Nhưng rốt cuộc An Hoằng Hàn cũng không phải là ngồi không, biết Tịch Tích Chi đếm số lượng ngân phiếu, có suy nghĩ chạy trốn, lúc này liền hạ lệnh tăng gấp đôi lính canh cửa cung. Làm cho rất nhiều đại thần không khỏi suy đoán có phải trong hoàng cung lại muốn xảy ra chuyện lớn gì hay không? Nếu không tại sao bệ hạ lại đột nhiên tăng cường phòng thủ.
Sau khi một người một chồn tắm xong cũng đã đến gần giữa trưa.
Lâm Ân giám sát các cung nữ phục vụ bệ hạ thay quần áo, "Bệ hạ, đợi lát nữa muốn ngủ trưa sao?"
Nếu có nhiều thời gian rãnh, bệ hạ sẽ có thói quen ngủ trưa. Cho nên mỗi khi giữa trưa, Lâm Ân cũng sẽ hỏi một câu.
An Hoằng Hàn lắc đầu nói: "Không, trẫm muốn đi địa lao."
Lại đi?
Tịch Tích Chi và Lâm Ân không hẹn mà cùng nhìn về phía An Hoằng Hàn, nhớ lại kết quả của Ngô Kiến Phong, hai người yên lặng đồng tình với An Vân Y.
An Hoằng Hàn nắm gương mặt của Tịch Tích Chi, "Thân phận của nàng ta và Ngô Kiến Phong không giống nhau. Còn nữa, mặc dù nàng ta phạm tội cướp ngục, nhưng không có tổn hại lợi ích hoàng tộc, cho nên trẫm và các đại thần quyết định, bí mật xử tử An Vân Y."
So với kết quả của Lục Công Chúa, An Vân Y thật sự may mắn hơn nhiều. Dù sao người ra tay với Tịch Tích Chi là Ngô Kiến Phong, không phải nàng ta. Chỉ là An Hoằng Hàn sẽ không bỏ qua cho kẻ đồng lõa này, sẽ không để cho nàng ta chết quá khổ sở.
Thật ra thì Tịch Tích Chi vẫn luôn không có hứng thú chút nào với các cách tra tấn này, dù sao người đó cũng phải chết, tại sao không trực tiếp cho người đó một đao? Cần phải nghĩ hết biện pháp làm cho đối phương đau đến không muốn sống sao? Nghe thấy An Hoằng Hàn hiếm khi nảy sinh thiện tâm, sẽ cho An Vân Y chết thống khoái, Tịch Tích Chi có chút không phản ứng kịp.
Đám người An Hoằng Hàn ăn trưa xong, mới chậm rãi đi tới địa lao.
Tịch Tích Chi nhất thời muốn nói, An Hoằng Hàn quả nhiên có trình độ. Nếu đi địa lao trước, đợi lát nữa trở về nữa ăn cơm, đoán chừng nàng sẽ không đói bụng.
Tịch Tích Chi vừa được An Hoằng Hàn ôm vào địa lao, chạm mặt liền nghe được từng tiếng nói bén nhọn của một nữ tử.
"Hoàng huynh, ta muốn gặp hoàng huynh. Ta là Thập Tứ công chúa của Phong Trạch quốc, các ngươi không thể trói ta, buông ta ra."
"Không, không. . . . . . không đâu, hoàng huynh sẽ không nỡ bỏ mặc ta, ta không phải là muội muội mà hắn sủng ái nhất sao? Các ngươi buông ta ra, buông ta ra." Một chuỗi âm thanh lay động xích sắt.
"Hoàng huynh, Y Nhi biết sai rồi, người cho Y Nhi một cơ hội hối cải làm người được không? Hoàng huynh, van cầu người, Y Nhi muốn gặp người một lần."
