Xèo xèo... một tiếng, âm thanh thịt cháy.
Nếu Tịch Tích Chi còn không đoán ra An Hoằng Hàn đang làm cái gì, thì quả thật nàng quá ngu ngốc rồi. Trong phòng giam tràn ngập mùi khét, hơn nữa phòng giam ẩm ướt lâu ngày vốn đã mang mùi lạ, khiến dạ dày Tịch Tích Chi sôi trào, hận không thể phun hết đồ ăn lúc sáng.
Cố gắng nhịn xuống cảm giác buồn nôn kia, ngón tay Tịch Tích Chi càng bịt chặt lỗ tai.
Mà chuyện còn chưa có kết thúc, Tịch Tích Chi còn nghe thấy hàng loạt tiếng kêu thảm thiết ở phía sau, đã cảm thấy bị tra tấn vạn phần, chứ đừng nói đến người trực tiếp chịu tra tấn.
Tiếng động phía sau lưng trở nên nhỏ dần, Tịch Tích Chi cho rằng khổ hình đã kết thúc, vừa định buông tay xuống, bỗng nhiên một tiếng kêu càng thảm thiết mãnh liệt vang lên, bao phủ toàn bộ nhà giam. Tịch Tích Chi sợ đến mức tay nhỏ run lên, mắt nhắm lại, liều mạng bịt chặt lỗ tai, cắn chặt môi.
Thời gian dần trôi qua, Tịch Tích Chi cảm thấy có một bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa trán nàng, còn kéo tay nhỏ đang bịt chặt của nàng ra.
“Kết thúc.” Giọng nói lạnh lẽo quen thuộc vang lên.
Tịch Tích Chi hoài nghi mở mắt ra, xoay người, mặt đối mặt với An Hoằng Hàn. Nuốt nước miếng, ánh mắt nàng lướt qua thân thể của hắn, nhìn lại phía sau hắn.
Vừa nhìn thấy, Tịch Tích Chi liền hít vào một hơi.
Máu đầy đất…
Máu tươi không ngừng chảy ra từ trong miệng Ngô Kiến Phong, dọc theo cằm, y phục, chảy xuống mặt đất, nhìn vô cùng đáng sợ. Y phục trước ngực hắn bị kéo ra một mảng lớn, đầy những vết bỏng. Trong chậu than bên cạnh đang cắm một thanh sắt nóng đỏ bừng, vừa thấy liền biết là hung khí gây án.
Tịch Tích Chi nhìn thoáng qua, ngay lập tức dời ánh mắt đi. Nếu còn nhìn thêm vài lần nữa, ngươi không dám bảo đảm đêm nay có thể ngủ được.
Nhìn vào mắt An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi chần chừ hỏi: “Hắn đã chết chưa?”
Hơn phân nửa là không sống được đi? Bị thương nghiêm trọng như vậy. Tịch Tích Chi lại nói thầm trong lòng.
“Không chết, trẫm chỉ cắt đầu lưỡi hắn.” An Hoằng Hàn nói xong, thấy mồ hôi lạnh trên trán Tịch Tích Chi chảy xuống, bèn lấy khăn tay lau cho nàng.
“Hồi Bàn Long điện với trẫm đi, chuyện sau đó, trẫm sẽ phân phó người khác phụ trách xử lý.” Tuy An Hoằng Hàn không gạt Tịch Tích Chi chuyện hắn xử lý Ngô Kiến Phong thế nào, nhưng hắn cũng không muốn nàng nán lại chỗ này. Đây là bộ mặt phi nhân tính đen tối của hắn, trong thời gian này, hắn không muốn để Tịch Tích Chi tiếp xúc với loại chuyện như vậy.
Đúng là đến bây giờ, hắn không muốn giấu diếm nữa.
