽo như thế này.
Nhìn ra hắn đang lo lắng, Tịch Tích Chi nháy mắt vô tội, “Ta thật sự không sợ lạnh. Ta có thể dùng linh lực bảo vệ mình. Huống chi trước kia ta đã từng bắt cá trong hồ ở Thanh Nguyên Trì, sẽ không có việc gì.”
An Hoằng Hàn nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu, “Nếu như cảm thấy lạnh liền leo lên, biết không?”
Tịch Tích Chi gật đầu điên cuồng, nhanh chóng dùng linh lực bao lấy mình, sau đó tung người nhảy vào trong hồ.
Mặc dù Tịch Tích Chi quả thật bao bọc mình cực kỳ chặt chẽ, chỉ là khó tránh khỏi vẫn có thể cảm nhận được một chút nước ấm, nhưng những thứ này cũng không đáng kể. So với An Hoằng Hàn, thời gian Tịch Tích Chi lặn ở trong nước có thể dài hơn.
Nàng chui vào chỗ sâu trong hồ nước, dọc theo chu vi hồ nước, không ngừng khua khua gõ gõ, muốn nhanh tìm được cơ quan.
Phượng Kim Lân Ngư trong hồ không ngừng trốn đi, chỉ cần Tịch Tích Chi đến gần bọn họ, bọn họ liền lập tức kéo dài cự ly.
Tịch Tích Chi hừ hai tiếng, nếu như không phải vào lúc này, nàng nhất định phải tự tay bắt hai con cá, đưa đi Ngự Thiện Phòng, đê ngự trù nấu ăn với rượu.
Linh lực của Tịch Tích Chi tăng thêm rất nhiều, cho nên ngây ngô ở trong nước một thời gian dài, cũng không có khó chịu. Hồ nước đã bị nàng lục lọi xong rồi, nhìn đáy hồ nước, Tịch Tích Chi nhíu mày một cái, may mày một cái, may mắn chỗ nước lạnh như băng này không có mọc các loại rong rêu linh tinh gì đó, nếu không chỉ dọn rong rêu liền đủ mệt rồi.
Chỉ là đáy hồ vẫn chất đống rất nhiều tảng đá, Tịch Tích Chi giống như dọn cua trong khe suối lúc trước, mang lên từng tảng đá, kiểm tra đáy hồ.
Tịch Tích Chi liên tục lăn mấy tảng đá, mệt mỏi thở. Đưa mắt nhìn An Hoằng Hàn, sắc mặt của hắn tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, rất rõ ràng là bị rét lạnh. Tịch Tích Chi cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được, coi như võ công của An Hoằng Hàn tốt hơn nữa, nhưng thân thể cũng chỉ là người phàm!
Vừa định đi qua, khuyên An Hoằng Hàn trước dừng tìm kiếm, đợi ngày mai trở lại tìm. Một luồng ánh mặt trời xuyên qua mặt nước, bắn xuống…. Sau đó Tịch Tích Chi thế phát hiện đáy hồ nước, hình như có đồ vật gì đó phản quang, chói sáng đến nổi nàng không mở mắt ra được.
Nhắm hai mắt lại, sau khi Tịch Tích Chi mở ra lần nữa, nhanh chóng bơi về nơi đó.
Ùng ục….. ùng ục….
Tịch Tích Chi há miệng, trực tiếp bị sặc nước, phát ra âm thanh, hoàn toàn biến thành ùng ục.
Bơi lên trên mặt nước, vọt ra khỏi mặt nước, Tịch Tích Chi hưng phấn hô: “Đáy hồ có một cái móc kim loại.”
Lỗ tai An Hoằng Hàn vừa động, nghe âm thanh, cũng bơi lộ ra khỏi mặt nước theo.
“Trẫm đi xem một chút.” An Hoằng Hàn bơi về chỗ Tịch Tích Chi.
Không biết chất liệu kim loại là gì, đặt ở trong nước nhiều năm như vậy cũng không có hư hỏng rỉ sắt, ánh trắng bạch lấp lánh, ở trong nước rất khó bị phát hiện.