Cửa tù mới vừa đẩy ra, Tịch Tích Chi đã nhìn thấy cổ chân An Vân Y bị xích sắt khóa lại. Nàng ta mặc một bộ áo đơn màu trắng, phía trên dính đầy dấu vết màu đen xám, cả người chật vật không chịu nổi. Một đôi mắt trống rỗng vô hồn, giống như là người bị hút mất linh hồn.
Nàng ta ngồi sững trên đất, nghe âm thanh cửa tù từ từ mở ra, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy một màu hoàng kim ngoài cửa. Nàng ta lập tức hưng phấn đứng dậy, hét lên: "Hoàng huynh, người rốt cuộc đến gặp Y Nhi rồi, ta biết ngay người sẽ không mặc kệ Y Nhi."
Tịch Tích Chi rất đồng tình nhìn nàng ta, bất đắc dĩ thở dài. Hình dáng nàng ta lúc này, từ từ hợp lại với tiểu cô nương mà Tịch Tích Chi đã gặp lúc đầu.
Một tiểu cô nương khát vọng được ca ca chú ý. . . . . .
"Trẫm tới gặp ngươi một lần cuối, đồng thời trẫm cũng có chút lời nói muốn hỏi ngươi." An Hoằng Hàn cất bước đi vào phòng giam.
Gian phòng giam này cũng không nghiêm mật như gian phòng nhốt Ngô Kiến Phong, nhưng mà đối với một thiếu nữ tay trói gà không chặt mà nói, là một nhà tù vô cùng chắc chắn, làm cho người ta không có cách nào giương cánh bay cao.
Một lần cuối cùng? Bốn chữ khắc sâu vào trong đầu An Vân Y.
"Hoàng huynh, Y Nhi chỉ là không muốn gả đi Huy Anh quốc, cho nên mới quỷ mê tâm hồn, hợp tác với Ngô Kiến Phong. Y Nhi thật biết sai rồi, hoàng huynh cho Y Nhi một cơ hội có được không?" Sau khi bại lộ tất cả mọi chuyện, An Vân Y liền đoán được không thể lừa gạt mắt hoàng huynh. Nhưng nếu mình nhỏ giọng hối cãi, nói không chừng hoàng huynh còn có thể niệm tình máu mủ, tha cho mình là một mạng?
"Đã muộn, nhưng nếu ngươi trả lời toàn bộ vấn đề của trẫm, trẫm có thể suy nghĩ lưu ngươi một mạng." Lời nói lạnh lẽo được phun ra từ trong miệng của An Hoằng Hàn.
Tịch Tích Chi chất vấn nhìn về phía hắn, mới vừa rồi không phải hắn nói muốn bí mật xử tử An Vân Y ư? Sao sẽ nghĩ đến thân tình, nói muốn thả cho An Vân Y một con ngựa? Hay là nói, lời nói này của An Hoằng Hàn chỉ là lời nói khách sáo từ trong miệng hắn.
Có lẽ lý do cuối cùng là có khả năng nhất, Tịch Tích Chi nằm ở chỗ khuỷu tay của An Hoằng Hàn, duy trì trầm mặc. Vô luận An Hoằng Hàn làm gì, mình chỉ cần giữ vững thái độ người đứng xem là tốt rồi, ngàn vạn lần không thể bởi vì lòng dạ đàn bà mà đi nhúng tay vào. Trong lòng không ngừng tự nhủ, tiểu cô nương trước mắt này đã thay đổi, tâm linh không hề thuần khiết giống như trước nữa.
Hình như An Vân Y cũng không tin điều này, cắn môi một cái, "Hoàng huynh, người muốn hỏi cái gì?" Lúc nói lời này, nàng ta có chút sợ, lo lắng hoàng huynh hỏi mình đúng là chuyện mà mình đang lo lắng.
"Là ai giúp ngươi leo lên vị trí hôm nay? Bày mưu tính kế cho ngươi." An Hoằng Hàn không có vòng vèo, hỏi thẳng vào vấn đề.
Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của An Vân Y trắng bệch, run giọng trả lời: "Không có. . . . . . không có. Hoàng huynh, có phải hiểu lầm cái gì không, cho tới nay đều không có người giúp ta."