Có thể gạt được một ngày, nhưng không giấu diếm được cả đời. Một mặt sớm muộn gì cũng có ngày bị phơi bày ra ánh sáng, thay vì sau này để cho Tịch Tích Chi từ từ phát giác, còn không bằng tự mình nói ra trước, ít nhất cũng chứng minh hắn chưa bao giờ lừa gạt nàng.
Nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi là đả kích rất lớn với Tịch Tích Chi. Nhưng may là trước kia cũng gặp qua nhiều chuyện tương tự… Chỉ là bây giờ đổi thành An Hoằng Hàn tự mình ra tay xử lý phạm nhân. Trước kia cho dù An Hoằng Hàn muốn xử trí người nào, đều phân phó cấp dưới đi làm, nên chuyện trong ngục hôm nay khiến Tịch Tích Chi cảm thấy có chút không thoải mái.
Mặc cho An Hoằng Hàn ôm lấy đầu vai nàng, dẫn nàng trở lại Bàn Long điện.
Lâm Ân vừa thấy hai người trở lại, lập tức chạy tới. Quả nhiên không ngoài dự liệu, sắc mặt Tịch Tích Chi không tốt lắm.
“Trẫm đi thay y phục, Lâm Ân nói ngự thư phòng chuẩn bị cơm.”
An Hoằng Hàn nhìn trên long bào có dính vài vết máu, nhíu mày, buông Tịch Tích Chi ra, đi về phía nội điện.
Thừa dịp bệ hạ đang thay y phục, Lâm Ân không cần phải che giấu vẻ mặt sốt ruột nữa: “Tiểu tổ tông, đã bảo ngài đừng nhìn, xem sắc mặt ngài bây giờ này… trắng bệch. Ngồi xuống trước đã, đợi lát nữa ăn chút gì đó phỏng chừng sẽ tốt hơn thôi.”
“Cảm ơn tổng quản đại thúc đã quan tâm, ta không sao.”
Chờ thức ăn được đưa lên, Tịch Tích Chi mới phát hiện... Nàng đã xem nhẹ năng lực thừa nhận của mình. Nhìn một bàn thức ăn, lại nhớ đến cảnh tượng trong nhà giam, Tịch Tích Chi cảm thấy bắt đầu buồn nôn rồi. Nắm chặt chiếc đũa trong tay, không động đũa.
Đặc biệt là khi nhìn thấy đĩa thịt kho tàu kia, đôi mày thanh tú của Tịch Tích Chi lại thêm nhăn lại. Một khối thịt lớn bị bỏng trước ngực Ngô Kiến Phong lập tức xuất hiện ở trong đầu nàng.
Trong lòng Tịch Tích Chi oán hận mắng, quá ảnh hưởng đến khẩu vị rồi.
“Ăn chút măng đi.” Một đôi đũa bạc dừng lại trước mặt Tịch Tích Chi, giữa nó kẹp một miếng măng trắng nõn. Tịch Tích Chi nhìn thấy màu sắc sạch sẽ kia, cảm giác buồn nôn trong lòng đã giảm đi một nửa.
“Há môi.”
Tịch Tích Chi vô tri vô giác mở cánh môi ra, cho đến khi trong miệng truyền đến mùi măng thơm ngát, mới phục hồi tinh thần. Măng mang theo độ nóng, tựa hồ ấm áp tận trong tim Tịch Tích Chi.
Cung nữ, thái giám xung quanh đều giật mình trừng lớn mắt, chẳng lẽ bệ hạ không ngại chuyện xảy ra hai ngày trước sao? Vì sao lại sủng ái đứa nhỏ này như vậy, chẳng những không giảm bớt, ngược lại còn tăng lên, thậm chí còn gắp đồ ăn cho đối phương.
Nhai miếng măng vài cái rồi nuốt xuống,
Sau đó An Hoằng Hàn lại gắp chút rau xanh cho nàng, Tịch Tích Chi há mồm nuốt trọn.