Cái móc này hình tròn, An Hoằng Hàn tiến gần quan sát, đưa tay kéo ra ngoài một chút, lại phát hiện vẫn có thể kéo ra được. Đáy hồ nước có lỗ nhỏ kích cỡ một lóng tay, một sợi dây thô nối liền giữa cái móc và một chỗ khác.
Cái móc này nhiều năm không có ai mở ra, cho nên vô cùng cứng, kéo lên cũng không dễ dàng. Tay An Hoằng Hàn kéo một cái, một tay khác không ngừng vạch nước, bơi lên.
Tiếng kẽo kẹt rất nặng nề, từ hướng cái móc, phía bên phải hồ nước chậm rãi lộ ra một đường hầm hình tròn tối đen. Đường hầm chỉ có chiều rộng một thước, nhìn một cái liền biết đục ra bằng tay, vừa khéo có thể làm cho một người thông qua.
Tịch Tích Chi đứng ở bên cạnh cửa động nhìn một chút, phát hiện bên trong cũng tràn đầy nước. Nhất thời nghĩ đến, dưới nền đất Thanh Nguyên Trì nhất định là có nguồn nước.
Vì để lát nữa sau khi tiến vào đường hầm có thể bơi càng xa, An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi nổi lên mặt nước đổi khí một lần. Sau đó hai người một trước một sau, bơi vào trong đường hầm hình tròn.
"Thật sao?" Tịch Tích Chi nhón chân, quan sát đường thẳng phức tạp trên bản đồ.
Hóa ra nguyên nhân An Hoằng Hàn nhốt Phùng chân nhân, có quan hệ với bản đồ này. Ý nghĩa đại biểu cho bản đồ này, có lẽ chính là một nơi bảo tàng đầy kim ngân tài phú, mà Phùng chân nhân nắm giữ chìa khóa tiến bào bảo tàng. Điều này cũng khó trách An Hoằng Hàn không chịu để Phùng chân nhân tùy tiện rời đi, ai bảo trên người ông ta cất giấu bí mật, lại không chịu nói ra.
Đường thẳng quanh co trên bản đồ, Tịch Tích Chi nhìn thêm mấy lần, cảm thấy những đường cong kia giống như đang sống, từng đường một ở trong đầu Tịch Tích Chi không an phận giãy dụa, ý đồ lệch khỏi vị trí ban đầu. Tịch Tích Chi sợ tới mức lui về phía sau một bước, cách xa tấm bản đồ.
"Sao vậy?" Nhìn thấy sắc mặt tiểu hài tử không tốt, An Hoằng Hàn lấy tay sờ sờ trán của nàng. Xác định Tịch Tích Chi không có phát sốt, mới thu hồi tay.
Tịch Tích Chi thở dốc hai tiếng, "Ta không sao."
Tại sao Tịch Tích Chi sẽ có một loại cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ với những đường thẳng kia? Tịch Tích Chi vô tội giương mắt nhìn An Hoằng Hàn, rốt cuộc bản đồ này có ý nghĩa gì?
"Không có việc gì thì đi đi, chúng ta đi Thanh Nguyên Trì xem một chút." An Hoằng Hàn kéo tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi, đi ra ngoài.
Nếu Phùng chân nhân truyền thư tới, như vậy lần này ông ta đang gặp phiền toái, nhất định là chuyện một mình ông ta không giải quyết được. Hắn phải sớm chạy tới, hơn nữa một tháng ước hẹn chỉ còn lại chưa tới mấy ngày. Nếu mình không đi tìm tung tích Từ quốc sư, nói không chừng nửa yêu đó thực sẽ xuống tay với Từ quốc sư.
Nói đến Từ quốc sư, An Hoằng Hàn tự nhiên cũng nhớ tới Đông Phương Vưu Dục. Mấy ngày nay, Đông Phương Vưu Dục cũng không nhàn rỗi, trừ ăn cơm và ngủ, những lúc khác gần như đều đi ra ngoài tìm kiếm đầu mối. Điều này cũng nhờ An Hoằng Hàn cho hắn mượn một nhánh Ngự Lâm quân, mặc cho hắn sai khiến.
Thanh Nguyên Trì có nghiêm lệnh, cấm những người không có nhiệm vụ ra vào, có thể nói thế này, nơi này thuộc về một mình An Hoằng Hàn trông coi.