Nàng ta càng khẳng định, càng làm cho người ta sinh nghi.
An Hoằng Hàn hừ một tiếng, khóe miệng treo lên một tia giễu cợt, “Thật cho là Trẫm không biết? Nguyên nhân ngươi không muốn lấy chồng ở Huy Anh quốc xa xôi là vì hắn.”
An Vân Y sợ tới mức tay cũng bắt đầu run rẩy….
So với phản ứng của nàng, Tịch Tích Chi lại khiếp sợ trợn to hai mắt. Gì? Nàng không nghe lầm chứ? Thậm chí có người trợ giúp An Vân Y leo lên địa vị hôm nay? Suy nghĩ một chút, tuổi An Vân Y cũng không lớn, còn chưa tới tuổi cập kê, cho dù thông minh cũng không thể thuận một đường bằng phẳng thuận lợi trở thành công chúa đứng đầu.
Nếu là nói sau lưng nàng ta có người, như vậy tất cả đều có thể lý giải rồi.
“Còn nhớ rõ trận tỷ thí cầm nghệ trong đình không? Chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm nghe không ra ngươi chỗ bắn ra chi khúc? Một khúc phổ khó khăn trong thập đại danh khúc, lấy người – một đứa bé mười ba, mười bốn tuổi có thể đàn được sao? Nếu ngươi nói là từ chổ mẫu phi, trẫm tin tưởng mẫu phi ngươi lấy không ra nổi khúc phổ quý báu như vậy.” Hắn rõ ràng ân oán giữa An Nhược Yên va An Vân Y, đồng thời cũng hiểu rõ thân thế của An Vân Y là như thế nào.
Mẫu phi của nàng ta cũng chỉ là một tỳ nữ, ở phương diện cầm nghệ, sao sẽ có thành tựu cao như vậy?
Nghe An Hoằng Hàn nói xong lời nói này, trong lòng Tịch Tích Chi cả kinh. Chi tiết nhỏ bình thường bị nàng xem nhẹ, cũng dần dần nổi lên. Khó trách khoảng thời gian trước, vô luận An Vân Y làm chuyện gì, cũng có thể lấy được thành công vô cùng viên mãn.
Thì ra là sau lưng có một quân sư.
An Vân Y cắn chặt môi, kinh ngạc nhìn chằm chằm An Hoằng Hàn, không thể tin tất cả đều bị vạch trần.
“Trẫm có muời bốn hoàng muội, nói một chút ngươi và người nọ trao đổi cái gì?” An Hoằng Hàn kiên nhẫn tiếp tục tuy vấn, không để ý gương mặt không có chút máu của An Vân Y.
“Không có…. Không có chuyện này.” An Vân Y ngậm miệng không nhận.
Thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, ai cũng hiểu đạo lý này.
Tịch Tích Chi cũng khẩn cấp muốn biết đáp án, đôi mắt nhìn chằm chằm An Vân Y.
Lúc này An Vân Y mới phát hiện Vân Chồn biến mất thật lâu, rốt cuộc lại được hoàng huynh ôm vào trong lòng. Tại sao ngay cả con sủng vật này cũng lấy được sủng ái của hoàng huynh, mình lại không được? Sủng vật đáng yêu hơn nữa, cũng chỉ là một con động vật, mình chính là muội muội ruột của hắn mà.
“Hoàng huynh, người đừng hỏi nữa có được hay không, Y Nhi không muốn nói.” An Vân Y từ từ cúi đầu, vô luận như thế nào, nàng sẽ không bán đứng người kia. Cho dù chết, cũng tuyệt không tiết lộ một chữ.
“Trẫm hỏi ngươi một lần nữa, thân phận người nọ là gì? Rốt cuộc có mục đích gì?” Ngón tay An Hoằng Hàn vuốt ve bộ lông Tịch Tích Chi, mắt lạnh nhìn An Vân Y ngồi dưới đất.