Ngày thường Tịch Tích Chi thích ăn thịt nhất, nhưng hôm nay lại không ăn một miếng nào, ăn xong bữa cơm này, Tịch Tích Chi giật mình cảm thấy… mình không còn là con chồn ăn thịt nữa rồi, mà là con thỏ gặm cỏ! Hơn nữa còn thuộc loại thỏ đặc biệt ngoan ngoãn, bằng không vì sao An Hoằng Hàn đút cho nàng cái gì, nàng đều thuận theo ăn toàn bộ? Ngay cả món rau cần nàng ghét nhất cũng ăn hai miếng.
Khẩu vị Tịch Tích Chi không lớn, mới ăn một lát, bụng nhỏ đã trướng phình rồi. Nửa nằm ở trên ghế, hai cái chân thẳng tắp buông thõng dưới đất, đôi tay vuốt ve bụng nhỏ của mình, một bộ dạng thỏa mãn sau khi ăn uống no đủ.
Cảnh tượng này khiến An Hoằng Hàn nhớ lại trước kia, con chồn nhỏ mũm mĩm sau khi ăn no cũng thích lấy tư thế này nằm ở trên đùi hắn.
Phục vụ Tịch Tích Chi ăn xong, An Hoằng Hàn mới bắt đầu gắp thức ăn cho mình.
Sau đó hai người nằm trên long sàng ngủ trưa một lát.
Xét thấy bãi công ba ngày, tấu chương đã chồng chất thành núi. Cuối cùng An Hoằng Hàn cũng bắt tay xử lý tấu chương, nhưng khi thấy tấu chương trình lên đều nói về chuyện hoang đường của Đoạn Vũ Phi và Tịch Tích Chi đêm đó. An Hoằng Hàn vốn đã căm hận chuyện này, khi xử lý chính sự lại càng không che dấu, phàm là tấu chương nói về sự kiện kia, hắn chỉ liếc một cái, rồi trực tiếp ném vào thùng gỗ bên cạnh án thư.
Mí mắt Lâm Ân không ngừng nhảy, thầm nhủ, chờ lát nữa thái giám đến thu thập đồ bỏ đi, ông cũng hiểu được tại sao bọn họ lại bận rộn thế rồi.
Màn đêm dần buông xuống, bầu trời bên ngoài đã chuyển tối.
An Hoằng Hàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đáy mắt chợt lóe lên tinh quang người ta không thể nắm bắt được, trò vui tối nay sắp sửa mở màn rồi.
Phê duyệt trọn một buổi chiều, cuối cùng An Hoằng Hàn cũng đọc xong bảy bảy tám tám cái tấu chương. Nhớ tới ba ngày nay chưa vào triều sớm, nhất định ngày mai không thể không đi.
Để tấu chương sang ở một bên, An Hoằng Hàn đứng lên, nói: “Bên địa lao có phát sinh chuyện gì không?”
Lâm Ân nghi hoặc chớp chớp mắt, trong lòng buồn bực, địa lao có thể phát sinh chuyện gì?! Hơn nữa thị vệ trông coi địa lao người nào không phải là tinh anh trong tinh anh.
“Hồi bệ hạ, ngài có thể an tâm, đại lao thủ vệ sâm nghiêm, cho dù Ngô Kiến Phong muốn chạy trốn cũng không dễ.”
“Trẫm muốn tự mình đi nhìn xem xét một chút.” Đại khái phát hiện mình hỏi nhầm người, An Hoằng Hàn bèn cất bước, lần này cũng không so đo Lâm Ân đoán sai tâm tư của hắn.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, Tịch Tích Chi vẫn buồn bực ở trong Bàn Long điện. Vừa nhìn thấy An Hoằng Hàn muốn đi ra ngoài lập tức chạy tới đi theo phía sau hắn, giống như cái đuôi nhỏ.
“Không phải xế chiều đã đi đại lao rồi ư? Sao bây giờ lại muốn đi nữa?” Bước chân của An Hoằng Hàn khá lớn, Tịch Tích Chi phải chạy mới có thể bắt kịp bước chân hắn.