Bọn thái giám ở Thanh Nguyên Trì phụ trách nuôi dưỡng Phượng Kim Lân Ngư, bị An Hoằng Hàn đuổi ra ngoài.
Vừa đến nơi, Tịch Tích Chi vội vàng hấp tấp biến lại thành hình người, chép chép miệng, chần chờ hỏi "Có phải ngươi rất nhanh sẽ biết tất cả bí mật giấu ở Thanh Nguyên Trì không?" Nếu không làm sao sẽ cấm những người khác tiến vào?
An Hoằng Hàn ngồi xổm ở bên cạnh hồ, khom lưng thăm dò nước ấm, cực độ lạnh lẽo, giống như là nước đá tan ra.
"Nếu trẫm biết được, sao lại nhốt Phùng chân nhân năm năm?" Hắn cũng không thích làm việc vô dụng, nếu biết cửa vào chính là Thanh Nguyên Trì, hắn đã sớm đi vào tìm tòi, cũng sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy.
"Nói cũng phải." Tịch Tích Chi tán thành gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu, "Như vậy sao lại có lệnh cấm kia."
"Thanh Nguyên Trì đã xây dựng trăm năm, lúc trẫm còn chưa ra đời đã tồn tại rồi." Nghĩ thông suốt cái gì, An Hoằng Hàn tiếp tục nói: "Về phần lệnh cấm đó, là trẫm dựa theo đế vương đời trước quyết định quy củ."
Tịch Tích Chi thông suốt rồi, "Ý của ngươi là, ở rất nhiều năm trước, đã có đế vương biết Thanh Nguyên Trì là cửa vào. Như vậy. . . . . . bản đồ bí mật vẫn còn chứ?"
Tịch Tích Chi rất hoài nghi nhìn về phía Thanh Nguyên Trì, trước kia nàng vì bắt Phượng Kim Lân Ngư, từng nhảy vào hồ nước. Biết ở nơi nước ấm đó, người thường hoàn toàn không thể chịu được. Lần đó nàng phải dựa vào linh lực chống đỡ, mới miễn cưỡng có thể tự do hoạt động ở trong nước lạnh như băng đó.
"Nhất định vẫn còn, bởi vì đến nay không ai có thể phá giải bí mật bản đồ." Về một điểm này, An Hoằng Hàn dám khẳng định một trăm phần trăm, "Trẫm đi xuống xem một chút, ngươi ở trên này đi."
An Hoằng Hàn mới vừa nói xong, đã cất bước nhảy vào hồ nước. Cá trong hồ bị giật mình, tất cả đều lập tức lui ra.
Hồ nước lạnh lẽo làm ướt y phục An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi thậm chí có thể nhìn thấy cánh tay An Hoằng Hàn lộ ra ở bên ngoài, đã lạnh đến nổi đầy da gà. Nhìn lại mặt của An Hoằng Hàn, vẫn không có một chút biểu cảm gì, giống như là hồ nước không có bất kỳ ảnh hưởng gì với hắn.
Rõ ràng ánh nắng tươi sáng, mà cố tình Tịch Tích Chi lại có chút cảm giác lạnh lẽo. Nâng tay lên, bất tri bất giác liền bước vào trong hồ, đi về phía An Hoằng Hàn, giống như muốn kéo hắn lại, không cho phép hắn lại tiến thêm một bước.
Tịch Tích Chi không biết nên nói cái gì vào lúc này. . . . . .
Trước kia lúc nàng vào hồ nước, còn có thể điều khiển linh lực, bảo vệ nhiệt độ của mình không hạ xuống. Nhưng An Hoằng Hàn chỉ là một thân thể phàm nhân, có thể cảm nhận được lạnh và nóng. Cái này cần có bao nhiêu năng lực chịu đựng, mới có thể nhịn được nhiệt độ băng hàn thấu xương như vậy? !
"Ngươi đang tìm cái gì?" Thấy An Hoằng Hàn không ngừng tìm tòi xung quanh hồ, Tịch Tích Chi nghi ngờ hỏi.