An Vân Y khổ sở lắc đầu, “Đừng hỏi ta…ta không biết, ta thật sự không biết gì hết.”
Mất khống chế la to một tiếng, cả trong phòng giam lần quẩn kiếng kêu của An Vân Y.
Tịch Tích Chi sợ tới mức nâng hai móng vuốt lông lá lên, nhanh chóng che lỗ tai của mình lại. Đối với giọng nói cung nữ, thái giám ở thời điểm nào đó, thật là cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, đều làm cho người ta sụp đổ.
“Hoàng huynh, hắn là người tốt, hắn là người duy nhất nguyện ý vươn tay giúp đỡ ta.” Lúc ấy nàng bị người chèn ép khắp nơi, người duy nhất không ghét bỏ nàng, chỉ có người đó. Phần cảm tình này đã cắm rễ sâu trong lòng nàng, ai cũng không thể thay thế.
“Cho nên ngươi thích hắn? Yêu hắn? Không tiếc phản bội hoàng huynh của ngươi?” An Hoằng Hàn tiếp tục hừ lạnh, mỗi một câu đều ép An Vân Y không chỗ có thể trốn.
Hai câu đầu tiên khiến An Vân Y sững sờ, không có phủ nhận, nàng gật đầu, “Không sai, Y Nhi thích hắn. Mặc dù Y nhi biết, hắn trợ giúp ta, chỉ vì lợi dụng ta. Nhưng hoàng huynh, Y nhi không có lừa gạt người, ta thậy sự chưa thấy qua sự diện mạo thật của hắn.”
Người nọ luôn là một thân hắc bào, mặt mang mặt nạ xuất hiện ở trước mặt nàng, nhưng cái này không ngăn cản An Vân Y bắt đầu sinh ra tình cảm ái mộ.
Là hắn kéo nàng lên từ trong địa ngục, để cho mình lần nữa sống ở dưới thế giới tràn đầy ánh mặt trời. Sự thật này, An Vân Y sẽ không quên.
“Nói như thế, trẫm lưu ngươi có lợi ích gì?” Trong mắt lạnh của An Hoằng Hàn toát ra sát ý.
Tịch Tích Chi khẽ giương mắt, ngẩng nhìn An Hoằng Hàn.
“Hoàng huynh, người tuyệt không nể tình huynh muội sao? Ta là muội muội của người.” An Vân Y không ngừng lau nước mắt, cả khuôn mặt hoa lê đái vũ.
An Hoằng Hàn không nói gì, hoặc nói, từ đầu chí cuối ở trong mắt nam nhân này, hoàn toàn không có thân tình. Hắn giữ lại công chúa ở hoàng cung, chỉ vì một nguyên nhân, bởi vì hắn cần con cờ.
Chậm rãi tới gần An Vân Y, một tay An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi, một tay khác nhanh chóng đánh về phía An Vân Y.
Tốc độ nhanh, đảo mắt bàn tay liền đưa tới giữa cổ An Vân Y. Khi An Hoằng Hàn muốn bóp đứt cổ của nàng ta, một trận gió mạnh đánh tới, làm lệch bàn tay An Hoằng Hàn vừa vươn đi ra.
An Hoằng Hàn lập tức xoay người tại chỗ, phòng bị nhìn bốn phía.
Tịch Tích Chi cũng chống thân thể lên từ trong ngực An Hoằng Hàn, có yêu khí!
Cả phòng giam tối đen như mực tràn ngập sương mù, Tịch Tích Chi hít mũi một cái, ngửi được một cỗ mùi vị quen thuộc,
Là nửa yêu lần trước….
Yêu khí thật mãnh liệt, càng thêm nồng đậm hơn lần trước.
Keng keng hai tiếng, xích sắt ứng tiếng mà đứt.
Đột nhiên An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi có cảm giác, song song nhìn về vị trí vốn là của An Vân Y.