Vẻ mặt An Hoằng Hàn vẫn không chút thay đổi, nhưng trong mắt lại hiện nét tàn nhẫn: “Có trò hay để xem.”
Dám khi dễ người của hắn, sao hắn có thể tha thứ cho đối phương?
Vừa nghe đến có kịch vui để xem, ánh mắt Tịch Tích Chi đầy vẻ tò mò, cộng thêm hưng phấn đi theo sau An Hoằng Hàn.
Nhưng vừa đến bên ngoài địa lao, Tịch Tích Chi liền thất vọng nhìn quanh hồi lâu, không có bất kỳ động tĩnh gì! Im lặng, ngoại trừ tiếng gió gào thét, còn lại toàn bộ đều bình thường.
“Còn chưa có mở màn, gấp cái gì?” An Hoằng Hàn kéo Tịch Tích Chi đi đến rừng cây nhỏ bên cạnh, ẩn núp.
Có bóng đêm che dấu, rất nhanh bóng dáng An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi đều nhập vào trong bóng đêm, nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra có người trốn phía sau đại thụ.
Tịch Tích Chi không hiểu, cũng không biết hôm nay An Hoằng Hàn tính toán cái gì. Bất quá Tịch Tích Chi vẫn còn có chút kiên nhẫn, trước hết cứ chờ một chút đã.
Đêm càng ngày càng sâu, đại khái đã qua một canh giờ, Tịch Tích Chi chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh đều bị bóng đêm cắn nuốt, giơ tay không thấy năm ngón.
Đứng một canh giờ phía sau cây, chân Tịch Tích Chi mỏi rã rời, có phần lộn xộn không an phận.
Trái lại An Hoằng Hàn vẫn duy trì một động tác, không có chút thay đổi nào.
Lo lắng hành động của Tịch Tích Chi sẽ dẫn tớ chú ý từ bên ngoài, An Hoằng Hàn liền ôm ngang nàng lên, cúi người nói nhỏ bên tai nàng: “Ngoan ngoãn ôm trẫm, lộn xộn nữa trẫm đưa ngươi về Bàn Long điện đây giờ.”
Về Bàn Long điện? Vậy chẳng phải sẽ không được xem trò hay sao? Kết quả là Tịch Tích Chi cực kỳ ngoan ngoãn để An Hoằng Hàn tùy ý cầm lấy tay nàng vòng lên cổ hắn.
Nằm ở trong lòng An Hoằng Hàn dễ chịu hơn rất nhiều. Đầu tựa vào lồng ngực ấm áp của An Hoằng Hàn, nghe tiếng tim mạnh mẽ của đối phương, cảm thấy mười phần an toàn.
Tiếng huyên náo từ rất xa vang lên, Tịch Tích Chi mở mắt, đồng thời ánh mắt An Hoằng Hàn cũng nhìn về phía rừng cây trước mặt.
Tịch Tích Chi là con chồn, thính lực hơn xa người bình thường, đặc biệt cẩn thận lắng nghe. Thật sự cảm nhận được phương hướng của đối phương, và số lượng người… Tịch Tích Chi vừa muốn mở miệng nói chuyện đã bị An Hoằng Hàn giành trước.
“Xem ra An Vân Y quyết tâm muốn lấy mạng Ngô Kiến Phong, rốt cục phái ra ba, bốn mươi người xông vào địa lao.”
Mắt Tịch Tích Chi lóe sáng! Thì ra trò hay đêm nay là xem người khác cướp ngục!
Tuy ba bốn mươi người không nhiều lắm, nhưng lấy thế lực của An Vân Y không phải là chuyện dễ dàng gì. Bởi vì mẫu thân An Vân Y chỉ là tỳ nữ, chết sớm, chưa lưu kịp lại một thế lực nào cho An Vân Y. Hơn nữa trước đây nàng ta lại không được sủng ái, tuy địa vị bây giờ cao hơn trước kia, nhưng trong thời gian ngắn, thế lực còn chưa ổn định.