"Trừ cơ quan, trẫm còn có thể tìm cái gì?" Cả Thanh Nguyên Trì khoảng bảy mươi mét vuông, độ sâu hơn năm thước. An Hoằng Hàn hít thở mấy hơi, lại chui đầu vào trong hồ nước. Tư thế bơi lội của hắn vô cùng kiện tráng, y phục ướt nhẹp dán chặt da thịt. Nếu không phải hồ nước quá mức lạnh lẽo, có lẽ tốc độ bơi lội của hắn sẽ càng nhanh thêm.
Tịch Tích Chi không muốn cứ đứng ngốc như vậy, tiến lên phía trước hai bước, muốn giúp đỡ An Hoằng Hàn tìm kiếm. Hồ nước cứ như một mảnh đất nhỏ, đúng như An Hoằng Hàn nói, khẳng định cất giấu cơ quan. Bởi vì Tịch Tích Chi biến thành hình người, vốn là không có mặc y phục, thân thể trơn bóng, da thịt trắng hồng nhìn một cái không sót gì.
Tịch Tích Chi còn chưa có bước chân vào hồ nước đột nhiên bọt nước dâng lên, An Hoằng Hàn lại bơi ra từ đáy hồ.
Nhìn thấy động tác của Tịch Tích Chi, nhướng mày, “Rút chân lại, ở trên bờ đi.”
“Ta muốn giúp ngươi.” Chân của Tịch Tích Chi cách mặt nước chỉ có mấy cm, Tịch Tích Chi vừa định bước vào lần nữa, chân lại bị một bàn tay to nắm chặt.
Tịch Tích Chi liền rùng mình một cái, tay nắm chân nàng lạnh không khác gì khối băng.
“Nước lạnh, ngươi đừng xuống dưới,” An Hoằng Hàn lần nữa để chân của Tịch Tích Chi về mặt đất.
Tịch Tích Chi ngây ngốc nhìn một loạt động tác của An Hoằng Hàn, trong lòng thoát ra một dòng nước ấm, chảy khắp toàn thân. Mặc dù An Hoằng Hàn chỉ nói sáu chữ, nhưng Tịch Tích Chi lại cảm nhận được rất rõ ý quan tâm bên trong, đây là lần đầu tiên An Hoằng Hàn không che giấu yêu mến đối với mình.
Đột nhiên, Tịch Tích Chi cảm thấy An Hoằng Hàn có thể không hư hỏng giống như trong tưởng tượng, ít nhất hắn là một chủ nhân tốt.
“Ta không sợ lạnh, ta có thể giúp ngươi tìm.” Nàng biết An Hoằng Hàn không tìm được cơ quan, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng làm sao có thể ngây ngô trong nước lạnh như vậy trong thời gian dài, thân thể của con người khẳng định không chịu nổi, Tịch Tích Chi có chút lắng An Hoằng Hàn có thể ngã bệnh hay không.
Chân mày An Hoằng Hàn nhíu sâu hơn, hắn tình nguyện mình tìm hiểu nhiều một chút, cũng không muốn để Tịch Tích Chi lại nếm khổ sở lạnh lẽo như thế này.
Nhìn ra hắn đang lo lắng, Tịch Tích Chi nháy mắt vô tội, “Ta thật sự không sợ lạnh. Ta có thể dùng linh lực bảo vệ mình. Huống chi trước kia ta đã từng bắt cá trong hồ ở Thanh Nguyên Trì, sẽ không có việc gì.”
An Hoằng Hàn nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu, “Nếu như cảm thấy lạnh liền leo lên, biết không?”
Tịch Tích Chi gật đầu điên cuồng, nhanh chóng dùng linh lực bao lấy mình, sau đó tung người nhảy vào trong hồ.
Mặc dù Tịch Tích Chi quả thật bao bọc mình cực kỳ chặt chẽ, chỉ là khó tránh khỏi vẫn có thể cảm nhận được một chút nước ấm, nhưng những thứ này cũng không đáng kể. So với An Hoằng Hàn, thời gian Tịch Tích Chi lặn ở trong nước có thể dài hơn.
Nàng chui vào chỗ sâu trong hồ nước, dọc theo chu vi hồ nước, không ngừng khua khua gõ gõ, muốn nhanh tìm được cơ quan.