Xích sắt rơi tán loạn trên mặt đất, An Vân Y đã không thấy tung tích.
“Người này, bổn tôn mang đi trước. Bệ hạ đừng quên đánh cuộc của chúng ta.” Trong sương mù dày đặc truyền đến một trận tiếng cười.
Sau khi một người một chồn tắm xong cũng đã đến gần giữa trưa.
Lâm Ân giám sát các cung nữ phục vụ bệ hạ thay quần áo, "Bệ hạ, đợi lát nữa muốn ngủ trưa sao?"
Nếu có nhiều thời gian rãnh, bệ hạ sẽ có thói quen ngủ trưa. Cho nên mỗi khi giữa trưa, Lâm Ân cũng sẽ hỏi một câu.
An Hoằng Hàn lắc đầu nói: "Không, trẫm muốn đi địa lao."
Lại đi?
Tịch Tích Chi và Lâm Ân không hẹn mà cùng nhìn về phía An Hoằng Hàn, nhớ lại kết quả của Ngô Kiến Phong, hai người yên lặng đồng tình với An Vân Y.
An Hoằng Hàn nắm gương mặt của Tịch Tích Chi, "Thân phận của nàng ta và Ngô Kiến Phong không giống nhau. Còn nữa, mặc dù nàng ta phạm tội cướp ngục, nhưng không có tổn hại lợi ích hoàng tộc, cho nên trẫm và các đại thần quyết định, bí mật xử tử An Vân Y."
So với kết quả của Lục Công Chúa, An Vân Y thật sự may mắn hơn nhiều. Dù sao người ra tay với Tịch Tích Chi là Ngô Kiến Phong, không phải nàng ta. Chỉ là An Hoằng Hàn sẽ không bỏ qua cho kẻ đồng lõa này, sẽ không để cho nàng ta chết quá khổ sở.
Thật ra thì Tịch Tích Chi vẫn luôn không có hứng thú chút nào với các cách tra tấn này, dù sao người đó cũng phải chết, tại sao không trực tiếp cho người đó một đao? Cần phải nghĩ hết biện pháp làm cho đối phương đau đến không muốn sống sao? Nghe thấy An Hoằng Hàn hiếm khi nảy sinh thiện tâm, sẽ cho An Vân Y chết thống khoái, Tịch Tích Chi có chút không phản ứng kịp.
Đám người An Hoằng Hàn ăn trưa xong, mới chậm rãi đi tới địa lao.
Tịch Tích Chi nhất thời muốn nói, An Hoằng Hàn quả nhiên có trình độ. Nếu đi địa lao trước, đợi lát nữa trở về nữa ăn cơm, đoán chừng nàng sẽ không đói bụng.
Tịch Tích Chi vừa được An Hoằng Hàn ôm vào địa lao, chạm mặt liền nghe được từng tiếng nói bén nhọn của một nữ tử.
"Hoàng huynh, ta muốn gặp hoàng huynh. Ta là Thập Tứ công chúa của Phong Trạch quốc, các ngươi không thể trói ta, buông ta ra."
"Không, không. . . . . . không đâu, hoàng huynh sẽ không nỡ bỏ mặc ta, ta không phải là muội muội mà hắn sủng ái nhất sao? Các ngươi buông ta ra, buông ta ra." Một chuỗi âm thanh lay động xích sắt.
"Hoàng huynh, Y Nhi biết sai rồi, người cho Y Nhi một cơ hội hối cải làm người được không? Hoàng huynh, van cầu người, Y Nhi muốn gặp người một lần."
Cửa tù mới vừa đẩy ra, Tịch Tích Chi đã nhìn thấy cổ chân An Vân Y bị xích sắt khóa lại. Nàng ta mặc một bộ áo đơn màu trắng, phía trên dính đầy dấu vết màu đen xám, cả người chật vật không chịu nổi. Một đôi mắt trống rỗng vô hồn, giống như là người bị hút mất linh hồn.