Nếu Tịch Tích Chi còn không đoán ra An Hoằng Hàn đang làm cái gì, thì quả thật nàng quá ngu ngốc rồi. Trong phòng giam tràn ngập mùi khét, hơn nữa phòng giam ẩm ướt lâu ngày vốn đã mang mùi lạ, khiến dạ dày Tịch Tích Chi sôi trào, hận không thể phun hết đồ ăn lúc sáng.
Cố gắng nhịn xuống cảm giác buồn nôn kia, ngón tay Tịch Tích Chi càng bịt chặt lỗ tai.
Mà chuyện còn chưa có kết thúc, Tịch Tích Chi còn nghe thấy hàng loạt tiếng kêu thảm thiết ở phía sau, đã cảm thấy bị tra tấn vạn phần, chứ đừng nói đến người trực tiếp chịu tra tấn.
Tiếng động phía sau lưng trở nên nhỏ dần, Tịch Tích Chi cho rằng khổ hình đã kết thúc, vừa định buông tay xuống, bỗng nhiên một tiếng kêu càng thảm thiết mãnh liệt vang lên, bao phủ toàn bộ nhà giam. Tịch Tích Chi sợ đến mức tay nhỏ run lên, mắt nhắm lại, liều mạng bịt chặt lỗ tai, cắn chặt môi.
Thời gian dần trôi qua, Tịch Tích Chi cảm thấy có một bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa trán nàng, còn kéo tay nhỏ đang bịt chặt của nàng ra.
“Kết thúc.” Giọng nói lạnh lẽo quen thuộc vang lên.
Tịch Tích Chi hoài nghi mở mắt ra, xoay người, mặt đối mặt với An Hoằng Hàn. Nuốt nước miếng, ánh mắt nàng lướt qua thân thể của hắn, nhìn lại phía sau hắn.
Vừa nhìn thấy, Tịch Tích Chi liền hít vào một hơi.
Máu đầy đất…
Máu tươi không ngừng chảy ra từ trong miệng Ngô Kiến Phong, dọc theo cằm, y phục, chảy xuống mặt đất, nhìn vô cùng đáng sợ. Y phục trước ngực hắn bị kéo ra một mảng lớn, đầy những vết bỏng. Trong chậu than bên cạnh đang cắm một thanh sắt nóng đỏ bừng, vừa thấy liền biết là hung khí gây án.
Tịch Tích Chi nhìn thoáng qua, ngay lập tức dời ánh mắt đi. Nếu còn nhìn thêm vài lần nữa, ngươi không dám bảo đảm đêm nay có thể ngủ được.
Nhìn vào mắt An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi chần chừ hỏi: “Hắn đã chết chưa?”
Hơn phân nửa là không sống được đi? Bị thương nghiêm trọng như vậy. Tịch Tích Chi lại nói thầm trong lòng.
“Không chết, trẫm chỉ cắt đầu lưỡi hắn.” An Hoằng Hàn nói xong, thấy mồ hôi lạnh trên trán Tịch Tích Chi chảy xuống, bèn lấy khăn tay lau cho nàng.
“Hồi Bàn Long điện với trẫm đi, chuyện sau đó, trẫm sẽ phân phó người khác phụ trách xử lý.” Tuy An Hoằng Hàn không gạt Tịch Tích Chi chuyện hắn xử lý Ngô Kiến Phong thế nào, nhưng hắn cũng không muốn nàng nán lại chỗ này. Đây là bộ mặt phi nhân tính đen tối của hắn, trong thời gian này, hắn không muốn để Tịch Tích Chi tiếp xúc với loại chuyện như vậy.
Đúng là đến bây giờ, hắn không muốn giấu diếm nữa.
Có thể gạt được một ngày, nhưng không giấu diếm được cả đời. Một mặt sớm muộn gì cũng có ngày bị phơi bày ra ánh sáng, thay vì sau này để cho Tịch Tích Chi từ từ phát giác, còn không bằng tự mình nói ra trước, ít nhất cũng chứng minh hắn chưa bao giờ lừa gạt nàng.
Nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi là đả kích rất lớn với Tịch Tích Chi. Nhưng may là trước kia cũng gặp qua nhiều chuyện tương tự… Chỉ là bây giờ đổi thành An Hoằng Hàn tự mình ra tay xử lý phạm nhân. Trước kia cho dù An Hoằng Hàn muốn xử trí người nào, đều phân phó cấp dưới đi làm, nên chuyện trong ngục hôm nay khiến Tịch Tích Chi cảm thấy có chút không thoải mái.
Mặc cho An Hoằng Hàn ôm lấy đầu vai nàng, dẫn nàng trở lại Bàn Long điện.
Lâm Ân vừa thấy hai người trở lại, lập tức chạy tới. Quả nhiên không ngoài dự liệu, sắc mặt Tịch Tích Chi không tốt lắm.
“Trẫm đi thay y phục, Lâm Ân nói ngự thư phòng chuẩn bị cơm.”
An Hoằng Hàn nhìn trên long bào có dính vài vết máu, nhíu mày, buông Tịch Tích Chi ra, đi về phía nội điện.
Thừa dịp bệ hạ đang thay y phục, Lâm Ân không cần phải che giấu vẻ mặt sốt ruột nữa: “Tiểu tổ tông, đã bảo ngài đừng nhìn, xem sắc mặt ngài bây giờ này… trắng bệch. Ngồi xuống trước đã, đợi lát nữa ăn chút gì đó phỏng chừng sẽ tốt hơn thôi.”
“Cảm ơn tổng quản đại thúc đã quan tâm, ta không sao.”
Chờ thức ăn được đưa lên, Tịch Tích Chi mới phát hiện... Nàng đã xem nhẹ năng lực thừa nhận của mình. Nhìn một bàn thức ăn, lại nhớ đến cảnh tượng trong nhà giam, Tịch Tích Chi cảm thấy bắt đầu buồn nôn rồi. Nắm chặt chiếc đũa trong tay, không động đũa.
Đặc biệt là khi nhìn thấy đĩa thịt kho tàu kia, đôi mày thanh tú của Tịch Tích Chi lại thêm nhăn lại. Một khối thịt lớn bị bỏng trước ngực Ngô Kiến Phong lập tức xuất hiện ở trong đầu nàng.
Trong lòng Tịch Tích Chi oán hận mắng, quá ảnh hưởng đến khẩu vị rồi.
“Ăn chút măng đi.” Một đôi đũa bạc dừng lại trước mặt Tịch Tích Chi, giữa nó kẹp một miếng măng trắng nõn. Tịch Tích Chi nhìn thấy màu sắc sạch sẽ kia, cảm giác buồn nôn trong lòng đã giảm đi một nửa.
“Há môi.”
Tịch Tích Chi vô tri vô giác mở cánh môi ra, cho đến khi trong miệng truyền đến mùi măng thơm ngát, mới phục hồi tinh thần. Măng mang theo độ nóng, tựa hồ ấm áp tận trong tim Tịch Tích Chi.
Cung nữ, thái giám xung quanh đều giật mình trừng lớn mắt, chẳng lẽ bệ hạ không ngại chuyện xảy ra hai ngày trước sao? Vì sao lại sủng ái đứa nhỏ này như vậy, chẳng những không giảm bớt, ngược lại còn tăng lên, thậm chí còn gắp đồ ăn cho đối phương.
Nhai miếng măng vài cái rồi nuốt xuống,
Sau đó An Hoằng Hàn lại gắp chút rau xanh cho nàng, Tịch Tích Chi há mồm nuốt trọn.