Phượng Kim Lân Ngư trong hồ không ngừng trốn đi, chỉ cần Tịch Tích Chi đến gần bọn họ, bọn họ liền lập tức kéo dài cự ly.
Tịch Tích Chi hừ hai tiếng, nếu như không phải vào lúc này, nàng nhất định phải tự tay bắt hai con cá, đưa đi Ngự Thiện Phòng, đê ngự trù nấu ăn với rượu.
Linh lực của Tịch Tích Chi tăng thêm rất nhiều, cho nên ngây ngô ở trong nước một thời gian dài, cũng không có khó chịu. Hồ nước đã bị nàng lục lọi xong rồi, nhìn đáy hồ nước, Tịch Tích Chi nhíu mày một cái, may mày một cái, may mắn chỗ nước lạnh như băng này không có mọc các loại rong rêu linh tinh gì đó, nếu không chỉ dọn rong rêu liền đủ mệt rồi.
Chỉ là đáy hồ vẫn chất đống rất nhiều tảng đá, Tịch Tích Chi giống như dọn cua trong khe suối lúc trước, mang lên từng tảng đá, kiểm tra đáy hồ.
Tịch Tích Chi liên tục lăn mấy tảng đá, mệt mỏi thở. Đưa mắt nhìn An Hoằng Hàn, sắc mặt của hắn tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, rất rõ ràng là bị rét lạnh. Tịch Tích Chi cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được, coi như võ công của An Hoằng Hàn tốt hơn nữa, nhưng thân thể cũng chỉ là người phàm!
Vừa định đi qua, khuyên An Hoằng Hàn trước dừng tìm kiếm, đợi ngày mai trở lại tìm. Một luồng ánh mặt trời xuyên qua mặt nước, bắn xuống…. Sau đó Tịch Tích Chi thế phát hiện đáy hồ nước, hình như có đồ vật gì đó phản quang, chói sáng đến nổi nàng không mở mắt ra được.
Nhắm hai mắt lại, sau khi Tịch Tích Chi mở ra lần nữa, nhanh chóng bơi về nơi đó.
Ùng ục….. ùng ục….
Tịch Tích Chi há miệng, trực tiếp bị sặc nước, phát ra âm thanh, hoàn toàn biến thành ùng ục.
Bơi lên trên mặt nước, vọt ra khỏi mặt nước, Tịch Tích Chi hưng phấn hô: “Đáy hồ có một cái móc kim loại.”
Lỗ tai An Hoằng Hàn vừa động, nghe âm thanh, cũng bơi lộ ra khỏi mặt nước theo.
“Trẫm đi xem một chút.” An Hoằng Hàn bơi về chỗ Tịch Tích Chi.
Không biết chất liệu kim loại là gì, đặt ở trong nước nhiều năm như vậy cũng không có hư hỏng rỉ sắt, ánh trắng bạch lấp lánh, ở trong nước rất khó bị phát hiện.
Cái móc này hình tròn, An Hoằng Hàn tiến gần quan sát, đưa tay kéo ra ngoài một chút, lại phát hiện vẫn có thể kéo ra được. Đáy hồ nước có lỗ nhỏ kích cỡ một lóng tay, một sợi dây thô nối liền giữa cái móc và một chỗ khác.
Cái móc này nhiều năm không có ai mở ra, cho nên vô cùng cứng, kéo lên cũng không dễ dàng. Tay An Hoằng Hàn kéo một cái, một tay khác không ngừng vạch nước, bơi lên.
Tiếng kẽo kẹt rất nặng nề, từ hướng cái móc, phía bên phải hồ nước chậm rãi lộ ra một đường hầm hình tròn tối đen. Đường hầm chỉ có chiều rộng một thước, nhìn một cái liền biết đục ra bằng tay, vừa khéo có thể làm cho một người thông qua.
Tịch Tích Chi đứng ở bên cạnh cửa động nhìn một chút, phát hiện bên trong cũng tràn đầy nước. Nhất thời nghĩ đến, dưới nền đất Thanh Nguyên Trì nhất định là có nguồn nước.
Vì để lát nữa sau khi tiến vào đường hầm có thể bơi càng xa, An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi nổi lên mặt nước đổi khí một lần. Sau đó hai người một trước một sau, bơi vào trong đường hầm hình tròn.
/227
|