Nàng ta ngồi sững trên đất, nghe âm thanh cửa tù từ từ mở ra, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy một màu hoàng kim ngoài cửa. Nàng ta lập tức hưng phấn đứng dậy, hét lên: "Hoàng huynh, người rốt cuộc đến gặp Y Nhi rồi, ta biết ngay người sẽ không mặc kệ Y Nhi."
Tịch Tích Chi rất đồng tình nhìn nàng ta, bất đắc dĩ thở dài. Hình dáng nàng ta lúc này, từ từ hợp lại với tiểu cô nương mà Tịch Tích Chi đã gặp lúc đầu.
Một tiểu cô nương khát vọng được ca ca chú ý. . . . . .
"Trẫm tới gặp ngươi một lần cuối, đồng thời trẫm cũng có chút lời nói muốn hỏi ngươi." An Hoằng Hàn cất bước đi vào phòng giam.
Gian phòng giam này cũng không nghiêm mật như gian phòng nhốt Ngô Kiến Phong, nhưng mà đối với một thiếu nữ tay trói gà không chặt mà nói, là một nhà tù vô cùng chắc chắn, làm cho người ta không có cách nào giương cánh bay cao.
Một lần cuối cùng? Bốn chữ khắc sâu vào trong đầu An Vân Y.
"Hoàng huynh, Y Nhi chỉ là không muốn gả đi Huy Anh quốc, cho nên mới quỷ mê tâm hồn, hợp tác với Ngô Kiến Phong. Y Nhi thật biết sai rồi, hoàng huynh cho Y Nhi một cơ hội có được không?" Sau khi bại lộ tất cả mọi chuyện, An Vân Y liền đoán được không thể lừa gạt mắt hoàng huynh. Nhưng nếu mình nhỏ giọng hối cãi, nói không chừng hoàng huynh còn có thể niệm tình máu mủ, tha cho mình là một mạng?
"Đã muộn, nhưng nếu ngươi trả lời toàn bộ vấn đề của trẫm, trẫm có thể suy nghĩ lưu ngươi một mạng." Lời nói lạnh lẽo được phun ra từ trong miệng của An Hoằng Hàn.
Tịch Tích Chi chất vấn nhìn về phía hắn, mới vừa rồi không phải hắn nói muốn bí mật xử tử An Vân Y ư? Sao sẽ nghĩ đến thân tình, nói muốn thả cho An Vân Y một con ngựa? Hay là nói, lời nói này của An Hoằng Hàn chỉ là lời nói khách sáo từ trong miệng hắn.
Có lẽ lý do cuối cùng là có khả năng nhất, Tịch Tích Chi nằm ở chỗ khuỷu tay của An Hoằng Hàn, duy trì trầm mặc. Vô luận An Hoằng Hàn làm gì, mình chỉ cần giữ vững thái độ người đứng xem là tốt rồi, ngàn vạn lần không thể bởi vì lòng dạ đàn bà mà đi nhúng tay vào. Trong lòng không ngừng tự nhủ, tiểu cô nương trước mắt này đã thay đổi, tâm linh không hề thuần khiết giống như trước nữa.
Hình như An Vân Y cũng không tin điều này, cắn môi một cái, "Hoàng huynh, người muốn hỏi cái gì?" Lúc nói lời này, nàng ta có chút sợ, lo lắng hoàng huynh hỏi mình đúng là chuyện mà mình đang lo lắng.
"Là ai giúp ngươi leo lên vị trí hôm nay? Bày mưu tính kế cho ngươi." An Hoằng Hàn không có vòng vèo, hỏi thẳng vào vấn đề.
Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của An Vân Y trắng bệch, run giọng trả lời: "Không có. . . . . . không có. Hoàng huynh, có phải hiểu lầm cái gì không, cho tới nay đều không có người giúp ta."
Nàng ta càng khẳng định, càng làm cho người ta sinh nghi.