Ngày thường Tịch Tích Chi thích ăn thịt nhất, nhưng hôm nay lại không ăn một miếng nào, ăn xong bữa cơm này, Tịch Tích Chi giật mình cảm thấy… mình không còn là con chồn ăn thịt nữa rồi, mà là con thỏ gặm cỏ! Hơn nữa còn thuộc loại thỏ đặc biệt ngoan ngoãn, bằng không vì sao An Hoằng Hàn đút cho nàng cái gì, nàng đều thuận theo ăn toàn bộ? Ngay cả món rau cần nàng ghét nhất cũng ăn hai miếng.
Khẩu vị Tịch Tích Chi không lớn, mới ăn một lát, bụng nhỏ đã trướng phình rồi. Nửa nằm ở trên ghế, hai cái chân thẳng tắp buông thõng dưới đất, đôi tay vuốt ve bụng nhỏ của mình, một bộ dạng thỏa mãn sau khi ăn uống no đủ.
Cảnh tượng này khiến An Hoằng Hàn nhớ lại trước kia, con chồn nhỏ mũm mĩm sau khi ăn no cũng thích lấy tư thế này nằm ở trên đùi hắn.
Phục vụ Tịch Tích Chi ăn xong, An Hoằng Hàn mới bắt đầu gắp thức ăn cho mình.
Sau đó hai người nằm trên long sàng ngủ trưa một lát.
Xét thấy bãi công ba ngày, tấu chương đã chồng chất thành núi. Cuối cùng An Hoằng Hàn cũng bắt tay xử lý tấu chương, nhưng khi thấy tấu chương trình lên đều nói về chuyện hoang đường của Đoạn Vũ Phi và Tịch Tích Chi đêm đó. An Hoằng Hàn vốn đã căm hận chuyện này, khi xử lý chính sự lại càng không che dấu, phàm là tấu chương nói về sự kiện kia, hắn chỉ liếc một cái, rồi trực tiếp ném vào thùng gỗ bên cạnh án thư.
Mí mắt Lâm Ân không ngừng nhảy, thầm nhủ, chờ lát nữa thái giám đến thu thập đồ bỏ đi, ông cũng hiểu được tại sao bọn họ lại bận rộn thế rồi.
Màn đêm dần buông xuống, bầu trời bên ngoài đã chuyển tối.
An Hoằng Hàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đáy mắt chợt lóe lên tinh quang người ta không thể nắm bắt được, trò vui tối nay sắp sửa mở màn rồi.
Phê duyệt trọn một buổi chiều, cuối cùng An Hoằng Hàn cũng đọc xong bảy bảy tám tám cái tấu chương. Nhớ tới ba ngày nay chưa vào triều sớm, nhất định ngày mai không thể không đi.
Để tấu chương sang ở một bên, An Hoằng Hàn đứng lên, nói: “Bên địa lao có phát sinh chuyện gì không?”
Lâm Ân nghi hoặc chớp chớp mắt, trong lòng buồn bực, địa lao có thể phát sinh chuyện gì?! Hơn nữa thị vệ trông coi địa lao người nào không phải là tinh anh trong tinh anh.
“Hồi bệ hạ, ngài có thể an tâm, đại lao thủ vệ sâm nghiêm, cho dù Ngô Kiến Phong muốn chạy trốn cũng không dễ.”
“Trẫm muốn tự mình đi nhìn xem xét một chút.” Đại khái phát hiện mình hỏi nhầm người, An Hoằng Hàn bèn cất bước, lần này cũng không so đo Lâm Ân đoán sai tâm tư của hắn.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, Tịch Tích Chi vẫn buồn bực ở trong Bàn Long điện. Vừa nhìn thấy An Hoằng Hàn muốn đi ra ngoài lập tức chạy tới đi theo phía sau hắn, giống như cái đuôi nhỏ.
“Không phải xế chiều đã đi đại lao rồi ư? Sao bây giờ lại muốn đi nữa?” Bước chân của An Hoằng Hàn khá lớn, Tịch Tích Chi phải chạy mới có thể bắt kịp bước chân hắn.