An Hoằng Hàn hừ một tiếng, khóe miệng treo lên một tia giễu cợt, “Thật cho là Trẫm không biết? Nguyên nhân ngươi không muốn lấy chồng ở Huy Anh quốc xa xôi là vì hắn.”
An Vân Y sợ tới mức tay cũng bắt đầu run rẩy….
So với phản ứng của nàng, Tịch Tích Chi lại khiếp sợ trợn to hai mắt. Gì? Nàng không nghe lầm chứ? Thậm chí có người trợ giúp An Vân Y leo lên địa vị hôm nay? Suy nghĩ một chút, tuổi An Vân Y cũng không lớn, còn chưa tới tuổi cập kê, cho dù thông minh cũng không thể thuận một đường bằng phẳng thuận lợi trở thành công chúa đứng đầu.
Nếu là nói sau lưng nàng ta có người, như vậy tất cả đều có thể lý giải rồi.
“Còn nhớ rõ trận tỷ thí cầm nghệ trong đình không? Chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm nghe không ra ngươi chỗ bắn ra chi khúc? Một khúc phổ khó khăn trong thập đại danh khúc, lấy người – một đứa bé mười ba, mười bốn tuổi có thể đàn được sao? Nếu ngươi nói là từ chổ mẫu phi, trẫm tin tưởng mẫu phi ngươi lấy không ra nổi khúc phổ quý báu như vậy.” Hắn rõ ràng ân oán giữa An Nhược Yên va An Vân Y, đồng thời cũng hiểu rõ thân thế của An Vân Y là như thế nào.
Mẫu phi của nàng ta cũng chỉ là một tỳ nữ, ở phương diện cầm nghệ, sao sẽ có thành tựu cao như vậy?
Nghe An Hoằng Hàn nói xong lời nói này, trong lòng Tịch Tích Chi cả kinh. Chi tiết nhỏ bình thường bị nàng xem nhẹ, cũng dần dần nổi lên. Khó trách khoảng thời gian trước, vô luận An Vân Y làm chuyện gì, cũng có thể lấy được thành công vô cùng viên mãn.
Thì ra là sau lưng có một quân sư.
An Vân Y cắn chặt môi, kinh ngạc nhìn chằm chằm An Hoằng Hàn, không thể tin tất cả đều bị vạch trần.
“Trẫm có muời bốn hoàng muội, nói một chút ngươi và người nọ trao đổi cái gì?” An Hoằng Hàn kiên nhẫn tiếp tục tuy vấn, không để ý gương mặt không có chút máu của An Vân Y.
“Không có…. Không có chuyện này.” An Vân Y ngậm miệng không nhận.
Thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, ai cũng hiểu đạo lý này.
Tịch Tích Chi cũng khẩn cấp muốn biết đáp án, đôi mắt nhìn chằm chằm An Vân Y.
Lúc này An Vân Y mới phát hiện Vân Chồn biến mất thật lâu, rốt cuộc lại được hoàng huynh ôm vào trong lòng. Tại sao ngay cả con sủng vật này cũng lấy được sủng ái của hoàng huynh, mình lại không được? Sủng vật đáng yêu hơn nữa, cũng chỉ là một con động vật, mình chính là muội muội ruột của hắn mà.
“Hoàng huynh, người đừng hỏi nữa có được hay không, Y Nhi không muốn nói.” An Vân Y từ từ cúi đầu, vô luận như thế nào, nàng sẽ không bán đứng người kia. Cho dù chết, cũng tuyệt không tiết lộ một chữ.
“Trẫm hỏi ngươi một lần nữa, thân phận người nọ là gì? Rốt cuộc có mục đích gì?” Ngón tay An Hoằng Hàn vuốt ve bộ lông Tịch Tích Chi, mắt lạnh nhìn An Vân Y ngồi dưới đất.
An Vân Y khổ sở lắc đầu, “Đừng hỏi ta…ta không biết, ta thật sự không biết gì hết.”
Mất khống chế la to một tiếng, cả trong phòng giam lần quẩn kiếng kêu của An Vân Y.
Tịch Tích Chi sợ tới mức nâng hai móng vuốt lông lá lên, nhanh chóng che lỗ tai của mình lại. Đối với giọng nói cung nữ, thái giám ở thời điểm nào đó, thật là cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, đều làm cho người ta sụp đổ.
“Hoàng huynh, hắn là người tốt, hắn là người duy nhất nguyện ý vươn tay giúp đỡ ta.” Lúc ấy nàng bị người chèn ép khắp nơi, người duy nhất không ghét bỏ nàng, chỉ có người đó. Phần cảm tình này đã cắm rễ sâu trong lòng nàng, ai cũng không thể thay thế.
“Cho nên ngươi thích hắn? Yêu hắn? Không tiếc phản bội hoàng huynh của ngươi?” An Hoằng Hàn tiếp tục hừ lạnh, mỗi một câu đều ép An Vân Y không chỗ có thể trốn.
Hai câu đầu tiên khiến An Vân Y sững sờ, không có phủ nhận, nàng gật đầu, “Không sai, Y Nhi thích hắn. Mặc dù Y nhi biết, hắn trợ giúp ta, chỉ vì lợi dụng ta. Nhưng hoàng huynh, Y nhi không có lừa gạt người, ta thậy sự chưa thấy qua sự diện mạo thật của hắn.”
Người nọ luôn là một thân hắc bào, mặt mang mặt nạ xuất hiện ở trước mặt nàng, nhưng cái này không ngăn cản An Vân Y bắt đầu sinh ra tình cảm ái mộ.
Là hắn kéo nàng lên từ trong địa ngục, để cho mình lần nữa sống ở dưới thế giới tràn đầy ánh mặt trời. Sự thật này, An Vân Y sẽ không quên.
“Nói như thế, trẫm lưu ngươi có lợi ích gì?” Trong mắt lạnh của An Hoằng Hàn toát ra sát ý.
Tịch Tích Chi khẽ giương mắt, ngẩng nhìn An Hoằng Hàn.
“Hoàng huynh, người tuyệt không nể tình huynh muội sao? Ta là muội muội của người.” An Vân Y không ngừng lau nước mắt, cả khuôn mặt hoa lê đái vũ.
An Hoằng Hàn không nói gì, hoặc nói, từ đầu chí cuối ở trong mắt nam nhân này, hoàn toàn không có thân tình. Hắn giữ lại công chúa ở hoàng cung, chỉ vì một nguyên nhân, bởi vì hắn cần con cờ.
Chậm rãi tới gần An Vân Y, một tay An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi, một tay khác nhanh chóng đánh về phía An Vân Y.
Tốc độ nhanh, đảo mắt bàn tay liền đưa tới giữa cổ An Vân Y. Khi An Hoằng Hàn muốn bóp đứt cổ của nàng ta, một trận gió mạnh đánh tới, làm lệch bàn tay An Hoằng Hàn vừa vươn đi ra.
An Hoằng Hàn lập tức xoay người tại chỗ, phòng bị nhìn bốn phía.
Tịch Tích Chi cũng chống thân thể lên từ trong ngực An Hoằng Hàn, có yêu khí!
Cả phòng giam tối đen như mực tràn ngập sương mù, Tịch Tích Chi hít mũi một cái, ngửi được một cỗ mùi vị quen thuộc,
Là nửa yêu lần trước….
Yêu khí thật mãnh liệt, càng thêm nồng đậm hơn lần trước.
Keng keng hai tiếng, xích sắt ứng tiếng mà đứt.
Đột nhiên An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi có cảm giác, song song nhìn về vị trí vốn là của An Vân Y.
Xích sắt rơi tán loạn trên mặt đất, An Vân Y đã không thấy tung tích.
“Người này, bổn tôn mang đi trước. Bệ hạ đừng quên đánh cuộc của chúng ta.” Trong sương mù dày đặc truyền đến một trận tiếng cười.
/227
|