Vẻ mặt An Hoằng Hàn vẫn không chút thay đổi, nhưng trong mắt lại hiện nét tàn nhẫn: “Có trò hay để xem.”
Dám khi dễ người của hắn, sao hắn có thể tha thứ cho đối phương?
Vừa nghe đến có kịch vui để xem, ánh mắt Tịch Tích Chi đầy vẻ tò mò, cộng thêm hưng phấn đi theo sau An Hoằng Hàn.
Nhưng vừa đến bên ngoài địa lao, Tịch Tích Chi liền thất vọng nhìn quanh hồi lâu, không có bất kỳ động tĩnh gì! Im lặng, ngoại trừ tiếng gió gào thét, còn lại toàn bộ đều bình thường.
“Còn chưa có mở màn, gấp cái gì?” An Hoằng Hàn kéo Tịch Tích Chi đi đến rừng cây nhỏ bên cạnh, ẩn núp.
Có bóng đêm che dấu, rất nhanh bóng dáng An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi đều nhập vào trong bóng đêm, nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra có người trốn phía sau đại thụ.
Tịch Tích Chi không hiểu, cũng không biết hôm nay An Hoằng Hàn tính toán cái gì. Bất quá Tịch Tích Chi vẫn còn có chút kiên nhẫn, trước hết cứ chờ một chút đã.
Đêm càng ngày càng sâu, đại khái đã qua một canh giờ, Tịch Tích Chi chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh đều bị bóng đêm cắn nuốt, giơ tay không thấy năm ngón.
Đứng một canh giờ phía sau cây, chân Tịch Tích Chi mỏi rã rời, có phần lộn xộn không an phận.
Trái lại An Hoằng Hàn vẫn duy trì một động tác, không có chút thay đổi nào.
Lo lắng hành động của Tịch Tích Chi sẽ dẫn tớ chú ý từ bên ngoài, An Hoằng Hàn liền ôm ngang nàng lên, cúi người nói nhỏ bên tai nàng: “Ngoan ngoãn ôm trẫm, lộn xộn nữa trẫm đưa ngươi về Bàn Long điện đây giờ.”
Về Bàn Long điện? Vậy chẳng phải sẽ không được xem trò hay sao? Kết quả là Tịch Tích Chi cực kỳ ngoan ngoãn để An Hoằng Hàn tùy ý cầm lấy tay nàng vòng lên cổ hắn.
Nằm ở trong lòng An Hoằng Hàn dễ chịu hơn rất nhiều. Đầu tựa vào lồng ngực ấm áp của An Hoằng Hàn, nghe tiếng tim mạnh mẽ của đối phương, cảm thấy mười phần an toàn.
Tiếng huyên náo từ rất xa vang lên, Tịch Tích Chi mở mắt, đồng thời ánh mắt An Hoằng Hàn cũng nhìn về phía rừng cây trước mặt.
Tịch Tích Chi là con chồn, thính lực hơn xa người bình thường, đặc biệt cẩn thận lắng nghe. Thật sự cảm nhận được phương hướng của đối phương, và số lượng người… Tịch Tích Chi vừa muốn mở miệng nói chuyện đã bị An Hoằng Hàn giành trước.
“Xem ra An Vân Y quyết tâm muốn lấy mạng Ngô Kiến Phong, rốt cục phái ra ba, bốn mươi người xông vào địa lao.”
Mắt Tịch Tích Chi lóe sáng! Thì ra trò hay đêm nay là xem người khác cướp ngục!
Tuy ba bốn mươi người không nhiều lắm, nhưng lấy thế lực của An Vân Y không phải là chuyện dễ dàng gì. Bởi vì mẫu thân An Vân Y chỉ là tỳ nữ, chết sớm, chưa lưu kịp lại một thế lực nào cho An Vân Y. Hơn nữa trước đây nàng ta lại không được sủng ái, tuy địa vị bây giờ cao hơn trước kia, nhưng trong thời gian ngắn, thế lực còn chưa ổn định.
/227
|